Giản Nại không biết phải diễn tả tâm lý của mình trong khoảnh khắc đó ra sao cả.

Dùng cụm từ 'sét đánh ngang ta' đúng là không quá chút nào, thật sự là không hề quá.

Đại não cậu ong ong, trước đó cậu từng cảm thấy Lục Trạch Phong khá giống với ân công, cũng từng hoài nghi rằng có phải họ là cùng một người hay không.

Sau đó cậu kiểm tra lịch sử của Ám Tinh thì phát hiện, người Ám Tinh vốn không biết gì về trò chơi này.

Sự thật chứng minh, Lục Trạch Phong tất nhiên sẽ không thể nào chơi trò này được.

Đặc biệt là con game《 Vấn Đạo 》 của Trái Đất này.

NHƯNG!!

Ai mà dè được ở phủ nguyên soái thật sự có khoang trò chơi chứ!

Quốc sư nhìn vẻ mặt đần thối của Giản Nại, hỏi: "Làm sao vậy?"

Giản Nại há miệng nửa ngày nhưng chẳng nói được câu nào ra hồn: "Không có gì..."

Cậu nhìn Lục Trạch Phong theo bản năng.

Nhưng ánh mắt của cậu lại khác rất nhiều so với trước đây, nó chứa rất nhiều tâm lý phức tạp trong đó.

Trong lòng cậu rối rắm, cho nên ánh mắt cũng phức tạp hơn rất nhiều.

Nhưng khi cậu nhìn Lục Trạch Phong thì phát hiện Lục Trạch Phong cũng đang nhìn cậu, trong tay anh vẫn còn cầm miếng bánh ngọt mình làm, sau khi anh cắn một miếng rồi thì lại không ăn nữa.

Giản Nại chẳng biết nghĩ kiểu gì, đầu óc nóng lên, hỏi: "Nguyên soái cảm thấy bánh tôi làm thế nào?"

Thế mà Lục Trạch Phong ăn nốt miếng bánh còn lại, thanh âm trầm thấp hữu lực: "Cũng không tệ lắm."

Tâm tình Giản Nại phức tạp.

Không biết nói gì nữa.

Liền nghe được Lục Trạch Phong nói tiếp: "Lần sau đừng làm nữa."

"......"

Ngon.

Cái cảm giác quen thuộc này đánh Giản Nại một cái thật đau.

Cậu nhìn Lục Trạch Phong, trong lòng là cơn kích động có cản cũng không được, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thể nào thành câu.

Giản Nại đứng ngồi không yên.

Quốc sư chuẩn bị rời đi, Giản Nại vừa thấy y sắp đi, trong lòng vẫn còn muốn xác định lần nữa, vì thế mở miệng gọi một tiếng: "Đại nhân!"

Quốc sư quay đầu lại nghi hoặc nhìn cậu.

Giản Nại lập tức không biết nói gì nữa, cậu muốn biết nhiều hơn về chuyện khoang trò chơi, nhưng không thể nào nói toẹt ra ở đây được, vì thế cười với Lục Trạch Phong: "Quà cảm ơn em đã tặng, cảm tạ đại nhân trước đó đã giúp đỡ em ở khách sạn, cả ngày hôm nay ngài đã bận bịu rồi, phải nghỉ ngơi thôi, em, em không quấy rầy nữa."

Nói xong câu đó, cậu vội vàng hành lễ, bước nhanh ra bên ngoài đuổi theo quốc sư.

Quốc sư không ngờ rằng cậu sẽ đuổi theo mình.

Quốc sư cho rằng cậu sợ Lục Trạch Phong, liền nói: "Thật ra cậu đừng lo lắng đến thế, tướng quân đại nhân của chúng ta không đáng sợ như vẻ ngoài đâu."

Giản Nại giờ đây làm gì quan tâm đến những thứ đó nữa.

Lục Trạch Phong đáng sợ hay không, tất nhiên là cậu biết rõ.

Tính cách của ân chung, trải qua hơn nửa năm bên nhau, cậu biết rõ anh ấy thiện lương cỡ nào.

Nhưng giờ phút này cậu muốn xác định rằng, Lục Trạch Phong, rốt cuộc có phải là ân công của mình hay không, điều này rất quan trọng đối với cậu.

Giản Nại do dự một lát, cuối cùng vẫn bấm bụng hỏi: "Khoang trò chơi đó, là ai chơi vậy ạ?"

Quốc sư kinh ngạc: "Cậu hứng thú với cái này à?"

Giản Nại gật gật đầu: "Ngài có thể nói cho tôi biết không?"

Quốc sư sờ sờ cằm: "Cái này cũng không có gì để giấu cả, bởi vì chuyện này khắp cả nước ai cũng biết, tinh thần lực của nguyên soái đại nhân bị tổn thương, để chữa trị cho ngài ấy, ta đã nghĩ cách tìm mua khoang trò chơi cũ này, sửa chữa lại để nó có thể hoạt động bình thường."

Lòng Giản Nại phập phồng lên xuống.

Ngay bây giờ cậu có cảm giác hưng phấn muốn nhảy cẫng lên, nhưng cũng có cảm giác hồi hộp như sắp ra pháp trường vậy.

Bởi vì cậu nợ Lục Trạch Phong.

Giản Nại nhỏ giọng: "Cho nên khoang trò chơi này là cho nguyên soái dùng thật sao, tại sao ngài ấy lại không chơi nữa vậy ạ, hình như ngài có nói tầm một tháng trước có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?"

Quốc sư nhướng mày, hứng thú nhìn hắn, câu môi cười: "Xem ra cậu khá hứng thú với chuyện của nguyên soái nhỉ."

Giản Nại thầm nói, sao mà không hứng thú được chứ.

Tôi đây chính là đương sự đấy.

Này mà còn không hứng thú thì cỡ nào mới hứng thú đây!

Nhưng trên mặt, Giản Nại lại ngượng ngùng cười cười: "Đâu có ạ, chỉ là tôi... quan tâm một chút mà thôi."

Nếu dựa theo tính cách quốc sư trước kia, y sẽ không trả lời đâu.

Nhưng lúc này, y lại nhìn ra có gì đó không đúng.

Giản Nại có thể vào được phủ nguyên soái, có nghĩa rằng đứa nhỏ này hoặc nhiều hoặc ít có điểm không tầm thường với Lục Trạch Phong, nếu đổi thành người khác, cho dù họ có chỗ dựa lớn cỡ nào hay là quan hệ rộng bao nhiêu thì cũng đừng hòng mà nghĩ bước qua được cánh cửa này.

Tuy cậu ta là người mà mình đưa vào.

Nhưng quốc sư vẫn lựa chọn giúp đỡ cậu, đó là bởi vì mùi của cậu, trên người Giản Nại có một một mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương thuộc về Lục Trạch Phong.

Cho nên, đứa nhỏ này lạ lắm.

Quốc sư nghĩ nghĩ, trả lời: "Đúng vậy, khoảng một tháng trước, nguyên soái đại nhân từng có người thương, bọn họ quen nhau ở trong trò chơi, nhưng sau đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì ta không rõ lắm, bây giờ ngài ấy không muốn chơi trò này nữa nên gọi tôi tới lấy lại máy."

Tim Giản Nại đập bụp bụp bụp: "Thì ra là thế ạ."

Quốc sư cổ vũ cậu: "Nếu nguyên soái đại nhân đã quyết định không chơi nữa, chuyện ngài ấy quyết định rồi thì khó mà sửa lại lắm, người như ngài ấy tính cách rất quyết đoán, sai thì chính là sai, chặt là đứt, cho nên nếu đã quyết định không muốn cùng người đó nữa thì sẽ không quay đầu lại."

Lời này giống như một cây đao, hung hăng đâm vào lòng Giản Nại một nhát.

Quốc sư muốn cổ vũ cậu, mỉm cười: "Cho nên cậu có cơ hội rất lớn đấy."

Giản Nại ngượng ngùng cười cười: "Thế ạ, cảm ơn ngài đã an ủi."

Quốc sư nhìn Giản Nại một cái, phát hiện Dạ Oanh này rất ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn có thể nói là tuyệt sắc, vẻ ngoài của cậu diễm mà không tục, nhưng cố tình khí chất mà cậu toát ra lại là vẻ ngoan ngoãn, loại khí chất này như là một bé thú cưng ngoan hiền nũng nịu khiến ai cũng yêu mến, hận không thể nâng niêu bé trong lòng bàn tay.

Tuy quốc sư không biết gu của Lục Trạch Phong là gì.

Nhưng y biết.

Là một người đàn ông, ai cũng sẽ không từ chối gu như Giản Nại.

Vì thế quốc sư nói: "Nếu sau này cậu muốn biết điều gì về nguyên soái, cứ liên lạc với ta."

Giản Nại lập tức nói: "Vâng ạ!"

Hai người đứng ở ngoài cửa add friend nhau.

Mà ở đại sảnh tiếp khách, quản gia dâng trà mới châm cho Lục Trạch Phong.

Phó quan từ bên ngoài tiến vào, báo cáo: "Quốc sư và ngài Giản đã rời đi rồi ạ."

Lục Trạch Phong nhàn nhạt lên tiếng.

Trên bàn cách đó không xa, dĩa bánh vẫn được bày trên bàn, mùi vị của món bánh này chỉ có người hùng ăn rồi mới biết được có bao nhiêu khủng bố, nhưng Lục Trạch Phong vẫn không cho người dẹp nó đi.

Phó quan đánh giá nguyên soái nhà mình, trong lòng đoán không ra tâm tư của đại nhân mình như thế nào.

Nếu nói ngài ấy có hứng thú với Giản Nại, thì tại sao không giữ người lại chứ, còn nếu đại nhân không hứng thú, thì tại sao lại bảo mình phải canh chừng cậu ta chứ? Mà phó quan cũng chả biết Giản Nại đang toan tính điều gì.

Nếu đối phương hứng thú với nguyên soái nhà mình thì phải tìm mọi cách để ở lại mới đúng chứ, sao lại chủ động ra về thế kia?

Nhưng nếu không có hứng thú.

Thì tại sao đã bị cự tuyệt rồi lại còn chủ động đưa bánh tới tận cửa đây?

Phó quan nhẹ giọng trả lời Lục Trạch Phong: "Tôi vừa đi tiễn bọn họ thì phát hiện hai vị ở ngoài cửa hình như đang trao đổi phương thức liên hệ cho nhau ạ."

Lục Trạch Phong nhàn nhạt lên tiếng, nhìn không ra hỉ nộ.

Chẳng qua chỗ anh ngồi không nhúc nhích tí nào, điều này làm khó phó quan, khiến hắn không thể đoán ý được, là để tâm, hay không thèm để tâm đây.

Phó quan thử nói: "Có cần theo dõi không ạ?"

Giọng Lục Trạch Phong lãnh đạm: "Không cần."

Phó quan sửng sốt.

Lục Trạch Phong đứng dậy nói: "Cho người dọn dẹp bánh ngọt đi."

Phó quan dò hỏi: "Ngài muốn nghỉ ngơi ạ?"

"Không." Lục Trạch Phong nói với hắn: "Đi quân đội, xem xét tình hình báo cáo trước đó, chuẩn bị tiêu diệt bọn đạo tặc ở vùng Hắc Giác."

Phó quan không ngờ rằng vị nhà mình vẫn còn muốn đi làm.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó chính là hồi nãy khi mình báo cáo cho đại nhân rằng có Giản Nại tới phủ thăm thì ngài ấy đã quyết định về phủ đệ nghỉ ngơi mà, sao tự dưng bây giờ lại đòi đi tiếp thế...

......

Bên kia

Giản Nại về tới nhà.

Cậu vừa về tới nhà đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không thích hợp.

Sau khi tiến vào, quản gia trong nhà nhỏ giọng nói với cậu: "Ông bà chủ đang chờ cậu về, cậu vào nhà trên thưa ông bà chủ đi."

Giản Nại thấy có chuyện chẳng lành, nhưng vẫn trung thực gật đầu, đi vào đó.

Sau khi cậu vào thì đã nhạy bén phát giác được bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ lạ.

Cha mẹ đều ngồi ở vị trí chủ nhà, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu, loại ánh mắt này vô cùng nghiêm khắc, Giản Nại bị nhìn mà bối rối không thôi, chỉ có thể căng da đầu mở miệng: "Cha mẹ..."

Bà Giản đập bàn, la lớn: "Nại Nại, sao con có thể làm ra chuyện như vậy!"

Giản Nại hoảng: "Con làm sao cơ?"

"Con là Dạ Oanh chưa lập gia đình, chủ động chạy đến nhà đàn ông khác thì mặt mũi để ở đâu?" Mẹ Giản răn dạy từ đầu đến đuôi: "Nếu không phải hôm nay quản gia nói cho mẹ biết con không ở nhà, mẹ và cha con còn chẳng biết chuyện này đấy!"

Giản Nại yếu ớt: "Con có làm gì đâu."

Cha Giản giận dữ đập bàn: "Con còn muốn làm gì nữa?!"

Hai người bọn họ dường như rất tức giận, cha Giản thậm chí còn thở dốc: "Đúng là mất dạy, trốn nhà theo trai còn chưa tính, giờ còn lén cha mẹ làm ra chuyện như vậy, đúng là không biết trời đất gì! Có phải thường ngày cha mẹ dễ dãi với con quá hay không?! Lấy cây thước ra đây cho ta!"

Mẹ Giản nhìn tình huống, rất sợ chồng mình giận quá mất khôn, vội vàng nói: "Nại Nại, con mau nói đi con đi gặp ai? Đừng chọc giận cha con nữa!"

Giản Nại thấy thế cũng hơi quéo.

Quản gia đưa thước tới.

Cha Giản cầm lấy cây thước, bộ dáng hùng hổ tức giận nhìn như muốn đánh người: "Con lại đây cho cha!"

Giản Nại co rúm, vội vàng thành thật khai báo: "Con, con đi phủ nguyên soái..."

"......"

Trong nhà nháy mắt yên lặng.

Cha mẹ Giản liếc nhau, buông cây thước xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện