Úc Hoa là một người biết kiềm chế, làm sấm quan giả, anh không hề lãng phí điểm, mỗi một điểm của anh đều dùng rất đúng lúc, anh sẽ không bao giờ lạm dụng điểm để đạt được một số ham muốn không cần thiết. Làm người thường, anh cũng rất ít khi phung phí tiền bạc, cho dù là làm nhà hay gây dựng sự nghiệp, mỗi một khoản tiền đều được tiêu trên lưỡi dao, trang trí phòng làm việc đương nhiên là muốn làm khó dễ Liên Vũ Phàm, nhưng cũng là một sự tiết kiệm của anh.
Úc Hoa – người hầu như không bao giờ phóng túng, hôm nay lại tiêu một số tiền lớn, lúc này cũng nhận ra rằng tiêu tiền thật sự rất thoải mái, thảo nào trong những bộ phim truyền hình thường xuất hiện các cảnh mua sắm trả đũa, khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên kinh doanh khi anh quẹt thẻ chuyển khoản đã khiến cho Úc Hoa vô cùng hài lòng.
Hôm nay quá sảng khoái mà anh tiêu hết 90 triệu, còn 10 triệu anh định lên kế hoạch mua sắm thiết bị phát sóng trực tiếp, để lại một ít tiền lương để phát cho Phong Khôi.
Vố dĩ phòng làm việc được thành lập để thu hút sự chú ý của Tổ Chức Thủ Hộ và các sấm quan giả đã thu được nhiều lợi nhuận hơn, giá trị nhan sắc và dáng người của các sấm quan giả cũng được hệ thống sửa đổi rất hoàn hảo, lưu lượng truy cập và hiệu suất của phòng làm việc đang bùng nổ, điều này khiến cho Úc Hoa quan tâm nhiều hơn đến việc tuần hoàn và phát triển bền vững của những kẻ phá hoại, chỉ cần được giáo dục một lần, cả giác ngộ và quyền lực, những người này vẫn có thể trở thành nô lệ kiếm tiền cho anh...... Khụ khụ, nói sai rồi, những người này vẫn là có thể chậm rãi hòa nhập vào thế giới này.
Úc Hoa mang tâm tình trong sáng như bầu trời, ngâm nga khúc dạo đầu của Bản Tin Thời Sự rồi về nhà, trong đầu đang nghĩ đến món ăn ngày hôm nay, khi trở lại trước tiểu khu còn khẩn trương sửa sang lại nếp áo sơ mi, sợ quần áo xuất hiện vết nhăn.
Đây chính là lúc anh và Tiểu Vưu gặp lại nhau sau ngàn năm xa cách, Úc Hoa không biết tính cách của mình có thay đổi hay không, có còn là tinh anh xã hội khiến Tiểu Vưu nhất kiến chung tình nữa hay không, càng gần tới nhà lại càng khẩn trương, anh không thể không mở ra "Màn hình siêu trí nhớ", đem những đoạn ký ức mơ hồ chiếu lại như một bộ phim điện ảnh, rõ ràng khắc sâu vào trong đầu, khiến chúng giống như vừa mới xảy ra.
Khi bước đến trước cửa nhà, Úc Hoa lại kiểm kê nguyên liệu nấu ăn trong túi, anh đã không nấu ăn hơn hai ngàn năm rồi, thậm chí Úc Hoa cũng không biết tay nghề của mình có còn được duy trì bằng một nửa tiêu chuẩn lúc trước hay không, anh nhanh chóng nhẩm xem hôm nay mình sẽ làm gì, cùng với công thức của một số món ăn, sau đó lại bắt đầu nhớ lại là sau khi về nhà mình phải làm thứ gì.
Dựa theo thói quen khi sinh hoạt sau ba năm kết hôn, hẳn là khi bước vào nhà là đổi giày, nếu Tiểu Vưu ở nhà, thì hôn lên má em ấy một chút, sau đó đi rửa tay, thay ra quần áo mặc ở nhà, lại xoay người ôm người yêu một cái, mở TV ra, dò đến kênh tin tức, vừa nghe tin tức vừa làm đồ ăn.
Nghĩ đến lúc vào nhà phải hôn một cái, Úc Hoa trưng ra khuôn mặt tười cười của lão tổ tông hơn hai ngàn năm không được hôn, chờ mong mà quét dấu vân tay mở cửa, treo trên người thứ mà anh cho là quyến rũ, ôn nhu, dịu dàng nhất đối với Tiểu Vưu rồi bước vào nhà với một nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Ha ha ha ha ha! Có phải tay chân của Liên Vũ Phàm rất không phối hợp hay không? Em nhớ là thần kinh vận động của anh ta cũng rất tốt mà, một điệu nhảy đường phố bị anh ta nhảy thành một điệu nhảy quảng trường, khuôn mặt bẹp của Chân Lê cũng nhăn lại một đống vì lo lắng rồi kìa."
Vừa bước vào thì đã nghe thấy một giọng nói nhiệt tình như lửa mà cười vô cùng thoải mái, Úc Hoa nhìn thấy một người thanh niên đãng ngồi trên ghế sô pha, ôm lấy bả vai của người yêu anh, vừa ăn gà rán khoai tây chiên uống bia, vừa xem tiết mục phát sóng trực tiếp của phòng làm việc bọn họ.
Trên mặt Úc Hoa đang cười, đối với cái ót của người thanh niên hơi đưa tay lên.
Vưu Chính Bình khi nghe được tiếng mở cửa đã đứng lên, trực tiếp nhảy vọt một cái khỏi bàn trà, mạnh mẽ đến trước mặt Úc Hoa, ôm lấy anh rồi đè lên cái tay đang nâng lên của anh, ở trên má anh hôn trái hôn phải một chút, còn nhận lấy các túi đồ trong tay Úc Hoa, vui vẻ nói: "Anh đã về rồi, em chờ anh rất lâu đó, chẳng phải nói là buổi sáng có thể trở về rồi sao? Bây giờ là 5 giờ chiều rồi."
Giọng điệu có chút oán giận, nhưng Úc Hoa rất thích cái loại ngữ khí dụ dỗ "Quân vương bất tảo triều" này của Vưu Chính Bình, anh vô cùng hưởng thụ, cũng hôn xuống Vưu Chính Bình nói: "Phòng làm việc có một nhân viên mới tới, anh phải phỏng vấn nên nhất thời không thể phân thân ra được."
"Là Phong Khôi đi, chúng em đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của Chân Lê đó, nhìn thấy mới thêm một giám đốc an ninh mới." Thanh niên ngồi trên số pha đứng lên, tự nhiên chào hỏi với Úc Hoa, "Hi, hôm nay em và Tiêu Nhược đến nhà anh cọ cơm nha."
Úc Hoa giờ bàn tay vừa bị Vưu Chính Bình ấn xuống hướng tới người thanh niên, đang do dự không biết có nên để người thanh niên với thái độ tự nhiên này phát hỏa hay không, ai ngờ thanh niên lại đặt miếng gà rán trong tay xuống, tùy tiện dùng khăn giấy lau lau bàn tay, cũng không rửa tay, cứ vậy mà dùng bàn tay dính đầy gán rán kia nắm lấy tay Úc Hoa, trong miệng còn nói: "Anh thật là quá khách khí rồi, đều là bạn cũ mà, nắm tay cái gì chứ. Anh có cần em giúp một tay hay không, xắt rau hay gì đó? Cứ tới nhà anh cọ cơm mà lại không làm gì, em cũng rất xấu hổ."
Tầm mắt Úc Hoa đảo qua bàn tay có chút dính dầu chiên gà, biến lòng bàn tay thành nắm đấm, nâng bàn tay còn lại không bị dính dầu lên, từ trong túi áo sơ mi trước ngực lấy ra một chiếc bút máy.
Hình thái ban đầu của "Bút viết quy tắc" là chiếc bút lông, nhưng mà sau khi Úc Hoa nắm giữ quy tắc sức mạnh, có thể đem nó biến thành đủ loại hình thái như bút máy, bút chì, bút bi, bút màu nước, bút ký tên.
Vưu Chính Bình thấy Úc Hoa ngay cả "Bút viết quy tắc" cũng đã lấy ra, một phen đoạt lấy rồi nói: "Là bút mới cho em sao? Em rất thích! Yêu anh!"
Nghe thấy hai từ "Yêu anh", Úc Hoa bình tĩnh lại một chút, đem người thanh niên trước mắt ghép với hai từ "Sầm Tiêu".
Sầm Tiêu là một sự tồn tại không thể xóa nhòa trong ký ức mà anh vừa được xem trong "Màn hình siêu trí nhớ". Khi anh và Tiểu Vưu gặp nhau, là Sầm Tiêu cắt quần Tiểu Vưu; khi anh và Tiểu Vưu lần đầu tiên hẹn hò thì lại tham gia tiệc nước BBQ tại nhà Sầm Tiêu; sau khi anh và Tiểu Vưu hôn môi, trong khoản nộp phạt cây cổ thụ trong công viên thì cũng có 500 tệ của Sầm Tiêu.
À, chiếc điện thoại mà anh giấu dưới giường, cũng là Tiểu Vưu mua nó dưới sự giúp đỡ của Sầm Tiêu.
Ấy vậy mà, Trong bữa tối với ánh nến vô cùng hoàn mỹ khi anh gặp lại Tiểu Vưu sau hai ngàn năm xa cách, sao lại vẫn có sự tồn tại của Sầm Tiêu chứ? Xét cho cùng, Sầm Tiêu là một dị năng giả hệ lửa, nên cậu ta muốn trở thành một ngọn lửa dưới ánh nến sao!
Cuối cùng Úc Hoa cũng kìm nén được tính tình, tạo ra một gương mặt tươi cười vô cùng có lễ tiết với Sầm Tiêu, rất là đạo đức giả mà nói: "Nói xấu hổ thì quá khách khí rồi, trước đây cậu cũng thường xuyên đến nhà của anh chơi, nhưng trong khoảng thời gian này lại ít thấy tới à."
"Là do công việc quá bận rộn quá mà." Sầm Tiêu nói, "Hiếm khi được nghỉ phép mấy ngày, uống chút rượu tâm sự chuyện cũ, vẫn là làm việc ở tổ dân phố mới an nhàn mà."
Thật ra Sầm Tiêu đến đây là để an ủi Vưu Chính Bình, lần này Vưu Chính Bình bị cách chức tạm thời ba tháng để xem xét, Sầm Tiêu không biết cái gọi là tạm thời cách chức là một kỳ nghỉ ngơi dài hạn, hắn lo lắng cho tâm trạng của Vưu Chính Bình, cho nên tới cùng với cậu uống bia nói chuyện phiếm, giúp bạn tốt thả lỏng tinh thần một chút.
Nghe Sầm Tiêu nhắc tới khoảng thời gian đó, Úc Hoa không khỏi nhớ tới khi đó anh cũng bị phong ấn năng lực, là một nhân viên thỉnh thoảng làm thêm giờ, ngày nào cũng vất vả làm việc để kiếm tiền trả khoản vay mua nhà, tích cóp được mười vạn thì vô cùng vui vẻ, không giống bây giờ, phải tiêu hết 90 triệu mới vui vẻ được một chút.
Vì thế anh thở dài: "Đúng vậy, khi đó thật vui vẻ."
Sầm Tiêu không biết cậu chuyện "Nhớ về quá khứ" làm giúp hắn tránh được một kiếp, sau khi nhìn thấy Úc Hoa thay quần áo vào nhà bếp, hắn cảm khái nói với Vưu Chính Bình: "Xem ra cái phòng làm việc này khiến Úc Hoa thật mệt mỏi nha."
Đàn em số 3 Tiêu Nhược chỉ chỉ vào màn hình điện thoại đang phát sóng trực tiếp: "Là vô cùng mệt mỏi."
Bữa trưa Sầm Tiêu xách theo gà rán, khoai tây chiên, bỏng ngô, đậu phộng và bia đến nhà Vưu Chính Bình, bọn họ đã lâu không tụ tập chơi game như thế này, mấy tháng nay nếu không phải tuần tra thì là đánh nhau với kẻ phá hoại rồi mở họp liên miên, dường như chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, cũng rất ít khi đụng vào điện thoại, lần này tổ đội chơi game thì thua liên tiếp mười mấy lần, mặt ba người thua đều tái xanh, đơn giản là xem buổi phát sóng trực tiếp của Chân Lê, cười nhạo Liên Vũ Phàm một chút để giảm bớt áp lực.
Vì phải sửa chữa sàn nhà nên sáng nay Chân Lê không có mở chương trình phát sóng trực tiếp, mãi cho đến hai giờ chiều mới phát sóng, khi đám người Sầm Tiêu tiến vào phòng phát sóng trực tiếp thì vừa lúc mới phát không bao lâu.
Hơn một tháng Nguyên Lạc Nhật phải quay tiết mục, Liên Vũ Phàm thì không phối hợp làm việc, Chân Lê thì quảng cáo hàng hóa mà chuyển sang phát sóng trực tiếp vào ban đêm, nhân khí trong phòng phát sóng trực tiếp vào ban ngày vô cùng ế ẩm, fans cũng oán giận rằng vất vả lắm mới nghỉ hè, ban ngày có thời gian để nhìn các anh chàng đẹp trai, thế nhưng lại không phát sóng.
Hôm nay Chân Lê đưa ra thông báo tuyên bố Nguyên Lạc Nhật trở về, buổi chiều đúng hai giờ sẽ phát sóng trực tiếp, các fan một truyền mười mười truyền trăm, buổi phát sóng trực tiếp mới vừa bắt đầu thì số lượng người xem đã leo lên vị trí thứ ba.
Máy quay của phòng phát sóng trực tiếp nhắm ngay vách tường, không thấy người chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Chân Lê: "Chào mọi người, để hoan nghênh Nguyên Lạc Nhật trở về, bốn người chúng tôi đặc biệt trình bày một điệu múa cổ phong cho các bạn cùng xem. Tôi và Nguyên Lạc Nhật sẽ dẫn dắt vũ điệu, còn giám đốc Liên và giám đốc Hoàn thì các bạn đừng quá trách móc nặng nề nha."
【 điệu múa cổ phong! Tủ quần áo của ông chủ Chân mà tui không biết nó lớn tới bao nhiêu cuối cùng cũng trở về nhậm chức rồi, tui muốn xem Chân Lê thay quần áo nha! 】
【 nhanh lên nhanh lên nào, lâu rồi chúng tôi không gặp được anh trai nhỏ Nguyên Lạc Nhật rồi đó, nghe nói cậu ấy sắp đi học rồi, muốn xem thành quả nha! 】
【 giám đốc Hoàn quảng cáo hàng hóa, mỗi khi mà anh ấy mở miệng thì tui sẽ không nhịn được mà "Mua mua mua" "Tất cả tui đều muốn mua", ông chủ Chân và giám đốc Nguyên thì có thể khiêu vũ, nhưng mà giám đốc Liên...... Có phải anh ấy ngoại trừ viên lệ chí thì là hai bàn tay trắng hay không? 】
【 nói bậy! Giám đốc Liên của tụi tui còn đang cạnh tranh chức vị giám đốc quan hệ công chúng với giám đốc Hus đó! 】
Mặc dù đối mặt với bức tường trắng, nhưng đạn mạc lại nhiệt tình chưa từng có, khi khúc dạo đầu tiếng đàn tranh vang lên, máy quay chậm rãi hướng về phía bốn người.
Đứng trước là Chân Lê mặc một bộ y phục màu trắng, có hoa văn lông vũ màu vàng ở trước ngực và tay áo, trên đầu đội một món trang sức có trang trang trí lông vũ màu trắng, hai lọn tóc dài dán vào tai rũ xuống xương quai xanh, đuôi tóc treo hai chiếc lông vũ màu xanh da trời, trong tay cầm một chiếc quạt lông màu trắng, cùng với khuôn mặt xinh đẹp như chim công của Chân Lê, thật sự là sống động giống như chim hóa thành người.
Một con vẹt bay ngang qua dầu Chân Lê, đáp xuống cẳng chân phải của Nguyên Lạc Nhật đang mặc trên người bộ đồ da màu đen bó sát. Nguyên Lạc Nhật lấy một mảnh vải màu đen che đi đôi mắt có chút ngu đần kia của mình, càng khiến cho góc cạnh khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Hắn cầm trong tay một con dao ngắn, đứng trên cửa sổ đang mở của phòng làm việc như thể không trọng lượng, cơn gió nhẹ thổi tung rèm cửa, khiến cho hắn lúc ẩn lúc hiện, giống như một sát thủ trong bóng tối.
Tấm rèm cửa khiến cho con vẹt không có cách nào đứng vững trên người Nguyên Lạc Nhật, vì thế nó đành phải bay đến chỗ người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghé nhựa ở trung tâm, Liên Vũ Phàm mặc một chiếc áo sơ mi rộng có tay sẫm màu, ở trước mặt là một chiếc đàn tranh, mười ngón tay thon dài hữu lực của hắn đặt lên chiếc đàn tranh, giai điệu cổ phong này là xuất phát từ đôi bàn tay hắn.
Chân Lê tìm cho Liên Vũ Phàm một bộ tóc giả xõa tung, mái tóc dài thỉnh thoảng phớt qua viên lệ chí, hòa hợp với cổ khúc uyển chuyển thế lương, vẻ mặt của Liên Vũ Phàm thật giống như đang khó, khiến lòng người thương tâm.
Ở bên trái chính là Hoàn Tử Hư, hắn vốn là tóc dài, không cần mang tóc giả, chỉ là tùy ý búi cao buộc lủng lẳng tóc lên trên, khiến cho đôi mắt phượng càng thêm giảo hoạt. Trang phục cổ trang của Hoàn Tử Hư là màu xanh lục, nếu như đổi thành những người khác mặc trang phục màu này thì sẽ bị cười chết, thế nhưng hắn có thể khống chế được màu sắc này, cả người mềm dẻo uyển chuyển như một cây liễu xanh.
Đạn mạc trống rỗng trong một cái chớp mắt, ngay sau đó là đạn mạc âm thanh thét chói tai từ đợt này đến đợt khác, các fan không ngừng từng quà, số lượng người xem phát sóng trực tiếp lập tức tăng vọt, trong nháy mắt leo lên vị trí thứ hai về số người online, dần tiếp cận vị trí thứ nhất.
Chân Lê và những người khác không chịu ảnh hưởng bởi những món quà, nghiêm khắc nhảy theo đúng vũ đạo đã bố trí, người xuất lực chủ yếu là Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê, Liên Vũ Phàm chỉ cần ngồi chơi đàn tranh cho đẹp là được, Hoàn Tử Hư thì tùy tiện đi theo góp một chút ý vị.
Ngay cả khi chỉ có hai người gánh team, giá trị nhan sắc của bốn người khi xuất hiện cùng với kỹ thuật khiêu vũ điêu luyện của Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê cũng khiến mọi người khiếp sợ, có một số người điên cuồng nổi lên đạn mạc cao cấp 【 Thảo Nguyên Lạc Nhật Lê Minh [Bình minh hoàng hôn trên thảo nguyên] là có thật rồi 】, nếu đạn mạc không được che chắn, thì sẽ mắc phải hội chứng sợ mật độ cao mất thôi.
Một khúc nhạc kết thúc, theo âm thanh cuối cùng của Liên Vũ Phàm, một thanh âm "Woooo ~~~" giống như một con sói đơn độc vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, giám đốc Hus không biết từ chỗ nào lao ra từ hư không, giống như một mũi tên vụt qua giữa văn phòng, dừng lại trong góc chết của camera phát sóng trực tiếp, không để cho các fans nhìn thấy cơ thể của giám đốc Hus, chỉ để lại một đạo tàn ảnh và chiếc đuôi đầy lông đang đung đưa thong thả.
Giờ phút này, số lượng người online trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt lên vị trí thứ nhất, số lượng vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
【 cầu ra video, nhất định phải ra video, mỗi này tui phải xem vô số lần luôn á! 】
【 cầu video +1, nửa đoạn trước mở đạn mạc ra xem, tui thấy rất cô đơn luôn. 】
【 đạn mạc nhiều đến mức tui cũng sắp bị hội chứng sợ mật độ cao rồi nè, cầu ra video không có đạn mạc. 】
【 cái bay qua cuối cùng là thứ gì thế kia? Phòng làm việc có nuôi sói sao? Có phải có chút quá đẹp trai rồi hay không! 】
【 không phải sói đâu, là giám đốc Hus của phòng làm việc đó, mới không gặp được bao lâu mà lớn như vậy rồi. 】
【 hu hu hu, vì cái gì mà Husky nhà người ta vừa anh tuấn vừa tiêu sái lại có cảm giác an toàn? Tui tức giận đến mức muốn cho con Husky đang gặm sô pha nhà tui một đạp. 】
【 hu hu hu, Liên Vũ Phàm ơi em trách oan anh rồi, anh không phải là bình hoa có viên lệ chí đâu, anh là mỹ nhân đàn tranh trong lòng em đó. 】
【 cầu xin phòng làm việc cứu vớt với! Những bộ quần áo trong video nè, gối ôm giám đốc Hus to bằng người nè, quạt của Chân Lê nè, con dao ngắn của Nguyên Lạc Nhật nè, Liên mỹ nhân đàn tranh nè, các người in logo hay là ảnh chụp với, tất cả tôi đều muốn. 】
【 giám đốc bộ phận thị trường đang làm cái gì? Toàn bộ hành trình anh chèo thuyền* phá hư vẻ đẹp thì tui sẽ nhịn, nhưng những việc tự tay làm này có phải nên đưa lên chương trình trong ngày không? Anh làm đúng công việc của anh đi, đừng có quảng cáo hàng hóa nhà khác nữa, đưa sản phẩm nhà mình lên đi coi! 】
*Nguyên văn (划水): Từ thông dụng trên internet, ý chỉ hành vi không nổ lực hoặc không đóng góp trong bất kỳ hoạt động nhóm nào.
"Cảm ơn tất cả mọi người! Chúng tôi sẽ phát hành một video khiêu vũ sau." Chân Lê thích nhất là để các fans nhìn thấy vẻ xinh đẹp nhất của mình, lúc này nhìn thấy nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp nhiều như vậy, chỉ cảm thấy giấc mơ của mình cũng thành sự thật rồi, kích động đến mức khóe mắt tràn ra giọt nước, "Chương trình "Thần tượng ánh sáng" sẽ được phát sóng vào đêm thứ năm, có Nguyên Lạc Nhật là thực tập sinh trong phòng làm việc của tôi nha, hy vọng mọi người có thể ủng hộ thiệt nhiều!"
Đạn mạc sôi nổi trả lời 【 nhất định ủng hộ 】 cùng với 【 Nguyên Lạc Nhật nhảy tốt như vậy, xem ra cái chương trình này cũng không tồi 】, lúc này lượng fans trong phòng phát sóng trực tiếp đã đạt đến giá trị cao nhất, Hoàn Tử Hư nhanh chóng chụp ảnh màn hình và ghi lại số liệu, này đoạn thuộc về bọn họ vì đã quảng cáo cho chương trình "Thần tượng ánh sáng", có thể được tính là công khai, có thể căn cứ và nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp để tìm tổ chương trình đòi tiền.
Sau khi màn múa mở đầu kết thúc, những người trong phòng làm việc trả lời từng vấn đề của fans.
Nguyên Lạc Nhật: "Trong chương trình có anh trai nhỏ đẹp trai hay không? Không có ai đẹp trai như tui đâu, tình huống cụ thể thì tui không thể nói, mọi người xem chương trình nha."
Liên Vũ Phàm: "Đàn tranh quả thực là tôi đàn, không phải bom xịt. Kỹ thuật của tôi cũng không tốt lắm, không thể nào so với những người chuyên nghiệp, hiểu một chút mà thôi."
Hoàn Tử Hư: "Nói ta chèo thuyền? Công việc chính của tôi cũng không phải là cái này, Chân Lê muốn tôi góp mặt cho đủ nhân số thôi, tôi còn phải chuẩn bị cho chương trình phát sóng trực tiếp vào buổi tối đó."
Giám đốc Hus: "Áu áu áu áu áu ~ ngao ngao!"
Chân Lê: "Về những vấn đề xung quanh, còn phải đợi giám đốc Úc trở về mới có thể quyết định. Hỏi giám đốc Úc đi đâu vậy? Có phải bỏ bê công việc hay không? Không không không, anh ấy tuyệt đối không có bỏ bê công việc, là công ty mới có một nhân viên mới, giám đốc Úc giúp anh ta đi đến chỗ an sinh xã hội rồi."
Nghe thấy có nhân viên mới gia nhập, đạn mạc hưng phấn thảo luận đó là anh chàng đẹp trai nào, lúc này, vách ngăn văn phòng phía sau mấy người "Lạch cạch" một tiếng, giống như toàn bộ quân bài domino bị đổ, ngay sau đó là một trận thanh âm "Bùm bùm", giống như có người phá hủy ngôi nhà sau vách ngăn.
【 chuyện gì xảy ra thế? Là giám đốc Hus rốt cuộc không nhịn được mà đi phá hoại nhà cửa rồi sao? 】 đạn mạc có người hỏi.
"Áu áu áu!" Vẻ mặt kháng nghị của giám đốc Hus xuất hiện trước màn ảnh, ý bảo không phải nó làm đâu.
Giữa những đạn mạc hàng loạt nghi vấn, một bóng người cao to chừng 2 mét bước ra từ phía sau vách ngăn, người đàn ông này có thân hình cao lớn, cơ ngực phát triển đến mức ngay cả chiếc áo thun cũng không che giấu được, giống như vận động viên thể hình trong các bộ phim điện ảnh Âu Mỹ, anh ta rất cao lớn, nhưng toàn thân trên dưới đều không có một chút thịt thừa, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
Hắn không giống như hình tượng đẹp trai tuấn tú của bốn nhân viên kia, tướng mạo chỉ có thể nói là thô kệch, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn khiến người ta không thể tả được.
"Vị này chính là giám đốc an ninh mới của chúng tôi, Phong Khôi Phong giám đốc." Chân Lê giới thiệu, "Anh ấy không phải người nổi tiếng trên internet theo hợp đồng của phòng làm việc, mà là bảo vệ chúng tôi. Theo lý thuyết thì anh ấy sẽ không xuất hiện trước ống kính, nhưng mà do phòng làm việc của chúng tôi thật sự quá nhỏ, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, mới bất đắc dĩ xuất hiện trong màn ảnh."
【 không sao hết không sao hết, chúng tôi rất thích xem anh ấy. 】
【 cái kia...... Phòng làm việc của các anh có hứng thú quan tâm đến việc phát triển kinh doanh thể hình không? Mở chương trình phát sóng trực tiếp về thể hình gì đó, tui đối với cơ bắp của giám đốc Phong vô cùng hứng thú, tui thèm thân thể của anh...... Không đúng, là tui muốn tập thể hình. 】
【 nhưng mà á, lần này giám đốc Úc bị sao thế? Thậm chí cũng không ký một bản hợp đồng bất bình đẳng luôn? Cơ bắp xuất sắc như vậy...... Khụ khụ, người xuất sắc như vậy, sau này không cho tụi tui xem sao? 】
【@ Úc Hoa, hiểu biết một chút về việc kinh doanh sản phẩm về thể hình rồi phát sóng trực tiếp đi, giám đốc Phong quảng cáo, tui trăm phần trăm chốt đơn. 】
Các fans hâm mộ đã nhìn thấy nhiều mỹ nam khác nhau trong phòng làm việc Chân Lê, ngay từ đầu đối với người mới tới cũng không hứng thú. Giá trị nhan sắc của những người nổi tiếng trong phòng làm việc này phải nói là đỉnh cấp trong giới giải trí, bất kể lại loại hình mỹ nam nào gia nhập đều sẽ bị bọn họ chèn ép.
Chỉ có Phong Khôi là khác biệt, trong mắt những người hâm mộ có cái nhìn sai lệch về thẩm mỹ thì hắn chính là một sự tồn tại rực rỡ, hoàn toàn khác với những người khác. Dáng người cao hơn người khác hơn một cái đầu và thân hình đặc biệt săn chắc, là một sự tồn tại vô cùng nổi bật trong một văn phòng làm việc toàn là mỹ nam.
Các fan đang muốn nhìn Phong Khôi nhiều một chút, lại thấy Hoàn Tử Hư không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc quạt, "Phặc" một cái mở ra chặn ngay màn hình: "Phong Khôi không được tham gia phát sóng trực tiếp."
"A Hư, tôi, lại làm hư đồ, gì đó, rồi." Giọng nói có chút hoang mang của Phong Khôi truyền đến.
"Không sao hết, là do Úc Hoa mua đồ quá rẻ thôi, không có liên quan gì đến anh." Hoàn Tử Hư trấn an, "Ngày mai nếu như Úc Hoa dám làm khó dễ anh, tôi đây sẽ liều mạng với hắn."
"Hai người đừng có nói chuyện, để tôi tắt phát sóng trực tiếp cái đã." Đây là giọng nói của Chân Lê, "Ngại quá, hiện tại phòng làm việc của chúng tôi có chút lộn xộn, tạm dừng phát sóng trực tiếp một giờ, chúng tôi sẽ trở lại sau."
Một giờ sau khi phát sóng trực tiếp, có thể thấy được phòng làm việc đã được sửa sang lại, nhưng gian phòng làm việc phía sau đã bị sập hoàn toàn, việc sửa chữa có lẽ còn chưa xong, mà Phong Khôi mới vừa rồi xuất hiện cũng không biết đi chỗ nào rồi.
Chân Lê còn không kịp giải thích bất cứ điều gì, toàn bộ đạn mạc đều đang hỏi mối quan hệ giữa Phong Khôi và Hoàn Tử Hư, dạng người nào mà có thể để cho giám đốc Hoàn yêu ma quỷ quái điên cuồng giữ gìn như thế, còn dám vì anh ta mà liều mạng với Đại Ma Vương giám đốc Úc, đây là một tình cảm đằm thắm đến mức nào chứ!
Chân Lê giải thích mối quan hệ của Phong Khôi và Hoàn Tử Hư chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, nhưng do Phong Khôi là người rất hàm hậu, cho nên Hoàn Tử Hư chiếu cố hắn một chút mà thôi.
Trong màn hình, Chân Lê nói đến ma quỷ cũng không tin, ngoài màn hình, Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu trộm nhìn Úc Hoa đang bận rộn trong nhà bếp, trầm mặc cúi đầu.
Nếu không phải gian phòng bị hư trong lúc phát sóng trực tiếp, khẳng định Liên Vũ Phàm sẽ dùng dị năng để sửa chữa, giấu giếm chuyện này. Nhưng trong lúc phát sóng trực tiếp có nhiều như thế, cũng sẽ có người nhiều chuyện nhắn tin mách lẻo với Úc Hoa, Liên Vũ Phàm không thể dùng dị năng, ngày mai đại khái Úc Hoa sẽ bỏ tiền ra để tu sửa văn phòng rồi.
Sầm Tiêu xấu hổ cười cười: "Ha hả, gây dựng sự nghiệp thiệt là mệt."
Hắn và Tiêu Nhược đồng thời cho rằng Úc Hoa vô cùng cực khổ để gây dựng sự nghiệp, thế nhưng tại phải tọa trấn một đám nhân viên có thể phá nát đất trời trong lòng bàn tay, chỉ có duy nhất một người mất đi dị năng, nhưng là người nhiều tâm nhãn đến mức khiến cho Tổ Chức Thủ Hộ đau đầu không thôi – Hoàn Tử Hư, quản lý một đám người như vậy, Úc Hoa thật sự quá vất vả rồi.
Khiến người thương cảm nhất chính là, Úc Hoa muốn dựa vào một phòng làm việc xông pha khỏi thế giới, từ bỏ công việc của mình, đường đường là một sinh viên xuất sắc hàng đầu và một tinh anh trong giới xí nghiệp lại đi làm việc trong một phòng làm việc nho xíu xiu, dùng dũng khí đập nồi dìm thuyền quản lý một đám phần tử nguy hiểm. Mà những người này thì không lo làm việc cho tốt, Úc Hoa quá đáng thương mà!
"Anh...... Anh nên quan tâm đến tình trạng của anh ấy một chút, kịp thời trấn anh anh ấy." Sầm Tiêu dặn dò Vưu Chính Bình, "Thường ngày để ý đến anh ấy trong cuộc sống nhiều hơn, vừa lúc anh cũng đang nghỉ ngơi, anh ấy thích cái gì, thì anh làm cùng với anh ấy đi!"
Vưu Chính Bình: "......"
Cậu nhớ tới ba ngày như ba tháng trong căn phòng tối ở thế giới nhỏ kia, nghĩ thầm, Sầm Tiêu ơi là Sầm Tiêu, rốt cuộc cậu đang đề nghị anh mày cái gì thế? Úc Hoa tình cờ mang một con cá hấp lên bàn ăn, nghe thấy những lời Sầm Tiêu nói, hơi hơi câu khóe môi, trong lòng xóa bỏ thực đơn "Toàn bộ bữa ăn về Sầm Tiêu", "Một Sầm Tiêu trăm món", "Kỹ thuật giết mổ Sầm Tiêu", ôn hòa nói với mọi người: "Để tôi mở kênh tin tức trên TV được không?"
"Mở đi chớ!" Sầm Tiêu không biết mình đã tránh được một kiếp nói, "Tụi em chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi, mở kênh nào cũng chẳng sao hết, có chút thanh âm thì càng tốt."
Úc Hoa dùng lồng bàn đậy lại con cá hấp thơm phức, đi đến bên cạnh ghế sô pha dùng remote mở TV, khi chuyển kênh còn không quên móc ngón tay với Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình: "......"
Sự thật chứng minh, cho dù hơn hai ngàn năm không xuống bếp, tài năng nấu ăn của Úc Hoa vẫn rất tốt, đám người Sầm Tiêu đều ăn đến vô cùng mỹ mãn, thấy trạng thái tinh thần của Vưu Chính Bình không không tệ, quan hệ với Úc Hoa cũng rất tốt, lúc này mới yên tâm rời đi.
Màn đêm buông xuống, Úc Hoa nhân lúc Vưu Chính Bình đang ngủ say, lặng lẽ đi vào thư phòng, mở nhật ký lịch để bàn ra, đầu ngón tay lặng lẽ lướt qua những ngày tháng.
—— ngày nào tháng nọ năm kia.
Sau nhiều năm, phảng phất giống như cách nhau một thế hệ.
Trong nhiều năm qua, tôi luôn tự hỏi một điều, cái gì là thật, trong lúc hoảng hốt tôi cảm thấy những gì đã trải qua như một giấc mộng mà thôi.
Mãi cho đến giờ phút này, khi tôi viết ra ngày tháng, tôi cảm thấy thật thanh thản.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra dòng chữ "Ngày nào tháng nọ năm kia" lại khiến cho người ta yên tâm đến thế, khi nhìn thấy ngày tháng trên lịch để bàn, tôi mới có cảm giác mình đã quay trở lại.
Đại khái là bởi vì, sự thật chính là mỗi phút mỗi giây tôi sẵn sàng ghi nhớ, sẵn sàng tin tưởng.
Úc Hoa – người hầu như không bao giờ phóng túng, hôm nay lại tiêu một số tiền lớn, lúc này cũng nhận ra rằng tiêu tiền thật sự rất thoải mái, thảo nào trong những bộ phim truyền hình thường xuất hiện các cảnh mua sắm trả đũa, khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên kinh doanh khi anh quẹt thẻ chuyển khoản đã khiến cho Úc Hoa vô cùng hài lòng.
Hôm nay quá sảng khoái mà anh tiêu hết 90 triệu, còn 10 triệu anh định lên kế hoạch mua sắm thiết bị phát sóng trực tiếp, để lại một ít tiền lương để phát cho Phong Khôi.
Vố dĩ phòng làm việc được thành lập để thu hút sự chú ý của Tổ Chức Thủ Hộ và các sấm quan giả đã thu được nhiều lợi nhuận hơn, giá trị nhan sắc và dáng người của các sấm quan giả cũng được hệ thống sửa đổi rất hoàn hảo, lưu lượng truy cập và hiệu suất của phòng làm việc đang bùng nổ, điều này khiến cho Úc Hoa quan tâm nhiều hơn đến việc tuần hoàn và phát triển bền vững của những kẻ phá hoại, chỉ cần được giáo dục một lần, cả giác ngộ và quyền lực, những người này vẫn có thể trở thành nô lệ kiếm tiền cho anh...... Khụ khụ, nói sai rồi, những người này vẫn là có thể chậm rãi hòa nhập vào thế giới này.
Úc Hoa mang tâm tình trong sáng như bầu trời, ngâm nga khúc dạo đầu của Bản Tin Thời Sự rồi về nhà, trong đầu đang nghĩ đến món ăn ngày hôm nay, khi trở lại trước tiểu khu còn khẩn trương sửa sang lại nếp áo sơ mi, sợ quần áo xuất hiện vết nhăn.
Đây chính là lúc anh và Tiểu Vưu gặp lại nhau sau ngàn năm xa cách, Úc Hoa không biết tính cách của mình có thay đổi hay không, có còn là tinh anh xã hội khiến Tiểu Vưu nhất kiến chung tình nữa hay không, càng gần tới nhà lại càng khẩn trương, anh không thể không mở ra "Màn hình siêu trí nhớ", đem những đoạn ký ức mơ hồ chiếu lại như một bộ phim điện ảnh, rõ ràng khắc sâu vào trong đầu, khiến chúng giống như vừa mới xảy ra.
Khi bước đến trước cửa nhà, Úc Hoa lại kiểm kê nguyên liệu nấu ăn trong túi, anh đã không nấu ăn hơn hai ngàn năm rồi, thậm chí Úc Hoa cũng không biết tay nghề của mình có còn được duy trì bằng một nửa tiêu chuẩn lúc trước hay không, anh nhanh chóng nhẩm xem hôm nay mình sẽ làm gì, cùng với công thức của một số món ăn, sau đó lại bắt đầu nhớ lại là sau khi về nhà mình phải làm thứ gì.
Dựa theo thói quen khi sinh hoạt sau ba năm kết hôn, hẳn là khi bước vào nhà là đổi giày, nếu Tiểu Vưu ở nhà, thì hôn lên má em ấy một chút, sau đó đi rửa tay, thay ra quần áo mặc ở nhà, lại xoay người ôm người yêu một cái, mở TV ra, dò đến kênh tin tức, vừa nghe tin tức vừa làm đồ ăn.
Nghĩ đến lúc vào nhà phải hôn một cái, Úc Hoa trưng ra khuôn mặt tười cười của lão tổ tông hơn hai ngàn năm không được hôn, chờ mong mà quét dấu vân tay mở cửa, treo trên người thứ mà anh cho là quyến rũ, ôn nhu, dịu dàng nhất đối với Tiểu Vưu rồi bước vào nhà với một nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Ha ha ha ha ha! Có phải tay chân của Liên Vũ Phàm rất không phối hợp hay không? Em nhớ là thần kinh vận động của anh ta cũng rất tốt mà, một điệu nhảy đường phố bị anh ta nhảy thành một điệu nhảy quảng trường, khuôn mặt bẹp của Chân Lê cũng nhăn lại một đống vì lo lắng rồi kìa."
Vừa bước vào thì đã nghe thấy một giọng nói nhiệt tình như lửa mà cười vô cùng thoải mái, Úc Hoa nhìn thấy một người thanh niên đãng ngồi trên ghế sô pha, ôm lấy bả vai của người yêu anh, vừa ăn gà rán khoai tây chiên uống bia, vừa xem tiết mục phát sóng trực tiếp của phòng làm việc bọn họ.
Trên mặt Úc Hoa đang cười, đối với cái ót của người thanh niên hơi đưa tay lên.
Vưu Chính Bình khi nghe được tiếng mở cửa đã đứng lên, trực tiếp nhảy vọt một cái khỏi bàn trà, mạnh mẽ đến trước mặt Úc Hoa, ôm lấy anh rồi đè lên cái tay đang nâng lên của anh, ở trên má anh hôn trái hôn phải một chút, còn nhận lấy các túi đồ trong tay Úc Hoa, vui vẻ nói: "Anh đã về rồi, em chờ anh rất lâu đó, chẳng phải nói là buổi sáng có thể trở về rồi sao? Bây giờ là 5 giờ chiều rồi."
Giọng điệu có chút oán giận, nhưng Úc Hoa rất thích cái loại ngữ khí dụ dỗ "Quân vương bất tảo triều" này của Vưu Chính Bình, anh vô cùng hưởng thụ, cũng hôn xuống Vưu Chính Bình nói: "Phòng làm việc có một nhân viên mới tới, anh phải phỏng vấn nên nhất thời không thể phân thân ra được."
"Là Phong Khôi đi, chúng em đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của Chân Lê đó, nhìn thấy mới thêm một giám đốc an ninh mới." Thanh niên ngồi trên số pha đứng lên, tự nhiên chào hỏi với Úc Hoa, "Hi, hôm nay em và Tiêu Nhược đến nhà anh cọ cơm nha."
Úc Hoa giờ bàn tay vừa bị Vưu Chính Bình ấn xuống hướng tới người thanh niên, đang do dự không biết có nên để người thanh niên với thái độ tự nhiên này phát hỏa hay không, ai ngờ thanh niên lại đặt miếng gà rán trong tay xuống, tùy tiện dùng khăn giấy lau lau bàn tay, cũng không rửa tay, cứ vậy mà dùng bàn tay dính đầy gán rán kia nắm lấy tay Úc Hoa, trong miệng còn nói: "Anh thật là quá khách khí rồi, đều là bạn cũ mà, nắm tay cái gì chứ. Anh có cần em giúp một tay hay không, xắt rau hay gì đó? Cứ tới nhà anh cọ cơm mà lại không làm gì, em cũng rất xấu hổ."
Tầm mắt Úc Hoa đảo qua bàn tay có chút dính dầu chiên gà, biến lòng bàn tay thành nắm đấm, nâng bàn tay còn lại không bị dính dầu lên, từ trong túi áo sơ mi trước ngực lấy ra một chiếc bút máy.
Hình thái ban đầu của "Bút viết quy tắc" là chiếc bút lông, nhưng mà sau khi Úc Hoa nắm giữ quy tắc sức mạnh, có thể đem nó biến thành đủ loại hình thái như bút máy, bút chì, bút bi, bút màu nước, bút ký tên.
Vưu Chính Bình thấy Úc Hoa ngay cả "Bút viết quy tắc" cũng đã lấy ra, một phen đoạt lấy rồi nói: "Là bút mới cho em sao? Em rất thích! Yêu anh!"
Nghe thấy hai từ "Yêu anh", Úc Hoa bình tĩnh lại một chút, đem người thanh niên trước mắt ghép với hai từ "Sầm Tiêu".
Sầm Tiêu là một sự tồn tại không thể xóa nhòa trong ký ức mà anh vừa được xem trong "Màn hình siêu trí nhớ". Khi anh và Tiểu Vưu gặp nhau, là Sầm Tiêu cắt quần Tiểu Vưu; khi anh và Tiểu Vưu lần đầu tiên hẹn hò thì lại tham gia tiệc nước BBQ tại nhà Sầm Tiêu; sau khi anh và Tiểu Vưu hôn môi, trong khoản nộp phạt cây cổ thụ trong công viên thì cũng có 500 tệ của Sầm Tiêu.
À, chiếc điện thoại mà anh giấu dưới giường, cũng là Tiểu Vưu mua nó dưới sự giúp đỡ của Sầm Tiêu.
Ấy vậy mà, Trong bữa tối với ánh nến vô cùng hoàn mỹ khi anh gặp lại Tiểu Vưu sau hai ngàn năm xa cách, sao lại vẫn có sự tồn tại của Sầm Tiêu chứ? Xét cho cùng, Sầm Tiêu là một dị năng giả hệ lửa, nên cậu ta muốn trở thành một ngọn lửa dưới ánh nến sao!
Cuối cùng Úc Hoa cũng kìm nén được tính tình, tạo ra một gương mặt tươi cười vô cùng có lễ tiết với Sầm Tiêu, rất là đạo đức giả mà nói: "Nói xấu hổ thì quá khách khí rồi, trước đây cậu cũng thường xuyên đến nhà của anh chơi, nhưng trong khoảng thời gian này lại ít thấy tới à."
"Là do công việc quá bận rộn quá mà." Sầm Tiêu nói, "Hiếm khi được nghỉ phép mấy ngày, uống chút rượu tâm sự chuyện cũ, vẫn là làm việc ở tổ dân phố mới an nhàn mà."
Thật ra Sầm Tiêu đến đây là để an ủi Vưu Chính Bình, lần này Vưu Chính Bình bị cách chức tạm thời ba tháng để xem xét, Sầm Tiêu không biết cái gọi là tạm thời cách chức là một kỳ nghỉ ngơi dài hạn, hắn lo lắng cho tâm trạng của Vưu Chính Bình, cho nên tới cùng với cậu uống bia nói chuyện phiếm, giúp bạn tốt thả lỏng tinh thần một chút.
Nghe Sầm Tiêu nhắc tới khoảng thời gian đó, Úc Hoa không khỏi nhớ tới khi đó anh cũng bị phong ấn năng lực, là một nhân viên thỉnh thoảng làm thêm giờ, ngày nào cũng vất vả làm việc để kiếm tiền trả khoản vay mua nhà, tích cóp được mười vạn thì vô cùng vui vẻ, không giống bây giờ, phải tiêu hết 90 triệu mới vui vẻ được một chút.
Vì thế anh thở dài: "Đúng vậy, khi đó thật vui vẻ."
Sầm Tiêu không biết cậu chuyện "Nhớ về quá khứ" làm giúp hắn tránh được một kiếp, sau khi nhìn thấy Úc Hoa thay quần áo vào nhà bếp, hắn cảm khái nói với Vưu Chính Bình: "Xem ra cái phòng làm việc này khiến Úc Hoa thật mệt mỏi nha."
Đàn em số 3 Tiêu Nhược chỉ chỉ vào màn hình điện thoại đang phát sóng trực tiếp: "Là vô cùng mệt mỏi."
Bữa trưa Sầm Tiêu xách theo gà rán, khoai tây chiên, bỏng ngô, đậu phộng và bia đến nhà Vưu Chính Bình, bọn họ đã lâu không tụ tập chơi game như thế này, mấy tháng nay nếu không phải tuần tra thì là đánh nhau với kẻ phá hoại rồi mở họp liên miên, dường như chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, cũng rất ít khi đụng vào điện thoại, lần này tổ đội chơi game thì thua liên tiếp mười mấy lần, mặt ba người thua đều tái xanh, đơn giản là xem buổi phát sóng trực tiếp của Chân Lê, cười nhạo Liên Vũ Phàm một chút để giảm bớt áp lực.
Vì phải sửa chữa sàn nhà nên sáng nay Chân Lê không có mở chương trình phát sóng trực tiếp, mãi cho đến hai giờ chiều mới phát sóng, khi đám người Sầm Tiêu tiến vào phòng phát sóng trực tiếp thì vừa lúc mới phát không bao lâu.
Hơn một tháng Nguyên Lạc Nhật phải quay tiết mục, Liên Vũ Phàm thì không phối hợp làm việc, Chân Lê thì quảng cáo hàng hóa mà chuyển sang phát sóng trực tiếp vào ban đêm, nhân khí trong phòng phát sóng trực tiếp vào ban ngày vô cùng ế ẩm, fans cũng oán giận rằng vất vả lắm mới nghỉ hè, ban ngày có thời gian để nhìn các anh chàng đẹp trai, thế nhưng lại không phát sóng.
Hôm nay Chân Lê đưa ra thông báo tuyên bố Nguyên Lạc Nhật trở về, buổi chiều đúng hai giờ sẽ phát sóng trực tiếp, các fan một truyền mười mười truyền trăm, buổi phát sóng trực tiếp mới vừa bắt đầu thì số lượng người xem đã leo lên vị trí thứ ba.
Máy quay của phòng phát sóng trực tiếp nhắm ngay vách tường, không thấy người chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Chân Lê: "Chào mọi người, để hoan nghênh Nguyên Lạc Nhật trở về, bốn người chúng tôi đặc biệt trình bày một điệu múa cổ phong cho các bạn cùng xem. Tôi và Nguyên Lạc Nhật sẽ dẫn dắt vũ điệu, còn giám đốc Liên và giám đốc Hoàn thì các bạn đừng quá trách móc nặng nề nha."
【 điệu múa cổ phong! Tủ quần áo của ông chủ Chân mà tui không biết nó lớn tới bao nhiêu cuối cùng cũng trở về nhậm chức rồi, tui muốn xem Chân Lê thay quần áo nha! 】
【 nhanh lên nhanh lên nào, lâu rồi chúng tôi không gặp được anh trai nhỏ Nguyên Lạc Nhật rồi đó, nghe nói cậu ấy sắp đi học rồi, muốn xem thành quả nha! 】
【 giám đốc Hoàn quảng cáo hàng hóa, mỗi khi mà anh ấy mở miệng thì tui sẽ không nhịn được mà "Mua mua mua" "Tất cả tui đều muốn mua", ông chủ Chân và giám đốc Nguyên thì có thể khiêu vũ, nhưng mà giám đốc Liên...... Có phải anh ấy ngoại trừ viên lệ chí thì là hai bàn tay trắng hay không? 】
【 nói bậy! Giám đốc Liên của tụi tui còn đang cạnh tranh chức vị giám đốc quan hệ công chúng với giám đốc Hus đó! 】
Mặc dù đối mặt với bức tường trắng, nhưng đạn mạc lại nhiệt tình chưa từng có, khi khúc dạo đầu tiếng đàn tranh vang lên, máy quay chậm rãi hướng về phía bốn người.
Đứng trước là Chân Lê mặc một bộ y phục màu trắng, có hoa văn lông vũ màu vàng ở trước ngực và tay áo, trên đầu đội một món trang sức có trang trang trí lông vũ màu trắng, hai lọn tóc dài dán vào tai rũ xuống xương quai xanh, đuôi tóc treo hai chiếc lông vũ màu xanh da trời, trong tay cầm một chiếc quạt lông màu trắng, cùng với khuôn mặt xinh đẹp như chim công của Chân Lê, thật sự là sống động giống như chim hóa thành người.
Một con vẹt bay ngang qua dầu Chân Lê, đáp xuống cẳng chân phải của Nguyên Lạc Nhật đang mặc trên người bộ đồ da màu đen bó sát. Nguyên Lạc Nhật lấy một mảnh vải màu đen che đi đôi mắt có chút ngu đần kia của mình, càng khiến cho góc cạnh khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Hắn cầm trong tay một con dao ngắn, đứng trên cửa sổ đang mở của phòng làm việc như thể không trọng lượng, cơn gió nhẹ thổi tung rèm cửa, khiến cho hắn lúc ẩn lúc hiện, giống như một sát thủ trong bóng tối.
Tấm rèm cửa khiến cho con vẹt không có cách nào đứng vững trên người Nguyên Lạc Nhật, vì thế nó đành phải bay đến chỗ người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghé nhựa ở trung tâm, Liên Vũ Phàm mặc một chiếc áo sơ mi rộng có tay sẫm màu, ở trước mặt là một chiếc đàn tranh, mười ngón tay thon dài hữu lực của hắn đặt lên chiếc đàn tranh, giai điệu cổ phong này là xuất phát từ đôi bàn tay hắn.
Chân Lê tìm cho Liên Vũ Phàm một bộ tóc giả xõa tung, mái tóc dài thỉnh thoảng phớt qua viên lệ chí, hòa hợp với cổ khúc uyển chuyển thế lương, vẻ mặt của Liên Vũ Phàm thật giống như đang khó, khiến lòng người thương tâm.
Ở bên trái chính là Hoàn Tử Hư, hắn vốn là tóc dài, không cần mang tóc giả, chỉ là tùy ý búi cao buộc lủng lẳng tóc lên trên, khiến cho đôi mắt phượng càng thêm giảo hoạt. Trang phục cổ trang của Hoàn Tử Hư là màu xanh lục, nếu như đổi thành những người khác mặc trang phục màu này thì sẽ bị cười chết, thế nhưng hắn có thể khống chế được màu sắc này, cả người mềm dẻo uyển chuyển như một cây liễu xanh.
Đạn mạc trống rỗng trong một cái chớp mắt, ngay sau đó là đạn mạc âm thanh thét chói tai từ đợt này đến đợt khác, các fan không ngừng từng quà, số lượng người xem phát sóng trực tiếp lập tức tăng vọt, trong nháy mắt leo lên vị trí thứ hai về số người online, dần tiếp cận vị trí thứ nhất.
Chân Lê và những người khác không chịu ảnh hưởng bởi những món quà, nghiêm khắc nhảy theo đúng vũ đạo đã bố trí, người xuất lực chủ yếu là Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê, Liên Vũ Phàm chỉ cần ngồi chơi đàn tranh cho đẹp là được, Hoàn Tử Hư thì tùy tiện đi theo góp một chút ý vị.
Ngay cả khi chỉ có hai người gánh team, giá trị nhan sắc của bốn người khi xuất hiện cùng với kỹ thuật khiêu vũ điêu luyện của Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê cũng khiến mọi người khiếp sợ, có một số người điên cuồng nổi lên đạn mạc cao cấp 【 Thảo Nguyên Lạc Nhật Lê Minh [Bình minh hoàng hôn trên thảo nguyên] là có thật rồi 】, nếu đạn mạc không được che chắn, thì sẽ mắc phải hội chứng sợ mật độ cao mất thôi.
Một khúc nhạc kết thúc, theo âm thanh cuối cùng của Liên Vũ Phàm, một thanh âm "Woooo ~~~" giống như một con sói đơn độc vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, giám đốc Hus không biết từ chỗ nào lao ra từ hư không, giống như một mũi tên vụt qua giữa văn phòng, dừng lại trong góc chết của camera phát sóng trực tiếp, không để cho các fans nhìn thấy cơ thể của giám đốc Hus, chỉ để lại một đạo tàn ảnh và chiếc đuôi đầy lông đang đung đưa thong thả.
Giờ phút này, số lượng người online trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt lên vị trí thứ nhất, số lượng vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
【 cầu ra video, nhất định phải ra video, mỗi này tui phải xem vô số lần luôn á! 】
【 cầu video +1, nửa đoạn trước mở đạn mạc ra xem, tui thấy rất cô đơn luôn. 】
【 đạn mạc nhiều đến mức tui cũng sắp bị hội chứng sợ mật độ cao rồi nè, cầu ra video không có đạn mạc. 】
【 cái bay qua cuối cùng là thứ gì thế kia? Phòng làm việc có nuôi sói sao? Có phải có chút quá đẹp trai rồi hay không! 】
【 không phải sói đâu, là giám đốc Hus của phòng làm việc đó, mới không gặp được bao lâu mà lớn như vậy rồi. 】
【 hu hu hu, vì cái gì mà Husky nhà người ta vừa anh tuấn vừa tiêu sái lại có cảm giác an toàn? Tui tức giận đến mức muốn cho con Husky đang gặm sô pha nhà tui một đạp. 】
【 hu hu hu, Liên Vũ Phàm ơi em trách oan anh rồi, anh không phải là bình hoa có viên lệ chí đâu, anh là mỹ nhân đàn tranh trong lòng em đó. 】
【 cầu xin phòng làm việc cứu vớt với! Những bộ quần áo trong video nè, gối ôm giám đốc Hus to bằng người nè, quạt của Chân Lê nè, con dao ngắn của Nguyên Lạc Nhật nè, Liên mỹ nhân đàn tranh nè, các người in logo hay là ảnh chụp với, tất cả tôi đều muốn. 】
【 giám đốc bộ phận thị trường đang làm cái gì? Toàn bộ hành trình anh chèo thuyền* phá hư vẻ đẹp thì tui sẽ nhịn, nhưng những việc tự tay làm này có phải nên đưa lên chương trình trong ngày không? Anh làm đúng công việc của anh đi, đừng có quảng cáo hàng hóa nhà khác nữa, đưa sản phẩm nhà mình lên đi coi! 】
*Nguyên văn (划水): Từ thông dụng trên internet, ý chỉ hành vi không nổ lực hoặc không đóng góp trong bất kỳ hoạt động nhóm nào.
"Cảm ơn tất cả mọi người! Chúng tôi sẽ phát hành một video khiêu vũ sau." Chân Lê thích nhất là để các fans nhìn thấy vẻ xinh đẹp nhất của mình, lúc này nhìn thấy nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp nhiều như vậy, chỉ cảm thấy giấc mơ của mình cũng thành sự thật rồi, kích động đến mức khóe mắt tràn ra giọt nước, "Chương trình "Thần tượng ánh sáng" sẽ được phát sóng vào đêm thứ năm, có Nguyên Lạc Nhật là thực tập sinh trong phòng làm việc của tôi nha, hy vọng mọi người có thể ủng hộ thiệt nhiều!"
Đạn mạc sôi nổi trả lời 【 nhất định ủng hộ 】 cùng với 【 Nguyên Lạc Nhật nhảy tốt như vậy, xem ra cái chương trình này cũng không tồi 】, lúc này lượng fans trong phòng phát sóng trực tiếp đã đạt đến giá trị cao nhất, Hoàn Tử Hư nhanh chóng chụp ảnh màn hình và ghi lại số liệu, này đoạn thuộc về bọn họ vì đã quảng cáo cho chương trình "Thần tượng ánh sáng", có thể được tính là công khai, có thể căn cứ và nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp để tìm tổ chương trình đòi tiền.
Sau khi màn múa mở đầu kết thúc, những người trong phòng làm việc trả lời từng vấn đề của fans.
Nguyên Lạc Nhật: "Trong chương trình có anh trai nhỏ đẹp trai hay không? Không có ai đẹp trai như tui đâu, tình huống cụ thể thì tui không thể nói, mọi người xem chương trình nha."
Liên Vũ Phàm: "Đàn tranh quả thực là tôi đàn, không phải bom xịt. Kỹ thuật của tôi cũng không tốt lắm, không thể nào so với những người chuyên nghiệp, hiểu một chút mà thôi."
Hoàn Tử Hư: "Nói ta chèo thuyền? Công việc chính của tôi cũng không phải là cái này, Chân Lê muốn tôi góp mặt cho đủ nhân số thôi, tôi còn phải chuẩn bị cho chương trình phát sóng trực tiếp vào buổi tối đó."
Giám đốc Hus: "Áu áu áu áu áu ~ ngao ngao!"
Chân Lê: "Về những vấn đề xung quanh, còn phải đợi giám đốc Úc trở về mới có thể quyết định. Hỏi giám đốc Úc đi đâu vậy? Có phải bỏ bê công việc hay không? Không không không, anh ấy tuyệt đối không có bỏ bê công việc, là công ty mới có một nhân viên mới, giám đốc Úc giúp anh ta đi đến chỗ an sinh xã hội rồi."
Nghe thấy có nhân viên mới gia nhập, đạn mạc hưng phấn thảo luận đó là anh chàng đẹp trai nào, lúc này, vách ngăn văn phòng phía sau mấy người "Lạch cạch" một tiếng, giống như toàn bộ quân bài domino bị đổ, ngay sau đó là một trận thanh âm "Bùm bùm", giống như có người phá hủy ngôi nhà sau vách ngăn.
【 chuyện gì xảy ra thế? Là giám đốc Hus rốt cuộc không nhịn được mà đi phá hoại nhà cửa rồi sao? 】 đạn mạc có người hỏi.
"Áu áu áu!" Vẻ mặt kháng nghị của giám đốc Hus xuất hiện trước màn ảnh, ý bảo không phải nó làm đâu.
Giữa những đạn mạc hàng loạt nghi vấn, một bóng người cao to chừng 2 mét bước ra từ phía sau vách ngăn, người đàn ông này có thân hình cao lớn, cơ ngực phát triển đến mức ngay cả chiếc áo thun cũng không che giấu được, giống như vận động viên thể hình trong các bộ phim điện ảnh Âu Mỹ, anh ta rất cao lớn, nhưng toàn thân trên dưới đều không có một chút thịt thừa, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
Hắn không giống như hình tượng đẹp trai tuấn tú của bốn nhân viên kia, tướng mạo chỉ có thể nói là thô kệch, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn khiến người ta không thể tả được.
"Vị này chính là giám đốc an ninh mới của chúng tôi, Phong Khôi Phong giám đốc." Chân Lê giới thiệu, "Anh ấy không phải người nổi tiếng trên internet theo hợp đồng của phòng làm việc, mà là bảo vệ chúng tôi. Theo lý thuyết thì anh ấy sẽ không xuất hiện trước ống kính, nhưng mà do phòng làm việc của chúng tôi thật sự quá nhỏ, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, mới bất đắc dĩ xuất hiện trong màn ảnh."
【 không sao hết không sao hết, chúng tôi rất thích xem anh ấy. 】
【 cái kia...... Phòng làm việc của các anh có hứng thú quan tâm đến việc phát triển kinh doanh thể hình không? Mở chương trình phát sóng trực tiếp về thể hình gì đó, tui đối với cơ bắp của giám đốc Phong vô cùng hứng thú, tui thèm thân thể của anh...... Không đúng, là tui muốn tập thể hình. 】
【 nhưng mà á, lần này giám đốc Úc bị sao thế? Thậm chí cũng không ký một bản hợp đồng bất bình đẳng luôn? Cơ bắp xuất sắc như vậy...... Khụ khụ, người xuất sắc như vậy, sau này không cho tụi tui xem sao? 】
【@ Úc Hoa, hiểu biết một chút về việc kinh doanh sản phẩm về thể hình rồi phát sóng trực tiếp đi, giám đốc Phong quảng cáo, tui trăm phần trăm chốt đơn. 】
Các fans hâm mộ đã nhìn thấy nhiều mỹ nam khác nhau trong phòng làm việc Chân Lê, ngay từ đầu đối với người mới tới cũng không hứng thú. Giá trị nhan sắc của những người nổi tiếng trong phòng làm việc này phải nói là đỉnh cấp trong giới giải trí, bất kể lại loại hình mỹ nam nào gia nhập đều sẽ bị bọn họ chèn ép.
Chỉ có Phong Khôi là khác biệt, trong mắt những người hâm mộ có cái nhìn sai lệch về thẩm mỹ thì hắn chính là một sự tồn tại rực rỡ, hoàn toàn khác với những người khác. Dáng người cao hơn người khác hơn một cái đầu và thân hình đặc biệt săn chắc, là một sự tồn tại vô cùng nổi bật trong một văn phòng làm việc toàn là mỹ nam.
Các fan đang muốn nhìn Phong Khôi nhiều một chút, lại thấy Hoàn Tử Hư không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc quạt, "Phặc" một cái mở ra chặn ngay màn hình: "Phong Khôi không được tham gia phát sóng trực tiếp."
"A Hư, tôi, lại làm hư đồ, gì đó, rồi." Giọng nói có chút hoang mang của Phong Khôi truyền đến.
"Không sao hết, là do Úc Hoa mua đồ quá rẻ thôi, không có liên quan gì đến anh." Hoàn Tử Hư trấn an, "Ngày mai nếu như Úc Hoa dám làm khó dễ anh, tôi đây sẽ liều mạng với hắn."
"Hai người đừng có nói chuyện, để tôi tắt phát sóng trực tiếp cái đã." Đây là giọng nói của Chân Lê, "Ngại quá, hiện tại phòng làm việc của chúng tôi có chút lộn xộn, tạm dừng phát sóng trực tiếp một giờ, chúng tôi sẽ trở lại sau."
Một giờ sau khi phát sóng trực tiếp, có thể thấy được phòng làm việc đã được sửa sang lại, nhưng gian phòng làm việc phía sau đã bị sập hoàn toàn, việc sửa chữa có lẽ còn chưa xong, mà Phong Khôi mới vừa rồi xuất hiện cũng không biết đi chỗ nào rồi.
Chân Lê còn không kịp giải thích bất cứ điều gì, toàn bộ đạn mạc đều đang hỏi mối quan hệ giữa Phong Khôi và Hoàn Tử Hư, dạng người nào mà có thể để cho giám đốc Hoàn yêu ma quỷ quái điên cuồng giữ gìn như thế, còn dám vì anh ta mà liều mạng với Đại Ma Vương giám đốc Úc, đây là một tình cảm đằm thắm đến mức nào chứ!
Chân Lê giải thích mối quan hệ của Phong Khôi và Hoàn Tử Hư chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, nhưng do Phong Khôi là người rất hàm hậu, cho nên Hoàn Tử Hư chiếu cố hắn một chút mà thôi.
Trong màn hình, Chân Lê nói đến ma quỷ cũng không tin, ngoài màn hình, Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu trộm nhìn Úc Hoa đang bận rộn trong nhà bếp, trầm mặc cúi đầu.
Nếu không phải gian phòng bị hư trong lúc phát sóng trực tiếp, khẳng định Liên Vũ Phàm sẽ dùng dị năng để sửa chữa, giấu giếm chuyện này. Nhưng trong lúc phát sóng trực tiếp có nhiều như thế, cũng sẽ có người nhiều chuyện nhắn tin mách lẻo với Úc Hoa, Liên Vũ Phàm không thể dùng dị năng, ngày mai đại khái Úc Hoa sẽ bỏ tiền ra để tu sửa văn phòng rồi.
Sầm Tiêu xấu hổ cười cười: "Ha hả, gây dựng sự nghiệp thiệt là mệt."
Hắn và Tiêu Nhược đồng thời cho rằng Úc Hoa vô cùng cực khổ để gây dựng sự nghiệp, thế nhưng tại phải tọa trấn một đám nhân viên có thể phá nát đất trời trong lòng bàn tay, chỉ có duy nhất một người mất đi dị năng, nhưng là người nhiều tâm nhãn đến mức khiến cho Tổ Chức Thủ Hộ đau đầu không thôi – Hoàn Tử Hư, quản lý một đám người như vậy, Úc Hoa thật sự quá vất vả rồi.
Khiến người thương cảm nhất chính là, Úc Hoa muốn dựa vào một phòng làm việc xông pha khỏi thế giới, từ bỏ công việc của mình, đường đường là một sinh viên xuất sắc hàng đầu và một tinh anh trong giới xí nghiệp lại đi làm việc trong một phòng làm việc nho xíu xiu, dùng dũng khí đập nồi dìm thuyền quản lý một đám phần tử nguy hiểm. Mà những người này thì không lo làm việc cho tốt, Úc Hoa quá đáng thương mà!
"Anh...... Anh nên quan tâm đến tình trạng của anh ấy một chút, kịp thời trấn anh anh ấy." Sầm Tiêu dặn dò Vưu Chính Bình, "Thường ngày để ý đến anh ấy trong cuộc sống nhiều hơn, vừa lúc anh cũng đang nghỉ ngơi, anh ấy thích cái gì, thì anh làm cùng với anh ấy đi!"
Vưu Chính Bình: "......"
Cậu nhớ tới ba ngày như ba tháng trong căn phòng tối ở thế giới nhỏ kia, nghĩ thầm, Sầm Tiêu ơi là Sầm Tiêu, rốt cuộc cậu đang đề nghị anh mày cái gì thế? Úc Hoa tình cờ mang một con cá hấp lên bàn ăn, nghe thấy những lời Sầm Tiêu nói, hơi hơi câu khóe môi, trong lòng xóa bỏ thực đơn "Toàn bộ bữa ăn về Sầm Tiêu", "Một Sầm Tiêu trăm món", "Kỹ thuật giết mổ Sầm Tiêu", ôn hòa nói với mọi người: "Để tôi mở kênh tin tức trên TV được không?"
"Mở đi chớ!" Sầm Tiêu không biết mình đã tránh được một kiếp nói, "Tụi em chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi, mở kênh nào cũng chẳng sao hết, có chút thanh âm thì càng tốt."
Úc Hoa dùng lồng bàn đậy lại con cá hấp thơm phức, đi đến bên cạnh ghế sô pha dùng remote mở TV, khi chuyển kênh còn không quên móc ngón tay với Vưu Chính Bình.
Vưu Chính Bình: "......"
Sự thật chứng minh, cho dù hơn hai ngàn năm không xuống bếp, tài năng nấu ăn của Úc Hoa vẫn rất tốt, đám người Sầm Tiêu đều ăn đến vô cùng mỹ mãn, thấy trạng thái tinh thần của Vưu Chính Bình không không tệ, quan hệ với Úc Hoa cũng rất tốt, lúc này mới yên tâm rời đi.
Màn đêm buông xuống, Úc Hoa nhân lúc Vưu Chính Bình đang ngủ say, lặng lẽ đi vào thư phòng, mở nhật ký lịch để bàn ra, đầu ngón tay lặng lẽ lướt qua những ngày tháng.
—— ngày nào tháng nọ năm kia.
Sau nhiều năm, phảng phất giống như cách nhau một thế hệ.
Trong nhiều năm qua, tôi luôn tự hỏi một điều, cái gì là thật, trong lúc hoảng hốt tôi cảm thấy những gì đã trải qua như một giấc mộng mà thôi.
Mãi cho đến giờ phút này, khi tôi viết ra ngày tháng, tôi cảm thấy thật thanh thản.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra dòng chữ "Ngày nào tháng nọ năm kia" lại khiến cho người ta yên tâm đến thế, khi nhìn thấy ngày tháng trên lịch để bàn, tôi mới có cảm giác mình đã quay trở lại.
Đại khái là bởi vì, sự thật chính là mỗi phút mỗi giây tôi sẵn sàng ghi nhớ, sẵn sàng tin tưởng.
Danh sách chương