=============
Kỷ Xuân Sơn suy nghĩ rất lâu vẫn không biết nên thẳng thắn thế nào với Kỷ Chấn Hoa và Vương Thục Lan về chuyện tình cảm của mình. Bọn họ đã nhìn thấy ảnh của Thẩm Hòe Tự, cũng biết rõ tên anh, hoàn toàn không thể che giấu nổi.
Sau ngày Triệu Văn Nhân tỉnh lại, hắn tìm thời gian trở về nhà cha mẹ một chuyến, dùng hết khả năng bình tĩnh kể lại mọi chuyện phát sinh trong năm đó.
Vương Thục Lan thở dài thườn thượt, Kỷ Chấn Hoa không nói gì, từ đầu đến cuối luôn sầm mặt.
Hắn thấy Thẩm Hòe Tự cũng trầm mặc không nói, cảm thấy đề nghị của mình hôm nay có hơi lỗ mãng: "Nếu em không muốn đi..."
"Em muốn đi chứ." Thần sắc Thẩm Hòe Tự thả lỏng hơn, nói bằng ngữ khí thoải mái, "Thuận tiện đi xem phòng của Kỷ Xuân Sơn năm mười bảy tuổi."
"Tôi mới dọn ra ngoài từ mấy năm trước, em chỉ thấy được phòng tôi năm ngoài hai mươi tuổi thôi." Kỷ Xuân Sơn vẫn chưa thăm dò thái độ của cha mẹ đối với quan hệ giữa hai người nên vẫn thấp thỏm như cũ, "Tính cách ba tôi hơi giống lão Trương, nếu thái độ ông ấy quá lãnh đạm... em cũng đừng để trong lòng."
Thẩm Hòe Tự không để ý: "Em so đo với ba vợ mình làm gì?"
Bàn tay vuốt lưng của Kỷ Xuân Sơn dừng lại: "Ba vợ?"
Thẩm Hòe Tự nghiêng đầu "Hả" một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn vừa định phân phải trái, Thẩm Hòe Tự đã nói tiếp: "Kỷ Xuân Sơn, gọi 'anh trai' một tiếng xem nào."
Kỷ Xuân Sơn ngạc nhiên: "... Anh trai?"
"Ơi ——" Thẩm Hòe Tự đáp, "Nghe lời quá." Nói rồi giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu hắn.
Kỷ Xuân Sơn: "..."
Xem ra là nhiều lời vô ích.
Hắn xoay người một cái đè Thẩm Hòe Tự xuống dưới thân, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy 'anh trai' cũng kêu cho 'em' nghe một chút đi."
Thẩm Hòe Tự bật cười ưỡn eo lên, né tránh dương v*t cứng ngắc sung sức của hắn: "Đừng quậy nữa, cơm hộp sắp tới rồi."
"Không sao đâu, tôi dặn người ta đặt ngoài cửa rồi." Kỷ Xuân Sơn giơ tay túm eo anh xuống, đồng thời gập gối mở chân anh ra ngoài.
Thẩm Hòe Tự thấy hắn bắt đầu mở nắp lọ bôi trơn, không giống như đang nói đùa bèn vội vàng nhắc nhở: "Kỷ Xuân Sơn, em muốn ăn cơm."
"Em ăn tạm thứ khác trước đi." Kỷ Xuân Sơn ném gel bôi trơn sang một bên, đột ngột thẳng lưng cắm dương v*t vào thân thể mềm mại bên dưới.
Mười phần sướng che lấp một phần đau, Thẩm Hòe Tự hừ hừ mấy tiếng, theo thói quen co chân lên. Độ phối hợp của anh trong chuyện giường chiếu luôn rất cao, Kỷ Xuân Sơn nâng tay phải lên, ngón tay miêu tả từng cái nhíu mày xuống chóp mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi khẽ nhếch.
Thẩm Hòe Tự hé đầu lưỡi câu ngón tay hắn, nhẹ nhàng mút vào.
"Em ở trên giường luôn mềm mại như vậy..." dương v*t Kỷ Xuân Sơn từ từ ra vào trong lỗ nhỏ mềm rục, bị anh mê hoặc cứng đến phát đau.
"Ưm..." Thẩm Hòe Tự chậm rãi nâng mi mắt lên, hỏi như khiêu khích, "Có muốn quay phim lại không?"
"Em điên rồi?" Kỷ Xuân Sơn suýt nữa bị dọa cho mềm.
Thẩm Hòe Tự kiên nhẫn khuyên nhủ: "Mình đâu có cho người khác xem."
Kỷ Xuân Sơn kiên quyết phản đối: "Không được, không an toàn."
Thẩm Hòe Tự tiếp tục nói đứt quãng giữa tiếng thở dốc: "Ưm... thì không quay bằng điện thoại... Chúng ta có thể dùng, ưm... DV... chép vào đĩa... Rồi mua thêm két sắt... khóa lại..."
Kỷ Xuân Sơn không ngờ đến cả phương án giải quyết anh cũng nghĩ xong rồi. Rõ ràng mấy tháng trước người này còn cực kỳ kháng cự, quả thật là như bị ai đoạt xá. Hắn còn chưa kịp nói móc thì Thẩm Hòe Tự đã trả đũa trước: "Kỷ Xuân Sơn, anh thay đổi rồi... Trước đây anh rất muốn quay."
"Tôi chỉ suy nghĩ lại thôi." Kỷ Xuân Sơn không nhịn nổi hung hăng nhéo mông anh một cái, "Em tập trung vào chuyên môn đi được không?"
Thẩm Hòe Tự bị tiết tấu cắm rút thong thả của hắn chà xát rất khó chịu bèn ưỡn ưỡn eo vài lần thúc giục: "Vậy thì anh phải nhanh lên một chút chứ?"
"Không được." Kỷ Xuân Sơn định để anh nghẹn đến hỏng, quy đầu mạnh bạo nghiền lên điểm G, "Tôi muốn nghe 'anh trai' kêu."
Kỷ Xuân Sơn suy nghĩ rất lâu vẫn không biết nên thẳng thắn thế nào với Kỷ Chấn Hoa và Vương Thục Lan về chuyện tình cảm của mình. Bọn họ đã nhìn thấy ảnh của Thẩm Hòe Tự, cũng biết rõ tên anh, hoàn toàn không thể che giấu nổi.
Sau ngày Triệu Văn Nhân tỉnh lại, hắn tìm thời gian trở về nhà cha mẹ một chuyến, dùng hết khả năng bình tĩnh kể lại mọi chuyện phát sinh trong năm đó.
Vương Thục Lan thở dài thườn thượt, Kỷ Chấn Hoa không nói gì, từ đầu đến cuối luôn sầm mặt.
Hắn thấy Thẩm Hòe Tự cũng trầm mặc không nói, cảm thấy đề nghị của mình hôm nay có hơi lỗ mãng: "Nếu em không muốn đi..."
"Em muốn đi chứ." Thần sắc Thẩm Hòe Tự thả lỏng hơn, nói bằng ngữ khí thoải mái, "Thuận tiện đi xem phòng của Kỷ Xuân Sơn năm mười bảy tuổi."
"Tôi mới dọn ra ngoài từ mấy năm trước, em chỉ thấy được phòng tôi năm ngoài hai mươi tuổi thôi." Kỷ Xuân Sơn vẫn chưa thăm dò thái độ của cha mẹ đối với quan hệ giữa hai người nên vẫn thấp thỏm như cũ, "Tính cách ba tôi hơi giống lão Trương, nếu thái độ ông ấy quá lãnh đạm... em cũng đừng để trong lòng."
Thẩm Hòe Tự không để ý: "Em so đo với ba vợ mình làm gì?"
Bàn tay vuốt lưng của Kỷ Xuân Sơn dừng lại: "Ba vợ?"
Thẩm Hòe Tự nghiêng đầu "Hả" một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn vừa định phân phải trái, Thẩm Hòe Tự đã nói tiếp: "Kỷ Xuân Sơn, gọi 'anh trai' một tiếng xem nào."
Kỷ Xuân Sơn ngạc nhiên: "... Anh trai?"
"Ơi ——" Thẩm Hòe Tự đáp, "Nghe lời quá." Nói rồi giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu hắn.
Kỷ Xuân Sơn: "..."
Xem ra là nhiều lời vô ích.
Hắn xoay người một cái đè Thẩm Hòe Tự xuống dưới thân, từ trên cao nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy 'anh trai' cũng kêu cho 'em' nghe một chút đi."
Thẩm Hòe Tự bật cười ưỡn eo lên, né tránh dương v*t cứng ngắc sung sức của hắn: "Đừng quậy nữa, cơm hộp sắp tới rồi."
"Không sao đâu, tôi dặn người ta đặt ngoài cửa rồi." Kỷ Xuân Sơn giơ tay túm eo anh xuống, đồng thời gập gối mở chân anh ra ngoài.
Thẩm Hòe Tự thấy hắn bắt đầu mở nắp lọ bôi trơn, không giống như đang nói đùa bèn vội vàng nhắc nhở: "Kỷ Xuân Sơn, em muốn ăn cơm."
"Em ăn tạm thứ khác trước đi." Kỷ Xuân Sơn ném gel bôi trơn sang một bên, đột ngột thẳng lưng cắm dương v*t vào thân thể mềm mại bên dưới.
Mười phần sướng che lấp một phần đau, Thẩm Hòe Tự hừ hừ mấy tiếng, theo thói quen co chân lên. Độ phối hợp của anh trong chuyện giường chiếu luôn rất cao, Kỷ Xuân Sơn nâng tay phải lên, ngón tay miêu tả từng cái nhíu mày xuống chóp mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi khẽ nhếch.
Thẩm Hòe Tự hé đầu lưỡi câu ngón tay hắn, nhẹ nhàng mút vào.
"Em ở trên giường luôn mềm mại như vậy..." dương v*t Kỷ Xuân Sơn từ từ ra vào trong lỗ nhỏ mềm rục, bị anh mê hoặc cứng đến phát đau.
"Ưm..." Thẩm Hòe Tự chậm rãi nâng mi mắt lên, hỏi như khiêu khích, "Có muốn quay phim lại không?"
"Em điên rồi?" Kỷ Xuân Sơn suýt nữa bị dọa cho mềm.
Thẩm Hòe Tự kiên nhẫn khuyên nhủ: "Mình đâu có cho người khác xem."
Kỷ Xuân Sơn kiên quyết phản đối: "Không được, không an toàn."
Thẩm Hòe Tự tiếp tục nói đứt quãng giữa tiếng thở dốc: "Ưm... thì không quay bằng điện thoại... Chúng ta có thể dùng, ưm... DV... chép vào đĩa... Rồi mua thêm két sắt... khóa lại..."
Kỷ Xuân Sơn không ngờ đến cả phương án giải quyết anh cũng nghĩ xong rồi. Rõ ràng mấy tháng trước người này còn cực kỳ kháng cự, quả thật là như bị ai đoạt xá. Hắn còn chưa kịp nói móc thì Thẩm Hòe Tự đã trả đũa trước: "Kỷ Xuân Sơn, anh thay đổi rồi... Trước đây anh rất muốn quay."
"Tôi chỉ suy nghĩ lại thôi." Kỷ Xuân Sơn không nhịn nổi hung hăng nhéo mông anh một cái, "Em tập trung vào chuyên môn đi được không?"
Thẩm Hòe Tự bị tiết tấu cắm rút thong thả của hắn chà xát rất khó chịu bèn ưỡn ưỡn eo vài lần thúc giục: "Vậy thì anh phải nhanh lên một chút chứ?"
"Không được." Kỷ Xuân Sơn định để anh nghẹn đến hỏng, quy đầu mạnh bạo nghiền lên điểm G, "Tôi muốn nghe 'anh trai' kêu."
Danh sách chương