Tiết trời buổi sáng lạnh giá. Harriet quấn kĩ chiếc áo trùm vốn thuộc về mẹ cô. Cô thận trọng đi xuống vách đá. Mặt trời sẽ sớm lên cao, nhưng bây giờ chỉ có một vệt xám mỏng phản chiếu trên mặt biển.
Khi đi đến cuối đường cô quẹo cua và vội vàng đi xuống bãi biển hướng ra một loạt lối vào vách đá. Cô có thể thấy dấu giày trên cát ẩm. Chỉ khi nào cô tin chắc kẻ phá bĩnh không tiếp cận vào cái hang mà cô quan tâm đặc biệt trong những ngày gần đây thì cô mới nhẹ lòng được.
Việc lần theo dấu chân và đảm bảo rằng không ai xâm nhập lối đi dẫn vào hang động chứa cái răng không mấy khó khăn.
Nhưng chỉ ít phút sau Harriet bàng hoàng nhìn thấy dấu chân biến mất ngay lối vào cái hang quen thuộc. Chỉ là trùng hợp thôi, cô khó nhọc tự nhủ.
Hoặc như vậy có nghĩa là gã nào đó đã đặt bàn tay bẩn thỉu của hắn lên cái răng quý báu của cô. Chết tiệt. Cô là một con ngốc khi nghe lời Gideon tránh xa hang động cho đến khi kế hoạch của anh ta hoàn tất. Và việc này là kết quả của hàng động giao trách nhiệm cho những người giống Gideon.
Khép kín vạt áo và thầm ước rằng cô đã mang theo ngọn đèn, Harriet từ tốn bước qua lối vào chật hẹp và tiến vào hang động trống hoắc. Cô lùi lại ngay tức thì vì nhận ra cô không thể đi sâu hơn nữa ở một nơi tối đen như thế này. Cô đứng chôn chân trong thoáng chốc, để mắt thích nghi với bóng tối. Cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt trong bóng đen tù mù.
Harriet căng thẳng nhìn xuống hàng lang bằng đá hẹp dẫn ra đằng sau hang động. Không có dấu hiệu của ánh sáng. Kẻ xâm nhập đã biến mất qua khúc quanh dẫn đúng vào cái hang chứa đầy đồ trộm cắp và cái răng của cô.
“Chết tiệt” Cô thì thầm rõ to, cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Nhưng chưa xong đâu. Cô sẽ đợi ở đây cho đến khi hắn ta quay ra. Cô sẽ dằn mặt hắn rằng đích thân Gideon đã bảo đảm cô là người duy nhất được dò tìm ở khu vực này.
Cô sốt ruột đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, rồi một bàn tay rất to nặng nề đặt xuống vai cô. Nó túm lấy cô và xoay cô lại.
“Chúa ơi, cái quái gì - “ Harriet ré lên báo động và nhận ra đó là Gideon, anh vừa bước qua lối vào hẹp và đứng sau lưng cô. “Ối, thưa ngài, thì ra là ngài. Cảm ơn Thượng Đế. Ngài làm tôi giật mình.”
“Cô đáng bị nhiều hơn là chỉ giật mình.” Gideon làu bàu “Tôi nên đánh đòn cô. Cô làm cái quái gì ở đây? Tôi đã bảo cô phải tránh xa hang động đến khi nào bọn trộm bị tóm cổ cơ mà.”
Harriet quắc mắt. “Vâng, tôi biết, thưa ngài. Nhưng ngài sẽ hiểu lý do tại sao tôi xuống đây khi tôi kể cho ngài nghe là tôi chỉ vô tình nhìn qua cửa sổ vài phút trước đây và trông thấy một nhà sưu tầm lén lút vào trong.”
“Khốn kiếp thật,” Gideon liếc nhìn đường hầm. Trong tay anh có đèn, nhưng nó không được thắp sáng.
“Tôi rất chắc chắn,” Harriet quả quyết. “Tôi không mang theo đèn nên tôi sẽ đợi cho đến khi hắn quay ra.”
“Và cô định làm cái khỉ gì khi hắn ló mặt?”
Cô hếch cằm. “Tôi sẽ báo cho hắn biết rằng tôi được độc quyền khám phá những hang động thuộc đất đai của ngài, thưa ngài. Tôi sẽ cảnh cáo hắn nếu cứ tiếp tục xâm nhập trái phép thì tôi sẽ nhờ người bắt hắn lại.”
Gideon lắc đầu khinh miệt. “Cô và mấy thứ hóa thạch chết tiệt của cô.” Rõ ràng anh sẽ tiếp tục càu nhàu nếu không bị cắt lời bởi một tiếng húyt gió thầm lặng từ đường hầm.
“Hắn ra rồi.” Harriet nói nhanh. Cô xoay người và nhìn thấy ánh đèn phía xa hành lang. “Thật là đúng lúc, thưa ngài. Ngài sẽ xác nhận cho những gì tôi nói.”
Tiếng huýt gió lớn hơn và ánh đèn sáng rực hơn. Lát sau, một người đàn ông nhỏ thó, dẻo dai mặc một chiếc áo khoác nặng nề, mũ phớt, giày sờn rách ra khỏi đường hầm. Đúng là người Harriet đã nhìn thấy trên bãi biển. Ngọn đèn trong tay ông ta cho thấy khuôn mặt rúm ró và cặp mắt lấm mồ hôi. Ông ta ngừng lại khi trông thấy Gideon và Harriet đứng phía ngoài hang.
“Chào buổi sáng, thưa ngài. Tôi thấy rằng ngài đã đến đúng giờ. Không biết bao nhiêu người thuộc tầng lớp của ngài thức giấc trước giờ trưa. Mà tôi thấy ngài còn mang theo một người bạn.” Người đàn ông nhỏ thó ngạc nhiên cúi chào Harriet. “Chào buổi sáng, thưa cô.”
Harriet cau mày. “Thưa ông, ông là ai, ông nghĩ ông đang làm gì trong hang động của tôi?”
“Hang của cô?” Người đàn ông nhăn mặt cười gằn “Tôi chưa nghe ai nói thế cả.”
“Vì mọi đồ vật và mục đích, những cái hang này thuộc về tôi.” Harriet nói chắc chắn “Ngài đây sẽ giải thích.”
Gideon nhăn nhó liếc Harriet. “Tôi nghĩ tôi phải nói rõ trước khi câu chuyện trở nên rối rắm hơn. Cô Pomeroy, cho phép tôi giới thiệu, đây là Ông Dobbs của Bow Street.”
Harriet nhìn chằm chằm người đàn ông. “Bow Street? Ông là cảnh sát ư, thưa ông?”
“Tôi có vinh dự đó, thưa cô.” Ông ta lại nhã nhặn cúi chào.
“Tốt quá.” Harriet đưa mắt nhìn Gideon. “Vậy ngài đã lên kế hoạch và chuẩn bị ra tay?”
“Nếu may mắn chúng ta sẽ tóm được bọn trộm trong lần kế tiếp chúng vào hang,” Gideon gật đầu với người kia. “Vài tuần sắp tới Dobbs sẽ trực đêm trong hang.”
“Tôi vui mừng được nghe điều đó.” Harriet nhìn Dobbs. “Tôi tin rằng có ít nhất hai gã tham gia và thỉnh thoảng còn thêm một gã nữa. Ông có thể tự mình đối phó với chúng không, Ông Dobbs?”
“Nếu việc đó là cần thiết.” Dobbs nói. “Tuy nhiên, tôi mong đợi một vài sự trợ giúp. Ngài đây và tôi đã thỏa thuận sẽ ra hiệu. Khi tôi nhìn thấy bọn chúng trên bãi biển, tôi sẽ nhá đèn báo hiệu từ đỉnh vách đá.”
“Quản gia của tôi và tôi sẽ luân phiên theo dõi tín hiệu hàng đêm khi thủy triều rút cho đến khi bọn trộm bị bắt.” Gideon giải thích. “Khi chúng tôi thấy đèn báo của Ông Dobbs, chúng tôi sẽ xuống bãi biển và đảm bảo mọi chuyện diễn ra đúng theo kế hoạch.”
Harriet gật đầu đồng tình. “Có vẻ đây là một sự sắp đặt tuyệt vời. Thông minh ngang với kế hoạch của tôi.”
“Cảm ơn cô.” Gideon khô khan nói.
“Tuy nhiên,” Harriet bổ sung “Nếu được tôi xin đề nghị thế này.”
“Không được,” Gideon nói. “Tôi không nghĩ đề nghị đó là cần thiết, cảm ơn cô.” Anh nhìn sang Dobbs. “Ông đã tìm ra ngăn chứa hàng chưa?”
“Vâng, tôi đã tìm được, thưa ngài. Theo bản phác thảo bên phải hang động. Một khối lượng đồ ăn trộm ấn tượng, thưa ngài.” Mắt Dobbs sáng lên “Tôi nhận ra vài món trong số đó. Chúng được báo cáo đã mất tích và tôi vẫn luôn để mắt đến những vụ đó. Rõ ràng bọn chúng chưa từng đem những món đó vào thị trấn. Bọn chúng sẽ đợi đến khi không còn ai nhớ. Rất mưu mẹo. Thật vậy, rất mưu mẹo.”
“Vì Ông Dobbs sẽ được tưởng thưởng khi trao trả những đồ vật quý giá về lại với chủ nhân của nó,” Gideon thì thầm với Harriet, “cô có thể yên tâm là nhiệt tình theo dõi hang động về đêm của ông ta luôn ở mức cao.”
“Vâng, tất nhiên rồi,” Harriet cười với Dobbs. “Ông biết không, thật ra tôi chưa từng gặp một cảnh sát Bow Street. Tôi có rất nhiều câu hỏi về công việc cảnh sát cần ông giải đáp đó Ông Dobbs.”
Dobbs cười rạng rỡ với sự trân trọng chân thành. “Vâng, thưa cô, cứ hỏi.”
Gideon đưa bàn tay đeo găng lên. “Không phải bây giờ. Tôi tin rằng ông cũng muốn thoát khỏi vụ này càng nhanh càng tốt khi mà ông đã có liên quan. Không còn cơ hội tốt hơn. Tôi không muốn có ai biết ông đang xử lý vụ này.”
“Ngài nói đúng, thưa ngài. Vậy tôi sẽ về nghỉ. Chúc một ngày tốt lành, thưa cô.” Dobbs cúi chào Harriet lần nữa và thong thả rời khỏi hang.
Harriet nhìn ông ta bỏ đi. “Ôi, thật nhẹ nhõm. Tôi phải nói là tôi rất vui khi nhìn thấy công việc tiến triển thần tốc. Làm tốt lắm, thưa ngài. Nhưng tôi ước gì ngài bàn bạc thêm với tôi.”
“Tôi hiếm khi bàn bạc công việc với người khác, Cô Pomeroy ạ. Tôi thích hành động một mình.”
“Tôi biết,” Harriet cau mày. Nhưng giờ không phải lúc tranh luận về tác phong độc đoán của anh ta. Kế hoạch đã khởi động và tỏ ra thích hợp. Cô phải đồng ý như thế. “Tôi nghĩ tốt nhất tôi nên về nghỉ trước khi tôi lạc đường.”
Gideon đứng chắn trước mặt cô và che kín lối ra vào. “Một lát thôi, Cô Pomeroy, tôi muốn làm rõ một số chuyện giữa hai ta trước khi cô quay về nhà.”
“Vâng, thưa ngài?”
“Cô phải tránh xa hang động cho đến khi sự việc kết thúc.” Gideon rít từng chữ qua kẽ răng. “Tôi sẽ không nói lại nữa đâu. Cô hiểu chưa?”
Harriet chớp mắt. “Vâng, dĩ nhiên tôi hiểu. Tuy vậy, thưa ngài, tôi không phải là một đứa trẻ. Tôi có khả năng hành động thận trọng khi cần thiết.”
“Thận trọng? Cô gọi việc sáng nay men theo bãi biển đi vào hang cố tóm cho được một gã lạ mặt là thận trọng? Đó không phải là hành động thận trọng mà là hành vi của một oắt con cẩu thả không có não.”
“Tôi không cẩu thả.” Harriet trừng mắt giận dữ. “Tôi đã nghĩ rằng Ông Dobbs là một nhà sưu tầm hóa thạch và đang sục sạo hang động của tôi.”
“Và cô đã sai đúng không? Ông ta có phải nhà sưu tầm hóa thạch đâu. May mà ông ta là cảnh sát. Rất có khả năng ông ta là một trong số những tên trộm đến kiểm tra hàng tồn.”
“Tôi đã bảo ngài rồi, bọn trộm không bao giờ xuất hiện vào ban ngày. Và tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài không hét vào mặt tôi, thưa ngài. Tôi chính là người cảnh báo cho ngài biết mọi chuyện ở đây, ngài có nhớ không vậy? Tôi là người đầu tiên phát hiện bọn trộm. Chí ít ngài cũng nên xem tôi là đối tác trong kế hoạch lần này. Tôi chỉ cố gắng bảo vệ hóa thạch của tôi mà thôi.”
“Quỷ tha ma bắt mấy cái hóa thạch của cô. Cô chỉ có thể nghĩ về chúng thôi hả cô Pomeroy?”
“Nhìn chung thì đúng là vậy.” Cô cáu kỉnh.
“Còn thanh danh của cô thì sao? Cô có nghĩ chuyện gì sẽ xảy đến cho cô nếu cô cứ tiếp tục lọ mọ truy đuổi bọn trộm và cảnh sát hay bất kì kẻ lạ mặt nào dám đặt chân lên bãi biển? Cô có để tâm xem mọi người nói hay nghĩ gì nếu họ biết những gì cô làm suốt ngày đêm không?”
Bây giờ thì Harriet thật sự nổi cơn thịnh nộ. Cô không quen bị một người nào đó ngoại trừ Cô Effie giảng đạo và từ lâu cô đã học được cách phớt lờ những gì Cô Effie nói. Gideon thì khác. Không thể phớt lờ khi mà anh đứng trước mặt cô và quát mắng thế này.
“Tôi không quan tâm lắm những gì người khác nói.” Harriet tuyên bố. “Tôi không quá lo lắng cho thanh danh của tôi. Tôi không có lý do để bận tâm vì tôi không có hứng thú với hôn nhân.”
Mắt Gideon sáng lên trong bóng tối. “Cô bé ngốc nghếch. Cô nghĩ nguy cơ duy nhất là đánh mất lời cầu hôn thôi hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô sai rồi.” Gideon vòng tay ra sau gáy cô và buộc cằm cô lên cao để bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Cô không hề biết cô đang gặp nguy hiểm gì. Cô không biết đánh mất danh dự và nhân phẩm là như thế nào. Nếu cô biết thì cô sẽ không đưa ra những tuyên bố nực cười như thế.”
Harriet nghe thấy cơn đau cùng cực trong giọng anh và cơn giận của cô tan biến. Bất chợt cô nhận ra anh đang thổ lộ kinh nghiệm đau thương của chính bản thân. “Thưa ngài, tôi không có ý muốn nói danh dự của một người là vô giá trị. Tôi chỉ muốn nói tôi không quan tâm người khác nói gì về nó thôi.”
“Cô đúng là con ngốc.” Anh khò khè. “Vậy để tôi nói cho cô biết nếu cả thế giới tin rằng cô không có phẩm hạnh là như thế nào được không? Danh dự của cô sẽ bị xé tan thành từng mảnh? Và mọi người, bao gồm gia đình cô, tin rằng cô không xứng đáng với danh hiệu quý ông?”
“Ôi, Gideon.” Harriet dịu dàng chạm tay anh.
“Để tôi nói cho cô hay cảm giác bước vào phòng dạ hội và biết ai ai cũng đang xì xầm về quá khứ của cô? Cô có biết lúc cô chơi bài trong câu lạc bộ, tự hỏi có người nào tố cáo cô gian lận trong một ván bài cô đã thắng? Sau hết, một người mà danh dự bị đặt dấu hỏi có thể chơi bài gian lắm chứ?”
“Gideon, làm ơn -”
“Cô có biết cảm giác mất hết bạn bè là thế nào?”
“Ờ, không, nhưng mà -”
“Cô có biết cảm giác bị coi là cặn bã hay không?”
“Gideon, ngừng lại đi.”
“Cô có biết cảm giác bị cha cô tra hỏi về danh dự của cô hay không?”
“Cha của ngài ư?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Khi cô giàu có và quyền lực,” Gideon nói. “Không ai hỏi thẳng cô hay cho cô cơ hội biện bạch cả. Tất cả đều thì thầm sau lưng cô. Cô không có cách nào lấy lại sự trong sạch. Và sau một thời gian cô thậm chí còn không tìm được cách để thử làm việc đó. Không ai muốn sự thật. Những gì họ muốn là cơ hội thổi bùng lên ngọn lửa tin đồn. Những lời thì thầm trở nên lớn lao đến mức thỉnh thoảng cô cảm thấy như bị dìm trong đó.”
“Lạy Chúa.”
“Sẽ là thế nếu cô mất đi danh dự và nhân phẩm của mình, Cô Harriet Pomeroy ạ. Suy nghĩ kĩ trước khi cô liều lĩnh hơn nữa.” Gideon thả tay cô ra. “Bây giờ hãy về nhà trước khi tôi nghe theo lời cô và chứng minh cho cô thấy phờt lờ ý kiến của mọi người là như thế nào.”
Harriet khép vạt áo trùm và nhìn anh chăm chú. “Tôi sẽ cho ngài biết là tôi không tin rằng ngài thiếu danh dự, thưa ngài. Tôi không nghĩ một người thật sự suy đồi lại bận tâm đến danh dự của tôi. Hoặc là quá đau lòng về những gì anh ta đã đánh mất. Tôi thấy tiếc vì những gì ngài đã gánh chịu. Tôi biết ngài đã bị tổn thương rất nhiều.”
“Tôi không muốn lòng thương xót chết tiệt của cô.” Gideon rống lên “Ra khỏi đây. Ngay.”
Trong thời khắc đó Harriet biết rằng không có cách nào vượt qua bức tường giận dữ và nỗi thống khổ riêng tư mà Gideon đã thiết lập xung quanh anh. Cô đã khiêu khích phần quái vật bên trong anh và anh đe dọa sẽ đáp trả cô.
Harriet không nói một lời và vượt qua anh ra ngoài. Rồi cô quay người lần nữa và nhìn anh.
“Chúc một ngày tốt lành, thưa ngài. Tôi mong đợi được thấy kế hoạch thông minh tột đỉnh của ngài.”
Việc Bà Treadwell đến giáo phận vào buổi chiều ngày hôm đó mang lại một hoạt động nhộn nhịp ngắn. Effie giải quyết vấn đề một cách tuyệt vời. Harriet phải thừa nhận cô của mình có năng lực nhất định với những việc như thế. Bà lúc nào cũng làm tốt nhất khi được trông cậy giao phó đi dò những mối nguy trong phép giao tiếp lịch sự.
Bà Treadwell là vợ của một trong những địa chủ lớn nhất của hạt này. Chồng bà ta chúi mũi vào việc săn sói còn bà thì chăm bẫm phán xét những vấn đề của gia đình hàng xóm.
Bà là một phụ nữ mập mạp thích mặc váy áo tối màu và mũ không vành tiệp màu. Hôm nay bà ta là một vóc dáng bệ vệ trong chiếc váy đi dạo may từ vải xám và mũ không vành xám nặng trịch giúp che dấu hoàn toàn mái tóc xám thưa của bà.
Bị sửng sốt bởi chuyến thăm đường đột, Cô Effie trấn tĩnh ngay tức thì. Bà để vị khách ngồi đợi trong phòng khách và chuẩn bị trà. Harriet buộc lòng phải rời phòng làm việc và Felicity thì tạm ngưng công việc may vá để trò chuyện với Bà Treadwell.
“Thật là một ngạc nhiên thú vị, Bà Treadwell.” Effie ngồi xuống ghế sô-pha và lịch sự rót trà. “Chúng tôi luôn chào đón khách khứa đến giáo phận.” Bà vừa cười mỉa mai vừa đưa tách trà và đĩa hứng nước cho vị khách. “Dù chỉ đến một lúc.”
Harriet và Felicity nhìn nhau cười toe toét.
“Tôi sợ rằng chuyện này không chỉ đơn thuần là gặp mặt xã giao,” Bà Treadwell nói. “Theo tôi được biết tối qua đã có một việc không được hay lắm xảy ra ở buổi họp mặt địa phương.”
“Thật vậy sao?” Effie nhấp một ngụm trà và không hỏi han gì thêm.
“Người ta bảo tôi là St. Justin đã xuất hiện.”
“Tôi tin là vậy.” Effie tán thành.
“Và yêu cầu một điệu van.” Bà Treadwell tiếp tục một cách đáng ngại. “Và hắn khiêu vũ với cháu gái bà, Harriet.”
“Thành thật mà nói việc đó rất thú vị.” Harriet hào hứng nói.
“Vâng, đúng vậy,” Felicity mỉm cười với Bà Treadwell. “Mọi người rất thích điệu valse đó. Chúng tôi hy vọng nó sẽ lại được chơi trong buổi họp mặt kế tiếp.”
“Chuyện đó vẫn còn đang được xem xét, Cô Pomeroy.” Bà Treadwell cố ngồi thẳng lưng hơn nữa. “Sự không phù hợp đáng kinh ngạc bên cạnh điệu van được chơi, thì tôi vô cùng lo lắng đến chi tiết St. Justin đã nhảy với cô, Cô Harriet. Và chỉ với cô thôi. Theo nguồn tin tôi nhận được thì hắn đã bỏ đi ngay sau điệu nhảy.”
“Tôi nghĩ rằng ông ta phát chán với buổi họp mặt nho nhỏ của chúng tôi.” Effie nói kháy trước khi Harriet có thể trả lời. “Một điệu nhảy là đủ cho ông ta biết buổi tối sẽ chẳng lấy gì làm thích thú. Tôi tin chắc ông ta đã quen với những thú vui túy lúy.”
“Bà bỏ sót một điểm rồi đó Bà Ashecombe.” Bà Treadwell cao giọng “St. Justin khiêu vũ với cháu gái bà. Điệu valse, không ít hơn. Và, người hắn quan tâm là Harriet, không phải Felicity. Tuy nhiên, đây là hành động cực kì liều lĩnh.”
“Tôi đã ở đó suốt buổi.” Effie thẳng thừng tuyên bố. “Và tôi cam đoan với bà rằng tôi luôn để mắt đến diễn biến.”
“Tuy nhiên,” Bà Treadwell nói. “Hắn đã rời buổi họp mặt mà không thèm mời người khác làm bạn nhảy. Hắn chỉ quan tâm cháu gái bà. Bà phải biết sự kiện này sẽ bị mọi người đàm tiếu.”
“Thật thế sao?” Effie nhướng mày kiềm nén.
“Đúng vậy.” Bà Treadwell nhăn nhó nói. “Mọi người đang bàn tán. Đó là lý do tôi sáng nay tôi buộc phải đến đây.”
“Bà thật tử tế.” Harriet không nhịn nổi phải lầm bầm. Cô bắt gặp ánh mắt của Felicity và nén thêm một nụ cười toe toét.
Bà Treadwell tập trung vào Effie. “Tôi biết bà vẫn còn bỡ ngỡ trong hạt này. Bà không biết gì về danh dự của St. Justin. Mà những việc thế này lẽ ra không nên thảo luận trước mặt những cô gái trong sáng.”
“Với sự hiện diện của hai phụ nữ trong sáng, tôi cho rằng chúng ta không nên bàn thêm về vấn đề này.” Effie nhẹ nhàng đề nghị.
“Tôi chỉ nói thế này,” Bà Treadwell cương quyết nói “Hắn là mối đe dọa cho toàn thể phụ nữ trong sáng. Hắn được gọi là Quái vật Lâu Đài Blackthorne vì hắn đã hủy hoại danh tiếng của cô gái từng sống trong căn nhà này. Cô ta đã chết vì hắn. Hơn thế nữa, đã từng có lời đồn về âm mưu giết người khi anh trai hắn qua đời. Bà đã hiểu ý tôi chưa vậy Bà Ashecombe?”
“Hoàn toàn, Bà Treadwell. Hoàn toàn. Bà dùng thêm trà chứ?” Effie cầm ấm trà lên.
Bà Treadwell nhướng mắt mệt mỏi. Bà ta đặt tách và dĩa hứng nước xuống tạo ra tiếng cách rồi đột ngột đứng dậy. “Tôi đã hoàn thành bổn phận của mình. Bà đã nhận được lời cảnh báo, Bà Ashecombe. Trên vai bà gánh vác trách nhiệm giữ gìn cho hai cô gái trong trắng. Tôi tin tưởng bà sẽ biết cách đảm đương trách nhiệm này.”
“Tôi sẽ cố gắng làm hết sức.” Effie lạnh lùng nói.
“Chúc bà một ngày tốt lành, Bà Treadwell. Tôi hy vọng lần sau bà sẽ báo tin trước khi đến, nếu không bà có thể không gặp chúng tôi ở nhà. Tôi sẽ kêu bà quản gia đưa bà ra cửa.”
Lát sau cánh cửa mở ra và đóng lại còn Harriet thở dài nhẹ nhõm. “Đúng là một người rối rắm. Chị chưa từng thích bà ấy.”
“Em cũng không.” Felicity nói. “Nhưng cháu phải nói rằng cô đã giải quyết bà ta rất tuyệt đấy Cô Effie.”
Effie mím môi và mắt bà nheo nheo suy nghĩ. “Một cảnh tưởng khó chịu phải không? Cô không dám nghĩ đến những gì sáng nay người ta đang bàn tán trong làng. Chắc chắn tất cả ông chủ tiệm đều nói về sự kiện này với mỗi khách hàng bước qua cửa. Cô hơi sợ đấy Harriet.”
Harriet tự rót một tách trà cho mình. “Cô Effie ơi, không có gì đáng cho cô lo lắng cả. Chỉ là một điệu nhảy, và cháu đang trên đường trở thành gái già, vậy nên sẽ chẳng có gì rắc rối hết. Tin đồn sẽ nhanh chóng bị dập tắt.”
“Hy vọng là thế.” Effie thở dài. “Cô đã nghĩ phải bảo vệ Felicity khỏi St. Justin thì hóa ra cháu mới là người gặp nguy hiểm, Harriet. Thật là kì quặc. Theo tai tiếng trước đây thì ông ta thích những phụ nữ trẻ trung hơn.”
Harriet nhớ lại cuộc chạm trán sáng nay với Gideon. Cô biết cô sẽ không bao giờ quên được cơn thịnh nộ và nỗi đau trong mắt anh khi anh công kích cô về danh dự đã mất. “Cháu không nghĩ chúng ta nên tin tất cả thông tin ta đã được nghe về St. Justin, thưa Cô Effie.”
Bà Stone xuất hiện trước cửa, đôi mắt sầu muộn của bà đong đầy lời cảnh báo chính đáng. “Tốt hơn cô nên tin đi, Cô Harriet ạ, nếu cô biết những gì tốt đẹp cho cô. Ghi nhớ lời tôi. Gã quái vật đó sẽ không bỏ lỡ cơ hội hủy hoại thêm một phụ nữ trẻ khác đâu.”
Harriet đứng lên. “Bà không được gọi ngài ấy là quái vật nữa, Bà Stone. Bà hiểu chưa? Nếu bà còn lặp lại thì bà nên tìm việc khác đi là vừa.”
Cô đi xuống hành lang vào phòng làm việc, phớt lờ sự im lặng ngạc nhiên sau lưng mình. An toàn trong cứ địa của mình, cô đóng cửa và ngồi sau bàn làm việc. Bất chợt cô nhặt một cái đầu lâu ngoác miệng và xoay nó trong tay.
Gideon không phải là quái vật. Anh chỉ đơn thuần là người bị cuộc đời và số mệnh giày xéo, nhưng anh không phải quái vật. Harriet dám đánh cược cuộc đời và danh dự của chính cô cho điều đó.
Khuya hôm đó Gideon đặt xuống cuốn sách lịch sử anh đã cố đọc trong một giờ vừa qua và rót cho mình một ly brandy. Anh duỗi chân trước ngọn lửa và quan sát ánh lửa qua mép ly.
Việc bắt bọn trộm phải kết thúc càng sớm càng tốt, anh suy nghĩ. Tình hình ngày càng trở nên nguy hiểm. Anh biết như thế cho dù Harriet không biết. Nếu anh còn tri giác thì anh đã biến khỏi khu này một cách chóng vánh rồi.
Tối qua anh đã nghĩ cái quái gì trong đầu khi mời cô nhảy điệu valse đó? Anh biết thừa bọn người kia sẽ nói gì, đặc biệt là khi anh không thèm mời một phụ nữ khác trong phòng làm bạn nhảy tiếp theo.
Lại một cô con gái của Mục sư khiêu vũ với Quái vật Lâu Đài Blackthorne. Lịch sử đang lặp lại hay sao? Ở Harriet có gì đó khiến anh liều lĩnh. Gideon tự nhủ cô chỉ là một nữ học giả phiền phức bé nhỏ chỉ biết đam mê đống xương cổ lỗ. Nhưng anh biết điều đó không đúng.
Harriet có đam mê thừa sức thỏa mãn bất kì gã đàn ông nào. Thậm chí nếu anh không trải qua nụ hôn với cô trong hang sáng nay, thì nó cũng chứa đựng trong đôi mắt pha lê lúng liếng lúc anh ôm cô trong vòng tay cho điệu van tối qua.
Anh đã rời buổi họp mặt ngay sau đó vì anh biết nếu anh ở lại thì sẽ tạo tin đồn cho dân làng soi mói đủ điều. Harriet mới là người phải hứng chịu những lời xầm xì sau khi anh rời khỏi. Có thể cô nghĩ đó sẽ là thử thách nhỏ xíu, nhưng cô ngây thơ quá. Nó có thể là địa ngục.
Nhưng một phần trong anh hy vọng kế hoạch bẫy bọn trộm sẽ tốn kha khá thời gian.
Anh ngửa đầu ra ghế và nghĩ về cảm giác ôm Harriet trong tay tối qua. Cô ấm áp, mảnh khảnh và hưởng ứng một cách tuyệt vời trong điệu nhảy. Trong cô chứa đựng sự hào hứng vui tươi. Cô đã thể hiện niềm vui không nao núng trong điệu valse say đắm. Gideon biết cô cũng sẽ làm tình với sự đáp trả ngọt ngào đó.
Quý cô này, sau hết, gần hai mươi lăm tuổi và mạnh mẽ. Có lẽ anh nên ngưng tỏ vẻ lịch sự và để mặc Harriet lo lắng cho danh dự của cô.
Anh là người gạt bỏ quyền được đùa với lửa của cô hay sao?
Ba buổi tối sau đó Harriet không ngủ được. Cô trằn trọc suốt hai giờ liền sau khi lên giường. Cảm giác bực bội xâm chiếm cô. Cô cảm thấy nôn nao và sôi sục mà chẳng vì lý do cụ thể nào.
Cô chấp nhận rằng cô không nghỉ ngơi gì được và ra khỏi giường. Khi rèm cửa được vén lên thì Harriet nhìn thấy một phần mặt trăng đang bị những đám mây che khuất. Thủy triều đã rút và cô có thể trông thấy mặt cát lồi lõm ở dưới chân vách đá.
Cô cũng trông thấy một cái khác. Ánh đèn chớp tắt.
Bọn trộm đã quay lại.
Sự khích động tràn qua Harriet. Cô mở cửa sổ và chúi người ra nhìn kĩ hơn. Ánh lửa nhấp nháy lần hai cho thấy còn một tên nữa. Đúng thế. Thường thì chúng có hai người, nhưng thỉnh thoảng có ba người xuất hiện trên bãi biển.
Harriet đợi ánh đèn thứ ba một lúc và khẳng định lần này tên còn lại không đi cùng đồng bọn.
Cô tự hỏi không biết Dobbs, một cảnh sát Bow Street, đã ra tay hành động chưa. Ông ta đã ra hiệu cho Gideon. Harriet gần như ngã nhào ra ngoài cửa sổ để quan sát gần hơn.
Rõ ràng đây là sự kiện thú vị nhất trong đời cô cho đến thời điểm này. Tiếc nuối duy nhất của Harriet là không được tận mắt chứng kiến cảnh Dobbs bắt người.
Harriet nhớ lại bài giảng nghiêm khắc và những lời cảnh báo tránh xa hang động vách đá của Gideon. Một điển hình cho việc đàn ông được trải nghiệm những điều lý thú trước tiên trong khi cô, người đã báo động mọi người, thì lại bị buộc phải đứng nhìn câu chuyện qua khung cửa sổ.
Harriet hào hứng chờ đợi được thấy Gideon họp mặt với Dobbs. Nhưng ánh trăng chập chờn khiến cô khó quan sát được những gì đang xảy ra trên bãi biển.
Và Harriet nghĩ rằng cô sẽ nhìn rõ hơn nếu đứng ở trên đỉnh vách đá.
Chỉ mất vài phút cho cô mặc áo đầm dài bằng len ấm, mang giày bốt, áo trùm và găng tay.
Một lát sau, áo trùm được phủ qua đầu để bảo vệ cô khỏi gió đêm lồng lộng, Harriet rời khỏi nhà và trèo lên vách đá.
Đứng trên cao, tầm nhìn của cô mở rộng. Những cồn cát dâng cao gần như hẹp hơn không thể nhận thấy trong lúc thủy triều bắt đầu quay trở lại. Trong nửa giờ hoặc hơn, mực nước biển sẽ xăm xắp miệng hang.
Bọn trộm biết chính xác giờ giấc của thủy triều, Harriet nghĩ thầm. Bọn chúng đã vào hàng tá lần trước khi Dobbs và Gideon nhận ra. Chúng có thể di chuyển rất nhanh, và tối nay bọn chúng sẽ không nấn ná quá lâu. Nếu chúng nấn ná thì sẽ bị kẹt lại trong hang vì nước biển dâng cao.
Harriet nhác thấy hai chiếc bóng dịch chuyển xuống bãi biển. Hai chiếc bóng, cô nhận ra như thế. Không ai dùng đèn để thắp sáng lối đi. Gideon và quản gia của anh, chắc chắn là thế.
Harriet đến gần mép đá. Bất thình lình cô cảm thấy lo lắng. Bọn trộm được trang bị vũ khí và sẽ vào trong hang bất kì lúc nào.
Lần đầu tiên cô có suy nghĩ rằng Gideon đang đối mặt với nguy hiểm thật sự. Ý nghĩ đó làm cô nôn nao, hoàn toàn khỏa lấp sự phấn khích ban nãy. Cô chợt nhận ra cô không chịu nổi nếu anh bị thương.
Hai cái bóng mà Harriet cho là Gideon và quản gia của anh nhập bọn cùng một chiếc bóng khác hẳn là Dobbs và nấp sau tảng đá.
Vào lúc đó một ánh đèn xuất hiện ngay lối vào hang. Hai người đàn ông hiện ra và bị Dobbs réo gọi. Harriet chỉ nghe loáng thoáng giọng nói uy quyền của người đàn ông nhỏ thó giữa tiếng sóng biển và tiếng gió thét gào.
“Bọn trộm kia, đứng yên.”
Có những tiếng rít bên dưới. Harriet ráng sức nhìn rõ hơn, nhưng một cánh tay đàn ông đột ngột quấn quanh cổ họng cô từ phía sau và ngoặc cô lại. Cô bất động trong sự kinh ngạc.
“Cô đang làm cái quái gì vậy, Cô Pomeroy?” Crane khẽ rít lên.
“Ông Crane. Ôi trời, ông làm tôi sợ chết khiếp.” Cô nghĩ nhanh. “Tôi không ngủ được và quyết định dạo mát trên vách đá. Ông đang làm gì ở đây?” Harriet lặng lẽ chúc mừng bản thân vì sự tự tin đáng được tuyên dương.
“Quan sát, Cô Pomeroy. Một việc làm đúng đắn, phải thế không? Nếu không thì tôi đã bị tóm gọn như những thằng ngu đáng thương bên dưới đó rồi.” Hắn kề dao ngay cổ cô.
Harriet rùng mình, nhận ra mùi của gã đàn ông cao lớn, lực lưỡng cũng như chiều dài cánh tay rắn rết của hắn. “Tôi không biết ông đang nói gì, Ông Crane. Tối nay trên biển có chuyện xảy ra à? Tôi tưởng chúng ta đã giải quyết bọn buôn lậu trong hạt này từ lâu rồi chứ.”
“Đừng tìm cách nói dối, Cô Pomeroy.” Hắn siết cánh tay, gần như cắt mái tóc của cô. “Tự tôi có thể nhìn xuống dưới kia. Đồng bọn của tôi đã sập bẫy.”
“Tôi không có chút ý tưởng nào về chuyện ông đang nói cả, Ông Crane.”
“Thật sao? Cô sẽ hiểu nhanh thôi, vài phút nữa chúng ta sẽ xuống đó.”
Harriet nuốt khan. “Tại sao chúng ta phải xuống đó?”
“Tôi sẽ đợi đám người bên dưới đi khỏi, và xuống dưới lấy những gì còn sót lại. Chính quyền sẽ sớm vào trong và chuyển hàng đi hết. Tôi phải vào trước khi họ đến. Còn cô, cô sẽ theo tôi với vai trò con tin. Phòng trường hợp có ai đó ngăn cản chúng ta.”
“Nhưng thủy triều đang lên trong lúc chúng ta đang nói chuyện, Ông Crane.” Harriet tuyệt vọng nói. “Ông không có nhiều thời gian đâu.”
“Vậy thì tôi phải nhanh lên nhỉ? Cô cũng vậy. Nào, nhanh chân lên, Cô Pomeroy, tôi cảnh cáo cô, nếu cô la lên thì tôi sẽ dùng con dao này cắt cổ cô đó.”
Crane đẩy cô về phía con đường đi xuống vách đá. Nếu ai đó trong số họ quay đầu lại nhìn thì sẽ bắt gặp cô và Crane đang đi xuống bãi biển.
Chỉ trong ít phút Gideon và những người còn lại sẽ đi quá xa để có thể nghe thấy tiếng cô.
Khi đi đến cuối đường cô quẹo cua và vội vàng đi xuống bãi biển hướng ra một loạt lối vào vách đá. Cô có thể thấy dấu giày trên cát ẩm. Chỉ khi nào cô tin chắc kẻ phá bĩnh không tiếp cận vào cái hang mà cô quan tâm đặc biệt trong những ngày gần đây thì cô mới nhẹ lòng được.
Việc lần theo dấu chân và đảm bảo rằng không ai xâm nhập lối đi dẫn vào hang động chứa cái răng không mấy khó khăn.
Nhưng chỉ ít phút sau Harriet bàng hoàng nhìn thấy dấu chân biến mất ngay lối vào cái hang quen thuộc. Chỉ là trùng hợp thôi, cô khó nhọc tự nhủ.
Hoặc như vậy có nghĩa là gã nào đó đã đặt bàn tay bẩn thỉu của hắn lên cái răng quý báu của cô. Chết tiệt. Cô là một con ngốc khi nghe lời Gideon tránh xa hang động cho đến khi kế hoạch của anh ta hoàn tất. Và việc này là kết quả của hàng động giao trách nhiệm cho những người giống Gideon.
Khép kín vạt áo và thầm ước rằng cô đã mang theo ngọn đèn, Harriet từ tốn bước qua lối vào chật hẹp và tiến vào hang động trống hoắc. Cô lùi lại ngay tức thì vì nhận ra cô không thể đi sâu hơn nữa ở một nơi tối đen như thế này. Cô đứng chôn chân trong thoáng chốc, để mắt thích nghi với bóng tối. Cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt trong bóng đen tù mù.
Harriet căng thẳng nhìn xuống hàng lang bằng đá hẹp dẫn ra đằng sau hang động. Không có dấu hiệu của ánh sáng. Kẻ xâm nhập đã biến mất qua khúc quanh dẫn đúng vào cái hang chứa đầy đồ trộm cắp và cái răng của cô.
“Chết tiệt” Cô thì thầm rõ to, cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Nhưng chưa xong đâu. Cô sẽ đợi ở đây cho đến khi hắn ta quay ra. Cô sẽ dằn mặt hắn rằng đích thân Gideon đã bảo đảm cô là người duy nhất được dò tìm ở khu vực này.
Cô sốt ruột đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, rồi một bàn tay rất to nặng nề đặt xuống vai cô. Nó túm lấy cô và xoay cô lại.
“Chúa ơi, cái quái gì - “ Harriet ré lên báo động và nhận ra đó là Gideon, anh vừa bước qua lối vào hẹp và đứng sau lưng cô. “Ối, thưa ngài, thì ra là ngài. Cảm ơn Thượng Đế. Ngài làm tôi giật mình.”
“Cô đáng bị nhiều hơn là chỉ giật mình.” Gideon làu bàu “Tôi nên đánh đòn cô. Cô làm cái quái gì ở đây? Tôi đã bảo cô phải tránh xa hang động đến khi nào bọn trộm bị tóm cổ cơ mà.”
Harriet quắc mắt. “Vâng, tôi biết, thưa ngài. Nhưng ngài sẽ hiểu lý do tại sao tôi xuống đây khi tôi kể cho ngài nghe là tôi chỉ vô tình nhìn qua cửa sổ vài phút trước đây và trông thấy một nhà sưu tầm lén lút vào trong.”
“Khốn kiếp thật,” Gideon liếc nhìn đường hầm. Trong tay anh có đèn, nhưng nó không được thắp sáng.
“Tôi rất chắc chắn,” Harriet quả quyết. “Tôi không mang theo đèn nên tôi sẽ đợi cho đến khi hắn quay ra.”
“Và cô định làm cái khỉ gì khi hắn ló mặt?”
Cô hếch cằm. “Tôi sẽ báo cho hắn biết rằng tôi được độc quyền khám phá những hang động thuộc đất đai của ngài, thưa ngài. Tôi sẽ cảnh cáo hắn nếu cứ tiếp tục xâm nhập trái phép thì tôi sẽ nhờ người bắt hắn lại.”
Gideon lắc đầu khinh miệt. “Cô và mấy thứ hóa thạch chết tiệt của cô.” Rõ ràng anh sẽ tiếp tục càu nhàu nếu không bị cắt lời bởi một tiếng húyt gió thầm lặng từ đường hầm.
“Hắn ra rồi.” Harriet nói nhanh. Cô xoay người và nhìn thấy ánh đèn phía xa hành lang. “Thật là đúng lúc, thưa ngài. Ngài sẽ xác nhận cho những gì tôi nói.”
Tiếng huýt gió lớn hơn và ánh đèn sáng rực hơn. Lát sau, một người đàn ông nhỏ thó, dẻo dai mặc một chiếc áo khoác nặng nề, mũ phớt, giày sờn rách ra khỏi đường hầm. Đúng là người Harriet đã nhìn thấy trên bãi biển. Ngọn đèn trong tay ông ta cho thấy khuôn mặt rúm ró và cặp mắt lấm mồ hôi. Ông ta ngừng lại khi trông thấy Gideon và Harriet đứng phía ngoài hang.
“Chào buổi sáng, thưa ngài. Tôi thấy rằng ngài đã đến đúng giờ. Không biết bao nhiêu người thuộc tầng lớp của ngài thức giấc trước giờ trưa. Mà tôi thấy ngài còn mang theo một người bạn.” Người đàn ông nhỏ thó ngạc nhiên cúi chào Harriet. “Chào buổi sáng, thưa cô.”
Harriet cau mày. “Thưa ông, ông là ai, ông nghĩ ông đang làm gì trong hang động của tôi?”
“Hang của cô?” Người đàn ông nhăn mặt cười gằn “Tôi chưa nghe ai nói thế cả.”
“Vì mọi đồ vật và mục đích, những cái hang này thuộc về tôi.” Harriet nói chắc chắn “Ngài đây sẽ giải thích.”
Gideon nhăn nhó liếc Harriet. “Tôi nghĩ tôi phải nói rõ trước khi câu chuyện trở nên rối rắm hơn. Cô Pomeroy, cho phép tôi giới thiệu, đây là Ông Dobbs của Bow Street.”
Harriet nhìn chằm chằm người đàn ông. “Bow Street? Ông là cảnh sát ư, thưa ông?”
“Tôi có vinh dự đó, thưa cô.” Ông ta lại nhã nhặn cúi chào.
“Tốt quá.” Harriet đưa mắt nhìn Gideon. “Vậy ngài đã lên kế hoạch và chuẩn bị ra tay?”
“Nếu may mắn chúng ta sẽ tóm được bọn trộm trong lần kế tiếp chúng vào hang,” Gideon gật đầu với người kia. “Vài tuần sắp tới Dobbs sẽ trực đêm trong hang.”
“Tôi vui mừng được nghe điều đó.” Harriet nhìn Dobbs. “Tôi tin rằng có ít nhất hai gã tham gia và thỉnh thoảng còn thêm một gã nữa. Ông có thể tự mình đối phó với chúng không, Ông Dobbs?”
“Nếu việc đó là cần thiết.” Dobbs nói. “Tuy nhiên, tôi mong đợi một vài sự trợ giúp. Ngài đây và tôi đã thỏa thuận sẽ ra hiệu. Khi tôi nhìn thấy bọn chúng trên bãi biển, tôi sẽ nhá đèn báo hiệu từ đỉnh vách đá.”
“Quản gia của tôi và tôi sẽ luân phiên theo dõi tín hiệu hàng đêm khi thủy triều rút cho đến khi bọn trộm bị bắt.” Gideon giải thích. “Khi chúng tôi thấy đèn báo của Ông Dobbs, chúng tôi sẽ xuống bãi biển và đảm bảo mọi chuyện diễn ra đúng theo kế hoạch.”
Harriet gật đầu đồng tình. “Có vẻ đây là một sự sắp đặt tuyệt vời. Thông minh ngang với kế hoạch của tôi.”
“Cảm ơn cô.” Gideon khô khan nói.
“Tuy nhiên,” Harriet bổ sung “Nếu được tôi xin đề nghị thế này.”
“Không được,” Gideon nói. “Tôi không nghĩ đề nghị đó là cần thiết, cảm ơn cô.” Anh nhìn sang Dobbs. “Ông đã tìm ra ngăn chứa hàng chưa?”
“Vâng, tôi đã tìm được, thưa ngài. Theo bản phác thảo bên phải hang động. Một khối lượng đồ ăn trộm ấn tượng, thưa ngài.” Mắt Dobbs sáng lên “Tôi nhận ra vài món trong số đó. Chúng được báo cáo đã mất tích và tôi vẫn luôn để mắt đến những vụ đó. Rõ ràng bọn chúng chưa từng đem những món đó vào thị trấn. Bọn chúng sẽ đợi đến khi không còn ai nhớ. Rất mưu mẹo. Thật vậy, rất mưu mẹo.”
“Vì Ông Dobbs sẽ được tưởng thưởng khi trao trả những đồ vật quý giá về lại với chủ nhân của nó,” Gideon thì thầm với Harriet, “cô có thể yên tâm là nhiệt tình theo dõi hang động về đêm của ông ta luôn ở mức cao.”
“Vâng, tất nhiên rồi,” Harriet cười với Dobbs. “Ông biết không, thật ra tôi chưa từng gặp một cảnh sát Bow Street. Tôi có rất nhiều câu hỏi về công việc cảnh sát cần ông giải đáp đó Ông Dobbs.”
Dobbs cười rạng rỡ với sự trân trọng chân thành. “Vâng, thưa cô, cứ hỏi.”
Gideon đưa bàn tay đeo găng lên. “Không phải bây giờ. Tôi tin rằng ông cũng muốn thoát khỏi vụ này càng nhanh càng tốt khi mà ông đã có liên quan. Không còn cơ hội tốt hơn. Tôi không muốn có ai biết ông đang xử lý vụ này.”
“Ngài nói đúng, thưa ngài. Vậy tôi sẽ về nghỉ. Chúc một ngày tốt lành, thưa cô.” Dobbs cúi chào Harriet lần nữa và thong thả rời khỏi hang.
Harriet nhìn ông ta bỏ đi. “Ôi, thật nhẹ nhõm. Tôi phải nói là tôi rất vui khi nhìn thấy công việc tiến triển thần tốc. Làm tốt lắm, thưa ngài. Nhưng tôi ước gì ngài bàn bạc thêm với tôi.”
“Tôi hiếm khi bàn bạc công việc với người khác, Cô Pomeroy ạ. Tôi thích hành động một mình.”
“Tôi biết,” Harriet cau mày. Nhưng giờ không phải lúc tranh luận về tác phong độc đoán của anh ta. Kế hoạch đã khởi động và tỏ ra thích hợp. Cô phải đồng ý như thế. “Tôi nghĩ tốt nhất tôi nên về nghỉ trước khi tôi lạc đường.”
Gideon đứng chắn trước mặt cô và che kín lối ra vào. “Một lát thôi, Cô Pomeroy, tôi muốn làm rõ một số chuyện giữa hai ta trước khi cô quay về nhà.”
“Vâng, thưa ngài?”
“Cô phải tránh xa hang động cho đến khi sự việc kết thúc.” Gideon rít từng chữ qua kẽ răng. “Tôi sẽ không nói lại nữa đâu. Cô hiểu chưa?”
Harriet chớp mắt. “Vâng, dĩ nhiên tôi hiểu. Tuy vậy, thưa ngài, tôi không phải là một đứa trẻ. Tôi có khả năng hành động thận trọng khi cần thiết.”
“Thận trọng? Cô gọi việc sáng nay men theo bãi biển đi vào hang cố tóm cho được một gã lạ mặt là thận trọng? Đó không phải là hành động thận trọng mà là hành vi của một oắt con cẩu thả không có não.”
“Tôi không cẩu thả.” Harriet trừng mắt giận dữ. “Tôi đã nghĩ rằng Ông Dobbs là một nhà sưu tầm hóa thạch và đang sục sạo hang động của tôi.”
“Và cô đã sai đúng không? Ông ta có phải nhà sưu tầm hóa thạch đâu. May mà ông ta là cảnh sát. Rất có khả năng ông ta là một trong số những tên trộm đến kiểm tra hàng tồn.”
“Tôi đã bảo ngài rồi, bọn trộm không bao giờ xuất hiện vào ban ngày. Và tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài không hét vào mặt tôi, thưa ngài. Tôi chính là người cảnh báo cho ngài biết mọi chuyện ở đây, ngài có nhớ không vậy? Tôi là người đầu tiên phát hiện bọn trộm. Chí ít ngài cũng nên xem tôi là đối tác trong kế hoạch lần này. Tôi chỉ cố gắng bảo vệ hóa thạch của tôi mà thôi.”
“Quỷ tha ma bắt mấy cái hóa thạch của cô. Cô chỉ có thể nghĩ về chúng thôi hả cô Pomeroy?”
“Nhìn chung thì đúng là vậy.” Cô cáu kỉnh.
“Còn thanh danh của cô thì sao? Cô có nghĩ chuyện gì sẽ xảy đến cho cô nếu cô cứ tiếp tục lọ mọ truy đuổi bọn trộm và cảnh sát hay bất kì kẻ lạ mặt nào dám đặt chân lên bãi biển? Cô có để tâm xem mọi người nói hay nghĩ gì nếu họ biết những gì cô làm suốt ngày đêm không?”
Bây giờ thì Harriet thật sự nổi cơn thịnh nộ. Cô không quen bị một người nào đó ngoại trừ Cô Effie giảng đạo và từ lâu cô đã học được cách phớt lờ những gì Cô Effie nói. Gideon thì khác. Không thể phớt lờ khi mà anh đứng trước mặt cô và quát mắng thế này.
“Tôi không quan tâm lắm những gì người khác nói.” Harriet tuyên bố. “Tôi không quá lo lắng cho thanh danh của tôi. Tôi không có lý do để bận tâm vì tôi không có hứng thú với hôn nhân.”
Mắt Gideon sáng lên trong bóng tối. “Cô bé ngốc nghếch. Cô nghĩ nguy cơ duy nhất là đánh mất lời cầu hôn thôi hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô sai rồi.” Gideon vòng tay ra sau gáy cô và buộc cằm cô lên cao để bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Cô không hề biết cô đang gặp nguy hiểm gì. Cô không biết đánh mất danh dự và nhân phẩm là như thế nào. Nếu cô biết thì cô sẽ không đưa ra những tuyên bố nực cười như thế.”
Harriet nghe thấy cơn đau cùng cực trong giọng anh và cơn giận của cô tan biến. Bất chợt cô nhận ra anh đang thổ lộ kinh nghiệm đau thương của chính bản thân. “Thưa ngài, tôi không có ý muốn nói danh dự của một người là vô giá trị. Tôi chỉ muốn nói tôi không quan tâm người khác nói gì về nó thôi.”
“Cô đúng là con ngốc.” Anh khò khè. “Vậy để tôi nói cho cô biết nếu cả thế giới tin rằng cô không có phẩm hạnh là như thế nào được không? Danh dự của cô sẽ bị xé tan thành từng mảnh? Và mọi người, bao gồm gia đình cô, tin rằng cô không xứng đáng với danh hiệu quý ông?”
“Ôi, Gideon.” Harriet dịu dàng chạm tay anh.
“Để tôi nói cho cô hay cảm giác bước vào phòng dạ hội và biết ai ai cũng đang xì xầm về quá khứ của cô? Cô có biết lúc cô chơi bài trong câu lạc bộ, tự hỏi có người nào tố cáo cô gian lận trong một ván bài cô đã thắng? Sau hết, một người mà danh dự bị đặt dấu hỏi có thể chơi bài gian lắm chứ?”
“Gideon, làm ơn -”
“Cô có biết cảm giác mất hết bạn bè là thế nào?”
“Ờ, không, nhưng mà -”
“Cô có biết cảm giác bị coi là cặn bã hay không?”
“Gideon, ngừng lại đi.”
“Cô có biết cảm giác bị cha cô tra hỏi về danh dự của cô hay không?”
“Cha của ngài ư?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Khi cô giàu có và quyền lực,” Gideon nói. “Không ai hỏi thẳng cô hay cho cô cơ hội biện bạch cả. Tất cả đều thì thầm sau lưng cô. Cô không có cách nào lấy lại sự trong sạch. Và sau một thời gian cô thậm chí còn không tìm được cách để thử làm việc đó. Không ai muốn sự thật. Những gì họ muốn là cơ hội thổi bùng lên ngọn lửa tin đồn. Những lời thì thầm trở nên lớn lao đến mức thỉnh thoảng cô cảm thấy như bị dìm trong đó.”
“Lạy Chúa.”
“Sẽ là thế nếu cô mất đi danh dự và nhân phẩm của mình, Cô Harriet Pomeroy ạ. Suy nghĩ kĩ trước khi cô liều lĩnh hơn nữa.” Gideon thả tay cô ra. “Bây giờ hãy về nhà trước khi tôi nghe theo lời cô và chứng minh cho cô thấy phờt lờ ý kiến của mọi người là như thế nào.”
Harriet khép vạt áo trùm và nhìn anh chăm chú. “Tôi sẽ cho ngài biết là tôi không tin rằng ngài thiếu danh dự, thưa ngài. Tôi không nghĩ một người thật sự suy đồi lại bận tâm đến danh dự của tôi. Hoặc là quá đau lòng về những gì anh ta đã đánh mất. Tôi thấy tiếc vì những gì ngài đã gánh chịu. Tôi biết ngài đã bị tổn thương rất nhiều.”
“Tôi không muốn lòng thương xót chết tiệt của cô.” Gideon rống lên “Ra khỏi đây. Ngay.”
Trong thời khắc đó Harriet biết rằng không có cách nào vượt qua bức tường giận dữ và nỗi thống khổ riêng tư mà Gideon đã thiết lập xung quanh anh. Cô đã khiêu khích phần quái vật bên trong anh và anh đe dọa sẽ đáp trả cô.
Harriet không nói một lời và vượt qua anh ra ngoài. Rồi cô quay người lần nữa và nhìn anh.
“Chúc một ngày tốt lành, thưa ngài. Tôi mong đợi được thấy kế hoạch thông minh tột đỉnh của ngài.”
Việc Bà Treadwell đến giáo phận vào buổi chiều ngày hôm đó mang lại một hoạt động nhộn nhịp ngắn. Effie giải quyết vấn đề một cách tuyệt vời. Harriet phải thừa nhận cô của mình có năng lực nhất định với những việc như thế. Bà lúc nào cũng làm tốt nhất khi được trông cậy giao phó đi dò những mối nguy trong phép giao tiếp lịch sự.
Bà Treadwell là vợ của một trong những địa chủ lớn nhất của hạt này. Chồng bà ta chúi mũi vào việc săn sói còn bà thì chăm bẫm phán xét những vấn đề của gia đình hàng xóm.
Bà là một phụ nữ mập mạp thích mặc váy áo tối màu và mũ không vành tiệp màu. Hôm nay bà ta là một vóc dáng bệ vệ trong chiếc váy đi dạo may từ vải xám và mũ không vành xám nặng trịch giúp che dấu hoàn toàn mái tóc xám thưa của bà.
Bị sửng sốt bởi chuyến thăm đường đột, Cô Effie trấn tĩnh ngay tức thì. Bà để vị khách ngồi đợi trong phòng khách và chuẩn bị trà. Harriet buộc lòng phải rời phòng làm việc và Felicity thì tạm ngưng công việc may vá để trò chuyện với Bà Treadwell.
“Thật là một ngạc nhiên thú vị, Bà Treadwell.” Effie ngồi xuống ghế sô-pha và lịch sự rót trà. “Chúng tôi luôn chào đón khách khứa đến giáo phận.” Bà vừa cười mỉa mai vừa đưa tách trà và đĩa hứng nước cho vị khách. “Dù chỉ đến một lúc.”
Harriet và Felicity nhìn nhau cười toe toét.
“Tôi sợ rằng chuyện này không chỉ đơn thuần là gặp mặt xã giao,” Bà Treadwell nói. “Theo tôi được biết tối qua đã có một việc không được hay lắm xảy ra ở buổi họp mặt địa phương.”
“Thật vậy sao?” Effie nhấp một ngụm trà và không hỏi han gì thêm.
“Người ta bảo tôi là St. Justin đã xuất hiện.”
“Tôi tin là vậy.” Effie tán thành.
“Và yêu cầu một điệu van.” Bà Treadwell tiếp tục một cách đáng ngại. “Và hắn khiêu vũ với cháu gái bà, Harriet.”
“Thành thật mà nói việc đó rất thú vị.” Harriet hào hứng nói.
“Vâng, đúng vậy,” Felicity mỉm cười với Bà Treadwell. “Mọi người rất thích điệu valse đó. Chúng tôi hy vọng nó sẽ lại được chơi trong buổi họp mặt kế tiếp.”
“Chuyện đó vẫn còn đang được xem xét, Cô Pomeroy.” Bà Treadwell cố ngồi thẳng lưng hơn nữa. “Sự không phù hợp đáng kinh ngạc bên cạnh điệu van được chơi, thì tôi vô cùng lo lắng đến chi tiết St. Justin đã nhảy với cô, Cô Harriet. Và chỉ với cô thôi. Theo nguồn tin tôi nhận được thì hắn đã bỏ đi ngay sau điệu nhảy.”
“Tôi nghĩ rằng ông ta phát chán với buổi họp mặt nho nhỏ của chúng tôi.” Effie nói kháy trước khi Harriet có thể trả lời. “Một điệu nhảy là đủ cho ông ta biết buổi tối sẽ chẳng lấy gì làm thích thú. Tôi tin chắc ông ta đã quen với những thú vui túy lúy.”
“Bà bỏ sót một điểm rồi đó Bà Ashecombe.” Bà Treadwell cao giọng “St. Justin khiêu vũ với cháu gái bà. Điệu valse, không ít hơn. Và, người hắn quan tâm là Harriet, không phải Felicity. Tuy nhiên, đây là hành động cực kì liều lĩnh.”
“Tôi đã ở đó suốt buổi.” Effie thẳng thừng tuyên bố. “Và tôi cam đoan với bà rằng tôi luôn để mắt đến diễn biến.”
“Tuy nhiên,” Bà Treadwell nói. “Hắn đã rời buổi họp mặt mà không thèm mời người khác làm bạn nhảy. Hắn chỉ quan tâm cháu gái bà. Bà phải biết sự kiện này sẽ bị mọi người đàm tiếu.”
“Thật thế sao?” Effie nhướng mày kiềm nén.
“Đúng vậy.” Bà Treadwell nhăn nhó nói. “Mọi người đang bàn tán. Đó là lý do tôi sáng nay tôi buộc phải đến đây.”
“Bà thật tử tế.” Harriet không nhịn nổi phải lầm bầm. Cô bắt gặp ánh mắt của Felicity và nén thêm một nụ cười toe toét.
Bà Treadwell tập trung vào Effie. “Tôi biết bà vẫn còn bỡ ngỡ trong hạt này. Bà không biết gì về danh dự của St. Justin. Mà những việc thế này lẽ ra không nên thảo luận trước mặt những cô gái trong sáng.”
“Với sự hiện diện của hai phụ nữ trong sáng, tôi cho rằng chúng ta không nên bàn thêm về vấn đề này.” Effie nhẹ nhàng đề nghị.
“Tôi chỉ nói thế này,” Bà Treadwell cương quyết nói “Hắn là mối đe dọa cho toàn thể phụ nữ trong sáng. Hắn được gọi là Quái vật Lâu Đài Blackthorne vì hắn đã hủy hoại danh tiếng của cô gái từng sống trong căn nhà này. Cô ta đã chết vì hắn. Hơn thế nữa, đã từng có lời đồn về âm mưu giết người khi anh trai hắn qua đời. Bà đã hiểu ý tôi chưa vậy Bà Ashecombe?”
“Hoàn toàn, Bà Treadwell. Hoàn toàn. Bà dùng thêm trà chứ?” Effie cầm ấm trà lên.
Bà Treadwell nhướng mắt mệt mỏi. Bà ta đặt tách và dĩa hứng nước xuống tạo ra tiếng cách rồi đột ngột đứng dậy. “Tôi đã hoàn thành bổn phận của mình. Bà đã nhận được lời cảnh báo, Bà Ashecombe. Trên vai bà gánh vác trách nhiệm giữ gìn cho hai cô gái trong trắng. Tôi tin tưởng bà sẽ biết cách đảm đương trách nhiệm này.”
“Tôi sẽ cố gắng làm hết sức.” Effie lạnh lùng nói.
“Chúc bà một ngày tốt lành, Bà Treadwell. Tôi hy vọng lần sau bà sẽ báo tin trước khi đến, nếu không bà có thể không gặp chúng tôi ở nhà. Tôi sẽ kêu bà quản gia đưa bà ra cửa.”
Lát sau cánh cửa mở ra và đóng lại còn Harriet thở dài nhẹ nhõm. “Đúng là một người rối rắm. Chị chưa từng thích bà ấy.”
“Em cũng không.” Felicity nói. “Nhưng cháu phải nói rằng cô đã giải quyết bà ta rất tuyệt đấy Cô Effie.”
Effie mím môi và mắt bà nheo nheo suy nghĩ. “Một cảnh tưởng khó chịu phải không? Cô không dám nghĩ đến những gì sáng nay người ta đang bàn tán trong làng. Chắc chắn tất cả ông chủ tiệm đều nói về sự kiện này với mỗi khách hàng bước qua cửa. Cô hơi sợ đấy Harriet.”
Harriet tự rót một tách trà cho mình. “Cô Effie ơi, không có gì đáng cho cô lo lắng cả. Chỉ là một điệu nhảy, và cháu đang trên đường trở thành gái già, vậy nên sẽ chẳng có gì rắc rối hết. Tin đồn sẽ nhanh chóng bị dập tắt.”
“Hy vọng là thế.” Effie thở dài. “Cô đã nghĩ phải bảo vệ Felicity khỏi St. Justin thì hóa ra cháu mới là người gặp nguy hiểm, Harriet. Thật là kì quặc. Theo tai tiếng trước đây thì ông ta thích những phụ nữ trẻ trung hơn.”
Harriet nhớ lại cuộc chạm trán sáng nay với Gideon. Cô biết cô sẽ không bao giờ quên được cơn thịnh nộ và nỗi đau trong mắt anh khi anh công kích cô về danh dự đã mất. “Cháu không nghĩ chúng ta nên tin tất cả thông tin ta đã được nghe về St. Justin, thưa Cô Effie.”
Bà Stone xuất hiện trước cửa, đôi mắt sầu muộn của bà đong đầy lời cảnh báo chính đáng. “Tốt hơn cô nên tin đi, Cô Harriet ạ, nếu cô biết những gì tốt đẹp cho cô. Ghi nhớ lời tôi. Gã quái vật đó sẽ không bỏ lỡ cơ hội hủy hoại thêm một phụ nữ trẻ khác đâu.”
Harriet đứng lên. “Bà không được gọi ngài ấy là quái vật nữa, Bà Stone. Bà hiểu chưa? Nếu bà còn lặp lại thì bà nên tìm việc khác đi là vừa.”
Cô đi xuống hành lang vào phòng làm việc, phớt lờ sự im lặng ngạc nhiên sau lưng mình. An toàn trong cứ địa của mình, cô đóng cửa và ngồi sau bàn làm việc. Bất chợt cô nhặt một cái đầu lâu ngoác miệng và xoay nó trong tay.
Gideon không phải là quái vật. Anh chỉ đơn thuần là người bị cuộc đời và số mệnh giày xéo, nhưng anh không phải quái vật. Harriet dám đánh cược cuộc đời và danh dự của chính cô cho điều đó.
Khuya hôm đó Gideon đặt xuống cuốn sách lịch sử anh đã cố đọc trong một giờ vừa qua và rót cho mình một ly brandy. Anh duỗi chân trước ngọn lửa và quan sát ánh lửa qua mép ly.
Việc bắt bọn trộm phải kết thúc càng sớm càng tốt, anh suy nghĩ. Tình hình ngày càng trở nên nguy hiểm. Anh biết như thế cho dù Harriet không biết. Nếu anh còn tri giác thì anh đã biến khỏi khu này một cách chóng vánh rồi.
Tối qua anh đã nghĩ cái quái gì trong đầu khi mời cô nhảy điệu valse đó? Anh biết thừa bọn người kia sẽ nói gì, đặc biệt là khi anh không thèm mời một phụ nữ khác trong phòng làm bạn nhảy tiếp theo.
Lại một cô con gái của Mục sư khiêu vũ với Quái vật Lâu Đài Blackthorne. Lịch sử đang lặp lại hay sao? Ở Harriet có gì đó khiến anh liều lĩnh. Gideon tự nhủ cô chỉ là một nữ học giả phiền phức bé nhỏ chỉ biết đam mê đống xương cổ lỗ. Nhưng anh biết điều đó không đúng.
Harriet có đam mê thừa sức thỏa mãn bất kì gã đàn ông nào. Thậm chí nếu anh không trải qua nụ hôn với cô trong hang sáng nay, thì nó cũng chứa đựng trong đôi mắt pha lê lúng liếng lúc anh ôm cô trong vòng tay cho điệu van tối qua.
Anh đã rời buổi họp mặt ngay sau đó vì anh biết nếu anh ở lại thì sẽ tạo tin đồn cho dân làng soi mói đủ điều. Harriet mới là người phải hứng chịu những lời xầm xì sau khi anh rời khỏi. Có thể cô nghĩ đó sẽ là thử thách nhỏ xíu, nhưng cô ngây thơ quá. Nó có thể là địa ngục.
Nhưng một phần trong anh hy vọng kế hoạch bẫy bọn trộm sẽ tốn kha khá thời gian.
Anh ngửa đầu ra ghế và nghĩ về cảm giác ôm Harriet trong tay tối qua. Cô ấm áp, mảnh khảnh và hưởng ứng một cách tuyệt vời trong điệu nhảy. Trong cô chứa đựng sự hào hứng vui tươi. Cô đã thể hiện niềm vui không nao núng trong điệu valse say đắm. Gideon biết cô cũng sẽ làm tình với sự đáp trả ngọt ngào đó.
Quý cô này, sau hết, gần hai mươi lăm tuổi và mạnh mẽ. Có lẽ anh nên ngưng tỏ vẻ lịch sự và để mặc Harriet lo lắng cho danh dự của cô.
Anh là người gạt bỏ quyền được đùa với lửa của cô hay sao?
Ba buổi tối sau đó Harriet không ngủ được. Cô trằn trọc suốt hai giờ liền sau khi lên giường. Cảm giác bực bội xâm chiếm cô. Cô cảm thấy nôn nao và sôi sục mà chẳng vì lý do cụ thể nào.
Cô chấp nhận rằng cô không nghỉ ngơi gì được và ra khỏi giường. Khi rèm cửa được vén lên thì Harriet nhìn thấy một phần mặt trăng đang bị những đám mây che khuất. Thủy triều đã rút và cô có thể trông thấy mặt cát lồi lõm ở dưới chân vách đá.
Cô cũng trông thấy một cái khác. Ánh đèn chớp tắt.
Bọn trộm đã quay lại.
Sự khích động tràn qua Harriet. Cô mở cửa sổ và chúi người ra nhìn kĩ hơn. Ánh lửa nhấp nháy lần hai cho thấy còn một tên nữa. Đúng thế. Thường thì chúng có hai người, nhưng thỉnh thoảng có ba người xuất hiện trên bãi biển.
Harriet đợi ánh đèn thứ ba một lúc và khẳng định lần này tên còn lại không đi cùng đồng bọn.
Cô tự hỏi không biết Dobbs, một cảnh sát Bow Street, đã ra tay hành động chưa. Ông ta đã ra hiệu cho Gideon. Harriet gần như ngã nhào ra ngoài cửa sổ để quan sát gần hơn.
Rõ ràng đây là sự kiện thú vị nhất trong đời cô cho đến thời điểm này. Tiếc nuối duy nhất của Harriet là không được tận mắt chứng kiến cảnh Dobbs bắt người.
Harriet nhớ lại bài giảng nghiêm khắc và những lời cảnh báo tránh xa hang động vách đá của Gideon. Một điển hình cho việc đàn ông được trải nghiệm những điều lý thú trước tiên trong khi cô, người đã báo động mọi người, thì lại bị buộc phải đứng nhìn câu chuyện qua khung cửa sổ.
Harriet hào hứng chờ đợi được thấy Gideon họp mặt với Dobbs. Nhưng ánh trăng chập chờn khiến cô khó quan sát được những gì đang xảy ra trên bãi biển.
Và Harriet nghĩ rằng cô sẽ nhìn rõ hơn nếu đứng ở trên đỉnh vách đá.
Chỉ mất vài phút cho cô mặc áo đầm dài bằng len ấm, mang giày bốt, áo trùm và găng tay.
Một lát sau, áo trùm được phủ qua đầu để bảo vệ cô khỏi gió đêm lồng lộng, Harriet rời khỏi nhà và trèo lên vách đá.
Đứng trên cao, tầm nhìn của cô mở rộng. Những cồn cát dâng cao gần như hẹp hơn không thể nhận thấy trong lúc thủy triều bắt đầu quay trở lại. Trong nửa giờ hoặc hơn, mực nước biển sẽ xăm xắp miệng hang.
Bọn trộm biết chính xác giờ giấc của thủy triều, Harriet nghĩ thầm. Bọn chúng đã vào hàng tá lần trước khi Dobbs và Gideon nhận ra. Chúng có thể di chuyển rất nhanh, và tối nay bọn chúng sẽ không nấn ná quá lâu. Nếu chúng nấn ná thì sẽ bị kẹt lại trong hang vì nước biển dâng cao.
Harriet nhác thấy hai chiếc bóng dịch chuyển xuống bãi biển. Hai chiếc bóng, cô nhận ra như thế. Không ai dùng đèn để thắp sáng lối đi. Gideon và quản gia của anh, chắc chắn là thế.
Harriet đến gần mép đá. Bất thình lình cô cảm thấy lo lắng. Bọn trộm được trang bị vũ khí và sẽ vào trong hang bất kì lúc nào.
Lần đầu tiên cô có suy nghĩ rằng Gideon đang đối mặt với nguy hiểm thật sự. Ý nghĩ đó làm cô nôn nao, hoàn toàn khỏa lấp sự phấn khích ban nãy. Cô chợt nhận ra cô không chịu nổi nếu anh bị thương.
Hai cái bóng mà Harriet cho là Gideon và quản gia của anh nhập bọn cùng một chiếc bóng khác hẳn là Dobbs và nấp sau tảng đá.
Vào lúc đó một ánh đèn xuất hiện ngay lối vào hang. Hai người đàn ông hiện ra và bị Dobbs réo gọi. Harriet chỉ nghe loáng thoáng giọng nói uy quyền của người đàn ông nhỏ thó giữa tiếng sóng biển và tiếng gió thét gào.
“Bọn trộm kia, đứng yên.”
Có những tiếng rít bên dưới. Harriet ráng sức nhìn rõ hơn, nhưng một cánh tay đàn ông đột ngột quấn quanh cổ họng cô từ phía sau và ngoặc cô lại. Cô bất động trong sự kinh ngạc.
“Cô đang làm cái quái gì vậy, Cô Pomeroy?” Crane khẽ rít lên.
“Ông Crane. Ôi trời, ông làm tôi sợ chết khiếp.” Cô nghĩ nhanh. “Tôi không ngủ được và quyết định dạo mát trên vách đá. Ông đang làm gì ở đây?” Harriet lặng lẽ chúc mừng bản thân vì sự tự tin đáng được tuyên dương.
“Quan sát, Cô Pomeroy. Một việc làm đúng đắn, phải thế không? Nếu không thì tôi đã bị tóm gọn như những thằng ngu đáng thương bên dưới đó rồi.” Hắn kề dao ngay cổ cô.
Harriet rùng mình, nhận ra mùi của gã đàn ông cao lớn, lực lưỡng cũng như chiều dài cánh tay rắn rết của hắn. “Tôi không biết ông đang nói gì, Ông Crane. Tối nay trên biển có chuyện xảy ra à? Tôi tưởng chúng ta đã giải quyết bọn buôn lậu trong hạt này từ lâu rồi chứ.”
“Đừng tìm cách nói dối, Cô Pomeroy.” Hắn siết cánh tay, gần như cắt mái tóc của cô. “Tự tôi có thể nhìn xuống dưới kia. Đồng bọn của tôi đã sập bẫy.”
“Tôi không có chút ý tưởng nào về chuyện ông đang nói cả, Ông Crane.”
“Thật sao? Cô sẽ hiểu nhanh thôi, vài phút nữa chúng ta sẽ xuống đó.”
Harriet nuốt khan. “Tại sao chúng ta phải xuống đó?”
“Tôi sẽ đợi đám người bên dưới đi khỏi, và xuống dưới lấy những gì còn sót lại. Chính quyền sẽ sớm vào trong và chuyển hàng đi hết. Tôi phải vào trước khi họ đến. Còn cô, cô sẽ theo tôi với vai trò con tin. Phòng trường hợp có ai đó ngăn cản chúng ta.”
“Nhưng thủy triều đang lên trong lúc chúng ta đang nói chuyện, Ông Crane.” Harriet tuyệt vọng nói. “Ông không có nhiều thời gian đâu.”
“Vậy thì tôi phải nhanh lên nhỉ? Cô cũng vậy. Nào, nhanh chân lên, Cô Pomeroy, tôi cảnh cáo cô, nếu cô la lên thì tôi sẽ dùng con dao này cắt cổ cô đó.”
Crane đẩy cô về phía con đường đi xuống vách đá. Nếu ai đó trong số họ quay đầu lại nhìn thì sẽ bắt gặp cô và Crane đang đi xuống bãi biển.
Chỉ trong ít phút Gideon và những người còn lại sẽ đi quá xa để có thể nghe thấy tiếng cô.
Danh sách chương