Thẩm Hòe Tự cảm thấy gần đây năng lực sinh tồn của mình đã tiến hóa thăng cấp.
Sau khi say đến bí tỉ vẫn có thể an toàn trở về nhà, thậm chí còn biết thay cả áo ngủ. Chuyện khó hiểu duy nhất là không hiểu tại sao trong bếp lại có một ấm nước đã đun sôi.
Xem ra hôm qua đã uống quá đà thật rồi, từ xưa đến nay anh chỉ quen uống mỗi nước lạnh.
Ký ức cuối cùng mà anh còn nhớ được là tối hôm qua Đoàn Triết gọi thêm một đĩa óc heo, mở mắt ra lần nữa đã là 11 giờ trưa ngày hôm sau.
Sau khi say rượu toàn thân không chỗ nào dễ chịu, đầu đau, dạ dày cũng đau, cổ họng càng đau như sắp rách.
Đoàn Triết gọi một cú điện thoại hỏi anh có ổn không, bị anh tùy tiện lừa gạt mấy câu cho qua chuyện.
Kỷ Xuân Sơn cũng gọi hai cuộc, anh không nhận cuộc nào.
Lần thứ nhất còn đang ngủ không nghe thấy, lần thứ hai lại không biết bắt máy xong phải nói gì, chỉ do dự vài giây mà chuông điện thoại đã tắt ngúm.
Qua 12 giờ trưa, Kỷ Xuân Sơn gửi tin nhắn WeChat hỏi anh đã ăn cơm chưa. Thẩm Hòe Tự lưu loát trả lời một câu "Ăn rồi", sau đó mở app tự đặt một phần cháo gà.
Lúc giao đến nơi cháo đã hoàn toàn lạnh ngắt, nước một nơi gạo một nẻo ở giữa loe ngoe vài sợi thịt gà gọi là cho có. Dạ dày anh vốn không thoải mái, thứ này nhìn vào thật sự là không nuốt nổi, cuối cùng đành phải tùy tiện ăn đối phó mấy miếng cho xong bữa.
Anh ngồi trên bàn ăn ngẩn người một lát, sau đó đẩy hộp thức ăn vào thùng rác bên cạnh, đặt laptop lên bàn thế chỗ. Doanh nhân trẻ gian khổ gây dựng sự nghiệp quyết định dùng công việc để gây tê bộ não đang dần dần mất kiểm soát của mình.
Bắt đầu từ hôm đó, Kỷ Xuân Sơn không chê phiền mà đều đặn gửi tin nhắn WeChat cho anh mỗi sáng trưa chiều, nội dung thống nhất chỉ một câu "Ăn cơm chưa".
Thẩm Hòe Tự quả thực nghi ngờ người này đang dùng chương trình gửi tin tự động nào đó.
Ban đầu anh còn lịch sự trả lời một câu "Ăn rồi" để đối phó, về sau quá lười liền cứ thế mặc kệ hắn luôn.
Những ngày tiếp theo anh liên tiếp nhận được đủ loại hộp cơm không đề tên người gửi. Lúc ở công ty cơm sẽ đưa đến công ty, không ở công ty shipper liền đưa về tận nhà. Đôi khi anh ra ngoài tiếp khách, cơm hộp sẽ đặt ngay trước cửa nhà anh.
Sau ba ngày, Thẩm Hòe Tự không nhịn nổi nữa phải gọi Phan Thận vào văn phòng.
"Có phải cậu làm không?" Anh chỉ vào hộp cơm đặt trên bàn làm việc mình.
Phan Thận cúi đầu không dám hé răng, trước khi ông chủ nhà mình tiến vào mode cuồng bạo đành yên lặng mở lịch sử trò chuyện với sếp Kỷ trên điện thoại di động ra, tự giác dâng điện thoại lên trước mặt anh. Nội dung nói chuyện rất nhạt nhẽo đơn điệu, bên này hỏi 'Có ở công ty không', bên kia chỉ đáp ngắn gọn có hoặc không.
Thẩm Hòe Tự điều tra ra bên người nuôi một tên gián điệp, trình độ cong khuỷu tay ra ngoài còn vượt xa Đoàn Triết khiến đầu anh kêu ong ong, chán nản xua xua tay đuổi cậu ta ra khỏi phòng.
Anh mở hộp cơm, bên trong có tôm viên cung bảo, cần tây bách hợp và một phần canh đậu hũ kéo sợi. Tách đôi đũa dùng một lần ra nếm thử mấy miếng —— Năm xưa thành tích của Kỷ Xuân Sơn trèo lên đầu lên cổ mình thì thôi đi, hiện giờ đặt cơm hộp cũng đặt đồ ăn ngon hơn nữa mới tức.
*Tôm viên cung bảo 宫保虾球
Cần tây bách hợp 西芹百合
Canh đậu hũ kéo sợi 文思豆腐羹
Thẩm Hòe Tự hơi có cảm giác nhân sinh thất bại, cầm di động lên nhắn WeChat cho Kỷ Xuân Sơn: [ Đồ ăn rất ngon, nhưng ngày mai anh đặt món nào khẩu vị nặng hơn chút được không. ]
Đồ ăn Kỷ Xuân Sơn đưa cho anh thật sự quá thanh đạm, cảm giác mấy ngày này lưỡi mình sắp biến thành lưỡi chim.
Đối phương từ chối cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát: [ Không được. ]
Thẩm Hòe Tự đang do dự tìm từ nài nỉ đàm phán, Kỷ Xuân Sơn đã nhắn tiếp một tin khác:
[ Tiểu Tự, tôi không hiểu nhiều điều về em, em cũng không quá hiểu biết về tôi. Từ giờ trở đi, chúng ta chậm rãi hiểu biết lẫn nhau một lần nữa, được không? ]
Ánh mắt Thẩm Hòe Tự dừng trên mấy dòng chữ kia một hồi lâu, sau đó trả lời: [ Được. ]
Anh suy tư một lát, lại gõ một nội dung mới gửi đi: [ Thứ bảy tuần này có buổi họp lớp cấp ba, anh có đi không? ]
Kỷ Xuân Sơn vẫn trả lời rất nhanh: [ Đi. ]
Sau khi say đến bí tỉ vẫn có thể an toàn trở về nhà, thậm chí còn biết thay cả áo ngủ. Chuyện khó hiểu duy nhất là không hiểu tại sao trong bếp lại có một ấm nước đã đun sôi.
Xem ra hôm qua đã uống quá đà thật rồi, từ xưa đến nay anh chỉ quen uống mỗi nước lạnh.
Ký ức cuối cùng mà anh còn nhớ được là tối hôm qua Đoàn Triết gọi thêm một đĩa óc heo, mở mắt ra lần nữa đã là 11 giờ trưa ngày hôm sau.
Sau khi say rượu toàn thân không chỗ nào dễ chịu, đầu đau, dạ dày cũng đau, cổ họng càng đau như sắp rách.
Đoàn Triết gọi một cú điện thoại hỏi anh có ổn không, bị anh tùy tiện lừa gạt mấy câu cho qua chuyện.
Kỷ Xuân Sơn cũng gọi hai cuộc, anh không nhận cuộc nào.
Lần thứ nhất còn đang ngủ không nghe thấy, lần thứ hai lại không biết bắt máy xong phải nói gì, chỉ do dự vài giây mà chuông điện thoại đã tắt ngúm.
Qua 12 giờ trưa, Kỷ Xuân Sơn gửi tin nhắn WeChat hỏi anh đã ăn cơm chưa. Thẩm Hòe Tự lưu loát trả lời một câu "Ăn rồi", sau đó mở app tự đặt một phần cháo gà.
Lúc giao đến nơi cháo đã hoàn toàn lạnh ngắt, nước một nơi gạo một nẻo ở giữa loe ngoe vài sợi thịt gà gọi là cho có. Dạ dày anh vốn không thoải mái, thứ này nhìn vào thật sự là không nuốt nổi, cuối cùng đành phải tùy tiện ăn đối phó mấy miếng cho xong bữa.
Anh ngồi trên bàn ăn ngẩn người một lát, sau đó đẩy hộp thức ăn vào thùng rác bên cạnh, đặt laptop lên bàn thế chỗ. Doanh nhân trẻ gian khổ gây dựng sự nghiệp quyết định dùng công việc để gây tê bộ não đang dần dần mất kiểm soát của mình.
Bắt đầu từ hôm đó, Kỷ Xuân Sơn không chê phiền mà đều đặn gửi tin nhắn WeChat cho anh mỗi sáng trưa chiều, nội dung thống nhất chỉ một câu "Ăn cơm chưa".
Thẩm Hòe Tự quả thực nghi ngờ người này đang dùng chương trình gửi tin tự động nào đó.
Ban đầu anh còn lịch sự trả lời một câu "Ăn rồi" để đối phó, về sau quá lười liền cứ thế mặc kệ hắn luôn.
Những ngày tiếp theo anh liên tiếp nhận được đủ loại hộp cơm không đề tên người gửi. Lúc ở công ty cơm sẽ đưa đến công ty, không ở công ty shipper liền đưa về tận nhà. Đôi khi anh ra ngoài tiếp khách, cơm hộp sẽ đặt ngay trước cửa nhà anh.
Sau ba ngày, Thẩm Hòe Tự không nhịn nổi nữa phải gọi Phan Thận vào văn phòng.
"Có phải cậu làm không?" Anh chỉ vào hộp cơm đặt trên bàn làm việc mình.
Phan Thận cúi đầu không dám hé răng, trước khi ông chủ nhà mình tiến vào mode cuồng bạo đành yên lặng mở lịch sử trò chuyện với sếp Kỷ trên điện thoại di động ra, tự giác dâng điện thoại lên trước mặt anh. Nội dung nói chuyện rất nhạt nhẽo đơn điệu, bên này hỏi 'Có ở công ty không', bên kia chỉ đáp ngắn gọn có hoặc không.
Thẩm Hòe Tự điều tra ra bên người nuôi một tên gián điệp, trình độ cong khuỷu tay ra ngoài còn vượt xa Đoàn Triết khiến đầu anh kêu ong ong, chán nản xua xua tay đuổi cậu ta ra khỏi phòng.
Anh mở hộp cơm, bên trong có tôm viên cung bảo, cần tây bách hợp và một phần canh đậu hũ kéo sợi. Tách đôi đũa dùng một lần ra nếm thử mấy miếng —— Năm xưa thành tích của Kỷ Xuân Sơn trèo lên đầu lên cổ mình thì thôi đi, hiện giờ đặt cơm hộp cũng đặt đồ ăn ngon hơn nữa mới tức.
*Tôm viên cung bảo 宫保虾球
Cần tây bách hợp 西芹百合
Canh đậu hũ kéo sợi 文思豆腐羹
Thẩm Hòe Tự hơi có cảm giác nhân sinh thất bại, cầm di động lên nhắn WeChat cho Kỷ Xuân Sơn: [ Đồ ăn rất ngon, nhưng ngày mai anh đặt món nào khẩu vị nặng hơn chút được không. ]
Đồ ăn Kỷ Xuân Sơn đưa cho anh thật sự quá thanh đạm, cảm giác mấy ngày này lưỡi mình sắp biến thành lưỡi chim.
Đối phương từ chối cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát: [ Không được. ]
Thẩm Hòe Tự đang do dự tìm từ nài nỉ đàm phán, Kỷ Xuân Sơn đã nhắn tiếp một tin khác:
[ Tiểu Tự, tôi không hiểu nhiều điều về em, em cũng không quá hiểu biết về tôi. Từ giờ trở đi, chúng ta chậm rãi hiểu biết lẫn nhau một lần nữa, được không? ]
Ánh mắt Thẩm Hòe Tự dừng trên mấy dòng chữ kia một hồi lâu, sau đó trả lời: [ Được. ]
Anh suy tư một lát, lại gõ một nội dung mới gửi đi: [ Thứ bảy tuần này có buổi họp lớp cấp ba, anh có đi không? ]
Kỷ Xuân Sơn vẫn trả lời rất nhanh: [ Đi. ]
Danh sách chương