131. Cứu vãn

Suốt đoạn đường này Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch rất chật vật, cả hành trình đều vội vội vàng vàng, nhưng vì đường xá xa xôi nên chẳng thể làm gì hơn được.

Cây vợt tennis của Tùy Hầu Ngọc được đưa tới trường Thanh Tự cũ, nhưng đôi giày thể thao quen dùng lại nằm dưới gầm giường của Hầu Mạch ở trường Phong Hoa. Lúc cậu dọn đi, Hầu Mạch giữ hết lại giày thể thao của cậu, định dành thời gian ra chà rửa, khi ấy hắn không hề nghĩ đến rằng sẽ xảy ra chuyện như này.

Giày mới sẽ cọ vào chân, mà trận thi đấu này lại rất quan trọng, cuối cùng hai người đành phải chạy một chuyến về khu trường học của Phong Hoa.

Sau khi hai người về đến Tỉnh Thể, Hầu Mạch cũng không dám nghỉ ngơi, mà đi giúp Tùy Hầu Ngọc làm nóng người, dù sao Tùy Hầu Ngọc đã mất một buổi tập luyện, cần có thời gian để đánh thức cơ bắp, lại còn phải thích ứng.

Cái này cần phải làm thật tốt, huấn luyện viên Vương lại không ở đây với họ, chỉ có thể nhờ Hầu Mạch hỗ trợ.

Lưu Mặc cầm vợt hấp tấp chạy đến, hỏi Hầu Mạch: “Tiện Hầu, tình huống gì đây? Đột nhiên lại gọi tao tới thi đấu, tao hoang mang lắm.”

Hầu Mạch không thể nói ra chuyện đó, cũng bởi Lưu Mặc là đứa to mồm, chỉ có thể trả lời: “Chỉ là muốn khiêu chiến với mày thôi.”

“Há, bọn mày coi trọng tao như vậy hả?” Lưu Mặc lập tức vui vẻ: “Chọn tao là đúng rồi, tao là đối thủ tuyệt vời đấy.”

“Sân thi đấu của bọn mày cũng chẳng ấm áp gì cả.” Hầu Mạch nhìn sân huấn luyện, hơi rầu rĩ.

Khi thi đấu chỉ được mặc áo cộc tay và quần đùi, thế nên đấu ở chỗ lạnh như vậy quả thật là chịu tội.

Lưu Mặc bực mình: “Vẫn chưa tới thời điểm bật máy sưởi, mà sân này đã dùng được tầm mười năm rồi, chỗ nào cũng lọt gió. Cái kiểu của Phong Hoa chúng mày, ớ, không đúng, Phong Tự nhỉ, có tiền nên máy điều hòa tổng mở thoải mái.”

“Chua vừa thôi, bình thường chúng mày làm sao tập luyện được?”

“Mặc quần thôi, trên người mặc áo lửng tay, tập một lát thì nóng lên. Giống như ở trong trại huấn luyện ấy, dựa cả vào năng lượng dự trữ của bản thân.”

Tùy Hầu Ngọc nhảy tại chỗ, hoạt động khớp xương một cách đơn giản.

Trong thời gian chuẩn bị cậu luôn giữ yên lặng, lại trở về dáng vẻ thiếu niên lạnh lùng như lúc ban đầu.

Hầu Mạch nhìn cậu, thầm lo lắng.

Lưu Mặc vốn muốn cười đùa trò chuyện với  Tùy Hầu Ngọc mấy câu, thấy Tùy Hầu Ngọc không để ý tới mình, bèn nhỏ giọng hỏi Hầu Mạch: “Bạn trai nhà mày luôn như vầy hả?”

“Ừ, có nhiều người muốn theo đuổi cậu ấy quá, thế nên làm mặt lạnh như vậy để ngăn bớt người muốn xin Wechat.”

Lưu Mặc tức khắc lộ ra nụ cười mỉm ‘hiền lành’: “À à.”

Tình yêu, dường như không phải là thứ thuộc về Lưu Mặc.

Khi Lưu Mặc đi trên đường, hầu hết là mấy người đàn ông khoảng hai mươi, ba mươi tuổi tới bắt chuyện với cậu: “Người anh em, luyện cơ như thế nào thế?”

Có những học sinh thuộc bộ môn khác của Tỉnh Thể, không biết đã nghe được gì mà rối rít vào trong nhà thể chất vây xem, đáng tiếc không phải để ngắm Lưu Mặc mà là đối thủ của cậu.

“Con bà nó, con bà nó quá đẹp trai.”

“Nhìn còn đẹp hơn trong ảnh!”

“Tôi không muốn đánh bóng chuyền nữa, tôi muốn chơi tennis!”

Nam thần tennis huyền thoại Hầu Mạch, còn có Tùy Hầu Ngọc vì đẹp trai mà lên cả đầu đề cũng tới trường Tỉnh Thể bọn họ, bọn họ nhất định phải thể hiện hết sức sự nhiệt tình của chủ nhà, dành tặng hai người đó ánh mắt thèm thuồng của họ.

Trai đẹp là phải dùng để thưởng thức…(mlem)

Cứ thế Lưu Mặc đã mất đi ưu thế sân nhà, những người này lại đang chờ cổ vũ cho Tùy Hầu Ngọc.

Bọn họ đứng chờ bên sân thể dục một lát, Lưu Mặc hỏi: “Lát nữa ăn cơm không? Tao mời hai người.”

Hầu Mạch vui vẻ: “Hào phóng thế.”

“Thật đấy, cứ gọi hết các món ăn ở căng tin trường tao cũng được, ba người chúng ta ăn một bữa cũng chưa hết 150 tệ.”

“Được, hồi nữa thử xem, nhưng nếu mày làm đứa trẻ nhà bọn này không vui thì…”

“Chắc chắn là thế rồi, không đánh lại cậu ta thì tao còn lăn lộn thế nào nữa? Đây là địa bàn của tao, sao tao lại để mình bẽ mặt được?”

“Mày làm được…”

“Không được!” Lưu Mặc không vui, giống như bị nghẹn một cục tức nhiều năm rồi, hôm nay đã có thể nổ lại, từ chối một cách dứt khoát.

Hầu Mạch cũng không thể nói rõ, chỉ đành cam chịu số phận gật đầu.

Vốn phải là quả báo để hắn chịu, thế mà lại ứng lên người Tùy Hầu Ngọc.

“Không cần nhường.” Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn im lặng từ nãy giờ bỗng mở miệng, liếc qua Lưu Mặc, nói tiếp: “Cậu cứ chơi hết sức, tôi cũng không nương tay, đây là sự tôn trọng dành cho đối thủ.”

Lưu Mặc gật đầu: “Tính cách này, tôi thích.”

Hầu Mạch đâm chọt Lưu Mặc một câu: “Đến lượt mày thì có thích không?”

“Trước kia tao chỉ cảm thấy mày không phải là người, đến bây giờ mới biết mày là một cái lu, trong đó toàn là giấm.” Lưu Mặc rống lên.

Bắt đầu thi đấu, Tùy Hầu Ngọc mở màn bằng một đường bóng rất trọng tâm.

Lưu Mặc là dạng tuyển thủ sức mạnh, ở phương diện đó rất ít người có thể ngang sức ngang tài với hắn. Cái tên Hầu Mạch toàn năng nghịch thiên đó được xem là một người, Tang Hiến cũng là một. Tính hết trong nhóm thanh thiếu niên toàn quốc, có sức mạnh và lực bật như  thế không vượt quá mười người.

Hôm nay Lưu Mặc xem như là đã được mở rộng tầm mẳt, lần đầu tiên thấy được một thân thể mảnh khảnh như thế lại có thể đánh ra những đường bóng đầy mạnh mẽ như vậy.

Trước đây toàn xem Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch hợp tác đánh đôi, chưa từng đấu thật một trận nào với Tùy Hầu Ngọc.

Trong ấn tượng của Lưu Mặc, đánh giá vị trí của Tùy Hầu Ngọc nhiều lắm là loại hình đánh trước lưới và có tốc độ nhanh nhạy.

Hôm nay đơn độc đánh thật một trận mới phát hiện, lực của Tùy Hầu Ngọc cũng thật khá, có mấy lần giao bóng đạt tới tốc độ 220 km/giờ, đánh như thế làm cho ý chí chiến đấu Lưu Mặc cũng dâng cao.

Trái lại Tùy Hầu Ngọc không mất kiên nhẫn khi đánh với Lưu Mặc, dẫu sao trước kia cậu cũng đã từng đối chiến với Tang Hiến. Trong những buổi tập luyện ngày thường thì đối thủ bình thường đều là Hầu Mạch.

Thường ngày Hầu Mạch làm người bồi luyện khá thường xuyên, nhưng nhiều khi ghen thì đánh cũng ác, đôi khi vô cớ tức giận sẽ cùng Tùy Hầu Ngọc giao đấu.

Cho nên bây giờ cậu cũng xem như là ra hình ra dạng, không tỏ ra nghiệp dư đến nỗi như lần đầu tiên đánh với Hầu Mạch.

Sau một lượt giao bóng, bóng lao thẳng đến Lưu Mặc.

Lưu Mặc chật vật né tránh, sau khi kết thúc ván đấu này hắn sẽ không nói chuyện với Tùy Hầu Ngọc nữa, đi khắp sân tìm Hầu Mạch lải nhải tiếp: “Trai nhà mày xuống tay ác phết, xém chút nữa là đánh vào hai cân rưỡi hành lý của tao rồi.”

“Mày im miệng được không, nói gì nói nhiều thế?” Hầu Mạch nghe xong cũng bất đắc dĩ.

“Cũng không phải thi đấu chính thức, so tài thôi mà! Làm như đứng đắn lắm vậy.” Lưu Mặc nói xong xách vợt đi về.

Sau khi quay về đứng ngay ngắn lại, ngẩng đầu lên, thấy chỗ lan can trên tầng hai bỗng xuất hiện thêm vài người.

Mấy nhân viên công tác, còn có hiệu trưởng trường họ và huấn luyện viên, hắn chợt hoảng lên. Cảnh này giống như cảnh chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện ở bên cửa sổ lớp học, làm Lưu Mặc chột dạ một trận.

Chuyện gì đây? Sao cả nhân viên công tác cũng đến?

Lại nhìn sang Hầu Mạch, mặt hắn vẫn có vẻ bình tĩnh, luôn luôn chỉ điểm Tùy Hầu Ngọc đôi câu.

Nhìn tư thế của Tùy Hầu Ngọc khi đấu với hắn, chắc chắn Hầu Mạch đã sớm nói với Tùy Hầu Ngọc về lối đánh quen thuộc của hắn, cho nên Tùy Hầu Ngọc mới luôn nhằm vào những điểm có thể khắc chế hắn.

Đám người này quá chăm chỉ, chỉ có một mình hắn cười đùa hí hửng, nên nhìn có vẻ cực kỳ lạc lõng.

Lưu Mặc nhân lúc đổi sân để nói chuyện với Hầu Mạch: “Tao không biết rốt cuộc là hai người muốn thế nào nhưng tao không thể đánh đại nữa, hiệu trưởng trường tao cũng đã tới rồi!”

“Ừ, mày đánh thì cứ đánh, dù sao thì chưa chắc cậu đã thắng được.”

“Hừ, tao tức rồi đấy…” Lưu Mặc lắc lư chạy về, về rồi mới nhớ là phải đổi sân, thế là hắn lại quay lại phần sân vừa rồi, thấy Tùy Hầu Ngọc đứng cạnh đó, bèn vội vàng chạy nhanh hơn.

Hầu Mạch thấy Lưu Mặc như thế, giận đến bật cười.

Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc nhìn Lưu Mặc chạy sang phía đối diện, nhân đó nhìn về phía Hầu Mạch.

Hầu Mạch làm khẩu hình nói với cậu: Đừng căng thẳng.

Cậu gật đầu.

Thật ra hiệu trưởng trường Tỉnh Thể cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là thấy nhân viên công tác đến nên cũng đi cùng, thậm chí còn không hỏi những người này tại sao lại đột nhiên tới đây.

Nhân viên công tác cũng không muốn làm lớn chuyện này lên.

Bọn họ sợ nhất là xảy ra chuyện, đặc biệt là với quả bom hẹn giờ như Tùy Hầu Ngọc. Nếu chuyện thật sự bị làm lớn lên thì đó sẽ là một tin tức tiêu cực, tất cả họ sẽ phải chịu trách nhiệm. Chỉ cần một lần tạm thời đình chỉ công tác để nhận điều tra là đã khiến bọn họ ăn đủ.

Hậu quả của án phạt cấm thi đấu trong ba năm là gì, bọn họ cũng biết, gần như là làm hoang phế một tuyển thủ trẻ tuổi.

Sau khi cân nhắc, bọn họ vẫn định vì lý do an toàn, hy sinh một đứa trẻ để bảo toàn đại cuộc.

Nhưng huấn luyện viên Vương vẫn cứ làm phiền mãi, không chịu bỏ qua, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng cậu tuyển thủ này.

Ngay cả huấn luyện viên Hoàng cũng gọi đến, còn nói muốn liên lạc với những người khác, bảo rằng nếu bọn họ phế đi một hạt giống tốt như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ hủy đi một hy vọng của tennis nước nhà, chụp cho họ một cái mũ thật lớn, khiến bọn họ cực kỳ xoắn xuýt.

Trong cái nhìn của họ, giá trị của tuyển thu chỉ biết đánh đôi không cao, bỏ thì cứ bỏ đi, không có việc gì mà không được, chẳng hiểu sao đám người đó lại quan tâm như vậy.

Nhất là sau khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, họ càng cảm thấy với cái tướng mạo này thì chắc không phải là một tuyển thủ chơi tennis nghiêm túc gì, đùa nhau chắc?

Tùy Hầu Ngọc chỉ là nhờ có đồng đội gánh lên, nếu không có Hầu Mạch thì cậu ta không là gì cả.

Nhưng vì hai người kia cứ khăng khăng nên bọn họ cũng dao động, dự định cho Tùy Hầu Ngọc thêm một cơ hội nữa.

Nếu Tùy Hầu Ngọc có thể đánh thắng Lưu Mặc, sau đó lại kiểm tra các chỉ tiêu, nếu khôi phục được về bình thường thì có thể sửa đổi hình phạt.

Lấy Lưu Mặc làm đối thủ, lựa chọn này có thể nói là quá ác, Lưu Mặc cũng không phải là người có thể tùy tiện đánh thắng. Cho tuyển thủ được huấn luyện đặc biệt về đánh đôi đấu với tuyển thủ có trình độ khá cao trong lĩnh vực đánh đơn, đây quả thực là hành động gây khó dễ cho người khác.

Kết quả, ván đầu tiên Tùy Hầu Ngọc đối đầu với Lưu Mặc, đã tiến vào đấu loạt tie-breaker.(*)

(*) Đây là loạt đánh quyết định tay vợt chiến thắng trong một ván nếu tỷ số của set đấu là 6-6.

Người hơi hiểu về tennis cũng có thể nhìn ra, Tùy Hầu Ngọc chẳng những không  bị nghiền ép mà cậu còn có thể đánh không phân cao thấp với Lưu Mặc.

Dĩ nhiên, mới đầu quả thật Lưu Mặc đã khinh địch nên đã cho Tùy Hầu Ngọc một vài cơ hội.

Cộng thêm Hầu Mạch là đối thủ cũ của Lưu Mặc, hiểu rõ lối đánh của Lưu Mặc. Bản thân Tùy Hầu Ngọc cũng là học bá, áp dụng chút chút cũng có thể đánh được ít nhiều.

Nhưng nếu không có thực lực tuyệt đối thì cũng không thể giữ vững được đến loạt tie-break.

Cũng không phải tùy tiện một ai đó là có thể nắm bắt tốt cơ hội như thế.

Lưu Mặc cũng không định thả, hắn dốc hết sức ra đánh, nhất là sau khi hiệu trưởng và huấn luyện viên đến, hắn đã tiến vào trạng thái chính thức tranh tài.

Tùy Hầu Ngọc cầm vợt, hít một hơi thật sâu.

Mắt thường cũng thấy được cậu đang căng thẳng.

Áp lực ở lần thi đấu trước cũng không nặng nề bằng giờ phút này.

Cậu biết, cậu phải vì bản thân mà tranh thủ một lần, còn là vì để bọn Hầu Mạch yên tâm.

Quan trọng nhất là, nếu cậu có thể thay đổi hình phạt, cảm giác áy náy trong lòng Nhiễm Thuật cũng có thể vơi bớt.

Vì mình, cũng vì người cậu để ý mà chiến đấu, ý nghĩa không hề tầm thường.

Sau khi mở mắt ra, cậu dựa theo phương pháp Hầu Mạch đã dạy mình lúc trước, tưởng tượng toàn bộ sân thi đấu thành một không gian lập thể, mỗi vị trí trong không gian ấy đều có thể lợi dụng.

Mà Lưu Mặc chính là người cậu cần đối phó trong không gian này.

Mỗi một lần Lưu Mặc vung vợt sẽ tiến hành phân tích hướng bay và quỹ đạo chuyển động của từng đường bóng, sau đó là dự đoán.

Khi tính toán đạt đến một mức độ nào đó, mọi động tác của Lưu Mặc sẽ như bị tua chậm, cậu có thể phân tích ra chỗ mà Lưu Mặc muốn đánh tới, từ đó đánh trả lại ngược với hướng di chuyển của  Lưu Mặc, hoặc có thể tìm được lỗ hổng trong hành động và đánh bóng vào đó.

Góc độ hiểm hóc, ra tay quyết liệt.

Sau khi đã quen với đánh đôi thì khi đánh đơn sẽ cảm thấy sân thi đấu trông rất trống.

Khi đánh đôi ở phía đối diện có hai người, khoảng sân tựa hồ bị lấp kín, chờ khi đánh đôi đến một trình độ nhất định, cậu lại thử chơi đánh đơn nên sẽ thấy được rằng trên sân này có rất nhiều chỗ xuất hiện sơ hở, một mình Lưu Mặc căn bản không thể đối phó được cường độ di chuyển cao của cậu, từ đó làm mất điểm.

Dùng đầu óc để chơi tennis.

Đây là phong cách được hình thành sau khoảng thời gian dài hợp tác với Hầu Mạch Tùy của Hầu Ngọc, không còn chỉ đơn thuần dựa vào trực giác.

Trong hai phút, Tùy Hầu Ngọc thực hiện thành công lần giao bóng của mình trong set đấu thứ hai của, hơn nữa còn tạo ra một cú ACE.(*)

(*)Ace (tiếng Việt: cú ace, giao bóng ăn điểm trực tiếp) là một cú giao bóng hợp lệ, giúp người giao bóng ghi điểm bởi vì đối thủ không thể chạm được vợt vào bóng để đánh trả cú giao bóng đó.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc thắng một set, toàn trường nổ ra một tràng vỗ tay như sấm và tiếng hò hét inh tai.

Lưu Mặc nghe thế bực mình, rõ ràng lượt thứ nhất hắn thắng mà cũng chỉ có mấy anh em của hắn khen ngợi cổ vũ. Nhưng Tùy Hầu Ngọc chỉ cần ăn điểm là những người khác giống như bật công tắc, phấn khích không tưởng tượng được.

Lại đến lượt Lưu Mặc giao bóng.

Lưu Mặc thỉnh thoảng giao bóng bằng tay trái, dùng chiến thuật áp sát đối thủ.

Mọi người đều biết, khi thi đấu gặp phải người trái tay, có khi sẽ bối rối, không biết nên dùng tay để nhận hay là dùng trở tay tiếp, dẫn đến mắc lỗi.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc đã dần dần thích ứng được, cậu di chuyển thân thể từng bước nhỏ, đánh trả lại.

Một quả này, cán vợt của cậu cũng phải rung lên, ngón tay cầm vợt hơi tê rần. Đánh một cú thôi, thế mà bị lực độ ấy làm cậu có phần chật vật.

Không hổ là đối thủ cũ có thực lực sánh ngang với Hầu Mạch.

Hầu Mạch đang chăm chú xem thi đấu thì bỗng nhận được điện thoại của Tang Hiến.

Hắn biết Tùy Hầu Ngọc dễ bị phân tâm, nên cố ý trốn ra sau đám đông, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào sân thi đấu, đồng thời nhận nghe: “Sao thế?”

“Nhiễm Thuật bị ba em ấy đưa đi rồi.”

Hầu Mạch chưa bao giờ nghe thấy giọng Tang Hiến như vậy, khẩn trương đến mức tan vỡ, dường như một giây sau sẽ bật khóc, nhưng vẫn đang mạnh mẽ chống đỡ.

Bây giờ không phải là thời điểm để sụt sùi khóc lóc.

Hầu Mạch khá bất ngờ: “Có chuyện gì xảy ra? Không phải mày vẫn luôn ở trong bệnh viện trông nom sao?”

“Em ấy kêu đói, muốn ăn chút cháo nên tao xuống tầng mua, còn em ấy một mình nằm nghỉ trong phòng. Khi trở về tao không thấy em ấy đâu nữa. Đi hỏi y tá thì y tá nói em ấy đã được bố đưa đi, thuốc hạ sốt vẫn chưa truyền xong đã thẳng tay rút kim.”

Lúc này Hầu Mạch cũng cảm thấy thật bực bội.

Ba Nhiễm là người có thù tất báo, họ coi như đã biết.

Hắn và Tang Hiến ra tay đánh ông ta, chắc trong lòng ông đã ghi thù, biết Tang Hiến là một trong số những người đã đánh ông ta, Tang Hiến còn là bạn trai Nhiễm Thuật. Muốn khiến họ khó chịu, bèn đưa Nhiễm Thuật đi, thế thì Tang Hiến sẽ không còn được gặp lại Nhiễm Thuật nữa. Điều này quả thật đã khiến họ không chịu được.

Mỗi một đòn của bố Nhiễm Thuật đều đánh vào chỗ đau nhất của họ.

Trong tình huống này Hầu Mạch chỉ đành khuyên Tang Hiến bình tĩnh trước đã: “Mày đừng vội, bên Nhiễm Thuật có thiết bị liên lạc gì không?”

“Tao mua điện thoại mới cho em ấy, nhưng khi tao về  thấy nó không bị cầm đi, vẫn đang sạc điện. Giờ tao không biết phải đi đâu tìm em ấy. Tao đã cho người đến sân bay trông chừng kĩ, ga tàu cũng thế, nhưng… Nhưng nếu bọn họ tự lái xe đi thì sao?”

“Nhà mày không phải là có một đoạn đường cao tốc à?”

“Không phải ở thành phố này.”

“…”

Hầu Mạch bên này còn phải xem trận đấu của Tùy Hầu Ngọc, nó thật sự quá quan trọng, liên quan tới tương lai của Tùy Hầu Ngọc

Nhưng bên kia Nhiễm Thuật đã mất tích, hắn cũng sốt ruột theo, nếu Tùy Hầu Ngọc biết được chắc chắn  cũng sẽ gấp như kiến bò chảo nóng.

Hắn quyết định phải đấu xong trước đã, dù sao cứ cho là bây giờ Tùy Hầu Ngọc dừng lại thì cậu cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể lo lắng theo.

Nhưng nếu thắng cuộc đấu, sau này Tùy Hầu Ngọc còn có thể tiếp tục thi đấu tennis.

Hầu Mạch nói tiếp: “Bây giờ công nghệ thông tin rất phát triển, Nhiễm Thuật cũng không ngốc, cậu ấy chắc hẳn sẽ tìm cơ hội để liên lạc với chúng ta. Ba cậu ấy dù sao cũng là ruột thịt, sẽ không bạc đãi cậu ấy, cùng lắm là nhốt cậu ấy ở nơi kín đáo nào đó.”

“Ba ruột…” Tang Hiến cười nhạt: “Chính ông ta làm cậu ấy bị thương, vết thương mới khâu xong, thuốc vẫn còn chưa truyền hết mà đã vì phát tiết cơn giận của mình đưa con trai đi, chỉ để trả thù tao, đây còn được xem là ba ruột à?”

“…” Hầu Mạch bỗng nghẹn họng không đáp được, lời an ủi cũng không thể nói ra.

“Tùy Hầu Ngọc vẫn đang thi đấu?”

“Ừ.”

“Hai người cứ tiếp tục, tao sẽ liên lạc với Tô An Di.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Hầu Mạch lại đứng ra đằng trước xem trận đấu của Tùy Hầu Ngọc, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Hắn chưa bao giờ khó chịu đến vậy.

Tất cả những chuyện này sao thế! Cái tên ba cặn bã đó điên rồi hả?!

Lần này Tùy Hầu Ngọc đánh rất nghiêm túc, thậm chí còn không chú ý tới Hầu Mạch đi ra ngoài nhận một cú điện thoại giữa chừng.

Cả quá trình không hề phân tâm, toàn bộ tinh thần đều chăm chú vào trận đấu này.

Muốn thắng set thứ hai này rất khó, nhưng đây lại chính là hy vọng của Tùy Hầu Ngọc, như chính niềm tin của cậu, không muốn bị xử cấm thi đấu.

Phía trong lan can tầng hai, huấn luyện viên của Tỉnh Thể không nhịn được nói: “Cậu nhóc này đánh đơn cũng được đấy, sao ông không cho nó tham gia thi đấu?”

Huấn luyện viên Tỉnh Thể hình như không biết chuyện, còn tưởng là người trong danh ngạch được cử đi học, tới trường họ thăm dò một vài cơ sở, bèn ngoài sáng trong tối nói giúp Tùy Hầu Ngọc.

Những lời này nghe như là đang hỏi, nhưng thật ra là đang khen Tùy Hầu Ngọc, cố ý khen cho nhân viên công tác nghe, cũng coi như là gián tiếp giúp đỡ.

Huấn luyện viên Vương thuận thế trả lời: “Lúc mới bắt đầu thì cậu nhóc luyện đánh đôi, tập được một thời gian ngắn, đánh đôi vừa mới ra hình ra dạng chút chút, đánh đơn thì sau này xem ý kiến của nó đã.”

“Thời gian tập luyện ngắn như vậy mà đã có thể chơi đến thế là khá lắm rồi, ngộ tính tốt, căn cơ cũng tốt, cậu nhóc này thông minh như Hầu Mạch vậy, sau này tiền đồ vô lượng.”

Huấn luyện viên Vương gật đầu theo: “Đúng, là một hạt giống tốt.”

“Chậc chậc, sao mầm non tốt như vậy lại chạy đến chỗ ông cơ chứ?”

“Tôi tích đức đổi lấy đấy.”

Huấn luyện viên Tỉnh Thể nghe thế không nén được cơn giận: “Tôi không tích đức hả?”

“Ông ngày nào cũng nhớ nhung mấy tuyển thủ đội tôi, tôi mới bắt được mấy đứa có bản lĩnh như vậy, kết quả ông ba ngày hai cuộc gọi cho tụi nó, ông tích đức như thế đó hả?”

Huấn luyện viên Tỉnh Thể nghe vậy là hiểu huấn luyện viên Vương đã biết hết, cười “Hơ hớ” nửa ngày.

Nhân viên công tác nhìn hai vị huấn luyện viên, lại nhìn hai người đang nghiêm túc thi đấu trên sân, bỗng nói riêng với huấn luyện viên Vương: “Nếu các mục chỉ tiêu không hợp lệ, tôi cũng không thể sửa quyết định giúp ông được.”

Huấn luyện viên Vương nghe xong mắt sáng rực lên, gật đầu liên tục: “Chắc chắn rồi.”

Cuối cùng nhân viên công tác nhìn nơi thi đấu thêm một lần nữa, rồi quay đầu rời đi, không chờ đến khi trận đấu kết thúc.

Dáng vể nỗ lực của Tùy Hầu Ngọc trên sân đấu, còn có thực lực rõ như ban ngày ấy, cuối cùng vẫn tác động được ông.

Chờ nhân viên công tác đi, huấn luyện viên Tỉnh Thể mới hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Ông không cần biết đâu, chỉ là thằng bé ấy phải lịch kiếp, nhưng nó đã dùng thực lực để độ kiếp thành công.” Huấn luyện viên Vương trả lời xong, xuống tầng đến đứng cạnh Hầu Mạch: “Bên kia đã đổi ý, nhưng có một tiền đề.”

Hầu Mạch mừng như điên: “Là gì?”

“Các hạng mục chỉ tiêu của nó phải khôi phục về mức bình thường.”

Niềm vui sướng trong mắt Hầu Mạch biến mất thấy rõ: “Cái này… Hơi khó nhỉ?”

Thật ra người bình thường cũng rất khó đạt tới trạng thái “Bình thường”.

Thường ngày là một trạng thái, nhưng đến khi kiểm tra xuất hiện sự khẩn trương, hoặc gần đây gặp chuyện gì đó không vui, cũng có thể đưa đến chỉ số “Không bình thường”, dù người đó bình thường.

Gần đây Tùy Hầu Ngọc đã trải qua quá nhiều chuyện, muốn khôi phục về “Bình thường” là cực khó, hơn nữa bản thân Tùy Hầu Ngọc mắc chứng hưng cảm, muốn cho ra kết quả kiểm tra bình thường thật không dễ dàng.

“Vậy phải làm sao?” Trong chốc lát Hầu Mạch cũng không biết nên vui mừng hay là nên khó chịu.

“Tóm lại có cơ hội là được, chúng ta nghĩ cách thêm.”

“Nếu cậu ấy biết Nhiễm Thuật bị ba đưa đi, chỉ cần một ngày Nhiễm Thuật chưa trở lại, thì chỉ số ngày đó cũng không trở lại bình thường được.”

“Nhiễm Thuật bị sao thế?” Huấn luyện viên Vương hơi suy sụp.

Hầu Mạch kể chuyện trước đó cho huấn luyện viên Vương, ông nghe xong ôm dạ dày đau nhức.

Bệnh dạ dày lại tái phát.

Hầu Mạch chỉ đành đỡ huấn luyện viên Vương sang một bên, ngồi xuống, huấn luyện viên Vương cúi đầu,  hỏi tiếp: “Có thể tìm được người không?”

“Tang Hiến đang cố gắng, nhất định sẽ dùng mọi cách.”

Huấn luyện viên Vương thở dài, nói tiếp: “Thầy nhớ cuộc gọi lần trước của bác sĩ khám. Khi mấy đứa đang đi lấy vợt thầy đã điện hỏi, nếu  muốn khôi phục về mức độ bình thường trong một thời gian ngắn, thì phương pháp hiệu quả nhất là liệu pháp sốc điện.”

“Cho dòng điện chạy qua não?” Hầu Mạch nghe tên phương pháp trị liệu đó, giọng nói run lên vì xót xa, khóe mắt đỏ hoe.

“Đúng, sẽ tiêm thuốc tê nên không có quá nhiều đau đớn, hai ngày một lần, tám đến mười hai lần được tính là một đợt điều trị. Chuyện này phải xem xét tình trạng khôi phục của nó sau khi chữa trị, nếu tốt, năm lần là  được. Nếu hiệu quả không tốt, tự nó không thể tự điều chỉnh được, có khi phải làm mười hai lần.”

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc vẫn đang nghiêm túc thi đấu trong sân.

Trận đấu sắp kết thúc, đã là set đấu thứ ba, Tùy Hầu Ngọc dần dần không đấu lại được nữa, vẫn cắn răng kiên trì.

Không cắt ngang trận đấu là sự tôn trọng đối với sự nỗ lực của Tùy Hầu Ngọc, cũng là tôn trọng đối với đối thủ của cậu – Lưu Mặc.

Hắn hỏi lại: “Sẽ có tác dụng phụ ạ?”

“Ừ, có tác dụng. Sau khi chữa trị có thể sẽ xuất hiện các loại triệu chứng như buồn nôn, ói mửa, còn có thể ảnh hưởng đến trí nhớ, khoảng từ một tuần đến một tháng là có thể khôi phục. Nhưng… nó đang trong giai đoạn lớp 12, chữa trị trong một khoảng thời gian như vậy, cộng thêm thời gian khôi phục, e rằng sẽ ảnh hưởng tới việc học. Hơn nữa, nó đã định trước là sẽ không thể tham gia lần thi đấu vòng tròn của giải thanh thiếu niên thế giới.”

“Em cũng không tham gia.” Hầu Mạch đột nhiên mở miệng, nói một câu như vậy.

“Em điên hả? Chờ giải đấu của em kết thúc, chọn đi thi xem như là chuyện đã định! Em có biết nước nhà coi trọng giải đấu đó nhiều như thế nào không?”

“Em phải giúp cậu ấy… Huấn luyện viên, dự định ấy  em cũng hiểu, nhưng thật sự em phải giúp cậu ấy. Khi còn nhỏ em đã để vuột mất cậu ấy một lần rồi, em không thể  bỏ lỡ thêm lần nào nữa, khi cậu ấy khó chịu không có em không được.”

Huấn luyện viên Vương che dạ dày, đau cực kỳ.

Hầu Mạch muốn đưa cho ông ấy một cốc nước nóng, chỉ có thể đi nhờ học sinh tường tỉnh thể lấy.

Cuối cùng, huấn luyện viên Vương chỉ nói một câu: “Nghe quyết định của chính Tùy Hầu Ngọc.”

==========

Hết chương 131
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện