Khi Sở Hổ Phách đến nơi, thấy tẩu tử đang nói chuyện với một vị phụ nhân. Nàng qua thỉnh an mới biết người này chính là thê tử của Dược Vương Thi thị, liền hành lễ.
Thi Như Lan đến đây do Tuyên tướng mớm lời, và bắt đầu nói chuyện phiếm, trong lời nói có ý để khoảng thời gian này Hứa Song Uyển bớt lo lắng.
“Ngài không nên nghĩ nhiều, khoảng thời gian này vẫn nên yên tâm tĩnh dưỡng, thêu thùa cũng được. Ngài muốn giết thời gian thì đọc sách cũng được, còn việc hao tổn tâm trí thì chờ tinh thần ổn chút rồi nói sau.” Nói đến việc nghỉ ngơi, Thi Như Lan nói như vậy.
Hứa Song Uyển vừa nghe đã hiểu.
Mấy ngày nay, trưởng công tử nhà nàng tìm mấy quyển sách giải trí từ thư phòng ra, còn để Thái Hà dẫn người qua đọc cho nàng nghe mỗi ngày một hai trang.
Bình thường, nàng đúng là thích đọc sách, nhưng đều đọc mấy loại như về lịch sử. Nàng đã đọc hết sách của Khương ngoại tổ phụ, chỉ là đọc sử còn hao tổn tinh thần hơn thêu hoa nên sách sử đã bị hắn dọn dẹp hết đến thư phòng của hắn.
Trong phòng, Hứa Song Uyển buồn cười, sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn đã tính toán tỉ mỉ cho nàng, cẩn thận che chở sợ nàng có chuyện không may. Trước đây nàng chăm sóc hắn, hôm nay đã được hắn đền đáp.
Đúng là đại trượng phu.
Tuy nhiên, hôm nay Như Lan nói trước mặt Hổ Phách không phải nói cho nàng nghe, mà là nói cho Hổ Phách nghe. Trượng phu nàng đây là cách sơn đả ngưu[1], cũng không biết Hổ Phách có nghe hiểu hay không.
Hứa Song Uyển nhìn sang Hổ Phách, đồng thời khẽ thở dài trong lòng.
Hổ Phách toàn tâm toàn ý với Tuân Lâm, điều này rất tốt, nhưng tiếc rằng nàng ấy không biết đã làm mất lòng đại bá.
Hứa Song Uyển không để ý đến Hổ Phách làm phiền. Nói thật ra, năm đó nhận dạy dỗ Tuân Lâm thì nàng cũng có trách nhiệm chăm sóc Tuân Lâm. Tuân Lâm có thê tử, trưởng tẩu là nàng cũng bằng lòng kiên nhẫn dạy thê tử hắn một đoạn. Huống chi, bọn họ vừa thành thân đã bị phân ra lập phủ, nàng cũng không có nhiều năng lực giúp đỡ nhiều cho tiểu phu thê, nên khoan dung với Hổ Phách hơn là điều chắc chắn.
Nàng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể làm phật lòng ý tốt của trượng phu. Trong lòng Hứa Song Uyển, trưởng công tử nhà nàng là người quan trọng hơn. Nàng không thể nói tốt về Hổ Phách trước mặt hắn trong khi hắn không thích, tránh làm tổn thương tấm lòng của hắn dành cho nàng.
Tấm lòng của hắn đáng quý hơn người khác mấy phần.
Tuân Lâm tôn trọng huynh trưởng. Trưởng công tử không chỉ là bầu trời của phủ Quy Đức Hầu mà còn là tướng của một quốc gia. Hổ Phách đã làm mất lòng đại bá, để hắn thay đổi suy nghĩ khác về nàng ấy là chuyện vô cùng khó khăn.
Mai này còn dài, Hổ Phách là thê tử mới vào cửa vẫn quá hấp tấp rồi.
Cũng không biết sau này nàng sẽ ra sao.
Làm người khó có thể vẹn toàn đôi bên, rất khó quán xuyến mọi thứ. Tâm tư của Hổ Phách đặt trên người Tuân Lâm nhiều hơn nên người khác sẽ ít đi. Nhưng trên đời này không phải chỉ có mình nàng và Tuân Lâm sống, mà nàng không bỏ qua những thứ là trí mạng nhất, cuối cùng vẫn sẽ ảnh hưởng đến đôi tiểu phu thê bọn họ…
Trước kia nàng vào phủ Quy Đức Hầu, dù phủ Quy Đức Hầu giao cho nàng quản lý nhưng nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí, không dám bỏ qua việc nhỏ nên mới đi từng bước được đến ngày hôm nay, mới có hôn nhân loan phụng hoà minh[2].
Sau này Hổ Phách cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để thay đổi suy nghĩ của đại bá với nàng ấy, nhưng trông dáng vẻ hiện giờ, e là một hai năm nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Tuy nhiên, làm dâu mới không thể tránh khỏi chỉ nhìn những chuyện trước mắt, tâm tư chỉ hướng về trượng phu và gia đình nhỏ của mình, rất nhiều nàng dâu mới đều như vậy. Hứa Song Uyển hiểu rõ, nhưng nàng vẫn mong Hổ Phách sáng suốt hơn, bớt đi đường vòng, đừng để mọi việc đi đến mức không thể cứu vãn rồi mới thu dọn. Khi đó, chỉ sợ nàng có lòng muốn cứu vãn thì cũng chẳng thể, tình thế sẽ không thuận theo ý nàng, cuối cùng e là chỉ có thể vò đã mẻ lại sứt.
Trưởng công tử không thích nàng, sau này nàng sẽ khó vào cửa phủ Quy Đức Hầu. Lâu dần, Tuân Lâm cũng có suy nghĩ khác về nàng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng lớn đến gia đình nhỏ của nàng ấy.
Gia hoà vạn sự hưng, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Hứa Song Uyển có lòng muốn bảo vệ Hổ Phách, sợ Hổ Phách nghe không hiểu nên nói: “Kể ra thì gần đây cũng hơi mệt, cầm kim một lúc đã hoa mắt.”
“Tẩu tử phải cẩn thận tĩnh dưỡng, đừng lao lực.”
“Được.” Hứa Song Uyển dịu dàng cười nhìn nàng: “Muội cũng thế, khoảng thời gian này chắc là lo lắng lắm nhỉ? Gần đây cố gắng nghỉ ngơi trong phủ, cứ yên tâm chờ Tuân Lâm về nhé.”
Dù sao Sở Hổ Phách cũng xuất thân từ gia tộc lớn, sao có thể không hiểu rõ dụng ý trong lời nói của bọn họ. Nàng làm phiền tẩu tử, thật ra nàng cũng không phải không biết đại bá chán ghét mình, chỉ là nàng đặt Tuân Lâm lên trước mọi chuyện, không để ý đến cái nhìn của đại bá. Nhưng sức khoẻ tẩu tử không tốt mà nàng lại còn yêu cầu quá đáng nên cảm thấy xấu hổ. Nàng do dự một lúc rồi gật đầu: “Muội đều nghe tẩu tử.”
“Vậy thì tốt, cứ yên tâm, Tuân Lâm là giám quân sẽ ở đằng sau địch, không nguy hiểm đâu.” Không nguy hiểm bằng tướng sĩ Đại Vi xông pha lên phía trước chém giết.
Hứa Song Uyển cũng hiểu rõ vì sao trượng phu không thích Hổ Phách, hoá ra nguyên nhân nằm ở đây. Hổ Phách là nữ nhi nhà tướng, nàng ấy nên biết trước chiến trận, tướng sĩ xông pha chiến đấu vì nước mới là nguy hiểm nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Tuân Lâm làm giám quân, dĩ nhiên có nhiệm vụ, nhưng công lao của hắn không cần dùng mạng đi giành với các tướng sĩ giục đầu đổ máu. Chính là như thế, nhưng nàng còn muốn dẫn người ra tiền tuyến, vậy là muốn đặt Tuân Lâm ở đâu? Đặt các tướng sĩ không có ai bảo vệ ở nơi nào? Triều cục không đơn giản như vậy, phải nghe từ hai phía, trong triều không phải chỉ có một mình Tuân Lâm.
Nói ra thì tấm chân tình của nàng rất quan trọng, nhưng quả thực đã chạm vào vảy trong lòng chứa quốc gia và thiên hạ của trưởng công tử.
Hắn không nói rõ, nhưng Hứa Song Uyển hiểu nữ nhi tình trường của Hổ Phách là làm nhục Tuân Lâm bước ra từ Hầu phủ.
Phủ Quy Đức Hầu đến đời hắn và Tuân Lâm, hắn không muốn có thêm binh sĩ nông thôn mềm yếu nữa.
Ngay cả Vọng Khang một mình chạy đến Tây Bắc, sau khi hắn mắng một câu rồi nói: “Đi thì đi, để nó tận mắt nhìn xem giang sơn này gây dựng như nào, để nó về ngoan ngoãn nghe lời ta và lão sư của nó bắt nó đọc mười ngàn quyển sách.”
Ngay cả Vọng Khang cũng được đặt nhiều hy vọng. Đối với Tuân Lâm lập phủ, sau này thay Tuyên gia lập tông thì yêu cầu của hắn sẽ càng nghiêm khắc hơn.
“Vâng.” Sở Hổ Phách vâng lời.
Các nàng trò chuyện thêm vài câu, sau đó nữ tiên sinh dạy chữ cho Ngọc Quân đến. Ngọc Quân đòi thẩm thẩm đến viện bé xem cây nhỏ, sau khi xin phép mẫu thân thì cùng đi với thẩm thẩm ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi thì Hứa Song Uyển thu hồi tầm mắt. Thấy Như Lan còn nhìn về hướng cửa, nàng liền cười nhìn nàng ấy.
Thi Như Lan cúi đầu.
Hứa Song Uyển bảo người hầu trong phòng ra ngoài rồi nói với nàng: “Muội thấy em dâu nhà ta như nào?”
“Nữ nhi của Lương Châu Sở đô đốc, cô nương nhất phẩm tướng môn thế gia, xuất thân quá tốt.” Là nhà quyền thần nắm giữ binh quyền.
Hứa Song Uyển nhướng mày.
Thi Như Lan nói tiếp: “Xuất thân quả thực rất tốt.”
Hứa Song Uyển gật đầu, nhìn nàng, và chờ nàng tiếp tục.
Thi Như Lan mỉm cười: “Muội cũng không giấu ngài, không muốn nói mấy lời vô dụng kia, ngài đã hỏi thì muội sẽ nói. Muội thấy tướng gia không thích nàng cũng phải, sức khoẻ ngài đã không tốt còn hao tổn tinh thần vì nàng. Nàng có lòng với Nhị công tử, nếu tới cầu xin một hai lần còn được, đằng này cứ liên tục đến. Muội thấy ngài hiền lành, không nỡ nói nặng với nàng.”
Không phải là ỷ vào người ta không nỡ, không nói gì liền quá phận.
Theo Thi Như Lan, nữ nhi Sở gia này rất thông minh, chính là chút thông minh ấy thành hại người lợi ta.
Cũng có thể nói, nàng ấy không nhìn rõ tình thế.
Đây là kinh thành, là phủ Quy Đức Hầu.
“Thê tử mới vào cửa, khó tránh khỏi.” Hứa Song Uyển đột nhiên cong môi: “Trưởng công tử nhà ta phái ai đến làm thuyết khách cho muội?”
Thi Như Lan không nhịn được cười, nhưng vẫn cố kìm nén: “Là Phúc nương đến nói với muội, nhưng muội cũng nghĩ như vậy, cũng không dạy muội nói như nào, chỉ nói muội khuyên nhủ ngài tập trung tinh thần vào việc chăm sóc sức khoẻ, đừng quan tâm đ ến những thứ khác.”
Hứa Song Uyển hiểu ý hắn nên chỉ đành cười thở dài.
“Tuyên tướng thật sự lo lắng cho ngài.” Thi Như Lan dịu dàng nhìn nữ tử trước mắt. Mấy năm nay, nàng bận bịu quản gia học y thuật không ngơi nghỉ, quanh đi quẩn lại với tháng ngày của phụ nhân tầm thường, rất ít người rảnh rỗi thoải mái đi thưởng thức cái gì, vào kinh mới nhớ lại vẻ đẹp của phú quý hoà nhã.
Người trước mắt không phải đẹp nhất ở vẻ ngoài mà nằm ở khí chất dịu dàng uyển chuyển trên người nàng. Ngay cả Thi Như Lan ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được sự bình tĩnh từ trong lời nói không chút vội vàng của nàng.
Ngươi bận rộn đều muốn người như vậy ở nhà bảo vệ, chờ ngươi quay về.
Bây giờ, Thi Như Lan là đương gia chủ mẫu của Dược Vương Cốc, cũng trở thành một nữ y trị bệnh cứu người. Nàng có nhà phải lo liệu, có bệnh nhân phải cứu. Cũng bởi vì như vậy, nàng sẽ không hâm mộ với tháng ngày của vị Uyển ngài ngài đang sống. Chỉ có đã có gia đình, nàng mới hiểu được trời quang trăng sáng chỉ là vẻ ngoài, không cần phải đau khổ mới cầu được bình yên.
“Ừ.” Hứa Song Uyển mỉm cười duyên dáng.
Thi Như Lan nhìn ra sự rực rỡ trong nụ cười này, nhìn không chớp mắt.
“Đúng rồi, Hoàng hậu nương nương ngài ấy?” Hứa Song Uyển hỏi chuyện trước khi em dâu chưa đến.
“Hôm qua muội tiến cung, ngài ấy hỏi muội sức khoẻ của ngài. Muội nói rằng ngài bình an vô sự, ngài ấy thở phào nhẹ nhõm, ban cho muội rất nhiều đồ bồi bổ cho ngài, muội đều mang về.” Thi Như Lan mới đến vào buổi sáng, tối hôm qua nàng ấy ở trung cung cùng thần y nhà nàng ấy khám bệnh cho thân thể hai người Đế Hậu.
“Muội đã xem qua, đều là đồ tốt. Lát nữa muội sắp xếp lại rồi đưa đồ có thể dùng được qua, còn mấy đồ tạm thời ngài chưa dùng được thì ngài cứ để trong kho trước, lúc cần dùng thì lấy ra sau.”
“Muội có dùng được gì không? Nếu muội dùng được thì cứ cầm hết đi. Mấy năm nay lão sư và bọn muội đã đưa cho nhà chúng ta nhiều, dùng những đồ đó là đủ rồi.”
“Được.” Thi Như Lan do dự một chút, vẫn nói ra nhân sâm và sương lỏng mà mình có thể dùng: “Để về chế thành dược xong thì muội sẽ đưa cho ngài một nửa.”
“Được.” Hứa Song Uyển không từ chối.
Mấy năm gần đầy, Hầu phủ đã cũng đi tìm thuốc cho Dược Vương Cốc, đổi lại Dược Vương Cốc tận tâm tận lực với phu thê bọn họ, không còn chuyện tốt hơn.
“Còn nữa,” Thi Như Lan nhìn trong phòng, không thấy ai, sau đó lại nhìn ra cửa. Khi nàng quay đầu thấy Hứa Song Uyển gật đầu, ra hiệu cho nàng yên tâm thì nàng mới hạ thấp giọng nói nhỏ: “Trong cung có vị quý nhân có thai, nhưng tra tới tra lui không tìm ra người khả nghi. Nương nương cũng đã điều tra hết mọi dấu vết nhưng không tìm ra nguyên nhân. Thánh thượng tức giận, bởi vì khoảng thời gian kia ngài ấy không ở Thái Cực điện thì đều ở Vinh Phượng cung. Cung nhân và các thái giám sinh hoạt thường ngày trong cả hai điện cũng khẳng định thánh thượng chưa từng gặp vị quý nhân này…”
Thi Như Lan ghé sát bên tai Hứa Song Uyển rồi nói tên của vị quý nhân kia.
Hứa Song Uyển nghe xong thì cả người choáng váng.
[1] 隔山打牛: cách sơn đả ngưu hay đánh bò cách núi, đánh bò qua núi. Cách sơn đả ngưu là một loại võ thuật của Trung Quốc, có thể tấn công người từ khoảng cách xa. Ý trong câu nói này là nhắc đến việc này gián tiếp thông qua một việc khác mà không làm hại hay tổn thương ai.
[2] 鸾凤和鸣: Loan phụng (phượng) thể hiện rõ nhất cho sự gắn bó, hài duyên đôi lứa. Loan là con chim phượng mái, thuộc âm nên chỉ chung cho con gái; phụng là con chim phượng trống, thuộc dương nên đại diện cho con trai. Loan phượng là hình ảnh biểu trưng cho sự hài hoà, cân xứng và đẹp đôi của trai và gái. Vì thế nên người ta mới dùng hình ảnh chim loan, chim phượng cùng hót (Loan phượng hoà minh) để chỉ cảnh xum vầy, hoà thuận và hạnh phúc của vợ chồng. Người ta hay chúc vợ chồng mới cưới là Loan phụng hoà minh, sắt cầm hảo hợp.
Thi Như Lan đến đây do Tuyên tướng mớm lời, và bắt đầu nói chuyện phiếm, trong lời nói có ý để khoảng thời gian này Hứa Song Uyển bớt lo lắng.
“Ngài không nên nghĩ nhiều, khoảng thời gian này vẫn nên yên tâm tĩnh dưỡng, thêu thùa cũng được. Ngài muốn giết thời gian thì đọc sách cũng được, còn việc hao tổn tâm trí thì chờ tinh thần ổn chút rồi nói sau.” Nói đến việc nghỉ ngơi, Thi Như Lan nói như vậy.
Hứa Song Uyển vừa nghe đã hiểu.
Mấy ngày nay, trưởng công tử nhà nàng tìm mấy quyển sách giải trí từ thư phòng ra, còn để Thái Hà dẫn người qua đọc cho nàng nghe mỗi ngày một hai trang.
Bình thường, nàng đúng là thích đọc sách, nhưng đều đọc mấy loại như về lịch sử. Nàng đã đọc hết sách của Khương ngoại tổ phụ, chỉ là đọc sử còn hao tổn tinh thần hơn thêu hoa nên sách sử đã bị hắn dọn dẹp hết đến thư phòng của hắn.
Trong phòng, Hứa Song Uyển buồn cười, sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn đã tính toán tỉ mỉ cho nàng, cẩn thận che chở sợ nàng có chuyện không may. Trước đây nàng chăm sóc hắn, hôm nay đã được hắn đền đáp.
Đúng là đại trượng phu.
Tuy nhiên, hôm nay Như Lan nói trước mặt Hổ Phách không phải nói cho nàng nghe, mà là nói cho Hổ Phách nghe. Trượng phu nàng đây là cách sơn đả ngưu[1], cũng không biết Hổ Phách có nghe hiểu hay không.
Hứa Song Uyển nhìn sang Hổ Phách, đồng thời khẽ thở dài trong lòng.
Hổ Phách toàn tâm toàn ý với Tuân Lâm, điều này rất tốt, nhưng tiếc rằng nàng ấy không biết đã làm mất lòng đại bá.
Hứa Song Uyển không để ý đến Hổ Phách làm phiền. Nói thật ra, năm đó nhận dạy dỗ Tuân Lâm thì nàng cũng có trách nhiệm chăm sóc Tuân Lâm. Tuân Lâm có thê tử, trưởng tẩu là nàng cũng bằng lòng kiên nhẫn dạy thê tử hắn một đoạn. Huống chi, bọn họ vừa thành thân đã bị phân ra lập phủ, nàng cũng không có nhiều năng lực giúp đỡ nhiều cho tiểu phu thê, nên khoan dung với Hổ Phách hơn là điều chắc chắn.
Nàng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể làm phật lòng ý tốt của trượng phu. Trong lòng Hứa Song Uyển, trưởng công tử nhà nàng là người quan trọng hơn. Nàng không thể nói tốt về Hổ Phách trước mặt hắn trong khi hắn không thích, tránh làm tổn thương tấm lòng của hắn dành cho nàng.
Tấm lòng của hắn đáng quý hơn người khác mấy phần.
Tuân Lâm tôn trọng huynh trưởng. Trưởng công tử không chỉ là bầu trời của phủ Quy Đức Hầu mà còn là tướng của một quốc gia. Hổ Phách đã làm mất lòng đại bá, để hắn thay đổi suy nghĩ khác về nàng ấy là chuyện vô cùng khó khăn.
Mai này còn dài, Hổ Phách là thê tử mới vào cửa vẫn quá hấp tấp rồi.
Cũng không biết sau này nàng sẽ ra sao.
Làm người khó có thể vẹn toàn đôi bên, rất khó quán xuyến mọi thứ. Tâm tư của Hổ Phách đặt trên người Tuân Lâm nhiều hơn nên người khác sẽ ít đi. Nhưng trên đời này không phải chỉ có mình nàng và Tuân Lâm sống, mà nàng không bỏ qua những thứ là trí mạng nhất, cuối cùng vẫn sẽ ảnh hưởng đến đôi tiểu phu thê bọn họ…
Trước kia nàng vào phủ Quy Đức Hầu, dù phủ Quy Đức Hầu giao cho nàng quản lý nhưng nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí, không dám bỏ qua việc nhỏ nên mới đi từng bước được đến ngày hôm nay, mới có hôn nhân loan phụng hoà minh[2].
Sau này Hổ Phách cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để thay đổi suy nghĩ của đại bá với nàng ấy, nhưng trông dáng vẻ hiện giờ, e là một hai năm nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Tuy nhiên, làm dâu mới không thể tránh khỏi chỉ nhìn những chuyện trước mắt, tâm tư chỉ hướng về trượng phu và gia đình nhỏ của mình, rất nhiều nàng dâu mới đều như vậy. Hứa Song Uyển hiểu rõ, nhưng nàng vẫn mong Hổ Phách sáng suốt hơn, bớt đi đường vòng, đừng để mọi việc đi đến mức không thể cứu vãn rồi mới thu dọn. Khi đó, chỉ sợ nàng có lòng muốn cứu vãn thì cũng chẳng thể, tình thế sẽ không thuận theo ý nàng, cuối cùng e là chỉ có thể vò đã mẻ lại sứt.
Trưởng công tử không thích nàng, sau này nàng sẽ khó vào cửa phủ Quy Đức Hầu. Lâu dần, Tuân Lâm cũng có suy nghĩ khác về nàng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng lớn đến gia đình nhỏ của nàng ấy.
Gia hoà vạn sự hưng, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Hứa Song Uyển có lòng muốn bảo vệ Hổ Phách, sợ Hổ Phách nghe không hiểu nên nói: “Kể ra thì gần đây cũng hơi mệt, cầm kim một lúc đã hoa mắt.”
“Tẩu tử phải cẩn thận tĩnh dưỡng, đừng lao lực.”
“Được.” Hứa Song Uyển dịu dàng cười nhìn nàng: “Muội cũng thế, khoảng thời gian này chắc là lo lắng lắm nhỉ? Gần đây cố gắng nghỉ ngơi trong phủ, cứ yên tâm chờ Tuân Lâm về nhé.”
Dù sao Sở Hổ Phách cũng xuất thân từ gia tộc lớn, sao có thể không hiểu rõ dụng ý trong lời nói của bọn họ. Nàng làm phiền tẩu tử, thật ra nàng cũng không phải không biết đại bá chán ghét mình, chỉ là nàng đặt Tuân Lâm lên trước mọi chuyện, không để ý đến cái nhìn của đại bá. Nhưng sức khoẻ tẩu tử không tốt mà nàng lại còn yêu cầu quá đáng nên cảm thấy xấu hổ. Nàng do dự một lúc rồi gật đầu: “Muội đều nghe tẩu tử.”
“Vậy thì tốt, cứ yên tâm, Tuân Lâm là giám quân sẽ ở đằng sau địch, không nguy hiểm đâu.” Không nguy hiểm bằng tướng sĩ Đại Vi xông pha lên phía trước chém giết.
Hứa Song Uyển cũng hiểu rõ vì sao trượng phu không thích Hổ Phách, hoá ra nguyên nhân nằm ở đây. Hổ Phách là nữ nhi nhà tướng, nàng ấy nên biết trước chiến trận, tướng sĩ xông pha chiến đấu vì nước mới là nguy hiểm nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Tuân Lâm làm giám quân, dĩ nhiên có nhiệm vụ, nhưng công lao của hắn không cần dùng mạng đi giành với các tướng sĩ giục đầu đổ máu. Chính là như thế, nhưng nàng còn muốn dẫn người ra tiền tuyến, vậy là muốn đặt Tuân Lâm ở đâu? Đặt các tướng sĩ không có ai bảo vệ ở nơi nào? Triều cục không đơn giản như vậy, phải nghe từ hai phía, trong triều không phải chỉ có một mình Tuân Lâm.
Nói ra thì tấm chân tình của nàng rất quan trọng, nhưng quả thực đã chạm vào vảy trong lòng chứa quốc gia và thiên hạ của trưởng công tử.
Hắn không nói rõ, nhưng Hứa Song Uyển hiểu nữ nhi tình trường của Hổ Phách là làm nhục Tuân Lâm bước ra từ Hầu phủ.
Phủ Quy Đức Hầu đến đời hắn và Tuân Lâm, hắn không muốn có thêm binh sĩ nông thôn mềm yếu nữa.
Ngay cả Vọng Khang một mình chạy đến Tây Bắc, sau khi hắn mắng một câu rồi nói: “Đi thì đi, để nó tận mắt nhìn xem giang sơn này gây dựng như nào, để nó về ngoan ngoãn nghe lời ta và lão sư của nó bắt nó đọc mười ngàn quyển sách.”
Ngay cả Vọng Khang cũng được đặt nhiều hy vọng. Đối với Tuân Lâm lập phủ, sau này thay Tuyên gia lập tông thì yêu cầu của hắn sẽ càng nghiêm khắc hơn.
“Vâng.” Sở Hổ Phách vâng lời.
Các nàng trò chuyện thêm vài câu, sau đó nữ tiên sinh dạy chữ cho Ngọc Quân đến. Ngọc Quân đòi thẩm thẩm đến viện bé xem cây nhỏ, sau khi xin phép mẫu thân thì cùng đi với thẩm thẩm ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi thì Hứa Song Uyển thu hồi tầm mắt. Thấy Như Lan còn nhìn về hướng cửa, nàng liền cười nhìn nàng ấy.
Thi Như Lan cúi đầu.
Hứa Song Uyển bảo người hầu trong phòng ra ngoài rồi nói với nàng: “Muội thấy em dâu nhà ta như nào?”
“Nữ nhi của Lương Châu Sở đô đốc, cô nương nhất phẩm tướng môn thế gia, xuất thân quá tốt.” Là nhà quyền thần nắm giữ binh quyền.
Hứa Song Uyển nhướng mày.
Thi Như Lan nói tiếp: “Xuất thân quả thực rất tốt.”
Hứa Song Uyển gật đầu, nhìn nàng, và chờ nàng tiếp tục.
Thi Như Lan mỉm cười: “Muội cũng không giấu ngài, không muốn nói mấy lời vô dụng kia, ngài đã hỏi thì muội sẽ nói. Muội thấy tướng gia không thích nàng cũng phải, sức khoẻ ngài đã không tốt còn hao tổn tinh thần vì nàng. Nàng có lòng với Nhị công tử, nếu tới cầu xin một hai lần còn được, đằng này cứ liên tục đến. Muội thấy ngài hiền lành, không nỡ nói nặng với nàng.”
Không phải là ỷ vào người ta không nỡ, không nói gì liền quá phận.
Theo Thi Như Lan, nữ nhi Sở gia này rất thông minh, chính là chút thông minh ấy thành hại người lợi ta.
Cũng có thể nói, nàng ấy không nhìn rõ tình thế.
Đây là kinh thành, là phủ Quy Đức Hầu.
“Thê tử mới vào cửa, khó tránh khỏi.” Hứa Song Uyển đột nhiên cong môi: “Trưởng công tử nhà ta phái ai đến làm thuyết khách cho muội?”
Thi Như Lan không nhịn được cười, nhưng vẫn cố kìm nén: “Là Phúc nương đến nói với muội, nhưng muội cũng nghĩ như vậy, cũng không dạy muội nói như nào, chỉ nói muội khuyên nhủ ngài tập trung tinh thần vào việc chăm sóc sức khoẻ, đừng quan tâm đ ến những thứ khác.”
Hứa Song Uyển hiểu ý hắn nên chỉ đành cười thở dài.
“Tuyên tướng thật sự lo lắng cho ngài.” Thi Như Lan dịu dàng nhìn nữ tử trước mắt. Mấy năm nay, nàng bận bịu quản gia học y thuật không ngơi nghỉ, quanh đi quẩn lại với tháng ngày của phụ nhân tầm thường, rất ít người rảnh rỗi thoải mái đi thưởng thức cái gì, vào kinh mới nhớ lại vẻ đẹp của phú quý hoà nhã.
Người trước mắt không phải đẹp nhất ở vẻ ngoài mà nằm ở khí chất dịu dàng uyển chuyển trên người nàng. Ngay cả Thi Như Lan ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được sự bình tĩnh từ trong lời nói không chút vội vàng của nàng.
Ngươi bận rộn đều muốn người như vậy ở nhà bảo vệ, chờ ngươi quay về.
Bây giờ, Thi Như Lan là đương gia chủ mẫu của Dược Vương Cốc, cũng trở thành một nữ y trị bệnh cứu người. Nàng có nhà phải lo liệu, có bệnh nhân phải cứu. Cũng bởi vì như vậy, nàng sẽ không hâm mộ với tháng ngày của vị Uyển ngài ngài đang sống. Chỉ có đã có gia đình, nàng mới hiểu được trời quang trăng sáng chỉ là vẻ ngoài, không cần phải đau khổ mới cầu được bình yên.
“Ừ.” Hứa Song Uyển mỉm cười duyên dáng.
Thi Như Lan nhìn ra sự rực rỡ trong nụ cười này, nhìn không chớp mắt.
“Đúng rồi, Hoàng hậu nương nương ngài ấy?” Hứa Song Uyển hỏi chuyện trước khi em dâu chưa đến.
“Hôm qua muội tiến cung, ngài ấy hỏi muội sức khoẻ của ngài. Muội nói rằng ngài bình an vô sự, ngài ấy thở phào nhẹ nhõm, ban cho muội rất nhiều đồ bồi bổ cho ngài, muội đều mang về.” Thi Như Lan mới đến vào buổi sáng, tối hôm qua nàng ấy ở trung cung cùng thần y nhà nàng ấy khám bệnh cho thân thể hai người Đế Hậu.
“Muội đã xem qua, đều là đồ tốt. Lát nữa muội sắp xếp lại rồi đưa đồ có thể dùng được qua, còn mấy đồ tạm thời ngài chưa dùng được thì ngài cứ để trong kho trước, lúc cần dùng thì lấy ra sau.”
“Muội có dùng được gì không? Nếu muội dùng được thì cứ cầm hết đi. Mấy năm nay lão sư và bọn muội đã đưa cho nhà chúng ta nhiều, dùng những đồ đó là đủ rồi.”
“Được.” Thi Như Lan do dự một chút, vẫn nói ra nhân sâm và sương lỏng mà mình có thể dùng: “Để về chế thành dược xong thì muội sẽ đưa cho ngài một nửa.”
“Được.” Hứa Song Uyển không từ chối.
Mấy năm gần đầy, Hầu phủ đã cũng đi tìm thuốc cho Dược Vương Cốc, đổi lại Dược Vương Cốc tận tâm tận lực với phu thê bọn họ, không còn chuyện tốt hơn.
“Còn nữa,” Thi Như Lan nhìn trong phòng, không thấy ai, sau đó lại nhìn ra cửa. Khi nàng quay đầu thấy Hứa Song Uyển gật đầu, ra hiệu cho nàng yên tâm thì nàng mới hạ thấp giọng nói nhỏ: “Trong cung có vị quý nhân có thai, nhưng tra tới tra lui không tìm ra người khả nghi. Nương nương cũng đã điều tra hết mọi dấu vết nhưng không tìm ra nguyên nhân. Thánh thượng tức giận, bởi vì khoảng thời gian kia ngài ấy không ở Thái Cực điện thì đều ở Vinh Phượng cung. Cung nhân và các thái giám sinh hoạt thường ngày trong cả hai điện cũng khẳng định thánh thượng chưa từng gặp vị quý nhân này…”
Thi Như Lan ghé sát bên tai Hứa Song Uyển rồi nói tên của vị quý nhân kia.
Hứa Song Uyển nghe xong thì cả người choáng váng.
[1] 隔山打牛: cách sơn đả ngưu hay đánh bò cách núi, đánh bò qua núi. Cách sơn đả ngưu là một loại võ thuật của Trung Quốc, có thể tấn công người từ khoảng cách xa. Ý trong câu nói này là nhắc đến việc này gián tiếp thông qua một việc khác mà không làm hại hay tổn thương ai.
[2] 鸾凤和鸣: Loan phụng (phượng) thể hiện rõ nhất cho sự gắn bó, hài duyên đôi lứa. Loan là con chim phượng mái, thuộc âm nên chỉ chung cho con gái; phụng là con chim phượng trống, thuộc dương nên đại diện cho con trai. Loan phượng là hình ảnh biểu trưng cho sự hài hoà, cân xứng và đẹp đôi của trai và gái. Vì thế nên người ta mới dùng hình ảnh chim loan, chim phượng cùng hót (Loan phượng hoà minh) để chỉ cảnh xum vầy, hoà thuận và hạnh phúc của vợ chồng. Người ta hay chúc vợ chồng mới cưới là Loan phụng hoà minh, sắt cầm hảo hợp.
Danh sách chương