=============
Kỷ Xuân Sơn không thể biết được Lâm Nhất đã nói những gì với Thẩm Hòe Tự, nhưng anh không tự mình nhận điện thoại, thế nên trong lòng hắn có một vài phỏng đoán không quá lạc quan.
Trước hết hắn gọi một cuộc cho Đoàn Triết nhờ cậu ta chạy ra xem tình hình, sau đó lại phóng như bay đến bệnh viện Hòa An, mãi đến khi trông thấy người ngồi bên cạnh Thẩm Hòe Tự là Đoàn Triết mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cảm xúc trên người Thẩm Hòe Tự thoạt nhìn không quá mãnh liệt, thấy hắn xuất hiện vẫn thản nhiên mỉm cười, hỏi: "Có bị tắc đường không?"
Nhưng nụ cười kia vẫn không che giấu nổi cảm giác mệt mỏi dày đặc trên người anh.
"Cũng tạm, không gặp tắc đường." Kỷ Xuân Sơn bước đến gần, vươn tay sờ vuốt tóc anh, ánh mắt chuyển hướng sang Đoàn Triết nhưng không nói gì.
Đoàn Triết làm khẩu hình với hắn ý nói "Không sao", lại lên tiếng: "Trong bệnh viện còn vài việc, tao phải vào làm nốt, tụi mình hẹn ngày khác đi."
Kỷ Xuân Sơn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Đoàn Triết lại lắc đầu: "Thôi đi đi, để tao đưa hai người ra bãi đỗ xe."
*
Thẩm Hòe Tự ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái dưới ánh mắt chăm chú của hai người còn lại.
Kỷ Xuân Sơn không lập tức lên xe ngay, hắn rất rối rắm ảo não. Sớm biết xảy ra chuyện này hắn nên nghe lời Đoàn Triết, ít nhất bản thân có thể miêu tả sự tình nhẹ nhàng đi một ít.
"Lâm Nhất kể với em ấy thế nào?" Hắn dựa lưng vào cửa xe, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến Đoàn Triết, "Cậu có muốn... tâm sự thêm một chút không."
"Tôi cũng chưa kịp hỏi gì. Nhưng khả năng chịu đựng gánh nặng tâm lý của người bình thường không mỏng manh đến vậy đâu, cậu cho nó chút thời gian đi." Đoàn Triết dừng một chút lại bổ sung, "Có việc gì cứ gọi cho tôi." Nói xong, cậu ta gõ gõ cửa sổ xe, nói với Thẩm Hòe Tự, "Đi nhé, Tự Thần."
Thẩm Hòe Tự vẫy vẫy tay với Đoàn Triết, nhìn cậu ta xoay người đi xa dần.
Rất khó để hình dung tâm trạng vào giờ phút này.
Anh từng điên cuồng ghen tị với Lâm Nhất. Trong mười ba năm thất lạc kia, Lâm Nhất đã chứng kiến Kỷ Xuân Sơn từ một thiếu niên tuấn lãng lột xác thành một người đàn ông trưởng thành. Hiện giờ, Thẩm Hòe Tự rốt cuộc cũng được như ý, từ miệng Lâm Nhất trải qua một lần những chuyện quá khứ của Kỷ Xuân Sơn.
Anh xác nhận tình yêu Kỷ Xuân Sơn dành cho mình, cùng với sự thật hoàn toàn không thể tiếp thu nổi. Trái tim anh tê dại, tay chân mất điều khiển. Cảm giác toàn thân bị đào rỗng có lẽ cũng chỉ đến mức này là cùng.
Kỷ Xuân Sơn thắt dây an toàn, ngón tay dừng trên nút khởi động xe vài giây rồi lại cởi dây an toàn ra, nghiêng người về phía ghế phụ ôm lấy Thẩm Hòe Tự.
Cảm giác đau đớn được mùi hương khiến người an tâm đánh thức, cùng với đó là một nỗi bi thương tràn ngập.
Thẩm Hòe Tự cố gắng áp chế hơi thở, cơ hàm nghiến chặt.
Anh như quay trở về buổi tối sinh nhật năm mười bảy tuổi.
Trong cái đêm hè quang đãng không gió đó, anh và Kỷ Xuân Sơn cách nhau chưa đến một trăm mét. Thế nhưng anh đã mặc kệ hắn đứng dưới gốc cây hòe già một mình, yên lặng giãy giụa giữa đau khổ vô biên.
Lúc Kỷ Xuân Sơn gửi tin nhắn kia đi, không biết trong lòng hắn rốt cuộc khó chịu biết bao nhiêu.
Hắn ôm tâm trạng thế nào kiên trì đến trường đi học, lại mang tâm tình ra sao rời khỏi trường trung học số 6, sau đó lẩn trốn mình suốt mười ba năm.
Thẩm Hòe Tự không lấy nổi một chút dũng khí ra để tưởng tượng.
"Đau không?" Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang run lẩy bẩy.
Thẩm Hòe Tự vùi mặt vào hõm cổ hắn, chậm chạp gật đầu một cái.
Kỷ Xuân Sơn mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Đau thì phải làm gì bây giờ?"
Thẩm Hòe Tự nâng tay lên ôm chặt lấy Kỷ Xuân Sơn, đầu ngón tay gần như cắm vào da thịt hắn, nước mắt đè nén đã lâu đột nhiên hoàn toàn bùng nổ. Truyện Quân Sự
"Kỷ Xuân Sơn, lúc đó anh đã khó chịu đến mức nào? Khó chịu đến mức nào..." Anh đau đớn rên lên.
—
Một đứa năm 17 tuổi không chịu nghe lời bạn, một đứa khác 30 tuổi vẫn không nghe lời bạn, quả là xứng lứa vừa đôi :D Ông đốc tờ buồn mà không muốn nói
Kỷ Xuân Sơn không thể biết được Lâm Nhất đã nói những gì với Thẩm Hòe Tự, nhưng anh không tự mình nhận điện thoại, thế nên trong lòng hắn có một vài phỏng đoán không quá lạc quan.
Trước hết hắn gọi một cuộc cho Đoàn Triết nhờ cậu ta chạy ra xem tình hình, sau đó lại phóng như bay đến bệnh viện Hòa An, mãi đến khi trông thấy người ngồi bên cạnh Thẩm Hòe Tự là Đoàn Triết mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cảm xúc trên người Thẩm Hòe Tự thoạt nhìn không quá mãnh liệt, thấy hắn xuất hiện vẫn thản nhiên mỉm cười, hỏi: "Có bị tắc đường không?"
Nhưng nụ cười kia vẫn không che giấu nổi cảm giác mệt mỏi dày đặc trên người anh.
"Cũng tạm, không gặp tắc đường." Kỷ Xuân Sơn bước đến gần, vươn tay sờ vuốt tóc anh, ánh mắt chuyển hướng sang Đoàn Triết nhưng không nói gì.
Đoàn Triết làm khẩu hình với hắn ý nói "Không sao", lại lên tiếng: "Trong bệnh viện còn vài việc, tao phải vào làm nốt, tụi mình hẹn ngày khác đi."
Kỷ Xuân Sơn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Đoàn Triết lại lắc đầu: "Thôi đi đi, để tao đưa hai người ra bãi đỗ xe."
*
Thẩm Hòe Tự ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái dưới ánh mắt chăm chú của hai người còn lại.
Kỷ Xuân Sơn không lập tức lên xe ngay, hắn rất rối rắm ảo não. Sớm biết xảy ra chuyện này hắn nên nghe lời Đoàn Triết, ít nhất bản thân có thể miêu tả sự tình nhẹ nhàng đi một ít.
"Lâm Nhất kể với em ấy thế nào?" Hắn dựa lưng vào cửa xe, nhỏ giọng trưng cầu ý kiến Đoàn Triết, "Cậu có muốn... tâm sự thêm một chút không."
"Tôi cũng chưa kịp hỏi gì. Nhưng khả năng chịu đựng gánh nặng tâm lý của người bình thường không mỏng manh đến vậy đâu, cậu cho nó chút thời gian đi." Đoàn Triết dừng một chút lại bổ sung, "Có việc gì cứ gọi cho tôi." Nói xong, cậu ta gõ gõ cửa sổ xe, nói với Thẩm Hòe Tự, "Đi nhé, Tự Thần."
Thẩm Hòe Tự vẫy vẫy tay với Đoàn Triết, nhìn cậu ta xoay người đi xa dần.
Rất khó để hình dung tâm trạng vào giờ phút này.
Anh từng điên cuồng ghen tị với Lâm Nhất. Trong mười ba năm thất lạc kia, Lâm Nhất đã chứng kiến Kỷ Xuân Sơn từ một thiếu niên tuấn lãng lột xác thành một người đàn ông trưởng thành. Hiện giờ, Thẩm Hòe Tự rốt cuộc cũng được như ý, từ miệng Lâm Nhất trải qua một lần những chuyện quá khứ của Kỷ Xuân Sơn.
Anh xác nhận tình yêu Kỷ Xuân Sơn dành cho mình, cùng với sự thật hoàn toàn không thể tiếp thu nổi. Trái tim anh tê dại, tay chân mất điều khiển. Cảm giác toàn thân bị đào rỗng có lẽ cũng chỉ đến mức này là cùng.
Kỷ Xuân Sơn thắt dây an toàn, ngón tay dừng trên nút khởi động xe vài giây rồi lại cởi dây an toàn ra, nghiêng người về phía ghế phụ ôm lấy Thẩm Hòe Tự.
Cảm giác đau đớn được mùi hương khiến người an tâm đánh thức, cùng với đó là một nỗi bi thương tràn ngập.
Thẩm Hòe Tự cố gắng áp chế hơi thở, cơ hàm nghiến chặt.
Anh như quay trở về buổi tối sinh nhật năm mười bảy tuổi.
Trong cái đêm hè quang đãng không gió đó, anh và Kỷ Xuân Sơn cách nhau chưa đến một trăm mét. Thế nhưng anh đã mặc kệ hắn đứng dưới gốc cây hòe già một mình, yên lặng giãy giụa giữa đau khổ vô biên.
Lúc Kỷ Xuân Sơn gửi tin nhắn kia đi, không biết trong lòng hắn rốt cuộc khó chịu biết bao nhiêu.
Hắn ôm tâm trạng thế nào kiên trì đến trường đi học, lại mang tâm tình ra sao rời khỏi trường trung học số 6, sau đó lẩn trốn mình suốt mười ba năm.
Thẩm Hòe Tự không lấy nổi một chút dũng khí ra để tưởng tượng.
"Đau không?" Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang run lẩy bẩy.
Thẩm Hòe Tự vùi mặt vào hõm cổ hắn, chậm chạp gật đầu một cái.
Kỷ Xuân Sơn mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Đau thì phải làm gì bây giờ?"
Thẩm Hòe Tự nâng tay lên ôm chặt lấy Kỷ Xuân Sơn, đầu ngón tay gần như cắm vào da thịt hắn, nước mắt đè nén đã lâu đột nhiên hoàn toàn bùng nổ. Truyện Quân Sự
"Kỷ Xuân Sơn, lúc đó anh đã khó chịu đến mức nào? Khó chịu đến mức nào..." Anh đau đớn rên lên.
—
Một đứa năm 17 tuổi không chịu nghe lời bạn, một đứa khác 30 tuổi vẫn không nghe lời bạn, quả là xứng lứa vừa đôi :D Ông đốc tờ buồn mà không muốn nói
Danh sách chương