128. Thế thân
Tùy Hầu Ngọc bị điện thoại rung đánh thức, cậu khó chịu vươn tay lấy điện thoại nghe, sau đó hỏi: sao vậy? Nhiễm Thuật uất ức hỏi: “Ngọc ca, cậu, cậu đang bận hả?”
“Tớ đang ngủ thôi.”
“Giờ, giờ 3h chiều, cậu ngủ cái gì?”
“Không biết nữa… buổi tối không ngủ được, cậu sao vậy?”
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cả cuối tuần này chỉ có: ăn cơm, làm, rồi ngủ, lại làm, tắm rửa, làm chuyện đó tiếp, ngủ bù rồi lại làm.
Bây giờ não của cậu vẫn còn mơ màng, không rõ hai người đã làm đến bao nhiêu lần, ngủ đến giờ ngủ, giờ chỉ là đang dưỡng sức mà thôi.
Thời gian nghỉ ngơi giữa buổi, đáng tiếc bị quấy rầy.
Nhiễm Thuật ở bên kia điện thoại đột nhiên khóc nức nở nói: “Tớ, tớ với Tang Hiến chia tay rồi, thật sự chia tay rồi, lần này chia tay thật.”
Lại làm sao đó? Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ, lần đầu nghe còn muốn trả lời, giờ nghe đều thấy phiền.
Cậu không quan tâm Nhiễm Thuật khóc hay không khóc nữa, cậu đã nghe đến tê tâm rồi.
“Tớ phát hiện ra, tớ chỉ là người thế thân thôi!”
“Thế ai vậy? Cậu không phải là tình đầu của anh ta à?”
“Hôm qua anh ấy cho tớ xem ảnh chụp, nói tớ giống con chó ngày trước anh ấy nuôi, lúc gặp tớ lần đầu thì nhớ đến con chó đó. Mẹ nó lại còn là một con Chihuahua. Cậu nói xem, có phải anh ấy xem tớ là thế thân không?”
Tùy Hầu Ngọc nằm trên giường cầm điện thoại rơi vào lặng im.
Nhiễm Thuật bắt đầu mắng: “Hu hu, anh ta là đồ ngốc, anh ta tìm thế thân.”
“Cậu, bây giờ đi tìm Tang Hiến chia tay, nhớ là phải nói trước mặt ấy.”
“Ừ, rồi sau đó?”
Sau đó cậu nói không ra lời nữa rồi, buồn ngủ rồi, đi ngủ, tắt máy đây.
Tùy Hầu Ngọc nói xong ném điện thoại sang một bên, hận không thể block Nhiễm Thuật.
Hầu Mạch duỗi tay ôm cậu vào lòng, Tùy Hầu Ngọc tỉnh, hắn cũng tỉnh, sau đó cười hỏi: “Bên đó lại nháo chia tay à?”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ thở dài: “Trong một tuần mà chia tay tới ba lần, chẳng thấy thay đổi gì, ngược lại còn thấy nghiêm trọng hơn.”
Tang Hiến chưa bao giờ nói tới mấy việc này, Hầu Mạch đương nhiên không biết Tang Hiến cùng Nhiễm Thuật lại có chuyện như vậy.
Hắn chỉ có thể hỏi cậu: “Vì sao vậy?”
“Lần đầu tiên là vì Tang Hiến không nói chúc ngủ ngon mà ngủ trước, lần thứ hai là vì cậu ấy nói với Tang Hiến một hồi, Tang Hiến chỉ trả lời lại chữ “Ờ”, cậu ta nghĩ rằng Tang Hiến không thích mình, chán ghét rồi, không để ý tới cậu ta nữa, cậu ta chủ động nói chia tay để không thành thế bị động.”
Hầu Mạch nghe xong cũng chịu thua, Tang Hiến là người ít nói, trả lời chữ “Ờ” cũng không tệ, dù sao thì Tang Hiến cũng không quen với tính tình nóng nảy.
Hắn cười nửa ngày mới nói một câu: “Suy nghĩ của cậu ta hay thật đó.”
Tùy Hầu Ngọc cũng không muốn hiểu: “Ngày trước cậu ta còn bình thường, sao mà yêu đương xong thành như này rồi?”
“Em không phải cũng như vậy à?”
“Em làm sao?”
“Trước đó em lạnh lùng với anh biết bao.”
Tùy Hầu Ngọc trèo lên người Hầu Mạch, ở trên cao nhìn xuống hỏi: “Làm sao? Anh không thích hả? Chơi chán rồi? Có cần em chủ động một chút, giải quyết quan hệ hai chúng ta thì em mới không thành người bị động không?”
“Không chán em, em cũng không bị động, em nhiều lắm bị thao.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn hắn, tức giận nghiến răng, thế nhưng cũng chỉ nhào qua cùng Hầu Mạch thân mật khó rời.
Hai người vì để thời gian ở cùng nhau nhiều hơn chút, chủ nhật từ sáng tới tối đều không rời đi, dự định sáng sớm thứ hai chia tay đi đến trường.
Sáng sớm, bốn giờ sáng, Tùy Hầu Ngọc tắt chuông báo thức đi, sau đó mệt mỏi đứng lên đi vào trong phòng tắm, chậm chạp rửa mặt.
Lúc rửa mặt, Hầu Mạch cũng đi vào, ôm lấy cậu từ phía đằng sau, cúi đầu, ngửi mùi trên người cệu, lẩm bẩm: “Không nỡ để em đi.”
“Còn không đi thì hai đứa sẽ tinh tẫn nhân vong đấy.”
“Không đến mức đó, còn có cái này để giờ đút cho em.” Hầu Mạch nói xong lại tới gần Tùy Hầu Ngọc…
Từ vịn vào bồn rửa tay, sau đó dựa vào bồn rửa, rồi sau đó hai người cùng tắm vòi sen.
Tùy Hầu Ngọc ôm Hầu Mạch nghỉ ngơi, cảm thấy chân mình hơi run.
May là bây giờ không cần tập luyện.
Cậu từng nghĩ rằng thể chất không biết mệt của cậu so với người thường lợi hại không ít, gặp Hầu Mạch cậu mới chịu thua.
Thể lực của hắn so với chứng hưng cảm của cậu còn tốt hơn, vậy Hầu Mạch có phải là quái vật không?
Sau khi Hầu Mạch tới trường cũng cảm thấy cực kì mệt mỏi, chủ yếu là vì thiếu ngủ, ba đêm liền hầu như không ngủ, đối với người ngủ bất tỉnh như hắn quả thật là một vấn đề quan trọng.
Hắn ngồi trong phòng học lại lấy gối ngủ của mình ra.
Gối ngủ này hắn từng đưa cho Tùy Hầu Ngọc dùng, sau đó rất ít dùng tới, chủ yếu là vì hứng thú ngủ trong giờ của hắn biến thành nhìn Tùy Hầu Ngọc, đúng là đã ít lâm hạnh cái gối này.
Bây giờ thì nó lại được quay trở lại.
Từ tiết đầu tiên Hầu Mạch đã bắt đầu ngủ, cho tới giờ nghỉ trưa mới bị Đặng Diệc Hành đánh thức.
Hắn bỏ gối xuống, ngáp dài rồi đi xuống nhà ăn.
Trên đường đi Đặng Diệc Hành cảm thán: “Đại sư huynh, mày có biết mình trắng tới cỡ nào không?”
“Ừm…” Hầu Mạch gật đầu, thi thoảng hắn cũng soi gương.
“Vì vậy mắt mày có một vòng đen biến thành con gấu trúc rồi đấy.”
Hầu Mạch hữu khí vô lực trả lời: “Vì Ngọc ca, tất cả đều đáng giá.”
“Dm dm dm.”
Mặt khác ba người đều cách hắn rất xa.
Lúc này đột nhiên có một cô gái năm nhất chạy qua chào Hầu Mạch: “Học trưởng, xin chào!”
“Ừm?” Hầu Mạch bị gọi quay lại phía sau nhìn về bọn họ.
“Em đã để ý tới anh từ lâu rồi, nhìn thấy anh rất đẹp trai, vậy… có thể cho bọn em Wechat không?”
Hầu Mạch xúc động, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Cô gái kia cảm thấy cực kì hưng phấn, còn nghĩ Hầu Mạch quét mã bọn họ, không nghĩ tới việc nhìn Hầu Mạch giơ điên thoại của mình lên.
Ốp điện thoại có hình của hai người, trong đó một là Hầu Mạch, người con trai còn lại có tóc xoăn xoăn, nhìn rất đẹp.
Hầu Mạch chỉ vào cậu con trai này nói: “Cậu ấy đẹp trai không? Bạn trai tôi đó.”
“A…vâng vâng.” đám nữ sinh trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Hầu Mạch giơ điện thoại xem ốp, cười tủm tỉm rồi tiếp tục đi tới nhà ăn, miệng còn lẩm bẩm: “Ngọc ca của tao đẹp trai quá đi.”
Đến nhà ăn, nhóm người Đặng Diệc Hành đi lấy cơm, Hầu Mạch mượn phấn viết thực đơn của các dì trong nhà ăn, viết lên sau áo đen của mình ba chữ: “Đã có chủ.”
Viết xong Hầu Mạch cầm phấn hỏi Tang Hiến: “Mày viết không? Tao viết chữ cho người khác lấy 5 tệ một chữ.”
Tang Hiến chỉ chỉ mấy nốt đỏ trên cổ.
Hầu Mạch có tâm nhắc nhở: “Cẩn thận động mạch cổ chút!”
“Tao thích thế.”
“Mặc kệ mày.” Hầu Mạch đảo mắt, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Tìm cách cho tao thêm mấy cái đi.”
Nếu là hồi trước, Tang Hiến rất hi vọng Hầu Mạch có chuyện nhờ mình.
Bây giờ Hầu Mạch có chuyện tìm hắn rồi, lại chỉ chuyên tâm tới vấn đề này.
Tang Hiến có chút buồn bực: “Tao mới đặt mua cuối tháng mới đến, không phải trước đấy mày bảo còn chục cái gì à?”
Hỏi xong Tang Hiến mới phản ứng, lại hỏi: “Bọn mày không phải chứ?”
Hầu Mạch buồn bực: “Phí lời nhiều thế làm gì? Đây là chuyện mà mày có thể hỏi được à? Cha mẹ không nên vì con cái lớn rồi mà cắt đứt sinh hoạt cá nhân đâu.”
Tang Hiến không nói gì nữa.
Ngày trước, Hầu Mạch ngưỡng mộ Tang Hiến, tốc chiến tốc thắng, sau đó trực tiếp làm cú homerun.
Bây giờ đổi thành Tang Hiến ngưỡng mộ Hầu Mạch, bởi vì sau hai lần là Nhiễm Thuật đã khóc gọi cha gọi mẹ, không cho phép có lần sau nữa.
Chủ tịch Tang bá đạo vậy mà trong một tuần chỉ có thể sinh hoạt 2 lần.
Còn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc thì…
Bên tai Tang Hiến tựa như có giọng hát: Ta cần cây gậy sắt này làm gì đây?
Trong giờ ăn Hầu Mạch nhận được tin của huấn luyện viên Vương, gọi hắn giờ nghỉ trưa tới phòng làm việc.
Hắn đi cùng với Tang Hiến đi vào phòng làm việc, huấn luyện viên Vương đưa cho hai người một cái bảng: “Điền vào đi.”
Hầu Mạch nhìn qua tất cả đều là tiếng anh, lại còn là bảng quốc tế khiến hắn bối rối, nhìn kĩ lần nữa lại thấy vui vẻ: “Trận đấu thanh niên quốc tế?”
“Ừ, tham gia đi. Lần này nếu mấy đứa được thành tích tốt, lúc về thầy sẽ mua vé tàu cao tốc cho mấy đứa đi tới trường hoa đại tham gia tuyển chọn, đi đăng kí tên tiến cử.”
Hầu Mạch lật xem bản khai, hỏi: “Ngọc ca có thể tham gia không ạ? Đánh đôi ý?”
“Em hỏi em ấy xem. Nếu em ấy sợ làm chậm trễ việc học thì thôi, nếu không thì trong vòng 20 ngày cuộc thi cũng là một vinh dự, em ấy trở về luyện một lúc là được rồi. Đặng Diệc Hành cùng với Thẩm Quân Cảnh thì không cần hỏi, hai đứa đấy chắc chắn phải đi, bản khai cũng cần tìm giáo viên tiếng Anh giúp chúng nó điền nữa.” huấn luyện viên vương cười đáp.
Năng lực của Tùy Hầu Ngọc không đủ, muốn dựa vào việc tiến cử này rất khó, giờ còn thêm việc điểm thưởng thể thao đã hủy bỏ, nếu Tùy Hầu Ngọc tham gia trận đấu chính là vì vinh dự.
Hầu Mạch thấy rất phấn khởi, cầm bản khai nói: “Để tối em hỏi Ngọc ca, ngày mai điền sau ạ.”
“Được.”
Tang Hiến nhìn bản khai sau đó cầm đi.
Trình độ của Nhiễm Thuật thì khỏi phải hỏi, đến lúc anh đi sang nước ngoài thi đấu thì sẽ không gặp mặt Nhiễm Thuật trong 20 ngày.
Huấn luyện viên Vương nhìn bọn họ đi vui vẻ, khoe khoang với Âu Dương Cách: “Lần trước đi thi Hầu Mạch chỉ có 16 tuổi, thi đấu cùng với đám 17-18 tuổi, dù không vào vòng chung kết thì thành tích cũng giỏi rồi. Giờ thì đúng tuổi đỉnh cao của thiếu niên, không chừng có thể đạt giải thế giới, vậy trường chúng ta nở mày nở mặt rồi, Hầu Mạch cũng sẽ nổi tiếng.”
Âu Dương Cách đang tìm đồ ở trong tủ lạnh, từ khi Nhiễm Thuật và Tô An Di rời đi, sức ăn vặt của Âu Dương Cách cũng giảm xuống.
Ong quay đầu nhìn huấn luyện viên vương nói: “Hầu Mạch tốt nghiệp rồi chắc thầy cũng rất luyến tiếc nhỉ.”
“Tôi ước gì em ấy lên như diều gặp gió, đến lúc đó tôi có thể ra ngoài khoe khoang nhóc này là do tôi dạy đó.”
Buổi tối Hầu Mạch cùng Tùy Hầu Ngọc gọi video, cậu nghe tới trận đấu này cảm thấy rất hứng thú: “Thi đấu ở đâu vậy?”
“Cụ thể vẫn chưa rõ, có thể là ở Brisbane, Sydney hoặc Melbourne. Nếu em tham gia thì hai chúng ta coi như đi du lịch do nhà nước hỗ trợ.” Hầu Mạch cầm bản khai lắc lắc.
Hầu Mạch đương nhiên là muốn Tùy Hầu Ngọc tham gia, như vậy Tùy Hầu Ngọc có thể ở cạnh hắn 20 ngày.
Tùy Hầu Ngọc thì nhìn ghi chép của mình, xong sau đó nhìn Hầu Mạch qua điện thoại, cuối cùng quyết định tham gia: “Được, vậy em đi với anh.”
“Vậy anh giúp em điền bản khai nhé.” Hầu Mạch phấn khởi cầm bản khai, bắt đầu nắn nót điền thông tin, điền luôn cả phần của cậu.
Trong lúc Hầu Mạch điền thông tin, Tùy Hầu Ngọc ngồi suy nghĩ, cậu thức mấy đêm học bài, tiến độ trong hai mươi ngày này cậu có thể đuổi kịp.
Nếu như cậu không tham gia, có phải Hầu Mạch sẽ thấy rất thất vọng không?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, có người đến gõ cửa phòng cậu, gõ rất vội, nghe lực đạo và tốc độ có thể thấy người này rất sốt ruột.
Cậu đứng dậy đi mở cửa, người đứng ngoài cửa vội vàng nói với cậu: “Ngọc ca, ba của Nhiễm Thuật đến trường rồi, đang ở bên ngoài túm người kìa.”
Tùy Hầu Ngọc hoảng hốt, không kịp chào Hầu Mạch một câu liền chạy tới phòng ngủ của Nhiễm Thuật.
Phòng ở của Nhiễm Thuật với cậu cùng một khu nhưng không cùng một tầng.
Cậu nhanh chân chạy lên lầu, nhìn thấy ba Nhiễm Thuật đang kéo cậu đi ra ngoài, miệng còn đang mắng xối xả. Nhiễm Thuật không muốn, liên tục giãy dụa, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc tới nhanh chóng gọi: “Ngọc ca! Ngọc ca!”
Tùy Hầu Ngọc chạy nhanh tới ngăn ba Nhiễm lại: “Chú ơi, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu ấy sao vậy ạ?”
Ba Nhiễm nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc liền thấy không thoải mái, lạnh nhạt trả lời: “Nó làm sao? Nó trốn đi khỏi nhà lâu như vậy, còn hỏi có chuyện gì?”
Rời nhà trốn đi? Tùy Hầu Ngọc không biết việc này, kinh ngạc nhìn Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật không biết phải giải thích như nào, bộ dáng có chút lúng túng.
Ba Nhiễm vốn đã ghét Tùy Hầu Ngọc, bây giờ còn đang nổi nóng, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc càng thêm tức giận, nói: “Cậu ít xuất hiện trước mặt tôi đi, nhìn thấy cậu tôi càng thêm tức giận. Cậu với mẹ cậu đều là người chẳng có gì tốt, Nhiễm Thuật đi đường ngang ngõ tắt thế này cũng không thiếu công lao của cậu đâu.”
Tùy Hầu Ngọc bị người chỉ mũi mắng, ít nhiều cảm thấy khó chịu.
May mà cậu vẫn còn lí trí, chỉ là muốn ngăn ba Nhiễm lại, ít nhất không thể để ông đưa Nhiễm Thuật đi: “Chú buông cậu ấy ra trước đã, có chuyện gì tìm chỗ rồi nói không được sao?”
“Con mẹ nó cậu cút cho tôi!” Ba Nhiễm dứt khoát đá Tùy Hầu Ngọc, muốn đá văng ra xa, miễn cho cậu cản đường.
Tùy Hầu Ngọc bị đá nghiêng ngả, đau đến cau mày, tựa như tức giận nhìn về phía ba Nhiễm.
Vì ông ấy là ba của Nhiễm Thuật nên cậu mới khiêm nhường, hoàn toàn là vì nể mặt mũi của Nhiễm Thuật.
Thế nhưng trong lòng cậu lại can trường, bị xúc phạm thì cho dù là ai cũng sẽ phát cáu.
Cậu sắp không khống chế được tính khí của mình nữa rồi.
Nhiễm Thuật nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc nắm chặt nắm tay, dường như muốn đánh ba mình, rối rắm trong chốc lát rồi vùng vẫy khỏi ba, đi qua khuyên nhủ cậu: “Ngọc, bỏ đi, ông, ông ấy muốn đưa tớ đi xét nghiệm DNA, nếu muốn làm thì làm thôi, sớm muộn gì cũng phải làm mà.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn Nhiễm Thuật nửa ngày, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, cả người tức giận phát run.
Cậu chỉ khăng khăng cầm tay Nhiễm Thuật không buông.
Cậu có thể không đánh ba Nhiễm Thuật, bị đá cũng có thể nhẫn nhịn, thế nhưng cậu không chấp nhận việc Nhiễm Thuật bị đưa đi.
Dường như ba Nhiễm bị ánh mắt của cậu chọc giận, một bên mắng một bên lại đạp thêm vài bước: “Mày buông ra! Giữ lấy nó làm gì? Giống như bị bệnh thần kinh vậy, suốt ngày ở chung với nó. Ánh mắt mày có ý gì đấy? Muốn đánh nhau với người lớn đúng không? Đáng lẽ nên đưa mày vào viện tâm thần mới đúng!”
Nhiễm Thuật ngăn ba lại: “Ba có chuyện gì thì nhắm vào con mà nói này, đánh người làm cái gì?!”
Ba Nhiễm rất nhanh đem mũi nhọn hướng sang Nhiễm Thuật: “Mày còn dám đẩy tao, phản rồi!”
Ba Nhiễm vừa giơ tay lên thì bị Tùy Hầu Ngọc nắm chặt, nhìn cậu xách ba Nhiễm lên giống như xách một con gà.
Đá cậu, cậu có thể nhịn, nhưng đánh Nhiễm Thuật thì không được.
Ba Nhiễm lúc này luống cuống, ông ỷ là người lớn nên Tùy Hầu Ngọc không dám động vào ông, nhưng nếu Tùy Hầu Ngọc phát điên thì ông cũng sợ hãi.
Nhiễm Thuật nhìn bộ dáng của Tùy Hầu Ngọc, sau đó nhìn học sinh ở xung quanh, sợ ba mình nói ra chuyện chứng hưng cảm, nên chỉ có thể ngăn Tùy Hầu Ngọc, nói nhỏ: “Ngọc ca, cậu đừng động tay, không sao đâu, chuyện lần này tớ sẽ ghi nhớ. Nếu ông ấy muốn đưa tớ đi thì tớ tìm cơ hội bỏ chạy, cùng lắm thì làm rối loạn an ninh sân bay, khiến cho bọn họ giữ mình lại, không đuổi kịp máy bay thì tớ không phải đi nữa rồi.”
Tùy Hầu Ngọc không chịu, nhìn Nhiễm Thuật muốn khóc tới nơi rồi thì mới bỏ qua: “Có chuyện gì nhớ gọi cho tớ.”
“Ừm.” lúc Nhiễm Thuật đi theo ba, nhìn thấy người quen dặn dò: “Tìm Tô An Di tới để cô ấy trông chừng Ngọc ca.”
Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn đi theo ba.
Sau khi ngồi lên xe, ba Nhiễm vẫn mắng: “Dương Tương Ngữ là đồ đàn bà đê tiện, giúp mẹ mày lạc lối, con trai bà ta có thể làm được việc gì tốt?Ccon trai bà ta bị bệnh thần kinh là báo ứng của bà ta! Mày còn suốt ngày ở cùng nó, đéo biết não mày nghĩ gì.”
Nhiễm Thuật dựa lưng vào ghế, có chút chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nghe ba nói.
Cậu không ngốc, thế giới này ai thật tâm tốt với cậu, ai không tốt với cậu, cậu đều biết rõ.
Ba mẹ cậu với cậu như nào cậu đều biết, còn không tốt bằng một nửa Tùy Hầu Ngọc. Quan hệ của cậu với Tùy Hầu Ngọc rất tốt, đều là thật tâm giúp đỡ nhau vượt qua những ngày tháng tăm tối đó.
Bạn nhậu tùy thời có thể mất, thế nhưng vượt qua hoạn nạn cùng nhau, cho dù có lâu ngày gặp lại thì vẫn là điều trân quý nhất.
Tật nói lắp của cậu, “công lao” của ba cũng không thiếu.
Nếu những chuyện trong nhà ngày đó không xảy ra, thì cậu cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.
“Còn nữa, chuyện của mày với Tang Hiến đừng nghĩ tao không biết. Vòng tròn trong thành phố này rất bé, chúng mày mỗi ngày ở cùng nhau người khác thấy, tin tức sẽ truyền tới chỗ của tao. Mày xem mày ở cạnh Tùy Hầu Ngọc học được cái gì tốt? Ngược lại học được đồng tính luyến ái.”
Nhiễm Thuật kinh sợ nhìn ba, không ngờ rằng đến chuyện này ông ấy cũng biết.
ba Nhiễm nhìn thấy cậu muốn nói, nhanh chóng ngăn lại: “Mày vẫn nên ngậm miệng lại đi, mày nói lắp bắp càng làm tao tức thêm.”
Nhiễm Thuật lần nữa im lặng, rón rén lấy điện thoại ra, vừa đúng lúc là giao diện trò chuyện với Tùy Hầu Ngọc.
Vừa rồi ba cậu đi qua, cậu đã muốn nhắn tin cho Tùy Hầu Ngọc, thế nhưng tình huống không cho phép, tin nhắn cũng chưa được gửi đi.
Lúc này, ngón tay cậu run run đánh chữ: Xong rồi, lần này thật sự phải chia tay rồi.
Ba Nhiễm quay đầu nhìn Nhiễm Thuật, nhìn thấy Nhiễm Thuật thế mà đang cầm điện thoại nói chuyện, lúc này duỗi tay lấy di động của Nhiễm Thuật, nhanh chóng nhìn qua màn hình, sau đó mở cửa xe ném ra ngoài.
Nhiễm Thuật thò người lên nhìn, trơ mắt nhìn di động nằm ở trên đường, lại bị xe chạy qua làm cho vỡ nát.
Lòng cậu hoàn toàn chán nản, không có điện thoại làm sao liên hệ với bọn họ đây?
Nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của cậu, ba Nhiễm lạnh nhạt cười: “Tao coi mày là con nên mới quản mày, không thì mày muốn làm gì thì làm, tao lười đi quản mày!”
“Con rời nhà đi một năm rồi ba chẳng quản, muốn kiểm tra DNA mới nhớ đến đứa con này chứ gì? Con với con trai nhà họ Tang yêu nhau thì sao? Làm như vậy mấy người với nhà họ Tang lại càng thân thiết còn gì! Bán con trai để kinh doanh, không phải ba nên thấy vui sao?”
Ba nhiễm nghe Nhiễm Thuật phản bác không lắp chữ nào, tức giận đến mức gân xanh nổi lên, giơ tay tát cậu một cái.
Nhiễm Thuật bị đánh nghiêng ngả, nuốt một ngụm nước miếng, nếm trong miệng toàn là mùi máu tươi.
==========
Hết chương 128
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại sẽ viết như này: Thế thân.
Tang Hiến:???
Nhiễm Thuật: Hu hu hu
Tang Hiến:?????????????????????????
Tùy Hầu Ngọc bị điện thoại rung đánh thức, cậu khó chịu vươn tay lấy điện thoại nghe, sau đó hỏi: sao vậy? Nhiễm Thuật uất ức hỏi: “Ngọc ca, cậu, cậu đang bận hả?”
“Tớ đang ngủ thôi.”
“Giờ, giờ 3h chiều, cậu ngủ cái gì?”
“Không biết nữa… buổi tối không ngủ được, cậu sao vậy?”
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cả cuối tuần này chỉ có: ăn cơm, làm, rồi ngủ, lại làm, tắm rửa, làm chuyện đó tiếp, ngủ bù rồi lại làm.
Bây giờ não của cậu vẫn còn mơ màng, không rõ hai người đã làm đến bao nhiêu lần, ngủ đến giờ ngủ, giờ chỉ là đang dưỡng sức mà thôi.
Thời gian nghỉ ngơi giữa buổi, đáng tiếc bị quấy rầy.
Nhiễm Thuật ở bên kia điện thoại đột nhiên khóc nức nở nói: “Tớ, tớ với Tang Hiến chia tay rồi, thật sự chia tay rồi, lần này chia tay thật.”
Lại làm sao đó? Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ, lần đầu nghe còn muốn trả lời, giờ nghe đều thấy phiền.
Cậu không quan tâm Nhiễm Thuật khóc hay không khóc nữa, cậu đã nghe đến tê tâm rồi.
“Tớ phát hiện ra, tớ chỉ là người thế thân thôi!”
“Thế ai vậy? Cậu không phải là tình đầu của anh ta à?”
“Hôm qua anh ấy cho tớ xem ảnh chụp, nói tớ giống con chó ngày trước anh ấy nuôi, lúc gặp tớ lần đầu thì nhớ đến con chó đó. Mẹ nó lại còn là một con Chihuahua. Cậu nói xem, có phải anh ấy xem tớ là thế thân không?”
Tùy Hầu Ngọc nằm trên giường cầm điện thoại rơi vào lặng im.
Nhiễm Thuật bắt đầu mắng: “Hu hu, anh ta là đồ ngốc, anh ta tìm thế thân.”
“Cậu, bây giờ đi tìm Tang Hiến chia tay, nhớ là phải nói trước mặt ấy.”
“Ừ, rồi sau đó?”
Sau đó cậu nói không ra lời nữa rồi, buồn ngủ rồi, đi ngủ, tắt máy đây.
Tùy Hầu Ngọc nói xong ném điện thoại sang một bên, hận không thể block Nhiễm Thuật.
Hầu Mạch duỗi tay ôm cậu vào lòng, Tùy Hầu Ngọc tỉnh, hắn cũng tỉnh, sau đó cười hỏi: “Bên đó lại nháo chia tay à?”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ thở dài: “Trong một tuần mà chia tay tới ba lần, chẳng thấy thay đổi gì, ngược lại còn thấy nghiêm trọng hơn.”
Tang Hiến chưa bao giờ nói tới mấy việc này, Hầu Mạch đương nhiên không biết Tang Hiến cùng Nhiễm Thuật lại có chuyện như vậy.
Hắn chỉ có thể hỏi cậu: “Vì sao vậy?”
“Lần đầu tiên là vì Tang Hiến không nói chúc ngủ ngon mà ngủ trước, lần thứ hai là vì cậu ấy nói với Tang Hiến một hồi, Tang Hiến chỉ trả lời lại chữ “Ờ”, cậu ta nghĩ rằng Tang Hiến không thích mình, chán ghét rồi, không để ý tới cậu ta nữa, cậu ta chủ động nói chia tay để không thành thế bị động.”
Hầu Mạch nghe xong cũng chịu thua, Tang Hiến là người ít nói, trả lời chữ “Ờ” cũng không tệ, dù sao thì Tang Hiến cũng không quen với tính tình nóng nảy.
Hắn cười nửa ngày mới nói một câu: “Suy nghĩ của cậu ta hay thật đó.”
Tùy Hầu Ngọc cũng không muốn hiểu: “Ngày trước cậu ta còn bình thường, sao mà yêu đương xong thành như này rồi?”
“Em không phải cũng như vậy à?”
“Em làm sao?”
“Trước đó em lạnh lùng với anh biết bao.”
Tùy Hầu Ngọc trèo lên người Hầu Mạch, ở trên cao nhìn xuống hỏi: “Làm sao? Anh không thích hả? Chơi chán rồi? Có cần em chủ động một chút, giải quyết quan hệ hai chúng ta thì em mới không thành người bị động không?”
“Không chán em, em cũng không bị động, em nhiều lắm bị thao.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn hắn, tức giận nghiến răng, thế nhưng cũng chỉ nhào qua cùng Hầu Mạch thân mật khó rời.
Hai người vì để thời gian ở cùng nhau nhiều hơn chút, chủ nhật từ sáng tới tối đều không rời đi, dự định sáng sớm thứ hai chia tay đi đến trường.
Sáng sớm, bốn giờ sáng, Tùy Hầu Ngọc tắt chuông báo thức đi, sau đó mệt mỏi đứng lên đi vào trong phòng tắm, chậm chạp rửa mặt.
Lúc rửa mặt, Hầu Mạch cũng đi vào, ôm lấy cậu từ phía đằng sau, cúi đầu, ngửi mùi trên người cệu, lẩm bẩm: “Không nỡ để em đi.”
“Còn không đi thì hai đứa sẽ tinh tẫn nhân vong đấy.”
“Không đến mức đó, còn có cái này để giờ đút cho em.” Hầu Mạch nói xong lại tới gần Tùy Hầu Ngọc…
Từ vịn vào bồn rửa tay, sau đó dựa vào bồn rửa, rồi sau đó hai người cùng tắm vòi sen.
Tùy Hầu Ngọc ôm Hầu Mạch nghỉ ngơi, cảm thấy chân mình hơi run.
May là bây giờ không cần tập luyện.
Cậu từng nghĩ rằng thể chất không biết mệt của cậu so với người thường lợi hại không ít, gặp Hầu Mạch cậu mới chịu thua.
Thể lực của hắn so với chứng hưng cảm của cậu còn tốt hơn, vậy Hầu Mạch có phải là quái vật không?
Sau khi Hầu Mạch tới trường cũng cảm thấy cực kì mệt mỏi, chủ yếu là vì thiếu ngủ, ba đêm liền hầu như không ngủ, đối với người ngủ bất tỉnh như hắn quả thật là một vấn đề quan trọng.
Hắn ngồi trong phòng học lại lấy gối ngủ của mình ra.
Gối ngủ này hắn từng đưa cho Tùy Hầu Ngọc dùng, sau đó rất ít dùng tới, chủ yếu là vì hứng thú ngủ trong giờ của hắn biến thành nhìn Tùy Hầu Ngọc, đúng là đã ít lâm hạnh cái gối này.
Bây giờ thì nó lại được quay trở lại.
Từ tiết đầu tiên Hầu Mạch đã bắt đầu ngủ, cho tới giờ nghỉ trưa mới bị Đặng Diệc Hành đánh thức.
Hắn bỏ gối xuống, ngáp dài rồi đi xuống nhà ăn.
Trên đường đi Đặng Diệc Hành cảm thán: “Đại sư huynh, mày có biết mình trắng tới cỡ nào không?”
“Ừm…” Hầu Mạch gật đầu, thi thoảng hắn cũng soi gương.
“Vì vậy mắt mày có một vòng đen biến thành con gấu trúc rồi đấy.”
Hầu Mạch hữu khí vô lực trả lời: “Vì Ngọc ca, tất cả đều đáng giá.”
“Dm dm dm.”
Mặt khác ba người đều cách hắn rất xa.
Lúc này đột nhiên có một cô gái năm nhất chạy qua chào Hầu Mạch: “Học trưởng, xin chào!”
“Ừm?” Hầu Mạch bị gọi quay lại phía sau nhìn về bọn họ.
“Em đã để ý tới anh từ lâu rồi, nhìn thấy anh rất đẹp trai, vậy… có thể cho bọn em Wechat không?”
Hầu Mạch xúc động, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Cô gái kia cảm thấy cực kì hưng phấn, còn nghĩ Hầu Mạch quét mã bọn họ, không nghĩ tới việc nhìn Hầu Mạch giơ điên thoại của mình lên.
Ốp điện thoại có hình của hai người, trong đó một là Hầu Mạch, người con trai còn lại có tóc xoăn xoăn, nhìn rất đẹp.
Hầu Mạch chỉ vào cậu con trai này nói: “Cậu ấy đẹp trai không? Bạn trai tôi đó.”
“A…vâng vâng.” đám nữ sinh trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Hầu Mạch giơ điện thoại xem ốp, cười tủm tỉm rồi tiếp tục đi tới nhà ăn, miệng còn lẩm bẩm: “Ngọc ca của tao đẹp trai quá đi.”
Đến nhà ăn, nhóm người Đặng Diệc Hành đi lấy cơm, Hầu Mạch mượn phấn viết thực đơn của các dì trong nhà ăn, viết lên sau áo đen của mình ba chữ: “Đã có chủ.”
Viết xong Hầu Mạch cầm phấn hỏi Tang Hiến: “Mày viết không? Tao viết chữ cho người khác lấy 5 tệ một chữ.”
Tang Hiến chỉ chỉ mấy nốt đỏ trên cổ.
Hầu Mạch có tâm nhắc nhở: “Cẩn thận động mạch cổ chút!”
“Tao thích thế.”
“Mặc kệ mày.” Hầu Mạch đảo mắt, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Tìm cách cho tao thêm mấy cái đi.”
Nếu là hồi trước, Tang Hiến rất hi vọng Hầu Mạch có chuyện nhờ mình.
Bây giờ Hầu Mạch có chuyện tìm hắn rồi, lại chỉ chuyên tâm tới vấn đề này.
Tang Hiến có chút buồn bực: “Tao mới đặt mua cuối tháng mới đến, không phải trước đấy mày bảo còn chục cái gì à?”
Hỏi xong Tang Hiến mới phản ứng, lại hỏi: “Bọn mày không phải chứ?”
Hầu Mạch buồn bực: “Phí lời nhiều thế làm gì? Đây là chuyện mà mày có thể hỏi được à? Cha mẹ không nên vì con cái lớn rồi mà cắt đứt sinh hoạt cá nhân đâu.”
Tang Hiến không nói gì nữa.
Ngày trước, Hầu Mạch ngưỡng mộ Tang Hiến, tốc chiến tốc thắng, sau đó trực tiếp làm cú homerun.
Bây giờ đổi thành Tang Hiến ngưỡng mộ Hầu Mạch, bởi vì sau hai lần là Nhiễm Thuật đã khóc gọi cha gọi mẹ, không cho phép có lần sau nữa.
Chủ tịch Tang bá đạo vậy mà trong một tuần chỉ có thể sinh hoạt 2 lần.
Còn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc thì…
Bên tai Tang Hiến tựa như có giọng hát: Ta cần cây gậy sắt này làm gì đây?
Trong giờ ăn Hầu Mạch nhận được tin của huấn luyện viên Vương, gọi hắn giờ nghỉ trưa tới phòng làm việc.
Hắn đi cùng với Tang Hiến đi vào phòng làm việc, huấn luyện viên Vương đưa cho hai người một cái bảng: “Điền vào đi.”
Hầu Mạch nhìn qua tất cả đều là tiếng anh, lại còn là bảng quốc tế khiến hắn bối rối, nhìn kĩ lần nữa lại thấy vui vẻ: “Trận đấu thanh niên quốc tế?”
“Ừ, tham gia đi. Lần này nếu mấy đứa được thành tích tốt, lúc về thầy sẽ mua vé tàu cao tốc cho mấy đứa đi tới trường hoa đại tham gia tuyển chọn, đi đăng kí tên tiến cử.”
Hầu Mạch lật xem bản khai, hỏi: “Ngọc ca có thể tham gia không ạ? Đánh đôi ý?”
“Em hỏi em ấy xem. Nếu em ấy sợ làm chậm trễ việc học thì thôi, nếu không thì trong vòng 20 ngày cuộc thi cũng là một vinh dự, em ấy trở về luyện một lúc là được rồi. Đặng Diệc Hành cùng với Thẩm Quân Cảnh thì không cần hỏi, hai đứa đấy chắc chắn phải đi, bản khai cũng cần tìm giáo viên tiếng Anh giúp chúng nó điền nữa.” huấn luyện viên vương cười đáp.
Năng lực của Tùy Hầu Ngọc không đủ, muốn dựa vào việc tiến cử này rất khó, giờ còn thêm việc điểm thưởng thể thao đã hủy bỏ, nếu Tùy Hầu Ngọc tham gia trận đấu chính là vì vinh dự.
Hầu Mạch thấy rất phấn khởi, cầm bản khai nói: “Để tối em hỏi Ngọc ca, ngày mai điền sau ạ.”
“Được.”
Tang Hiến nhìn bản khai sau đó cầm đi.
Trình độ của Nhiễm Thuật thì khỏi phải hỏi, đến lúc anh đi sang nước ngoài thi đấu thì sẽ không gặp mặt Nhiễm Thuật trong 20 ngày.
Huấn luyện viên Vương nhìn bọn họ đi vui vẻ, khoe khoang với Âu Dương Cách: “Lần trước đi thi Hầu Mạch chỉ có 16 tuổi, thi đấu cùng với đám 17-18 tuổi, dù không vào vòng chung kết thì thành tích cũng giỏi rồi. Giờ thì đúng tuổi đỉnh cao của thiếu niên, không chừng có thể đạt giải thế giới, vậy trường chúng ta nở mày nở mặt rồi, Hầu Mạch cũng sẽ nổi tiếng.”
Âu Dương Cách đang tìm đồ ở trong tủ lạnh, từ khi Nhiễm Thuật và Tô An Di rời đi, sức ăn vặt của Âu Dương Cách cũng giảm xuống.
Ong quay đầu nhìn huấn luyện viên vương nói: “Hầu Mạch tốt nghiệp rồi chắc thầy cũng rất luyến tiếc nhỉ.”
“Tôi ước gì em ấy lên như diều gặp gió, đến lúc đó tôi có thể ra ngoài khoe khoang nhóc này là do tôi dạy đó.”
Buổi tối Hầu Mạch cùng Tùy Hầu Ngọc gọi video, cậu nghe tới trận đấu này cảm thấy rất hứng thú: “Thi đấu ở đâu vậy?”
“Cụ thể vẫn chưa rõ, có thể là ở Brisbane, Sydney hoặc Melbourne. Nếu em tham gia thì hai chúng ta coi như đi du lịch do nhà nước hỗ trợ.” Hầu Mạch cầm bản khai lắc lắc.
Hầu Mạch đương nhiên là muốn Tùy Hầu Ngọc tham gia, như vậy Tùy Hầu Ngọc có thể ở cạnh hắn 20 ngày.
Tùy Hầu Ngọc thì nhìn ghi chép của mình, xong sau đó nhìn Hầu Mạch qua điện thoại, cuối cùng quyết định tham gia: “Được, vậy em đi với anh.”
“Vậy anh giúp em điền bản khai nhé.” Hầu Mạch phấn khởi cầm bản khai, bắt đầu nắn nót điền thông tin, điền luôn cả phần của cậu.
Trong lúc Hầu Mạch điền thông tin, Tùy Hầu Ngọc ngồi suy nghĩ, cậu thức mấy đêm học bài, tiến độ trong hai mươi ngày này cậu có thể đuổi kịp.
Nếu như cậu không tham gia, có phải Hầu Mạch sẽ thấy rất thất vọng không?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, có người đến gõ cửa phòng cậu, gõ rất vội, nghe lực đạo và tốc độ có thể thấy người này rất sốt ruột.
Cậu đứng dậy đi mở cửa, người đứng ngoài cửa vội vàng nói với cậu: “Ngọc ca, ba của Nhiễm Thuật đến trường rồi, đang ở bên ngoài túm người kìa.”
Tùy Hầu Ngọc hoảng hốt, không kịp chào Hầu Mạch một câu liền chạy tới phòng ngủ của Nhiễm Thuật.
Phòng ở của Nhiễm Thuật với cậu cùng một khu nhưng không cùng một tầng.
Cậu nhanh chân chạy lên lầu, nhìn thấy ba Nhiễm Thuật đang kéo cậu đi ra ngoài, miệng còn đang mắng xối xả. Nhiễm Thuật không muốn, liên tục giãy dụa, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc tới nhanh chóng gọi: “Ngọc ca! Ngọc ca!”
Tùy Hầu Ngọc chạy nhanh tới ngăn ba Nhiễm lại: “Chú ơi, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu ấy sao vậy ạ?”
Ba Nhiễm nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc liền thấy không thoải mái, lạnh nhạt trả lời: “Nó làm sao? Nó trốn đi khỏi nhà lâu như vậy, còn hỏi có chuyện gì?”
Rời nhà trốn đi? Tùy Hầu Ngọc không biết việc này, kinh ngạc nhìn Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật không biết phải giải thích như nào, bộ dáng có chút lúng túng.
Ba Nhiễm vốn đã ghét Tùy Hầu Ngọc, bây giờ còn đang nổi nóng, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc càng thêm tức giận, nói: “Cậu ít xuất hiện trước mặt tôi đi, nhìn thấy cậu tôi càng thêm tức giận. Cậu với mẹ cậu đều là người chẳng có gì tốt, Nhiễm Thuật đi đường ngang ngõ tắt thế này cũng không thiếu công lao của cậu đâu.”
Tùy Hầu Ngọc bị người chỉ mũi mắng, ít nhiều cảm thấy khó chịu.
May mà cậu vẫn còn lí trí, chỉ là muốn ngăn ba Nhiễm lại, ít nhất không thể để ông đưa Nhiễm Thuật đi: “Chú buông cậu ấy ra trước đã, có chuyện gì tìm chỗ rồi nói không được sao?”
“Con mẹ nó cậu cút cho tôi!” Ba Nhiễm dứt khoát đá Tùy Hầu Ngọc, muốn đá văng ra xa, miễn cho cậu cản đường.
Tùy Hầu Ngọc bị đá nghiêng ngả, đau đến cau mày, tựa như tức giận nhìn về phía ba Nhiễm.
Vì ông ấy là ba của Nhiễm Thuật nên cậu mới khiêm nhường, hoàn toàn là vì nể mặt mũi của Nhiễm Thuật.
Thế nhưng trong lòng cậu lại can trường, bị xúc phạm thì cho dù là ai cũng sẽ phát cáu.
Cậu sắp không khống chế được tính khí của mình nữa rồi.
Nhiễm Thuật nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc nắm chặt nắm tay, dường như muốn đánh ba mình, rối rắm trong chốc lát rồi vùng vẫy khỏi ba, đi qua khuyên nhủ cậu: “Ngọc, bỏ đi, ông, ông ấy muốn đưa tớ đi xét nghiệm DNA, nếu muốn làm thì làm thôi, sớm muộn gì cũng phải làm mà.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn Nhiễm Thuật nửa ngày, muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, cả người tức giận phát run.
Cậu chỉ khăng khăng cầm tay Nhiễm Thuật không buông.
Cậu có thể không đánh ba Nhiễm Thuật, bị đá cũng có thể nhẫn nhịn, thế nhưng cậu không chấp nhận việc Nhiễm Thuật bị đưa đi.
Dường như ba Nhiễm bị ánh mắt của cậu chọc giận, một bên mắng một bên lại đạp thêm vài bước: “Mày buông ra! Giữ lấy nó làm gì? Giống như bị bệnh thần kinh vậy, suốt ngày ở chung với nó. Ánh mắt mày có ý gì đấy? Muốn đánh nhau với người lớn đúng không? Đáng lẽ nên đưa mày vào viện tâm thần mới đúng!”
Nhiễm Thuật ngăn ba lại: “Ba có chuyện gì thì nhắm vào con mà nói này, đánh người làm cái gì?!”
Ba Nhiễm rất nhanh đem mũi nhọn hướng sang Nhiễm Thuật: “Mày còn dám đẩy tao, phản rồi!”
Ba Nhiễm vừa giơ tay lên thì bị Tùy Hầu Ngọc nắm chặt, nhìn cậu xách ba Nhiễm lên giống như xách một con gà.
Đá cậu, cậu có thể nhịn, nhưng đánh Nhiễm Thuật thì không được.
Ba Nhiễm lúc này luống cuống, ông ỷ là người lớn nên Tùy Hầu Ngọc không dám động vào ông, nhưng nếu Tùy Hầu Ngọc phát điên thì ông cũng sợ hãi.
Nhiễm Thuật nhìn bộ dáng của Tùy Hầu Ngọc, sau đó nhìn học sinh ở xung quanh, sợ ba mình nói ra chuyện chứng hưng cảm, nên chỉ có thể ngăn Tùy Hầu Ngọc, nói nhỏ: “Ngọc ca, cậu đừng động tay, không sao đâu, chuyện lần này tớ sẽ ghi nhớ. Nếu ông ấy muốn đưa tớ đi thì tớ tìm cơ hội bỏ chạy, cùng lắm thì làm rối loạn an ninh sân bay, khiến cho bọn họ giữ mình lại, không đuổi kịp máy bay thì tớ không phải đi nữa rồi.”
Tùy Hầu Ngọc không chịu, nhìn Nhiễm Thuật muốn khóc tới nơi rồi thì mới bỏ qua: “Có chuyện gì nhớ gọi cho tớ.”
“Ừm.” lúc Nhiễm Thuật đi theo ba, nhìn thấy người quen dặn dò: “Tìm Tô An Di tới để cô ấy trông chừng Ngọc ca.”
Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn đi theo ba.
Sau khi ngồi lên xe, ba Nhiễm vẫn mắng: “Dương Tương Ngữ là đồ đàn bà đê tiện, giúp mẹ mày lạc lối, con trai bà ta có thể làm được việc gì tốt?Ccon trai bà ta bị bệnh thần kinh là báo ứng của bà ta! Mày còn suốt ngày ở cùng nó, đéo biết não mày nghĩ gì.”
Nhiễm Thuật dựa lưng vào ghế, có chút chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nghe ba nói.
Cậu không ngốc, thế giới này ai thật tâm tốt với cậu, ai không tốt với cậu, cậu đều biết rõ.
Ba mẹ cậu với cậu như nào cậu đều biết, còn không tốt bằng một nửa Tùy Hầu Ngọc. Quan hệ của cậu với Tùy Hầu Ngọc rất tốt, đều là thật tâm giúp đỡ nhau vượt qua những ngày tháng tăm tối đó.
Bạn nhậu tùy thời có thể mất, thế nhưng vượt qua hoạn nạn cùng nhau, cho dù có lâu ngày gặp lại thì vẫn là điều trân quý nhất.
Tật nói lắp của cậu, “công lao” của ba cũng không thiếu.
Nếu những chuyện trong nhà ngày đó không xảy ra, thì cậu cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.
“Còn nữa, chuyện của mày với Tang Hiến đừng nghĩ tao không biết. Vòng tròn trong thành phố này rất bé, chúng mày mỗi ngày ở cùng nhau người khác thấy, tin tức sẽ truyền tới chỗ của tao. Mày xem mày ở cạnh Tùy Hầu Ngọc học được cái gì tốt? Ngược lại học được đồng tính luyến ái.”
Nhiễm Thuật kinh sợ nhìn ba, không ngờ rằng đến chuyện này ông ấy cũng biết.
ba Nhiễm nhìn thấy cậu muốn nói, nhanh chóng ngăn lại: “Mày vẫn nên ngậm miệng lại đi, mày nói lắp bắp càng làm tao tức thêm.”
Nhiễm Thuật lần nữa im lặng, rón rén lấy điện thoại ra, vừa đúng lúc là giao diện trò chuyện với Tùy Hầu Ngọc.
Vừa rồi ba cậu đi qua, cậu đã muốn nhắn tin cho Tùy Hầu Ngọc, thế nhưng tình huống không cho phép, tin nhắn cũng chưa được gửi đi.
Lúc này, ngón tay cậu run run đánh chữ: Xong rồi, lần này thật sự phải chia tay rồi.
Ba Nhiễm quay đầu nhìn Nhiễm Thuật, nhìn thấy Nhiễm Thuật thế mà đang cầm điện thoại nói chuyện, lúc này duỗi tay lấy di động của Nhiễm Thuật, nhanh chóng nhìn qua màn hình, sau đó mở cửa xe ném ra ngoài.
Nhiễm Thuật thò người lên nhìn, trơ mắt nhìn di động nằm ở trên đường, lại bị xe chạy qua làm cho vỡ nát.
Lòng cậu hoàn toàn chán nản, không có điện thoại làm sao liên hệ với bọn họ đây?
Nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của cậu, ba Nhiễm lạnh nhạt cười: “Tao coi mày là con nên mới quản mày, không thì mày muốn làm gì thì làm, tao lười đi quản mày!”
“Con rời nhà đi một năm rồi ba chẳng quản, muốn kiểm tra DNA mới nhớ đến đứa con này chứ gì? Con với con trai nhà họ Tang yêu nhau thì sao? Làm như vậy mấy người với nhà họ Tang lại càng thân thiết còn gì! Bán con trai để kinh doanh, không phải ba nên thấy vui sao?”
Ba nhiễm nghe Nhiễm Thuật phản bác không lắp chữ nào, tức giận đến mức gân xanh nổi lên, giơ tay tát cậu một cái.
Nhiễm Thuật bị đánh nghiêng ngả, nuốt một ngụm nước miếng, nếm trong miệng toàn là mùi máu tươi.
==========
Hết chương 128
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại sẽ viết như này: Thế thân.
Tang Hiến:???
Nhiễm Thuật: Hu hu hu
Tang Hiến:?????????????????????????
Danh sách chương