Tuyên Nhị giận dữ đến mức suýt ngất xỉu, nhưng hắn không phải người hành động theo cảm tính, sau khi bình tĩnh cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, lập tức gọi người hầu chuẩn bị cho mình cây gai.

Hắn định đến Hầu phủ nhận tội chịu đòn.

Bây giờ tình thế bất lợi cho Quảng Hải Tuyên phủ. Nếu nói là Hoàng đế đương triều không hài lòng với Quảng Hải Tuyên phủ bọn họ thì Tuyên Nhị còn có thể thao túng một, hai. Nhưng hiện nay hào môn khắp kinh thành không ai dám nhận chuyện của Quảng Hải hắn. Tuyên Nhị về nhà ngẫm lại, cũng biết mình hành động quá ngông cuồng, chỉ là khi đó hắn không nhịn nổi. Hắn kinh doanh hơn hai mươi năm bên ngoài, làm sao chịu nổi đại huynh chi trưởng dập uy phong.

Người sống trên đời đâu phải chỉ để hít thở không khí? Chỉ là suy cho cùng, hắn đã đánh giá thấp cháu họ hắn.

Tuyên Nhị không hề hối hận, nhưng đồng thời, hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh thủ đoạn và tư thế. Mấy mưu sĩ hắn dẫn đến vừa nghe Nhị lão gia chuẩn bị đi nhận tội chịu đòn, thái độ hoàn toàn không giống với dáng vẻ hung hăng trước đó. Tuy nói là hướng về Hầu phủ “cầu xin”, nhưng thái độ chịu thua khác hẳn phong thái lên mặt nạt người. Những lo lắng nghẹn trong cổ họng của bọn họ đã được giải tỏa đôi chút, lại mau chóng bày mưu tính kế cho Nhị lão gia, thương lượng với hắn về kế sách ứng đối.

Mặc dù Quảng Hải Tuyên phủ và phủ Quy Đức Hầu đã phân tông, nhưng vẫn cùng chung tổ tông, vuốt mặt nể mũi. Dù cho là thánh thượng hiện giờ hay vị tiểu Hầu gia của phủ Quy Đức Hầu cũng phải chừa lại mặt mũi cho tổ tông.

Rèn sắt khi còn nóng. Vì thế sau nửa ngày, trước khi trời tối, Tuyên Nhị mặc bộ y cõng cành mận gai đi bộ thẳng đến phủ Quy Đức Hầu. Một lúc sau, người dọc đường đều biết hắn đến thỉnh tội với Hầu phủ.

Một ông già làm việc này, có người qua đường chê cười hắn nhưng cũng có nhiều người đồng tình thương hại.

**

Hứa Song Uyển nhanh chóng nhận được tin tức về việc Tuyên Nhị đến Hầu phủ, nhưng hôm nay quả thật không may, trưởng công tử ngày thường trở về nhà vào giờ này nhưng hôm nay chưa về. Trước đó, người của hắn đã về phủ báo tin cho nàng rằng hôm nay hắn sẽ nghỉ ngơi ở nha môn.

Trên đời đâu chỉ có một Quảng Hải Tuyên phủ mà còn nhiều chuyện. Trưởng công tử thân là Thừa tướng một quốc gia, đâu thể ngày nào cũng để mắt đến chuyện này. Hứa Song Uyển cân nhắc một lát, sai người hầu báo cho trượng phu một tiếng, nhưng không phải nói hắn về nhà mà là để người hầu báo cho hắn cứ làm việc của hắn, còn chuyện trong nhà để nàng.

Sau khi dặn dò người báo tin cho trưởng công tử, Hứa Song Uyển đứng dậy đi tới Thính Hiên Đường.

Tuyên Hoành Đạo cũng biết chuyện Tuyên Nhị đến đây chịu tội, cảm xúc ngổn ngang. Nghe tin con dâu đến Thính Hiên Đường cầu kiến, ông chỉ đành thở dài.

Hành động này của thứ đệ hiện giờ đã muộn. Cái nhà này không phải ông nói là được, trưởng tử là người tàn nhẫn vô tình, mà con dâu cả Hứa thị bề ngoài nhu nhược nhưng tâm tư tàn nhẫn. Nó theo trượng phu, người đó chính là trời của nó. Trưởng tử không gật đầu thì đến một con kiến cũng bị nó chặn ngoài cửa…

“Hầu gia, có phải mời Thiếu phu nhân vào không ạ?” Người hầu thấy lão Hầu phủ thở dài không nói liền hỏi.

“Mau mời.” Tuyên Hoành Đạo hồi phục tinh thần, cuối cùng cũng che dấu cảm giác khó chịu trong lòng.

Hứa Song Uyển thấy công công thì hành lễ rồi ngồi xuống theo lời ông, cười nhẹ nói: “Phụ thân, ngài đã biết lão gia bên phía Quảng Hải Tuyên phủ đến chưa ạ?”

“Vừa nãy người hầu đã báo cho ta, con đến là để nói cho ta biết chuyện này?” Vẻ mặt Tuyên Hoành Đạo ôn hoà, khẽ đáp.

“Vâng.” Hứa Song Uyển hơi cúi đầu, cung kính nói: “Hôm nay phu quân ở trong cung để thương thảo việc quốc gia đại sự với thánh thượng chưa về, con dâu không có ai thương lượng cùng nên muốn đến đây xin ý kiến của phụ thân.”

Tuyên Hoành Đạo vuốt râu gật đầu: “Rất tốt.”

“Ý của phụ thân là?” Hứa Song Uyển ngẩng đầu lên.

“Há có thể như mong muốn của hắn.” Tuyên Hoành Đạo ngẫm nghĩ. Ông biết thái độ của con trai và con dâu đối với bên kia nên thuận theo ý của bọn họ nói ra: “Hôm nay hắn đến cầu tình Hầu phủ, nhỡ có cầu được thì tương lai qua cầu rút ván sẽ huỷ Hầu phủ chúng ta.”

“Vâng.” Hứa Song Uyển khẽ gật đầu, nói: “Bên kia lai giả bất thiện, trong lòng có ác ý. Nếu phu quân làm như mong muốn của bọn họ thì Hầu phủ chúng ta sẽ rất khó.”

Tuyên Hoành Đạo nhất thời nghẹn họng, một lúc sau mới miễn cưỡng đáp: “Bọn họ đâu phải đối thủ của Trọng An?”

Hứa Song Uyển chậm rãi lắc đầu: “Rắn chết vẫn còn nọc. Bọn họ cùng chung gốc rễ với phu quân, trước đó phu quân dã nói, tài năng và thực lực của vị Tuyên đại nhân kia không thua kém chàng. Chỉ có điều thời cơ tốt đứng về phía phu quân, thánh thượng và chàng là huynh đệ khác họ. Nếu bên kia Tuyên phủ muốn vượt qua chàng thì chỉ có thể vượt đến cùng trời cuối đất mới có thể nói tiếp, nhưng…”

Hứa Song Uyển ngẩng đầu, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nhìn công công trước mắt, nói: “Giống như trước đó Quảng Hải vào kinh với thái độ hung hăng, giống như bọn họ đến để đảo lộn trời đất, ngài xem có phải không?”

Trong lòng Tuyên Hoành Đạo muốn lùi một bước để biện hộ cho thứ đệ bỗng tan biến, lập tức gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Thánh thượng và hào môn huân quý đều không thích Quảng Hải Tuyên phủ. Nếu bây giờ ông khoan hồng độ lượng thì có thể nhận được sự cảm kích nhất thời của thứ đệ, nhưng cũng sẽ bị mắng là già hồ đồ nhỉ?

Tuyên Hoành Đạo không dám nghĩ nhiều, nói với con dâu: “Nếu như hắn đến cửa thì cứ nói ta ốm không tiện gặp khách, con thay vi phụ khéo léo từ chối.”

Điều Hứa Song Uyển muốn thật ra không phải câu nói này, nàng muốn công công đứng ra từ chối người ta. Công công đứng ra so với nàng thân tiểu bối thì tốt hơn hẳn, nhưng công công đã nói câu này thì Hứa Song Uyển chỉ đành đồng ý.

Xưa nay công công thích trốn tránh. Vả lại nếu để ông đứng ra, đến lúc đó ông tuỳ vào tính tình thì nàng sợ trượng phu lại phải dọn dẹp.

Hứa Song Uyển dịu dàng hỏi sinh hoạt thường ngày và đồ ăn thức uống của công công xong thì lập tức đứng dậy cáo từ, định đến trước phủ chuẩn bị cho việc Tuyên Nhị đến đây.

Sau khi con dâu rời đi, Tuyên Hoành Đạo ngẩn người ngồi một hồi lâu rồi lại thở dài.

Con dâu làm việc chu đáo, chỉ là quá chu đáo không chê vào đâu được, kín kẽ không một lỗ hổng khiến người ta sợ hãi.

Hầu phủ người đơn thế bạc, phu nhân của ông không giống thế. Con dâu vẫn luôn túc trực ở nhà, Hầu phủ luôn nằm trong tầm kiểm soát của nó. Trưởng tử bận bịu công sự, có thể nói nó là người duy nhất có tiếng nói trong Hầu phủ cũng không quá đáng. Nó đã quen làm Thiếu phu nhân tự mình định đoạt Hầu phủ, làm sao có khả năng qua lại thân thiết với bên phía Quảng Hải, chẳng lẽ để có thêm mấy trưởng bối có thể quản giáo giảng đạo ép lên đầu nó?

Hứa Song Uyển vừa đi, Tuyên Hoành Đạo nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng đều biến thành một tiếng thở dài, ông nuốt trong lòng.

Thôi. Nể mặt nó sinh Vọng Khang vì Hầu phủ, trong bụng còn có một đứa, ông cứ nhắm một mắt mở một mắt tuỳ nó đi.

**

Hứa Song Uyển đã nghĩ ra cách từ chối khéo léo lời giải thích, chỉ chờ Quảng Hải Tuyên Nhị đến cửa. Ai ngờ nàng vừa ngồi ở đại điện, vừa nhắm mắt chợp mắt một lúc thì nghe người hầu tới báo, nói Tuyên Nhị bị tuần bổ lấy lý do quấy rối dân chúng nên đã bị giải tới Thuận thiên phủ để thẩm vấn.

Hứa Song Uyển lập tức im lặng. Sau khi trở về hậu viện, nghe người ta tới báo, nói rằng bên phía trưởng công tử nói nàng phải ngoan ngoãn dưỡng thai, đừng gặp ai cả khiến nàng bật cười.

Như vậy cũng được, đỡ khiến nàng ra mặt để người ta lên án.

Những năm gần đây, Hứa Song Uyển làm việc rất nhẹ nhàng và hoà nhã, nhưng không thể ngăn lại sự thật rằng Hầu phủ chỉ có một mình nàng là nữ chủ nhân quản lý, và nàng buộc phải đứng ra lo liệu mọi việc, có nhiều lúc cũng đã làm kẻ ác. Hơn nữa, mấy năm sau khi nàng gả vào Hầu phủ gây ra động tĩnh kia, thanh danh của nàng đã bị huỷ giữa sóng gió. Nàng chỉ còn mỗi thanh danh hiền lành ngoan ngoãn là được người ta ca tụng mãi. Có người còn nói rằng nàng chỉ được cái gả cho trượng phu tốt nên tính tình nàng càng trở nên đáng quý. Rất nhiều nhà lấy tôn chỉ này để dạy dỗ nữ nhi, thật giống như chỉ cần hiền lành ngoan ngoãn thì có thể gả cho một tấm chồng tốt.

Ai cũng biết, nữ tử ngoan ngoãn thì nhiều, phu quân không phụ lòng không phụ tình mới là hiếm thấy.

Sáng ngày mai, Khương đại thiếu phu nhân đến Hầu phủ, nói với em dâu họ về chuyện người phía Quảng Hải đến tìm bọn họ.

“Ta thấy đầu bọn họ có vẻ váng rồi, còn dám tìm đến nhà chúng ta?” Khương Trương thị nói tiếp với Hứa Song Uyển: “Nương ta ghét bọn hắn nhất, bọn hắn mà còn đuổi tới thì nương ta suýt nữa gọi người đánh cho bọn hắn một trận.”

“Để mọi người bị liên luỵ rồi.” Hứa Song Uyển nói thêm: “Bên phía bọn muội đã phái mấy quan binh tuần tra của Thuận thiên phủ trên con đường này vào đêm qua, có vẻ thấy căng thẳng, người thường không vào được nên bọn họ nhân dịp này chạy đến nhà cữu mẫu.”

“Vậy mấy ngày nay chuyện này có xong không?” Hôm nay Khương Trương thị đến để hỏi chuyện này.

“Muội cũng không biết.” Hứa Song Uyển lắc đầu, bổ sung: “Thật ra muội không lo chuyện này, muội chỉ muốn biết chiến sự ở biên cương bao giờ mới ngừng.”

Khương Trương thị nhớ tới Tuân Lâm và Vọng Khang, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng, buồn bã nói: “Đúng vậy, không phải biểu đệ dốc hết tâm huyết ở kinh thành chống đỡ Hầu phủ không phải là vì mấy đứa nó à? Nếu như mấy đứa nó…”

Nàng ấy sờ bàn tay vẫn còn hơi lạnh của em dâu họ trong thời tiết này, ngậm ngùi nói: “Chỉ là khổ cho muội.”

Hầu phủ liên tục xảy ra chuyện. Một tay nuôi con còn chưa lớn, nói rời đi liền rời đi, Vọng Khang còn là con trai duy nhất dưới gối muội ấy.

Lòng Vọng Khang lớn đến mức quên cả nương.

“Có khổ gì đâu?” Hứa Song Uyển không khỏi mỉm cười thấy biểu tẩu nói thương mình: “Trong nhà bọn muội vẫn còn ít chuyện.”

“Cũng phải.” Nàng vừa nói thế, Khương Trương thị cũng cảm thấy bình thường.

Chưa kể đến những gia tộc có nhiều người. Cho dù là nhà mẹ đẻ Trương gia có nhiều người sống trong kinh thành, người trong nhà vẫn xem là thấu tình đạt lý, ngươi khiêm ta nhường, nhưng nhiều người ở cùng một chỗ cũng khó tránh khỏi xảy ra vướng mắc, một khi không nhịn được thì vẫn sẽ cãi nhau, trong lòng mỗi người đều tích tụ một bụng bực dọc, mà ai cũng có lý.

“Việc của tẩu cũng nhiều hơn muội. Tẩu cứ thoải mái, cũng xin đại cữu mẫu và nhị cữu mẫu không cần lo lắng cho muội. Muội có phu quân che chở, cả trong lẫn ngoài phủ cũng không cần muội bận tâm…” Bên phía Khương phủ lo lắng cho bọn họ, nhưng bây giờ không giống ngày xưa. Không tới thời điểm quan trọng thì Hứa Song Uyển sẽ không để Khương gia lo lắng cho bọn họ, ngược lại nàng còn muốn giúp Khương gia thêm mấy năm nữa, cũng tiện cho sau này nàng không thể chăm lo thì Khương gia sẽ nhận phần ân tình này để giúp nàng đôi chút: “Hiện giờ muội chỉ lo lắng thúc cháu Tuân Lâm và Vọng Khang, không lo lắng an nguy, chỉ là lo không biết bao giờ mấy đứa trở về.”

“Cũng may mấy tiểu tử nhà chúng ta không chạy được.” Khương Trương thị thở dài: “Nhưng mà Vọng Khang mà về thì muội cố gắng khuyên bảo nó một chút, đừng để xú tiểu tử này lầm đường lạc lối.”

“Ây da…” Hứa Song Uyển cười gật đầu.

Tối hôm đó, Tuyên Trọng An về phủ, nói cho Hứa Song Uyển nghe về chuyện khoảng sau mười ngày nữa Quảng Hải Trần gia sẽ vào kinh. Hứa Song Uyển nghe xong liền hỏi: “Đến lúc đó chuyện bên phía Quảng Hải Tuyên gia chắc sẽ xử lý nhỉ?”

Tuyên Trọng An gật đầu, vuốt tóc nàng rồi đáp: “Chó cùng rứt giậu, mấy ngày nữa ta muốn đưa nàng vào cung tránh một khoảng thời gian.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện