Gideon không tận hưởng khoảng thời gian trong câu lạc bộ theo cách truyền thống của những quý ông khác. Đối với anh nó không phải ẩn nơi náu hay ngôi nhà thứ hai. Biết rằng thời khắc anh bước qua cửa thì câu chuyện cưỡng đoạt trinh nữ, tự tử và cái chết bí ẩn sáu năm tuổi sống lại sẽ không mang đến cho anh sự ưa chuộng cho cuộc sống trong câu lạc bộ.
Chưa từng có ai trao cho Gideon sự thoả mãn bằng cách mắng nhiếc những cáo buộc thẳng vào mặt anh. Anh được cho là quá nguy hiểm đến mức không thể đến gần. Những kẻ đó vẫn còn nhớ trận đấu kiếm tay đôi đã để lại vết sẹo xâm hại dung mạo của anh.
Sự việc đã xảy ra cách đây hơn mười năm, nhưng những người chứng kiến vẫn còn nhớ như in về tình tiết Gideon suýt nữa đã giết đối thủ, Bryce Morland, ngay lúc đó.
Morland, theo lời nhân chứng, là bạn từ thuở nhỏ với St. Justin và trận đấu chỉ mang tính hữu nghị giữa hai quý tộc trẻ. Và không hề có dự định nó biến thành thách thức nghiêm túc.
Có quỷ mới biết Gideon sẽ làm gì trong một trận đấu thật sự. Anh sẽ không lưỡng lự trong việc giết chết đối thủ.
Gideon nhớ lại câu chuyện thách đấu kiếm rõ ràng hơn nhiều. Không phải những giọt máu chảy từ vết thương trên mặt hay cơn đau hay sự hiện diện của đám người xung quanh đã ngăn Gideon vào khoảng khắc cuối cùng anh gượng dậy và cố tước vũ khí của Morland. Chính tiếng than khóc thống thiết của Morland đã ngăn anh lại.
Anh vẫn còn có thể nghe rõ từng chữ. Lạy Chúa, chỉ là tai nạn.
Sức nóng từ cuộc đấu thể thao đã biến thành trận đấu kiếm tay đôi đích thực, Gideon không chắc cú đâm đã tàn phá khuôn mặt anh là một tai nạn. Nhưng mọi người đều tin chắc như thế. Tại sao Morland muốn giết St. Justin? Không có động cơ.
Cuối cùng, tổn thương đã hình thành, và Morland cầu xin sự tha thứ, và Gideon biết anh không thể lạnh lùng xuống tay. Anh đã nhích kiếm khỏi cổ họng Morland và mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Ba năm sau câu chuyện tổn hại Deirdre và vụ tự vẫn đã khơi mào trận đấu ngày xưa dưới vẻ tăm tối. Những tình tiết về cái chết của Randal cũng được xem xét. Những câu hỏi được đặt ra.
Nhưng chúng luôn được thì thầm sau lưng Gideon.
Gideon rúc vào câu lạc bộ mỗi khi anh có việc trong thành phố chỉ vì một lý do duy nhất. Đó là nguồn thông tin tuyệt vời mà anh cần vài câu trả lời trước khi đến gặp Harriet.
Ngay đêm đầu tiên vào thành phố Gideon bước lên những bậc thang đến cánh cửa dẫn vào câu lạc bộ sang trọng bậc nhất trên phố St. James. Anh không bị bất ngờ bởi tiếng rì rầm của sự thích thú và tò mò xuất hiện khắp phòng khi mọi người nhận ra ai vừa bước vào.
Luôn luôn là thế này.
Gật đầu xã giao với một vài quý ông đứng tuổi mà anh biết là bạn của cha anh rồi chọn một chỗ gần ánh lửa. Anh kêu một chai rượu vang trắng và lấy một tờ báo. Anh không cần phải đợi lâu để được người khác đến gần.
“Tôi phải nói rằng đã lâu rồi mới gặp anh ở đây, St. Justin. Có tin đồn rằng anh đã đính hôn. Có thật thế không?”
Gideon nhướng mắt khỏi tờ báo. Anh nhận ra quý ông bệ vệ, râu quai nón là Ngài Fry, một nam tước với điền trang ở Hampshire. Fry là một trong những người quen cũ của cha anh vào thời săn tìm hóa thạch.
“Buổi tối tốt lành, thưa ngài.” Gideon giữ giọng anh đều đều nhưng lịch sự. “Ngài có thể hoàn toàn yên tâm rằng tin đồn về hôn ước của tôi là có thực. Tin tức sẽ được thông báo trên mặt báo vào sáng sớm ngày mai.”
“Tôi hiểu.” Fry quắc mắt hiếu chiến. “Vậy đó là sự thật sao?”
Gideon cười lạnh nhạt. “Tôi vừa nói đó là sự thật.”
“À. Ra thế. Sợ rằng không phải.” Trông Fry có vẻ hung dữ. “Cô Pomeroy tỏ ra cực kì chắc chắn về việc này, nhưng không ai có thể cam đoan, anh biết đó, khi nào một thông báo thực sự xuất hiện. Gia đình cô ấy đang giữ im lặng.”
“Ngồi xuống đi Fry. Uống một ly rượu vang trắng đi.”
Fry ngồi thụp xuống ghế bọc da đối diện Gideon. Ông ta lôi ra một cái khăn tay trắng to và lau lông mày. “Này. Ngồi gần lửa thì khá nóng phải không? Tôi thường không ngồi quá gần như thế này đâu.”
Gideon đặt tờ báo xuống và gắn nam tước căng thẳng với tia nhìn cố tình. “Tôi cho rằng ngài quen biết hôn thê của tôi?”
“Đúng vậy.” Bất chợt Fry trông có vẻ khấp khởi hy vọng. “Nếu Cô Harriet Pomeroy đúng là người chúng ta đang nói đến, thì tôi rất hân hạnh. Gần đây cô ấy đã gia nhập Hiệp hội hóa thạch và di tích.”
“Có lý đó.” Gideon hơi thả lỏng. “Ngài có thể hoàn toàn yên tâm rằng đó là cùng một Cô Harriet Pomeroy.”
“Tôi biết. Tiếc thật.” Fry lau mày lần nữa. “Tội nghiệp cô gái.” Ông ta lẩm bẩm không ra hơi.
Gideon nhướng mày. “Xin lỗi?”
“Ơ? Không có gì, không có gì. Một quý cô đáng yêu. Rất thông minh. Thật đấy, rất thông minh. Tất nhiên là có suy nghĩ sai lầm trong một vài vấn đề. Có vài ý tưởng kì quặc về địa tầng, hóa thạch và những nguyên lý cơ bản của địa chất học, nhưng còn lại thì rất thông minh.”
“Đúng vậy.”
Fry quẳng cho Gideon cái nhìn soi mói. “Em gái cô ấy đã ra mắt trong mùa hội này.”
“Vậy sao?” Gideon rót một ly rượu vang trắng cho Fry.
“Đúng thế. Một quý cô xinh đẹp. Đáng kính. Tất nhiên thế giới nằm dưới chân cô ta.” Fry hớp một ngụm rượu to tướng. “Tuy nhiên vài người trong Hiệp Hội gặp chút ít rắc rối vì thông tin Cô Pomeroy đã đính hôn với anh.”
“Sao điều đó làm ngài phiền muộn vậy Fry?” Gideon hỏi hết sức êm ái.
“Ờ thì, cô ấy không thuộc kiểu mẫu đó, nếu anh hiểu ý tôi là gì.”
“Không. Tôi không hiểu ý ngài. Ngài có thể giải thích thêm không?”
Fry khó chịu cựa quậy trên ghế. “Một phụ nữ trẻ thông minh.”
“Ngài nghĩ một phụ nữ trẻ thông minh thì nên biết khôn mà không đính hôn với tôi à?” Gideon thúc giục, giọng càng dịu ngọt.
“Không. Không. Không phải ý đó.” Fry hớp thêm một ngụm rượu vang trắng. “Chỉ là cô ấy có niềm hăng say với hóa thạch và những thứ tương tự. Và nếu phải kết hôn thì cô ấy sẽ tìm ai đó có chung sở thích. Không xúc phạm gì đâu thưa ngài.”
“Rất khó xúc phạm được tôi, Fry. Nhưng ngài có thể thử nếu ngài thích.”
Fry đỏ mặt. “Được rồi. Cô ấy nói cô ấy vào thành phố là để tạo cho bản thân vẻ tao nhã xứng đáng với anh.”
“Tôi đã nghe điều đó.”
“Tôi biết.” Fry ném cho anh cái nhìn tức tối. “Theo tôi thì Cô Pomeroy không cần tạo vẻ tao nhã chi hết. Tuyệt vời như chính cô ấy lúc này.”
“Về điểm đó thì tôi đồng ý, Fry.”
Fry trông có vẻ chưng hửng sau câu nói của anh. Ông ta lúng búng chuyển sang đề tài khác. “Thế cha anh ra sao rồi?”
“Khỏe mạnh như mong đợi.”
“Tốt. Tốt. Rất mừng được nghe điều đó.” Fry liều lĩnh tiếp tục. “Có lúc ông ấy rất say mê hóa thạch. Hardcastle và tôi đã thảo luận rất nhiều về những di tích biển. Ông ấy là chuyên gia về nó, nếu tôi nhớ đúng. Vỏ sò, hóa thạch cá và những thứ tương tự. Ông ấy còn sưu tầm không?”
“Không. Cha tôi mất hứng thú vài năm về trước.” Sau khi ông rời Upper Biddleton, Gideon lặng lẽ nhớ lại. Cha anh không còn có hứng thú gì kể từ sau sự kiện sáu năm về trước. Cả lãnh địa của ông. Tất cả những gì bá tước quan tâm lúc này là một đứa cháu trai.
“Thế à. Đáng tiếc. Lúc đó ông ta là một nhà sưu tầm giỏi.” Fry đứng lên. “Vậy thì thôi nhé.”
Gideon nhướng mày. “Ngài không chúc mừng tôi đã đính hôn sao Fry?”
“Cái gì?” Fry cầm ly lên và uống cạn chỗ rượu vang. “Vâng, vâng. Chúc mừng.” Ông ta giương mắt nhìn Gideon. “Nhưng nếu anh hỏi tôi thì tôi vẫn sẽ nói quý cô đó không cần phải học cách tao nhã gì nữa.”
Gideon trầm tư quan sát Fry bỏ đi. Một trong số những câu hỏi anh đem đến đây tối nay đã có lời giải. Harriet không hề giữ bí mật hôn ước của cô.
Một cảm giác hài lòng sâu sắc quét qua Gideon. Quý cô kia hình như không bận tâm có bị hủy hoại hay cấm đoán bởi Quái Vật Lâu Đài Blackthorne khét tiếng. Cô hoàn toàn mong đợi được kết hôn với anh.
Tuy nhiên, để xét đoán qua phản ứng của Fry, những người khác rõ ràng kém lạc quan hơn về số phận Harriet. Khi Gideon ngừng lại xem xét sổ cá cược thì anh đã thấy rất nhiều cột ghi chú về cuộc đính hôn của anh. Chúng kéo dài đến tận cuối trang.
Ngài R đánh cược với Ngài T rằng một quý cô xác định sẽ biết mình không đính hôn với một con quái vật xác định trong vòng hai tuần.
Harriet đã tham dự vào một cuộc thảo luận sôi nổi về bản chất của đá hóa thạch với rất nhiều thành viên Hiệp hội hóa thạch và di tích khi tin tức Gideon vào thành phố lan truyền đến phòng khiêu vũ.
Effie xuất hiện bên cạnh Harriet ngay sau đó, trông có vẻ cực kì bất an. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Harriet là có chuyện gì đó với Felicity hay Cô Adelaide.
“Nếu cháu không phiền thì cô muốn nói với cháu vài câu.” Effie dè dặt nói khi bà cười điệu đàng với đám đông nho nhỏ đang túm tụm xung quanh cháu gái bà.
“Tất nhiên là được, Cô Effie.” Harriet rút lui khỏi câu chuyện. “Có chuyện gì à?”
“St. Justin ở trong thành phố. Cô vừa người ta nghe nói”
“Ồ, tốt.” Harriet nói, trái tim cô bay vút, cho dù cô tự nhắc mình không được hy vọng quá nhiều. Gideon khó mà nhận ra anh đã đem lòng yêu cô sau khoảng thời gian xa cách ngắn ngủi của họ. “Điều đó có nghĩa là cha ngài ấy đã cảm thấy khá hơn.”
Effie thở dài. “Cháu ngây thơ quá đó cháu gái. Có vẻ như cháu chưa nhận ra mối đe dọa tiềm tàng mà chúng ta có khả năng phải đối mặt. Đi theo cô. Những người bạn trong Hiệp hội hóa thạch và di tích của cháu có thể đợi được. Chúng ta phải bàn bạc với Cô Adelaide.”
“Cô Effie, cháu đang ở đoạn giữa bài nói chuyện thú vị nhất về tầm quan trọng của nham thạch. Chúng ta không thể bàn bạc sau được à?”
“Không, không được.” Bà mở đường đi về phía người chị gái đang đứng. “Toàn bộ tương lai của cháu đang trên bàn cược và chúng ta phải trù tính cho trường hợp xấu nhất. “Chúng ta đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc”
“Thật lòng. Cô Effie. Cô cường điệu rồi.” Nhưng Harriet bị kéo đến cạnh Adelaide. Tốt hơn hết là kết thúc nhanh buổi hội ý và mau mắn quay lại với những người bạn mới.
Chị gái Effie, Phu nhân Buxton, có dáng người đẫy đà. Những kẻ thiếu tế nhị sẽ gọi bà là mập. Effie đã giảng giải cho Harriet và Felicity hiểu cỡ người của Adelaide đã bị ảnh hưởng trực tiếp bởi nhân tố đồ ngọt trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài và không hạnh phúc.
Vì Adelaide đã thoát khỏi thời gian khóc than ít ỏi khi chứng kiến cái chết đột ngột của chồng, bà sụt cân rất nhanh. Tối nay bà trông rất nổi bật trong váy dạ hội màu tím sặc sỡ. Bà nôn nóng nhìn Effie và Harriet đến gần.
“Cháu đã nghe tin chưa, Harriet?” Adelaide nói nhỏ và nở nụ cười quyến rũ với một Phu nhân quấn khăn choàng xanh vừa gật đầu chào hỏi.
“Cháu biết hôn phu của cháu đang ở trong thành phố.” Harriet nhìn nhận.
“Chỉ là bề nổi thôi, cháu gái. Chúng ta không biết chắc ông ta có còn là hôn phu của cháu không, nếu cháu hiểu ý ta. Rốt cục thì vẫn chưa có thông báo chính thức. Không một lời trên mặt báo. Vì ông ta không chọn cách công khai việc đính hôn, chúng ta không biết dự định của ông ta là gì.”
Harriet đưa mắt nuối tiếc về phía nhóm hâm mộ hóa thạch đang đứng đợi cô. Cô muốn quay lại với bài nói chuyện hấp dẫn kia càng nhanh càng tốt. Toàn bộ những buồn phiền về hôn ước giữa cô và Gideon bắt đầu làm cô bực bội. Effie và Adelaide đã liên tục lo lắng về nó dù cô, Felicity và Effie đã ở trong thành phố nhiều ngày qua.
“Cháu tin chắc thông báo sẽ được đưa ra vào một thời điểm thích hợp, Cô Adelaide. Gần đây St. Justin có quá nhiều việc cần giải quyết, từ bắt giữ bọn trộm đến lo lắng cho sức khỏe của cha đau ốm. Có lẽ ngài ấy chưa có dịp đưa thông báo lên báo chí.”
Effie ném cho cô cái nhìn cảm thông. “Cô cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy cháu tin tưởng gã đàn ông đã đối xử cháu một cách đáng tởm.”
Nghe đến đây thì Harriet mất hết nhẫn nại. “St. Justin không đối xử cháu một cách đáng tởm. Sao cô lại nói như thế? Người đàn ông đó sắp cưới cháu vì những chuyện xảy ra trong hang động.”
“Harriet, làm ơn đi.” Effie khó chịu nhìn xung quanh. “Hạ giọng xuống.”
Harriet phớt lờ cô mình. “Bị kẹt trong đó không phải là do lỗi của ngài ấy. Ngài ấy đã đuổi theo để cứu cháu và người đàn ông tội nghiệp đã bị mắc kẹt.”
“Lạy Chúa, Harriet, im đi.” Adelaide xúc động vẫy quạt. “Cô không biết chúng ta sẽ làm được gì nếu có ai đó nghe lỏm hoặc biết được rằng cháu đã bị tổn hại. Cho đến lúc này chúng ta đã che dấu việc đó một cách thành công. Tạo ra một trạng thái huyền bí bao quanh cháu như lúc này. Chí ít cháu có thể không bố cáo chuyện đó cho cả thế giới.”
“Có gì khác biệt sao? St. Justin sẽ cưới cháu. Và điều đó sẽ đúng dưới mắt của xã hội.”
Effie và Adelaide trao nhau tia nhìn hằn học. Rồi Effie thở dài. “Không ai trong hai ta thư giãn chừng nào biết chắc St. Justin sẽ làm điều đúng đắn.”
“Vớ vẩn.” Harriet cười với hai bà cô âu sầu. “Hiển nhiên St. Justin sẽ làm điều đúng đắn. Bây giờ, nếu hai cô cho phép thì cháu muốn quay lại với những người bạn của mình.”
“Cháu và hóa thạch của cháu. Đi đi. Hãy nhớ phải thận trọng về vấn đề đính hôn của cháu.”
“Vâng, thưa Cô Adelaide.” Harriet nói đầy trách nhiệm. Cô lao vào đám đông, dự định quay lại chỗ nhóm nhỏ ban nãy.
Cô đang trên đường đi thì có người xuất hiện áng ngữ. Harriet nhận ra Bryce Morland ngay lập tức. Anh ta đã xuất hiện trong những vũ hội và dạ tiệc mà Harriet và Felicity tham dự suốt tuần qua. Anh ta đã khiêu vũ với cả hai, nhưng gần đây, trước sự ngạc nhiên của mọi người, anh ta biểu lộ sự quan tâm mạnh mẽ dành cho Harriet.
Harriet biết cô nên phổng mũi vì sự quan tâm của Morland. Rốt cục thì anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai. Dáng người gọn gàng và tao nhã với bàn tay uyển chuyển đẹp đẽ, Bryce góa vợ ở giữa tuổi ba mươi. Những đường nét chạm trổ cẩn thận, gợi sự hiếu kỳ, tóc vàng mà đôi mắt xanh-xám.
Harriet xác định anh ta xứng đáng là hình mẫu cho một bức họa về một tổng quản thiên thần.
“Cô Pomeroy.” Bryce cười. “Tôi tìm cô khắp nơi. Tôi cầu mong cô sẽ nhảy với tôi điệu kế tiếp.”
Harriet dấu nhẹm một tiếng thở dài nho nhỏ. Bryce đã rất lịch thiệp với cô và Felicity trong những buổi khiêu vũ đầu tiên của họ. Anh ta mời họ nhảy và giới thiệu họ với những người khác. Effie và Adelaide đã rất cảm kích anh ta. Harriet biết sẽ là thô lỗ quá đáng nếu từ chối một điệu nhảy thoảng qua với anh ta. Cô cho rằng câu chuyện về nham thạch có thể đợi thêm vài phút.
“Cảm ơn, Ông Morland.” Harriet tích cóp một nụ cười khi cô cho phép Morland dẫn cô ra giữa đám đông. “Ông thật tử tế vì đã tìm tôi.”
“Không có gì.” Anh ta lùa cô vào điệu valse. “Tôi làm theo ý thích của tôi thôi. Buổi tối sẽ không trọn vẹn nếu tôi chưa nhảy cùng cô ít nhất là một lần. Cô thật đẹp mê hồn trong chiếc váy này. Vô cùng khó cưỡng.”
Harriet đỏ mặt, vẫn chưa quen với những lời tán tỉnh trên sàn khiêu vũ. Cô biết mình phải làm thật tốt vì Effie và Adelaide đang dán mắt vào cô. Vải của chiếc váy dài màu ngọc lam này được chọn cho tiệp với màu mắt của cô. Đường viền thân gút eo được cắt khá sâu, sâu hơn bất cứ cái nào cô từng mặc, và cô phải đè nén cám dỗ là đưa tay kéo nó lên. Rủi thay, không ai có thể làm quá nhiều với mái tóc của cô. Nó có kiểu dáng rất lỗi thời, uốn nhẹ thành vầng hào quang quanh đầu cô.
“Ông Morland, thành thật mà nói tôi rất lấy làm hãnh diện, nhưng ông không nên nói những điều như thế.” Harriet nghiêm nghị nói.
“Vì người ta nói cô đã đính hôn với St. Justin? Tôi chọn cách phớt lờ tin đó.”
“Không phải người ta nói, tôi đã đính hôn. Và ai đó không thể phớt lờ, Ông Morland.”
“Tôi vẫn không thể tin được cô đã khăng khăng trói buộc bản thân với Quái Vật Lâu Đài Blackthorne.” Bryce nói ác ý.
Harriet lúng túng, bị sốc khi nghe tên gọi đó ngay giữa Luân Đôn. Cô biết nó được thì thầm sau lưng cô, nhưng đây là lần đầu tiên ai đó dùng cụm từ ám chỉ Gideon ngay trước mặt cô.
Cơn giận bất chợt khiến cho Harriet khựng lại giữa sàn khiêu vũ, và buộc Morland phải dừng lại theo. Rất nhiều cái đầu ngoái lại hiếu kì. Harriet mặc kệ bọn họ khi cô đóng khung Morland với cái nhìn lạnh lẽo.
“Ông sẽ không dùng cụm từ đó để nói về hôn phu của tôi một lần nữa. Tôi nói thế đã đủ rõ chưa hả Ông Morland?”
Bryce khẽ hạ hàng mi vàng, che hờ đôi mắt màu nhạt. “Tha lỗi cho tôi, Cô Pomeroy. Sự lo lắng tôi dành cho cô đã đánh bật lí trí của tôi mất rồi.”
“Ông không cần bận tâm cho tôi. Bất kì điều gì ông nghe được về hôn phu tôi đều không khác hơn những tin đồn thất thiệt.”
“Rủi thay, tôi e rằng không phải trong trường hợp này. Tôi quen thân với St. Justin, Cô Pomeroy ạ.”
Harriet nhìn chăm chăm anh ta một cách ngạc nhiên. “Thật sao?”
“Ồ, đúng vậy. Chúng tôi đã từng là bạn.”
“Bạn?”
“Phải. Chúng tôi cùng lớn lên ở Upper Biddleton. Tôi ở cạnh anh ta trong giai đoạn hôn thê anh ta chết đi. Thành thật mà nói tôi là người duy nhất làm việc đó. Cô phải hiểu rằng không phải vì tôi ủng hộ những gì anh ta đã làm. Nhưng anh ta là bạn tôi và tôi không quay lưng với bạn mình cho dù anh ta đã làm gì chăng nữa. Đến hôm nay tôi vẫn sẽ là bạn anh ta, nhưng St. Justin đã chọn cách không thèm đếm xỉa tôi cũng như mọi người thuộc xã hội văn minh.”
Harriet cau mày. “Tôi không biết việc đó, thưa ông.”
Bryce đón cô trở lại vòng tay và tiếp tục khiêu vũ. Harriet không phản đối. Giờ đây cô rất tò mò. Đây là người đầu tiên cô gặp ở Upper Biddleton và Luân Đôn tự nhận là bạn của Gideon.
“Ông nói rằng ông biết St. Justin nhiều năm về trước?”
“Đúng thế.” Bryce nở nụ cười thiên sứ của anh ta, hai mắt long lanh vẻ nuối tiếc. “Chúng tôi làm cùng nhau mọi điều. Tôi không ngại kể cho cô nghe chúng tôi đã vui vẻ trong nhiều mùa vũ hội. Có những đêm chúng tôi chơi bài tận bình minh và rồi đi thẳng đến cuộc đua ngựa hoặc đấm bốc mà chẳng buồn về nhà nghỉ ngơi. Không có trò gì chúng tôi chưa từng thử qua ít nhất một lần. Rồi Deirdre Rushton đến Luân Đôn cho mùa hội của cô ta. Và mọi thứ thay đổi.”
Harriet cắn môi. “Có lẽ chúng ta không nên thảo luận thêm về việc này.”
Bryce cười thông hiểu. “Có Chúa biết tôi đã ước gì mình quên được những chuyện xảy ra trong mùa hội đó. Thỉnh thoảng khi tôi nghĩ lại, tự hỏi không biết có thể làm gì để xoay chuyển cục diện.”
“Ông không nên tự trách mình, Ông Morland.” Harriet nói nhanh.
“Nhưng tôi là bạn thân nhất của Gideon.” Bryce nói. “Tôi biết anh ta rõ hơn bất cứ ai. Tôi nhận ra anh ta liều lĩnh và cố chấp theo cách riêng của mình. Và tôi biết Deirdre ngây thơ và xinh đẹp. Gideon nhìn thấy cô ta và say mê ngay tức thì.”
Harriet cau mày. “Họ cùng đến từ Upper Biddleton. Hẳn họ phải biết nhau trước khi Deirdre Rushton đến Luân Đôn tham dự mùa hội.”
“Mặc dù họ cùng ở trong một thị trấn nhưng ít khi chạm mặt nhau.” Bryce giải thích. “Tôi cũng không gặp cô ta nhiều. Deirdre vẫn còn ở trường cho đến khi cha cô ta xoay xở được một mùa vũ hội. Tất nhiên Gideon lớn hơn. Anh ta đã rời trường và đến Luân Đôn trong lúc Deirdre trưởng thành.”
“Tôi nghe nói cô ấy rất đáng yêu.” Harriet lặng lẽ nói.
“Đúng vậy. Và tôi sẽ nói thật cho cô biết rằng cô ấy không yêu Gideon. Làm thế nào cô ta phải lòng anh ta được cơ chứ?”
“Rất dễ dàng, tôi có thể hình dung được.” Harriet độp lại.
“Nhảm nhí. Cô ta là một tạo vật xinh đẹp bị những vẻ đẹp khác thu hút một cách tự nhiên. Có lần cô ta thổ lộ với tôi rằng cô ta gần như không thể nhìn vào khuôn mặt sẹo của Gideon. Cô ấy chỉ có thể khiêu vũ với anh ta khi nào được yêu cầu.”
“Thật là sáo rỗng.” Harriet cáu kỉnh. “Không có gì phiền nhiễu với khuôn mặt của Gideon cả. Và ngài ấy khiêu vũ rất tuyệt vời.”
Bryce cười. “Cô rất tử tế, cô gái yêu quý. Nhưng sự thật là rất nhiều người không thể nhìn vào mặt anh ta. Cô biết đó, anh ta đã có vết sẹo ấy hơn mười năm.”
“Không. Tôi không biết.”
“Anh ta có nó sau một trận đấu kiếm.”
Harriet trợn mắt. “Tôi không hề biết.”
“Tôi là một trong số rất ít người biết toàn bộ câu chuyện. Tôi đã kể cô nghe rằng tôi là bạn thân nhất của anh ta vào thời điểm đó.”
Harriet gục đầu qua một bên mà nghĩ ngợi. “Nếu Deirdre Rushton lảng tránh Gideon - ý tôi là, St. Justin - thì hà cớ gì cô ấy lại đồng ý đính hôn với ngài ấy?”
“Vì những lý do thông thường,” Bryce điềm nhiên nói. “Cha cô ta ép buộc. Deirdre là cô con gái ngoan và Mục sư Rushton muốn cô ta cưới một người thuộc gia đình quen biết. Ông ta có mộng tưởng con gái lấy được con trai bá tước. Khi Gideon ngỏ lời, ông ta hầu như đã buộc cô ấy chấp nhận. Việc đó không có gì là bí mật.”
Harriet nhớ lại những lời Bà Stone đã nói. Hình như mọi người đều rút ra cùng một kết luận cho lý do của hôn ước. “Gideon thật đáng thương.” Harriet thì thầm.
Mắt Bryce thấp thoáng nỗi buồn xa xưa. “Có lẽ đó là lý do anh ta đã làm những việc sau đó.”
“Ông đang nói gì vậy?”
“Cô Pomeroy, rất khó để tôi nói ra điều này, nhưng có lẽ cô nên tự bảo vệ mình. Chắc chắn cô đã nghe kể về cáo buộc Gideon đã cưỡng đoạt Deirdre khi họ đã đính hôn?”
“Và ruồng bỏ. Tôi đã nghe và không tin điều đó.”
Vẻ mặt Bryce trở nên nghiêm trọng. “Chỉ ra cho cô thấy làm tôi đau lòng, nhưng cô cần phải sáng suốt. Rõ ràng Deirdre đã bị cưỡng đoạt bằng vũ lực. Tôi có thể nói cho cô biết cô ta không sẵn sàng dâng hiến cho Gideon trừ khi thật sự cần thiết. Đó sẽ là đêm tân hôn và không thể khác hơn.”
“Tôi không tin Gideon đã ép uổng hôn thê của mình,” Harriet thất kinh. Một lần nữa cô khựng lại giữa sàn khiêu vũ. Cô giật tay khỏi Bryce. “Đây là một lời nói dối không hơn không kém, và ông, đừng lặp lại nó cho đến lúc chết. Tôi sẽ không nghe thêm gì nữa.”
Cô đảo người và rời khỏi sàn nhảy mà không đợi Morland hộ tống. Một tiếng thì thầm thích thú và những giọng điệu buồn cười theo sau cô. Cô không để tâm và quay trở lại với nhóm thành viên hội hâm mộ hóa thạch.
Những người bạn nồng nhiệt chào đón cô và mừng rỡ vì cô quay lại buổi nói chuyện một cách nhanh chóng. Thật là thoải mái, Harriet nghĩ, khi đứng giữa những người tìm được chuyện quan trọng khác để trao đổi thay vì những tin đồn cũ rích.
Oliver, Ngài Applegate, nam tước trẻ đứng đắn chỉ hơn Harriet ba tuổi, mỉm cười với cô cùng sự ngưỡng mộ không thể ngụy tạo. Anh ta vừa nhận tước hiệu và những nỗ lực để sống xứng đáng với vị thế mới làm cho anh ta có chút tự cao. Nhưng ngoài ra thì anh ta khá dễ chịu và Harriet thích người đàn ông này.
“A, cô đây rồi, Cô Pomeroy” Applegate tiến lên cạnh cô ngay lập tức. Anh ta chìa ra một ly nước chanh vốn được gọi riêng cho cô. “Cô đến vừa kịp lúc để giúp tôi tấn công luận điểm của Phu Nhân Youngstreet. Bà ấy đang cố thuyết phục chúng tôi rằng toàn bộ khoáng sản của những khối đá bóng loáng và những đống đá cuội đã được tìm thấy trong chân đồi ở khu vực An-pơ là chứng cứ cho cơn Đại Hồng Thủy.”
“Rất đúng.” Phu nhân Youngstreet miễn cưỡng kêu lên. Một người đàn bà to lớn, đường bệ đứng tuổi và là một nhà sưu tầm năng nổ. Bà ta đã dùng nhiều thời gian săn tìm hóa thạch ở Châu Âu sau khi chiến tranh với Napoleon kết thúc. Bà chưa bao giờ ngần ngại nhắc nhở mọi người về sự thật riêng lẻ đó. “Còn gì khác, lạy Chúa, ngoại trừ nước, một lượng nước cực lớn mới di chuyển được những tảng đá khổng lồ và xáo trộn chúng theo những hình thái lạ thường đó?”
Harriet cau mày suy ngẫm. “Có lần tôi đã thảo luận về vấn đề này với cha tôi. Ông lý giải rất nhiều khả năng cho sự gãy khúc cực đại trên trái đất này. Ví dụ như động đất và núi lửa. Thậm chí...” Cô ngập ngừng. “Băng cũng có thể làm việc đó.”
Những người khác sửng sốt nhìn cô.
“Băng?” Phu nhân Youngstreet nói, đột ngột có vẻ hứng thú. “Ý cô là những phiến đá khổng lồ như sông băng?”
“Ừ thì nếu sông băng lúc đó lớn hơn nhiều lần những gì chúng ta nhìn thấy lúc này,” Harriet từ tốn bắt đầu. “Chúng có thể bao bọc khu vực này. Rồi chúng tan chảy và để lại những tảng đá và đá cuội mà chúng đã cuốn theo trên đường đi.”
“Vô cùng lố bịch.” Ngài Fry hùng hổ, đến gần nhóm người. “Vớ vẩn khi nghĩ rằng một tấm băng dày bao phủ bề mặt Châu Âu.”
Phu nhân Youngstreet cười rạng rỡ với Ngài Fry. Họ là nhân tình. “Đúng vậy đó ông bạn. Những người trẻ tuổi thường tìm những cách giải thích mới cho những việc vốn đã có thể được trả lời hoàn hảo từ những lý thuyết cũ và câu trả lời chính xác. Ông có thể lấy cho tôi thêm một ly sâm banh được không?”
“Tất nhiên rồi, thưa bà. Làm thế nào tôi có thể quên được.” Fry cúi người lịch lãm và trao bà một ly mới.
“Thật ra mà nói,” Harriet nói, tiếp tục trầm tư suy nghĩ. “Vấn đề của thuyết Đại Hồng Thủy là rất khó để mực nước lũ nhấn chìm toàn thế giới trong cùng một thời điểm. Mực nước ấy sẽ đi đâu sau khi chúng rút hết?”
“Một luận điểm xuất sắc.” Applegate nói với sự nhiệt thành thường anh ta thường bày tỏ đối với những ý tưởng của Harriet. “Núi lửa, động đất hay những thứ tương tự nghe có lý hơn nhiều. Chúng giải thích hóa thạch biển trên núi và,” Anh ta bổ sung với nụ cười kín đáo “nham thạch.”
Harriet nghiêm túc gật đầu. “Những lực nâng lên đó đã phản lại ảnh hưởng của xói mòn và giải thích tại sao trái đất không phải là một cảnh quan phẳng phiu, trơ trọi. Tuy nhiên, việc tìm ra những hóa thạch động vật vô cùng cổ xưa không thể giải thích đơn giản như thế. Tôi hỏi các bạn, tại sao không có những ví dụ sống của những động vật này?”
“Vì chúng đã bị tiêu hủy trong trận Đại Hồng Thủy rồi,” Phu nhân Youngstreet tuyên bố. “Hoàn toàn rõ ràng. Bị nhấn chìm. Tất cả. Những thứ đáng thương.” Bà ta uống cạn ly sâm banh.
“Ừ thì,” Harriet nói. “Tôi vẫn không chắc - “ Cô ngừng nói khi nhận ra không ai trong nhóm chú ý đến cô.
Cô muộn màng nghe thấy tiếng lẩm bẩm rì rào giữa đám đông. Mọi cái đầu đều xoay về cầu thang tao nhã tít đằng xa phòng khiêu vũ. Harriet dõi theo những cái liếc mắt đó.
Gideon đứng yên ở những bậc thang trên cùng, khinh miệt đưa mắt quan sát đám đông. Anh ăn mặc đen tuyền. Chiếc cra-vat trắng và áo sơ mi chỉ có tác dụng nhấn mạnh màu đen của bộ dạ phục.
Khi Harriet nhìn lên, mắt họ gặp nhau. Cô không thể tin được anh đã tìm ra cô giữa đám đông chật cứng trong phòng khiêu vũ.
Anh bắt đầu đi xuống thảm đỏ. Bờ vai lạnh lùng kiêu ngạo hàm ý anh không nhận ra sự tò mò tăng cao từ những khuôn mặt bên dưới hoặc chỉ đơn giản là không bận tâm đến chúng.
Anh đang ở đây. Harriet tự cảnh cáo bản thân không được phấn khích quá đáng trước sự việc cỏn con này. Không sớm thì muộn Gideon buộc lòng phải xuất hiện. Điều này không có nghĩa anh thiết tha trong nỗi háo hức muốn gặp lại cô, mà chỉ vì anh cảm thấy bổn phận của anh là phải trình diện.
Những lời bình phẩm rì rầm theo sau Gideon qua căn phòng như cơn sóng đua nhau vào bờ biển xa xa. Khi anh tiến lên đám đông dạt qua hai bên như thể họ là mặt biển. Anh băng qua đám đông chói lóa mà không hề nhìn sang hai bên. Anh không chào ai cả. Anh chỉ tiếp tục đi đến chỗ Harriet đang đứng.
“Chào buổi tối, em yêu,” Anh âm thầm nói giữa sự lặng thinh. Anh cúi xuống tay cô. “Tôi nghĩ em sẽ để dành cho tôi một điệu nhảy.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài,” Harriet cười niềm nở. Cô quắp ngón tay vào cánh tay anh. “Nhưng trước hết, ngài có biết những người bạn của em không?”
Gideon nhìn một lượt những gương mặt phía sau cô. “Vài người trong số họ.”
“Cho phép em giới thiệu những người còn lại.” Harriet giới thiệu nhanh chóng.
“Vậy là thật sao?” Phu nhân Youngstreet hỏi thăm với vẻ mặt không đồng tình. “Hai người đã đính hôn sao?”
“Đúng là thế.” Gideon nói. “Thông báo sẽ có trên báo vào sáng mai.” Anh quay sang Harriet. “Tôi cho rằng hôn thê của tôi sẽ nhận được những lời chúc tụng tốt đẹp nhất của bà phải không Phu nhân Youngstreet?”
Phu nhân Youngstreet vẩu môi. “Tất nhiên.”
“Chắc chắn,” Applegate lầm bầm. Ông ta cố gắng không nhìn chằm chằm vết sẹo của Gideon. “Mừng cho cả hai người. Thật lòng đấy.”
Những người còn lại trong nhóm cũng đưa ra những nhận định thích hợp.
“Cảm ơn,” Gideon nói, mắt anh lóe sáng ngắn gọn. “Tôi đã nghĩ mọi người sẽ nói như thế. Đến đây, em yêu. Đã lâu rồi chúng ta không khiêu vũ.”
Anh dẫn cô ra sàn nhảy đúng lúc dàn nhạc công dạo đầu điệu valse. Harriet rất cố gắng để phô bày không khí xa cách trang trọng của những lễ nghi mà Effie và Adelaide đã dạy cho cô nhiều ngày qua, nhưng gần như cô phải bỏ cuộc ngay tức thì. Việc quay lại trong vòng tay Gideon, dù chỉ là trên sàn khiêu vũ, đã làm cô choáng ngợp.
Cô quên bẵng anh cao lớn ra sao, cô vui sướng nghĩ. Bàn tay to bè của anh đung đưa xương sống cô, lòng bàn tay gần như phủ kín mặt lưng dưới. Vòm ngực rộng và bờ vai anh có vẻ cứng như bức tường gạch. Harriet nhớ lại sức nặng của cơ thể anh bên trên cô vào cái đêm ở trong hang động và cô rùng mình với đam mê quá khứ.
“Em đoán rằng cha ngài đã khỏe lại phải không, thưa ngài?” Cô nói khi Gideon xoay cô một vòng giữa điệu valse.
“Ông ấy đã khá hơn rất nhiều, cảm ơn em. Nhìn thấy tôi có tác dụng lên thể trạng của ông giống như máy điện. Nó luôn luôn có hiệu quả trong việc kích thích ông ấy về trạng thái khỏe khoắn.” Gideon khô khan nói.
“Lạy Chúa, thưa ngài. Có phải ngài đang nói rằng cha ngài vì nhìn thấy ngài nên đã khỏe lại?”
“Không hẳn. Nhìn thấy tôi nhắc ông ta nhớ chuyện sẽ xảy ra khi ông ta từ giã cõi đời. Ý nghĩ để tôi thừa kế tước hiệu thường có ích trong việc chế giễu ông ấy. Ông có một nỗi sợ tước hiệu Hardcastle danh giá sẽ lọt vào tay của một kẻ không xứng đáng.”
“Ôi, thưa ngài.” Harriet ngước nhìn anh cảm thông. “Mối quan hệ giữa ngài và cha thật sự tệ đến thế sao, thưa ngài?”
“Đúng vậy, em yêu. Nhưng em không cần phải lo. Chúng ta sẽ hạn chế gặp mặt cha mẹ tôi sau hôn lễ. Còn bây giờ, nếu em không phiền thì tôi muốn thảo luận về một việc thú vị hơn hẳn mối quan hệ với cha mẹ tôi.”
“Tất nhiên rồi. Ngài muốn nói chuyện gì?”
Miệng anh cong lên châm biếm khi nhìn xuống bộ váy khoét sâu của cô. “Có lẽ em nên kể tôi nghe về sự tao nhã em đã nhận được. Có tìm được thú vui nào ở thành phố không?”
“Thành thật mà nói, lúc đầu em không thích nó chút nào. Rồi em có cơ hội gặp Ngài Fry.”
“À, vâng.”
“Hóa ra là ngài ấy rất có hứng thú với hóa thạch và mời em gia nhập Hiệp hội hoá thạch và di tích. Em vô cùng thích thú từ khi được tham dự những buổi họp mặt của Hiệp hội. Một nhóm người cực kì thú vị. Họ rất tử tế với em.”
“Thật thế sao?”
“Đúng vậy. Họ là một nhóm thạo tin.” Harriet đưa mắt nhìn hai bên để đảm bảo không ai có thể nghe lỏm. Rồi cô thấp giọng và dựa sát vào Gideon. “Em dự định cho một hoặc hai người trong Hiệp hội xem cái răng của em.”
“Tôi tưởng em sợ một nhà sưu tầm nào đó sẽ trộm nó hoặc tìm một cái tương tự ngay khi anh ta biết vị trí chính xác của cái hang.”
Harriet cau mày kinh ngạc. “Tất nhiên là em lo lắng rồi. Nhưng em bắt đầu tin rằng một vài thành viên trong Hiệp hội là đáng tin cậy. Và cho đến lúc này em không đạt bất kì thành công nào trong việc tự nhận diện cái răng. Nếu không một ai trong hiệp hội có thể xác định nó thì em càng tin chắc hơn bao giờ hết rằng em đã tìm ra một chủng loài mới. Em sẽ viết một bài báo về nó.”
Miệng Gideon cong lên uể oải. “Harriet yêu dấu của tôi,” Anh thì thầm. “Tôi rất vui khi thấy em vẫn chưa bị làm cho tao nhã.”
Cô quắc mắt với anh. “Em cam đoan em cũng rất cố gắng cho mục đích đó, thưa ngài. Nhưng em buộc lòng phải thú nhận việc đó không thú vị bằng sưu tầm hóa thạch.”
“Tôi có thể hiểu được.”
Harriet rạng ngời khi trông thấy em gái giữa những người đang khiêu vũ. Felicity, nổi bật tối nay trong bộ váy tơ lụa màu hồng đào, cười toe toét ngang căn phòng trước khi được một quý ông trẻ tuổi cuốn đi.
“Có lẽ em bị cưỡng bách với việc được làm cho tao nhã.” Harriet nói. “Nhưng em vui lòng vì Felicity đã là một viên ngọc. Em gái em đang trở nên khá nổi tiếng, ngài biết đấy. Và giờ con bé có được số của hồi môn đáng kể từ Cô Adelaide, vì thế không cần gấp rút kết hôn. Em nghĩ rằng con bé muốn có một mùa hội nữa. Felicity có một khoảng thời gian tuyệt vời. Cuộc sống thị thành hợp với em ấy.”
Gideon nhìn xuống cô. “Em có nuối tiếc vì phải gấp rút kết hôn không, Harriet?”
Harriet đóng khung hai mắt trên cra-vat trắng như tuyết của anh. “Em nhận ra, thưa ngài, rằng ngài bị ép buộc kết hôn mà không có đủ thời gian cần thiết để hoàn toàn chắc chắn về tình cảm của mỗi người trong chúng ta dành cho đối phương.”
“Em đang nói với tôi rằng em không hề có cảm giác gì với tôi cả sao?”
Harriet đột ngột thôi nhìn vào cra-vat của anh và đưa mắt nhìn lên trong sự ngỡ ngàng. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra trên mặt. “Không phải thế, Gideon. Em không nói em không có cảm giác gì với ngài.”
“Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi nghe em nói như thế.” Nét mặt Gideon giãn ra. “Đi nào, điệu nhảy đã kết thúc. Tôi sẽ trả em về với nhóm bạn. Tôi tin rằng họ đang lo lắng cho em. Em có thể thấy họ đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
“Không cần để tâm đến họ, thưa ngài. Họ chỉ có cảm giác muốn bảo vệ vì những tin đồn đang lan truyền khắp nơi. Họ không gây hại gì cả.”
“Để rồi xem.” Gideon lẩm bẩm khi anh đưa cô xuyên qua đám đông về phía những thành viên của Hiệp hội hóa thạch và di tích đang tụ tập. “À. Tôi thấy nhóm bạn nho nhỏ của em vừa có thêm thành viên mới.”
Harriet ngước đầu lên nhìn, nhưng cô không thể thấy Phu nhân Youngstreet hay Ngài Applegate. “Chiều cao của ngài phát huy lợi ích trong những tình huống như thế này, thưa ngài.”
“Hẳn vậy rồi.”
Hàng cuối trong đám người tách ra cùng lúc Harriet nhìn thấy một người đàn ông cơ bắp, da dẻ hồng hào đã ở trong nhóm bạn của cô. Và cô nhận thấy, có một yếu tố cưỡng ép, ấn tượng phát ra từ ông ta không được dễ chịu cho lắm. Ông ta cao lớn, tuy không bằng Gideon, nhưng đó không phải là điều làm cô khó chịu.
Cặp mắt đen thẫm, dán chặt Harriet, có nét sắc cạnh, bén ngót lừ đừ. Cặp môi dày của ông ta cong lên chua xót, giận dữ. Mái tóc xám của ông ta lưa thưa phần đỉnh nhưng kéo dài xuống hai bên má bằng những sợi tóc dày và xoăn. Ông ta làm Harriet nhớ lại một trong số Evangelical, những nhà cải cách không biết mệt mỏi của nhà thờ thường xuyên xỉ vả mọi thứ từ khiêu vũ đến phấn trang điểm.
Người mới đến không đợi được giới thiệu. Tia nhìn sắc lẻm của ông ta quét qua Harriet từ đầu đến chân rồi chuyển sang Gideon.
“Sao rồi, thưa ngài, tôi thấy rằng ngài đã tìm được một con cừu khác để đem ra cười cợt.”
Có những tiếng thở hổn hển gom góp từ nhóm sưu tầm hóa thạch. Riêng Gideon tỏ ra không hề nao núng.
“Cho phép tôi giới thiệu ông với hôn thê của tôi.” Gideon thì thầm làm ra vẻ không có gì bất thường đang diễn ra. “Cô Pomeroy, cho tôi được giới thiệu -”
Người lạ mặt cục cằn ngắt lời anh. “Sao ngài dám, thưa ngài? Không biết xấu hổ sao? Sao ngài dám chơi trò đó với một cô con gái của Mục sư khác? Ngài có làm cho cô ta mang thai, trước khi quẳng sang bên đường không vậy? Ngài sẽ gây ra cái chết cho thêm một phụ nữ trong trắng và con của cô ta sao?”
Lại những tiếng hổn hển hoảng vía phát ra từ nhóm nhỏ. Hai mắt Gideon long lên đáng sợ.
Harriet đưa tay lên. “Đủ rồi.” Cô nói rành mạch. “Tôi không biết ông là ai, thưa ông, nhưng tôi cam đoan với ông là tôi đã phát mệt về tin đồn hôn ước trước đây của ngài ấy. Tôi nghĩ mọi người đều nhận ra lý do duy nhất khiến St. Justin hủy bỏ hôn sự với Deirdre Rushton là gì.”
Kẻ lạ mặt quay tia nhìn gay gắt trở lại cô. “Là gì vậy, Cô Pomeroy?” Ông ta thều thào khản đục. “Lý do đó là gì?”
“Tất nhiên là cô gái đó đã có thai với người đàn ông khác.” Harriet nói chắc nịch. Cô cảm thấy vô cùng tức tối với tin đồn ác ý kia. “Chúa ơi, tôi nghĩ ai ai cũng phải biết ngay từ lúc đầu rồi chứ. Đó là lời giải thích hợp lý.”
Sự im lặng bao trùm những người đang lắng nghe. Kẻ lạ mặt quẳng cho Harriet cái liếc mắt phẫn nộ rõ ràng gửi đến sự suy đồi của cô.
“Nếu cô thật sự tin vào điều đó, Cô Pomeroy,” Ông ta thì thầm nặng nề. “thì tôi thấy tiếc cho cô. Quả thật cô là một con ngốc.”
Người đàn ông quay lưng và rời khỏi đám đông. Mọi người trừ Gideon đều há hốc mồm ngưỡng mộ về phía Harriet.
Nét mặt Gideon biểu lộ sự hài lòng gần như hoang dại. “Cảm ơn, em yêu.” Anh âu yếm nói.
Harriet cau mày sau khi kẻ lạ mặt khuất hẳn. “Quý ông đó là ai?”
“Mục sư Clive Rushton.” Gideon nói. “Cha của Deirdre.”
Chưa từng có ai trao cho Gideon sự thoả mãn bằng cách mắng nhiếc những cáo buộc thẳng vào mặt anh. Anh được cho là quá nguy hiểm đến mức không thể đến gần. Những kẻ đó vẫn còn nhớ trận đấu kiếm tay đôi đã để lại vết sẹo xâm hại dung mạo của anh.
Sự việc đã xảy ra cách đây hơn mười năm, nhưng những người chứng kiến vẫn còn nhớ như in về tình tiết Gideon suýt nữa đã giết đối thủ, Bryce Morland, ngay lúc đó.
Morland, theo lời nhân chứng, là bạn từ thuở nhỏ với St. Justin và trận đấu chỉ mang tính hữu nghị giữa hai quý tộc trẻ. Và không hề có dự định nó biến thành thách thức nghiêm túc.
Có quỷ mới biết Gideon sẽ làm gì trong một trận đấu thật sự. Anh sẽ không lưỡng lự trong việc giết chết đối thủ.
Gideon nhớ lại câu chuyện thách đấu kiếm rõ ràng hơn nhiều. Không phải những giọt máu chảy từ vết thương trên mặt hay cơn đau hay sự hiện diện của đám người xung quanh đã ngăn Gideon vào khoảng khắc cuối cùng anh gượng dậy và cố tước vũ khí của Morland. Chính tiếng than khóc thống thiết của Morland đã ngăn anh lại.
Anh vẫn còn có thể nghe rõ từng chữ. Lạy Chúa, chỉ là tai nạn.
Sức nóng từ cuộc đấu thể thao đã biến thành trận đấu kiếm tay đôi đích thực, Gideon không chắc cú đâm đã tàn phá khuôn mặt anh là một tai nạn. Nhưng mọi người đều tin chắc như thế. Tại sao Morland muốn giết St. Justin? Không có động cơ.
Cuối cùng, tổn thương đã hình thành, và Morland cầu xin sự tha thứ, và Gideon biết anh không thể lạnh lùng xuống tay. Anh đã nhích kiếm khỏi cổ họng Morland và mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Ba năm sau câu chuyện tổn hại Deirdre và vụ tự vẫn đã khơi mào trận đấu ngày xưa dưới vẻ tăm tối. Những tình tiết về cái chết của Randal cũng được xem xét. Những câu hỏi được đặt ra.
Nhưng chúng luôn được thì thầm sau lưng Gideon.
Gideon rúc vào câu lạc bộ mỗi khi anh có việc trong thành phố chỉ vì một lý do duy nhất. Đó là nguồn thông tin tuyệt vời mà anh cần vài câu trả lời trước khi đến gặp Harriet.
Ngay đêm đầu tiên vào thành phố Gideon bước lên những bậc thang đến cánh cửa dẫn vào câu lạc bộ sang trọng bậc nhất trên phố St. James. Anh không bị bất ngờ bởi tiếng rì rầm của sự thích thú và tò mò xuất hiện khắp phòng khi mọi người nhận ra ai vừa bước vào.
Luôn luôn là thế này.
Gật đầu xã giao với một vài quý ông đứng tuổi mà anh biết là bạn của cha anh rồi chọn một chỗ gần ánh lửa. Anh kêu một chai rượu vang trắng và lấy một tờ báo. Anh không cần phải đợi lâu để được người khác đến gần.
“Tôi phải nói rằng đã lâu rồi mới gặp anh ở đây, St. Justin. Có tin đồn rằng anh đã đính hôn. Có thật thế không?”
Gideon nhướng mắt khỏi tờ báo. Anh nhận ra quý ông bệ vệ, râu quai nón là Ngài Fry, một nam tước với điền trang ở Hampshire. Fry là một trong những người quen cũ của cha anh vào thời săn tìm hóa thạch.
“Buổi tối tốt lành, thưa ngài.” Gideon giữ giọng anh đều đều nhưng lịch sự. “Ngài có thể hoàn toàn yên tâm rằng tin đồn về hôn ước của tôi là có thực. Tin tức sẽ được thông báo trên mặt báo vào sáng sớm ngày mai.”
“Tôi hiểu.” Fry quắc mắt hiếu chiến. “Vậy đó là sự thật sao?”
Gideon cười lạnh nhạt. “Tôi vừa nói đó là sự thật.”
“À. Ra thế. Sợ rằng không phải.” Trông Fry có vẻ hung dữ. “Cô Pomeroy tỏ ra cực kì chắc chắn về việc này, nhưng không ai có thể cam đoan, anh biết đó, khi nào một thông báo thực sự xuất hiện. Gia đình cô ấy đang giữ im lặng.”
“Ngồi xuống đi Fry. Uống một ly rượu vang trắng đi.”
Fry ngồi thụp xuống ghế bọc da đối diện Gideon. Ông ta lôi ra một cái khăn tay trắng to và lau lông mày. “Này. Ngồi gần lửa thì khá nóng phải không? Tôi thường không ngồi quá gần như thế này đâu.”
Gideon đặt tờ báo xuống và gắn nam tước căng thẳng với tia nhìn cố tình. “Tôi cho rằng ngài quen biết hôn thê của tôi?”
“Đúng vậy.” Bất chợt Fry trông có vẻ khấp khởi hy vọng. “Nếu Cô Harriet Pomeroy đúng là người chúng ta đang nói đến, thì tôi rất hân hạnh. Gần đây cô ấy đã gia nhập Hiệp hội hóa thạch và di tích.”
“Có lý đó.” Gideon hơi thả lỏng. “Ngài có thể hoàn toàn yên tâm rằng đó là cùng một Cô Harriet Pomeroy.”
“Tôi biết. Tiếc thật.” Fry lau mày lần nữa. “Tội nghiệp cô gái.” Ông ta lẩm bẩm không ra hơi.
Gideon nhướng mày. “Xin lỗi?”
“Ơ? Không có gì, không có gì. Một quý cô đáng yêu. Rất thông minh. Thật đấy, rất thông minh. Tất nhiên là có suy nghĩ sai lầm trong một vài vấn đề. Có vài ý tưởng kì quặc về địa tầng, hóa thạch và những nguyên lý cơ bản của địa chất học, nhưng còn lại thì rất thông minh.”
“Đúng vậy.”
Fry quẳng cho Gideon cái nhìn soi mói. “Em gái cô ấy đã ra mắt trong mùa hội này.”
“Vậy sao?” Gideon rót một ly rượu vang trắng cho Fry.
“Đúng thế. Một quý cô xinh đẹp. Đáng kính. Tất nhiên thế giới nằm dưới chân cô ta.” Fry hớp một ngụm rượu to tướng. “Tuy nhiên vài người trong Hiệp Hội gặp chút ít rắc rối vì thông tin Cô Pomeroy đã đính hôn với anh.”
“Sao điều đó làm ngài phiền muộn vậy Fry?” Gideon hỏi hết sức êm ái.
“Ờ thì, cô ấy không thuộc kiểu mẫu đó, nếu anh hiểu ý tôi là gì.”
“Không. Tôi không hiểu ý ngài. Ngài có thể giải thích thêm không?”
Fry khó chịu cựa quậy trên ghế. “Một phụ nữ trẻ thông minh.”
“Ngài nghĩ một phụ nữ trẻ thông minh thì nên biết khôn mà không đính hôn với tôi à?” Gideon thúc giục, giọng càng dịu ngọt.
“Không. Không. Không phải ý đó.” Fry hớp thêm một ngụm rượu vang trắng. “Chỉ là cô ấy có niềm hăng say với hóa thạch và những thứ tương tự. Và nếu phải kết hôn thì cô ấy sẽ tìm ai đó có chung sở thích. Không xúc phạm gì đâu thưa ngài.”
“Rất khó xúc phạm được tôi, Fry. Nhưng ngài có thể thử nếu ngài thích.”
Fry đỏ mặt. “Được rồi. Cô ấy nói cô ấy vào thành phố là để tạo cho bản thân vẻ tao nhã xứng đáng với anh.”
“Tôi đã nghe điều đó.”
“Tôi biết.” Fry ném cho anh cái nhìn tức tối. “Theo tôi thì Cô Pomeroy không cần tạo vẻ tao nhã chi hết. Tuyệt vời như chính cô ấy lúc này.”
“Về điểm đó thì tôi đồng ý, Fry.”
Fry trông có vẻ chưng hửng sau câu nói của anh. Ông ta lúng búng chuyển sang đề tài khác. “Thế cha anh ra sao rồi?”
“Khỏe mạnh như mong đợi.”
“Tốt. Tốt. Rất mừng được nghe điều đó.” Fry liều lĩnh tiếp tục. “Có lúc ông ấy rất say mê hóa thạch. Hardcastle và tôi đã thảo luận rất nhiều về những di tích biển. Ông ấy là chuyên gia về nó, nếu tôi nhớ đúng. Vỏ sò, hóa thạch cá và những thứ tương tự. Ông ấy còn sưu tầm không?”
“Không. Cha tôi mất hứng thú vài năm về trước.” Sau khi ông rời Upper Biddleton, Gideon lặng lẽ nhớ lại. Cha anh không còn có hứng thú gì kể từ sau sự kiện sáu năm về trước. Cả lãnh địa của ông. Tất cả những gì bá tước quan tâm lúc này là một đứa cháu trai.
“Thế à. Đáng tiếc. Lúc đó ông ta là một nhà sưu tầm giỏi.” Fry đứng lên. “Vậy thì thôi nhé.”
Gideon nhướng mày. “Ngài không chúc mừng tôi đã đính hôn sao Fry?”
“Cái gì?” Fry cầm ly lên và uống cạn chỗ rượu vang. “Vâng, vâng. Chúc mừng.” Ông ta giương mắt nhìn Gideon. “Nhưng nếu anh hỏi tôi thì tôi vẫn sẽ nói quý cô đó không cần phải học cách tao nhã gì nữa.”
Gideon trầm tư quan sát Fry bỏ đi. Một trong số những câu hỏi anh đem đến đây tối nay đã có lời giải. Harriet không hề giữ bí mật hôn ước của cô.
Một cảm giác hài lòng sâu sắc quét qua Gideon. Quý cô kia hình như không bận tâm có bị hủy hoại hay cấm đoán bởi Quái Vật Lâu Đài Blackthorne khét tiếng. Cô hoàn toàn mong đợi được kết hôn với anh.
Tuy nhiên, để xét đoán qua phản ứng của Fry, những người khác rõ ràng kém lạc quan hơn về số phận Harriet. Khi Gideon ngừng lại xem xét sổ cá cược thì anh đã thấy rất nhiều cột ghi chú về cuộc đính hôn của anh. Chúng kéo dài đến tận cuối trang.
Ngài R đánh cược với Ngài T rằng một quý cô xác định sẽ biết mình không đính hôn với một con quái vật xác định trong vòng hai tuần.
Harriet đã tham dự vào một cuộc thảo luận sôi nổi về bản chất của đá hóa thạch với rất nhiều thành viên Hiệp hội hóa thạch và di tích khi tin tức Gideon vào thành phố lan truyền đến phòng khiêu vũ.
Effie xuất hiện bên cạnh Harriet ngay sau đó, trông có vẻ cực kì bất an. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Harriet là có chuyện gì đó với Felicity hay Cô Adelaide.
“Nếu cháu không phiền thì cô muốn nói với cháu vài câu.” Effie dè dặt nói khi bà cười điệu đàng với đám đông nho nhỏ đang túm tụm xung quanh cháu gái bà.
“Tất nhiên là được, Cô Effie.” Harriet rút lui khỏi câu chuyện. “Có chuyện gì à?”
“St. Justin ở trong thành phố. Cô vừa người ta nghe nói”
“Ồ, tốt.” Harriet nói, trái tim cô bay vút, cho dù cô tự nhắc mình không được hy vọng quá nhiều. Gideon khó mà nhận ra anh đã đem lòng yêu cô sau khoảng thời gian xa cách ngắn ngủi của họ. “Điều đó có nghĩa là cha ngài ấy đã cảm thấy khá hơn.”
Effie thở dài. “Cháu ngây thơ quá đó cháu gái. Có vẻ như cháu chưa nhận ra mối đe dọa tiềm tàng mà chúng ta có khả năng phải đối mặt. Đi theo cô. Những người bạn trong Hiệp hội hóa thạch và di tích của cháu có thể đợi được. Chúng ta phải bàn bạc với Cô Adelaide.”
“Cô Effie, cháu đang ở đoạn giữa bài nói chuyện thú vị nhất về tầm quan trọng của nham thạch. Chúng ta không thể bàn bạc sau được à?”
“Không, không được.” Bà mở đường đi về phía người chị gái đang đứng. “Toàn bộ tương lai của cháu đang trên bàn cược và chúng ta phải trù tính cho trường hợp xấu nhất. “Chúng ta đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc”
“Thật lòng. Cô Effie. Cô cường điệu rồi.” Nhưng Harriet bị kéo đến cạnh Adelaide. Tốt hơn hết là kết thúc nhanh buổi hội ý và mau mắn quay lại với những người bạn mới.
Chị gái Effie, Phu nhân Buxton, có dáng người đẫy đà. Những kẻ thiếu tế nhị sẽ gọi bà là mập. Effie đã giảng giải cho Harriet và Felicity hiểu cỡ người của Adelaide đã bị ảnh hưởng trực tiếp bởi nhân tố đồ ngọt trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài và không hạnh phúc.
Vì Adelaide đã thoát khỏi thời gian khóc than ít ỏi khi chứng kiến cái chết đột ngột của chồng, bà sụt cân rất nhanh. Tối nay bà trông rất nổi bật trong váy dạ hội màu tím sặc sỡ. Bà nôn nóng nhìn Effie và Harriet đến gần.
“Cháu đã nghe tin chưa, Harriet?” Adelaide nói nhỏ và nở nụ cười quyến rũ với một Phu nhân quấn khăn choàng xanh vừa gật đầu chào hỏi.
“Cháu biết hôn phu của cháu đang ở trong thành phố.” Harriet nhìn nhận.
“Chỉ là bề nổi thôi, cháu gái. Chúng ta không biết chắc ông ta có còn là hôn phu của cháu không, nếu cháu hiểu ý ta. Rốt cục thì vẫn chưa có thông báo chính thức. Không một lời trên mặt báo. Vì ông ta không chọn cách công khai việc đính hôn, chúng ta không biết dự định của ông ta là gì.”
Harriet đưa mắt nuối tiếc về phía nhóm hâm mộ hóa thạch đang đứng đợi cô. Cô muốn quay lại với bài nói chuyện hấp dẫn kia càng nhanh càng tốt. Toàn bộ những buồn phiền về hôn ước giữa cô và Gideon bắt đầu làm cô bực bội. Effie và Adelaide đã liên tục lo lắng về nó dù cô, Felicity và Effie đã ở trong thành phố nhiều ngày qua.
“Cháu tin chắc thông báo sẽ được đưa ra vào một thời điểm thích hợp, Cô Adelaide. Gần đây St. Justin có quá nhiều việc cần giải quyết, từ bắt giữ bọn trộm đến lo lắng cho sức khỏe của cha đau ốm. Có lẽ ngài ấy chưa có dịp đưa thông báo lên báo chí.”
Effie ném cho cô cái nhìn cảm thông. “Cô cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy cháu tin tưởng gã đàn ông đã đối xử cháu một cách đáng tởm.”
Nghe đến đây thì Harriet mất hết nhẫn nại. “St. Justin không đối xử cháu một cách đáng tởm. Sao cô lại nói như thế? Người đàn ông đó sắp cưới cháu vì những chuyện xảy ra trong hang động.”
“Harriet, làm ơn đi.” Effie khó chịu nhìn xung quanh. “Hạ giọng xuống.”
Harriet phớt lờ cô mình. “Bị kẹt trong đó không phải là do lỗi của ngài ấy. Ngài ấy đã đuổi theo để cứu cháu và người đàn ông tội nghiệp đã bị mắc kẹt.”
“Lạy Chúa, Harriet, im đi.” Adelaide xúc động vẫy quạt. “Cô không biết chúng ta sẽ làm được gì nếu có ai đó nghe lỏm hoặc biết được rằng cháu đã bị tổn hại. Cho đến lúc này chúng ta đã che dấu việc đó một cách thành công. Tạo ra một trạng thái huyền bí bao quanh cháu như lúc này. Chí ít cháu có thể không bố cáo chuyện đó cho cả thế giới.”
“Có gì khác biệt sao? St. Justin sẽ cưới cháu. Và điều đó sẽ đúng dưới mắt của xã hội.”
Effie và Adelaide trao nhau tia nhìn hằn học. Rồi Effie thở dài. “Không ai trong hai ta thư giãn chừng nào biết chắc St. Justin sẽ làm điều đúng đắn.”
“Vớ vẩn.” Harriet cười với hai bà cô âu sầu. “Hiển nhiên St. Justin sẽ làm điều đúng đắn. Bây giờ, nếu hai cô cho phép thì cháu muốn quay lại với những người bạn của mình.”
“Cháu và hóa thạch của cháu. Đi đi. Hãy nhớ phải thận trọng về vấn đề đính hôn của cháu.”
“Vâng, thưa Cô Adelaide.” Harriet nói đầy trách nhiệm. Cô lao vào đám đông, dự định quay lại chỗ nhóm nhỏ ban nãy.
Cô đang trên đường đi thì có người xuất hiện áng ngữ. Harriet nhận ra Bryce Morland ngay lập tức. Anh ta đã xuất hiện trong những vũ hội và dạ tiệc mà Harriet và Felicity tham dự suốt tuần qua. Anh ta đã khiêu vũ với cả hai, nhưng gần đây, trước sự ngạc nhiên của mọi người, anh ta biểu lộ sự quan tâm mạnh mẽ dành cho Harriet.
Harriet biết cô nên phổng mũi vì sự quan tâm của Morland. Rốt cục thì anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai. Dáng người gọn gàng và tao nhã với bàn tay uyển chuyển đẹp đẽ, Bryce góa vợ ở giữa tuổi ba mươi. Những đường nét chạm trổ cẩn thận, gợi sự hiếu kỳ, tóc vàng mà đôi mắt xanh-xám.
Harriet xác định anh ta xứng đáng là hình mẫu cho một bức họa về một tổng quản thiên thần.
“Cô Pomeroy.” Bryce cười. “Tôi tìm cô khắp nơi. Tôi cầu mong cô sẽ nhảy với tôi điệu kế tiếp.”
Harriet dấu nhẹm một tiếng thở dài nho nhỏ. Bryce đã rất lịch thiệp với cô và Felicity trong những buổi khiêu vũ đầu tiên của họ. Anh ta mời họ nhảy và giới thiệu họ với những người khác. Effie và Adelaide đã rất cảm kích anh ta. Harriet biết sẽ là thô lỗ quá đáng nếu từ chối một điệu nhảy thoảng qua với anh ta. Cô cho rằng câu chuyện về nham thạch có thể đợi thêm vài phút.
“Cảm ơn, Ông Morland.” Harriet tích cóp một nụ cười khi cô cho phép Morland dẫn cô ra giữa đám đông. “Ông thật tử tế vì đã tìm tôi.”
“Không có gì.” Anh ta lùa cô vào điệu valse. “Tôi làm theo ý thích của tôi thôi. Buổi tối sẽ không trọn vẹn nếu tôi chưa nhảy cùng cô ít nhất là một lần. Cô thật đẹp mê hồn trong chiếc váy này. Vô cùng khó cưỡng.”
Harriet đỏ mặt, vẫn chưa quen với những lời tán tỉnh trên sàn khiêu vũ. Cô biết mình phải làm thật tốt vì Effie và Adelaide đang dán mắt vào cô. Vải của chiếc váy dài màu ngọc lam này được chọn cho tiệp với màu mắt của cô. Đường viền thân gút eo được cắt khá sâu, sâu hơn bất cứ cái nào cô từng mặc, và cô phải đè nén cám dỗ là đưa tay kéo nó lên. Rủi thay, không ai có thể làm quá nhiều với mái tóc của cô. Nó có kiểu dáng rất lỗi thời, uốn nhẹ thành vầng hào quang quanh đầu cô.
“Ông Morland, thành thật mà nói tôi rất lấy làm hãnh diện, nhưng ông không nên nói những điều như thế.” Harriet nghiêm nghị nói.
“Vì người ta nói cô đã đính hôn với St. Justin? Tôi chọn cách phớt lờ tin đó.”
“Không phải người ta nói, tôi đã đính hôn. Và ai đó không thể phớt lờ, Ông Morland.”
“Tôi vẫn không thể tin được cô đã khăng khăng trói buộc bản thân với Quái Vật Lâu Đài Blackthorne.” Bryce nói ác ý.
Harriet lúng túng, bị sốc khi nghe tên gọi đó ngay giữa Luân Đôn. Cô biết nó được thì thầm sau lưng cô, nhưng đây là lần đầu tiên ai đó dùng cụm từ ám chỉ Gideon ngay trước mặt cô.
Cơn giận bất chợt khiến cho Harriet khựng lại giữa sàn khiêu vũ, và buộc Morland phải dừng lại theo. Rất nhiều cái đầu ngoái lại hiếu kì. Harriet mặc kệ bọn họ khi cô đóng khung Morland với cái nhìn lạnh lẽo.
“Ông sẽ không dùng cụm từ đó để nói về hôn phu của tôi một lần nữa. Tôi nói thế đã đủ rõ chưa hả Ông Morland?”
Bryce khẽ hạ hàng mi vàng, che hờ đôi mắt màu nhạt. “Tha lỗi cho tôi, Cô Pomeroy. Sự lo lắng tôi dành cho cô đã đánh bật lí trí của tôi mất rồi.”
“Ông không cần bận tâm cho tôi. Bất kì điều gì ông nghe được về hôn phu tôi đều không khác hơn những tin đồn thất thiệt.”
“Rủi thay, tôi e rằng không phải trong trường hợp này. Tôi quen thân với St. Justin, Cô Pomeroy ạ.”
Harriet nhìn chăm chăm anh ta một cách ngạc nhiên. “Thật sao?”
“Ồ, đúng vậy. Chúng tôi đã từng là bạn.”
“Bạn?”
“Phải. Chúng tôi cùng lớn lên ở Upper Biddleton. Tôi ở cạnh anh ta trong giai đoạn hôn thê anh ta chết đi. Thành thật mà nói tôi là người duy nhất làm việc đó. Cô phải hiểu rằng không phải vì tôi ủng hộ những gì anh ta đã làm. Nhưng anh ta là bạn tôi và tôi không quay lưng với bạn mình cho dù anh ta đã làm gì chăng nữa. Đến hôm nay tôi vẫn sẽ là bạn anh ta, nhưng St. Justin đã chọn cách không thèm đếm xỉa tôi cũng như mọi người thuộc xã hội văn minh.”
Harriet cau mày. “Tôi không biết việc đó, thưa ông.”
Bryce đón cô trở lại vòng tay và tiếp tục khiêu vũ. Harriet không phản đối. Giờ đây cô rất tò mò. Đây là người đầu tiên cô gặp ở Upper Biddleton và Luân Đôn tự nhận là bạn của Gideon.
“Ông nói rằng ông biết St. Justin nhiều năm về trước?”
“Đúng thế.” Bryce nở nụ cười thiên sứ của anh ta, hai mắt long lanh vẻ nuối tiếc. “Chúng tôi làm cùng nhau mọi điều. Tôi không ngại kể cho cô nghe chúng tôi đã vui vẻ trong nhiều mùa vũ hội. Có những đêm chúng tôi chơi bài tận bình minh và rồi đi thẳng đến cuộc đua ngựa hoặc đấm bốc mà chẳng buồn về nhà nghỉ ngơi. Không có trò gì chúng tôi chưa từng thử qua ít nhất một lần. Rồi Deirdre Rushton đến Luân Đôn cho mùa hội của cô ta. Và mọi thứ thay đổi.”
Harriet cắn môi. “Có lẽ chúng ta không nên thảo luận thêm về việc này.”
Bryce cười thông hiểu. “Có Chúa biết tôi đã ước gì mình quên được những chuyện xảy ra trong mùa hội đó. Thỉnh thoảng khi tôi nghĩ lại, tự hỏi không biết có thể làm gì để xoay chuyển cục diện.”
“Ông không nên tự trách mình, Ông Morland.” Harriet nói nhanh.
“Nhưng tôi là bạn thân nhất của Gideon.” Bryce nói. “Tôi biết anh ta rõ hơn bất cứ ai. Tôi nhận ra anh ta liều lĩnh và cố chấp theo cách riêng của mình. Và tôi biết Deirdre ngây thơ và xinh đẹp. Gideon nhìn thấy cô ta và say mê ngay tức thì.”
Harriet cau mày. “Họ cùng đến từ Upper Biddleton. Hẳn họ phải biết nhau trước khi Deirdre Rushton đến Luân Đôn tham dự mùa hội.”
“Mặc dù họ cùng ở trong một thị trấn nhưng ít khi chạm mặt nhau.” Bryce giải thích. “Tôi cũng không gặp cô ta nhiều. Deirdre vẫn còn ở trường cho đến khi cha cô ta xoay xở được một mùa vũ hội. Tất nhiên Gideon lớn hơn. Anh ta đã rời trường và đến Luân Đôn trong lúc Deirdre trưởng thành.”
“Tôi nghe nói cô ấy rất đáng yêu.” Harriet lặng lẽ nói.
“Đúng vậy. Và tôi sẽ nói thật cho cô biết rằng cô ấy không yêu Gideon. Làm thế nào cô ta phải lòng anh ta được cơ chứ?”
“Rất dễ dàng, tôi có thể hình dung được.” Harriet độp lại.
“Nhảm nhí. Cô ta là một tạo vật xinh đẹp bị những vẻ đẹp khác thu hút một cách tự nhiên. Có lần cô ta thổ lộ với tôi rằng cô ta gần như không thể nhìn vào khuôn mặt sẹo của Gideon. Cô ấy chỉ có thể khiêu vũ với anh ta khi nào được yêu cầu.”
“Thật là sáo rỗng.” Harriet cáu kỉnh. “Không có gì phiền nhiễu với khuôn mặt của Gideon cả. Và ngài ấy khiêu vũ rất tuyệt vời.”
Bryce cười. “Cô rất tử tế, cô gái yêu quý. Nhưng sự thật là rất nhiều người không thể nhìn vào mặt anh ta. Cô biết đó, anh ta đã có vết sẹo ấy hơn mười năm.”
“Không. Tôi không biết.”
“Anh ta có nó sau một trận đấu kiếm.”
Harriet trợn mắt. “Tôi không hề biết.”
“Tôi là một trong số rất ít người biết toàn bộ câu chuyện. Tôi đã kể cô nghe rằng tôi là bạn thân nhất của anh ta vào thời điểm đó.”
Harriet gục đầu qua một bên mà nghĩ ngợi. “Nếu Deirdre Rushton lảng tránh Gideon - ý tôi là, St. Justin - thì hà cớ gì cô ấy lại đồng ý đính hôn với ngài ấy?”
“Vì những lý do thông thường,” Bryce điềm nhiên nói. “Cha cô ta ép buộc. Deirdre là cô con gái ngoan và Mục sư Rushton muốn cô ta cưới một người thuộc gia đình quen biết. Ông ta có mộng tưởng con gái lấy được con trai bá tước. Khi Gideon ngỏ lời, ông ta hầu như đã buộc cô ấy chấp nhận. Việc đó không có gì là bí mật.”
Harriet nhớ lại những lời Bà Stone đã nói. Hình như mọi người đều rút ra cùng một kết luận cho lý do của hôn ước. “Gideon thật đáng thương.” Harriet thì thầm.
Mắt Bryce thấp thoáng nỗi buồn xa xưa. “Có lẽ đó là lý do anh ta đã làm những việc sau đó.”
“Ông đang nói gì vậy?”
“Cô Pomeroy, rất khó để tôi nói ra điều này, nhưng có lẽ cô nên tự bảo vệ mình. Chắc chắn cô đã nghe kể về cáo buộc Gideon đã cưỡng đoạt Deirdre khi họ đã đính hôn?”
“Và ruồng bỏ. Tôi đã nghe và không tin điều đó.”
Vẻ mặt Bryce trở nên nghiêm trọng. “Chỉ ra cho cô thấy làm tôi đau lòng, nhưng cô cần phải sáng suốt. Rõ ràng Deirdre đã bị cưỡng đoạt bằng vũ lực. Tôi có thể nói cho cô biết cô ta không sẵn sàng dâng hiến cho Gideon trừ khi thật sự cần thiết. Đó sẽ là đêm tân hôn và không thể khác hơn.”
“Tôi không tin Gideon đã ép uổng hôn thê của mình,” Harriet thất kinh. Một lần nữa cô khựng lại giữa sàn khiêu vũ. Cô giật tay khỏi Bryce. “Đây là một lời nói dối không hơn không kém, và ông, đừng lặp lại nó cho đến lúc chết. Tôi sẽ không nghe thêm gì nữa.”
Cô đảo người và rời khỏi sàn nhảy mà không đợi Morland hộ tống. Một tiếng thì thầm thích thú và những giọng điệu buồn cười theo sau cô. Cô không để tâm và quay trở lại với nhóm thành viên hội hâm mộ hóa thạch.
Những người bạn nồng nhiệt chào đón cô và mừng rỡ vì cô quay lại buổi nói chuyện một cách nhanh chóng. Thật là thoải mái, Harriet nghĩ, khi đứng giữa những người tìm được chuyện quan trọng khác để trao đổi thay vì những tin đồn cũ rích.
Oliver, Ngài Applegate, nam tước trẻ đứng đắn chỉ hơn Harriet ba tuổi, mỉm cười với cô cùng sự ngưỡng mộ không thể ngụy tạo. Anh ta vừa nhận tước hiệu và những nỗ lực để sống xứng đáng với vị thế mới làm cho anh ta có chút tự cao. Nhưng ngoài ra thì anh ta khá dễ chịu và Harriet thích người đàn ông này.
“A, cô đây rồi, Cô Pomeroy” Applegate tiến lên cạnh cô ngay lập tức. Anh ta chìa ra một ly nước chanh vốn được gọi riêng cho cô. “Cô đến vừa kịp lúc để giúp tôi tấn công luận điểm của Phu Nhân Youngstreet. Bà ấy đang cố thuyết phục chúng tôi rằng toàn bộ khoáng sản của những khối đá bóng loáng và những đống đá cuội đã được tìm thấy trong chân đồi ở khu vực An-pơ là chứng cứ cho cơn Đại Hồng Thủy.”
“Rất đúng.” Phu nhân Youngstreet miễn cưỡng kêu lên. Một người đàn bà to lớn, đường bệ đứng tuổi và là một nhà sưu tầm năng nổ. Bà ta đã dùng nhiều thời gian săn tìm hóa thạch ở Châu Âu sau khi chiến tranh với Napoleon kết thúc. Bà chưa bao giờ ngần ngại nhắc nhở mọi người về sự thật riêng lẻ đó. “Còn gì khác, lạy Chúa, ngoại trừ nước, một lượng nước cực lớn mới di chuyển được những tảng đá khổng lồ và xáo trộn chúng theo những hình thái lạ thường đó?”
Harriet cau mày suy ngẫm. “Có lần tôi đã thảo luận về vấn đề này với cha tôi. Ông lý giải rất nhiều khả năng cho sự gãy khúc cực đại trên trái đất này. Ví dụ như động đất và núi lửa. Thậm chí...” Cô ngập ngừng. “Băng cũng có thể làm việc đó.”
Những người khác sửng sốt nhìn cô.
“Băng?” Phu nhân Youngstreet nói, đột ngột có vẻ hứng thú. “Ý cô là những phiến đá khổng lồ như sông băng?”
“Ừ thì nếu sông băng lúc đó lớn hơn nhiều lần những gì chúng ta nhìn thấy lúc này,” Harriet từ tốn bắt đầu. “Chúng có thể bao bọc khu vực này. Rồi chúng tan chảy và để lại những tảng đá và đá cuội mà chúng đã cuốn theo trên đường đi.”
“Vô cùng lố bịch.” Ngài Fry hùng hổ, đến gần nhóm người. “Vớ vẩn khi nghĩ rằng một tấm băng dày bao phủ bề mặt Châu Âu.”
Phu nhân Youngstreet cười rạng rỡ với Ngài Fry. Họ là nhân tình. “Đúng vậy đó ông bạn. Những người trẻ tuổi thường tìm những cách giải thích mới cho những việc vốn đã có thể được trả lời hoàn hảo từ những lý thuyết cũ và câu trả lời chính xác. Ông có thể lấy cho tôi thêm một ly sâm banh được không?”
“Tất nhiên rồi, thưa bà. Làm thế nào tôi có thể quên được.” Fry cúi người lịch lãm và trao bà một ly mới.
“Thật ra mà nói,” Harriet nói, tiếp tục trầm tư suy nghĩ. “Vấn đề của thuyết Đại Hồng Thủy là rất khó để mực nước lũ nhấn chìm toàn thế giới trong cùng một thời điểm. Mực nước ấy sẽ đi đâu sau khi chúng rút hết?”
“Một luận điểm xuất sắc.” Applegate nói với sự nhiệt thành thường anh ta thường bày tỏ đối với những ý tưởng của Harriet. “Núi lửa, động đất hay những thứ tương tự nghe có lý hơn nhiều. Chúng giải thích hóa thạch biển trên núi và,” Anh ta bổ sung với nụ cười kín đáo “nham thạch.”
Harriet nghiêm túc gật đầu. “Những lực nâng lên đó đã phản lại ảnh hưởng của xói mòn và giải thích tại sao trái đất không phải là một cảnh quan phẳng phiu, trơ trọi. Tuy nhiên, việc tìm ra những hóa thạch động vật vô cùng cổ xưa không thể giải thích đơn giản như thế. Tôi hỏi các bạn, tại sao không có những ví dụ sống của những động vật này?”
“Vì chúng đã bị tiêu hủy trong trận Đại Hồng Thủy rồi,” Phu nhân Youngstreet tuyên bố. “Hoàn toàn rõ ràng. Bị nhấn chìm. Tất cả. Những thứ đáng thương.” Bà ta uống cạn ly sâm banh.
“Ừ thì,” Harriet nói. “Tôi vẫn không chắc - “ Cô ngừng nói khi nhận ra không ai trong nhóm chú ý đến cô.
Cô muộn màng nghe thấy tiếng lẩm bẩm rì rào giữa đám đông. Mọi cái đầu đều xoay về cầu thang tao nhã tít đằng xa phòng khiêu vũ. Harriet dõi theo những cái liếc mắt đó.
Gideon đứng yên ở những bậc thang trên cùng, khinh miệt đưa mắt quan sát đám đông. Anh ăn mặc đen tuyền. Chiếc cra-vat trắng và áo sơ mi chỉ có tác dụng nhấn mạnh màu đen của bộ dạ phục.
Khi Harriet nhìn lên, mắt họ gặp nhau. Cô không thể tin được anh đã tìm ra cô giữa đám đông chật cứng trong phòng khiêu vũ.
Anh bắt đầu đi xuống thảm đỏ. Bờ vai lạnh lùng kiêu ngạo hàm ý anh không nhận ra sự tò mò tăng cao từ những khuôn mặt bên dưới hoặc chỉ đơn giản là không bận tâm đến chúng.
Anh đang ở đây. Harriet tự cảnh cáo bản thân không được phấn khích quá đáng trước sự việc cỏn con này. Không sớm thì muộn Gideon buộc lòng phải xuất hiện. Điều này không có nghĩa anh thiết tha trong nỗi háo hức muốn gặp lại cô, mà chỉ vì anh cảm thấy bổn phận của anh là phải trình diện.
Những lời bình phẩm rì rầm theo sau Gideon qua căn phòng như cơn sóng đua nhau vào bờ biển xa xa. Khi anh tiến lên đám đông dạt qua hai bên như thể họ là mặt biển. Anh băng qua đám đông chói lóa mà không hề nhìn sang hai bên. Anh không chào ai cả. Anh chỉ tiếp tục đi đến chỗ Harriet đang đứng.
“Chào buổi tối, em yêu,” Anh âm thầm nói giữa sự lặng thinh. Anh cúi xuống tay cô. “Tôi nghĩ em sẽ để dành cho tôi một điệu nhảy.”
“Tất nhiên rồi, thưa ngài,” Harriet cười niềm nở. Cô quắp ngón tay vào cánh tay anh. “Nhưng trước hết, ngài có biết những người bạn của em không?”
Gideon nhìn một lượt những gương mặt phía sau cô. “Vài người trong số họ.”
“Cho phép em giới thiệu những người còn lại.” Harriet giới thiệu nhanh chóng.
“Vậy là thật sao?” Phu nhân Youngstreet hỏi thăm với vẻ mặt không đồng tình. “Hai người đã đính hôn sao?”
“Đúng là thế.” Gideon nói. “Thông báo sẽ có trên báo vào sáng mai.” Anh quay sang Harriet. “Tôi cho rằng hôn thê của tôi sẽ nhận được những lời chúc tụng tốt đẹp nhất của bà phải không Phu nhân Youngstreet?”
Phu nhân Youngstreet vẩu môi. “Tất nhiên.”
“Chắc chắn,” Applegate lầm bầm. Ông ta cố gắng không nhìn chằm chằm vết sẹo của Gideon. “Mừng cho cả hai người. Thật lòng đấy.”
Những người còn lại trong nhóm cũng đưa ra những nhận định thích hợp.
“Cảm ơn,” Gideon nói, mắt anh lóe sáng ngắn gọn. “Tôi đã nghĩ mọi người sẽ nói như thế. Đến đây, em yêu. Đã lâu rồi chúng ta không khiêu vũ.”
Anh dẫn cô ra sàn nhảy đúng lúc dàn nhạc công dạo đầu điệu valse. Harriet rất cố gắng để phô bày không khí xa cách trang trọng của những lễ nghi mà Effie và Adelaide đã dạy cho cô nhiều ngày qua, nhưng gần như cô phải bỏ cuộc ngay tức thì. Việc quay lại trong vòng tay Gideon, dù chỉ là trên sàn khiêu vũ, đã làm cô choáng ngợp.
Cô quên bẵng anh cao lớn ra sao, cô vui sướng nghĩ. Bàn tay to bè của anh đung đưa xương sống cô, lòng bàn tay gần như phủ kín mặt lưng dưới. Vòm ngực rộng và bờ vai anh có vẻ cứng như bức tường gạch. Harriet nhớ lại sức nặng của cơ thể anh bên trên cô vào cái đêm ở trong hang động và cô rùng mình với đam mê quá khứ.
“Em đoán rằng cha ngài đã khỏe lại phải không, thưa ngài?” Cô nói khi Gideon xoay cô một vòng giữa điệu valse.
“Ông ấy đã khá hơn rất nhiều, cảm ơn em. Nhìn thấy tôi có tác dụng lên thể trạng của ông giống như máy điện. Nó luôn luôn có hiệu quả trong việc kích thích ông ấy về trạng thái khỏe khoắn.” Gideon khô khan nói.
“Lạy Chúa, thưa ngài. Có phải ngài đang nói rằng cha ngài vì nhìn thấy ngài nên đã khỏe lại?”
“Không hẳn. Nhìn thấy tôi nhắc ông ta nhớ chuyện sẽ xảy ra khi ông ta từ giã cõi đời. Ý nghĩ để tôi thừa kế tước hiệu thường có ích trong việc chế giễu ông ấy. Ông có một nỗi sợ tước hiệu Hardcastle danh giá sẽ lọt vào tay của một kẻ không xứng đáng.”
“Ôi, thưa ngài.” Harriet ngước nhìn anh cảm thông. “Mối quan hệ giữa ngài và cha thật sự tệ đến thế sao, thưa ngài?”
“Đúng vậy, em yêu. Nhưng em không cần phải lo. Chúng ta sẽ hạn chế gặp mặt cha mẹ tôi sau hôn lễ. Còn bây giờ, nếu em không phiền thì tôi muốn thảo luận về một việc thú vị hơn hẳn mối quan hệ với cha mẹ tôi.”
“Tất nhiên rồi. Ngài muốn nói chuyện gì?”
Miệng anh cong lên châm biếm khi nhìn xuống bộ váy khoét sâu của cô. “Có lẽ em nên kể tôi nghe về sự tao nhã em đã nhận được. Có tìm được thú vui nào ở thành phố không?”
“Thành thật mà nói, lúc đầu em không thích nó chút nào. Rồi em có cơ hội gặp Ngài Fry.”
“À, vâng.”
“Hóa ra là ngài ấy rất có hứng thú với hóa thạch và mời em gia nhập Hiệp hội hoá thạch và di tích. Em vô cùng thích thú từ khi được tham dự những buổi họp mặt của Hiệp hội. Một nhóm người cực kì thú vị. Họ rất tử tế với em.”
“Thật thế sao?”
“Đúng vậy. Họ là một nhóm thạo tin.” Harriet đưa mắt nhìn hai bên để đảm bảo không ai có thể nghe lỏm. Rồi cô thấp giọng và dựa sát vào Gideon. “Em dự định cho một hoặc hai người trong Hiệp hội xem cái răng của em.”
“Tôi tưởng em sợ một nhà sưu tầm nào đó sẽ trộm nó hoặc tìm một cái tương tự ngay khi anh ta biết vị trí chính xác của cái hang.”
Harriet cau mày kinh ngạc. “Tất nhiên là em lo lắng rồi. Nhưng em bắt đầu tin rằng một vài thành viên trong Hiệp hội là đáng tin cậy. Và cho đến lúc này em không đạt bất kì thành công nào trong việc tự nhận diện cái răng. Nếu không một ai trong hiệp hội có thể xác định nó thì em càng tin chắc hơn bao giờ hết rằng em đã tìm ra một chủng loài mới. Em sẽ viết một bài báo về nó.”
Miệng Gideon cong lên uể oải. “Harriet yêu dấu của tôi,” Anh thì thầm. “Tôi rất vui khi thấy em vẫn chưa bị làm cho tao nhã.”
Cô quắc mắt với anh. “Em cam đoan em cũng rất cố gắng cho mục đích đó, thưa ngài. Nhưng em buộc lòng phải thú nhận việc đó không thú vị bằng sưu tầm hóa thạch.”
“Tôi có thể hiểu được.”
Harriet rạng ngời khi trông thấy em gái giữa những người đang khiêu vũ. Felicity, nổi bật tối nay trong bộ váy tơ lụa màu hồng đào, cười toe toét ngang căn phòng trước khi được một quý ông trẻ tuổi cuốn đi.
“Có lẽ em bị cưỡng bách với việc được làm cho tao nhã.” Harriet nói. “Nhưng em vui lòng vì Felicity đã là một viên ngọc. Em gái em đang trở nên khá nổi tiếng, ngài biết đấy. Và giờ con bé có được số của hồi môn đáng kể từ Cô Adelaide, vì thế không cần gấp rút kết hôn. Em nghĩ rằng con bé muốn có một mùa hội nữa. Felicity có một khoảng thời gian tuyệt vời. Cuộc sống thị thành hợp với em ấy.”
Gideon nhìn xuống cô. “Em có nuối tiếc vì phải gấp rút kết hôn không, Harriet?”
Harriet đóng khung hai mắt trên cra-vat trắng như tuyết của anh. “Em nhận ra, thưa ngài, rằng ngài bị ép buộc kết hôn mà không có đủ thời gian cần thiết để hoàn toàn chắc chắn về tình cảm của mỗi người trong chúng ta dành cho đối phương.”
“Em đang nói với tôi rằng em không hề có cảm giác gì với tôi cả sao?”
Harriet đột ngột thôi nhìn vào cra-vat của anh và đưa mắt nhìn lên trong sự ngỡ ngàng. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra trên mặt. “Không phải thế, Gideon. Em không nói em không có cảm giác gì với ngài.”
“Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm khi nghe em nói như thế.” Nét mặt Gideon giãn ra. “Đi nào, điệu nhảy đã kết thúc. Tôi sẽ trả em về với nhóm bạn. Tôi tin rằng họ đang lo lắng cho em. Em có thể thấy họ đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
“Không cần để tâm đến họ, thưa ngài. Họ chỉ có cảm giác muốn bảo vệ vì những tin đồn đang lan truyền khắp nơi. Họ không gây hại gì cả.”
“Để rồi xem.” Gideon lẩm bẩm khi anh đưa cô xuyên qua đám đông về phía những thành viên của Hiệp hội hóa thạch và di tích đang tụ tập. “À. Tôi thấy nhóm bạn nho nhỏ của em vừa có thêm thành viên mới.”
Harriet ngước đầu lên nhìn, nhưng cô không thể thấy Phu nhân Youngstreet hay Ngài Applegate. “Chiều cao của ngài phát huy lợi ích trong những tình huống như thế này, thưa ngài.”
“Hẳn vậy rồi.”
Hàng cuối trong đám người tách ra cùng lúc Harriet nhìn thấy một người đàn ông cơ bắp, da dẻ hồng hào đã ở trong nhóm bạn của cô. Và cô nhận thấy, có một yếu tố cưỡng ép, ấn tượng phát ra từ ông ta không được dễ chịu cho lắm. Ông ta cao lớn, tuy không bằng Gideon, nhưng đó không phải là điều làm cô khó chịu.
Cặp mắt đen thẫm, dán chặt Harriet, có nét sắc cạnh, bén ngót lừ đừ. Cặp môi dày của ông ta cong lên chua xót, giận dữ. Mái tóc xám của ông ta lưa thưa phần đỉnh nhưng kéo dài xuống hai bên má bằng những sợi tóc dày và xoăn. Ông ta làm Harriet nhớ lại một trong số Evangelical, những nhà cải cách không biết mệt mỏi của nhà thờ thường xuyên xỉ vả mọi thứ từ khiêu vũ đến phấn trang điểm.
Người mới đến không đợi được giới thiệu. Tia nhìn sắc lẻm của ông ta quét qua Harriet từ đầu đến chân rồi chuyển sang Gideon.
“Sao rồi, thưa ngài, tôi thấy rằng ngài đã tìm được một con cừu khác để đem ra cười cợt.”
Có những tiếng thở hổn hển gom góp từ nhóm sưu tầm hóa thạch. Riêng Gideon tỏ ra không hề nao núng.
“Cho phép tôi giới thiệu ông với hôn thê của tôi.” Gideon thì thầm làm ra vẻ không có gì bất thường đang diễn ra. “Cô Pomeroy, cho tôi được giới thiệu -”
Người lạ mặt cục cằn ngắt lời anh. “Sao ngài dám, thưa ngài? Không biết xấu hổ sao? Sao ngài dám chơi trò đó với một cô con gái của Mục sư khác? Ngài có làm cho cô ta mang thai, trước khi quẳng sang bên đường không vậy? Ngài sẽ gây ra cái chết cho thêm một phụ nữ trong trắng và con của cô ta sao?”
Lại những tiếng hổn hển hoảng vía phát ra từ nhóm nhỏ. Hai mắt Gideon long lên đáng sợ.
Harriet đưa tay lên. “Đủ rồi.” Cô nói rành mạch. “Tôi không biết ông là ai, thưa ông, nhưng tôi cam đoan với ông là tôi đã phát mệt về tin đồn hôn ước trước đây của ngài ấy. Tôi nghĩ mọi người đều nhận ra lý do duy nhất khiến St. Justin hủy bỏ hôn sự với Deirdre Rushton là gì.”
Kẻ lạ mặt quay tia nhìn gay gắt trở lại cô. “Là gì vậy, Cô Pomeroy?” Ông ta thều thào khản đục. “Lý do đó là gì?”
“Tất nhiên là cô gái đó đã có thai với người đàn ông khác.” Harriet nói chắc nịch. Cô cảm thấy vô cùng tức tối với tin đồn ác ý kia. “Chúa ơi, tôi nghĩ ai ai cũng phải biết ngay từ lúc đầu rồi chứ. Đó là lời giải thích hợp lý.”
Sự im lặng bao trùm những người đang lắng nghe. Kẻ lạ mặt quẳng cho Harriet cái liếc mắt phẫn nộ rõ ràng gửi đến sự suy đồi của cô.
“Nếu cô thật sự tin vào điều đó, Cô Pomeroy,” Ông ta thì thầm nặng nề. “thì tôi thấy tiếc cho cô. Quả thật cô là một con ngốc.”
Người đàn ông quay lưng và rời khỏi đám đông. Mọi người trừ Gideon đều há hốc mồm ngưỡng mộ về phía Harriet.
Nét mặt Gideon biểu lộ sự hài lòng gần như hoang dại. “Cảm ơn, em yêu.” Anh âu yếm nói.
Harriet cau mày sau khi kẻ lạ mặt khuất hẳn. “Quý ông đó là ai?”
“Mục sư Clive Rushton.” Gideon nói. “Cha của Deirdre.”
Danh sách chương