Có phải Quan Lan chập mạch rồi không?
***
Dương Vũ Trạch đến dưới trướng Quan Lan, đi theo con đường debut của nghệ sĩ bình thường. Anh xếp người viết ca khúc cho cậu ấm, chi số tiền lớn quảng bá trên mạng, sau đó Dương Vũ Trạch mang những ca khúc này đi biểu diễn ở các sân khấu cho nhẵn mặt khán giả.
Trong lúc khó tránh khỏi, tiền bối chung công ti phải giúp đỡ đôi chút. Tiền bối này, chính là Trang Lân.
Từ lúc đọc thread tám phét về hậu cung kia, Trang Lân đã thấy ngứa mắt Dương Vũ Trạch hết sức. Nhất là cứ suốt ngày gọi Quan Lan là sư huynh ơi, đúng là khiến người khác khó chịu. Các người nào có cửa làm sư huynh sư đệ, trình độ gà mờ như chú em, nếu không phải đầu thai vào nhà tốt thì quỳ xuống bưng nước rửa chân cho Quan Lan cũng không xứng. Lại còn ưỡn mặt ra mà sư huynh sư huynh, đúng là mặt dày nhận vơ!
Nhưng dù gì cũng là cháu ruột của sếp, cậu không thể gây sự vô cớ được. Vì thế trước mặt khán giả, vẫn nhẫn nhịn tương tác, ngay cả nửa câu cũng chẳng nói nhiều.
Cậu không hề hay biết, bên phía Quan Lan, cũng chẳng vừa mắt cậu ấm này lắm.
Hôm ấy nghỉ trưa ăn cơm chung, Dương Vũ Trạch hỏi Quan Lan: “Sư huynh, bây giờ tình trạng của Trang Lân thế nào?”
Ban đầu Quan Lan không hiểu: “Tình trạng gì cơ?”
Dương Vũ Trạch: “Độc thân chứ?”
Làm Quan Lan giật hết cả mình.
Cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì, Quan Lan nói dối chẳng thèm chớp mắt: “Độc thân hay không tôi không biết, nhưng mà cậu ấy thẳng, thẳng tưng tăm tắp luôn, là kiểu mỗi tháng thay bạn gái một lần đó.”
Dương Vũ Trạch: “Vậy là anh không hiểu rồi, đấy người ta gọi là bù trừ quá mức[1], càng như thế thì lại càng có thể là gay kín.”
[1] Bù trừ quá mức (Overcompensation): Là tiến trình hoán chuyển sự yếu kém thành một sức mạnh. Ví dụ: Teddy Rososevelt vốn là một đứa trẻ ốm yếu nhưng đã trở thành một nhà thể thao ngoài trời giãi nắng dầm mưa. Demosthenes vốn là một người có tật nói lắp nhưng đã trở thành nhà hùng biện lớn.
Quan Lan: “…Cậu để ý cậu ấy à?”
Dương Vũ Trạch: “Chà, em thích kiểu người cool ngầu như thế.”
Cool ngầu chỗ nào chứ? Điện thoại Quan Lan rung lên, là tin nhắn Trang Lân gửi đến. Trang Lân nói, ahuhu em tập gym bất cẩn bị thương, cầu an ủi cầu ôm, gửi kèm ảnh chụp khoe thịt, bên trên có một vết xước khoảng chừng một centimet vuông.
Quan Lan rất muốn dí tấm hình này vào mặt Dương Vũ Trạch, hỏi cậu cho rõ, rốt cuộc người này cool ngầu ở đâu?
Quan Lan ra vẻ đứng đắn đáp: “Vậy cũng không được, khoan bàn đến công ti không cho phép – dù có cho phép, thì cậu ở dưới trướng tôi làm gay, kiểu gì người nhà cậu cũng xé xác tôi ra. Nhất là ba và chú của cậu, đã muốn xé xác tôi lâu lắm rồi đấy.”
Dương Vũ Trạch: “Sao chú hai em lại muốn xé xác anh được, chú ấy cung phụng anh còn chẳng kịp nữa là.”
Không phải là ông chú đấy.
Quan Lan: “Tóm lại, nếu cậu muốn hát thì đừng nghĩ đến mấy chuyện vô bổ này nữa. Cậu đấu tranh với ba cậu nhiều năm như thế để đổi lấy một năm tự do này, là để đi tìm đàn ông chắc?”
Dương Vũ Trạch: “Vậy cũng đúng.”
Từ bỏ dễ dàng như thế? Không đáng tin, mình thay Trang Lân đuổi cậu ta đi đúng là chính xác mà.
Anh tự an ủi mình vậy, như thể vốn dĩ mình chẳng có tí tư tâm nào ở đây.
Dương Vũ Trạch: “Sư huynh ơi, anh nói thật với em đi, năng khiếu âm nhạc của em thế nào?”
Quan Lan nhìn cậu, nghĩ không biết nên nói thật hay là nói giảm nói tránh đây.
Dương Vũ Trạch: “Anh cứ nhận xét thẳng đi, yên tâm, em không có trái tim thuỷ tinh đâu.”
Quan Lan cười: “Không phải mẹ cậu đã nhận xét thật cho cậu rồi à, cứ phải bắt buộc người ngoài nhận xét thì cậu mới tin? Được, thế thì hôm nay tôi sẽ nhận vai ác này vậy.”
Quan Lan: “Nói thật, trình độ của bá chủ KTV. Tốt hơn người bình thường một chút, nhưng trong giới ca sĩ chuyên nghiệp thì xoàng lắm.”
Dương Vũ Trạch thở dài: “Em cũng nghĩ thế. Tuần trước ghi hình với anh Trang Lân, nghe anh ấy hát live thì em đã có cảm giác đấy rồi. Nhưng mà vẫn chưa muốn bỏ cuộc.”
Quan Lan hơi bất ngờ khi cậu biết mình biết ta như thế.
Dương Vũ Trạch: “Cơ mà á, thật ra em chỉ muốn vào giới giải trí thôi, hát hay không hát, em cũng chả quan tâm lắm. Sư huynh, theo anh thấy, em nên chuyển sang lĩnh vực nào?”
Quan Lan: “…Đóng phim chắc sẽ nhanh nổi hơn đó.”
Dương Vũ Trạch: “Cái loại không kinh nghiệm không diễn xuất như em, chú hai sẽ phải đập tiền lăng xê nhiều lắm đúng không?”
Quan Lan: “Tôi không am hiểu khoản đóng phim, nhưng mà chắc có lẽ vậy.”
Dương Vũ Trạch: “Ầy, thế thì chán thiệt.”
Trong giới này, người thì không tiền không tài nguyên, đang đau khổ vùng vẫy giữa lằn ranh sinh tồn. Người thì cái gì cũng có, lại còn ngại chán.
Dương Vũ Trạch: “Anh thấy em đi show thế nào, em cảm thấy chắc chắn mình sẽ làm tốt!”
Quan Lan: …
Dương Vũ Trạch: “Sư huynh, anh thân với Trần Cẩm lắm đúng không? Giới thiệu em với anh ấy được không?”
Quan Lan: …
Dương Vũ Trạch: “Đúng rồi, Trần Cẩm độc thân chứ?”
Quan Lan: …
Hay lắm, chàng trai trẻ, cướp vợ của chú cậu đi! Tôi sẽ chống mắt lên xem drama luân thường đạo lí của gia đình cậu!
***
Dạo này, Quan Lan thấy cảm hứng sáng tác của mình cứ như tuyết tan mùa xuân, dần dần tìm lại được một ít cảm hứng viết nhạc như mấy năm trước.
Anh viết cho “cục cưng” Lục Thanh của mình mấy bài hát. Mỗi nhạc sĩ đều có một vài ca sĩ “ruột”. Nhiều năm trôi qua, nam ca sĩ của anh thay đổi nhiều người, nhưng nữ ca sĩ thì luôn chỉ có mình Lục Thanh.
Khi Quan Lan tìm được Lục Thanh từ chỗ quán bar, Lục Thanh đã hai mươi tám tuổi, ngoại hình cũng bình thường, phong cách còn vô cùng tệ hại, rành rành cái kiểu hộp đêm không đứng đắn. Vì thế, sau này khi cô giành được hai giải Kim Mạch, trở thành ca hậu đỉnh cao, khiến tất cả mọi người ai nấy đều nghẹn họng trân trối, cũng trở thành thần thoại trong sự nghiệp của Quan Lan.
Cô cực kì cá tính, ở trong showbiz nhiều năm như thế, phát ngôn không nể nang gì, chả thèm để ai vào mắt. Trước đây có một blogger âm nhạc móc mỉa Quan Lan, nói số người anh từng lên giường còn nhiều hơn số bài hát anh viết, Lục Thanh đã trực tiếp share về đáp trả: “Mà đằng ấy thì chỉ có thể ở nhà cạnh khoé ghen tị, xót xa chết được chứ gì?” Sau đó có người lấy chuyện này ra công kích cô, nói quả nhiên cô đã ngủ với Quan Lan rồi. Cô lại trực tiếp share về đáp trả người ta rằng, “Nếu có ngày nào Quan Lan muốn ngủ với tôi, tôi sẽ tự mình thuê phòng cho chú ấy ngủ luôn.”
Miệng lưỡi chả thèm kiêng dè như thế, khiến quản lí của cô sầu não không thôi.
Vậy nhưng, Quan Lan lại thích tính cách này của cô. Giọng hát cũng thế, đệch mợ, cảm giác “bà đây xem thường chúng mày” cứ tuôn tràn trề khỏi cổ họng.
Biết Quan Lan viết bài hát mới cho mình, Lục Thanh hết sức vui vẻ. Nhưng sau khi cầm ca khúc trong tay, lại hơi bị cạn lời.
Trước đây Quan Lan viết nhạc cho cô, toàn đặt tên là “Đêm dài muôn thuở”, “Ngựa sắt sông băng”. Lần này thì sao, trái một bài “Bỗng nhiên rung động”, phải một bài “Tường vi biết yêu”, thật sự là cả bản nhạc đều toàn màu hồng phấn.
Lục Thanh: “Đây là chú viết cho tôi? Không cầm nhầm đấy chứ?”
Quan Lan: “Em cứ phải viết bài nào tên ‘Đêm đen’ thì chị mới tin là viết cho chị à?”
Lục Thanh: “Có nghĩa là, chú muốn tôi hát cái thể loại này thật?”
Quan Lan: “Sao vậy? Cũng hay mà, làm gì đến nỗi.”
Lục Thanh: “Chú tự xem đi! Bà cô hơn ba mươi tuổi như tôi, chú lại muốn tôi hát tường vi biết yêu!”
Quan Lan: “Nếu chị không chịu được thì đổi tên nhé, tường vi đêm đen chị thấy sao?”
Nếu đổi thành người khác, Lục Thanh đã ném bản nhạc vào mặt từ lâu rồi.
Lục Thanh: “Chú xem công ti có kí với nhóc nào mười lăm mười sáu tuổi không, mấy bài này của chú, qua hai mươi tuổi không ai hát nổi.”
Sau khi Lục Thanh đi rồi, Quan Lan cầm bản nhạc lên săm soi, thấy cũng hay phết mà. Bà cô này cứ làm quá lên, phụ nữ ba mươi tuổi hơn thì thỉnh thoảng không thể hồng phấn được chắc?
Anh gọi Nhậm Hiểu Phi vào phòng làm việc: “Đến đây, cậu thấy mấy bài này thế nào?”
Nhậm Hiểu Phi xem qua: “Hay quá chừng! Là viết cho X-Dream ạ?”
X-Dream là nhóm nhạc thần tượng nữ mới debut, độ tuổi trung bình là mười tám.
Quan Lan: “…Phải.”
Anh không có can đảm để nói “Thật ra tôi viết cho Lục Thanh”.
Chẳng lẽ thiếu nữ lắm ư?
Sau đó thị trường cho anh biết, đúng là rất thiếu nữ.
Quan Lan sửa “Tường vi biết yêu” thành “Đêm tường vi”, đổi thành bài hát nhóm cho X-Dream hát. Ca khúc này trở thành single hot của năm, bài hát mà đầu đường cuối ngõ đều có thể hát được đôi câu, cực kì thịnh hành trong lứa học sinh Trung học. Mọi người ai cũng khen Quan Lan lợi hại, ngay cả phong cách kiểu này cũng điều khiển được rất tốt. Sau khi ca khúc này sốt xình xịch, Lục Thanh lên Weibo xỉa xói điên cuồng: “Mọi người tưởng tượng được không, bài này ban đầu là viết cho tôi đó! Có phải Quan Lan chập mạch rồi không?” Tất nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Bấy giờ Quan Lan chỉ cảm thấy làm Lục Thanh mất vui như thế, hơi áy náy trong lòng, định viết một bài “Đêm tối” đền bù cho cô. Nhưng lại phát hiện, viết kiểu gì cũng bị chệch đi, hát một hồi lại thành màu hồng phấn.
Cũng vào lúc này, Quan Lan nhận ra phương thuốc của mình.
Chắc chắn là trúng độc của Trang Lân rồi.
Vấn đề đặt ra là – độc của Trang Lân, đã lây truyền bằng cách nào?
***
Dương Vũ Trạch đến dưới trướng Quan Lan, đi theo con đường debut của nghệ sĩ bình thường. Anh xếp người viết ca khúc cho cậu ấm, chi số tiền lớn quảng bá trên mạng, sau đó Dương Vũ Trạch mang những ca khúc này đi biểu diễn ở các sân khấu cho nhẵn mặt khán giả.
Trong lúc khó tránh khỏi, tiền bối chung công ti phải giúp đỡ đôi chút. Tiền bối này, chính là Trang Lân.
Từ lúc đọc thread tám phét về hậu cung kia, Trang Lân đã thấy ngứa mắt Dương Vũ Trạch hết sức. Nhất là cứ suốt ngày gọi Quan Lan là sư huynh ơi, đúng là khiến người khác khó chịu. Các người nào có cửa làm sư huynh sư đệ, trình độ gà mờ như chú em, nếu không phải đầu thai vào nhà tốt thì quỳ xuống bưng nước rửa chân cho Quan Lan cũng không xứng. Lại còn ưỡn mặt ra mà sư huynh sư huynh, đúng là mặt dày nhận vơ!
Nhưng dù gì cũng là cháu ruột của sếp, cậu không thể gây sự vô cớ được. Vì thế trước mặt khán giả, vẫn nhẫn nhịn tương tác, ngay cả nửa câu cũng chẳng nói nhiều.
Cậu không hề hay biết, bên phía Quan Lan, cũng chẳng vừa mắt cậu ấm này lắm.
Hôm ấy nghỉ trưa ăn cơm chung, Dương Vũ Trạch hỏi Quan Lan: “Sư huynh, bây giờ tình trạng của Trang Lân thế nào?”
Ban đầu Quan Lan không hiểu: “Tình trạng gì cơ?”
Dương Vũ Trạch: “Độc thân chứ?”
Làm Quan Lan giật hết cả mình.
Cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì, Quan Lan nói dối chẳng thèm chớp mắt: “Độc thân hay không tôi không biết, nhưng mà cậu ấy thẳng, thẳng tưng tăm tắp luôn, là kiểu mỗi tháng thay bạn gái một lần đó.”
Dương Vũ Trạch: “Vậy là anh không hiểu rồi, đấy người ta gọi là bù trừ quá mức[1], càng như thế thì lại càng có thể là gay kín.”
[1] Bù trừ quá mức (Overcompensation): Là tiến trình hoán chuyển sự yếu kém thành một sức mạnh. Ví dụ: Teddy Rososevelt vốn là một đứa trẻ ốm yếu nhưng đã trở thành một nhà thể thao ngoài trời giãi nắng dầm mưa. Demosthenes vốn là một người có tật nói lắp nhưng đã trở thành nhà hùng biện lớn.
Quan Lan: “…Cậu để ý cậu ấy à?”
Dương Vũ Trạch: “Chà, em thích kiểu người cool ngầu như thế.”
Cool ngầu chỗ nào chứ? Điện thoại Quan Lan rung lên, là tin nhắn Trang Lân gửi đến. Trang Lân nói, ahuhu em tập gym bất cẩn bị thương, cầu an ủi cầu ôm, gửi kèm ảnh chụp khoe thịt, bên trên có một vết xước khoảng chừng một centimet vuông.
Quan Lan rất muốn dí tấm hình này vào mặt Dương Vũ Trạch, hỏi cậu cho rõ, rốt cuộc người này cool ngầu ở đâu?
Quan Lan ra vẻ đứng đắn đáp: “Vậy cũng không được, khoan bàn đến công ti không cho phép – dù có cho phép, thì cậu ở dưới trướng tôi làm gay, kiểu gì người nhà cậu cũng xé xác tôi ra. Nhất là ba và chú của cậu, đã muốn xé xác tôi lâu lắm rồi đấy.”
Dương Vũ Trạch: “Sao chú hai em lại muốn xé xác anh được, chú ấy cung phụng anh còn chẳng kịp nữa là.”
Không phải là ông chú đấy.
Quan Lan: “Tóm lại, nếu cậu muốn hát thì đừng nghĩ đến mấy chuyện vô bổ này nữa. Cậu đấu tranh với ba cậu nhiều năm như thế để đổi lấy một năm tự do này, là để đi tìm đàn ông chắc?”
Dương Vũ Trạch: “Vậy cũng đúng.”
Từ bỏ dễ dàng như thế? Không đáng tin, mình thay Trang Lân đuổi cậu ta đi đúng là chính xác mà.
Anh tự an ủi mình vậy, như thể vốn dĩ mình chẳng có tí tư tâm nào ở đây.
Dương Vũ Trạch: “Sư huynh ơi, anh nói thật với em đi, năng khiếu âm nhạc của em thế nào?”
Quan Lan nhìn cậu, nghĩ không biết nên nói thật hay là nói giảm nói tránh đây.
Dương Vũ Trạch: “Anh cứ nhận xét thẳng đi, yên tâm, em không có trái tim thuỷ tinh đâu.”
Quan Lan cười: “Không phải mẹ cậu đã nhận xét thật cho cậu rồi à, cứ phải bắt buộc người ngoài nhận xét thì cậu mới tin? Được, thế thì hôm nay tôi sẽ nhận vai ác này vậy.”
Quan Lan: “Nói thật, trình độ của bá chủ KTV. Tốt hơn người bình thường một chút, nhưng trong giới ca sĩ chuyên nghiệp thì xoàng lắm.”
Dương Vũ Trạch thở dài: “Em cũng nghĩ thế. Tuần trước ghi hình với anh Trang Lân, nghe anh ấy hát live thì em đã có cảm giác đấy rồi. Nhưng mà vẫn chưa muốn bỏ cuộc.”
Quan Lan hơi bất ngờ khi cậu biết mình biết ta như thế.
Dương Vũ Trạch: “Cơ mà á, thật ra em chỉ muốn vào giới giải trí thôi, hát hay không hát, em cũng chả quan tâm lắm. Sư huynh, theo anh thấy, em nên chuyển sang lĩnh vực nào?”
Quan Lan: “…Đóng phim chắc sẽ nhanh nổi hơn đó.”
Dương Vũ Trạch: “Cái loại không kinh nghiệm không diễn xuất như em, chú hai sẽ phải đập tiền lăng xê nhiều lắm đúng không?”
Quan Lan: “Tôi không am hiểu khoản đóng phim, nhưng mà chắc có lẽ vậy.”
Dương Vũ Trạch: “Ầy, thế thì chán thiệt.”
Trong giới này, người thì không tiền không tài nguyên, đang đau khổ vùng vẫy giữa lằn ranh sinh tồn. Người thì cái gì cũng có, lại còn ngại chán.
Dương Vũ Trạch: “Anh thấy em đi show thế nào, em cảm thấy chắc chắn mình sẽ làm tốt!”
Quan Lan: …
Dương Vũ Trạch: “Sư huynh, anh thân với Trần Cẩm lắm đúng không? Giới thiệu em với anh ấy được không?”
Quan Lan: …
Dương Vũ Trạch: “Đúng rồi, Trần Cẩm độc thân chứ?”
Quan Lan: …
Hay lắm, chàng trai trẻ, cướp vợ của chú cậu đi! Tôi sẽ chống mắt lên xem drama luân thường đạo lí của gia đình cậu!
***
Dạo này, Quan Lan thấy cảm hứng sáng tác của mình cứ như tuyết tan mùa xuân, dần dần tìm lại được một ít cảm hứng viết nhạc như mấy năm trước.
Anh viết cho “cục cưng” Lục Thanh của mình mấy bài hát. Mỗi nhạc sĩ đều có một vài ca sĩ “ruột”. Nhiều năm trôi qua, nam ca sĩ của anh thay đổi nhiều người, nhưng nữ ca sĩ thì luôn chỉ có mình Lục Thanh.
Khi Quan Lan tìm được Lục Thanh từ chỗ quán bar, Lục Thanh đã hai mươi tám tuổi, ngoại hình cũng bình thường, phong cách còn vô cùng tệ hại, rành rành cái kiểu hộp đêm không đứng đắn. Vì thế, sau này khi cô giành được hai giải Kim Mạch, trở thành ca hậu đỉnh cao, khiến tất cả mọi người ai nấy đều nghẹn họng trân trối, cũng trở thành thần thoại trong sự nghiệp của Quan Lan.
Cô cực kì cá tính, ở trong showbiz nhiều năm như thế, phát ngôn không nể nang gì, chả thèm để ai vào mắt. Trước đây có một blogger âm nhạc móc mỉa Quan Lan, nói số người anh từng lên giường còn nhiều hơn số bài hát anh viết, Lục Thanh đã trực tiếp share về đáp trả: “Mà đằng ấy thì chỉ có thể ở nhà cạnh khoé ghen tị, xót xa chết được chứ gì?” Sau đó có người lấy chuyện này ra công kích cô, nói quả nhiên cô đã ngủ với Quan Lan rồi. Cô lại trực tiếp share về đáp trả người ta rằng, “Nếu có ngày nào Quan Lan muốn ngủ với tôi, tôi sẽ tự mình thuê phòng cho chú ấy ngủ luôn.”
Miệng lưỡi chả thèm kiêng dè như thế, khiến quản lí của cô sầu não không thôi.
Vậy nhưng, Quan Lan lại thích tính cách này của cô. Giọng hát cũng thế, đệch mợ, cảm giác “bà đây xem thường chúng mày” cứ tuôn tràn trề khỏi cổ họng.
Biết Quan Lan viết bài hát mới cho mình, Lục Thanh hết sức vui vẻ. Nhưng sau khi cầm ca khúc trong tay, lại hơi bị cạn lời.
Trước đây Quan Lan viết nhạc cho cô, toàn đặt tên là “Đêm dài muôn thuở”, “Ngựa sắt sông băng”. Lần này thì sao, trái một bài “Bỗng nhiên rung động”, phải một bài “Tường vi biết yêu”, thật sự là cả bản nhạc đều toàn màu hồng phấn.
Lục Thanh: “Đây là chú viết cho tôi? Không cầm nhầm đấy chứ?”
Quan Lan: “Em cứ phải viết bài nào tên ‘Đêm đen’ thì chị mới tin là viết cho chị à?”
Lục Thanh: “Có nghĩa là, chú muốn tôi hát cái thể loại này thật?”
Quan Lan: “Sao vậy? Cũng hay mà, làm gì đến nỗi.”
Lục Thanh: “Chú tự xem đi! Bà cô hơn ba mươi tuổi như tôi, chú lại muốn tôi hát tường vi biết yêu!”
Quan Lan: “Nếu chị không chịu được thì đổi tên nhé, tường vi đêm đen chị thấy sao?”
Nếu đổi thành người khác, Lục Thanh đã ném bản nhạc vào mặt từ lâu rồi.
Lục Thanh: “Chú xem công ti có kí với nhóc nào mười lăm mười sáu tuổi không, mấy bài này của chú, qua hai mươi tuổi không ai hát nổi.”
Sau khi Lục Thanh đi rồi, Quan Lan cầm bản nhạc lên săm soi, thấy cũng hay phết mà. Bà cô này cứ làm quá lên, phụ nữ ba mươi tuổi hơn thì thỉnh thoảng không thể hồng phấn được chắc?
Anh gọi Nhậm Hiểu Phi vào phòng làm việc: “Đến đây, cậu thấy mấy bài này thế nào?”
Nhậm Hiểu Phi xem qua: “Hay quá chừng! Là viết cho X-Dream ạ?”
X-Dream là nhóm nhạc thần tượng nữ mới debut, độ tuổi trung bình là mười tám.
Quan Lan: “…Phải.”
Anh không có can đảm để nói “Thật ra tôi viết cho Lục Thanh”.
Chẳng lẽ thiếu nữ lắm ư?
Sau đó thị trường cho anh biết, đúng là rất thiếu nữ.
Quan Lan sửa “Tường vi biết yêu” thành “Đêm tường vi”, đổi thành bài hát nhóm cho X-Dream hát. Ca khúc này trở thành single hot của năm, bài hát mà đầu đường cuối ngõ đều có thể hát được đôi câu, cực kì thịnh hành trong lứa học sinh Trung học. Mọi người ai cũng khen Quan Lan lợi hại, ngay cả phong cách kiểu này cũng điều khiển được rất tốt. Sau khi ca khúc này sốt xình xịch, Lục Thanh lên Weibo xỉa xói điên cuồng: “Mọi người tưởng tượng được không, bài này ban đầu là viết cho tôi đó! Có phải Quan Lan chập mạch rồi không?” Tất nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Bấy giờ Quan Lan chỉ cảm thấy làm Lục Thanh mất vui như thế, hơi áy náy trong lòng, định viết một bài “Đêm tối” đền bù cho cô. Nhưng lại phát hiện, viết kiểu gì cũng bị chệch đi, hát một hồi lại thành màu hồng phấn.
Cũng vào lúc này, Quan Lan nhận ra phương thuốc của mình.
Chắc chắn là trúng độc của Trang Lân rồi.
Vấn đề đặt ra là – độc của Trang Lân, đã lây truyền bằng cách nào?
Danh sách chương