Tuyên Trọng An lạnh lùng cau mày, đêm đó lập tức để Vọng Khang ôm đệ đệ ngủ.
Tiểu công tử Hầu phủ ngủ thẳng đến nửa đêm khóc to. Nhũ mẫu cho uống sữa no, thay tã sạch cũng không thấy cậu ngừng khóc. Huynh trưởng vây quanh tiểu trưởng công tử thấy vậy liền giậm chân một cái, ôm đệ đệ đến tìm mẫu thân.
Hứa Song Uyển ngủ không sâu. Tuy nói trưởng công tử đã khiến nàng ngủ ngon giấc, ngay cả tiểu nhi tử còn không cần, nhưng người làm mẫu thân là nàng đâu thể yên tâm. Vọng Khang gõ cửa phòng nàng đã tỉnh lại, đợi bế nhi tử trong tay, bé không khóc nữa thì nàng bỗng mỉm cười.
Tuyên tướng ở bên cạnh cười lạnh.
Lúc này Vọng Khang nhìn ra, đứng bên cạnh vỗ vai phụ thân, ra vẻ dày dặn kinh nghiệm nói: “Đây là ngài muốn độc chiếm nương con?”
Đúng là mơ hão.
Vọng Khang mới sáng tỏ. Năm đó, hắn mười tuổi phụ thân đã nói hắn trưởng thành, đuổi hắn ra ở một viện của Thấm Viên lừa hắn.
“Không phải giao cho con nuôi à?” Tuyên tướng quay đầu, khinh thường nhìn trưởng tử mới qua một buổi tối đã bại trận: “Sinh con để làm gì?”
Tiểu trưởng công tử hiếu thắng sốt ruột đến vò đầu bứt tai, không tiện làm nũng xin mẫu thân giúp đỡ trước mặt phụ thân, lập tức ưỡn ngực mạnh mẽ nói: “Con, chỉ là chưa quen thôi, đệ đệ còn chưa quen với con, chờ hai bọn con chơi cùng là được, không tin thì người cứ đợi đấy.”
Uyển Cơ ôm tiểu nhi tử dở khóc dở cười, liếc nhìn trượng phu.
Nhưng trưởng công tử không hề động lòng, vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng bắt nạt con trai của mình: “Vậy thì ta chờ.”
“Người đợi đó!” Vọng Khang tức chết, nhưng vẫn cố chấp đến cạnh mẫu thân: “Nương, đệ đệ đã ngủ chưa?”
“Mới ngủ thôi, để nương ôm thêm.” Uyển Cơ khẽ nói rồi gật đầu với con: “Cởi áo ngoài đi, đến ngồi cạnh nương một lúc.”
Tính tình Vọng Khang ương ngạnh, không thể nói nặng lời với cậu. Phụ thân cậu biết tính tình của cậu nên bắt chẹt cậu rất chuẩn. Hứa Song Uyển làm mẫu thân, không hiểu rõ con bằng cha nhưng cũng biết cách dỗ dành con. Nàng vừa dịu dàng lên tiếng, Vọng Khang nhăn mặt, quay đầu nhìn phụ thân thấy cha hừ một tiếng. Lần này tiểu trưởng công tử vốn đang đắn đo mặt mũi của mình, vừa bị kích động thì lập tức cởi áo ngoài bò lên giường, còn cố ý nằm sát bên cạnh nương, dán chặt vào nương.
Hắn vừa nằm, cả người căng thẳng chờ đốp chát lại lời lẽ vô tình của phụ thân. Ai ngờ, mẫu thân nói phụ thân ra ngoài sai hạ nhân lấy chăn lại đây, vừa chớp mắt hắn liền ngủ thiếp đi.
Tiểu trưởng công tử ôm đệ đệ mới ra đời được mấy ngày ngủ thiếp đi. Lần này, hắn vừa thả lỏng liền nhanh chóng ngủ say. Lúc Tuyên Trọng An trở lại, thấy đứa con cả của mình đang ngủ say sưa thì chỉ đành lắc đầu, đưa tay về phía thê tử để bế đứa con thứ hai.
Hắn không phải đi lấy chăn mà là ra gian ngoài lấy giường của đứa con thứ hai.
Thê tử vừa cười hắn đã hiểu ý nàng.
Dỗ con thứ ngủ say, Tuyên tướng đỡ thê tử nằm xuống, phu thê ngủ cùng ở giường nhỏ hơn giường trên. Uyển Cơ vừa nằm xuống cả người như dán vào ngực hắn, Tuyên Trọng An nhân tiện nói: “Để ta ôm nàng ngủ một đêm thôi.”
Hứa Song Uyển còn muốn rời đi để hắn ngủ ngon hơn, vừa nghe vậy liền không động đậy nữa, vừa cười khẽ nói: “Sáng mai đừng than đau tay là được.”
Tuyên tướng ôm eo nàng, hai tay nắm chặt, cảnh cáo nàng: “Đừng coi thường trượng phu nàng.”
Hứa Song Uyển gối lên tay hắn cười khẽ mấy tiếng, khoé miệng vẫn mang ý cười, ngủ thiếp đi.
Tuyên Trọng An nghe nàng thở đều thì trong lòng bỗng bình yên thoải mái, một lát sau, hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Trước kia hắn sợ mất nàng.
Nàng đã bén rễ sau trong máu hắn, chẳng thể lột ra mà cũng chẳng thể loại bỏ.
**
Vọng Khang ngủ một giấc ngon lành trong phòng cha mẹ. Ngày hôm sau, hắn gãi mông tỉnh lại còn bĩu môi, cảm thấy trong không khí tràn đầy sự vui vẻ rạo rực.
Sau khi tỉnh lại, hắn nhìn phòng cha mẹ, lại nhìn đồng hồ nước cạnh giường, toàn thân giật mình bật khỏi giường, còn chưa đi giày đã chạy ra khỏi phòng: “Nương, nương, nương, người ở đâu?”
Mau tới cứu hắn, cha hắn đánh chết hắn mất! Vọng Khang gần giờ Ngọ mới tỉnh lại. Trước kia, hắn mới ngủ đến giờ Thìn cha hắn đã đánh mông hắn nở hoa. Tuyên trưởng công tử cực kỳ có uy với con, vì thế tiểu trưởng công tử mới ngủ lâu hơn chút đã run cầm cập.
“Tiểu trưởng công tử, ngài tỉnh rồi?”
“Phúc bà, nương ta đâu?”
“Đang bên cạnh cửa sổ đấy.”
Gian ngoài phân thành hai phòng lớn và nhỏ, phòng lớn có ánh nắng mặt trời chiếu vào. Vọng Khang “vèo” một phát liền chạy sang phía kia, phía sau hắn là Thái Hà được tiểu nha hoàn gọi đến đang cao giọng: “Tiểu trưởng công tử, ngài chậm thôi.”
Hứa Song Uyển vừa nghe động tĩnh từ gian phòng liền nhìn về phía cửa, thấy trưởng tử lao vào nhanh như một cơn gió, thoăn thoắt trèo lên trên. Phu nhân trưởng công tử đang chọn đồ dùng hằng ngày cho tiểu nhi tử, cười hỏi: “Ngủ đủ rồi?”
Vọng Khang nháy mắt với nương: “Cha con đâu? Cái người cha ngốc của con đâu rồi?”
“Vào triều rồi.” Hứa Song Uyển cười nói: “Con không cần vội, lát nữa thúc thúc và nhà cữu mẫu đều qua đây, cha con về sau, con thay cha con chào hỏi nhé.”
“Dạ, nhưng con muốn đến thăm nương và đệ đệ? Đây chính là đại sự đó.” Tiểu trưởng công tử “chẹp” một lúc, người hầu cầm giày đến, hắn vung tay: “Để đó cho ta.”
Nha hoàn nhìn về phía Thiếu phu nhân, thấy Thiếu phu nhân gật đầu liền thả giày xuống rồi lùi ra cửa.
Ngày tắm ba ngày của con trai, Hứa Song Uyển không khoẻ lắm nên không xuống giường được. Lần này sắp được nửa tháng, thừa dịp thời tiết mấy ngày nay tốt nên định gọi người của Khương gia qua tụ tập.
Lần sinh con này của nàng, trong cung đã ban thưởng rất nhiều đồ tốt, trong phủ không dùng hết nên lần này Khương gia đến nhân tiện mang về một ít, cũng đỡ để bị hỏng.
“Sao trước khi cha đi không đánh con?” Tiểu trưởng công tử đang đi tất còn hỏi về cha cậu.
“Không nỡ đó.”
“Ông ấy mà không nỡ?”
“Sao lại không thể? Chính là cứng miệng không nói thương thôi, giống con đấy.”
Tiểu trưởng công tử nghe xong liền phì cười.
Phụ thân đối xử với hắn nghiêm khắc, cũng là người cực kỳ yêu thương có trách nhiệm với hắn. Bởi vậy, bình thường hắn đấu võ mồm với phụ thân, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ phục tùng.
Mẫu thân nói hắn giống phụ thân, Vọng Khang rất vui mừng.
“Ông ấy không trách con chứ?” Hắn lại hỏi.
“Trách cái gì?”
“Không chăm sóc đệ đệ.”
“Để con chăm để mài tính tình của con, con ấy, đã không biết chịu đựng còn dễ kích động, cha con chỉ mong con có thể có trách nhiệm hơn mới để con chăm sóc đệ đệ, cơ mà cũng chẳng cần nhất nhất nghe theo…” Hứa Song Uyển thấy Thái Hà bưng nước tới liền nói: “Mang khăn đến cho nó.”
“Di, người lau cho ta là được.” Vọng Khang đưa tay về phía Thái Hà.
Bởi vì phụ thân hắn vào nam ra bắc từ hồi trẻ, rất nhiều lúc đều tự lực gánh sinh nên trên người Vọng Khang cũng không có nhiều thói xấu giống thế gia công tử, huống hồ đã trải qua cuộc chiến tranh Tắc Bắc cùng với binh lính, tính cáu kỉnh của hắn chỉ dừng lại ở việc ăn vạ làm nũng với mẫu thân.
Hứa Song Uyển là từ mẫu cũng là nghiêm mẫu. Phủ Quy Đức Hầu đến đời Vọng Khang, Vọng Khang muốn để phủ Quy Đức Hầu có chỗ đứng trong triều đình thiên hạ cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Tuy nói có phụ thân giúp đỡ nên cậu đỡ vất vả hơn so với thế hệ phụ thân, nhưng mỗi thời điểm mỗi khác, mỗi thế hệ đều có vấn đề riêng phải đối mặt. Hứa Song Uyển không cảm thấy trượng phu luôn giúp đỡ con trai. Vọng Khang muốn có chỗ đứng thì phải làm tốt vị trí trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu đời này, sau đó mới có thể tự mình kế thừa tước vị Quy Đức Hầu.
Để sau này con bớt khổ, Hứa Song Uyển không cho phép bản thân không nỡ quá nhiều.
Phải biết rằng hôm nay nàng không nỡ, không buông thì ngày mai nhi tử sẽ yếu đuối và vô năng.
“Nương,” Vọng Khang súc miệng lau mặt, cầm lấy chén nước Thái Hà di bưng tới rồi hỏi nương: “Muội muội đâu?”
“Cùng Ngu bà đến Khương phủ mời cữu mẫu con đến rồi.”
“Có mỗi con rảnh rỗi nhỉ?” Lần này tiểu trưởng công tử đứng ngồi không yên, xuống giường xỏ giày: “Vậy để con đi tìm quản gia hỏi xem trong phủ đã chuẩn bị thoả đáng chưa.”
“Lát nữa hẵng đi, ăn chút rồi đi.”
“Không cần, nương. Đúng lúc con muốn đến phòng bếp một chuyến, ăn luôn ở bên kia cũng được.” Tiểu trưởng công tử đưa tay để nha hoàn mặc áo ngoài cho mình, không đợi người tới buộc thắt lưng mà vừa tự làm vừa chạy ra ngoài: “Buổi trưa không cần chờ con, người cứ dùng bữa trước, có việc sai người gọi con một tiếng là được, nhi tử sẽ chạy đến.”
Nói xong cậu chạy ra ngoài nhanh như cơn gió. Trên đường còn nghe thấy tiếng cậu gọi gã sai vặt và tuỳ tùng tới, vô cùng náo nhiệt.
Cậu chưa đi được bao lâu thì tiểu công tử đang ngủ trong nôi đạp chân khóc ré lên.
Huynh trưởng quá ầm ĩ rồi.
**
Mùa đông của năm Kiến Nguyên thứ mười một, phủ Quy Đức Hầu Hầu phu nhân chết ở biệt uyển của Hầu phủ.
Quan tài của bà về Hầu phủ được sáu ngày thì hạ táng.
Trước khi Hầu phu nhất chết, bà nhất quyết ép Tuyên Tuân Lâm phải nhận đứa trẻ bà chăm sóc dưới gối làm con trai, bắt phu nhân của Tuân Lâm nuôi nó làm con trai trưởng. Lần này bà vừa chết, cuối cùng đứa con trai còn nhớ bà nhất trên đời cũng chẳng thể rơi một giọt nước mắt, thẫn thờ đưa tiễn mẫu thân, sau này Tuân Lâm cũng không nhắc đến sự tồn tại của bà trước mặt con cháu.
Tổ mẫu mất, Vọng Khang cũng không có cảm giác gì nhiều. Năm sau, tổ phụ cũng mất, cậu đến thăm tổ phụ còn hơi đau lòng, thủ ở bên cạnh hầu hạ một khoảng.
Tuyên Hoành Đạo cũng cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa. Con người ta khi chết thì thời gian cũng trở nên tốt đẹp hơn, nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vời với thê tử trước đó. Ngày hôm ấy, nghe nói sức khoẻ con dâu không tốt, ông hồ đồ nói trước mặt trưởng tôn đang hầu hạ: “Mẹ ngươi đi theo chúng ta cũng được, sau này Hầu phủ sẽ bình yên, ngươi cũng không bị liên luỵ.”
Vọng Khang nghe xong, suýt chút nữa bóp nát chiếc chén trong tay.
Sau khi gặp phụ thân, muốn giãi bày hết với phụ thân, phụ tử thân mật không khe hở, Vọng Khang không nhịn được nói với phụ thân về những lời tổ phụ nói với mình. Tuyên tướng đã hờ hững từ lâu, nói với Vọng Khang: “Chỉ cần con biết mẫu thân con là người thế nào, lúc nàng ra đi con khóc là được.”
Những người khác chẳng liên quan đến nàng.
Vọng Khang nghe những lời này thì sững sờ, một lát sau, hai mắt hắn rưng rưng, nhắm chặt mắt lại.
Tiểu công tử Hầu phủ ngủ thẳng đến nửa đêm khóc to. Nhũ mẫu cho uống sữa no, thay tã sạch cũng không thấy cậu ngừng khóc. Huynh trưởng vây quanh tiểu trưởng công tử thấy vậy liền giậm chân một cái, ôm đệ đệ đến tìm mẫu thân.
Hứa Song Uyển ngủ không sâu. Tuy nói trưởng công tử đã khiến nàng ngủ ngon giấc, ngay cả tiểu nhi tử còn không cần, nhưng người làm mẫu thân là nàng đâu thể yên tâm. Vọng Khang gõ cửa phòng nàng đã tỉnh lại, đợi bế nhi tử trong tay, bé không khóc nữa thì nàng bỗng mỉm cười.
Tuyên tướng ở bên cạnh cười lạnh.
Lúc này Vọng Khang nhìn ra, đứng bên cạnh vỗ vai phụ thân, ra vẻ dày dặn kinh nghiệm nói: “Đây là ngài muốn độc chiếm nương con?”
Đúng là mơ hão.
Vọng Khang mới sáng tỏ. Năm đó, hắn mười tuổi phụ thân đã nói hắn trưởng thành, đuổi hắn ra ở một viện của Thấm Viên lừa hắn.
“Không phải giao cho con nuôi à?” Tuyên tướng quay đầu, khinh thường nhìn trưởng tử mới qua một buổi tối đã bại trận: “Sinh con để làm gì?”
Tiểu trưởng công tử hiếu thắng sốt ruột đến vò đầu bứt tai, không tiện làm nũng xin mẫu thân giúp đỡ trước mặt phụ thân, lập tức ưỡn ngực mạnh mẽ nói: “Con, chỉ là chưa quen thôi, đệ đệ còn chưa quen với con, chờ hai bọn con chơi cùng là được, không tin thì người cứ đợi đấy.”
Uyển Cơ ôm tiểu nhi tử dở khóc dở cười, liếc nhìn trượng phu.
Nhưng trưởng công tử không hề động lòng, vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng bắt nạt con trai của mình: “Vậy thì ta chờ.”
“Người đợi đó!” Vọng Khang tức chết, nhưng vẫn cố chấp đến cạnh mẫu thân: “Nương, đệ đệ đã ngủ chưa?”
“Mới ngủ thôi, để nương ôm thêm.” Uyển Cơ khẽ nói rồi gật đầu với con: “Cởi áo ngoài đi, đến ngồi cạnh nương một lúc.”
Tính tình Vọng Khang ương ngạnh, không thể nói nặng lời với cậu. Phụ thân cậu biết tính tình của cậu nên bắt chẹt cậu rất chuẩn. Hứa Song Uyển làm mẫu thân, không hiểu rõ con bằng cha nhưng cũng biết cách dỗ dành con. Nàng vừa dịu dàng lên tiếng, Vọng Khang nhăn mặt, quay đầu nhìn phụ thân thấy cha hừ một tiếng. Lần này tiểu trưởng công tử vốn đang đắn đo mặt mũi của mình, vừa bị kích động thì lập tức cởi áo ngoài bò lên giường, còn cố ý nằm sát bên cạnh nương, dán chặt vào nương.
Hắn vừa nằm, cả người căng thẳng chờ đốp chát lại lời lẽ vô tình của phụ thân. Ai ngờ, mẫu thân nói phụ thân ra ngoài sai hạ nhân lấy chăn lại đây, vừa chớp mắt hắn liền ngủ thiếp đi.
Tiểu trưởng công tử ôm đệ đệ mới ra đời được mấy ngày ngủ thiếp đi. Lần này, hắn vừa thả lỏng liền nhanh chóng ngủ say. Lúc Tuyên Trọng An trở lại, thấy đứa con cả của mình đang ngủ say sưa thì chỉ đành lắc đầu, đưa tay về phía thê tử để bế đứa con thứ hai.
Hắn không phải đi lấy chăn mà là ra gian ngoài lấy giường của đứa con thứ hai.
Thê tử vừa cười hắn đã hiểu ý nàng.
Dỗ con thứ ngủ say, Tuyên tướng đỡ thê tử nằm xuống, phu thê ngủ cùng ở giường nhỏ hơn giường trên. Uyển Cơ vừa nằm xuống cả người như dán vào ngực hắn, Tuyên Trọng An nhân tiện nói: “Để ta ôm nàng ngủ một đêm thôi.”
Hứa Song Uyển còn muốn rời đi để hắn ngủ ngon hơn, vừa nghe vậy liền không động đậy nữa, vừa cười khẽ nói: “Sáng mai đừng than đau tay là được.”
Tuyên tướng ôm eo nàng, hai tay nắm chặt, cảnh cáo nàng: “Đừng coi thường trượng phu nàng.”
Hứa Song Uyển gối lên tay hắn cười khẽ mấy tiếng, khoé miệng vẫn mang ý cười, ngủ thiếp đi.
Tuyên Trọng An nghe nàng thở đều thì trong lòng bỗng bình yên thoải mái, một lát sau, hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
Trước kia hắn sợ mất nàng.
Nàng đã bén rễ sau trong máu hắn, chẳng thể lột ra mà cũng chẳng thể loại bỏ.
**
Vọng Khang ngủ một giấc ngon lành trong phòng cha mẹ. Ngày hôm sau, hắn gãi mông tỉnh lại còn bĩu môi, cảm thấy trong không khí tràn đầy sự vui vẻ rạo rực.
Sau khi tỉnh lại, hắn nhìn phòng cha mẹ, lại nhìn đồng hồ nước cạnh giường, toàn thân giật mình bật khỏi giường, còn chưa đi giày đã chạy ra khỏi phòng: “Nương, nương, nương, người ở đâu?”
Mau tới cứu hắn, cha hắn đánh chết hắn mất! Vọng Khang gần giờ Ngọ mới tỉnh lại. Trước kia, hắn mới ngủ đến giờ Thìn cha hắn đã đánh mông hắn nở hoa. Tuyên trưởng công tử cực kỳ có uy với con, vì thế tiểu trưởng công tử mới ngủ lâu hơn chút đã run cầm cập.
“Tiểu trưởng công tử, ngài tỉnh rồi?”
“Phúc bà, nương ta đâu?”
“Đang bên cạnh cửa sổ đấy.”
Gian ngoài phân thành hai phòng lớn và nhỏ, phòng lớn có ánh nắng mặt trời chiếu vào. Vọng Khang “vèo” một phát liền chạy sang phía kia, phía sau hắn là Thái Hà được tiểu nha hoàn gọi đến đang cao giọng: “Tiểu trưởng công tử, ngài chậm thôi.”
Hứa Song Uyển vừa nghe động tĩnh từ gian phòng liền nhìn về phía cửa, thấy trưởng tử lao vào nhanh như một cơn gió, thoăn thoắt trèo lên trên. Phu nhân trưởng công tử đang chọn đồ dùng hằng ngày cho tiểu nhi tử, cười hỏi: “Ngủ đủ rồi?”
Vọng Khang nháy mắt với nương: “Cha con đâu? Cái người cha ngốc của con đâu rồi?”
“Vào triều rồi.” Hứa Song Uyển cười nói: “Con không cần vội, lát nữa thúc thúc và nhà cữu mẫu đều qua đây, cha con về sau, con thay cha con chào hỏi nhé.”
“Dạ, nhưng con muốn đến thăm nương và đệ đệ? Đây chính là đại sự đó.” Tiểu trưởng công tử “chẹp” một lúc, người hầu cầm giày đến, hắn vung tay: “Để đó cho ta.”
Nha hoàn nhìn về phía Thiếu phu nhân, thấy Thiếu phu nhân gật đầu liền thả giày xuống rồi lùi ra cửa.
Ngày tắm ba ngày của con trai, Hứa Song Uyển không khoẻ lắm nên không xuống giường được. Lần này sắp được nửa tháng, thừa dịp thời tiết mấy ngày nay tốt nên định gọi người của Khương gia qua tụ tập.
Lần sinh con này của nàng, trong cung đã ban thưởng rất nhiều đồ tốt, trong phủ không dùng hết nên lần này Khương gia đến nhân tiện mang về một ít, cũng đỡ để bị hỏng.
“Sao trước khi cha đi không đánh con?” Tiểu trưởng công tử đang đi tất còn hỏi về cha cậu.
“Không nỡ đó.”
“Ông ấy mà không nỡ?”
“Sao lại không thể? Chính là cứng miệng không nói thương thôi, giống con đấy.”
Tiểu trưởng công tử nghe xong liền phì cười.
Phụ thân đối xử với hắn nghiêm khắc, cũng là người cực kỳ yêu thương có trách nhiệm với hắn. Bởi vậy, bình thường hắn đấu võ mồm với phụ thân, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ phục tùng.
Mẫu thân nói hắn giống phụ thân, Vọng Khang rất vui mừng.
“Ông ấy không trách con chứ?” Hắn lại hỏi.
“Trách cái gì?”
“Không chăm sóc đệ đệ.”
“Để con chăm để mài tính tình của con, con ấy, đã không biết chịu đựng còn dễ kích động, cha con chỉ mong con có thể có trách nhiệm hơn mới để con chăm sóc đệ đệ, cơ mà cũng chẳng cần nhất nhất nghe theo…” Hứa Song Uyển thấy Thái Hà bưng nước tới liền nói: “Mang khăn đến cho nó.”
“Di, người lau cho ta là được.” Vọng Khang đưa tay về phía Thái Hà.
Bởi vì phụ thân hắn vào nam ra bắc từ hồi trẻ, rất nhiều lúc đều tự lực gánh sinh nên trên người Vọng Khang cũng không có nhiều thói xấu giống thế gia công tử, huống hồ đã trải qua cuộc chiến tranh Tắc Bắc cùng với binh lính, tính cáu kỉnh của hắn chỉ dừng lại ở việc ăn vạ làm nũng với mẫu thân.
Hứa Song Uyển là từ mẫu cũng là nghiêm mẫu. Phủ Quy Đức Hầu đến đời Vọng Khang, Vọng Khang muốn để phủ Quy Đức Hầu có chỗ đứng trong triều đình thiên hạ cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Tuy nói có phụ thân giúp đỡ nên cậu đỡ vất vả hơn so với thế hệ phụ thân, nhưng mỗi thời điểm mỗi khác, mỗi thế hệ đều có vấn đề riêng phải đối mặt. Hứa Song Uyển không cảm thấy trượng phu luôn giúp đỡ con trai. Vọng Khang muốn có chỗ đứng thì phải làm tốt vị trí trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu đời này, sau đó mới có thể tự mình kế thừa tước vị Quy Đức Hầu.
Để sau này con bớt khổ, Hứa Song Uyển không cho phép bản thân không nỡ quá nhiều.
Phải biết rằng hôm nay nàng không nỡ, không buông thì ngày mai nhi tử sẽ yếu đuối và vô năng.
“Nương,” Vọng Khang súc miệng lau mặt, cầm lấy chén nước Thái Hà di bưng tới rồi hỏi nương: “Muội muội đâu?”
“Cùng Ngu bà đến Khương phủ mời cữu mẫu con đến rồi.”
“Có mỗi con rảnh rỗi nhỉ?” Lần này tiểu trưởng công tử đứng ngồi không yên, xuống giường xỏ giày: “Vậy để con đi tìm quản gia hỏi xem trong phủ đã chuẩn bị thoả đáng chưa.”
“Lát nữa hẵng đi, ăn chút rồi đi.”
“Không cần, nương. Đúng lúc con muốn đến phòng bếp một chuyến, ăn luôn ở bên kia cũng được.” Tiểu trưởng công tử đưa tay để nha hoàn mặc áo ngoài cho mình, không đợi người tới buộc thắt lưng mà vừa tự làm vừa chạy ra ngoài: “Buổi trưa không cần chờ con, người cứ dùng bữa trước, có việc sai người gọi con một tiếng là được, nhi tử sẽ chạy đến.”
Nói xong cậu chạy ra ngoài nhanh như cơn gió. Trên đường còn nghe thấy tiếng cậu gọi gã sai vặt và tuỳ tùng tới, vô cùng náo nhiệt.
Cậu chưa đi được bao lâu thì tiểu công tử đang ngủ trong nôi đạp chân khóc ré lên.
Huynh trưởng quá ầm ĩ rồi.
**
Mùa đông của năm Kiến Nguyên thứ mười một, phủ Quy Đức Hầu Hầu phu nhân chết ở biệt uyển của Hầu phủ.
Quan tài của bà về Hầu phủ được sáu ngày thì hạ táng.
Trước khi Hầu phu nhất chết, bà nhất quyết ép Tuyên Tuân Lâm phải nhận đứa trẻ bà chăm sóc dưới gối làm con trai, bắt phu nhân của Tuân Lâm nuôi nó làm con trai trưởng. Lần này bà vừa chết, cuối cùng đứa con trai còn nhớ bà nhất trên đời cũng chẳng thể rơi một giọt nước mắt, thẫn thờ đưa tiễn mẫu thân, sau này Tuân Lâm cũng không nhắc đến sự tồn tại của bà trước mặt con cháu.
Tổ mẫu mất, Vọng Khang cũng không có cảm giác gì nhiều. Năm sau, tổ phụ cũng mất, cậu đến thăm tổ phụ còn hơi đau lòng, thủ ở bên cạnh hầu hạ một khoảng.
Tuyên Hoành Đạo cũng cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa. Con người ta khi chết thì thời gian cũng trở nên tốt đẹp hơn, nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vời với thê tử trước đó. Ngày hôm ấy, nghe nói sức khoẻ con dâu không tốt, ông hồ đồ nói trước mặt trưởng tôn đang hầu hạ: “Mẹ ngươi đi theo chúng ta cũng được, sau này Hầu phủ sẽ bình yên, ngươi cũng không bị liên luỵ.”
Vọng Khang nghe xong, suýt chút nữa bóp nát chiếc chén trong tay.
Sau khi gặp phụ thân, muốn giãi bày hết với phụ thân, phụ tử thân mật không khe hở, Vọng Khang không nhịn được nói với phụ thân về những lời tổ phụ nói với mình. Tuyên tướng đã hờ hững từ lâu, nói với Vọng Khang: “Chỉ cần con biết mẫu thân con là người thế nào, lúc nàng ra đi con khóc là được.”
Những người khác chẳng liên quan đến nàng.
Vọng Khang nghe những lời này thì sững sờ, một lát sau, hai mắt hắn rưng rưng, nhắm chặt mắt lại.
Danh sách chương