Đây là mặt trái nhân tính ẩn sâu trong con người Úc Hoa, bài xích tất cả mọi người, chỉ có nguyện ý để Vưu Chính Bình xâm nhập.
Có lẽ lý trí của Úc Hoa cũng không hy vọng Vưu Chính Bình tiến vào, nhưng quán tính không có biện pháp dùng nội tâm để lùa gạt, nên anh sẵn sàng mở lòng mình ra với Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình bước ra khỏi điểm rác thải, nhìn mặt trái giả trong tiểu khu, hiểu rõ Úc Hoa đi đâu rồi.
Anh đi đến cửa ải 500.
Biết rõ một người bằng hữu muốn lợi dụng cấp độ 500 để đối phó anh, nhưng anh còn muốn đến trận Hồng Môn Yến này, tự mình kết thúc những xúc cảm của quá khứ, từ đây trở thành một người thực sự cô đơn.
Con đường này của Úc Hoa, dường như luôn tương tự với cái từ ngữ "Bạo quân".
Một người không có khả năng không có những mặt trái cảm xúc, nhưng Úc Hoa lại đem những tình cảm yếu ớt, thất vọng, do dự hoàn toàn giấu đi, anh thoạt nhìn không giống như một người tích cực hướng về phía trước, mà là một loại thái độ cao cao tại thượng.
Là thần tính.
Vưu Chính Bình nhanh chóng có câu trả lời.
Cậu không lâu trước đây đã nắm giữ quy tắc không gian, hiểu được quy tắc mang đến những sức mạnh cường đại chưa từng có khiến cho con người ta dễ dàng bị lầm đường lạc lối, nhất định phải có đủ lòng tin để chống lại sự cám dỗ do quyền lực mang lại.
Vưu Chính Bình được tiếp nhận giáo dục chính trị tư tưởng từ lúc còn nhỏ, có tín ngưỡng kiên định và cương lĩnh chính xác, những điểu này giúp cậu tỉnh táo trước những suy nghĩ bành trướng do quyền lực mang lại. Kiêu căng tự đại chỉ là trong nháy mắt, sẽ biến mất ngay lập tức, ngắn ngủi giống như chưa bao giờ tới, cũng chỉ có Vưu Chính Bình bắt giữ được sự ngạo mạn trong nháy mắt "Tôi cường đại như thế, tại sao còn phải bảo vệ lũ kiến này, nghe theo mệnh lệnh của lũ kiến".
Quan Thiều Quang với quy luật khống chế thời gian càng nghiêm trọng hơn một chút, hắn coi thường giám đốc Hus và Quân Quân, cho rằng bản thân hắn và những người đồng đội cũ là cùng một tầng lớp, hắn lợi dụng những người đó để đối phó với Vưu Chính Bình không chút do dự ở cấp độ 398. Trong mắt Quan Thiều Quang, Vưu Chính Bình với quy tắc khống luật không gian là kẻ thù, còn Úc Hoa là một bằng hữu và một tồn tại cao xa không thể với tới, chỉ có hai người này mới đáng để mắt tới, còn lại cũng chỉ là lũ kiến.
Cậu và Quan Thiều Quang còn như thế, Úc Hoa thì sao? Anh mới ở cấp độ 398 đã lĩnh hội được sức mạnh của các vị thần, trải qua hơn một ngàn năm tuế nguyệt, chắc hẳn anh là người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi các vị thần. Từ hình ảnh ký ức vừa rồi có thể nhìn ra, ở thời kỳ sau Úc Hoa dần dần bị nhiễm tập tính của "Bạo quân", mang theo tư tưởng "Nghịch ta thì chết" điển hình
Sấm quan giả trong mắt Úc Hoa được chia làm hai loại, một loại là nghe lời, loại này Úc Hoa có thể cho ăn chút ngon ngọt, khiến cho bọn họ tiếp tục phục tùng anh; một loại khác là không ủng hộ, không nghe lời, phản đối, phản kháng, phản bội, v.v, những người này Úc Hoa cũng chưa bao giờ cho họ cơ hội, trực tiếp lựa chọn vứt bỏ hoặc mạt sát.
Thần tính không ngừng bào mòn nội tâm anh, cũng biến thế giới nhỏ của anh thành thế giới trời xanh mây trắng giả dối này, xây dựng nên những hình ảnh về những năm tháng bình yên.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Vưu Chính Bình đã thay đổi hiện trạng này.
Vưu Chính Bình sờ dụng cụ kìm hãm năng lực màu bạc trên chân, không nghi ngờ gì nữa, Úc Hoa khi mang thứ này cho cậu là dùng một mặt nhân tính. Vưu Chính Bình nghĩ về quá khứ của bọn họ, đột nhiên nhận ra rắng, Úc Hoa nhất định vô cùng muốn xây một ngôi nhà bằng vàng và giấu cậu vào trong.
Vậy trong nội tâm Úc Hoa, đến tột cùng là muốn làm thần hay làm người? Câu trả lời vô cùng rõ ràng.
Úc Hoa muốn trở thành một người bình thường, phong ấn tất cả sức mạnh, tận tâm duy trì nhân tính của mình, dùng ý chí lớn nhất để chống lại thần tính, an phận thủ thường trải qua mười lăm năm, mãi đến lúc hệ thống mở khóa.
Vẫn là cái hồ nhân tạo kia, Vưu Chính Bình nghe thấy tiếng người bên cạnh bờ hồ, cậu nhanh chóng chạy tới, cố gắng xem bên ngoài xảy ra chuyện gì giống như trước đó, lại nhớ tới năng lực bị phong ấn, không có cách nào xem được.
Cậu đi tới đi lui chỗ âm thanh phát ra, vô cùng nôn nóng, dùng tay cởi bỏ công cụ kìm hãm năng lực, lại phát hiện món đồ này được lắp đặt rất chắc chắn và kiên cố, hoàn toàn không thể mở ra.
Vưu Chính Bình gấp đến độ xoay vòng vòng, cậu không quan tâm đến tính mạng của những sấm quan giả muốn giết Úc Hoa, những người này đối với cậu mà nói không chỉ là người xa lạ, mà còn là kẻ phá hoại, cũng là người âm mưu muốn phản bội Úc Hoa, cậu chỉ quan tâm đến việc Úc Hoa có bị thần tính nuốt chửng hay không.
Những người bạn đồng hành này và Úc Hoa đã cũng nhau đi từ cấp độ rất tháp lên đến cấp độ 499, cuối cùng sau hàng trăm nghìn năm, tự mình giết chết kẻ phản bội, chẳng lẽ không phải là một sự cáo biệt đối với nhân tính của bản thân trong quá khứ sao?
Nên làm cái gì bây giờ? Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm dụng cụ kìm hãm năng lực trên mắt cá chân, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cậu nhanh chóng vọt tới điểm rác thải trong tiểu khu, không màng lực cản và màn sương đen, một đường đi đến ngọn núi đen cao và lớn nhất, cậu vỗ vỗ ngọn núi, chỉ chỉ công cụ kìm hãm năng lực của mình, khẩn cầu nói: "Anh giúp em tháo cái này ra được không?"
Cậu cũng là chó cùng rứt giậu, không có cách nào khác. Nếu nơi này là thế giới nhỏ của Úc Hoa, như vậy thì những mặt trái của nhân tính hẳn là cũng có quyền khống chế.
Toàn bộ ngọn núi, đá, hạt và sương mù màu đen xung quanh đều không có phản ứng gì, Vưu Chính Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Em lo lắng cho anh ở cấp 500, em muốn nhìn thấy anh hiện tại như thế nào rồi, thứ này phong ấn năng lực của em, khiến em không có cách nào sử dụng năng lực không gian, em không nhìn thấy được anh."
Lời này vừa nói ra, ngọn núi xung quanh khẽ run lên, những hòn đá dưới chân đột nhiên nảy lên, tốc độ của những đám sương mù đen cũng trở nên sinh động, xoay quanh Vưu Chính Bình vòng tới vòng lui
Chúng nó hình như đang rất vui vẻ...... Vưu Chính Bình phát hiện có hiệu quả, vội vàng nói: "Mở nó ra là em có thể nhìn thấy được anh, thậm chí có thể đi đến bên cạnh anh, ở cùng với anh."
Sự lựa chọn lý trí của một người thường mâu thuẫn với cảm xúc của họ, Úc Hoa lựa chọn giữ lại Vưu Chính Bình, ngoại trừ việc giữ Vưu Chính Bình ở bên cạnh còn có ý muốn bảo vệ cậu. Nếu nói về tình cảm thuần túy, vậy thì điều anh hy vọng chính là giữ Vưu Chính Bình ở bên cạnh mình, mà không cần để những thời khắc âm u này giam cầm cảm xúc tiêu cực của Vưu Chính Bình.
Những hạt màu đen quấn quanh dụng cụ kìm hãm năng lực dưới chân Vưu Chính Bình, chiếc vòng chân bằng kim loại màu bạc nhanh chóng bị phân hủy rồi biến mất, nhưng hạt năng lượng này thoạt nhìn cũng không vô hại như vậy, khó trách giám đốc Hus cho rằng nơi này thật đáng sợ.
Vưu Chính Bình nói cảm ơn, chạy về phía hồ nhân tạo, lại phát hiện thế nhưng màn sương mù màu đen lại cùng nhau chạy ra khỏi điểm rác thải.
Nơi mà màn sương mù đi qua, tất cả mọi thứ đều bị tan thành mây khói, tòa nhà cao tầng, núi giả, trời xanh, mây trắng, mặt trời, hồ nhân tạo......
Vưu Chính Bình nhìn tòa nhà nơi Quân Quân và Tiểu Hus ở đó, khoảng cách còn xa, sẽ không làm tổn thương đến bọn nhỏ, lúc này mới hơi yên tâm một chút.
Cậu trong lúc vô tình đem mặt trái nhân tính được Úc Hoa phong ấn thả ra là cũng không biết có đúng hay không, cũng không biết chúng nó sẽ tạo nên sự thay đổi đối với thế giới nhỏ này như thế nào.
Vưu Chính Bình tìm ra vị trí của nguồn âm thanh, vận chuyển năng lượng, một màn hình ánh sáng cực lớn hiện lên, trên đó hiển thị một khu vực hoang tàn vắng vẻ, Úc Hoa đứng ở trung tâm, trên cổ anh cắm một thanh trường đao, dưới chân anh có ba cổ thi thể, bàn tay anh nắm một đầu người, người này hiển nhiên cũng không còn sự sống.
Chỉ có Quan Thiều Quang là còn sức chống đỡ, Úc Hoa ném xác chết của kẻ phản bội trong tay xuống, rút ra trường đao trong cổ, miệng vết thương không có chảy máu, khép miệng vết thương này ngay lập tức.
Nhìn thi thể đầy đất, lúc này Vưu Chính Bình mới trực quan cảm nhận được Úc Hoa mạnh tới cơ nào, những người này cho dù là người nào thì cũng là cường giả gần tiếp cận quy luật sức mạnh, nhưng lại để cho Úc Hoa xử lý nhẹ nhàng như vậy.
Úc Hoa chậm rãi đến trước mặt Quan Thiều Quang, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng: "Tôi thực sự cho rằng các anh muốn chống lại chế độ độc tài của tôi nên mới ra tay, nhưng anh đoán xem khi vừa rồi tôi hấp thu năng lượng hệ thống của bọn họ, phát hiện ra cái gì?"
Úc Hoa tùy tay vung lên, một màn hình cảo giống như bảng điều khiển hiện ra, hẳn chính là giao diện khi hệ thống còn chưa xuống cấp, trên màn hình viết một hàng chữ: Sấm quan giả cùng nhau, nhiệm vụ ở cấp độ 500, bên trong thế giới hư vô do hệ thống chuẩn bị, cùng bạn đồng hành đánh bại Úc Hoa, phản hấp thu thế giới nhỏ của Úc Hoa, đạt được quy luật sức mạnh.
"Thật sự nếu là chống lại tôi, tôi còn có thể khen ngợi các người một tiếng." Úc Hoa cười nhạo, "Nhưng đây là cái gì? Các người như vậy là nguyện ý bị hệ thống lợi dụng?"
"Tôi quan tâm đến nhiệm vụ của bọn họ làm gì?" Quan Thiều Quang an tĩnh nhìn Úc Hoa, hắn thế nhưng lại cười đắc ý, "Cậu giết nhiều người bạn đồng hành như vậy, mở khóa được bao nhiêu sức mạnh rồi? Đã đạt được tới 100% chưa?"
"Anh đang nói cái gì?" Vẻ mặt Úc Hoa trầm như nước, anh phát hiện chính mình vẫn luôn bày mưu tính kế thế nhưng hoàn toàn không hiểu ý của Quan Thiều Quang, đây là thông tin nằm ngoài sự kiểm soát của anh.
Quan Thiều Quang lấy ra một cái smartphone, mở app hệ thống ra, nhìn trên đó thấy 80% tiến độ nhiệm vụ, không khỏi cười nói: "Cậu thật là lợi hại nhà, mới mở khóa 80% sức mạnh thì đã giết chúng tôi không còn một manh giáp nào, có vẻ như tôi chỉ làm đến một bước này thôi."
Hắn cam chịu ném điện thoại đi, trực tiếp ngồi dưới đất, cánh tay tùy ý đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Úc Hoa.
Úc Hoa nén sát ý lại, nhặt chiếc điện thoại mà Quan Thiều Quang ném xuống, nhìn thấy thông tin trên app ——
Họ và tên: Quan Thiều Quang
Số cấp dộ: Khiêu chiến cấp độ 500 thất bại
Nguyên nhân cái chết: Phản bội Úc Hoa, bị Úc Hoa tự mình giết chết
Năng lực: Hệ thời gian
Thời gian phục chế: 2410 năm sau khi chết (tính theo tiêu chuẩn giờ Trái đất)
Nhiệm vụ: Ép Úc Hoa cởi bỏ phong ấn hoàn toàn, giải phóng năng lượng hệ thống, phương pháp không giới hạn
Phần thưởng khi chiến thắng: Nhận được sinh mệnh mới
Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 80%
Có quá nhiều thông tin, Úc Hoa và Vưu Chính Bình ở bên ngoài màn hình đồng thời chú ý tới hai từ "Phục chế", từ ngữ mà hệ thống dùng hoàn toàn khác với sự "Sống lại" mà Quan Thiều Quang tự mình nói.
Úc Hoa ép bản thân mình tạm thời không suy nghĩ đến chuyện "2410 sau khi chết" và "Tiến độ 80%" trong lúc này, xác định các điều ưu tiên, dò hỏi: "Phục chế là chỉ bản thể của anh vẫn chưa thực sự sống lại, anh chỉ là một món đồ phục chế của hệ thống?"
"Cậu cũng có thể hiểu nó là sự tái tạo," Quan Thiều Quang nói, "Mỗi sấm quan giả đều có một bản ghi số liệu hệ thống, hệ thống chỉ cần dùng một năng lượng ngang với toàn bộ số liệu của Quan Thiều Quang thì có thể phục chế ra người."
"Cho dù là hệ thống cũng không có khả năng tạo ra một sinh mệnh trống rỗng." Úc Hoa nghiêm nghị nói.
Cho dù là những người nắm giữ quy luật của sức mạnh tự xưng là thần minh, cũng không có khả năng tạo ra một sinh mệnh có linh hồn thực sự, bao gồm cả hệ thống không ngừng cắn nuốt quy tắc thế giới. Chỉ có ở một thế giới bình thường và kiện toàn, trải qua hàng tỉ năm dựng dục tiến hóa, mới có thể sinh ra một sinh mệnh có linh hồn và ý thức.
"Thời điểm sao chép tư liệu, không phải cậu sẽ dùng một tờ giấy A4 rồi sao chép lên trên đó sao?" "Quan Thiều Quang" chỉ chỉ chính mình, "Tôi chính là tờ giấy đó."
Từ lúc hệ thống bắt đầu nói hắn tên là "Quan Thiều Quang", hắn đã đem chính bản thân mình sống như "Quan Thiều Quang", hắn chỉ có ký ức của Quan Thiều Quang, cùng với tất cả quá khứ thuộc về Quan Thiều Quang, toàn bộ sự hận thù, ghen ghét, sùng bái cùng đủ loại cảm tình đối với Úc Hoa cũng là cảm xúc của Quan Thiều Quang. Hắn ban đầu là sấm quan giả nào, vượt qua mấy cấp, có những ký ức gì, toàn bộ đã biến mất.
Hắn biết Quan Thiều Quang lo lắng Úc Hoa sẽ biến thành một hệ thống tàn bạo hơn, dưới sự khuyến khích của bạn đồng hành, sự cám dỗ của nhiệm vụ thứ 500 cùng với sự giấm giếm của hắn với Úc Hoa, hắn đã quyết định ám sát Úc Hoa và bị giết.
Sau khi tiếp thu ký ức về sự hiện diện của Quan Thiều Quang, trước khi chết hắn điên cuồng muốn giết Úc Hoa, lại bị hệ thống thúc giục mà không ngừng bố trí cảm bẫy để Úc Hoa bất tri bất giác mở khóa sức mạnh của mình.
Còn về suy nghĩ của chính hắn, có ai sẽ quan tâm chứ? Hắn đã là Quan Thiều Quang, cũng chỉ có thể làm Quan Thiều Quang, nói những lời "Quan Thiều Quang" muốn nói.
"Quan Thiều Quang" nói: "Khi nhìn thấy cậu trong tiểu khu sẵn sàng tiến vào thế giới nhỏ chỉ muốn cứu đứa trẻ và chú chó, tôi đã biết, Úc Hoa vẫn luôn là Úc Hoa, không hề thay đổi. Là tôi lúc trước không thể hiểu được cậu, tôi cũng không biết cậu phải chịu bao nhiêu áp lực."
Úc Hoa nói với hắn: "Quan Thiều Quang càng có năng lực khống chế thời gian, hắn vàng tin rằng thời gian không thể nghịch chuyển, tất cả mọi thứ đều phát triển về phía trước, mỗi phút giây đều là hiện tại, nếu một ngày nào đó phát hiện mình đi đến thời điểm khởi đầu, thì đó cũng không phải là quay ngược thời gian, mà là con đường phía trước vốn dĩ là một vòng tròn, điểm bắt đầu trùng với điểm kết thúc.
"Cho nên hắn sẽ không bao giờ nói ra hai chữ "hối hận", hắn cho rằng những việc đã xảy ra, sự sám hối ăn năn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Theo những lời mà anh vừa nói đều là những suy nghĩ của anh sau khi nhìn thấy ký ức của Quan Thiều Quang đối lập với thực tại.
"Hệ thống chỉ có thể hủy diệt sinh mệnh và hấp thu năng lượng sinh mệnh, nhưng không thể tạo ra hoặc thay đổi bản chất của sinh mệnh, anh không phải Quan Thiều Quang, mà là một cá nhân có tư duy độc lập."
Có lẽ lý trí của Úc Hoa cũng không hy vọng Vưu Chính Bình tiến vào, nhưng quán tính không có biện pháp dùng nội tâm để lùa gạt, nên anh sẵn sàng mở lòng mình ra với Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình bước ra khỏi điểm rác thải, nhìn mặt trái giả trong tiểu khu, hiểu rõ Úc Hoa đi đâu rồi.
Anh đi đến cửa ải 500.
Biết rõ một người bằng hữu muốn lợi dụng cấp độ 500 để đối phó anh, nhưng anh còn muốn đến trận Hồng Môn Yến này, tự mình kết thúc những xúc cảm của quá khứ, từ đây trở thành một người thực sự cô đơn.
Con đường này của Úc Hoa, dường như luôn tương tự với cái từ ngữ "Bạo quân".
Một người không có khả năng không có những mặt trái cảm xúc, nhưng Úc Hoa lại đem những tình cảm yếu ớt, thất vọng, do dự hoàn toàn giấu đi, anh thoạt nhìn không giống như một người tích cực hướng về phía trước, mà là một loại thái độ cao cao tại thượng.
Là thần tính.
Vưu Chính Bình nhanh chóng có câu trả lời.
Cậu không lâu trước đây đã nắm giữ quy tắc không gian, hiểu được quy tắc mang đến những sức mạnh cường đại chưa từng có khiến cho con người ta dễ dàng bị lầm đường lạc lối, nhất định phải có đủ lòng tin để chống lại sự cám dỗ do quyền lực mang lại.
Vưu Chính Bình được tiếp nhận giáo dục chính trị tư tưởng từ lúc còn nhỏ, có tín ngưỡng kiên định và cương lĩnh chính xác, những điểu này giúp cậu tỉnh táo trước những suy nghĩ bành trướng do quyền lực mang lại. Kiêu căng tự đại chỉ là trong nháy mắt, sẽ biến mất ngay lập tức, ngắn ngủi giống như chưa bao giờ tới, cũng chỉ có Vưu Chính Bình bắt giữ được sự ngạo mạn trong nháy mắt "Tôi cường đại như thế, tại sao còn phải bảo vệ lũ kiến này, nghe theo mệnh lệnh của lũ kiến".
Quan Thiều Quang với quy luật khống chế thời gian càng nghiêm trọng hơn một chút, hắn coi thường giám đốc Hus và Quân Quân, cho rằng bản thân hắn và những người đồng đội cũ là cùng một tầng lớp, hắn lợi dụng những người đó để đối phó với Vưu Chính Bình không chút do dự ở cấp độ 398. Trong mắt Quan Thiều Quang, Vưu Chính Bình với quy tắc khống luật không gian là kẻ thù, còn Úc Hoa là một bằng hữu và một tồn tại cao xa không thể với tới, chỉ có hai người này mới đáng để mắt tới, còn lại cũng chỉ là lũ kiến.
Cậu và Quan Thiều Quang còn như thế, Úc Hoa thì sao? Anh mới ở cấp độ 398 đã lĩnh hội được sức mạnh của các vị thần, trải qua hơn một ngàn năm tuế nguyệt, chắc hẳn anh là người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi các vị thần. Từ hình ảnh ký ức vừa rồi có thể nhìn ra, ở thời kỳ sau Úc Hoa dần dần bị nhiễm tập tính của "Bạo quân", mang theo tư tưởng "Nghịch ta thì chết" điển hình
Sấm quan giả trong mắt Úc Hoa được chia làm hai loại, một loại là nghe lời, loại này Úc Hoa có thể cho ăn chút ngon ngọt, khiến cho bọn họ tiếp tục phục tùng anh; một loại khác là không ủng hộ, không nghe lời, phản đối, phản kháng, phản bội, v.v, những người này Úc Hoa cũng chưa bao giờ cho họ cơ hội, trực tiếp lựa chọn vứt bỏ hoặc mạt sát.
Thần tính không ngừng bào mòn nội tâm anh, cũng biến thế giới nhỏ của anh thành thế giới trời xanh mây trắng giả dối này, xây dựng nên những hình ảnh về những năm tháng bình yên.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Vưu Chính Bình đã thay đổi hiện trạng này.
Vưu Chính Bình sờ dụng cụ kìm hãm năng lực màu bạc trên chân, không nghi ngờ gì nữa, Úc Hoa khi mang thứ này cho cậu là dùng một mặt nhân tính. Vưu Chính Bình nghĩ về quá khứ của bọn họ, đột nhiên nhận ra rắng, Úc Hoa nhất định vô cùng muốn xây một ngôi nhà bằng vàng và giấu cậu vào trong.
Vậy trong nội tâm Úc Hoa, đến tột cùng là muốn làm thần hay làm người? Câu trả lời vô cùng rõ ràng.
Úc Hoa muốn trở thành một người bình thường, phong ấn tất cả sức mạnh, tận tâm duy trì nhân tính của mình, dùng ý chí lớn nhất để chống lại thần tính, an phận thủ thường trải qua mười lăm năm, mãi đến lúc hệ thống mở khóa.
Vẫn là cái hồ nhân tạo kia, Vưu Chính Bình nghe thấy tiếng người bên cạnh bờ hồ, cậu nhanh chóng chạy tới, cố gắng xem bên ngoài xảy ra chuyện gì giống như trước đó, lại nhớ tới năng lực bị phong ấn, không có cách nào xem được.
Cậu đi tới đi lui chỗ âm thanh phát ra, vô cùng nôn nóng, dùng tay cởi bỏ công cụ kìm hãm năng lực, lại phát hiện món đồ này được lắp đặt rất chắc chắn và kiên cố, hoàn toàn không thể mở ra.
Vưu Chính Bình gấp đến độ xoay vòng vòng, cậu không quan tâm đến tính mạng của những sấm quan giả muốn giết Úc Hoa, những người này đối với cậu mà nói không chỉ là người xa lạ, mà còn là kẻ phá hoại, cũng là người âm mưu muốn phản bội Úc Hoa, cậu chỉ quan tâm đến việc Úc Hoa có bị thần tính nuốt chửng hay không.
Những người bạn đồng hành này và Úc Hoa đã cũng nhau đi từ cấp độ rất tháp lên đến cấp độ 499, cuối cùng sau hàng trăm nghìn năm, tự mình giết chết kẻ phản bội, chẳng lẽ không phải là một sự cáo biệt đối với nhân tính của bản thân trong quá khứ sao?
Nên làm cái gì bây giờ? Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm dụng cụ kìm hãm năng lực trên mắt cá chân, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cậu nhanh chóng vọt tới điểm rác thải trong tiểu khu, không màng lực cản và màn sương đen, một đường đi đến ngọn núi đen cao và lớn nhất, cậu vỗ vỗ ngọn núi, chỉ chỉ công cụ kìm hãm năng lực của mình, khẩn cầu nói: "Anh giúp em tháo cái này ra được không?"
Cậu cũng là chó cùng rứt giậu, không có cách nào khác. Nếu nơi này là thế giới nhỏ của Úc Hoa, như vậy thì những mặt trái của nhân tính hẳn là cũng có quyền khống chế.
Toàn bộ ngọn núi, đá, hạt và sương mù màu đen xung quanh đều không có phản ứng gì, Vưu Chính Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Em lo lắng cho anh ở cấp 500, em muốn nhìn thấy anh hiện tại như thế nào rồi, thứ này phong ấn năng lực của em, khiến em không có cách nào sử dụng năng lực không gian, em không nhìn thấy được anh."
Lời này vừa nói ra, ngọn núi xung quanh khẽ run lên, những hòn đá dưới chân đột nhiên nảy lên, tốc độ của những đám sương mù đen cũng trở nên sinh động, xoay quanh Vưu Chính Bình vòng tới vòng lui
Chúng nó hình như đang rất vui vẻ...... Vưu Chính Bình phát hiện có hiệu quả, vội vàng nói: "Mở nó ra là em có thể nhìn thấy được anh, thậm chí có thể đi đến bên cạnh anh, ở cùng với anh."
Sự lựa chọn lý trí của một người thường mâu thuẫn với cảm xúc của họ, Úc Hoa lựa chọn giữ lại Vưu Chính Bình, ngoại trừ việc giữ Vưu Chính Bình ở bên cạnh còn có ý muốn bảo vệ cậu. Nếu nói về tình cảm thuần túy, vậy thì điều anh hy vọng chính là giữ Vưu Chính Bình ở bên cạnh mình, mà không cần để những thời khắc âm u này giam cầm cảm xúc tiêu cực của Vưu Chính Bình.
Những hạt màu đen quấn quanh dụng cụ kìm hãm năng lực dưới chân Vưu Chính Bình, chiếc vòng chân bằng kim loại màu bạc nhanh chóng bị phân hủy rồi biến mất, nhưng hạt năng lượng này thoạt nhìn cũng không vô hại như vậy, khó trách giám đốc Hus cho rằng nơi này thật đáng sợ.
Vưu Chính Bình nói cảm ơn, chạy về phía hồ nhân tạo, lại phát hiện thế nhưng màn sương mù màu đen lại cùng nhau chạy ra khỏi điểm rác thải.
Nơi mà màn sương mù đi qua, tất cả mọi thứ đều bị tan thành mây khói, tòa nhà cao tầng, núi giả, trời xanh, mây trắng, mặt trời, hồ nhân tạo......
Vưu Chính Bình nhìn tòa nhà nơi Quân Quân và Tiểu Hus ở đó, khoảng cách còn xa, sẽ không làm tổn thương đến bọn nhỏ, lúc này mới hơi yên tâm một chút.
Cậu trong lúc vô tình đem mặt trái nhân tính được Úc Hoa phong ấn thả ra là cũng không biết có đúng hay không, cũng không biết chúng nó sẽ tạo nên sự thay đổi đối với thế giới nhỏ này như thế nào.
Vưu Chính Bình tìm ra vị trí của nguồn âm thanh, vận chuyển năng lượng, một màn hình ánh sáng cực lớn hiện lên, trên đó hiển thị một khu vực hoang tàn vắng vẻ, Úc Hoa đứng ở trung tâm, trên cổ anh cắm một thanh trường đao, dưới chân anh có ba cổ thi thể, bàn tay anh nắm một đầu người, người này hiển nhiên cũng không còn sự sống.
Chỉ có Quan Thiều Quang là còn sức chống đỡ, Úc Hoa ném xác chết của kẻ phản bội trong tay xuống, rút ra trường đao trong cổ, miệng vết thương không có chảy máu, khép miệng vết thương này ngay lập tức.
Nhìn thi thể đầy đất, lúc này Vưu Chính Bình mới trực quan cảm nhận được Úc Hoa mạnh tới cơ nào, những người này cho dù là người nào thì cũng là cường giả gần tiếp cận quy luật sức mạnh, nhưng lại để cho Úc Hoa xử lý nhẹ nhàng như vậy.
Úc Hoa chậm rãi đến trước mặt Quan Thiều Quang, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng: "Tôi thực sự cho rằng các anh muốn chống lại chế độ độc tài của tôi nên mới ra tay, nhưng anh đoán xem khi vừa rồi tôi hấp thu năng lượng hệ thống của bọn họ, phát hiện ra cái gì?"
Úc Hoa tùy tay vung lên, một màn hình cảo giống như bảng điều khiển hiện ra, hẳn chính là giao diện khi hệ thống còn chưa xuống cấp, trên màn hình viết một hàng chữ: Sấm quan giả cùng nhau, nhiệm vụ ở cấp độ 500, bên trong thế giới hư vô do hệ thống chuẩn bị, cùng bạn đồng hành đánh bại Úc Hoa, phản hấp thu thế giới nhỏ của Úc Hoa, đạt được quy luật sức mạnh.
"Thật sự nếu là chống lại tôi, tôi còn có thể khen ngợi các người một tiếng." Úc Hoa cười nhạo, "Nhưng đây là cái gì? Các người như vậy là nguyện ý bị hệ thống lợi dụng?"
"Tôi quan tâm đến nhiệm vụ của bọn họ làm gì?" Quan Thiều Quang an tĩnh nhìn Úc Hoa, hắn thế nhưng lại cười đắc ý, "Cậu giết nhiều người bạn đồng hành như vậy, mở khóa được bao nhiêu sức mạnh rồi? Đã đạt được tới 100% chưa?"
"Anh đang nói cái gì?" Vẻ mặt Úc Hoa trầm như nước, anh phát hiện chính mình vẫn luôn bày mưu tính kế thế nhưng hoàn toàn không hiểu ý của Quan Thiều Quang, đây là thông tin nằm ngoài sự kiểm soát của anh.
Quan Thiều Quang lấy ra một cái smartphone, mở app hệ thống ra, nhìn trên đó thấy 80% tiến độ nhiệm vụ, không khỏi cười nói: "Cậu thật là lợi hại nhà, mới mở khóa 80% sức mạnh thì đã giết chúng tôi không còn một manh giáp nào, có vẻ như tôi chỉ làm đến một bước này thôi."
Hắn cam chịu ném điện thoại đi, trực tiếp ngồi dưới đất, cánh tay tùy ý đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Úc Hoa.
Úc Hoa nén sát ý lại, nhặt chiếc điện thoại mà Quan Thiều Quang ném xuống, nhìn thấy thông tin trên app ——
Họ và tên: Quan Thiều Quang
Số cấp dộ: Khiêu chiến cấp độ 500 thất bại
Nguyên nhân cái chết: Phản bội Úc Hoa, bị Úc Hoa tự mình giết chết
Năng lực: Hệ thời gian
Thời gian phục chế: 2410 năm sau khi chết (tính theo tiêu chuẩn giờ Trái đất)
Nhiệm vụ: Ép Úc Hoa cởi bỏ phong ấn hoàn toàn, giải phóng năng lượng hệ thống, phương pháp không giới hạn
Phần thưởng khi chiến thắng: Nhận được sinh mệnh mới
Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 80%
Có quá nhiều thông tin, Úc Hoa và Vưu Chính Bình ở bên ngoài màn hình đồng thời chú ý tới hai từ "Phục chế", từ ngữ mà hệ thống dùng hoàn toàn khác với sự "Sống lại" mà Quan Thiều Quang tự mình nói.
Úc Hoa ép bản thân mình tạm thời không suy nghĩ đến chuyện "2410 sau khi chết" và "Tiến độ 80%" trong lúc này, xác định các điều ưu tiên, dò hỏi: "Phục chế là chỉ bản thể của anh vẫn chưa thực sự sống lại, anh chỉ là một món đồ phục chế của hệ thống?"
"Cậu cũng có thể hiểu nó là sự tái tạo," Quan Thiều Quang nói, "Mỗi sấm quan giả đều có một bản ghi số liệu hệ thống, hệ thống chỉ cần dùng một năng lượng ngang với toàn bộ số liệu của Quan Thiều Quang thì có thể phục chế ra người."
"Cho dù là hệ thống cũng không có khả năng tạo ra một sinh mệnh trống rỗng." Úc Hoa nghiêm nghị nói.
Cho dù là những người nắm giữ quy luật của sức mạnh tự xưng là thần minh, cũng không có khả năng tạo ra một sinh mệnh có linh hồn thực sự, bao gồm cả hệ thống không ngừng cắn nuốt quy tắc thế giới. Chỉ có ở một thế giới bình thường và kiện toàn, trải qua hàng tỉ năm dựng dục tiến hóa, mới có thể sinh ra một sinh mệnh có linh hồn và ý thức.
"Thời điểm sao chép tư liệu, không phải cậu sẽ dùng một tờ giấy A4 rồi sao chép lên trên đó sao?" "Quan Thiều Quang" chỉ chỉ chính mình, "Tôi chính là tờ giấy đó."
Từ lúc hệ thống bắt đầu nói hắn tên là "Quan Thiều Quang", hắn đã đem chính bản thân mình sống như "Quan Thiều Quang", hắn chỉ có ký ức của Quan Thiều Quang, cùng với tất cả quá khứ thuộc về Quan Thiều Quang, toàn bộ sự hận thù, ghen ghét, sùng bái cùng đủ loại cảm tình đối với Úc Hoa cũng là cảm xúc của Quan Thiều Quang. Hắn ban đầu là sấm quan giả nào, vượt qua mấy cấp, có những ký ức gì, toàn bộ đã biến mất.
Hắn biết Quan Thiều Quang lo lắng Úc Hoa sẽ biến thành một hệ thống tàn bạo hơn, dưới sự khuyến khích của bạn đồng hành, sự cám dỗ của nhiệm vụ thứ 500 cùng với sự giấm giếm của hắn với Úc Hoa, hắn đã quyết định ám sát Úc Hoa và bị giết.
Sau khi tiếp thu ký ức về sự hiện diện của Quan Thiều Quang, trước khi chết hắn điên cuồng muốn giết Úc Hoa, lại bị hệ thống thúc giục mà không ngừng bố trí cảm bẫy để Úc Hoa bất tri bất giác mở khóa sức mạnh của mình.
Còn về suy nghĩ của chính hắn, có ai sẽ quan tâm chứ? Hắn đã là Quan Thiều Quang, cũng chỉ có thể làm Quan Thiều Quang, nói những lời "Quan Thiều Quang" muốn nói.
"Quan Thiều Quang" nói: "Khi nhìn thấy cậu trong tiểu khu sẵn sàng tiến vào thế giới nhỏ chỉ muốn cứu đứa trẻ và chú chó, tôi đã biết, Úc Hoa vẫn luôn là Úc Hoa, không hề thay đổi. Là tôi lúc trước không thể hiểu được cậu, tôi cũng không biết cậu phải chịu bao nhiêu áp lực."
Úc Hoa nói với hắn: "Quan Thiều Quang càng có năng lực khống chế thời gian, hắn vàng tin rằng thời gian không thể nghịch chuyển, tất cả mọi thứ đều phát triển về phía trước, mỗi phút giây đều là hiện tại, nếu một ngày nào đó phát hiện mình đi đến thời điểm khởi đầu, thì đó cũng không phải là quay ngược thời gian, mà là con đường phía trước vốn dĩ là một vòng tròn, điểm bắt đầu trùng với điểm kết thúc.
"Cho nên hắn sẽ không bao giờ nói ra hai chữ "hối hận", hắn cho rằng những việc đã xảy ra, sự sám hối ăn năn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Theo những lời mà anh vừa nói đều là những suy nghĩ của anh sau khi nhìn thấy ký ức của Quan Thiều Quang đối lập với thực tại.
"Hệ thống chỉ có thể hủy diệt sinh mệnh và hấp thu năng lượng sinh mệnh, nhưng không thể tạo ra hoặc thay đổi bản chất của sinh mệnh, anh không phải Quan Thiều Quang, mà là một cá nhân có tư duy độc lập."
Danh sách chương