Nghe Hoàn Tử Hư báo giá, Úc Hoa bắt đầu nghiêm túc đánh giá vị giám đốc kinh doanh này từ trên xuống dưới, anh biết Hoàn Tử Hư am hiểu năng lực tinh thần, cũng biết rằng người như giám đốc Hoàn rất dễ dàng dung nhập vào thế giới này, chỉ là không ngờ thiên phú ở phương diện bán hàng của Hoàn Tử Hư còn cao hơn những gì anh nghĩ.
Đây là một nhân tài đáng để giữ lại, nhưng mà muốn chém thì vẫn phải chém.
"Giám đốc Hoàn không nghĩ chia phần trăm hoa hồng như thế này là quá nhiều sao?" Úc Hoa nói, "Cậu cũng nói, thông qua phương thức ký kết vào hiệp nghị quảng cáo là một sự đánh cược, một khi đánh cược thất bại thì bên phía chúng ta sẽ chịu tổn thất lớn nhất."
"Có tôi ở đây, không có khả năng thất bại." Hoàn Tử Hư ngạo nghễ nói.
"Hơn nữa giám đốc Liên phải gánh vách khâu hậu mãi và chất lượng sản phẩm, chúng ta không thể để cậu ta làm việc vô ích," Úc Hoa cười nhạt nói, "Kiến nghị của tôi là, nhiều thêm 20%, chúng tôi giữ bảy phần, còn lại ba phần, giám đốc Liên một phần, cậu hai phần."
Hoàn Tử Hư cười lạnh một tiếng: "Anh thật sự dám nói, có tin trong 20% này tôi một xu cũng không cho anh hay không, trực tiếp làm hợp đồng âm dương nhét hết vào ví tiền của tôi?"
"Hoặc là hai phần, hoặc là số tiền này ai cũng không kiếm được." Úc Hoa thản nhiên nói, "Cho dù cậu có không đi, công ty nếu đu doanh số thì cũng có thể kiếm được không ít tiền, nhưng mà số tiền này, một phân tiền đều không có liên hệ với cậu, cậu tiếp tục nhận mức lương cơ bản là 1500 tệ."
Nếu Hoàn Tử Hư có thể kiếm được số tiền này, anh tạm thời sẽ không dùng cơ hội lần này để rửa tiền, bởi vì số tiền kiếm được đã cũng đủ nhiều; nếu Hoàn Tử Hư không ra tay, Úc Hoa sẽ tự lập hóa đơn và thay đổi thu chi một chút, lợi dụng thân phận cổ đông để chuyển cho mình một số tiền, đem một trăm triệu trong tài khoản bí mật rồi lén lút chuyển một trăm vạn vào tài khoản của anh, khi có được tiền thì sẽ trả tiền cho khoản vay mua nhà.
Cho dù như thế nào thì Úc Hoa cũng sẽ lãi đều mà không lỗ, còn Hoàn Tử Hư thì sẽ thảm, hoặc là 1500 tệ hoặc là hai phần, không thương lượng.
Hai quân giằng co, quan trọng nhất chính là khí thế, từ lúc đầu thì Hoàn Tử Hư đã thua rồi.
Hắn và Úc Hoa nhìn nhau một chút, tin chắc người này thà rằng giết một nghìn kẻ địch tự tổn hại tám, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chiếm được tiện nghi này.
Hoàn Tử Hư nhớ tới Phong Khôi còn ở trong căn cứ người thủ hộ chờ hắn, hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh trở lại, hắn cần một nơi để thu xếp, cũng may là sau khi đạt được sự tín nhiệm của Tổ Chức Thủ Hộ thì sẽ trả Phong Khôi lại đây. Hắn thỏa hiệp nói: "Có thể, nhưng trước đó tôi muốn anh thuê cho tôi một căn nhà với hai phòng ngủ, tôi không muốn ở phòng làm việc."
"Tiền thuê nhà sẽ được trừ vào phần trăm hoa hồng cua cậu, nếu cậu không thu được doanh số như đã hứa thì cậu dùng nửa năm tiền lương để trả nợ." Úc Hoa vừa nói chuyện vừa lướt những ngón tay lên máy tính, chưa đến năm phút đã đánh ra một phần hợp đồng cá nhân của công ty dành cho Hoàn Tử Hư.
"Được, coi như lần này anh chiếm tiện nghi." Hoàn Tử Hư xem kỹ bản hợp đồng, hung hăng mà ký tên của mình xuống.
Người xem Liên Vũ Phàm: "......"
Liên Vũ Phàm rất lý trí, là một học sinh có thành tích cao, trong quá trình học tập cũng tham gia không ít trận chiến, nhưng trước nay chưa từng gặp qua câu chuyện cậu lừ tôi gạt trong xã hội, lúc này có chút há hốc mồm. Luôn cảm thấy trong cuộc nói chuyện vừa rồi luôn thoáng hiện lên hình ảnh của đao kiếm, Úc Hoa và Hoàn Tử Hư nhìn như cười, trên thực tế đã thấy máu, máu của Hoàn Tử Hư.
Liên Vũ Phàm thấy Hoàn Tử Hư rầu rĩ không vui nên không thể không nói: "Tôi không có thiếu tiền, một phần của tôi tôi cho cậu."
Hoàn Tử Hư kéo Liên Vũ Phàm sang một gian khác, tránh Úc Hoa thấp giọng nói: "Tôi biết anh không thiếu tiền, khả năng đời này của anh cũng không có cơ hội để tiêu tiền, nhưng số tiền này không phải dành cho một mình anh. Anh tìm ai đó để làm công việc kiểm tra chất lượng và thuê đội ngũ pháp lý bên ngoài, chẳng lẽ muốn người ta làm việc không công sao? Tôi biết anh có năng lực khiến cho người ta làm việc không công cho anh, nhưng một hai lần thì có thể, sau này còn phải hợp tác, nếu có tăng ca thì cũng phải đưa thêm tiền. Đáng lẽ ra Úc Hoa phải là người trả số tiền này, nhưng mà tôi thấy anh ta không có ý định đưa số tiền đó ra đâu."
Nói xong Hoàn Tử Hư che ngực lại, cảm giác trong lòng đã bị nội thương.
Liên Vũ Phàm gật đầu và quyết định nhận lấy số tiền này. Hắn cũng không có ý định sẽ ở lại, sẽ giao toàn bộ cho nhân viên chịu trách nhiệm quả lý và theo dõi.
Sự việc lần này khiến Liên Vũ Phàm nhìn Hoàn Tử Hư với một con mắt khác, hắn nói: "Cậu có thể giúp tôi nghĩ những việc như vậy cũng là một chuyện rất tốt."
Hoàn Tử Hư mắt trợn trắng, khinh bỉ nói: "Anh nghĩ rằng tôi sẵn sàng cho bọn họ tiền sao? Phải cấp tiền thì bọn họ mới làm việc tốt hơn được, có mấy người giống như anh luôn quên mình và tận tụy, còn đại đa số người đều ích kỷ trục lợi, muốn để con ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ. Chủ yếu là tôi muốn kiếm tiền cho bản thân, cho dù đi tới chỗ nào thì trước tiên cũng phải tích lũy hoặc trao đổi tương đương, đây là quy luật cần thiết để sinh tồn."
Hoàn Tử Hư không mạnh, ít nhất là một trăm thế giới đầu tiên sẽ không mạnh. Hắn khác với kiểu chiến đấu vật lý của những sấm quan giả như Nguyên Lạc Nhật và tên cuồng bom, những sấm quan giả đó khi đến một thế giới mới luôn phải nghĩ như thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn, tìm được nhược điểm của Mục Tiêu Nhiệm Vụ, đánh nhanh thắng nhanh. Mà Hoàn Tử Hư mỗi khi đến một thế giới mới, đều nghĩ đến việc "Sống trước tiên".
Thật vất vả mới trở nên mạnh mẽ hơn, sau khi qua một vài thế giới thì hệ thống lại mở ra hình thức săn giết, hắn và Phong Khôi phải lâm vào cơn ác mộng sinh tồn.
Sinh tồn trong cá kẽ hở là thái độc bình thường của Hoàn Tử Hư.
Nếu Úc Hoa thực sự là lãnh đạo của người thủ hộ thì không sao cả, tất cả cũng chỉ là diễn kịch; nếu Úc Hoa quả thật là một người thường, cả ngày nghĩ kiếm tiền như thế nào và bóp chết nhân viên, như vậy ở trong cái phòng làm việc này, muốn cho bản thân sống tốt một chút thì chỉ có một phương pháp là kiếm tiền.
Úc Hoa trực tiếp đem phương thức liên hệ của nhà cần quảng cáo cho Hoàn Tử Hư, rồi yêu cầu hắn thảo luận về những danh sách này với Liên Vũ Phàm.
Lý giải ban đầu của Liên Vũ Phàm đối với cái văn phòng này là, mỗi ngày khiêu vũ, thu hút lưu lượng, hấp dẫn sứ chú ý của kẻ phá hoại, biến khu Húc Dương trở thành một địa điểm hấp dẫn của những kẻ phá hoại, hỗ trợ Tổ Chức Thủ Hộ phát hiện những kẻ phá hoại nhanh nhất, đem tổn thất gây ra cho thế giới này giảm đến mức thấp nhất. Trong quá trình này, nếu có thể truy tìm ra thân phận của người áo đen thì càng tốt.
Khi tiếp nhận nhiệm vụ này, Liên Vũ Phàm không hề tính đến chuyện sống chết của bản thân trước những kẻ phá hoại, đương nhiên càng không nghĩ tới việc phải làm gì như những người Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật – những người phải sinh tồn trên thế giới này sau khi mất đi sức mạnh.
Liên Vũ Phàm không thiếu tiền, cha hắn là người thủ hộ, nhà nước gánh hết tất cả các chi phí cho gia đình hắn, kể cả phí an dưỡng kếch xù cũng là do nhà nước cung cấp. Hắn đi học không cần tiêu tiền, ngồi máy bay đều là chuyên cơ của tổ chức, cơm ăn, áo mặc, sinh sống, đi lại đều có người xử lý, hàng tháng còn có một khoản tiền trợ cấp đều được gửi vào tài khoản của hắn.
Sự lý tính của hắn không dính khói lửa nhân gian là vì có người giúp hắn xử lý toàn bộ những việc lặt vặt, người thủ hộ Liên Vũ Phàm có thể chuyên tâm công tác.
Nhưng Liên Vũ Phàm ở trong văn phòng của Chân Lê phải mặt xám mày tro đi theo Úc Hoa trang hoàng phòng ốc, nhìn thấy Chân Lê vẫn đang sống trong căn phòng tối tăm dưới hầm, nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật chỉ có một chiếc giường xếp, thức ăn chủ yếu mỗi ngày là mì ăn liền, dần dần hắn cũng đã nhiễm một ít khói lửa.
Liên Vũ Phàm luôn quan tâm đến những chuyện của kẻ phá hoại, nhưng bên cạnh nhiệm vụ thì hắn cũng đã hỗ trợ vài lần cho Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật bảo vệ người thường, chung quy là phải trải qua cuộc sống tốt hơn.
Ít nhất là phải kiếm tiền để thay đổi phòng làm việc mới, năm người đàn ông bọn họ không thể cứ khiêu vũ mỗi này trong cái căn phòng toàn là Formaldehyde được. Cho dù hắn là dị năng giả, có sức mạnh tự động đào thải những chất độc ra khỏi cơ thể mà không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu ngửi nhiều thì cũng sẽ đau đầu.
Những thành viên trong tổ tiết mục đến quay hình cũng nhìn bọn họ với ánh mắt thương hại, Tiểu Phó còn cố ý xuống lầu mua một bịch khẩu trang, cho nhân viên của mình đeo vào.
Dần dần Liên Vũ Phàm cũng thay đổi từ việc chỉ cố gắng ép buộc những kẻ phá hoại tạo dựng tên tuổi sang việc cân nhắc kế kinh nhai của bọn họ trong tương lai.
Tìm một số người quen trong mấy phòng ban, thuê họ hỗ trợ theo dõi hoàn thành đơn đặt đặt hàng này.
Liên Vũ Phàm kết bạn với Hoàn Tử Hư chạy ra ngoài làm nhiệm vụ khiến Chân Lê có chút đau đầu.
Sáng nay Úc Hoa đã nói vơi hắn về chuyện pháp tắc không gian, Chân Lê rất muốn đem thông tin này nói với Tổ Chức Thủ Hộ càng sớm càng tốt. Nhưng hôm nay là ngày nhân viên mới được thuê, lại được tổ chương trình đến quay phim, hắn căn bản không tìm thấy cơ hội thích hợp.
Bây giờ Liên Vũ Phàm lại đi làm việc bên ngoài, nghe nói mấy ngày nữ hắn sẽ ở bên ngoài công tác, tạm thời sẽ không tới phòng làm việc, vậy thì hắn tìm ai nói chuyện này bây giờ? Sau khi đặt hàng xong thì Úc Hoa liên lạc với người môi giới, kêu bọn họ tìm một căn nhà phù hợp với yêu cầu của Hoàn Tử Hư. Người môi giới gửi hình ảnh tới, hỏi Úc Hoa có muốn tự mình đi xem không, Úc Hoa không có cái tâm tình đó, dù sao cũng là nơi Hoàn Tử Hư ở, tiền thì cũng là tiền của hắn. Anh chỉ tùy tiện chọn một căn nhà gần phòng làm việc, thuận tiện cho Tổ Chức Thủ Hộ theo dõi, tham ô tiền đặt cọc mà tổ chương trình cấp cho Nguyên Lạc Nhật để thanh toán tiền đặt cọc thuê nhà và phí cho người môi giới.
Sau khi hoàn thành xong các công việc tẻ nhạt này, Úc Hoa nhìn đồng hồ, còn ba tiếng nữa là đến thời gian tan tầm, anh phải thu dọn một chút rồi chuẩn bị về nhà.
Tiểu Vưu đã hai ngày không về nhà rồi, hôm nay nhất định phải về nhà ăn cơm. Anh còn muốn đi đến siêu thị gần đó để mua một ít nguyên liệu nấu ăn tươi ngon để làm nên một bữa tối thịnh soạn.
Vì thế anh nói với Chân Lê: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu quay phim với tổ tiết mục đi, quản lý Nguyên Lạc Nhật và giám đốc Hus cho tốt, hiểu không?"
"Hiểu, hiểu rồi." Chân Lê nuốt nước miếng, chuyện Nguyên Lạc Nhật thức tỉnh dị năng này, xem ra muốn nghẹn chết trong bụng, tạm thời sẽ không nói cho Tổ Chức Thủ Hộ.
Sau khi Úc Hoa rời đi thì những việc mà Chân Lê phụ trách rất nhiều, hắn không có cách nào chỉ có thể tắt phát sóng trực tiếp đi, tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho người thủ hộ có gương mặt bình thường số 1, dùng tiếng lóng hẹn đối phương buổi tối gặp mặt, có tin tức quan trọng muốn nói cho hắn biết.
Đây là phương thức liên lạc khẩn cấp mà Sầm Tiêu để lại cho Chân Lê khi hắn còn ở căn cứ, là hành vi cá nhân của Sầm Tiêu, hắn lo lắng Chân Lê sẽ gặp phải tình huống khẩn cấp, lỡ đau Liên Vũ Phàm không có ở bên cạnh, Chân Lê không có năng lực để tự bảo vệ mình.
Trước đó Hoàn Tử Hư đôi với hai người Chân, Nguyên là thủ hạ lưu tình, chỉ xóa ký ức mà không hề làm tổn thương bọn họ. Lỡ đâu gặp được kẻ còn hung tàn hơn so với kẻ phá hoại 192 thì Chân Lê đã không có may mắn như vậy.
Chân Lê nhấn gửi tin nhắn, đợi một lúc mà không thấy người thủ hộ mặt nạ bình thường số 1 trả lời lại, lại đến thời gian dẫn giám đốc Hus đi dạo, đành phải đi theo tổ tiết mục đi xem Nguyên Lạc Nhật.
Đoàn người đi vào tiểu khu, Nguyên Lạc Nhật và giám đốc Hus nhàn nhã tản bộ, nhiếp ảnh gia đi theo chụp ảnh, hình ảnh vô cùng ấm áp.
Trên thực tế thì giám đốc Hus cho dù bị nghẹn chết cũng không muốn bị camera quay lại hình ảnh nó giải quyết nhu cầu sinh lý, nói cái gì thì cũng không chịu đi WC, cũng nhân lúc Nguyên Lạc Nhật ngồi trên băng ghế dài, dùng móng vuốt đánh vào mắt Nguyên Lạc Nhật, chạm vào kính áp tròng rồi rớt xuống.
Kính áp tròng của Nguyên Lạc Nhật rơi xuống, một con mắt thì nhìn thấy sự vật trong hiện thực, con mắt còn lại thì nhìn thấy hình dạng của năng lượng.
Hắn nhìn thấy giám đốc Hus hoảng loạn kéo dây thừng chạy như điên, bom trong cơ thể càng thêm ảm đạm, phía sau hai sợi dây thừng dường như đang kéo vật gì đó, nhưng mà cũng rất ảm đạm, chưa vào trạng thái kích hoạt.
Hình ảnh chú Husky sau khi đánh vào mặt chủ nhân rồi chạy như điên rất là đáng yêu, Chân Lê ở lại giúp Nguyên Lạc Nhật thay kính áp tròng, còn tổ tiết mục thì đuổi theo Husky.
Chú chó này cũng sẽ lẩn trốn, chạy hai vòng trong tiểu khu rồi không thấy bóng dáng đâu, người của tổ tiết mục tìm nửa ngày cũng không thấy chú chó đâu, vội vàng liên hệ với Chân Lê đi tìm nó.
Khi mọi người đang hoảng loạn, giám đốc Hus vội vàng đến nơi quy định dắt chó đi dạo trong tiểu khi để giải quyết nhu cầu sinh lý của nói, mang theo một vẻ mặt sang chảnh rất thoải mái.
Giải quyết xong xuôi, vẻ mặt giám đốc Hus vô cùng thoải mái đi ra khỏi bụi cỏ, mới vừa xoay người lại thì nhìn thấy một con Alaska to lớn đang nhìn chằm chằm vào nó.
Giám đốc Hus: "......"
Alaska mãnh liệt nhào qua, một thân ấn giám đốc Hus xuống đất rồi cọ cọ vào, chủ nhân của chú chó là một cô gái trẻ, thoạt nhìn thể lực không được tốt nên không thể kéo được chú chó ra.
Giám đốc Hus dưới sự nhiệt tình liếm cắn của chú Alaska mà phát ra âm thanh kêu rên "Áu áu áu" "Áu áu áu", chờ sau khi chủ nhân của con Alaska kéo lại ra sau, thì hơi thở của nó đã thoi thóp, nửa chết nửa sống.
Cuộc sống này không thể trôi qua được, thà rằng bị con chó cắn trực tiếp xuyên qua yết hầu mà chết đi cho rồi. Trong lòng giám đốc Hus ngập tràn bi thương mà nghĩ.
Đúng lúc này thì một giọng trẻ con truyền đến: "Tiểu Hus, thì ra mày ở chỗ này nha, hồi nãy tao nhìn thấy anh Nguyên Lạc Nhật tìm mày đó."
Đứa bé trai Quân Quân duỗi tay ôm Husky nhỏ vào trong ngực, phát hiện chú chó nhỏ bị chú chó lớn dọa tới mức toàn thân phát run, vội vàng trấn an mà sờ đầu và lưng của chú Husky, thấp giọng an ủi nói: "Chớ sợ chớ sợ, nó chỉ là quá nhiệt tình thôi, nó chỉ muốn chơi với mày mà thôi, tao sẽ đi mày đi tìm chủ nhân nhá."
Quân Quân chấp nhận lời xin lỗi của chủ nhân con Alaska thay cho giám đốc Hus, để cho Husky bé nhỏ dụi đầu vào cổ mình, cố sức một chút ôm chú chó đi tìm Nguyên Lạc Nhật.
Bé tuy là con trai nhưng cũng chỉ mới có tám tuổi, Husky hơn ba tháng cũng nặng tầm 6 – 7 kg, một đứa trẻ mới tám tuổi ôm một chú chó tầm ký đó cũng là đã cố hết sức.
Quân Quân muốn đặt tiểu Hus xuống để nó tự đi, nhưng chú chó run rấy quá lợi hại, Quân Quân không có cách nào đành phải cắn răng mà ôm.
Giám đốc Hus vùi mặt vào cổ của Quân Quân, cảm nhận được thân thể ấm áp của đứa nhỏ, trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình, lại được kẻ thù cứu.
Nó muốn giãy giụa, muốn từ trên người của Quân Quân nhảy xuống rồi tự mình đi, không thể nhận quà từ kẻ thù. Nhưng thân thể nó quá mức yếu ớt rồi, không bị chú chó lớn dọa đến mức mất không chế thì cũng thật kiên cường, hiện giờ bốn chân nó đều mềm nhũn, rất khó để chạy nên đành phải để cho đứa nhỏ tùy ý ôm nó.
Bàn tay nhỏ mềm mại sờ lên đầu và lưng nó thật thoải mái, bản năng thân thể của giám đốc Hus cũng luyến tiếc sự chăm sóc này.
Quá không có tiền đồ. Giám đốc Hus dùng móng vuốt sờ vào lông mặt, nhận mệnh để cho Quân Quân đưa nó trả cho Nguyên Lạc Nhật.
Đây là một nhân tài đáng để giữ lại, nhưng mà muốn chém thì vẫn phải chém.
"Giám đốc Hoàn không nghĩ chia phần trăm hoa hồng như thế này là quá nhiều sao?" Úc Hoa nói, "Cậu cũng nói, thông qua phương thức ký kết vào hiệp nghị quảng cáo là một sự đánh cược, một khi đánh cược thất bại thì bên phía chúng ta sẽ chịu tổn thất lớn nhất."
"Có tôi ở đây, không có khả năng thất bại." Hoàn Tử Hư ngạo nghễ nói.
"Hơn nữa giám đốc Liên phải gánh vách khâu hậu mãi và chất lượng sản phẩm, chúng ta không thể để cậu ta làm việc vô ích," Úc Hoa cười nhạt nói, "Kiến nghị của tôi là, nhiều thêm 20%, chúng tôi giữ bảy phần, còn lại ba phần, giám đốc Liên một phần, cậu hai phần."
Hoàn Tử Hư cười lạnh một tiếng: "Anh thật sự dám nói, có tin trong 20% này tôi một xu cũng không cho anh hay không, trực tiếp làm hợp đồng âm dương nhét hết vào ví tiền của tôi?"
"Hoặc là hai phần, hoặc là số tiền này ai cũng không kiếm được." Úc Hoa thản nhiên nói, "Cho dù cậu có không đi, công ty nếu đu doanh số thì cũng có thể kiếm được không ít tiền, nhưng mà số tiền này, một phân tiền đều không có liên hệ với cậu, cậu tiếp tục nhận mức lương cơ bản là 1500 tệ."
Nếu Hoàn Tử Hư có thể kiếm được số tiền này, anh tạm thời sẽ không dùng cơ hội lần này để rửa tiền, bởi vì số tiền kiếm được đã cũng đủ nhiều; nếu Hoàn Tử Hư không ra tay, Úc Hoa sẽ tự lập hóa đơn và thay đổi thu chi một chút, lợi dụng thân phận cổ đông để chuyển cho mình một số tiền, đem một trăm triệu trong tài khoản bí mật rồi lén lút chuyển một trăm vạn vào tài khoản của anh, khi có được tiền thì sẽ trả tiền cho khoản vay mua nhà.
Cho dù như thế nào thì Úc Hoa cũng sẽ lãi đều mà không lỗ, còn Hoàn Tử Hư thì sẽ thảm, hoặc là 1500 tệ hoặc là hai phần, không thương lượng.
Hai quân giằng co, quan trọng nhất chính là khí thế, từ lúc đầu thì Hoàn Tử Hư đã thua rồi.
Hắn và Úc Hoa nhìn nhau một chút, tin chắc người này thà rằng giết một nghìn kẻ địch tự tổn hại tám, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chiếm được tiện nghi này.
Hoàn Tử Hư nhớ tới Phong Khôi còn ở trong căn cứ người thủ hộ chờ hắn, hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh trở lại, hắn cần một nơi để thu xếp, cũng may là sau khi đạt được sự tín nhiệm của Tổ Chức Thủ Hộ thì sẽ trả Phong Khôi lại đây. Hắn thỏa hiệp nói: "Có thể, nhưng trước đó tôi muốn anh thuê cho tôi một căn nhà với hai phòng ngủ, tôi không muốn ở phòng làm việc."
"Tiền thuê nhà sẽ được trừ vào phần trăm hoa hồng cua cậu, nếu cậu không thu được doanh số như đã hứa thì cậu dùng nửa năm tiền lương để trả nợ." Úc Hoa vừa nói chuyện vừa lướt những ngón tay lên máy tính, chưa đến năm phút đã đánh ra một phần hợp đồng cá nhân của công ty dành cho Hoàn Tử Hư.
"Được, coi như lần này anh chiếm tiện nghi." Hoàn Tử Hư xem kỹ bản hợp đồng, hung hăng mà ký tên của mình xuống.
Người xem Liên Vũ Phàm: "......"
Liên Vũ Phàm rất lý trí, là một học sinh có thành tích cao, trong quá trình học tập cũng tham gia không ít trận chiến, nhưng trước nay chưa từng gặp qua câu chuyện cậu lừ tôi gạt trong xã hội, lúc này có chút há hốc mồm. Luôn cảm thấy trong cuộc nói chuyện vừa rồi luôn thoáng hiện lên hình ảnh của đao kiếm, Úc Hoa và Hoàn Tử Hư nhìn như cười, trên thực tế đã thấy máu, máu của Hoàn Tử Hư.
Liên Vũ Phàm thấy Hoàn Tử Hư rầu rĩ không vui nên không thể không nói: "Tôi không có thiếu tiền, một phần của tôi tôi cho cậu."
Hoàn Tử Hư kéo Liên Vũ Phàm sang một gian khác, tránh Úc Hoa thấp giọng nói: "Tôi biết anh không thiếu tiền, khả năng đời này của anh cũng không có cơ hội để tiêu tiền, nhưng số tiền này không phải dành cho một mình anh. Anh tìm ai đó để làm công việc kiểm tra chất lượng và thuê đội ngũ pháp lý bên ngoài, chẳng lẽ muốn người ta làm việc không công sao? Tôi biết anh có năng lực khiến cho người ta làm việc không công cho anh, nhưng một hai lần thì có thể, sau này còn phải hợp tác, nếu có tăng ca thì cũng phải đưa thêm tiền. Đáng lẽ ra Úc Hoa phải là người trả số tiền này, nhưng mà tôi thấy anh ta không có ý định đưa số tiền đó ra đâu."
Nói xong Hoàn Tử Hư che ngực lại, cảm giác trong lòng đã bị nội thương.
Liên Vũ Phàm gật đầu và quyết định nhận lấy số tiền này. Hắn cũng không có ý định sẽ ở lại, sẽ giao toàn bộ cho nhân viên chịu trách nhiệm quả lý và theo dõi.
Sự việc lần này khiến Liên Vũ Phàm nhìn Hoàn Tử Hư với một con mắt khác, hắn nói: "Cậu có thể giúp tôi nghĩ những việc như vậy cũng là một chuyện rất tốt."
Hoàn Tử Hư mắt trợn trắng, khinh bỉ nói: "Anh nghĩ rằng tôi sẵn sàng cho bọn họ tiền sao? Phải cấp tiền thì bọn họ mới làm việc tốt hơn được, có mấy người giống như anh luôn quên mình và tận tụy, còn đại đa số người đều ích kỷ trục lợi, muốn để con ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ. Chủ yếu là tôi muốn kiếm tiền cho bản thân, cho dù đi tới chỗ nào thì trước tiên cũng phải tích lũy hoặc trao đổi tương đương, đây là quy luật cần thiết để sinh tồn."
Hoàn Tử Hư không mạnh, ít nhất là một trăm thế giới đầu tiên sẽ không mạnh. Hắn khác với kiểu chiến đấu vật lý của những sấm quan giả như Nguyên Lạc Nhật và tên cuồng bom, những sấm quan giả đó khi đến một thế giới mới luôn phải nghĩ như thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn, tìm được nhược điểm của Mục Tiêu Nhiệm Vụ, đánh nhanh thắng nhanh. Mà Hoàn Tử Hư mỗi khi đến một thế giới mới, đều nghĩ đến việc "Sống trước tiên".
Thật vất vả mới trở nên mạnh mẽ hơn, sau khi qua một vài thế giới thì hệ thống lại mở ra hình thức săn giết, hắn và Phong Khôi phải lâm vào cơn ác mộng sinh tồn.
Sinh tồn trong cá kẽ hở là thái độc bình thường của Hoàn Tử Hư.
Nếu Úc Hoa thực sự là lãnh đạo của người thủ hộ thì không sao cả, tất cả cũng chỉ là diễn kịch; nếu Úc Hoa quả thật là một người thường, cả ngày nghĩ kiếm tiền như thế nào và bóp chết nhân viên, như vậy ở trong cái phòng làm việc này, muốn cho bản thân sống tốt một chút thì chỉ có một phương pháp là kiếm tiền.
Úc Hoa trực tiếp đem phương thức liên hệ của nhà cần quảng cáo cho Hoàn Tử Hư, rồi yêu cầu hắn thảo luận về những danh sách này với Liên Vũ Phàm.
Lý giải ban đầu của Liên Vũ Phàm đối với cái văn phòng này là, mỗi ngày khiêu vũ, thu hút lưu lượng, hấp dẫn sứ chú ý của kẻ phá hoại, biến khu Húc Dương trở thành một địa điểm hấp dẫn của những kẻ phá hoại, hỗ trợ Tổ Chức Thủ Hộ phát hiện những kẻ phá hoại nhanh nhất, đem tổn thất gây ra cho thế giới này giảm đến mức thấp nhất. Trong quá trình này, nếu có thể truy tìm ra thân phận của người áo đen thì càng tốt.
Khi tiếp nhận nhiệm vụ này, Liên Vũ Phàm không hề tính đến chuyện sống chết của bản thân trước những kẻ phá hoại, đương nhiên càng không nghĩ tới việc phải làm gì như những người Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật – những người phải sinh tồn trên thế giới này sau khi mất đi sức mạnh.
Liên Vũ Phàm không thiếu tiền, cha hắn là người thủ hộ, nhà nước gánh hết tất cả các chi phí cho gia đình hắn, kể cả phí an dưỡng kếch xù cũng là do nhà nước cung cấp. Hắn đi học không cần tiêu tiền, ngồi máy bay đều là chuyên cơ của tổ chức, cơm ăn, áo mặc, sinh sống, đi lại đều có người xử lý, hàng tháng còn có một khoản tiền trợ cấp đều được gửi vào tài khoản của hắn.
Sự lý tính của hắn không dính khói lửa nhân gian là vì có người giúp hắn xử lý toàn bộ những việc lặt vặt, người thủ hộ Liên Vũ Phàm có thể chuyên tâm công tác.
Nhưng Liên Vũ Phàm ở trong văn phòng của Chân Lê phải mặt xám mày tro đi theo Úc Hoa trang hoàng phòng ốc, nhìn thấy Chân Lê vẫn đang sống trong căn phòng tối tăm dưới hầm, nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật chỉ có một chiếc giường xếp, thức ăn chủ yếu mỗi ngày là mì ăn liền, dần dần hắn cũng đã nhiễm một ít khói lửa.
Liên Vũ Phàm luôn quan tâm đến những chuyện của kẻ phá hoại, nhưng bên cạnh nhiệm vụ thì hắn cũng đã hỗ trợ vài lần cho Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật bảo vệ người thường, chung quy là phải trải qua cuộc sống tốt hơn.
Ít nhất là phải kiếm tiền để thay đổi phòng làm việc mới, năm người đàn ông bọn họ không thể cứ khiêu vũ mỗi này trong cái căn phòng toàn là Formaldehyde được. Cho dù hắn là dị năng giả, có sức mạnh tự động đào thải những chất độc ra khỏi cơ thể mà không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu ngửi nhiều thì cũng sẽ đau đầu.
Những thành viên trong tổ tiết mục đến quay hình cũng nhìn bọn họ với ánh mắt thương hại, Tiểu Phó còn cố ý xuống lầu mua một bịch khẩu trang, cho nhân viên của mình đeo vào.
Dần dần Liên Vũ Phàm cũng thay đổi từ việc chỉ cố gắng ép buộc những kẻ phá hoại tạo dựng tên tuổi sang việc cân nhắc kế kinh nhai của bọn họ trong tương lai.
Tìm một số người quen trong mấy phòng ban, thuê họ hỗ trợ theo dõi hoàn thành đơn đặt đặt hàng này.
Liên Vũ Phàm kết bạn với Hoàn Tử Hư chạy ra ngoài làm nhiệm vụ khiến Chân Lê có chút đau đầu.
Sáng nay Úc Hoa đã nói vơi hắn về chuyện pháp tắc không gian, Chân Lê rất muốn đem thông tin này nói với Tổ Chức Thủ Hộ càng sớm càng tốt. Nhưng hôm nay là ngày nhân viên mới được thuê, lại được tổ chương trình đến quay phim, hắn căn bản không tìm thấy cơ hội thích hợp.
Bây giờ Liên Vũ Phàm lại đi làm việc bên ngoài, nghe nói mấy ngày nữ hắn sẽ ở bên ngoài công tác, tạm thời sẽ không tới phòng làm việc, vậy thì hắn tìm ai nói chuyện này bây giờ? Sau khi đặt hàng xong thì Úc Hoa liên lạc với người môi giới, kêu bọn họ tìm một căn nhà phù hợp với yêu cầu của Hoàn Tử Hư. Người môi giới gửi hình ảnh tới, hỏi Úc Hoa có muốn tự mình đi xem không, Úc Hoa không có cái tâm tình đó, dù sao cũng là nơi Hoàn Tử Hư ở, tiền thì cũng là tiền của hắn. Anh chỉ tùy tiện chọn một căn nhà gần phòng làm việc, thuận tiện cho Tổ Chức Thủ Hộ theo dõi, tham ô tiền đặt cọc mà tổ chương trình cấp cho Nguyên Lạc Nhật để thanh toán tiền đặt cọc thuê nhà và phí cho người môi giới.
Sau khi hoàn thành xong các công việc tẻ nhạt này, Úc Hoa nhìn đồng hồ, còn ba tiếng nữa là đến thời gian tan tầm, anh phải thu dọn một chút rồi chuẩn bị về nhà.
Tiểu Vưu đã hai ngày không về nhà rồi, hôm nay nhất định phải về nhà ăn cơm. Anh còn muốn đi đến siêu thị gần đó để mua một ít nguyên liệu nấu ăn tươi ngon để làm nên một bữa tối thịnh soạn.
Vì thế anh nói với Chân Lê: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu quay phim với tổ tiết mục đi, quản lý Nguyên Lạc Nhật và giám đốc Hus cho tốt, hiểu không?"
"Hiểu, hiểu rồi." Chân Lê nuốt nước miếng, chuyện Nguyên Lạc Nhật thức tỉnh dị năng này, xem ra muốn nghẹn chết trong bụng, tạm thời sẽ không nói cho Tổ Chức Thủ Hộ.
Sau khi Úc Hoa rời đi thì những việc mà Chân Lê phụ trách rất nhiều, hắn không có cách nào chỉ có thể tắt phát sóng trực tiếp đi, tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho người thủ hộ có gương mặt bình thường số 1, dùng tiếng lóng hẹn đối phương buổi tối gặp mặt, có tin tức quan trọng muốn nói cho hắn biết.
Đây là phương thức liên lạc khẩn cấp mà Sầm Tiêu để lại cho Chân Lê khi hắn còn ở căn cứ, là hành vi cá nhân của Sầm Tiêu, hắn lo lắng Chân Lê sẽ gặp phải tình huống khẩn cấp, lỡ đau Liên Vũ Phàm không có ở bên cạnh, Chân Lê không có năng lực để tự bảo vệ mình.
Trước đó Hoàn Tử Hư đôi với hai người Chân, Nguyên là thủ hạ lưu tình, chỉ xóa ký ức mà không hề làm tổn thương bọn họ. Lỡ đâu gặp được kẻ còn hung tàn hơn so với kẻ phá hoại 192 thì Chân Lê đã không có may mắn như vậy.
Chân Lê nhấn gửi tin nhắn, đợi một lúc mà không thấy người thủ hộ mặt nạ bình thường số 1 trả lời lại, lại đến thời gian dẫn giám đốc Hus đi dạo, đành phải đi theo tổ tiết mục đi xem Nguyên Lạc Nhật.
Đoàn người đi vào tiểu khu, Nguyên Lạc Nhật và giám đốc Hus nhàn nhã tản bộ, nhiếp ảnh gia đi theo chụp ảnh, hình ảnh vô cùng ấm áp.
Trên thực tế thì giám đốc Hus cho dù bị nghẹn chết cũng không muốn bị camera quay lại hình ảnh nó giải quyết nhu cầu sinh lý, nói cái gì thì cũng không chịu đi WC, cũng nhân lúc Nguyên Lạc Nhật ngồi trên băng ghế dài, dùng móng vuốt đánh vào mắt Nguyên Lạc Nhật, chạm vào kính áp tròng rồi rớt xuống.
Kính áp tròng của Nguyên Lạc Nhật rơi xuống, một con mắt thì nhìn thấy sự vật trong hiện thực, con mắt còn lại thì nhìn thấy hình dạng của năng lượng.
Hắn nhìn thấy giám đốc Hus hoảng loạn kéo dây thừng chạy như điên, bom trong cơ thể càng thêm ảm đạm, phía sau hai sợi dây thừng dường như đang kéo vật gì đó, nhưng mà cũng rất ảm đạm, chưa vào trạng thái kích hoạt.
Hình ảnh chú Husky sau khi đánh vào mặt chủ nhân rồi chạy như điên rất là đáng yêu, Chân Lê ở lại giúp Nguyên Lạc Nhật thay kính áp tròng, còn tổ tiết mục thì đuổi theo Husky.
Chú chó này cũng sẽ lẩn trốn, chạy hai vòng trong tiểu khu rồi không thấy bóng dáng đâu, người của tổ tiết mục tìm nửa ngày cũng không thấy chú chó đâu, vội vàng liên hệ với Chân Lê đi tìm nó.
Khi mọi người đang hoảng loạn, giám đốc Hus vội vàng đến nơi quy định dắt chó đi dạo trong tiểu khi để giải quyết nhu cầu sinh lý của nói, mang theo một vẻ mặt sang chảnh rất thoải mái.
Giải quyết xong xuôi, vẻ mặt giám đốc Hus vô cùng thoải mái đi ra khỏi bụi cỏ, mới vừa xoay người lại thì nhìn thấy một con Alaska to lớn đang nhìn chằm chằm vào nó.
Giám đốc Hus: "......"
Alaska mãnh liệt nhào qua, một thân ấn giám đốc Hus xuống đất rồi cọ cọ vào, chủ nhân của chú chó là một cô gái trẻ, thoạt nhìn thể lực không được tốt nên không thể kéo được chú chó ra.
Giám đốc Hus dưới sự nhiệt tình liếm cắn của chú Alaska mà phát ra âm thanh kêu rên "Áu áu áu" "Áu áu áu", chờ sau khi chủ nhân của con Alaska kéo lại ra sau, thì hơi thở của nó đã thoi thóp, nửa chết nửa sống.
Cuộc sống này không thể trôi qua được, thà rằng bị con chó cắn trực tiếp xuyên qua yết hầu mà chết đi cho rồi. Trong lòng giám đốc Hus ngập tràn bi thương mà nghĩ.
Đúng lúc này thì một giọng trẻ con truyền đến: "Tiểu Hus, thì ra mày ở chỗ này nha, hồi nãy tao nhìn thấy anh Nguyên Lạc Nhật tìm mày đó."
Đứa bé trai Quân Quân duỗi tay ôm Husky nhỏ vào trong ngực, phát hiện chú chó nhỏ bị chú chó lớn dọa tới mức toàn thân phát run, vội vàng trấn an mà sờ đầu và lưng của chú Husky, thấp giọng an ủi nói: "Chớ sợ chớ sợ, nó chỉ là quá nhiệt tình thôi, nó chỉ muốn chơi với mày mà thôi, tao sẽ đi mày đi tìm chủ nhân nhá."
Quân Quân chấp nhận lời xin lỗi của chủ nhân con Alaska thay cho giám đốc Hus, để cho Husky bé nhỏ dụi đầu vào cổ mình, cố sức một chút ôm chú chó đi tìm Nguyên Lạc Nhật.
Bé tuy là con trai nhưng cũng chỉ mới có tám tuổi, Husky hơn ba tháng cũng nặng tầm 6 – 7 kg, một đứa trẻ mới tám tuổi ôm một chú chó tầm ký đó cũng là đã cố hết sức.
Quân Quân muốn đặt tiểu Hus xuống để nó tự đi, nhưng chú chó run rấy quá lợi hại, Quân Quân không có cách nào đành phải cắn răng mà ôm.
Giám đốc Hus vùi mặt vào cổ của Quân Quân, cảm nhận được thân thể ấm áp của đứa nhỏ, trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình, lại được kẻ thù cứu.
Nó muốn giãy giụa, muốn từ trên người của Quân Quân nhảy xuống rồi tự mình đi, không thể nhận quà từ kẻ thù. Nhưng thân thể nó quá mức yếu ớt rồi, không bị chú chó lớn dọa đến mức mất không chế thì cũng thật kiên cường, hiện giờ bốn chân nó đều mềm nhũn, rất khó để chạy nên đành phải để cho đứa nhỏ tùy ý ôm nó.
Bàn tay nhỏ mềm mại sờ lên đầu và lưng nó thật thoải mái, bản năng thân thể của giám đốc Hus cũng luyến tiếc sự chăm sóc này.
Quá không có tiền đồ. Giám đốc Hus dùng móng vuốt sờ vào lông mặt, nhận mệnh để cho Quân Quân đưa nó trả cho Nguyên Lạc Nhật.
Danh sách chương