Sức khoẻ của mẫu thân tốt lên, Vọng Khang không vội thành thân, không đói bụng ăn quàng. Chỉ cần là nữ nhi của một nhà tốt thì lớn nhỏ cũng không buông tha.

Hứa Song Uyển biết suy nghĩ của trưởng tử thì cười không nói. Vọng Khang ngày một lớn, da mặt thân kinh bách chiến càng dày hơn tiểu thúc, rất có phong thái của gia phụ. Nếu như người đối diện vạch trần lời nói dối của hắn thì hắn cũng có thể mặt không biến sắc, càng chẳng nói mẫu thân chỉ cười cười nhìn vào mắt hắn.

Vọng Khang không vội thành hôn thì Hứa Song Uyển cũng không vội. Bên phía Khương gia sai Khương Ngân tới đánh tiếng với Tuyên Trọng An, nói có thể định trước người để tiện chuẩn bị cho việc thành hôn trước.

Tuổi mụ Vọng Khang là mười sáu, đã đến tuổi thành thân.

Tuyên Trọng An cũng có ý này. Không phải hắn nghĩ tới trưởng tử nên thành thân hay không mà là nghĩ sau khi thành thân nhi tử có vợ, đến lúc ấy cũng tiện ném Tuyên Thi Ninh qua đấy. Hắn không cần ngày ngày gặp tiểu nhi tử hễ thấy mặt hắn là gào to lên.

Hứa Song Uyển thấy hắn không sống yên bình được với tiểu nhi tử thì đuổi hắn vào triều. Tuyên Hầu gia không muốn, làm loạn ở nhà một lúc lâu, suýt chút nữa chọc thê tử tức đến ngã bệnh mới bất đắc dĩ vào triều.

Vọng Khang cực kỳ xem thường tật xấu này của phụ thân. Ngày ngày ở trong phòng của phụ mẫu ủng hộ rầm rộ phụ thân vào triều, hắn ra vẻ đau lòng theo sát nói với mẫu thân: “Tật xấu của ông ấy đều do người nuông chiều đó.”

Hắn vào triều không gây ra động tĩnh lớn. Nàng không dụ dỗ thì thánh thượng năm lần bảy lượt sai người đến mời thì hắn cũng không đi, cứ như quốc gia không có hắn là không được, triều đình không có hắn thì giống ao nước tù, quá xấu!

Con trai xem thường, Hứa Song Uyển cũng hai lòng, một bên cười đùa với trưởng tử về tật xấu của phụ thân con: “Đại nhân đều thế, con kệ đi.”

Khác thế hệ đều vậy, thường thường là người này không ưa người kia, dù là cha con ruột cũng chẳng khác. Hơn nữa bọn họ là cá mè một lứa, chẳng ai chịu hơn ai.

Hiện nay trưởng công tử nhà bọn họ ra ngoài, lần nào chẳng được tiền hô hậu ủng? Một đám hồ bằng cẩu hữu theo sau mông hắn. Tiểu thái tử còn không được đi theo hắn mà tức giận rưng rưng. Lần trước, cậu còn cõng hai quyển sách trên lưng hơn nửa tháng chỉ vì xin ra ngoài đi săn với Tuyên gia nghĩa huynh, chơi một trận vui. Mà tiểu tử này còn cực kỳ đắc ý, biết rõ sẽ có gián thần vạch tội hắn và Hầu phủ, tố cáo hắn xúi giục tiểu Thái tử, nhưng hắn cũng dám nói, ai dám mách với phụ thân hắn thì hắn sẽ đến cửa lo việc nhà của người đó. Thậm chí, hắn còn từng cãi nhau với một lão đại ở Ngự sử đài, gây sóng gió ồn ào, được dân chúng trong kinh thành bàn tán xôn xao.

Hứa Song Uyển thấy con ngông cuồng cũng chẳng nói năng. Hai cha con bề ngoài biểu hiện bất hoà, thật ra là có tính toán riêng. Tuân Lâm làm việc có công bị triệu hồi về kinh tiếp nhận chức Đại lý tự khanh. Hắn muốn trở thành người chấp pháp, hoá giải nỗi oan khuất trong thiên hạ. Từ đây chiếm một vị trí trong đại thần hầu quý trong kinh thành, cũng nhiều lần đắc tội với bọn họ nên chắc chắn sẽ có người cản trở hắn thượng vị. Hầu phủ tạm thời ló đầu ra thu hút để hắn thuận lợi nhậm chức cũng tốt.

Hầu phủ thâm kinh bách chiến, cũng không có mấy người muốn đối đầu với Tuyên tướng. Hầu phủ trưởng công tử sắt đá không dễ trêu chọc, còn từng trải qua nhiều trận phong ba.

Hứa Song Uyển khuyên trượng phu vào triều bởi vì nguyên nhân này. Một khi Tuyên tướng đứng sừng sững không ngã trên triều thì có thể trấn giữ được cơ số phe, chắc chắn có thể hù doạ mấy kẻ nhát gan.

Hứa Song Uyển thân là trưởng tẩu, cho dù Tuân Lâm đã thành gia lập nghiệp, dưới gối nhi nữ song toàn. Mặc dù mấy năm qua xa cách nhưng tấm lòng che chở hắn không kém hơn năm xưa.

Kể ra thì, Vọng Khang được phụ thân dạy dỗ rất cứng cáp. Nếu như chuyện con làm ra trong tương lai còn gây sốc hơn những chuyện cả đời phụ thân con làm ra thì Hứa Song Uyển cũng không cảm thấy lạ lùng. Phủ Quy Đức Hầu vào tay con, chắc chắn có thể giúp đỡ thúc phụ này thêm chút.

“Con quản ông ấy đâu…” Trong phòng, Vọng Khang lộ vẻ mặt “Hắn lười quản”, bàn tay còn ra vẻ hững hờ phủi bụi dính trên áo choàng trên đùi: “Ông ấy là ai chứ? Nhất phẩm quý hầu, Tể tướng đương triều, ai dám chọc giận ông ấy? Còn sợ ông ấy ăn luôn người ta!”

Hứa Song Uyển nghe xong ngẩn người, lập tức tò mò hỏi: “Ông ấy lại trêu con à?”

Vọng Khang nghe vậy thì đảo mắt, trở mặt: “Ông ấy đâu có trêu con, con trêu ông ấy đấy!”

Trong giọng nói lộ ra sự tức giận, như thể sắp vươn khỏi nóc nhà vượt lên tầng mây xanh.

“Sao thế?”

“Người hỏi ông ấy đi.”

Có vẻ hai cha con lại nhắm vào nhau, không trách bên ngoài đồn rằng cha con hai bọn họ không hoà thuận.

“Vậy để ta về hỏi.” Hứa Song Uyển cười nói.

Thi Ninh ở bên cạnh cười khúc khích khi nghe thấy huynh trưởng oán trách phụ thân. Chỉ cần nghe huynh trưởng nói xấu phụ thân thì cậu lập tức hài lòng vui vẻ. Hiện tại, vừa nghe huynh trưởng cao giọng với mẫu thân, cậu cảm thấy không vui với sự hung hăng trong giọng nói, xụ mặt, bặm môi nói với huynh trưởng: “Huynh đừng bắt nạt nương đệ.”

Vừa nói vừa giơ quả đấm nhỏ lên.

Vọng Khang đưa tay ôm cậu ngồi lên đùi: “Không phải ta giận nương, ta đang giận người cha không ra gì kia của chúng ta.”

Thi Ninh vừa nghe vừa tán thành gật gù: “Đúng là không ra gì, làm đệ tỉnh cả ngủ.”

Chỉ là dậy trước mà thôi, cần gì làm quá vậy? Cần phải đánh thức nương dậy tiễn ông chắc? Nếu có ngày cậu vào triều, cậu sẽ không làm nương thức giấc, cậu ngoan hơn người không ra gì kia nhiều!

Tuyên tướng lên triều, làm cả con trưởng lẫn con út tỉnh giấc, còn nữ nhi bảo bối thì không bởi vì mấy ngày nay bé không ở nhà, thay mẫu thân đến am ni cô canh giữ đợi sư bá toạ hoá về kinh.

Hai đứa con trai đều chống lại phụ thân, nhưng đây là kết quả do phụ thân bọn nó dung túng. Tuyên Hầu gia đã lấy đủ lợi lộc từ hành động ngang ngược, không hứng thú với việc dạy dỗ con cái. Con gái muốn gì được nấy, con trai ngang bướng chút thì có vẻ giống hắn hơn.

Hắn đã làm tròn chức trách của một người cha. Hứa Song Uyển cũng chỉ quan tâm được đến con cái một ít chuyện vụn vặn, không thể lao tâm. Đây cũng là nguyên nhân nàng không cần nhìn thấy Vọng Khang thành thân lúc sinh thời.

Nhìn con cưới vợ sinh con chẳng qua chỉ mong con có cuộc sống tốt đẹp, nhưng nàng biết con có thể tự mình đứng vững trong thế gian này thì đã yên tâm, không nhất định phải nhìn con thành thân.

Đối với người làm mẹ như nàng, con sống tốt là điều quan trọng nhất, thật sự không cần phải tác thành cho tâm ý của nàng mà vội vàng thành thân.

Sau khi Tuyên tướng trở về, Hứa Song Uyển hỏi vì sao hai cha con cãi nhau, hoá ra nguyên nhân là do Tuyên tướng ép trưởng tử thành thân. Nàng cảm thấy bất lực, nói với hắn: “Không phải chúng ta nói cứ để thuận theo tự nhiên à?”

“Đó là để nàng thuận theo tự nhiên.” Tuyên tướng cây ngay không sợ chết đứng, nói tiếp: “Nàng thì sao cũng được nhưng ta không hứa với nó.”

Vậy đương nhiên trưởng tử cũng không có quyền thuận theo tự nhiên.

Hứa Song Uyển dở khóc dở cười: “Nhưng con thành thân, tuyển vợ, chọn vợ đâu phải chuyện của thiếp?”

“Nàng đừng bận tâm, để nó tự chọn, không phải năm đó lão tử cũng tự mình chọn ư?” Tuyên Trọng An khịt mũi.

Hai cha con đấu đá đến vui vẻ. Nếu có ngày không đấu đá thì như sinh con thật uổng phí. Hứa Song Uyển vui mừng khi hắn gần gũi với các con như vậy, nhưng cũng có phần đau đầu với cách nuôi dạy con cái của hắn.

Chẳng trách bên ngoài cảm thấy Vọng Khang khó dây. Hắn đấu đá với phụ thân từ nhỏ đến lớn thì có thể dễ dây vào chắc? “Nhưng năm đó chàng chọn trúng thiếp, cũng chẳng phải đúng thời điểm mới cưới ư?” Trước đó vốn không có ý định cưới, nhưng đúng lúc có thể cưới được nàng nên mới xuống tay.

“Ai nói?” Tuyên tướng cau mày.

“Chàng nói.” Lúc hai người thân mật.

“Nàng nghe nhầm rồi!” Tuyên tướng thẹn quá hoá giận, cao giọng, lật lọng phản bác rất thẳng thắn.

Hứa Song Uyển không ép hắn, cười nói: “Thôi thì cứ để con tự chọn, không cần ép con phải chọn ra một người, cứ để con từ từ tìm đi.”

“Thế khi nào nó mới tìm được?”

“Tìm đến khi có người vừa ý.”

Thê tử khoan thai nói chuyện, Tuyên Trọng An vốn không định cho trưởng tử thời gian, nghe giọng của nàng thì tâm tư cũng từ từ lắng xuống. Cuối cùng, hắn ôm thê tử, nói nhỏ nhẹ: “Vọng Khang theo ta, chỉ mong nó có may mắn như ta. Nàng cũng đừng bận lòng, ta nắm chắc, Vọng Khang cũng nắm chắc, nàng cứ thoải mái đi.”

Hứa Song Uyển gật đầu: “Thiếp cũng nghĩ vậy, con cháu có phúc của con cháu. Nhưng nếu như muốn con sống tốt như chàng thì cứ để con tự chọn vợ, chọn được người ý hợp tâm đầu thì đường đi của con sẽ vững vàng hơn chút nhỉ?”

Yêu vợ thương con, đường đi của con sẽ vững vàng và dài lâu hơn nhỉ?

Giống như phụ thân vì sự yên ổn của cái nhà này.

“Chỉ mong vậy.” Tuyên Trọng An ôm nàng, khẽ thở dài.

Cũng mong không xảy ra chuyện.

Biển tình tráng lệ nhưng cũng mặng đắng, càng yêu càng sợ. Tuyên Trọng An tình nguyện ba đứa con hắn tình duyên mỏng chút, lòng bớt rối đi chứ đừng giống như hắn.

**

Chưa đến hai ngày, Ngọc Quân đi tiễn Thanh Tâm sư thái một đoạn đường đã hồi phủ.

Ngọc Quân kể rằng buổi sáng hôm đó Thanh Tâm sư thái toạ hoá còn cùng đào đất trồng rau với một lão cư sĩ trong am. Bé kể với mẫu thân: “Sư bá ra đi rất thanh thản, nét mặt vui vẻ phúc hậu, giống như Bồ Tát sống. Ngày kế tụng kinh xong, hoàn thành bài tập buổi sáng, trụ trì sư thái còn giữ chúng con lại dùng một bữa chay rồi mới trở về.”

Vẻ mặt trụ trì sư thái lạnh nhạt không đau khổ, đến lúc tiễn người cũng yên lặng như thường. Nếu như không phải những đại sư này chạy từ trời nam đất bắc tới thì Ngọc Quân còn nghĩ các nàng chỉ là tiện đường đến sống nhờ trong miếu mấy ngày, trùng hợp tiễn sư bá một đoạn cuối thôi.

Thanh Tâm sư thái về kinh, trở lại toạ hoá ở am Từ Tâm vì mẫu thân bà vì bà mà chết ở nơi đây. Ân sư trong viện thu nhận và giúp đỡ bà, bà đã vượt qua được những ám ảnh từ lâu, sau đó hiểu rằng cát bụi sẽ về với cát bụi, đất trở về với đất mới là tuỳ tâm hoan hỉ nên cũng không còn ép mình nhìn thấu trần thế, về kinh toạ hoá ở nơi mẫu thân và sư phụ đã qua đời.

Trong bức thư gửi Hứa Song Uyển, bé kể rằng từ khi quyết định trở về am Từ Tâm, ngày nào bé cũng tràn ngập niềm vui, giống như mỗi ngày mong được trở về trong vòng tay của mẫu thân.

Ngọc Quân còn nhỏ, không hiểu rằng cái đại sư đã xem chuyện sinh tử như thường, vừa dứt lời liền ngập ngừng chút rồi nói với mẫu thân: “Mọi người trông có vẻ không đau khổ, con cũng…”

Ngọc Quân xấu hổ cúi đầu, trong hoàn cảnh kia, bé cảm thấy đau lòng khổ sở là chuyện rất đột nên nên không rơi nước mắt dù rất buồn.

“Con đừng buồn.” Hứa Song Uyển thấy con gái không hiểu liền mỉm cười, vuốt v e đầu của khuê nữ rồi dịu dàng giải thích: “Sư bá con ra đi trong vui vẻ thì con cứ vui vẻ tiễn đưa người. Người chết rồi không phải buồn. Con nghĩ xem, lần này con tiễn người không ch ảy nước mắt đau lòng, có phải con trở về cảm thấy thoải mái hơn chút không?”

“Có chút ạ.” Ngọc Quân hơi ngượng ngùng, có chút xấu hổ khi thừa nhận rằng bé đau lòng khi sư bá rời đi, nhưng thật ra cũng không phải đau lòng đến vậy.

“Không để người ở lại buồn bã và ch ảy nước mắt là mong muốn của sư bá con, đại sư đến tiễn người chắc hẳn là tri kỷ bạn tốt của người. Các nàng ấy cứ tiếp tục sống như bình thường mới là mong muốn của sư bá con thì sao các nàng lại không làm như mong muốn của người đây?” Hứa Song Uyển mỉm cười giải thích với con gái.

Ngọc Quân nghe xong, cái hiểu cái không gật đầu.

Hứa Song Uyển giải thích với con gái về những suy nghĩ thật lòng của mình, nhưng đêm khuya nhớ tới con đường lấy sức mỏng cứu giúp muôn dân trăm họ của sư tỷ, lúc trẻ kết duyên với nàng ấy, hiện giờ đã chẳng còn trẻ trung. Hứa nhị cô nương nhắm mắt, yên lặng ch ảy nước mắt.

Sư tỷ và sư phụ nàng, cuối cùng các nàng sẽ bị tháng năm vùi lấp trong hồng trần cuồn cuộn, nhưng vào thời điểm này, nàng đã nhớ đến các nàng ấy.

Các nàng từng tồn tại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện