"Ầm ầm!"

Sấm sét ầm ầm trên bầu trời, trời phạt sắp đến.

Đi ngược lại ý trời sẽ phải trả giá nhất định, con gái Thiên Đế đã sớm đoán trước được điều này, lấy ra vài món Tiên Khí ngăn chặn sấm sét lại.

Sấm sét qua đi, mây đen tan đi, gió nhẹ thổi bay rèm cửa, ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu vào phòng, xua tan đi sự u ám mấy ngày qua.

"…" Mặc kệ sấm sét bên ngoài có điếc tai đến thế nào, Ô Hạm Tầm cũng không hề nghe lọt.

"Người, người đâu?" Ô Hạm Tầm khoa tay múa chân, một người lớn như vậy đi đâu rồi? Chuyện này... Mộc Chiêu mơ hồ nhìn chỗ phồng nhỏ trên chăn, không thể nào? Sẽ không như mình nghĩ đó chứ?

Phó Du Thường phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên hơi xốc chăn lên.

Đầu của đứa bé bên trong lộ ra, mặt đỏ một cách khác thường, cô bé đang ngủ, nhưng hai bàn tay lộ ra ngoài lại sưng tấy vì lạnh, da nứt bên trên sắp nát rồi.

Thời gian quay ngược trở lại khi Chử Hâm còn nhỏ, một đứa bé lớn lên trong chuồng thú, mỗi khi mùa đông đến đều sẽ phải trải qua rất khó khăn, cho dù không chết cóng thì một cơn bệnh nhẹ cũng có thể giết chết cô bé.

Tuy rằng tính tình của Tiên Khí không tốt nhưng vẫn ngừng thời gian ở thời điểm thích hợp nhất theo như hy vọng của Phó Du Thường.

Phó Du Thường sờ trán đứa bé kia, phát hiện có chút nóng, phải đưa cô bé đi khám bác sĩ.

Đánh giá từ hình ảnh vừa xuất hiện trên Tiên Khí, Chử Hâm chỉ lớn hơn bây giờ một chút đã bị Quỷ Vương đầu độc, luyện chế một đứa bé thành con rối của hắn, Quỷ Vương thật là vô liêm sỉ.

Nếu thời gian trôi đến trước khi chuyện này xảy ra, là có thể hoàn toàn chặt đứt sự khống chế của Quỷ Vương đối với Chử Hâm, chỉ là hiện tại… Có hơi nhỏ.

Cảm ơn.

Phó Du Thường thầm nói với Tiên Khí trong lòng.

Đừng đau chạm vào ông! Tiên Khí cáu kỉnh cạn kiệt sức lực chỉ để lại một câu rồi không còn động tĩnh.

"Nhỏ quá!" Mộc Chiêu lần thứ hai ghé vào bên giường, thấp giọng kêu lên.

Đứa bé còn trong tã lót không được ăn no gầy gò đến đáng thương, còn nhỏ hơn đứa bé xuất hiện trong trí nhớ của nàng rất nhiều, làm cho người ta chạm vào cô bé cũng không dám dùng sức.

Trong chiếc mặt nạ quỷ kia có một phần ký ức vô cùng rõ ràng và sức mạnh bị phong ấn, sau khi tiếp thu chúng nó, hình ảnh hai đứa bé từng chút trưởng thành đều hiện lên trong đầu nàng, so với góc nhìn "người xem" thường ngày, ký ức này mang lại cho nàng một loại cảm giác chân thực hơn, như thể hiện tại tay nàng vẫn còn cảm giác khi nắm tay hai đứa nhỏ kia.

Mộc Chiêu nhớ lại, trong trí nhớ nàng, dường như lần đầu tiên nhìn thấy Chử Hâm, cô bé đã 5 tuổi, gầy gò yếu ớt, nhìn như có thể chết bất cứ lúc nào, nếu không ôm cô bé đi, có lẽ cô bé sẽ không thể sống qua mùa đông.

Bây giờ nàng ấy trông còn nhỏ hơn một chút, mặc dù học tỷ đã giải thích cho nàng nguyên lý cứu người nhưng nàng vẫn luôn nghĩ sẽ chỉ điều chỉnh thời gian của Chử Hâm về trước một chút, dừng lại trước khi xảy ra chuyện, nhưng sao lại đột nhiên đưa nàng ấy trở về nhỏ như vậy? Bộ dáng nàng ấy bây giờ chắc chắn không phải là 5 tuổi, 3 tuổi hay là 2 tuổi?

Trong hoàn cảnh lúc đó không ai dám trái lệnh vua, rõ ràng biết Vương rất ghét đứa bé này nhưng vẫn có ai đó dám đưa cơm cho nàng ấy ăn? Có lẽ có người tốt bụng thỉnh thoảng lén lút cho nàng ấy ăn một chút, cũng rất không dễ dàng, cho nên Chử Hâm khi còn bé đã bị suy dinh dưỡng trầm trọng, trông nhỏ hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Bộ dạng này… Dù nàng có muốn dùng dép đánh con cũng không xuống tay được!

"Học tỷ! Nếu thời gian của cô ấy bị quay lại đến khi còn nhỏ, vậy có phải trí nhớ của cô ấy cũng..." Mộc Chiêu đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

"Đúng vậy, hết thảy đều quay lại." Phó Du Thường gật đầu.

"… Là vậy sao." Mộc Chiêu thở dài.

"Này, đây là tình huống như thế nào! Tại sao, tại sao Chử Hâm lại biến thành con nít ưm ưm…" Ô Hạm Tầm không khỏi hoảng sợ, giọng nói cũng không tự chủ mà cao lên.

"Suỵt!" Mộc Chiêu lập tức bảo Ô Hạm Tầm ngậm miệng lại, nhưng đã quá muộn, giọng nói của đối phương đã thành công đánh thức đứa bé đang ngủ say.

Chử Hâm trời sinh mắt mù, tóc màu trắng, những thứ này đều bị Sở Diệm lấy làm bằng chứng coi như Thái tử phi bất trinh, nói là trời phạt thần phạt mới sinh ra một con quái vật như vậy.

Khi còn bé, nàng ấy không thể nhìn thấy mình đang sống trong môi trường như thế nào, chỉ có thể sờ để cảm nhận, trong chuồng thú kia chỉ có cỏ khô, có đất, có hàng rào còn có động vật, nàng ấy biết hết cảm giác khi chạm vào nhưng nàng ấy chưa từng chạm qua thứ gì mềm mại đến như vậy, khi đắp trên người vô cùng ấm áp, cơ thể không còn đau nữa.

"Chúc mừng các cô, thành công rồi." Con gái Thiên Đế vừa nói chúc mừng, lại không ngờ một câu này của bản thân lại dọa đứa bé kia, dọa đến mức lập tức khóc oa oa.

Một đứa trẻ làm xáo trộn huyết mạch vương thất, bị Sở vương chán ghét cũng là công cụ để cho những cung nhân nô lệ tầng dưới chót trút hết sự oán hận, đối với cô bé mà nói, âm thanh xa lạ mang ý nghĩa bạo lực rất có thể sẽ xảy ra, lại thêm một môi trường xa lạ như vậy càng làm tăng thêm sự sợ hãi cho cô bé, khiến cô bé sợ đến mức khóc lớn theo bản năng.

Con gái Thiên Đế từ từ lùi về phía sau mấy bước, chuyện này không liên quan đến cô ấy, đúng không?

Đến bây giờ Ô Hạm Tầm vẫn ngây người, Chử Hâm đã được cứu, nhưng bây giờ lại biến thành khi còn bé, chuyện gì đã xảy ra? Cứu mạng!!! Có ai có thể giải thích được không?!

Mặc dù đầu óc chuyển động chậm nhưng cơ thể Ô Hạm Tầm phản ứng rất nhanh, chưa có sưt sự đồng ý của đại não, cơ thể của cô ấy đã lướt "vèo" qua Phó Du Thường, chắc là đang chuẩn bị dỗ dành em gái giống như khi còn nhỏ.

"Chờ đã!" Mộc Chiêu còn chưa nói xong, Ô Hạm Tầm đã chuẩn bị ôm Chử Hâm lên, chỉ là khi vừa tiếp xúc với cô bé, cô bé đã vùng vẫy kịch liệt, Chử Hâm nhỏ tuổi vô cùng kháng cự bị người lạ chạm vào mình, hoặc cho rằng Ô Hạm Tầm muốn đánh cô bé, cho nên vùng vẫy cả tay chân, thậm chí còn dùng hàm răng chưa mọc đủ cắn vào tay Ô Hạm Tầm.

Ô Hạm Tầm đương nhiên không sợ cô bé cắn bản thân, nhưng cô ấy sợ cánh tay da dày thịt béo có thể chịu được sét sẽ làm cho hàm răng còn chưa mọc đủ của Chử Hâm rụng hết!

Vì thế cô ấy vội vàng buông tay.

Đứa bé mắt mù mất đi trói buộc rúc vào góc giường, cô bé không biết nói chuyện, không có ai dạy cô bé, khi gặp phải tình huống này cũng vô pháp giao tiếp với cô bé.

Đầu óc vốn đã không thông minh của Ô Hạm Tầm càng thêm ngốc hơn, cô ấy đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Mộc Chiêu, muốn hỏi nàng tình huống này phải làm gì bây giờ?

Cái này đúng là hỏi đúng người, cũng có thể nói ký ức dưới mặt nạ đến rất đúng lúc.

"Cô mau biến thành mèo đi!" Mộc Chiêu vỗ vỗ vai Ô Hạm Tầm, ra hiệu cho cô ấy nhanh lên.

"Biến thành mèo là được sao?" Mặc dù Ô Hạm Tầm không rõ nguyên lý nhưng vẫn nghe lời biến thành mèo.

Mộc Chiêu ôm mèo lên đặt bên cạnh bé Chử Hâm, sau đó khích lệ nói với Ô Hạm Tầm: "Dùng chiêu làm nũng cô giỏi nhất đi cọ cọ cô ấy!"

Đôi mắt mèo của Ô Hạm Tầm tràn ngập khiếp sợ, để cô ấy làm nũng với Chử Hâm?!

"Nhanh lên đi, bây giờ chúng tôi không ai có thể chạm vào cô ấy, chỉ có cô mới có thể thử một chút, cô nhìn tay cô ấy xem, nứt da sắp nát rồi, phải mau chóng bôi thuốc, không thể chậm trễ được nữa!"

Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Mộc Chiêu, lại nhìn dấu vết đáng sợ trên tay Chử Hâm, Ô Hạm Tầm không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu tiến về phía trước.

"Meo?"

Ô Hạm Tầm dùng đầu cọ cọ cánh tay Chử Hâm, không ngờ đứa bé vừa mới giãy giụa thành như vậy giờ phút này chỉ run lên lúc đầu, sau đó khi nghe thấy Ô Hạm Tầm kêu "meo meo", cô bé thế mà mò mẫm ôm mèo vào lòng.

Sau khi ôm mèo, cảm xúc của cô bé lập tức dịu đi rất nhiều, thậm chí cô bé còn mở miệng kêu "meo meo" theo Ô Hạm Tầm.

"Cô ấy..." Phó Du Thường như nhìn ra gì đó.

"Cô ấy lớn lên cùng với dã thú, khi mọi người ta làm hại cô ấy cũng chỉ có những dã thú đó che chở cô ấy, cho nên cô ấy sợ người, nhưng tin tưởng động vật, không ai dạy cô ấy nói chuyện viết chữ, cho nên chỉ biết học tiếng kêu của động vật bên cạnh." Muốn làm đứa bé chồng chất vết thương này tin tưởng người khác một lần nữa cũng không phải là điều dễ dàng, chỉ có thể thực hiện từng bước một, dù sao cũng đã có kinh nghiệm một lần, lần này tuổi của Chử Hâm nhỏ hơn một chút nên có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn lúc trước, Mộc Chiêu rất nhanh đã nhìn ra, không có gì quan trọng hơn còn sống, nuôi con một lần nữa sao, hoàn toàn không thành vấn đề!

"Meo ô..." Mặc dù phát âm của em rất chuẩn nhưng chị hoàn toàn không hiểu ý của em! Ô Hạm Tầm đang "giao lưu" bằng tiếng mèo với Chử Hâm gặp phải một vấn đề mới.

Sau đó cô ấy nghe được Mộc Chiêu giải thích với Phó Du Thường, đầu óc nhanh chóng hoạt động, chốc lát sau cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Em ấy, Chử Hâm em ấy, em ấy thật sự biến trở lại khi còn nhỏ?" Ô Hạm Tầm vừa mở miệng liền dọa bé Chử Hâm hoảng loạn, tiếng người xa lạ quá gần, gần đến mức cô bé sợ hãi.

Ô Hạm Tầm vội vàng "meo" hai tiếng trấn an cô bé.

Mộc Chiêu và Phó Du Thường thấy vậy liền không hẹn mà cùng lùi về sau vài bước, sau đó mới nhỏ giọng giải thích nguyên lý hoạt động của Tiên Khí, nói cho Ô Hạm Tầm rằng Chử Hâm xác thực đã trở lại khi còn bé.

"... Thời gian, sớm hơn mấy ngày trước vài ngày không được sao? Thoáng một cái lại biến thành con nít..." Cho dù đã từng có bao nhiêu ân oán, khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của Chử Hâm, đừng nói thanh toán từng cái một, Ô Hạm Tầm căn bản mắng cũng không mắng được, không những không mắng được mà còn phải dỗ.

Khi nghi vấn này được cô ấy dùng ma lực truyền đạt cho hai người còn lại, Mộc Chiêu nhìn về phía học tỷ nhà mình, dùng ánh mắt hỏi nên bịa chuyện này như thế nào?

"... Tiên Khí đã xem lại cả cuộc đời của cô ấy, phát hiện khi cô ấy mới ba tuổi đã bị Quỷ Vương Sở Diệm phái người dùng vu thuật coi như một đối tượng thí nghiệm, sau đó thân thể và linh hồn đều bị tổn hại không thể hồi phục, Tiên Khí hỏi tôi có muốn nhân cơ hội này trực tiếp quay ngược thời gian trước khi sự việc đó xảy ra không, tôi đã đồng ý." Phó Du Thường nghiêm túc bịa ra một câu chuyện ba phần thật bảy phần giả.

"Meo meo meo!" Vô sỉ đê tiện! Tiểu nhân hạ tiện!

Ô Hạm Tầm giận dữ, dùng tiếng mèo thốt ra từ ngữ thô tục liên tiếp.

Cô ấy quên mất đứa nhỏ đang ôm mình rất hiếu học, đang trong giai đoạn bi bô tập nói, cho nên vừa lơ đãng, bé Chử Hâm đã bắt chước giọng điệu của cô ấy, "meo" một đoạn dài.

"..." Ờm, cái này có thể không cần học, thật đó!

"A Tầm, không thể dạy hư em bé nha." Mộc Chiêu nở một nụ cười "hiền lành".

"Tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa!" Ô Hạm Tầm bó tay toàn tập nhận sai.

"Nhưng... Tôi có một chuyện muốn nói." Tuy rằng biết nếu nói ra sẽ bị mắng, nhưng Ô Hạm Tầm không nuốt trôi cục tức này, "Thảo phạt Quỷ Vương, tôi muốn đi!"

"…" Mộc Chiêu đang định đưa cho Ô Hạm Tầm hai bộ "dạy dỗ yêu thương", Phó Du Thường lại ngăn nàng lại.

Đối với con mèo này, cứng thì không được, mềm thì cô ấy không nhớ được, chỉ có thể tìm lối tắt.

"Đứa nhỏ này phát sốt."

"Meo?!" Ô Hạm Tầm vội vàng đứng dậy, sờ sờ đầu bé Chử Hâm, có phát sốt!

"Trên người cô ấy còn rất nhiều vết thương, nhìn tay cô ấy xem, đều cần phải chữa trị, chúng tôi không thể đến gần cô ấy được, chỉ có cô mới có thể chăm sóc cô ấy, chuyện của Quỷ Vương nói sau đi, chăm sóc cô ấy trước đã, cũng không biết cô ấy sốt bao lâu rồi, nếu sốt lâu chuyển thành viêm phổi sẽ rất rắc rối."

Phó Du Thường vừa nói xong, Ô Hạm Tầm đã gấp đến độ nhảy nhót lung tung muốn tìm bác sĩ, chăm sóc một đứa bé ốm yếu cũng đủ làm Ô Hạm Tầm bận rộn một đoạn thời gian, căn bản không rảnh suy nghĩ chuyện của Quỷ Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện