Hứa Song Uyển thấy Đế Hậu nhìn về hướng bọn họ thì bỗng mỉm cười với họ, không tiếp tục xì xào bàn tán với hắn mà đứng dậy trước, đợi trượng phu đứng lên thì đi theo hắn đến bàn ăn.

Sau khi dùng bữa xong, quân thần hai người phải rời đi. Hứa Song Uyển theo Hoàng hậu tiễn bọn họ ra cửa. Khi họ chuẩn bị đi, nàng kéo tay áo hắn, thấy hắn cúi đầu nhìn mình thì nàng khẽ nói: “Phụ thân không thoát được ma chướng, giống như thiếp không thể phá được ma chướng của chàng. Dù chàng tốt hay xấu, bên cạnh thiếp thì vẫn không thể ngừng lo lắng. Một khi có nút thắt thì sẽ không thể tháo gỡ.”

Hơn nữa, phụ thân đã sống đến từng tuổi này, tính tình đã không thể biến đổi. Nguyên tắc đã tự thừa nhận từ lâu thì không thể dễ dàng thay đổi.

Giống như bà bà.

Bọn họ chưa hẳn không biết hậu quả do hành động của mình mang lại, nhưng giữa hậu quả và chuyện mà bản thân muốn làm thì bọn họ lựa chọn vế sau, lựa chọn thành toàn cho bản thân.

Trượng phu không nói, nhưng Hứa Song Uyển cũng hiểu đại khái vì sao công công lại lật lọng. Nàng biết rằng lão gia của Quảng Hải Tuyên phủ và ông là huynh đệ ruột, cùng nhau trưởng thành. Người kia là người thông minh, chỉ cần hạ thấp mình nhận công công là huynh trưởng, thừa nhận phủ Quy Đức Hầu xứng đáng được nhận tước vị Quy Đức Hầu thì công công nghĩ đến đây cũng sẽ bày ra dáng vẻ Hầu gia, trưng ra khí phách của trưởng gia tộc mà chừa mặt mũi cho bọn hắn.

Ngoài lý do ấy, Hứa Song Uyển không nghĩ ra dưới lời khuyên của phu thê hai người bọn họ, vì sao công công lại có thể đi ngược lại giúp đỡ chuyện của Quảng Hải Tuyên phủ.

Hứa Song Uyển đoán được tám chín phần mười, chỉ thiếu là Tuyên Hoành Đạo thật sự nghĩ rằng hành động này của mình là suy nghĩ cho con cháu. Năm đó, ông không được người trong tộc giúp đỡ. Hiện tại, Quảng Hải Tuyên gia lại thề thốt dẫn theo người cùng tộc trở về dòng họ, chịu cho phủ Quy Đức Hầu bọn họ sai khiến, đây là việc vui cỡ nào chứ? Vả lại, con cháu cũng có người trong tộc có cùng huyết thống giúp đỡ. Lúc sinh thời, người cùng tộc cũng trở về Hầu phủ, sau này ông cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông dưới lòng đất.

Tuyên Nhị cúi đầu hạ thấp mình trước mặt ông, xin thề sau này Quảng Hải Tuyên gia sẽ theo Hầu phủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tuyên Hoành Đạo suýt nữa không kiềm được vui mừng ra mặt. Sau khi gặp trưởng tử, ông phân tích lợi hại cho trưởng tử, khuyên con đừng vướng mắc với quá khứ mà đuổi tận giết tuyệt. Hiện giờ, Quảng Hải Tuyên gia đã chịu thua, chẳng phải sẽ khống chế dễ hơn là Quảng Hải Trần gia đã phát triển lớn mạnh ở Quảng Hải? Chỉ là ông không thể khuyên nhủ trưởng tử. Dùng tình cảm lay động, giảng giải đại lý cũng không thể đánh động trưởng tử. Cuối cùng, ông tức giận không chịu nổi nữa mà tự làm bản thân ngã.

Thê tử nói cũng có phần đúng. Nàng cũng hiểu phụ thân là người thế nào, Tuyên Trọng An nhìn vào đôi mắt thấu hiểu của thê tử, lắc đầu, giơ tay vuốt v e khuôn mặt nàng.

Hai vị thúc phụ đã phân tông năm đó nói không sai, phụ thân hắn không đảm đương nổi trọng trách của phủ Quy Đức Hầu. Đầu óc, tầm mắt, lòng dạ của phụ thân không đủ nhận tước vị Quy Đức Hầu này. Năm đó, Hầu phủ trong tay phụ thân, nếu như không có Khương gia liều chết chống đỡ Hầu phủ, chỉ dựa vào lời nói của phụ thân thì nhi tử là hắn cũng chẳng sống được tới ngày kéo Hầu phủ lên, tìm kiếm đường sống cho Hầu phủ.

“Không cần để ý đến ông ấy.” Hắn nói một câu, không muốn để nàng tiếp tục uất ức cầu toàn vì mình.

“Thiếp không quan tâm đ ến ông ấy, thiếp chỉ quan tâm đ ến chàng.” Hứa Song Uyển nói đến đây, nghĩ một chút rồi bổ sung: “Đều vì chàng.”

Nàng thấy khoé miệng Tuyên Trọng An hơi cong lên chút. Lúc này, khuôn mặt lãnh đạm của Tuyên tướng đã vương ý cười, không lanh đến mức khiến lòng người cảm thấy buốt giá: “Được rời, biết rồi, vào đi.”

“Vâng.”

Hứa Song Uyển đỡ cánh tay hắn, hành lễ với hắn, dõi theo hắn và thánh thượng một trước một sau rời đi. Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng hai người nữa thì nàng mới mỉm cười với Hoàng hậu nương nương đang đứng chờ.

Tề Lưu Uẩn đưa tay về phía nàng. Đợi đến khi nàng tới nơi, nàng ấy vừa kéo tay tẩu tử đi về phía trong điện vừa nói: “Vừa nãy ta không nhìn nhầm chứ, có phải lúc đi Thừa tướng đại nhân mỉm cười không?”

Hứa Song Uyển khẽ cười.

“Hà nhi, Nha nhi và Lăng nhi, mấy đứa chúng nó rất bám bá phụ chúng nó.” Hoàng hậu nói xong thì cười giễu rồi nói tiếp: “Còn ta gặp Thừa tướng thì có lúc còn hơi sợ.”

Có sợ, còn kiêng kỵ nhiều hơn chứ? Nhưng Hoàng hậu có thể nói mấy lời này với nàng, Hứa Song Uyển liền tiếp lời nàng ấy: “Đừng nói đến ngài, ngay cả mấy người làm có tuổi trong phủ ta còn sợ vị gia này đấy.”

Hoàng hậu cười lắc đầu. Hứa Song Uyển không để Hoàng hậu nói tiếp, nói rằng lát nữa nàng muốn dẫn Hà công chúa, Nha công chúa và Ngọc Quân cùng nhau đi Ngự hoa viên làm chút việc. Hoàng hậu nghe vậy liền hỏi giờ, nghe được canh giờ không trùng vào lúc nàng ấy gặp hậu phi liền mở miệng nói chờ nàng ấy để cùng nhau tản bộ ngắm hoa trong Ngự hoa viên.

Hứa Song Uyển lại ở lại trong cung chơi mấy ngày. Trong mấy ngày này, nàng không gặp trượng phu, thánh thượng cũng không đến hậu cung, Hoàng hậu cũng không kể với nàng về chuyện trên triều thì nàng cũng không hỏi. Như Lan tiến cung gặp nàng cũng cẩn thận nói chuyện, Hứa Song Uyển thấy mình doạ người ta sợ thì không hỏi việc khác.

Nàng ngủ sớm dậy sớm trong cung, chăm bản thân mấy ngày. Dù cho đoán được trượng phu bận bịu nhiều chuyện cũng không không tỏ ra sốt ruột, Hoàng hậu nhìn thấy, biết là nàng hiểu chuyện nên vui mừng nhưng cũng sốt ruột. Có lúc, vị tẩu tử này không mở miệng hỏi nhưng nàng còn trông nóng tẩu tử còn hỏi vài ba câu.

Chưa được mấy ngày, Hoàng hậu bị Bảo Lạc gọi tới. Bảo Lạc sứt đầu mẻ trán nhìn thấy Hoàng hậu liền vội nói: “Uẩn nương, nàng có cách giữ tẩu tử thêm vài ngày không?”

Hứa Song Uyển sắp tiến cung được mười ngày. Quảng Hải Trần gia thượng vị, chuyện của Quảng Hải Tuyên gia sắp nhanh chóng được kết luận. Nói ra thì nàng ấy rời cung vào lúc này cũng được, nhưng nghe Bảo Lạc Hoàng nói vậy, Hoàng hậu cảm thấy không đúng nên hỏi: “Sao thánh thượng lại nói vậy?”

“Bên phía một tên thích khách được Quảng Hải Tuyên gia nuôi dưỡng vào kinh, nghe nói người này có võ công cao cường, thực lực ngang Long thần. Trẫm và nghĩa huynh điều binh mã tra xét mấy ngày cũng chưa ra được hành tung của người này…” Bảo Lạc gõ bàn: “Thời điểm nguy hiểm này không thể để tẩu tử rời cung.”

Hoàng hậu nhân tiện nói: “Vậy thì thần thiếp sẽ giữ tẩu tử thêm mấy ngày, thánh thượng yên tâm.”

“Ôi…” Bảo Lạc đau đầu.

Ở thêm mấy ngày, nói thì dễ làm thì khó. Ở lại hậu cung lâu ngày thì tiền triều cũng nói bóng nói gió, hắn không tính đến điểm này thì Hoàng hậu cũng có thể mặc kệ, nhưng về phía tẩu tử rất khó nói.

Nàng ấy vốn dĩ tránh Ngự hoa viên trong hoàng cung. Lần này đi dạo, nếu như không phải vì con cũng không muốn làm trái lời của nghĩa huynh Diêm La kia thì có lẽ ngay cả thánh thượng ra mặt xin thì nàng ấy cũng chẳng vào.

“Ngài yên tâm.” Thấy Bảo Lạc thở dài, Hoàng hậu tiến lên giơ tay giúp hắn xoa trán đang nhăn.

“Sao mà yên tâm được, trẫm muốn giữ lại nhưng không biết giữ được hay không. Chuyện của Trần gia có thể nói đã quyết định xong xuôi nhưng phía sau còn một đống hỗn loạn. Tẩu tử về phủ còn phải hầu hạ cái lão Hầu gia hồ đồ kia, đừng nói nghĩa huynh không nỡ, ngay cả trẫm còn chẳng nỡ.”

“Vậy thì giữ người lại thôi.”

“Nói thì nói thế…” Bảo Lạc bất đắc dĩ nhắm mắt: “Uẩn nương à, sao trẫm càng sống càng cảm thấy bất lực vậy? Nhớ thuở đầu, ngay cả giang sơn mà trẫm còn…”

“Thánh thượng.” Hoàng hậu gọi, cắt đứt lời hắn.

Bảo Lạc vỗ ngực hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Vị trí Hoàng đế này thật sự phải lầm lâu mới hiểu rõ cảm giác.

Năm đó hắn trẻ con biết bao, không biết trời cao đất rộng, nhưng lại dũng cảm biết bao. Trong mắt hắn, mọi chuyện cũng chẳng bằng sự vui vẻ tức giận của huynh đệ.

Năm tháng đâu chỉ làm con người ta già đi, nó cũng làm tàn phá lòng người, còn có thể kéo lưng anh hùng.

**

Hứa Song Uyển tính toán thời gian. Ngày hôm đó, sau khi ăn sáng xong, nàng nhắc đến việc từ biệt hồi phủ với Hoàng hậu. Hôm qua, Hoàng hậu mới vừa thảo luận với thánh thượng muốn giữ nàng lại, thấy nàng ấy nhắc đến chuyện này bèn cười nói: “Ta còn muốn để tẩu sửa giúp ta thêm mấy bản đơn lẻ nữa mới thả tẩu.”

Sở trường của Hứa Song Uyển là tu sửa bản sách cổ đơn lẻ. Kể ra thì nhằm giúp trưởng công tử thêm vài việc nên nàng mới học, cũng chẳng ngờ sẽ học được công việc tâm đắc cho bản thân, thành công trong việc biên soạn sách. Nàng tiến cung được mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi giúp Hoàng hậu sửa chút sách sử trong cung còn giữ lại. Mới sửa được vài trang, nếu như để sửa xong thì đến nửa năm cả năm cũng chưa hoàn thành nên Hứa Song Uyển đáp: “Nếu Nương nương yên tâm, việc tu sửa này để ta mang về tu sửa giúp ngài cũng được.”

“Tẩu ở lại trong cung càng tốt hơn chứ? Nếu cần tra lại sách thì cũng có ta giúp tẩu đi lấy, càng tiện hơn.”

“Như vậy tốn nhiều thời gian, mất khoảng một hai năm ta cũng không dám nói có thể giúp ngài tu sửa xong.” Hứa Song Uyển cười nhìn nàng: “Ngài mà thả ta hồi phủ từ từ tu sửa cùng ngài, nếu như có thiếu sót cần tra bổ sung cần thiết, bên phía ta quả thật không biết thì đến lúc đó lại liệt kê ra đưa cho ngài một tờ danh sách, sau đó ngài mời nữ quan bên cạnh giúp ta chép lại là được rồi.”

Nàng từ tốn giải thích một cách tinh tế, Hoàng hậu không nghĩ ra cách để thuyết phục nàng nên lập tức nói thẳng: “Tẩu tử, ta còn muốn giữ tẩu bên cạnh ta thêm mấy ngày, không muốn cho tẩu về.”

“Không hợp.”

“Thánh thượng cũng chung suy nghĩ này.”

“Không hợp.” Vậy thì càng không phù hợp.

Hứa Song Uyển khẽ chạm vào bàn tay của Hoàng hậu, nói: “Ta cũng ở được một khoảng thời gian rồi, nên về nhà mình thôi.”

“Hoàng cung không tốt ư?”

Hứa Song Uyển bật cười, giữ nàng như vậy, Hoàng hậu nương nương đối xử với nàng cũng có lòng.

“Tốt, nhưng ta phải về nhà chứ.” Không phải nàng muốn về hay không mà là nhà là nơi chốn của nàng.

Trốn tránh được nhất thời chứ không trốn được cả đời: “Phu quân nhà ta còn đang chờ ta về đó.”

“Lúc này Thừa tướng cũng không muốn để tẩu về.”

“Nhưng ta phải về,” Hứa Song Uyển vỗ tay của Hoàng hậu, nói với Hoàng hậu – tiểu bối nàng xem là nửa muội muội: “Nào có người đương gia không trở về nhà mình, nhà bị loạn thì như nào? Cũng giống như hoàng cung không có ngài. Nếu như rời hoàng cung vài ngày, có phải ngài không yên tâm về nhiều chuyện không?”

Hoàng hậu sao có thể dễ dàng rời cung. Nếu như nàng ấy có thể rời cung thì quả thật cũng không dám đi. Hậu cung có bao nhiêu cái đinh bị triều đình c ắm vào, còn có phi tử đang chờ thay nàng ở bên thánh thượng.

“Tẩu thật sự không thể ở cùng ta thêm mấy ngày ư?” Hoàng hậu quả thật không muốn thả nàng.

Hứa Song Uyển lắc đầu, nắm lấy tay nàng khẽ nói: “Không thể. Nương nương, tẩu tử còn đang chờ ngài giúp ta nói với thánh thượng một tiếng, để ta về nhà đây.”

“Tẩu tử…”

Hứa Song Uyển dịu dàng nhìn nàng: “Để ta về thôi. Nương nương, thời gian không đợi người, vị trưởng công tử nhà ta còn đang ở nhà chờ ta về đó.”

Tề Lưu Uẩn chua xót trước cái nhìn của nàng, khẽ “ai” một tiếng, nghiêng đầu giấu đi nước mắt trong khoé mắt, nói: “Biết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện