Người này, đúng là thủ đoạn cao, đúng là diễn quá sâu!
***
Ầm ĩ đến nửa đêm, người đã giải tán, Quan Lan uống ít rượu, cũng không muốn về nội thành nữa, bèn ở lại biệt thự luôn.
Anh có một yêu cầu với bản thân, mỗi ngày phải nghe năm bài hát mới.
Bài hát mới ở đây là bài mà anh chưa nghe, chứ không nhất thiết phải là bài mới phát hành.
Thế nên anh lưu trữ rất nhiều đĩa nhạc. Đây cũng là yêu cầu công việc của anh.
Cơ mà không may, anh kiểm tra chỗ đĩa nhạc trong biệt thự này, phát hiện không có bài nào anh chưa từng nghe.
Đành phải lên mạng tìm – bấy giờ anh nhớ đến Trang Lân.
Được rồi, để nghe thử, tối nay anh cũng làm giám khảo, chấm điểm cho tài tử âm nhạc này xem sao.
…
Ba mươi phút sau, anh vỗ về trái tim không biết là vì rượu hay vì tiếng hát mới nãy mà chẳng thể ổn yên, bấm máy gọi cho Lý Ngạn Nghiêu.
Làm cho Lý Ngạn Nghiêu sợ hết cả hồn.
Hơn nửa đêm Quan Lan gọi điện hỏi mình cách liên lạc với Trang Lân, thế này là muốn làm giề? Mình vừa mới dạy dỗ Trang Lân, nói Quan Lan làm quy tắc ngầm cũng không làm lên đầu mày, quả tự vả này cũng đừng nhanh thế chứ?
Mặc dù giang hồ đồn đại Quan Lan gái trai ăn cả, nhưng trong dàn hậu cung chả rõ thật giả của Quan Lan thì trai vẫn nhiều hơn gái. Theo kinh nghiệm lăn lộn tình trường nhiều năm của Lý Ngạn Nghiêu gã, mấy đứa con gái đó không phải hoả mù thì cũng ngộ thương, Quan Lan chắc chắn là gay trăm phần trăm.
Thằng bạn nối khố này của gã, hình như từ bé đã hút gay rồi.
Trang Lân ghét Quan Lan như thế, quả nhiên vẫn có lí.
Vậy phải làm sao? Có cho hay không?
Quan Lan nghe ra dường như gã không muốn cho: “Vậy thì thôi, là tôi hồ đồ rồi, loại chuyện hợp tác công việc này, tôi vẫn nên tìm thẳng đến công ti cậu ấy thì hơn.”
Lý Ngạn Nghiêu: “Không cần không cần, mới nãy tôi uống rượu nên đơ ra không kịp phản ứng thôi, để tôi gửi cho anh.”
Gặp mặt thông qua gã, gã còn có thể ở giữa điều chỉnh. Chứ mà đến công ti, vậy sẽ hết bề khống chế, ai biết công ti của Trang Lân có tiết tháo hay không, có dẫn mối cho nghệ sĩ hay không chứ?
Cúp máy xong, gã quỳ xuống tạ tội với Trang Lân: “Người anh em, tao xin lỗi mày…”
***
Chuyện gặp mặt Quan Lan, Trang Lân không nói cho người quản lí, cũng không đề cập với Lý Ngạn Nghiêu.
Cái câu “Chú là gái chưa chồng hay sao?” của chị cậu trước đây, đúng là đã kích thích cậu. Nếu cậu gặp mặt người khác mà cứ phải như con gái kêu gọi bạn bè đi cùng lấy thêm can đảm, thì cũng gớm quá.
Cậu đã chuẩn bị sẵn lời giải thích mạnh mẽ hùng hồn, câu cú gãy gọn, chờ Quan Lan đề xuất yêu cầu xấu xa bẩn thỉu với cậu, sau đó sẽ phang vào mặt anh, khiến anh thẹn quá hoá giận mà bỏ đi.
Cậu tự nhận là đã võ trang đầy đủ trên tư tưởng, một mình đi đến nơi hẹn.
Nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá thấp thực lực của chuyên gia quy tắc ngầm có thâm niên.
Quan Lan: “Tôi nghe nói cậu vừa về nước là đến Bắc Kinh luôn, còn chưa về nhà nữa. Tôi nghe người ta nói quán ăn này có khẩu vị khá chính thống, ông chủ người Thuận Đức. Hôm nay mời cậu đến giúp tôi đánh giá nhé.”
Trang Lân cảm thấy phe địch một kích thọc xuyên áo giáp của mình.
Là một người sành ăn[1], cậu có thể làm sao, cậu cũng tuyệt vọng lắm.
[1] Ở TQ có câu là “tỉnh Quảng Đông sành ăn, tỉnh Đông Bắc sành chém, tỉnh Tứ Xuyên sành gà,…”. Người sành ăn ở đây là chỉ người Quảng Đông.
Quan Lan nói tiếp: “Quán của chú ấy còn có cả đồ ăn sáng, nếu hôm nay cậu ăn thấy ngon, sau này cũng có thể ghé qua.”
Trang Lân: “…Cảm ơn thầy Quan.”
Quan Lan: “Người Quảng Đông mới đến Bắc Kinh thường ăn không quen, khẩu vị người miền Bắc nặng, nhiều mỡ nhiều tương, khó chịu lắm đúng không?”
Trang Lân: “Cũng tạm, khẩu vị của người Mỹ còn nặng hơn cơ ạ.”
Quan Lan cười: “Vậy cũng đúng, cậu còn sống được ở Mỹ cơ mà. Bên New York tôi từng đến một nhà hàng rất được, cách trường cậu không xa, ông chủ họ Hoàng, cậu đến bao giờ chưa?”
Lòng Trang Lân sốt ruột lắm. Cậu thấy mình không được tám phét với kẻ địch, không được ăn đồ của kẻ địch đến vui vẻ như thế. Nhưng hết cách mà, người ta nói chuyện bình thường như thế, đề tài vô hại như thế, nếu mình tự dưng đập bàn trở mặt với người ta, vậy mình có khác gì thằng thần kinh đâu chứ?
Người này, đúng là thủ đoạn cao, đúng là diễn quá sâu!
Quan Lan tám qua về đề tài ăn uống một lúc, thì rẽ sang chuyện trời nam biển bắc, tám đến chuyện ngồi lê đôi mách trong giới, rồi từ bản tin thời sự, cho đến bộ điện ảnh mới ra rạp.
Trang Lân duy trì cảnh giác cao độ và kiềm chế, tuyệt không đáp lời, chỉ chen vào mấy câu những lúc thích hợp.
Quan Lan làm nghề lâu năm, gặp gỡ nhiều người, anh từng tiếp xúc với ca sĩ vô danh, người làm nhạc độc lập, tính tình lập dị bao nhiêu cũng có, trình độ bậc này của Trang Lân còn chưa đạt đến mức khiến anh phải lúng túng.
Quan Lan như thể tự biên tự diễn, không nhanh không chậm, nói sang chuyện tào lao trong giới: “Năm ngoái có một bài tên là Thịnh phóng rất nổi, của nhóm Clouds, chắc cậu nghe rồi đúng không. Đoạn điệp khúc thứ hai có một chỗ vỡ giọng, tê tâm liệt phế luôn, thật ra đó là sai sót, giai điệu của điệp khúc bị đẩy cao. Đáng lẽ phải thu âm lại lần nữa, nhưng họ là một đám học sinh, nghèo rớt mùng tơi, không trả nổi tiền thuê phòng thu nữa. Thế là đành phải phát hành phiên bản vỡ giọng kia, không ngờ mọi người đều rất thích, thấy rất cảm xúc. Về sau họ có tiền rồi, lại thu âm một bản nữa, lần này không bị vỡ giọng, nhưng lượt download và lượng tiêu thụ lại kém xa trước đây, mọi người vẫn thích phiên bản vỡ giọng hơn. Mấy cái thằng này đúng là thú vị – à mà cũng không phải toàn là thằng, tay trống của họ, cái người cao to đẹp trai đầu húi cua ấy, là con gái. Con bé này cũng hài ghê cơ, có một lần…”
Nói đến đây, anh bỗng dừng lại: “Hầy, nói lâu như thế, mình mà còn ở đây nữa thì ông chủ sẽ đuổi ra mất. Đi thôi, mình đổi sang chỗ khác nào.”
Trang Lân kìm nén đủ rồi đó nha. Có một lần cái gì nữa, anh nói tiếp đi, nói có một nửa thì còn ý nghĩa gì chứ, cố ý troll tôi đúng không?
Nhưng mà cậu không thể hỏi, không thể tỏ ra mình hứng thú được, chỉ có thể cool ngầu mà “vâng” một tiếng, trong lòng nghẹn tới mức nội thương.
Ra khỏi cửa, dường như Quan Lan quên ngay chuyện vặt này, cũng không kể tiếp nữa, lại chuyển sang đề tài khác.
Anh lái xe đi ba vòng: “Đến Bắc Kinh có đi chơi đâu chưa? Khuyên cậu gắng mà đi hết những nơi đáng chơi, không sau này nổi tiếng rồi thì chả thoải mái ra đường được đâu.”
Rốt cuộc Trang Lân nứt toác. Cậu cảm thấy mình không thể tám phét cùng Quan Lan được nữa, hỏi thẳng luôn: “Tôi cứ nghĩ thầy Quan bận lắm, xem ra lại rất rảnh.”
Quan Lan lại như thể không nghe ra ý trong lời cậu: “Lúc bận thì bận thật đấy, chỉ hận chân không chạm đất luôn. Nhưng lúc rảnh ấy à, đúng là cũng chả có việc gì.”
Anh dừng lại chờ đèn đỏ, ngoảnh nhìn Trang Lân: “Cơ mà á, bây giờ tôi cũng không tính là rảnh. Dù sao, bây giờ tôi cũng đang làm việc mà.”
Trang Lân cười lạnh: “Công việc của anh, là mời người khác ăn cơm, là nói chuyện cùng người khác à?”
Quan Lan cười một cách ấm áp: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhận ra chứ – tôi đang dụ cậu về công ti tôi đó.”
Trang Lân ngẩn ra.
Không đúng, tình tiết này có vấn đề rồi! Không phải là “Nếu cậu xxx với tôi, tôi sẽ cho cậu kí với công ti của tôi” à! Tại sao phải dụ người trước chứ!
Hay là dụ người qua trước để sau này xxx cho tiện?
Quan Lan: “Tôi hi vọng cậu có thể kí hợp đồng thu âm ở chỗ tôi.”
Trang Lân: “Xin lỗi, tôi không muốn kí hợp đồng với anh.”
Ngay cả một lí do cũng không có, Trang Lân cảm thấy mình ngầu bá cháy.
Quan Lan chẳng hề ngạc nhiên: “Cậu đừng từ chối tôi vội, cứ suy xét cẩn thận. Album đầu tay rất quan trọng, đừng làm việc theo cảm tính.”
Trang Lân: “Xin lỗi thầy Quan, tôi đã quyết định rồi.”
Quan Lan: “Được rồi. Cơ mà để chứng minh cậu không làm việc theo cảm tính, một tháng sau tôi sẽ hỏi lại cậu lần nữa, đến lúc đó cậu lại từ chối tôi một cách tỉnh táo đi.”
Trang Lân không biết anh làm vậy là có ý gì, nhưng cậu tràn đầy lòng tin vào bản thân, bất kể một tháng hay mười tháng, chắc chắn cậu sẽ không dao động.
Quan Lan dừng xe trước cửa tàu điện ngầm: “Tôi không đưa cậu về công ti nữa, chỗ này cách công ti cậu hai trạm, cậu ngồi tàu điện ngầm hay gọi xe về cũng được.”
Trang Lân nghĩ: Quả nhiên! Nếu trong lòng anh không có khuất tất, việc gì phải sợ người khác nhìn thấy?
Quan Lan cũng vô tội lắm: Anh dụ người của công ti đi, dù sao cũng không thể huênh hoang quá mà.
***
Trên đường về nhà Quan Lan nghe lại ca khúc của Trang Lân mình tìm được tối qua.
Hôm qua anh kể cho Next nghe về chuyện nghề của mình, bị Châu Tuấn Trác đột ngột đến tra hỏi làm gián đoạn. Thật ra nếu Châu Tuấn Trác không đến, anh cũng không biết phải nói tiếp thế nào nữa.
Thời kì đỉnh cao vừa đi qua thì đến thời kì thắt cổ chai – tất nhiên có thể nói rằng anh chức vị cao, muốn đặt nhiều tinh lực lên việc quản lí hơn, có sự hi sinh với nghiệp sáng tác. Nhưng bản thân anh biết, sáng tác không hề đình trệ, chất lượng lại không cách nào sánh với trước kia.
Quan trọng hơn là, cái trạng thái cảm hứng tuôn trào, tiện tay là lấy được như trước kia, không tìm về được nữa.
Next là một cách để anh vượt qua nút thắt cổ chai. Cách biểu diễn của nhóm nhạc kiểu này, hát kết hợp với nhảy, là một thử nghiệm mới với anh.
Nhưng mà vẫn không đủ – vẫn không đủ.
Không biết có phải vì xuất thân không chuyên của anh hay chăng, anh viết nhạc có một hạn chế rất lớn. Anh không thể viết nhạc một cách vô căn cứ. Trước khi viết nhạc nhất định anh phải làm quen với ca sĩ, hiểu về giọng hát, phong cách thậm chí là ngoại hình tính cách của đối phương, rồi khi viết nhạc mới miêu tả ra từng câu từng chữ của mỗi một tiểu tiết trong đầu.
Có ca sĩ từng hợp tác với anh lên chương trình phỏng vấn than vãn, nói anh để ý tiểu tiết đến độ biến thái, một câu một từ không đạt được hiệu quả trong lòng anh tưởng tượng, sẽ phải thu âm lại lần nữa. Cô nói, thầy Quan tốt tính, có kiên nhẫn, sẽ không mắng người trách người, thầy chỉ giữ bạn ở lại phòng thu, thu âm đến ba giờ rạng sáng mà thôi.
Quan Lan cũng đâu muốn giữ người ta lại đến ba giờ, bấy nay Châu Tuấn Trác có bao giờ phải thu âm đến ba giờ đâu. Cô không hát ra được cảm giác mà tôi muốn, tôi đâu còn cách nào khác chứ.
Đến giờ trong phòng thu của anh cũng chưa một ai có thể một lần là qua, Châu Tuấn Trác cũng thế.
Anh nghe Trang Lân hát, nghe được hai câu, trong đầu tưởng như chiếc lò vi sóng vang lên tiếng “tinh”, chỉ bật ra một suy nghĩ: Mình phải viết nhạc cho cậu ấy.
Có câu thơ cổ thế nào nhỉ, “Nghe như tiếng hót phượng hoàng, Côn Sơn ngọc vỡ trên ngàn xa khơi”[2]. Anh vẫn tưởng rằng người thoả mãn miêu tả này là một cô gái, không ngờ giọng nam cũng có thể trong trẻo đến thế, lại còn hết sức phù hợp nữa chứ.
[2] Câu thơ trong bài “Lý Bằng không hầu dẫn” (Lý Bằng đánh đàn không hầu) của nhà thơ Lý Hạ thời Đường. Gốc: “Côn Sơn ngọc toái phượng hoàng khiếu”, bản dịch thơ này là của Huỳnh Ngọc Chiến.
Đó là chất giọng thiếu niên vô cùng thanh khiết, hơn nữa vì người hát không phải là thiếu niên chân chính, nên còn mang theo chiều sâu cảm xúc của người trưởng thành. Vừa không lém lỉnh, không trải đời, cũng không có vẻ cứng nhắc như tụi ca sĩ được đào tạo chuyên sâu qua trường lớp thường có.
Giọng hát tuyệt vời hiếm thấy kiểu này, người khác cũng không phải điếc, ra tay muộn một bước thì sẽ không còn nữa.
Trang Lân không muốn hợp tác với anh, cũng nằm trong dự đoán của anh. Người trẻ tuổi, gia cảnh tốt, tốt nghiệp trường nổi tiếng, lại còn học sáng tác, chắc chắn là tính tình cao ngạo, nghẹn khuất đã lâu muốn phô bày tài năng, chưa biết chừng trong lòng còn muốn ganh đua cao thấp với mình ấy chứ. Người ta quyết định đi theo con đường ca sĩ sáng tác, chắc chắn album đầu tay sẽ muốn tự viết nhạc, chẳng đến phiên người khác. Hôm nay Quan Lan liếc mắt thấy toàn thân cậu tràn đầy cảnh giác thì đã biết ngay, nhất định mình sẽ bị từ chối.
Nhưng mà không sao, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị kháng chiến trường kì rồi.
Trang Lân cứ tưởng đã đánh thắng trận vẫn đang thầm đắc ý, không hề hay biết bắt đầu từ đây, cuộc đời cậu sắp rẽ sang hướng ngược tâm rồi.
Đường vào hậu cung như đại hải
Tối nay bệ hạ sủng hạnh ai?
Bệ hạ múa bút ban thánh chỉ
Cả đời trẫm chọn Lân chiêu nghi.
***
Ầm ĩ đến nửa đêm, người đã giải tán, Quan Lan uống ít rượu, cũng không muốn về nội thành nữa, bèn ở lại biệt thự luôn.
Anh có một yêu cầu với bản thân, mỗi ngày phải nghe năm bài hát mới.
Bài hát mới ở đây là bài mà anh chưa nghe, chứ không nhất thiết phải là bài mới phát hành.
Thế nên anh lưu trữ rất nhiều đĩa nhạc. Đây cũng là yêu cầu công việc của anh.
Cơ mà không may, anh kiểm tra chỗ đĩa nhạc trong biệt thự này, phát hiện không có bài nào anh chưa từng nghe.
Đành phải lên mạng tìm – bấy giờ anh nhớ đến Trang Lân.
Được rồi, để nghe thử, tối nay anh cũng làm giám khảo, chấm điểm cho tài tử âm nhạc này xem sao.
…
Ba mươi phút sau, anh vỗ về trái tim không biết là vì rượu hay vì tiếng hát mới nãy mà chẳng thể ổn yên, bấm máy gọi cho Lý Ngạn Nghiêu.
Làm cho Lý Ngạn Nghiêu sợ hết cả hồn.
Hơn nửa đêm Quan Lan gọi điện hỏi mình cách liên lạc với Trang Lân, thế này là muốn làm giề? Mình vừa mới dạy dỗ Trang Lân, nói Quan Lan làm quy tắc ngầm cũng không làm lên đầu mày, quả tự vả này cũng đừng nhanh thế chứ?
Mặc dù giang hồ đồn đại Quan Lan gái trai ăn cả, nhưng trong dàn hậu cung chả rõ thật giả của Quan Lan thì trai vẫn nhiều hơn gái. Theo kinh nghiệm lăn lộn tình trường nhiều năm của Lý Ngạn Nghiêu gã, mấy đứa con gái đó không phải hoả mù thì cũng ngộ thương, Quan Lan chắc chắn là gay trăm phần trăm.
Thằng bạn nối khố này của gã, hình như từ bé đã hút gay rồi.
Trang Lân ghét Quan Lan như thế, quả nhiên vẫn có lí.
Vậy phải làm sao? Có cho hay không?
Quan Lan nghe ra dường như gã không muốn cho: “Vậy thì thôi, là tôi hồ đồ rồi, loại chuyện hợp tác công việc này, tôi vẫn nên tìm thẳng đến công ti cậu ấy thì hơn.”
Lý Ngạn Nghiêu: “Không cần không cần, mới nãy tôi uống rượu nên đơ ra không kịp phản ứng thôi, để tôi gửi cho anh.”
Gặp mặt thông qua gã, gã còn có thể ở giữa điều chỉnh. Chứ mà đến công ti, vậy sẽ hết bề khống chế, ai biết công ti của Trang Lân có tiết tháo hay không, có dẫn mối cho nghệ sĩ hay không chứ?
Cúp máy xong, gã quỳ xuống tạ tội với Trang Lân: “Người anh em, tao xin lỗi mày…”
***
Chuyện gặp mặt Quan Lan, Trang Lân không nói cho người quản lí, cũng không đề cập với Lý Ngạn Nghiêu.
Cái câu “Chú là gái chưa chồng hay sao?” của chị cậu trước đây, đúng là đã kích thích cậu. Nếu cậu gặp mặt người khác mà cứ phải như con gái kêu gọi bạn bè đi cùng lấy thêm can đảm, thì cũng gớm quá.
Cậu đã chuẩn bị sẵn lời giải thích mạnh mẽ hùng hồn, câu cú gãy gọn, chờ Quan Lan đề xuất yêu cầu xấu xa bẩn thỉu với cậu, sau đó sẽ phang vào mặt anh, khiến anh thẹn quá hoá giận mà bỏ đi.
Cậu tự nhận là đã võ trang đầy đủ trên tư tưởng, một mình đi đến nơi hẹn.
Nhưng rõ ràng cậu đã đánh giá thấp thực lực của chuyên gia quy tắc ngầm có thâm niên.
Quan Lan: “Tôi nghe nói cậu vừa về nước là đến Bắc Kinh luôn, còn chưa về nhà nữa. Tôi nghe người ta nói quán ăn này có khẩu vị khá chính thống, ông chủ người Thuận Đức. Hôm nay mời cậu đến giúp tôi đánh giá nhé.”
Trang Lân cảm thấy phe địch một kích thọc xuyên áo giáp của mình.
Là một người sành ăn[1], cậu có thể làm sao, cậu cũng tuyệt vọng lắm.
[1] Ở TQ có câu là “tỉnh Quảng Đông sành ăn, tỉnh Đông Bắc sành chém, tỉnh Tứ Xuyên sành gà,…”. Người sành ăn ở đây là chỉ người Quảng Đông.
Quan Lan nói tiếp: “Quán của chú ấy còn có cả đồ ăn sáng, nếu hôm nay cậu ăn thấy ngon, sau này cũng có thể ghé qua.”
Trang Lân: “…Cảm ơn thầy Quan.”
Quan Lan: “Người Quảng Đông mới đến Bắc Kinh thường ăn không quen, khẩu vị người miền Bắc nặng, nhiều mỡ nhiều tương, khó chịu lắm đúng không?”
Trang Lân: “Cũng tạm, khẩu vị của người Mỹ còn nặng hơn cơ ạ.”
Quan Lan cười: “Vậy cũng đúng, cậu còn sống được ở Mỹ cơ mà. Bên New York tôi từng đến một nhà hàng rất được, cách trường cậu không xa, ông chủ họ Hoàng, cậu đến bao giờ chưa?”
Lòng Trang Lân sốt ruột lắm. Cậu thấy mình không được tám phét với kẻ địch, không được ăn đồ của kẻ địch đến vui vẻ như thế. Nhưng hết cách mà, người ta nói chuyện bình thường như thế, đề tài vô hại như thế, nếu mình tự dưng đập bàn trở mặt với người ta, vậy mình có khác gì thằng thần kinh đâu chứ?
Người này, đúng là thủ đoạn cao, đúng là diễn quá sâu!
Quan Lan tám qua về đề tài ăn uống một lúc, thì rẽ sang chuyện trời nam biển bắc, tám đến chuyện ngồi lê đôi mách trong giới, rồi từ bản tin thời sự, cho đến bộ điện ảnh mới ra rạp.
Trang Lân duy trì cảnh giác cao độ và kiềm chế, tuyệt không đáp lời, chỉ chen vào mấy câu những lúc thích hợp.
Quan Lan làm nghề lâu năm, gặp gỡ nhiều người, anh từng tiếp xúc với ca sĩ vô danh, người làm nhạc độc lập, tính tình lập dị bao nhiêu cũng có, trình độ bậc này của Trang Lân còn chưa đạt đến mức khiến anh phải lúng túng.
Quan Lan như thể tự biên tự diễn, không nhanh không chậm, nói sang chuyện tào lao trong giới: “Năm ngoái có một bài tên là Thịnh phóng rất nổi, của nhóm Clouds, chắc cậu nghe rồi đúng không. Đoạn điệp khúc thứ hai có một chỗ vỡ giọng, tê tâm liệt phế luôn, thật ra đó là sai sót, giai điệu của điệp khúc bị đẩy cao. Đáng lẽ phải thu âm lại lần nữa, nhưng họ là một đám học sinh, nghèo rớt mùng tơi, không trả nổi tiền thuê phòng thu nữa. Thế là đành phải phát hành phiên bản vỡ giọng kia, không ngờ mọi người đều rất thích, thấy rất cảm xúc. Về sau họ có tiền rồi, lại thu âm một bản nữa, lần này không bị vỡ giọng, nhưng lượt download và lượng tiêu thụ lại kém xa trước đây, mọi người vẫn thích phiên bản vỡ giọng hơn. Mấy cái thằng này đúng là thú vị – à mà cũng không phải toàn là thằng, tay trống của họ, cái người cao to đẹp trai đầu húi cua ấy, là con gái. Con bé này cũng hài ghê cơ, có một lần…”
Nói đến đây, anh bỗng dừng lại: “Hầy, nói lâu như thế, mình mà còn ở đây nữa thì ông chủ sẽ đuổi ra mất. Đi thôi, mình đổi sang chỗ khác nào.”
Trang Lân kìm nén đủ rồi đó nha. Có một lần cái gì nữa, anh nói tiếp đi, nói có một nửa thì còn ý nghĩa gì chứ, cố ý troll tôi đúng không?
Nhưng mà cậu không thể hỏi, không thể tỏ ra mình hứng thú được, chỉ có thể cool ngầu mà “vâng” một tiếng, trong lòng nghẹn tới mức nội thương.
Ra khỏi cửa, dường như Quan Lan quên ngay chuyện vặt này, cũng không kể tiếp nữa, lại chuyển sang đề tài khác.
Anh lái xe đi ba vòng: “Đến Bắc Kinh có đi chơi đâu chưa? Khuyên cậu gắng mà đi hết những nơi đáng chơi, không sau này nổi tiếng rồi thì chả thoải mái ra đường được đâu.”
Rốt cuộc Trang Lân nứt toác. Cậu cảm thấy mình không thể tám phét cùng Quan Lan được nữa, hỏi thẳng luôn: “Tôi cứ nghĩ thầy Quan bận lắm, xem ra lại rất rảnh.”
Quan Lan lại như thể không nghe ra ý trong lời cậu: “Lúc bận thì bận thật đấy, chỉ hận chân không chạm đất luôn. Nhưng lúc rảnh ấy à, đúng là cũng chả có việc gì.”
Anh dừng lại chờ đèn đỏ, ngoảnh nhìn Trang Lân: “Cơ mà á, bây giờ tôi cũng không tính là rảnh. Dù sao, bây giờ tôi cũng đang làm việc mà.”
Trang Lân cười lạnh: “Công việc của anh, là mời người khác ăn cơm, là nói chuyện cùng người khác à?”
Quan Lan cười một cách ấm áp: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhận ra chứ – tôi đang dụ cậu về công ti tôi đó.”
Trang Lân ngẩn ra.
Không đúng, tình tiết này có vấn đề rồi! Không phải là “Nếu cậu xxx với tôi, tôi sẽ cho cậu kí với công ti của tôi” à! Tại sao phải dụ người trước chứ!
Hay là dụ người qua trước để sau này xxx cho tiện?
Quan Lan: “Tôi hi vọng cậu có thể kí hợp đồng thu âm ở chỗ tôi.”
Trang Lân: “Xin lỗi, tôi không muốn kí hợp đồng với anh.”
Ngay cả một lí do cũng không có, Trang Lân cảm thấy mình ngầu bá cháy.
Quan Lan chẳng hề ngạc nhiên: “Cậu đừng từ chối tôi vội, cứ suy xét cẩn thận. Album đầu tay rất quan trọng, đừng làm việc theo cảm tính.”
Trang Lân: “Xin lỗi thầy Quan, tôi đã quyết định rồi.”
Quan Lan: “Được rồi. Cơ mà để chứng minh cậu không làm việc theo cảm tính, một tháng sau tôi sẽ hỏi lại cậu lần nữa, đến lúc đó cậu lại từ chối tôi một cách tỉnh táo đi.”
Trang Lân không biết anh làm vậy là có ý gì, nhưng cậu tràn đầy lòng tin vào bản thân, bất kể một tháng hay mười tháng, chắc chắn cậu sẽ không dao động.
Quan Lan dừng xe trước cửa tàu điện ngầm: “Tôi không đưa cậu về công ti nữa, chỗ này cách công ti cậu hai trạm, cậu ngồi tàu điện ngầm hay gọi xe về cũng được.”
Trang Lân nghĩ: Quả nhiên! Nếu trong lòng anh không có khuất tất, việc gì phải sợ người khác nhìn thấy?
Quan Lan cũng vô tội lắm: Anh dụ người của công ti đi, dù sao cũng không thể huênh hoang quá mà.
***
Trên đường về nhà Quan Lan nghe lại ca khúc của Trang Lân mình tìm được tối qua.
Hôm qua anh kể cho Next nghe về chuyện nghề của mình, bị Châu Tuấn Trác đột ngột đến tra hỏi làm gián đoạn. Thật ra nếu Châu Tuấn Trác không đến, anh cũng không biết phải nói tiếp thế nào nữa.
Thời kì đỉnh cao vừa đi qua thì đến thời kì thắt cổ chai – tất nhiên có thể nói rằng anh chức vị cao, muốn đặt nhiều tinh lực lên việc quản lí hơn, có sự hi sinh với nghiệp sáng tác. Nhưng bản thân anh biết, sáng tác không hề đình trệ, chất lượng lại không cách nào sánh với trước kia.
Quan trọng hơn là, cái trạng thái cảm hứng tuôn trào, tiện tay là lấy được như trước kia, không tìm về được nữa.
Next là một cách để anh vượt qua nút thắt cổ chai. Cách biểu diễn của nhóm nhạc kiểu này, hát kết hợp với nhảy, là một thử nghiệm mới với anh.
Nhưng mà vẫn không đủ – vẫn không đủ.
Không biết có phải vì xuất thân không chuyên của anh hay chăng, anh viết nhạc có một hạn chế rất lớn. Anh không thể viết nhạc một cách vô căn cứ. Trước khi viết nhạc nhất định anh phải làm quen với ca sĩ, hiểu về giọng hát, phong cách thậm chí là ngoại hình tính cách của đối phương, rồi khi viết nhạc mới miêu tả ra từng câu từng chữ của mỗi một tiểu tiết trong đầu.
Có ca sĩ từng hợp tác với anh lên chương trình phỏng vấn than vãn, nói anh để ý tiểu tiết đến độ biến thái, một câu một từ không đạt được hiệu quả trong lòng anh tưởng tượng, sẽ phải thu âm lại lần nữa. Cô nói, thầy Quan tốt tính, có kiên nhẫn, sẽ không mắng người trách người, thầy chỉ giữ bạn ở lại phòng thu, thu âm đến ba giờ rạng sáng mà thôi.
Quan Lan cũng đâu muốn giữ người ta lại đến ba giờ, bấy nay Châu Tuấn Trác có bao giờ phải thu âm đến ba giờ đâu. Cô không hát ra được cảm giác mà tôi muốn, tôi đâu còn cách nào khác chứ.
Đến giờ trong phòng thu của anh cũng chưa một ai có thể một lần là qua, Châu Tuấn Trác cũng thế.
Anh nghe Trang Lân hát, nghe được hai câu, trong đầu tưởng như chiếc lò vi sóng vang lên tiếng “tinh”, chỉ bật ra một suy nghĩ: Mình phải viết nhạc cho cậu ấy.
Có câu thơ cổ thế nào nhỉ, “Nghe như tiếng hót phượng hoàng, Côn Sơn ngọc vỡ trên ngàn xa khơi”[2]. Anh vẫn tưởng rằng người thoả mãn miêu tả này là một cô gái, không ngờ giọng nam cũng có thể trong trẻo đến thế, lại còn hết sức phù hợp nữa chứ.
[2] Câu thơ trong bài “Lý Bằng không hầu dẫn” (Lý Bằng đánh đàn không hầu) của nhà thơ Lý Hạ thời Đường. Gốc: “Côn Sơn ngọc toái phượng hoàng khiếu”, bản dịch thơ này là của Huỳnh Ngọc Chiến.
Đó là chất giọng thiếu niên vô cùng thanh khiết, hơn nữa vì người hát không phải là thiếu niên chân chính, nên còn mang theo chiều sâu cảm xúc của người trưởng thành. Vừa không lém lỉnh, không trải đời, cũng không có vẻ cứng nhắc như tụi ca sĩ được đào tạo chuyên sâu qua trường lớp thường có.
Giọng hát tuyệt vời hiếm thấy kiểu này, người khác cũng không phải điếc, ra tay muộn một bước thì sẽ không còn nữa.
Trang Lân không muốn hợp tác với anh, cũng nằm trong dự đoán của anh. Người trẻ tuổi, gia cảnh tốt, tốt nghiệp trường nổi tiếng, lại còn học sáng tác, chắc chắn là tính tình cao ngạo, nghẹn khuất đã lâu muốn phô bày tài năng, chưa biết chừng trong lòng còn muốn ganh đua cao thấp với mình ấy chứ. Người ta quyết định đi theo con đường ca sĩ sáng tác, chắc chắn album đầu tay sẽ muốn tự viết nhạc, chẳng đến phiên người khác. Hôm nay Quan Lan liếc mắt thấy toàn thân cậu tràn đầy cảnh giác thì đã biết ngay, nhất định mình sẽ bị từ chối.
Nhưng mà không sao, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị kháng chiến trường kì rồi.
Trang Lân cứ tưởng đã đánh thắng trận vẫn đang thầm đắc ý, không hề hay biết bắt đầu từ đây, cuộc đời cậu sắp rẽ sang hướng ngược tâm rồi.
Đường vào hậu cung như đại hải
Tối nay bệ hạ sủng hạnh ai?
Bệ hạ múa bút ban thánh chỉ
Cả đời trẫm chọn Lân chiêu nghi.
Danh sách chương