Cái chuyện Úc Hoa nấu cơm bằng dị năng này, ngay từ đầu Vưu Chính Bình cũng không biết gì cả.
Cậu vốn đang nghỉ ngơi dài hạn, tận mắt nhìn thấy cảnh gà bày chó sủa của phòng làm việc dưới sự quản lý của Úc Hoa, nhìn thấy sự vui vẻ hay bi thương trong cuộc sống mà những kẻ phá hoại từng chiến đấu. Đối lập với trạng thái thâm trầm và vô hồn khi mới vừa tới thế giới này, đối lập với sự cô đơn trước khi chết cho người thủ lĩnh của Liên Minh Thông Quan, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều tràn đầy cảm xúc, bọn họ có cảm giác tồn tại chân thật hơn.
Nhớ lại thái độ của Úc Hoa đối với các sấm quan giả trong thế giới nhỏ, Vưu Chính Bình càng có thể cảm nhận rõ ràng những sự thay đổi của Úc Hoa trước và sau đó.
Vưu Chính Bình biết rằng sau hơn hai ngàn thế giới, sau mười lăm năm sống cuộc sống bình yên, con đường mà Úc Hoa đang đi hoàn toàn khác với trước đây.
Hệ thống phái người đuổi giết Úc Hoa, ép Úc Hoa cởi bỏ phong ấn và giải phóng năng lượng. Úc Hoa nhìn như không tình nguyện, nhưng trên thực tế khi anh ra lệnh cho Chân Lê mở phòng làm việc, trong lòng anh cũng đã có một kế hoạch thô sơ để đánh bại hệ thống.
Anh thực hiện kế hoạch một cách thong thả và đâu ra đấy, vô tri vô giác thay đổi sấm quan giả thúc đẩy phòng làm việc cũng như thay đổi ấn tượng của Tổ Chức Thủ Hộ.
Úc Hoa đã lên kế hoạch từ lâu, mọi thứ đều rõ ràng ở trong lòng.
Trong khoảng thời gian này nếu cái gì được gọi là sự tùy hứng của Úc Hoa, thì đại khái chính là việc giấu giếm thân phận, ngụy trang chuyện này dưới mi mắt của người thủ hộ.
Úc Hoa hoặc là có thể công khai thân phận của mình, hoặc là cách Tổ Chức Thủ Hộ rất xa, miễn cho bị nghi ngờ.
Anh cẩn thận che chở cái thân phận "Úc Hoa" là người bình thường này, là vì muốn kéo dài cuộc sống bình yên của anh càng dài càng tốt.
Nhưng mà những ngày tháng như vậy, đại khái cũng không duy trì được bao lâu nữa.
Từ sau khi Úc Hoa mua nhà, anh đã không có ý định che giấu thân phận của mình nữa, anh đang chuẩn bị cho trận chiến trong tương lai.
Vưu Chính Bình đã tận dụng kỳ nghỉ của mình để ở cùng với Úc Hoa nhiều nhất có thể, nhìn thấy một mặt của Úc Hoa trong công việc, có thể phần nào thấy rõ sự keo kiệt và tùy hứng của anh, cùng phần nào là do ngụy trang vì những thú vui ác ý.
Vứt bỏ thực lực quá mức cường đại của mình, Úc Hoa là một người thích sống ở nhà, có chút khẩu thị tâm phi, thích nhìn những biểu tình khó xử của người khác, một người xấu vui với sự chọc ghẹo người khác, tính cách có chút ác liệt, nhưng lại có chút tôn trọng những người đơn thuần giữ vững nhân tâm.
Úc Hoa vẫn là một người có sự sỉ diện, cho dù chật vật đến đâu, vẻ mặt của anh vẫn phải luôn bình tĩnh và trấn định, cho dù nghèo bao nhiêu, dùng vật liệu kém bao nhiêu, thì những vật bao bọc bên ngoài phòng làm việc cũng phải đều đặn.
Điểm cười của Úc Hoa thật ra rất thấp, nhưng vào thời điểm anh càng muốn cười thì sẽ càng nhị xuống, người sau có thể không hề có chút hình tượng mà ôm bụng cười to, nhưng người trước nhất định mà ít nói ít cười. Ngược lại, khi tức giận thì anh sẽ dùng nụ cười để che đậy cảm xúc, càng giận thì nụ cười càng sâu.
Úc Hoa cũng có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế và chút chủ nghĩa hoàn hảo, anh có chút chán ghét việc theo đuổi sự hoàn hảo của chính mình, nhưng lại có chút không tiếp nhận được bản ngã không hoàn hảo của mình, cho nên anh hy vọng có ai đó sẽ phá vỡ giới hạn suy nghĩ của bản thân anh.
Úc Hoa......
Hiểu biết càng nhiều, Vưu Chính Bình càng có thể nhận ra rõ ràng rằng sự nhất kiến chung tình của cậu dành cho Úc Hoa bắt nguồn từ sức hút từ nội tâm của anh và từ sự nhắc nhở trực giác của cậu.
Một người như vậy, không hoàn mỹ, có rất nhiều khuyết điểm nhỏ không gây tổn hại đến nội tâm cường đại của anh, ưu điểm của Úc Hoa thì Vưu Chính Bình thích, khuyết điểm của anh thì cậu cũng thấy rất đáng yêu.
Một cái thoáng nhìn vội vàng bên ngoài ô cửa của chiếc xe việt dã, giác quan thứ sáu đỉnh cấp của người thủ hộ Vưu Chính Bình đang điên cuồng nhắc nhở cậu, bắt lấy người này, đừng có bỏ lỡ, đừng để anh ấy đi xa.
Nếu có thể, Vưu Chính Bình vẫn muốn ở bên cạnh Úc Hoa, càng lâu thì càng tốt.
Đáng tiếc, cho dù Vưu Chính Bình và Úc Hoa có vắt hết não, điều nên đến rồi cũng sẽ đến.
Hôm nay khi Vưu Chính Bình đột nhiên nhận được thông báo của tổ chức, muốn cậu nhanh chóng quay về căn cứ, hai người đã mơ hồ cảm giác được thời khắc đó đã đến.
Lúc đó Úc Hoa nở một nụ cười rất sâu, anh giúp Vưu Chính Bình sửa sang lại quần áo, nói nhỏ bên tai cậu: "Anh về nhà nấu cơm, chờ em trở về ăn cơm tối."
Vưu Chính Bình khổ sở nói: "Em thường xuyên qua đêm ở căn cứ, có khả năng sẽ không có cách nào......"
"Sẽ không," Úc Hoa chắc chắn nói, "Hôm nay nhất định em có thể về nhà ăn cơm tối."
Đã bao nhiêu lần, Úc Hoa sau khi tan tầm thì lại vui vẻ mua đồ ăn mang về nhà, rồi lại nhận được tin nhắn của Vưu Chính Bình, nói tối nay không thể về nhà. Mỗi một lần có nhiệm vụ, Tổ Chức Thủ Hộ đều sẽ cướp Vưu Chính Bình ra khỏi Úc Hoa, nhưng lần ngày sẽ không.
Cho dù có phải trực tiếp đem bàn ăn đến chỗ Tổ Chức Thủ Hộ, thì tối nay Vưu Chính Bình cũng phải ăn bữa cơm mà Úc Hoa nấu.
Khi Vưu Chính Bình đến căn cứ, thì đã nhận ra biểu hiện của Úc Hoa không đúng rồi.
Bởi vậy khi hệ thống đột ngột tấn công, Úc Hoa dùng dị năng nấu cơm, thế nhưng Vưu Chính Bình cảm thấy không ngạc nhiên chút nào.
Thậm chí cậu có thể cảm nhận được, sở dĩ hệ thống có sức mạnh cường đại như vậy, là bởi vì Úc Hoa đã chủ trì mở khóa phong ấn.
Việc đột nhiên triệu tập Vưu Chính Bình khiến cho Úc Hoa nhận ra rằng Tổ Chức Thủ Hộ đã đạt được sự đồng thuận thống nhất về "Kế hoạch căn nguyên", và thời khắc ước định giữa anh và quy tắc thế giới đã tới rồi.
Vì thế anh chủ động mở khóa phong ấn, giải phóng năng lượng, dụ dỗ hệ thống tiến vào thé giới này, cũng trình diễn một màn Hồng Môn Yến này.
Úc Hoa nhất định phải có được "Kế hoạch căn nguyên" cùng dung hợp với năng lượng của sấm quan giả, đây là nguồn sức mạnh mà anh vẫn luôn khuyết thiếu, chính là nguồn sức mạnh bảo vệ bất khả xâm phạm, không thể lay chuyển nhiều năm dưới sự bào mòn không ngừng của hệ thống!
Cỗ sức mạnh này không thể dùng năng lực "Chi phối" để mạnh mẽ thu gom, mà cần phải có sự cam tâm tình nguyện trả giá hết tất cả của người thủ hộ khi đối kháng với hệ thống thì mới có thể phát huy hết uy lực mạnh mẽ nhất của "Kế hoạch căn nguyên".
Úc Hoa định một mình mang theo sức mạnh này để đối chiến với hệ thống, nhưng Vưu Chính Bình lại không đồng ý.
Đứng bên cạnh cục trưởng Tiêu, Vưu Chính Bình nói với Úc Hoa: "Căn nguyên của "Kế hoạch căn nguyên" là "bảo vệ", căn nguyên của anh là "chi phối", đây là hai mặt của cùng một loại năng lượng, chúng tương tự nhau nhưng khó chuyển hóa, anh không có cách nào để đồng thời thi triển hai loại năng lượng này. Một bên là đối kháng với hệ thống, một bên còn phải phân tâm để bảo vệ các thế giới song song và những sấm quan giả khác, quá nguy hiểm."
"Anh có thể nhận những tác hại tiêu cực do "Kế hoạch căn nguyên" gây ra, nhưng em thì không thể." Úc Hoa việc nào ra việc đó.
"Em có thể." Vưu Chính Bình kiên định nói, "Sức mạnh của Tổ Chức Thủ Hộ chỉ có thể kiểm soát bởi người thủ hộ."
Cặp chồng chồng sầu bi đứng đội diện nhau, những người còn lại thì không dám phát ra tiếng, nhìn hai người giằng co qua lại.
Lời nói của Vưu Chính Bình đã được truyền đạt một các nghiêm túc tới các lãnh đạo cao tầng của Tổ Chức Thủ Hộ Thế giới thông qua thiết bị nghe lén, cục trưởng Tiêu nghe được mệnh lệnh của cấp trên rồi hỏi: "Đội trưởng Vưu, cậu có chắc chắn là hoàn toàn khống chế được "Kế hoạch căn nguyên" không?"
"Nếu tôi làm không được thì không có ai có thể làm được." Vưu Chính Bình tự tin nói.
"Tôi đã biết." Cục trưởng Tiêu nhìn về phía Úc Hoa, "Sau khi tổ chức bàn bạc thì có thể đáp ứng điều kiện thứ nhất của cậu, đương nhiên là chúng tôi có thù oán với những kẻ phá hoại, nhưng nhìn về đại cục trước mặt, những mối thù cá nhân là không đáng để nhắc tới. Nhưng mà điều kiện thứ hai thì chúng tôi không đồng ý, chúng tôi giao toàn bộ sức mạnh hệ thống vào tay một người, để cậu ấy đối kháng với hệ thống, đem toàn bộ vận mệnh thế giới phó thác trên tay cậu, xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì không thể làm điều đó.
"Người thủ hộ từ đầu đến cuối đều đoàn kết tác chiến, trận chiến cuối cũng cũng nên là như thế, cho dù thắng hay thua, chúng tôi cũng hy vọng có thể kiểm soát nó bằng chính đôi tay của mình."
Úc Hoa không nói gì, mà là nhìn Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của Úc Hoa, bá đạo nói: "Nghe lời em!"
Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình, nghĩ thầm tại sao người này vẫn luôn phá vỡ kế hoạch của anh cơ chứ? Khi anh quyết định sống cô độc hết quãng đời còn lại, mang theo năng lượng hệ thống vào phần mộ, thì Vưu Chính Bình lại xuất hiện trong cuộc đời của anh, gợi lên mong muốn được yêu và kết hôn của Úc Hoa; khi anh sắp xếp kế hoạch của buổi hẹn hò đầu tiên, Vưu Chính Bình cưỡi một chiếc xe máy xe gió rồi cán nát kế hoạch của anh ở dưới bánh xe; khi anh đã sẵn sàng thực hiện lời cầu hôn hoàn hảo, Vưu Chính Bình đã cường ngạnh lôi anh tới Cục Dân Chính để lãnh chứng; khi anh quyết định sẽ một mình chống lại hệ thống, Vưu Chính Bình lại một lần nữa nhiễu loạn kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết của anh.
Tiểu Vưu chính là tập hợp những gì ngoài ý muốn trong cuộc đời anh.
"Anh......" Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình, nhẹ giọng nói, "Bảo vệ một người dưới sự tấn công của hệ thống, anh không nắm chắc được điều này."
Úc Hoa bày mưu lập kế, ý đồ bảo vệ hết tất cả, nhưng chưa bao giờ có thể kịp thời bảo vệ Vưu Chính Bình.
Mỗi một lần chiến đấu, người bị thương đều là Tiểu Vưu của anh.
"Em từ trước đến nay không cần anh phải bảo vệ." Vưu Chính Bình kiên định nói.
Đội trưởng tiểu đội người thủ hộ khu Húc Dương, cũng không phải là một người trốn sau cường giả chờ giải cứu, cậu luôn luôn đứng ở đằng trước nhất, lấy máu thịt của mình để ngăn cản mưa bom bão đạn ở phía trước.
"Em còn có gia đình, hà tất phải đi theo anh đánh một trận mà không phân được thắng bại?" Úc Hoa hỏi.
"Không có cơ hội chiến thắng thì không đánh sao? Hy sinh là trách nhiệm của một mình anh sao? Tại sao gánh nặng của thế giới lại đè lên vai anh cơ chứ?" Đầu óc Vưu Chính Bình chưa bao giờ sáng suốt như lúc này, "Anh cứu vớt thế giới, em bảo vệ anh, không được sao?"
Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình, rốt cuộc nhịn không được, dang rộng hai tay ôm người yêu vào trong lồng ngực.
Mọi người trong nhà không ai quay rầy đến bọn họ, nhưng có một tia sấm sét thẳng tắp đánh vào trên cửa sổ, tiếng nổ vang rung trời khiến cho cặp chồng chồng sầu bi không thể không tách ra, Úc Hoa lạnh lùng nhìn nét u ám bên ngoài cửa sổ nói: "Sức mạnh của anh chống đỡ không được lâu lắm."
Cục trưởng Tiêu nhân cơ hội này nói: "Chúng ta lập tức tới căn cứ, ở đó có trang bị của "Kế hoạch căn nguyên". Hiện tại các Tổ Chức Thủ Hộ ở các quốc gia đang tích hợp tất cả các sức mạnh vào trong thiết bị, năng lượng của mỗi thiết bị sẽ được tập hợp lại với nhau thông quá trường năng lượng, nguồn năng lượng sẽ được giải phóng ở trang bị bên trong căn cứ. Máy bay trực thăng đang ngừng ở trên lầu, chúng ta lập tức......"
Lời còn chưa nói xong, Úc Hoa búng nhẹ ngón tay một cái, mọi người đã xuất hiện phía trên căn cứ.
"Chúng tôi mở ra "Kế hoạch căn nguyên" ngay lập tức." Cục trưởng Tiêu dừng lại, tiếp tục trầm ổn rồi nói tiếp.
Không chỉ có những người ăn cơm trong nhà của Úc Hoa, còn có Quân Quân đang cầm cây bút và một cuốn vở đang làm bài tập.
Vốn dĩ Quân Quân đang ở nhà vắt hết óc để làm đề toán olympic, lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ thì bé cũng không gọi bậy, mà là nhìn chằm chằm vào Tiểu Hus mà bé quen thuộc nhất, ôm chặt giám đốc Hus.
Nhìn thấy dáng vẻ thích ứng như thế của đứa nhỏ, Vưu Chính Bình không khỏi có một chút chua xót, đứa nhỏ Quân Quân này, còn tuổi nhỏ mà đã chịu đựng quá nhiều rồi.
"Quân Quân cũng là dị năng giả, bé cũng phải được bao gồm ở bên trong," Úc Hoa nói, "Còn có hai kẻ phá hoại bị giam giữ trong căn cứ, tuy rằng bọn họ mất đi sức mạnh, nhưng cũng có ấn ký của hệ thống, cũng phải gia nhập."
Cục trưởng Tiêu nhanh chóng sắp xếp cho các thành viên trong căn cứ tổ chức nhân lực, hai bàn tay ông tách ra, toàn bộ căn cứ nổi lên trên, trang bị của "Kế hoạch căn nguyên" cũng đã lên trên đỉnh của căn cứ.
Đây là một trang bị hình tròn trông giống như biểu tượng Thái Cực Quyền, đường con ở giữa ngăn cách hình dạng con cá Thái Cực màu đen và trắng, thiết bị chip trên con cá Thái Cực khi nhìn từ trên cao vô cùng giống như gợn sóng của trường năng lượng.
Mắt của hai con cá Thái Cực một đen một trắng, trang bị đầu vào của năng lượng là màu đen, tất cả năng lượng mà người thủ hộ rót vào bên trong mắt cá đen, trang bị đầu ra là màu trắng, một mình Vưu Chính Bình đứng trong mắt cá trắng đó, nhận lấy toàn bộ sức mạnh.
Nhân viên hỗ trợ của Tổ Chức Thủ Hộ mang đến kẻ phá hoại 187 và "Quan Thiều Quang" còn đang hôn mê, mọi người cùng vây quanh bên ngoài mắt cá đen.
Cục trưởng Tiêu đưa cho mỗi người một trang bị đầu ra vào lòng bàn tay, đồng thời đặt lòng bàn tay vào trong trang bị, con cá Thái Cực có thê tự động hấp thu năng lượng.
"Bắt đầu." Cục trưởng Tiêu nói.
- ------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa (gói ghém chén dĩa trong tủ lạnh): Khắc tinh của chủ nghĩa hoàn mỹ - Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình (tự ý phá tủ lạnh): Con người mà, cứ làm theo ý mình thôi.
Úc Hoa:... Tiểu Vưu và tôi rất hợp nhau.
Cậu vốn đang nghỉ ngơi dài hạn, tận mắt nhìn thấy cảnh gà bày chó sủa của phòng làm việc dưới sự quản lý của Úc Hoa, nhìn thấy sự vui vẻ hay bi thương trong cuộc sống mà những kẻ phá hoại từng chiến đấu. Đối lập với trạng thái thâm trầm và vô hồn khi mới vừa tới thế giới này, đối lập với sự cô đơn trước khi chết cho người thủ lĩnh của Liên Minh Thông Quan, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều tràn đầy cảm xúc, bọn họ có cảm giác tồn tại chân thật hơn.
Nhớ lại thái độ của Úc Hoa đối với các sấm quan giả trong thế giới nhỏ, Vưu Chính Bình càng có thể cảm nhận rõ ràng những sự thay đổi của Úc Hoa trước và sau đó.
Vưu Chính Bình biết rằng sau hơn hai ngàn thế giới, sau mười lăm năm sống cuộc sống bình yên, con đường mà Úc Hoa đang đi hoàn toàn khác với trước đây.
Hệ thống phái người đuổi giết Úc Hoa, ép Úc Hoa cởi bỏ phong ấn và giải phóng năng lượng. Úc Hoa nhìn như không tình nguyện, nhưng trên thực tế khi anh ra lệnh cho Chân Lê mở phòng làm việc, trong lòng anh cũng đã có một kế hoạch thô sơ để đánh bại hệ thống.
Anh thực hiện kế hoạch một cách thong thả và đâu ra đấy, vô tri vô giác thay đổi sấm quan giả thúc đẩy phòng làm việc cũng như thay đổi ấn tượng của Tổ Chức Thủ Hộ.
Úc Hoa đã lên kế hoạch từ lâu, mọi thứ đều rõ ràng ở trong lòng.
Trong khoảng thời gian này nếu cái gì được gọi là sự tùy hứng của Úc Hoa, thì đại khái chính là việc giấu giếm thân phận, ngụy trang chuyện này dưới mi mắt của người thủ hộ.
Úc Hoa hoặc là có thể công khai thân phận của mình, hoặc là cách Tổ Chức Thủ Hộ rất xa, miễn cho bị nghi ngờ.
Anh cẩn thận che chở cái thân phận "Úc Hoa" là người bình thường này, là vì muốn kéo dài cuộc sống bình yên của anh càng dài càng tốt.
Nhưng mà những ngày tháng như vậy, đại khái cũng không duy trì được bao lâu nữa.
Từ sau khi Úc Hoa mua nhà, anh đã không có ý định che giấu thân phận của mình nữa, anh đang chuẩn bị cho trận chiến trong tương lai.
Vưu Chính Bình đã tận dụng kỳ nghỉ của mình để ở cùng với Úc Hoa nhiều nhất có thể, nhìn thấy một mặt của Úc Hoa trong công việc, có thể phần nào thấy rõ sự keo kiệt và tùy hứng của anh, cùng phần nào là do ngụy trang vì những thú vui ác ý.
Vứt bỏ thực lực quá mức cường đại của mình, Úc Hoa là một người thích sống ở nhà, có chút khẩu thị tâm phi, thích nhìn những biểu tình khó xử của người khác, một người xấu vui với sự chọc ghẹo người khác, tính cách có chút ác liệt, nhưng lại có chút tôn trọng những người đơn thuần giữ vững nhân tâm.
Úc Hoa vẫn là một người có sự sỉ diện, cho dù chật vật đến đâu, vẻ mặt của anh vẫn phải luôn bình tĩnh và trấn định, cho dù nghèo bao nhiêu, dùng vật liệu kém bao nhiêu, thì những vật bao bọc bên ngoài phòng làm việc cũng phải đều đặn.
Điểm cười của Úc Hoa thật ra rất thấp, nhưng vào thời điểm anh càng muốn cười thì sẽ càng nhị xuống, người sau có thể không hề có chút hình tượng mà ôm bụng cười to, nhưng người trước nhất định mà ít nói ít cười. Ngược lại, khi tức giận thì anh sẽ dùng nụ cười để che đậy cảm xúc, càng giận thì nụ cười càng sâu.
Úc Hoa cũng có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế và chút chủ nghĩa hoàn hảo, anh có chút chán ghét việc theo đuổi sự hoàn hảo của chính mình, nhưng lại có chút không tiếp nhận được bản ngã không hoàn hảo của mình, cho nên anh hy vọng có ai đó sẽ phá vỡ giới hạn suy nghĩ của bản thân anh.
Úc Hoa......
Hiểu biết càng nhiều, Vưu Chính Bình càng có thể nhận ra rõ ràng rằng sự nhất kiến chung tình của cậu dành cho Úc Hoa bắt nguồn từ sức hút từ nội tâm của anh và từ sự nhắc nhở trực giác của cậu.
Một người như vậy, không hoàn mỹ, có rất nhiều khuyết điểm nhỏ không gây tổn hại đến nội tâm cường đại của anh, ưu điểm của Úc Hoa thì Vưu Chính Bình thích, khuyết điểm của anh thì cậu cũng thấy rất đáng yêu.
Một cái thoáng nhìn vội vàng bên ngoài ô cửa của chiếc xe việt dã, giác quan thứ sáu đỉnh cấp của người thủ hộ Vưu Chính Bình đang điên cuồng nhắc nhở cậu, bắt lấy người này, đừng có bỏ lỡ, đừng để anh ấy đi xa.
Nếu có thể, Vưu Chính Bình vẫn muốn ở bên cạnh Úc Hoa, càng lâu thì càng tốt.
Đáng tiếc, cho dù Vưu Chính Bình và Úc Hoa có vắt hết não, điều nên đến rồi cũng sẽ đến.
Hôm nay khi Vưu Chính Bình đột nhiên nhận được thông báo của tổ chức, muốn cậu nhanh chóng quay về căn cứ, hai người đã mơ hồ cảm giác được thời khắc đó đã đến.
Lúc đó Úc Hoa nở một nụ cười rất sâu, anh giúp Vưu Chính Bình sửa sang lại quần áo, nói nhỏ bên tai cậu: "Anh về nhà nấu cơm, chờ em trở về ăn cơm tối."
Vưu Chính Bình khổ sở nói: "Em thường xuyên qua đêm ở căn cứ, có khả năng sẽ không có cách nào......"
"Sẽ không," Úc Hoa chắc chắn nói, "Hôm nay nhất định em có thể về nhà ăn cơm tối."
Đã bao nhiêu lần, Úc Hoa sau khi tan tầm thì lại vui vẻ mua đồ ăn mang về nhà, rồi lại nhận được tin nhắn của Vưu Chính Bình, nói tối nay không thể về nhà. Mỗi một lần có nhiệm vụ, Tổ Chức Thủ Hộ đều sẽ cướp Vưu Chính Bình ra khỏi Úc Hoa, nhưng lần ngày sẽ không.
Cho dù có phải trực tiếp đem bàn ăn đến chỗ Tổ Chức Thủ Hộ, thì tối nay Vưu Chính Bình cũng phải ăn bữa cơm mà Úc Hoa nấu.
Khi Vưu Chính Bình đến căn cứ, thì đã nhận ra biểu hiện của Úc Hoa không đúng rồi.
Bởi vậy khi hệ thống đột ngột tấn công, Úc Hoa dùng dị năng nấu cơm, thế nhưng Vưu Chính Bình cảm thấy không ngạc nhiên chút nào.
Thậm chí cậu có thể cảm nhận được, sở dĩ hệ thống có sức mạnh cường đại như vậy, là bởi vì Úc Hoa đã chủ trì mở khóa phong ấn.
Việc đột nhiên triệu tập Vưu Chính Bình khiến cho Úc Hoa nhận ra rằng Tổ Chức Thủ Hộ đã đạt được sự đồng thuận thống nhất về "Kế hoạch căn nguyên", và thời khắc ước định giữa anh và quy tắc thế giới đã tới rồi.
Vì thế anh chủ động mở khóa phong ấn, giải phóng năng lượng, dụ dỗ hệ thống tiến vào thé giới này, cũng trình diễn một màn Hồng Môn Yến này.
Úc Hoa nhất định phải có được "Kế hoạch căn nguyên" cùng dung hợp với năng lượng của sấm quan giả, đây là nguồn sức mạnh mà anh vẫn luôn khuyết thiếu, chính là nguồn sức mạnh bảo vệ bất khả xâm phạm, không thể lay chuyển nhiều năm dưới sự bào mòn không ngừng của hệ thống!
Cỗ sức mạnh này không thể dùng năng lực "Chi phối" để mạnh mẽ thu gom, mà cần phải có sự cam tâm tình nguyện trả giá hết tất cả của người thủ hộ khi đối kháng với hệ thống thì mới có thể phát huy hết uy lực mạnh mẽ nhất của "Kế hoạch căn nguyên".
Úc Hoa định một mình mang theo sức mạnh này để đối chiến với hệ thống, nhưng Vưu Chính Bình lại không đồng ý.
Đứng bên cạnh cục trưởng Tiêu, Vưu Chính Bình nói với Úc Hoa: "Căn nguyên của "Kế hoạch căn nguyên" là "bảo vệ", căn nguyên của anh là "chi phối", đây là hai mặt của cùng một loại năng lượng, chúng tương tự nhau nhưng khó chuyển hóa, anh không có cách nào để đồng thời thi triển hai loại năng lượng này. Một bên là đối kháng với hệ thống, một bên còn phải phân tâm để bảo vệ các thế giới song song và những sấm quan giả khác, quá nguy hiểm."
"Anh có thể nhận những tác hại tiêu cực do "Kế hoạch căn nguyên" gây ra, nhưng em thì không thể." Úc Hoa việc nào ra việc đó.
"Em có thể." Vưu Chính Bình kiên định nói, "Sức mạnh của Tổ Chức Thủ Hộ chỉ có thể kiểm soát bởi người thủ hộ."
Cặp chồng chồng sầu bi đứng đội diện nhau, những người còn lại thì không dám phát ra tiếng, nhìn hai người giằng co qua lại.
Lời nói của Vưu Chính Bình đã được truyền đạt một các nghiêm túc tới các lãnh đạo cao tầng của Tổ Chức Thủ Hộ Thế giới thông qua thiết bị nghe lén, cục trưởng Tiêu nghe được mệnh lệnh của cấp trên rồi hỏi: "Đội trưởng Vưu, cậu có chắc chắn là hoàn toàn khống chế được "Kế hoạch căn nguyên" không?"
"Nếu tôi làm không được thì không có ai có thể làm được." Vưu Chính Bình tự tin nói.
"Tôi đã biết." Cục trưởng Tiêu nhìn về phía Úc Hoa, "Sau khi tổ chức bàn bạc thì có thể đáp ứng điều kiện thứ nhất của cậu, đương nhiên là chúng tôi có thù oán với những kẻ phá hoại, nhưng nhìn về đại cục trước mặt, những mối thù cá nhân là không đáng để nhắc tới. Nhưng mà điều kiện thứ hai thì chúng tôi không đồng ý, chúng tôi giao toàn bộ sức mạnh hệ thống vào tay một người, để cậu ấy đối kháng với hệ thống, đem toàn bộ vận mệnh thế giới phó thác trên tay cậu, xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì không thể làm điều đó.
"Người thủ hộ từ đầu đến cuối đều đoàn kết tác chiến, trận chiến cuối cũng cũng nên là như thế, cho dù thắng hay thua, chúng tôi cũng hy vọng có thể kiểm soát nó bằng chính đôi tay của mình."
Úc Hoa không nói gì, mà là nhìn Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của Úc Hoa, bá đạo nói: "Nghe lời em!"
Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình, nghĩ thầm tại sao người này vẫn luôn phá vỡ kế hoạch của anh cơ chứ? Khi anh quyết định sống cô độc hết quãng đời còn lại, mang theo năng lượng hệ thống vào phần mộ, thì Vưu Chính Bình lại xuất hiện trong cuộc đời của anh, gợi lên mong muốn được yêu và kết hôn của Úc Hoa; khi anh sắp xếp kế hoạch của buổi hẹn hò đầu tiên, Vưu Chính Bình cưỡi một chiếc xe máy xe gió rồi cán nát kế hoạch của anh ở dưới bánh xe; khi anh đã sẵn sàng thực hiện lời cầu hôn hoàn hảo, Vưu Chính Bình đã cường ngạnh lôi anh tới Cục Dân Chính để lãnh chứng; khi anh quyết định sẽ một mình chống lại hệ thống, Vưu Chính Bình lại một lần nữa nhiễu loạn kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết của anh.
Tiểu Vưu chính là tập hợp những gì ngoài ý muốn trong cuộc đời anh.
"Anh......" Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình, nhẹ giọng nói, "Bảo vệ một người dưới sự tấn công của hệ thống, anh không nắm chắc được điều này."
Úc Hoa bày mưu lập kế, ý đồ bảo vệ hết tất cả, nhưng chưa bao giờ có thể kịp thời bảo vệ Vưu Chính Bình.
Mỗi một lần chiến đấu, người bị thương đều là Tiểu Vưu của anh.
"Em từ trước đến nay không cần anh phải bảo vệ." Vưu Chính Bình kiên định nói.
Đội trưởng tiểu đội người thủ hộ khu Húc Dương, cũng không phải là một người trốn sau cường giả chờ giải cứu, cậu luôn luôn đứng ở đằng trước nhất, lấy máu thịt của mình để ngăn cản mưa bom bão đạn ở phía trước.
"Em còn có gia đình, hà tất phải đi theo anh đánh một trận mà không phân được thắng bại?" Úc Hoa hỏi.
"Không có cơ hội chiến thắng thì không đánh sao? Hy sinh là trách nhiệm của một mình anh sao? Tại sao gánh nặng của thế giới lại đè lên vai anh cơ chứ?" Đầu óc Vưu Chính Bình chưa bao giờ sáng suốt như lúc này, "Anh cứu vớt thế giới, em bảo vệ anh, không được sao?"
Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình, rốt cuộc nhịn không được, dang rộng hai tay ôm người yêu vào trong lồng ngực.
Mọi người trong nhà không ai quay rầy đến bọn họ, nhưng có một tia sấm sét thẳng tắp đánh vào trên cửa sổ, tiếng nổ vang rung trời khiến cho cặp chồng chồng sầu bi không thể không tách ra, Úc Hoa lạnh lùng nhìn nét u ám bên ngoài cửa sổ nói: "Sức mạnh của anh chống đỡ không được lâu lắm."
Cục trưởng Tiêu nhân cơ hội này nói: "Chúng ta lập tức tới căn cứ, ở đó có trang bị của "Kế hoạch căn nguyên". Hiện tại các Tổ Chức Thủ Hộ ở các quốc gia đang tích hợp tất cả các sức mạnh vào trong thiết bị, năng lượng của mỗi thiết bị sẽ được tập hợp lại với nhau thông quá trường năng lượng, nguồn năng lượng sẽ được giải phóng ở trang bị bên trong căn cứ. Máy bay trực thăng đang ngừng ở trên lầu, chúng ta lập tức......"
Lời còn chưa nói xong, Úc Hoa búng nhẹ ngón tay một cái, mọi người đã xuất hiện phía trên căn cứ.
"Chúng tôi mở ra "Kế hoạch căn nguyên" ngay lập tức." Cục trưởng Tiêu dừng lại, tiếp tục trầm ổn rồi nói tiếp.
Không chỉ có những người ăn cơm trong nhà của Úc Hoa, còn có Quân Quân đang cầm cây bút và một cuốn vở đang làm bài tập.
Vốn dĩ Quân Quân đang ở nhà vắt hết óc để làm đề toán olympic, lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ thì bé cũng không gọi bậy, mà là nhìn chằm chằm vào Tiểu Hus mà bé quen thuộc nhất, ôm chặt giám đốc Hus.
Nhìn thấy dáng vẻ thích ứng như thế của đứa nhỏ, Vưu Chính Bình không khỏi có một chút chua xót, đứa nhỏ Quân Quân này, còn tuổi nhỏ mà đã chịu đựng quá nhiều rồi.
"Quân Quân cũng là dị năng giả, bé cũng phải được bao gồm ở bên trong," Úc Hoa nói, "Còn có hai kẻ phá hoại bị giam giữ trong căn cứ, tuy rằng bọn họ mất đi sức mạnh, nhưng cũng có ấn ký của hệ thống, cũng phải gia nhập."
Cục trưởng Tiêu nhanh chóng sắp xếp cho các thành viên trong căn cứ tổ chức nhân lực, hai bàn tay ông tách ra, toàn bộ căn cứ nổi lên trên, trang bị của "Kế hoạch căn nguyên" cũng đã lên trên đỉnh của căn cứ.
Đây là một trang bị hình tròn trông giống như biểu tượng Thái Cực Quyền, đường con ở giữa ngăn cách hình dạng con cá Thái Cực màu đen và trắng, thiết bị chip trên con cá Thái Cực khi nhìn từ trên cao vô cùng giống như gợn sóng của trường năng lượng.
Mắt của hai con cá Thái Cực một đen một trắng, trang bị đầu vào của năng lượng là màu đen, tất cả năng lượng mà người thủ hộ rót vào bên trong mắt cá đen, trang bị đầu ra là màu trắng, một mình Vưu Chính Bình đứng trong mắt cá trắng đó, nhận lấy toàn bộ sức mạnh.
Nhân viên hỗ trợ của Tổ Chức Thủ Hộ mang đến kẻ phá hoại 187 và "Quan Thiều Quang" còn đang hôn mê, mọi người cùng vây quanh bên ngoài mắt cá đen.
Cục trưởng Tiêu đưa cho mỗi người một trang bị đầu ra vào lòng bàn tay, đồng thời đặt lòng bàn tay vào trong trang bị, con cá Thái Cực có thê tự động hấp thu năng lượng.
"Bắt đầu." Cục trưởng Tiêu nói.
- ------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa (gói ghém chén dĩa trong tủ lạnh): Khắc tinh của chủ nghĩa hoàn mỹ - Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình (tự ý phá tủ lạnh): Con người mà, cứ làm theo ý mình thôi.
Úc Hoa:... Tiểu Vưu và tôi rất hợp nhau.
Danh sách chương