Biết đã gặp tay kình địch, Nam Cung Nghi trở bộ tháo lui.
Nhưng đã chậm mất rồi, hai tiếng dội rung rinh mặt đất và y như một cành liễu trong cơn bão tố, thân hình Nam Cung Nghi uốn quặt lại và lộn ngược ra sau.
Lòng căm hận nữ nhân dâm ác và cộng với mối hận vì cái chết thảm khốc của nghĩa phụ, Tần Quan Vũ không chút nương tay, chàng phóng vút mình tới vận chuyển Huyền Dương thần công...
Một tiếng dội vang lên chát chúa, Nam Cung Nghi vừa lóp ngóp bò lên thì đã lại ngã gục xuống đất, nằm im lìm.
Tần Quan Vũ chưa kịp có hành động kế tiếp thì chợt thấy một bóng sáng từ trên xẹt xuống.
Phập!
Từ nơi cổ của Nam Cung Nghi, một vòi máu phụt ra nhuộm đỏ cả một vùng cỏ rộng.
Thì ra, người vừa xuất kiếm là Bất Tử Lão Cái. Một tay ông vừa tra kiếm vào vỏ, một tay xách lấy chiếc đầu còn rỏ máu của Nam Cung Nghi rồi cao giọng nói :
- Vũ nhi, hiền điệt hãy sang đối phó với Ảo Diện Nhân, sư thúc sẽ mang thủ cấp của ả dâm nữ này đến tế mộ phần của sư huynh.
Tần Quan Vũ vội quay lại đứng sát một bên Âu Chính Cầm.
Nàng quay sang khẽ nói :
- Chàng hãy cầm chân hắn, để muội và các trưởng lão đột nhập vào Hạ Hầu viên.
Tần Quan Vũ gật đầu, tiếp lấy thanh Vô Tình kiếm và từ từ tiến đến phía trước, trầm giọng nói :
- Ảo Diện Nhân, ngày cùng của Hạ Hầu viên đã đến rồi đây.
Cùng với câu nói, chàng uốn cong thanh kiếm tạo thành một chiếc mống hồng vút thẳng vào đám khói đen. Âu Chính Cầm và các trưởng lão của Cái bang và Tam Quốc miếu đã vào tận bên trong Hạ Hầu viên, và tiếp theo đó là từng loạt tiếng rú vang lên thảm thiết...
Hạ Hầu viên chủ nghe thấy toàn viên đại loạn thì lính quýnh cả lên, và chỉ vì bị chậm mất một sát na, ánh thép hồng của thanh Vô Tình kiếm đã bay vào tới cổ.
- Á...
Một tiếng kêu khủng khiếp bị đứt ngang, vòi máu từ nơi cổ Hạ Hầu viên chủ bắn phụt ra, chiếc thây ngã xuống giãy đành đạch trên mặt đất.
Gần một trăm nam phụ lão ấu từ bên trong Hạ Hầu viên túa ra, rồi khựng lại run lên như cầy sấy.
Âu Chính Cầm lướt tới sát bên cạnh Tần Quan Vũ hỏi :
- Vũ ca, huynh định xử trí bọn họ ra sao? Vừa nói, nàng vừa chỉ tay về phía đám môn nhân của Hạ Hầu viên đang run lẩy bẩy, quỳ rạp dưới đất.
Tần Quan Vũ bước lên nghiêm giọng nói :
- Các người hãy mau lìa khỏi Hạ Hầu viên để trở về cuộc sống lương thiện. Kẻ nào còn mang lòng làm ác thì cứ lấy cái chết của Ảo Diện Nhân mà làm gương.
Cả đám môn nhân của Hạ Hầu viên đều rạp xuống tạ ơn vang dội, rồi cùng lóp ngóp đứng lên và lủi cả ra ngoài.
Liền lúc ấy, chợt nghe một giọng nói như chuông đồng rót tới :
- Minh chủ vì được tăng tiến thần công nên đã bỏ quên thuộc hạ rồi chăng?
Nhật ra tiếng nói của Thượng Quan Bằng, tức Trang chủ Võ Lâm Đệ Nhất Gia, Tần Quan Vũ vội vòng tay nói :
- Xin cung thỉnh Thượng Quan lão tiền bối!
Thượng Quan Bằng lao vút xuống và bật cười ha hả :
- Tại sao chư vị thanh toán Hạ Hầu viên mà kẻ này lại không được góp tay thế nhỉ?
Phải chăng lão phu đã trở thành vô dụng rồi?
Nghe giọng nói nửa đùa nửa giận của Thượng Quan Bằng, Thần Bí Nhân vội cười pha lửng :
- Phải, già thì có già nhưng không vô dụng đâu, chẳng hạn như lão phu đây vẫn có thể vì họ Thượng Quan của lão mà sẵn sàng đứng ra làm kẻ se tơ đấy.
Tần Quan Vũ nghe vậy thì liên tưởng ngay đến tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ, chàng khẽ liếc Âu Chính Cầm và thẹn thùng cúi mặt.
Âu Chính Cầm háy mắt nhìn chàng âu yếm, môi điểm nụ cười rộng lượng.
Bất Tử Lão Cái xen vào :
- Sao lại nói chuyện hữu dụng hay vô dụng? Bộ Thượng Quan lão quỷ muốn tìm cách trút gánh nặng đang chờ sẵn tại Chí Tôn bảo đấy ư?
Thượng Quan Bằng nở nụ cười cởi mở :
- Đâu, đâu lại có chuyện như thế.
Thần Bí Nhân vùng cao giọng :
- Ủa, tân nương đã đến sao không thấy ra mặt? Bộ còn phải chờ ông mai đến rước nữa à?
Âu Chính Cầm cũng kêu lên :
- Đan Tâm muội muội, chẳng lẽ không muốn gặp Cầm tỷ sao?
Phượng Hoàng Tiên Nữ lao vút xuống đứng nép mình vào Âu Chính Cầm và khẽ liếc Tần Quan Vũ, rồi thẹn thùng nói :
- Kỳ quá hà...
Mọi người có mặt đều bật cười ha hả.
Phượng Hoàng Tiên Nữ càng nép sát vào Âu Chính Cầm hơn nữa, đôi má nàng đỏ bừng, trông xinh xắn muôn phần.
Thần Bí Nhân lại ngẩng mặt kêu lên hỏi :
- Còn một vị tân nương nữa đâu rồi? Định trốn luôn à?
Âu Chính Cầm cũng lên tiếp nói theo :
- Băng Tâm muội muội, ra đi chứ!
Một bóng trắng từ trên tàng cây lao vút xuống, và cũng đứng nép vào sau lưng Âu Chính Cầm. Biết Phượng Hoàng Tiên Phi thẹn lắm, Âu Chính Cầm vội kéo tay nàng ra phía trước và nói :
- Muội muội, tại sao lại phải giấu mặt như thế?
Đôi má Phượng Hoàng Tiên Phi ửng đỏ, cúi đầu không nói nên lời.
Mấy lão nhân lại cùng vỗ tay cười ha hả, Tần Quan Vũ thẹn quá chỉ biết cúi đầu, không dám lên tiếng.
* * * * *
Màn đêm dày đặc, lật ngửa bàn tay không thấy ngón.
Trước thung lũng Tử Vong lâm, từng đống xương trắng xóa vẫn y như hôm nào...
Hơi gió vút re re rợn lạnh, hai ngọn đèn lồng leo lét vụt hiện ra.
Sau đó, bảy bóng người từng bước một bước lại gần hai ngọn đèn kỳ dị.
Nếu có ai chứng kiến cảnh này, tất phải rùng mình vì từng mẩu xương trắng kêu lên rào rạo dưới những bước chân của bảy người ấy, và họ chính là bảy vị đương kim Chưởng môn của bảy đại môn phái.
Từ nơi hai ngọn đèn, vụt có tiếng quát lên rờn rợn :
- Cứ theo đèn mà tới, sẽ đến được nơi yến hội Tử Vong.
Một bóng hồng chợt nhoáng lên trước mặt bảy vị Chưởng môn, và hai kẻ cầm đèn bỗng cúi rạp mình thưa :
- Cung nghênh Huyệt chủ!
Tiếp theo đó, là ba thiếu nữ cùng tiến vào...
Kẻ giữ đèn quát lớn :
- Xin quý vị hãy báo danh.
- Võ Lâm Đệ Nhất Gia Song Nữ và Tam Quốc miếu chủ.
Kẻ cầm đèn cất giọng lạnh lùng :
- Xin theo đèn mà đi...
- Khoan đã!
Lại thêm ba người nữa tiến vào, một trong ba người họ cao giọng quát lớn :
- Kỳ Trang Dị Phục Quái Ảnh Khách, Bội Cung Xạ Ảnh Thần Bí Nhân, và Kiếm Hài Trúc Trượng Thiên Tửu Cái theo thiếp mời đến phó hội.
Hai kẻ cầm đèn như run lên trong gió, vội nói :
- Tam kỳ đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho bản bảo. Xin mời chư vị cứ theo bóng đèn mà tiến tới.
Tiếng khua rào rào của xương trắng vang lên hối hả, một bóng người hiên ngang sừng sững tiến đến.
Bóng đen hơi dừng lại rồi hỏi :
- Yêu cầu các hạ hãy báo danh.
Giọng nói của người đi sau cùng vang lên sang sảng :
- Bảo chủ Chí Tôn bảo đời thứ mười hai, Tần Quan Vũ.
Vừa đáp lời, Tần Quan Vũ vừa tung mình lao vút vào Tử Vong lâm. Tiếp theo đó là hai bóng người đổ xuống cùng với hai tiếng rú thảm thiết, và hai chiếc đèn cũng bay vút ra xa.
Khi hai chiếc đèn chưa rơi xuống đất, hai bóng đen khác đã lao vút ra đón lấy, thì ra họ là Cái bang Nhị lão, Tâm Bạch Quỷ Cái và Diệu Thủ Thần Du.
Hai người dẫn theo mười mấy cao thủ Cái bang và khẽ kêu lên nho nhỏ :
- Chư vị mỗi người hãy uống một viên Giải Đan hoàn và cẩn thận tiến lên.
Cái bang Nhị lão buộc nhanh hai ngọn đèn lên cây rồi dẫn đầu tiến về phía trước.
Nhưng đã chậm mất rồi, hai tiếng dội rung rinh mặt đất và y như một cành liễu trong cơn bão tố, thân hình Nam Cung Nghi uốn quặt lại và lộn ngược ra sau.
Lòng căm hận nữ nhân dâm ác và cộng với mối hận vì cái chết thảm khốc của nghĩa phụ, Tần Quan Vũ không chút nương tay, chàng phóng vút mình tới vận chuyển Huyền Dương thần công...
Một tiếng dội vang lên chát chúa, Nam Cung Nghi vừa lóp ngóp bò lên thì đã lại ngã gục xuống đất, nằm im lìm.
Tần Quan Vũ chưa kịp có hành động kế tiếp thì chợt thấy một bóng sáng từ trên xẹt xuống.
Phập!
Từ nơi cổ của Nam Cung Nghi, một vòi máu phụt ra nhuộm đỏ cả một vùng cỏ rộng.
Thì ra, người vừa xuất kiếm là Bất Tử Lão Cái. Một tay ông vừa tra kiếm vào vỏ, một tay xách lấy chiếc đầu còn rỏ máu của Nam Cung Nghi rồi cao giọng nói :
- Vũ nhi, hiền điệt hãy sang đối phó với Ảo Diện Nhân, sư thúc sẽ mang thủ cấp của ả dâm nữ này đến tế mộ phần của sư huynh.
Tần Quan Vũ vội quay lại đứng sát một bên Âu Chính Cầm.
Nàng quay sang khẽ nói :
- Chàng hãy cầm chân hắn, để muội và các trưởng lão đột nhập vào Hạ Hầu viên.
Tần Quan Vũ gật đầu, tiếp lấy thanh Vô Tình kiếm và từ từ tiến đến phía trước, trầm giọng nói :
- Ảo Diện Nhân, ngày cùng của Hạ Hầu viên đã đến rồi đây.
Cùng với câu nói, chàng uốn cong thanh kiếm tạo thành một chiếc mống hồng vút thẳng vào đám khói đen. Âu Chính Cầm và các trưởng lão của Cái bang và Tam Quốc miếu đã vào tận bên trong Hạ Hầu viên, và tiếp theo đó là từng loạt tiếng rú vang lên thảm thiết...
Hạ Hầu viên chủ nghe thấy toàn viên đại loạn thì lính quýnh cả lên, và chỉ vì bị chậm mất một sát na, ánh thép hồng của thanh Vô Tình kiếm đã bay vào tới cổ.
- Á...
Một tiếng kêu khủng khiếp bị đứt ngang, vòi máu từ nơi cổ Hạ Hầu viên chủ bắn phụt ra, chiếc thây ngã xuống giãy đành đạch trên mặt đất.
Gần một trăm nam phụ lão ấu từ bên trong Hạ Hầu viên túa ra, rồi khựng lại run lên như cầy sấy.
Âu Chính Cầm lướt tới sát bên cạnh Tần Quan Vũ hỏi :
- Vũ ca, huynh định xử trí bọn họ ra sao? Vừa nói, nàng vừa chỉ tay về phía đám môn nhân của Hạ Hầu viên đang run lẩy bẩy, quỳ rạp dưới đất.
Tần Quan Vũ bước lên nghiêm giọng nói :
- Các người hãy mau lìa khỏi Hạ Hầu viên để trở về cuộc sống lương thiện. Kẻ nào còn mang lòng làm ác thì cứ lấy cái chết của Ảo Diện Nhân mà làm gương.
Cả đám môn nhân của Hạ Hầu viên đều rạp xuống tạ ơn vang dội, rồi cùng lóp ngóp đứng lên và lủi cả ra ngoài.
Liền lúc ấy, chợt nghe một giọng nói như chuông đồng rót tới :
- Minh chủ vì được tăng tiến thần công nên đã bỏ quên thuộc hạ rồi chăng?
Nhật ra tiếng nói của Thượng Quan Bằng, tức Trang chủ Võ Lâm Đệ Nhất Gia, Tần Quan Vũ vội vòng tay nói :
- Xin cung thỉnh Thượng Quan lão tiền bối!
Thượng Quan Bằng lao vút xuống và bật cười ha hả :
- Tại sao chư vị thanh toán Hạ Hầu viên mà kẻ này lại không được góp tay thế nhỉ?
Phải chăng lão phu đã trở thành vô dụng rồi?
Nghe giọng nói nửa đùa nửa giận của Thượng Quan Bằng, Thần Bí Nhân vội cười pha lửng :
- Phải, già thì có già nhưng không vô dụng đâu, chẳng hạn như lão phu đây vẫn có thể vì họ Thượng Quan của lão mà sẵn sàng đứng ra làm kẻ se tơ đấy.
Tần Quan Vũ nghe vậy thì liên tưởng ngay đến tỷ muội Phượng Hoàng Tiên Nữ, chàng khẽ liếc Âu Chính Cầm và thẹn thùng cúi mặt.
Âu Chính Cầm háy mắt nhìn chàng âu yếm, môi điểm nụ cười rộng lượng.
Bất Tử Lão Cái xen vào :
- Sao lại nói chuyện hữu dụng hay vô dụng? Bộ Thượng Quan lão quỷ muốn tìm cách trút gánh nặng đang chờ sẵn tại Chí Tôn bảo đấy ư?
Thượng Quan Bằng nở nụ cười cởi mở :
- Đâu, đâu lại có chuyện như thế.
Thần Bí Nhân vùng cao giọng :
- Ủa, tân nương đã đến sao không thấy ra mặt? Bộ còn phải chờ ông mai đến rước nữa à?
Âu Chính Cầm cũng kêu lên :
- Đan Tâm muội muội, chẳng lẽ không muốn gặp Cầm tỷ sao?
Phượng Hoàng Tiên Nữ lao vút xuống đứng nép mình vào Âu Chính Cầm và khẽ liếc Tần Quan Vũ, rồi thẹn thùng nói :
- Kỳ quá hà...
Mọi người có mặt đều bật cười ha hả.
Phượng Hoàng Tiên Nữ càng nép sát vào Âu Chính Cầm hơn nữa, đôi má nàng đỏ bừng, trông xinh xắn muôn phần.
Thần Bí Nhân lại ngẩng mặt kêu lên hỏi :
- Còn một vị tân nương nữa đâu rồi? Định trốn luôn à?
Âu Chính Cầm cũng lên tiếp nói theo :
- Băng Tâm muội muội, ra đi chứ!
Một bóng trắng từ trên tàng cây lao vút xuống, và cũng đứng nép vào sau lưng Âu Chính Cầm. Biết Phượng Hoàng Tiên Phi thẹn lắm, Âu Chính Cầm vội kéo tay nàng ra phía trước và nói :
- Muội muội, tại sao lại phải giấu mặt như thế?
Đôi má Phượng Hoàng Tiên Phi ửng đỏ, cúi đầu không nói nên lời.
Mấy lão nhân lại cùng vỗ tay cười ha hả, Tần Quan Vũ thẹn quá chỉ biết cúi đầu, không dám lên tiếng.
* * * * *
Màn đêm dày đặc, lật ngửa bàn tay không thấy ngón.
Trước thung lũng Tử Vong lâm, từng đống xương trắng xóa vẫn y như hôm nào...
Hơi gió vút re re rợn lạnh, hai ngọn đèn lồng leo lét vụt hiện ra.
Sau đó, bảy bóng người từng bước một bước lại gần hai ngọn đèn kỳ dị.
Nếu có ai chứng kiến cảnh này, tất phải rùng mình vì từng mẩu xương trắng kêu lên rào rạo dưới những bước chân của bảy người ấy, và họ chính là bảy vị đương kim Chưởng môn của bảy đại môn phái.
Từ nơi hai ngọn đèn, vụt có tiếng quát lên rờn rợn :
- Cứ theo đèn mà tới, sẽ đến được nơi yến hội Tử Vong.
Một bóng hồng chợt nhoáng lên trước mặt bảy vị Chưởng môn, và hai kẻ cầm đèn bỗng cúi rạp mình thưa :
- Cung nghênh Huyệt chủ!
Tiếp theo đó, là ba thiếu nữ cùng tiến vào...
Kẻ giữ đèn quát lớn :
- Xin quý vị hãy báo danh.
- Võ Lâm Đệ Nhất Gia Song Nữ và Tam Quốc miếu chủ.
Kẻ cầm đèn cất giọng lạnh lùng :
- Xin theo đèn mà đi...
- Khoan đã!
Lại thêm ba người nữa tiến vào, một trong ba người họ cao giọng quát lớn :
- Kỳ Trang Dị Phục Quái Ảnh Khách, Bội Cung Xạ Ảnh Thần Bí Nhân, và Kiếm Hài Trúc Trượng Thiên Tửu Cái theo thiếp mời đến phó hội.
Hai kẻ cầm đèn như run lên trong gió, vội nói :
- Tam kỳ đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho bản bảo. Xin mời chư vị cứ theo bóng đèn mà tiến tới.
Tiếng khua rào rào của xương trắng vang lên hối hả, một bóng người hiên ngang sừng sững tiến đến.
Bóng đen hơi dừng lại rồi hỏi :
- Yêu cầu các hạ hãy báo danh.
Giọng nói của người đi sau cùng vang lên sang sảng :
- Bảo chủ Chí Tôn bảo đời thứ mười hai, Tần Quan Vũ.
Vừa đáp lời, Tần Quan Vũ vừa tung mình lao vút vào Tử Vong lâm. Tiếp theo đó là hai bóng người đổ xuống cùng với hai tiếng rú thảm thiết, và hai chiếc đèn cũng bay vút ra xa.
Khi hai chiếc đèn chưa rơi xuống đất, hai bóng đen khác đã lao vút ra đón lấy, thì ra họ là Cái bang Nhị lão, Tâm Bạch Quỷ Cái và Diệu Thủ Thần Du.
Hai người dẫn theo mười mấy cao thủ Cái bang và khẽ kêu lên nho nhỏ :
- Chư vị mỗi người hãy uống một viên Giải Đan hoàn và cẩn thận tiến lên.
Cái bang Nhị lão buộc nhanh hai ngọn đèn lên cây rồi dẫn đầu tiến về phía trước.
Danh sách chương