Mình thì chỉ được ngồi xe vừa phải, đi ăn tiệm cơm giá cả phải chăng là sao!
***
Quan Lan và Trần Cẩm đi ăn cơm, hôm sau bị người qua đường chụp ảnh đăng lên mạng.
Tất nhiên, thiệt ra cũng không phải người qua đường chụp choẹt gì cả. Nếu là người qua đường thật thì chắc chắn là đã thấy bàn họ ngồi ăn có bốn người, trong đó Quan Lan và Dương Bội Thanh còn là đồng nghiệp chung một công ti. Bốn người đàn ông một bàn cơm, người qua đường nhìn vào chỉ thấy là một bữa liên hoan bình thường giữa bạn bè. Thế mà góc nhìn của người qua đường này lại thần thánh hết sức, trong bức ảnh người này chụp chỉ có hai người Quan Lan với Trần Cẩm, cử chỉ thân mật và vẻ mặt mờ ám của hai người, từ ngồi chung bàn dùng bữa cho đến ngồi chung xe sang rời đi. Một chùm ảnh này đúng là có thể tưởng tượng ra mười nghìn chữ.
Đối với việc này, hai người trong cuộc đều tỏ ra chả quan tâm mấy.
Dù sao Quan Lan đã có danh hiệu bên ngoài, nhiều thêm một cái cũng chỉ như thêm con rận, chả có gì phải sợ ngứa cả. Còn với Trần Cẩm, đây chỉ là một scandal vô hại, hơn nữa cũng chả liên quan gì đến quy tắc ngầm. Y và Quan Lan không chung giới, muốn ngầm cũng chả có gì để ngầm.
Phản ứng của những người có quan hệ lợi ích thì không giống nhau.
Nhậm Hiểu Phi: Thế mà bảo đóng cửa ở nhà sáng tác! Sao lại chạy ra ngoài xây thêm hậu cung cơ chứ! Anh có bản lĩnh lái Cayenne đi tán giai thì có bản lĩnh đi làm coi!
Bao nhiêu năm giời nhiều hoa thơm cỏ lạ vây quanh chả lọt vào mắt, thế mà lại chạy đi theo đuổi một thanh niên giả ngu gây cười trong show truyền hình, mắt nhìn của sếp khác người quá đó!
Dương Bội Thanh: Hờn vờ cờ lờ!
Một người cao to như ông ngồi ngay đối diện bàn ăn mà chúng mày lại đếch trông thấy là sao! Rõ ràng có bức đã chụp đến mặt ông thế mà vẫn cố photoshop xoá đi! Ăn bữa cơm này đã đắng lòng lắm rồi, không ngờ hôm sau còn đắng lòng thêm nữa! Hờn!
Trang Lân.
Trang Lân phẫn nộ tột cùng.
Cậu biết Quan Lan đa tình, không ngờ người này cơ bản là đếch có tình gì luôn.
Bên này vừa mới bày mưu với mình, quay về ngựa không dừng vó đã đi dụ dỗ người khác.
Anh ta coi mình là gì chứ? Nhân vật có thể chiếm đoạt trong game, sau khi chiếm được thì ngay cả cất cũng lười cất đã đi chiếm lấy người tiếp theo? Bày mưu cũng bày giống y xì đúc! Bước đầu tiên là mời đi ăn cơm, xe đưa xe đón, thế thì cũng được đi…
Tại sao đón Trần Cẩm là Cayenne, còn đón mình lại là Q5 chứ!
Cái này mà cũng phân chia ra ba bảy loại cơ à!
Mình thì chỉ được ngồi xe vừa phải, đi ăn tiệm cơm giá cả phải chăng là sao!
Dưới cơn phẫn nộ, Trang Lân hoàn toàn không phát hiện ra mình nổi giận có gì đấy sai sai.
Hơn nữa – hơn nữa vẻ mặt dịu dàng này, ánh mắt mờ ám đấy, cử chỉ thân mật kia, rõ ràng không hề xuất hiện trước mặt mình!
Có nghĩa là ở trước mặt mình Quan Lan chỉ dùng có ba thành công lực. Miễn bàn đến việc anh có thành công tóm được mình hay không – tất nhiên làm sao anh có thể thành công cho được, nhưng mà cứ nghĩ Quan Lan cảm thấy chỉ dùng ba thành công lực là có thể tóm được mình, thì giận ơi là giận!
Cơn giận của cậu đã xuất hiện sai lệch nghiêm trọng, cậu giận Quan Lan không coi trọng mình, mà bản thân cậu không hề hay biết.
***
Quan Lan hoàn toàn không biết drama kịch liệt trong lòng Trang Lân. Anh đi làm, việc đầu tiên là giao cho Nhậm Hiểu Phi soạn thảo hợp đồng cho Trang Lân kí.
Nhậm Hiểu Phi: Anh đóng cửa sáng tác hai ngày đã đi trêu ghẹo bao nhiêu người thế hả?
Quá trình dụ người bao giờ cũng như vầy: Bên này anh và bản thân ca sĩ lén lút hẹn nhau, âm thầm trao đổi, giải quyết ca sĩ xong thì đến lượt quản lí. Nghệ sĩ nhà mình đã thất thủ, bình thường quản lí cũng hết cách, đến khi công ti biết thì ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn, có thể thoả thuận trong hoà bình là tốt nhất, còn không thì hai công ti đành phải lôi nhau ra toà.
Quan Lan hẹn gặp quản lí của Trang Lân.
Thật ra bàn bạc với quản lí dễ hơn với ca sĩ nhiều. Nhất là với địa vị hiện tại của Quan Lan trong giới, quản lí ca sĩ mà gặp anh thì muốn nịnh nọt nhiều lắm, cười tươi khách sáo, kiểu gì cũng thoải mái hơn Trang Lân cứng đầu nào kia.
Cô Tề Phi quản lí của Trang Lân, Quan Lan cũng từng nghe nói, là nhân vật rất tài giỏi, dẫn dắt mấy cô tiểu hoa tiểu cỏ, phát triển đều tươi sáng lắm. Anh không biết Tề Phi và Trang Lân có quan hệ thân thích, chỉ cảm thấy công ti Trang Lân sắp xếp quản lí cho cậu rất hợp, chắc hẳn công ti coi trọng cậu lắm.
Nhận được lời hẹn của Quan Lan, Tề Phi cũng kinh hãi lắm.
Đợi đến khi cả hai nói chuyện xong, cô càng không khỏi giật mình.
Hai người này chung phe từ khi nào, cô hoàn toàn chẳng biết, thằng nhóc Trang Lân này lừa cô cũng kinh quá.
Loại chuyện thế này có hai khả năng: Một là giữa hai người đã nảy sinh quan hệ khó nói, sau đó đạt thành thoả thuận nào đó, thế nên mới lừa cô tất cả mọi chuyện. Một loại khác là, tự Trang Lân muốn hợp tác cùng người khác, nhưng vì trước đây cậu từng từ chối, giờ mà nói ra sẽ thấy mất mặt nên ngại không nói với cô.
Lấy hiểu biết của cô về thằng em, cô cảm thấy tình huống thứ hai có khả năng vô cùng cao.
Trở về, cô nói sơ qua tình hình gặp mặt Quan Lan với Trang Lân.
Trang Lân: “Không được, em không đồng ý.”
Tề Phi hoàn toàn không hiểu: “Tại sao? Thầy Quan bảo chú đáp ứng rồi mà.”
Trang Lân: “Không phải, anh ta hiểu nhầm rồi, em chưa đáp ứng.”
Tề Phi nghiêm mặt: “Làm sao? Ổng yêu cầu chú làm gì hả? Cứ nói đi đừng ngại, chúng ta thấp cổ bé họng nhưng Quan Lan ổng cũng không phải một tay che trời. Chị không phải nhân vật tai to mặt lớn, nhưng sẽ không để người ta hiếp đáp em trai mình đâu.”
Trang Lân: “Không yêu cầu gì cả, anh ta chỉ bảo muốn kí với em thôi chứ không nói gì khác.”
Tề Phi: “Không có thật chứ?”
Trang Lân: “Thật mà.”
Tề Phi quan sát nét mặt cậu một cách cẩn thận, cảm thấy cậu không nói dối.
Tế Phi: “Thế thì chị không hiểu. Chú nói xem tại sao chú lại không muốn, nào, giải thích hợp lí cho chị xem.”
Trang Lân cứng giọng: “Album đầu tay em tự mình viết, không muốn kí với người khác.”
Tề Phi: “Ổng có nói album đầu tay không cần bài hát của chú à?”
Trang Lân im lặng.
Tề Phi: “Vậy là không nói rồi. Chú còn lí do nào khác không?”
Trang Lân: “…Em không muốn hợp tác với anh ta.”
Tề Phi nhướn mày một cái, Trang Lân căng thẳng trong lòng.
Cậu biết thế này là chị lại sắp sửa dạy dỗ người khác rồi.
Tề Phi: “Ban đầu không phải là chị khuyên chú đến Tuệ Tân. Chú là ca sĩ, tài nguyên âm nhạc ở đây thế nào, chú đến đây một thời gian rồi trong lòng chú tự biết. Nhưng mà mẹ chú lo lắng cho chú, một thân một mình ở Bắc Kinh, biết đâu lại bị người ta bắt nạt lừa đảo. Chị nghĩ là, nơi đây tốt xấu lẫn lộn, nước sâu như thế, chú ở dưới trướng chị, phát triển hơi chậm nhưng dù sao cũng không bị ai lừa. Câu này, đúng ra là nhân viên của Tuệ Tân thì chị không nên nói, nhưng chị lấy danh nghĩa chị gái của chú cho chú biết, bộ phận âm nhạc của Tuệ Tân chỉ là một gánh hát rong. Trình độ tổng giám âm nhạc của chúng ta thế nào, chú là dân chuyên nghiệp chú rõ hơn chị. Phong cách của chú là sáng tác không sai, nhưng từ nay về sau chú không cần trao đổi cọ sát với người khác? Không cần người hướng dẫn chắc? Hay chú tưởng mình vừa ra giang hồ đã là đệ nhất thiên hạ, không có ai hướng dẫn được chú?”
Tề Phi: “Chị nói cho chú biết, chú muốn hát, muốn đạt được thành tựu âm nhạc, thì chỗ tốt nhất trong nước chính là Thiên Long, chính là chỗ của Quan Lan, không có nơi thứ hai. Nhân cách ổng ra sao tạm gác qua một bên, trình độ chuyên môn và mắt nhìn thị trường rành rành ra đó, nếu ổng lớn hơn mười tuổi thì gọi là cha đỡ của nền âm nhạc luôn rồi. Vỗn là chị nghĩ, nếu ổng có ý muốn kí với chú thì chú kí hết cả hợp đồng ca khúc, hợp đồng quản lí và hợp đồng thu âm ở chỗ ổng luôn đi. Bây giờ chú có băn khoăn, thế thì ít nhất cũng nên kí hợp đồng thu âm. Chỉ cần hợp đồng quản lí còn trong tay chị thì ổng không thể kiểm soát được chú. Chị sẽ cho chú kiểm tra hợp đồng, không để chú chịu bất cứ thiệt thòi nào, cũng đảm bảo không cho ổng tận dụng được sơ hở, rồi lấy sơ hở này làm nhược điểm uy hiếp bắt chú phải làm việc khác. Chú xem thế đã được chưa?”
Trang Lân biết, lời của Tề Phi câu nào cũng có lí. Nếu mình còn không đồng ý thì rõ ràng là cố ý gây sự.
Cậu không nhìn Tề Phi, cũng không nói gì cả.
Tề Phi đã quá quen với biểu tình gian nan bám víu này của cậu, giống y như hồi còn bé lúc được dạy là phải chia sẻ đồ ăn với bạn bè – chị nói có lí lắm, nhưng em ứ muốn nghe.
Rốt cuộc cơn giận trong cô vọt lên đỉnh điểm, bắt đầu ra “đại chiêu”:
“Đến bao giờ chú mới nhận ra là thế giới này không xoay quanh chú hả? Người chú không thích, người chú không ưa thì cả đời không cộng tác, không gặp mặt, điều ấy làm sao có thể? Chú là đàn ông sao cứ sợ sợ sệt sệt như thế, chỉ vì sợ Quan Lan muốn ngủ với chú mà chú thà hi sinh sự nghiệp của mình hay sao? Về lí thì chị không nên nói năng khó nghe như thế, nhưng chị phải cho chú biết, Quan Lan cũng không phải gặp người nào sẽ ngủ với người đó, chú cứ ở đây lo vớ lo vẩn, chú có tư cách lên giường với người ta hay không, còn chưa biết được đâu nhé!”
Cô không hề biết rằng, bây giờ Trang Lân thấy chối tai nhất là những lời này.
Trang Lân: “Em biết chị nghĩ cho em, nhưng ngay cả chút quyền tự chủ này mà em cũng không có à? Chả lẽ em không hợp tác với Quan Lan thì tương lai của em sẽ tàn lụi chắc? Nếu như không nhờ anh ta thì không thành công được, vậy em bỏ nghề sớm luôn cho rồi! Không phải em sợ anh ta lên giường với em, ‘ngầm’ em, em cứ không muốn kí hợp đồng với anh ta đấy, không được à?”
Trước đây Tề Phi dạy dỗ cậu thế nào cậu cũng chẳng đáp trả một câu, toàn là ngoan ngoãn nghe theo. Lần này chính xác đã bị Tề Phi đả kích. Tề Phi bảo rằng ngay cả tư cách bị Quan Lan đòi lên giường cậu cũng không có, lời này ghì trúng vào tim, vừa nghe là cậu đã không chịu nổi.
Tề Phi cũng không thuyết phục được cậu, đành phải gọi điện báo lại với Quan Lan.
Quan Lan nghe nói Trang Lân trở mặt, lại còn vô cùng kiên quyết, hết sức bất ngờ: “Không thể nào, rõ ràng chúng tôi đã nói chuyện ổn thoả rồi mà, sao cậu ấy lại không chịu?”
Tề Phi: “Để tôi khuyên nó thêm vậy, thanh niên khó tránh bất nhất. Đầu óc nó nghệ thuật lắm, nhiều lúc tôi cũng không hiểu được suy nghĩ của nó.”
Quan Lan biết, chỉ e là Tề Phi không khuyên được cậu, nếu không cũng chẳng gọi điện cho anh nhanh như thế.
Quan Lan: “Thôi cứ để tôi tự mình hỏi cậu ấy. Cơ mà nếu cậu ấy bất nhất đúng như cô nói thì chắc sẽ không gặp tôi đâu. Cô gửi lịch trình gần đây của cậu ấy cho tôi xem, lúc nào tôi rảnh thì tình cờ gặp cậu ấy một lát.”
Sau khi gửi lịch trình của Trang Lân cho Quan Lan, Tề Phi lẩm bà bẩm lẩm:
Sao Quan Lan lại để ý đến Trang Lân như thế? Đừng có mà nổi ý đồ gì với nó đấy nhé. Coi bộ Trang Lân kiên quyết thế kia, biết đâu không phải tự nó đa tình lo nghĩ lung tung. Thời gian này mình phải chú ý hơn mới được.
***
Quan Lan và Trần Cẩm đi ăn cơm, hôm sau bị người qua đường chụp ảnh đăng lên mạng.
Tất nhiên, thiệt ra cũng không phải người qua đường chụp choẹt gì cả. Nếu là người qua đường thật thì chắc chắn là đã thấy bàn họ ngồi ăn có bốn người, trong đó Quan Lan và Dương Bội Thanh còn là đồng nghiệp chung một công ti. Bốn người đàn ông một bàn cơm, người qua đường nhìn vào chỉ thấy là một bữa liên hoan bình thường giữa bạn bè. Thế mà góc nhìn của người qua đường này lại thần thánh hết sức, trong bức ảnh người này chụp chỉ có hai người Quan Lan với Trần Cẩm, cử chỉ thân mật và vẻ mặt mờ ám của hai người, từ ngồi chung bàn dùng bữa cho đến ngồi chung xe sang rời đi. Một chùm ảnh này đúng là có thể tưởng tượng ra mười nghìn chữ.
Đối với việc này, hai người trong cuộc đều tỏ ra chả quan tâm mấy.
Dù sao Quan Lan đã có danh hiệu bên ngoài, nhiều thêm một cái cũng chỉ như thêm con rận, chả có gì phải sợ ngứa cả. Còn với Trần Cẩm, đây chỉ là một scandal vô hại, hơn nữa cũng chả liên quan gì đến quy tắc ngầm. Y và Quan Lan không chung giới, muốn ngầm cũng chả có gì để ngầm.
Phản ứng của những người có quan hệ lợi ích thì không giống nhau.
Nhậm Hiểu Phi: Thế mà bảo đóng cửa ở nhà sáng tác! Sao lại chạy ra ngoài xây thêm hậu cung cơ chứ! Anh có bản lĩnh lái Cayenne đi tán giai thì có bản lĩnh đi làm coi!
Bao nhiêu năm giời nhiều hoa thơm cỏ lạ vây quanh chả lọt vào mắt, thế mà lại chạy đi theo đuổi một thanh niên giả ngu gây cười trong show truyền hình, mắt nhìn của sếp khác người quá đó!
Dương Bội Thanh: Hờn vờ cờ lờ!
Một người cao to như ông ngồi ngay đối diện bàn ăn mà chúng mày lại đếch trông thấy là sao! Rõ ràng có bức đã chụp đến mặt ông thế mà vẫn cố photoshop xoá đi! Ăn bữa cơm này đã đắng lòng lắm rồi, không ngờ hôm sau còn đắng lòng thêm nữa! Hờn!
Trang Lân.
Trang Lân phẫn nộ tột cùng.
Cậu biết Quan Lan đa tình, không ngờ người này cơ bản là đếch có tình gì luôn.
Bên này vừa mới bày mưu với mình, quay về ngựa không dừng vó đã đi dụ dỗ người khác.
Anh ta coi mình là gì chứ? Nhân vật có thể chiếm đoạt trong game, sau khi chiếm được thì ngay cả cất cũng lười cất đã đi chiếm lấy người tiếp theo? Bày mưu cũng bày giống y xì đúc! Bước đầu tiên là mời đi ăn cơm, xe đưa xe đón, thế thì cũng được đi…
Tại sao đón Trần Cẩm là Cayenne, còn đón mình lại là Q5 chứ!
Cái này mà cũng phân chia ra ba bảy loại cơ à!
Mình thì chỉ được ngồi xe vừa phải, đi ăn tiệm cơm giá cả phải chăng là sao!
Dưới cơn phẫn nộ, Trang Lân hoàn toàn không phát hiện ra mình nổi giận có gì đấy sai sai.
Hơn nữa – hơn nữa vẻ mặt dịu dàng này, ánh mắt mờ ám đấy, cử chỉ thân mật kia, rõ ràng không hề xuất hiện trước mặt mình!
Có nghĩa là ở trước mặt mình Quan Lan chỉ dùng có ba thành công lực. Miễn bàn đến việc anh có thành công tóm được mình hay không – tất nhiên làm sao anh có thể thành công cho được, nhưng mà cứ nghĩ Quan Lan cảm thấy chỉ dùng ba thành công lực là có thể tóm được mình, thì giận ơi là giận!
Cơn giận của cậu đã xuất hiện sai lệch nghiêm trọng, cậu giận Quan Lan không coi trọng mình, mà bản thân cậu không hề hay biết.
***
Quan Lan hoàn toàn không biết drama kịch liệt trong lòng Trang Lân. Anh đi làm, việc đầu tiên là giao cho Nhậm Hiểu Phi soạn thảo hợp đồng cho Trang Lân kí.
Nhậm Hiểu Phi: Anh đóng cửa sáng tác hai ngày đã đi trêu ghẹo bao nhiêu người thế hả?
Quá trình dụ người bao giờ cũng như vầy: Bên này anh và bản thân ca sĩ lén lút hẹn nhau, âm thầm trao đổi, giải quyết ca sĩ xong thì đến lượt quản lí. Nghệ sĩ nhà mình đã thất thủ, bình thường quản lí cũng hết cách, đến khi công ti biết thì ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn, có thể thoả thuận trong hoà bình là tốt nhất, còn không thì hai công ti đành phải lôi nhau ra toà.
Quan Lan hẹn gặp quản lí của Trang Lân.
Thật ra bàn bạc với quản lí dễ hơn với ca sĩ nhiều. Nhất là với địa vị hiện tại của Quan Lan trong giới, quản lí ca sĩ mà gặp anh thì muốn nịnh nọt nhiều lắm, cười tươi khách sáo, kiểu gì cũng thoải mái hơn Trang Lân cứng đầu nào kia.
Cô Tề Phi quản lí của Trang Lân, Quan Lan cũng từng nghe nói, là nhân vật rất tài giỏi, dẫn dắt mấy cô tiểu hoa tiểu cỏ, phát triển đều tươi sáng lắm. Anh không biết Tề Phi và Trang Lân có quan hệ thân thích, chỉ cảm thấy công ti Trang Lân sắp xếp quản lí cho cậu rất hợp, chắc hẳn công ti coi trọng cậu lắm.
Nhận được lời hẹn của Quan Lan, Tề Phi cũng kinh hãi lắm.
Đợi đến khi cả hai nói chuyện xong, cô càng không khỏi giật mình.
Hai người này chung phe từ khi nào, cô hoàn toàn chẳng biết, thằng nhóc Trang Lân này lừa cô cũng kinh quá.
Loại chuyện thế này có hai khả năng: Một là giữa hai người đã nảy sinh quan hệ khó nói, sau đó đạt thành thoả thuận nào đó, thế nên mới lừa cô tất cả mọi chuyện. Một loại khác là, tự Trang Lân muốn hợp tác cùng người khác, nhưng vì trước đây cậu từng từ chối, giờ mà nói ra sẽ thấy mất mặt nên ngại không nói với cô.
Lấy hiểu biết của cô về thằng em, cô cảm thấy tình huống thứ hai có khả năng vô cùng cao.
Trở về, cô nói sơ qua tình hình gặp mặt Quan Lan với Trang Lân.
Trang Lân: “Không được, em không đồng ý.”
Tề Phi hoàn toàn không hiểu: “Tại sao? Thầy Quan bảo chú đáp ứng rồi mà.”
Trang Lân: “Không phải, anh ta hiểu nhầm rồi, em chưa đáp ứng.”
Tề Phi nghiêm mặt: “Làm sao? Ổng yêu cầu chú làm gì hả? Cứ nói đi đừng ngại, chúng ta thấp cổ bé họng nhưng Quan Lan ổng cũng không phải một tay che trời. Chị không phải nhân vật tai to mặt lớn, nhưng sẽ không để người ta hiếp đáp em trai mình đâu.”
Trang Lân: “Không yêu cầu gì cả, anh ta chỉ bảo muốn kí với em thôi chứ không nói gì khác.”
Tề Phi: “Không có thật chứ?”
Trang Lân: “Thật mà.”
Tề Phi quan sát nét mặt cậu một cách cẩn thận, cảm thấy cậu không nói dối.
Tế Phi: “Thế thì chị không hiểu. Chú nói xem tại sao chú lại không muốn, nào, giải thích hợp lí cho chị xem.”
Trang Lân cứng giọng: “Album đầu tay em tự mình viết, không muốn kí với người khác.”
Tề Phi: “Ổng có nói album đầu tay không cần bài hát của chú à?”
Trang Lân im lặng.
Tề Phi: “Vậy là không nói rồi. Chú còn lí do nào khác không?”
Trang Lân: “…Em không muốn hợp tác với anh ta.”
Tề Phi nhướn mày một cái, Trang Lân căng thẳng trong lòng.
Cậu biết thế này là chị lại sắp sửa dạy dỗ người khác rồi.
Tề Phi: “Ban đầu không phải là chị khuyên chú đến Tuệ Tân. Chú là ca sĩ, tài nguyên âm nhạc ở đây thế nào, chú đến đây một thời gian rồi trong lòng chú tự biết. Nhưng mà mẹ chú lo lắng cho chú, một thân một mình ở Bắc Kinh, biết đâu lại bị người ta bắt nạt lừa đảo. Chị nghĩ là, nơi đây tốt xấu lẫn lộn, nước sâu như thế, chú ở dưới trướng chị, phát triển hơi chậm nhưng dù sao cũng không bị ai lừa. Câu này, đúng ra là nhân viên của Tuệ Tân thì chị không nên nói, nhưng chị lấy danh nghĩa chị gái của chú cho chú biết, bộ phận âm nhạc của Tuệ Tân chỉ là một gánh hát rong. Trình độ tổng giám âm nhạc của chúng ta thế nào, chú là dân chuyên nghiệp chú rõ hơn chị. Phong cách của chú là sáng tác không sai, nhưng từ nay về sau chú không cần trao đổi cọ sát với người khác? Không cần người hướng dẫn chắc? Hay chú tưởng mình vừa ra giang hồ đã là đệ nhất thiên hạ, không có ai hướng dẫn được chú?”
Tề Phi: “Chị nói cho chú biết, chú muốn hát, muốn đạt được thành tựu âm nhạc, thì chỗ tốt nhất trong nước chính là Thiên Long, chính là chỗ của Quan Lan, không có nơi thứ hai. Nhân cách ổng ra sao tạm gác qua một bên, trình độ chuyên môn và mắt nhìn thị trường rành rành ra đó, nếu ổng lớn hơn mười tuổi thì gọi là cha đỡ của nền âm nhạc luôn rồi. Vỗn là chị nghĩ, nếu ổng có ý muốn kí với chú thì chú kí hết cả hợp đồng ca khúc, hợp đồng quản lí và hợp đồng thu âm ở chỗ ổng luôn đi. Bây giờ chú có băn khoăn, thế thì ít nhất cũng nên kí hợp đồng thu âm. Chỉ cần hợp đồng quản lí còn trong tay chị thì ổng không thể kiểm soát được chú. Chị sẽ cho chú kiểm tra hợp đồng, không để chú chịu bất cứ thiệt thòi nào, cũng đảm bảo không cho ổng tận dụng được sơ hở, rồi lấy sơ hở này làm nhược điểm uy hiếp bắt chú phải làm việc khác. Chú xem thế đã được chưa?”
Trang Lân biết, lời của Tề Phi câu nào cũng có lí. Nếu mình còn không đồng ý thì rõ ràng là cố ý gây sự.
Cậu không nhìn Tề Phi, cũng không nói gì cả.
Tề Phi đã quá quen với biểu tình gian nan bám víu này của cậu, giống y như hồi còn bé lúc được dạy là phải chia sẻ đồ ăn với bạn bè – chị nói có lí lắm, nhưng em ứ muốn nghe.
Rốt cuộc cơn giận trong cô vọt lên đỉnh điểm, bắt đầu ra “đại chiêu”:
“Đến bao giờ chú mới nhận ra là thế giới này không xoay quanh chú hả? Người chú không thích, người chú không ưa thì cả đời không cộng tác, không gặp mặt, điều ấy làm sao có thể? Chú là đàn ông sao cứ sợ sợ sệt sệt như thế, chỉ vì sợ Quan Lan muốn ngủ với chú mà chú thà hi sinh sự nghiệp của mình hay sao? Về lí thì chị không nên nói năng khó nghe như thế, nhưng chị phải cho chú biết, Quan Lan cũng không phải gặp người nào sẽ ngủ với người đó, chú cứ ở đây lo vớ lo vẩn, chú có tư cách lên giường với người ta hay không, còn chưa biết được đâu nhé!”
Cô không hề biết rằng, bây giờ Trang Lân thấy chối tai nhất là những lời này.
Trang Lân: “Em biết chị nghĩ cho em, nhưng ngay cả chút quyền tự chủ này mà em cũng không có à? Chả lẽ em không hợp tác với Quan Lan thì tương lai của em sẽ tàn lụi chắc? Nếu như không nhờ anh ta thì không thành công được, vậy em bỏ nghề sớm luôn cho rồi! Không phải em sợ anh ta lên giường với em, ‘ngầm’ em, em cứ không muốn kí hợp đồng với anh ta đấy, không được à?”
Trước đây Tề Phi dạy dỗ cậu thế nào cậu cũng chẳng đáp trả một câu, toàn là ngoan ngoãn nghe theo. Lần này chính xác đã bị Tề Phi đả kích. Tề Phi bảo rằng ngay cả tư cách bị Quan Lan đòi lên giường cậu cũng không có, lời này ghì trúng vào tim, vừa nghe là cậu đã không chịu nổi.
Tề Phi cũng không thuyết phục được cậu, đành phải gọi điện báo lại với Quan Lan.
Quan Lan nghe nói Trang Lân trở mặt, lại còn vô cùng kiên quyết, hết sức bất ngờ: “Không thể nào, rõ ràng chúng tôi đã nói chuyện ổn thoả rồi mà, sao cậu ấy lại không chịu?”
Tề Phi: “Để tôi khuyên nó thêm vậy, thanh niên khó tránh bất nhất. Đầu óc nó nghệ thuật lắm, nhiều lúc tôi cũng không hiểu được suy nghĩ của nó.”
Quan Lan biết, chỉ e là Tề Phi không khuyên được cậu, nếu không cũng chẳng gọi điện cho anh nhanh như thế.
Quan Lan: “Thôi cứ để tôi tự mình hỏi cậu ấy. Cơ mà nếu cậu ấy bất nhất đúng như cô nói thì chắc sẽ không gặp tôi đâu. Cô gửi lịch trình gần đây của cậu ấy cho tôi xem, lúc nào tôi rảnh thì tình cờ gặp cậu ấy một lát.”
Sau khi gửi lịch trình của Trang Lân cho Quan Lan, Tề Phi lẩm bà bẩm lẩm:
Sao Quan Lan lại để ý đến Trang Lân như thế? Đừng có mà nổi ý đồ gì với nó đấy nhé. Coi bộ Trang Lân kiên quyết thế kia, biết đâu không phải tự nó đa tình lo nghĩ lung tung. Thời gian này mình phải chú ý hơn mới được.
Danh sách chương