Người hầu trong Thấm Viên luống cuống tay chân một phen, Hồ đại phu già nua bị gia đinh cõng tới bắt mạch, ông cũng đổ đầy mồ hôi. Thiếu phu nhân lại mang thai, nhưng bởi vì tinh thần không ổn nên có dấu hiệu sảy thai. Bất đắc dĩ, ông ép Thiếu phu nhân tỉnh lại rồi cho uống thuốc an thai, vừa uống xong thuốc, Hứa Song Uyển lại ngất đi.

Trong một thời gian, Hứa Song Uyển yếu đến mức hơi thở mỏng manh. Tuyên Trọng An triệu kiến thuộc hạ ở sảnh đường nhưng trở về nửa đường chỉ để nói với Hồ đại phu và đồ đệ của ông rằng: “Bất kể trong hoàn cảnh và thời điểm nào, nếu phải đưa ra lựa chọn thì giữ mẫu bỏ con.”

Dứt lời, hắn lập tức bước ra ngoài, không hề liếc nhìn người trên giường.

Hắn sợ một khi nhìn thì mình chẳng thể bước ra khỏi cửa.

Ngày hôm sau, Hứa Song Uyển mới tỉnh lại. Khi nàng tỉnh, trượng phu đã không còn ở trong phủ mà đã tiến cung.

Tạm thời giữ được con. Hứa Song Uyển gặp Hồ đại phu biết cái thai này không ổn định, có khả năng sảy thai, nàng liền không xuống giường đi lại nữa.

Cũng may, mấy năm nay Hầu phủ đều tự tay nàng quản lý. Mỗi người hầu một chức vụ, nàng không hỏi vài ngày nhưng trong phủ cũng không xảy ra chuyện.

Nửa đêm hôm đó, Tuyên tướng trở về Hầu phủ, không lâu sau, Hứa Song Uyển tỉnh lại. Thấy trượng phu nhìn chằm chằm mình không dời mắt, nàng bảo người hầu dâng nước nóng và canh thuốc lên chuẩn bị hầu hạ hắn.

Lúc Tuyên Trọng An ngâm chân ngồi ở cạnh giường, nhìn nàng nói: “Ăn không vào, buồn nôn.”

“Nếu chàng mệt rồi, ăn không vào thì không ép chàng, chàng uống hai ngụm rồi lên giường ngủ đi.” Hứa Song Uyển nắm tay hắn không buông.

Khuôn mặt nàng cũng lộ vẻ mệt mỏi, giọng điệu cũng yếu hơn trước kia nhiều, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh thong dung. Dưới sự ra hiệu của nàng, Tuyên Trọng An uống hết một bát thuốc, ngủ bên cạnh nàng một đêm rồi sáng sớm hắn lại tiến cung.

Chủ mưu đồng loã với phòng nghị sự là người trong Lục bộ, cũng là dư nghiệt trước kia của đảng cũ lưu lại, lại có điểm khả nghi thông đồng với giặc. Việc này liên quan quá rộng, Hoàng đế đã ngày đêm chưa chợp mắt, Tuyên Trọng An lại càng không thể đứng ngoài cuộc.

Trước khi hắn đi, Hứa Song Uyển nói: “Mệt mỏi thì về nhà.”

Tuyên Trọng An lại tiến cung, đồng thời còn mang một người Thiếu phu nhân phái theo là đồ đệ bên người Hồ đại phu.

Mấy ngày sau, triều đình công bố gian tế trong triều ngầm thông đồng với địch phản quốc, ai cũng không ngờ người cấu kết với địch phản quốc là lão Vương gia Siêu Vương của Đại Vi.

Nữ nhi của Siêu Vương là thê tử của Hoắc gia Hoắc Tự, Hoắc gia bị lưu đày bên ngoài đã càng ngày càng lụi bại. Lão Siêu Vương căm thù Bảo Lạc Hoàng, nghiệt chủng danh bất chính ngôn bất thuận của hoàng gia, lại cực kỳ hận Bảo Lạc Hoàng không giữ chút mặt mũi nào cho lão hoàng thúc như lão. Dưới sự giật giây của Hoắc gia, lão dùng mấy quân cờ cuối cùng mà Hoắc gia giấu trên triều và trong cung, muốn một lưới phá nát hết phái của Bảo Lạc Hoàng và Tuyên tướng…

Nào ngờ bọn họ mưu tính đã lâu, nhưng người tính không bằng trời tính, để Hoàng đế và Tuyên Trọng An tránh được kiếp nạn này.

Việc này vừa điều tra không lâu đã tra ra một Các lão phu nhân trong triều và một người dùng mưu binh pháp nổi danh khắp thiên hạ là người của Hoắc gia. Bà ta còn xúi giục con cháu làm chủ sự ở Binh bộ giúp bà làm mấy việc. Vừa phát hiện ra manh mối liền tra đến cùng, rất nhiều quan viên trong triều đều dính líu đến vụ án này mà không hề hay biết, âm thầm giúp kẻ địch do thám quân tình, đưa bản đồ phòng thủ tuyến Tây Bắc đến tay kẻ địch.

Bảo Lạc tức giận đến mức la mắng to mấy ngày trong cung, lúc lên triều thì khàn giọng đến mức không nói nên lời.

May mắn thay, trong hai quân phủ của quân châu có một nửa đặt ở quân châu, Binh bộ vừa điều tra ra cùng lúc với triều đình. Còn một số sắp xếp của Lạc Châu ở phía Tây Bắc mà Binh bộ không hoàn toàn biết hết. Lúc này, bên phía Lạc Châu nhanh chóng điều động quân đội chạy tới ứng chiến trong trường hợp bị đại địch tập kích, mới có kết quả Đại Vi ép Hồ quân ra khỏi.

Nếu toàn bộ bản đồ phòng tuyến đều rơi vào tay Hồ địch thì có thể tưởng tượng ra kết cục.

Hình bộ cùng Đại Lý tự liên thủ cùng nhau thẩm tra ra chân tướng, sau khi quan viên trên triều biết chuyện, ai nấy đều chảy mồ hôi ướt đẫm lưng. Nếu như mấy năm nay không giao cho Quân Châu đóng giữ phòng tuyến Tây Bắc, dựa theo binh lực của doanh trại cũ đóng quân trước kia, dưới tình huống đối phương biết người biết ta thì có thể chỉ trong vòng vài ngày, bọn họ sẽ bị Hồ quân xâm chiếm, đại quân sẽ kéo đến kinh thành.

Khả năng này làm cho triều đình chướng khí mù mịt im lặng sau một đêm, không ai dám bàn bạc về chuyện đại chiến trước mặt thánh thượng. Đối với quyết sách của thánh thượng, tạm thời bọn họ đánh mất dũng khí thượng tấu.

Lúc này, bởi vì mấy năm qua con cháu trong tộc làm quan trong triều nên Phụng Tả tướng Phụng Tiên Thừa Phụng gia có tự tin nhiều hơn. Bởi vì trưởng tử Phụng Cảnh Ty cũng tham dự vào chuyện mưu sát quân vương và công hầu đại thần, là hắn dùng người của cha hắn đưa thuốc nổ vào hai nha môn của Tả Hữu hai tướng, mua chuộc được người trong nha môn nên cả nhà Phụng gia cũng bị áp giải vào thiên lao.

Phụng Cảnh Ty xảy ra chuyện, trước khi Ngự lâm quân đến bắt người Phụng gia, hắn bị huynh đệ trong tộc đến tính sổ. Trong lửa giận ngút trời của Phụng gia, thê tử hắn đỡ thay phu quân một đao, đã chết trong cuộc tranh đấu loạn lạc. Ngay sau khi nàng nhắm mắt, Phụng Cảnh Ty không tránh khỏi cơn thịnh nộ của huynh đệ trong tộc, theo bản năng cầm đao lên chặn đao trước mặt con trai đang khóc lóc. Trước khi hắn bị Ngự lâm quân bắt giữ, chính thê và trưởng tử của hắn đều đã chết. Bởi vậy, Phụng Cảnh Ty ở trong đại lao nhìn thấy Tuyên Trọng An liền nguyền rủa Tuyên Trọng An và phủ Quy Đức Hầu Tuyên thị cả nhà không thể chết tử tế, rủa thê nhi nhà Tuyên tướng có kết cục giống thê nhi của hắn.

Đầu tiên Tuyên Trọng An không giết hắn, sau khi Hình bộ và Đại Lý tự thẩm vấn xong thì hắn mới cầm đao lên, nhìn rõ vào mắt Phụng Cảnh Ty, một đao đâm vào tim Phụng Cảnh Ty, chặt đứt mạng sống của hắn. Mấy ngày sau, hắn mới trở về Hầu phủ.

Hắn vừa hồi phủ lập tức nói với Hứa Song Uyển: “Cho dù có người nguyền rủa chúng ta không chết tử tế thì ta cũng phải để bọn hắn chết trước ta.”

Hắn rũ mắt nhìn bụng nàng, nói: “Con không có cũng được.”

Hắn lại mở mắt: “Nhưng nàng phải sống.”

Hứa Song Uyển gật đầu, không tranh cãi với hắn, cũng không nói nhiều mà chỉ nói: “Được.”

Mấy ngày nay Tuyên Trọng An chạy tới chạy lui giữa hoàng cung và nha môn. Đêm nay, hắn sốt cao trong phủ, khi tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Hắn nằm trên giường hai ngày, mới có sức xuống đất đứng vững.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, hai bên thái dương hắn đã có tóc bạc, công tử Hầu phủ kiêu ngạo tao nhã của Đại Vi đã có thêm vẻ tang thương. Tuyên Hoành Đạo gặp lại trưởng tử gật đầu thỉnh an, ông giật mình một lúc lâu, không biết nói gì.

Phủ Quy Đức Hầu tồn tại đến nay thật ra cũng không may mắn chút nào.

Tuyên tướng lại lên triều, tuổi tráng niên tóc bạc doạ trên dưới triều đình sợ hãi. Bởi vậy, có người kính nể hắn, càng kính trọng và khâm phục hắn, nhưng cũng có người sâu trong lòng không phục, ghen ghét hắn. Thậm chí, còn có người không hiểu vì sao hắn bất tử, thầm cười trong lòng khi người khác gặp hoạ nhưng ngoài miệng lại giả thương xót nói mấy câu như Tuyên tướng thọ phúc chưa cạn.

Sau khi hạ triều, Bảo Lạc đợi nghĩa huynh được triệu tới ở Thái Cực điện. Hắn nhìn bên tóc mai của nghĩa huynh đã xám trắng, cả ngày chẳng thốt ra được một câu.

Hắn im lặng không nói, Tuyên Trọng An đợi một lúc không đợi được nên mở miệng trước, khoé môi cong lên: “Ngài đây là cũng bị sợ?”

Bảo Lạc không lên tiếng, dừng một lát mới đáp: “Huynh nói xem chúng ta đây là có tội gì?”

Bọn họ dù có ngăn cơn sóng dữ như thế nào, cũng sẽ bị người không ngừng kéo vào vách núi không đáy, căn bản cũng không có một ngày nghỉ ngơi.

Dù cho bọn họ cố gắng xoay chuyển tình thế đến đâu thì cũng sẽ bị người ta liên tục kéo vào vực sâu không đáy, vốn dĩ không có ngày nào được nghỉ ngơi.

Bảo Lạc cũng không biết liệu có một ngày cái gọi là thịnh cảnh mà bọn họ mong muốn có trở thành hiện thực không, nếu như bọn họ không làm được thì sao? Còn nếu thực hiện được thì sẽ như nào? Bọn họ lấy mạng ra giành được ngày ấy, còn hậu nhân chỉ trong một ngày hoặc vài năm sẽ có thể biến công sức cả đời bọn họ hoá thành tro tàn, có đáng không?

“Còn tại vị thì còn mưu chính.” Tuyên Trọng An thấy hắn sắc mặt u ám, vành mắt xanh đen, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén trong veo. Bảo Lạc có thể không biết dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn này của hắn bây giờ thật giống một đế vương: “Ngài không phải thánh thượng, thần không phải Thừa tướng thì chưa chắc có thể sống thoải mái như hiện giờ.”

“Nhưng ít nhất có thể sống thoải mái.” Bảo Lạc thản nhiên nói.

Hắn không cần vì để cân bằng hai bên mà làm một đế vương chẳng thể yêu hận theo ý mình.

Tuyên Trọng An mỉm cười.

“Có đáng không?” Bảo Lạc lại hỏi.

“Đáng.” Tuyên Trọng An cũng biết Bảo Lạc mệt mỏi, tình cảnh của Bảo Lạc càng khó khăn hơn hắn, cũng khổ sở hơn hắn, bởi vì chí hướng của hắn vốn không ở hoàng cung và thiên hạ, nhưng hoàng cung này và thiên hạ Đại Vi càng cần Bảo Lạc hơn hắn. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: “Ít nhất, ngài có thể để cho nhi tử của ngài sống không giống ngài, ngài có thể để cho nhi tử của ngài kế thừa thiên hạ khác với thiên hạ mà ngài kế thừa, vậy đã đủ đáng giá chưa?”

Thấy hắn còn cười, Bảo Lạc trợn to hai mắt, vỗ bàn nói: “Ngươi đúng là nghĩ thoáng!”

“Mấy ngày trước, tẩu tử ngài nói với thần là đối với nàng, thần chỉ cần có thể cố gắng sống tốt trước mắt nàng là tốt rồi. Thần càng tham lam hơn nàng một chút, đó chính là cười sống đến cuối cùng mới tốt. Nếu bị tức chết hoặc là bị phiền chết, vậy thì không đáng.” Trong mắt Tuyên Trọng An lộ ra ý cười, mỉm cười nói với Bảo Lạc: “Ngài ngẫm lại, sáng nay bách quan im lặng bái lạy trước mặt ngài, người nào người nấy giống như bị rút đầu lưỡi, ngài đi cũng không có một bóng, cũng không dám đứng lên. Loại thịnh cảnh này có mấy triều gặp được?”

Bảo Lạc giễu cợt: “Lúc lão súc sinh tại vị, trong kim điện có nhiều thêm mấy thị vệ mang đao, đám người lấy gió bẻ măng này cũng không có mấy ai dám lên tiếng.”

“Sao ngài không mang theo mấy thị vệ mang đao.”

Bảo Lạc liếc nhìn hắn, sau đó mở miệng, giọng điệu đã tốt hơn: “Tẩu tử có sao không?”

“Không sao, đứa nhỏ cũng giữ được.”

“Chẳng trách huynh cười được.” Mấy năm nay Bảo Lạc đã sống nội tâm và thâm trầm hơn nhiều, nhưng ở trước mặt Tuyên tướng vẫn giữ nguyên mấy phần âm dương quái khí trước đó: “Trẫm nghĩ nếu bọn họ xảy ra chuyện thì chắc huynh không cười được.”

“Cũng bởi vì bọn họ không xảy ra chuyện, giống tiểu Thái tử và Hoàng hậu của ngài không xảy ra chuyện thì ngài cũng sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta ngồi vững ở vị trí này một ngày thì có thể để bọn họ yên tâm thêm một ngày.” Tuyên Trọng An thấy Bảo Lạc lại im lặng, hắn cũng dừng một chút mới nói tiếp: “Thánh thượng, cái gọi là vì nước vì dân, thật ra là vì nhà chúng ta và quốc thiên hạ.”

Tiêu Bảo Lạc nghe vậy cười khổ rồi thở dài.

Hắn phải thừa nhận là đi tới bước này, không phải hắn không có đường lui mà là không thể lui.

Thiên hạ này có tâm huyết của hắn trong đó.

Từ ngày hắn đồng ý làm Hoàng đế, dường như vận mệnh của hắn đã sắp đặt giữa những tầng mây, tựa như hắn nói muốn làm một Hoàng đế giống Tiêu Bảo Lạc thì hắn đi được một bước sẽ phải theo đến cùng.

Nhất là trong mấy ngày nay, hắn phát hiện nếu nghĩa huynh đột nhiên không còn, chỉ cần hắn còn sống một ngày thì phải chống đỡ thiên hạ.

Thiên hạ này là của hắn, là trách nhiệm của hắn, là hắn phải gánh vác, nghĩa huynh đã không còn là lý do để hắn chống đỡ nữa. Bảo Lạc tự hỏi liệu nghĩa huynh có biết cảm giác này của hắn như nào không?

Có lẽ huynh ấy đã biết? Lúc này, Bảo Lạc Hoàng nhìn Tuyên tướng trước mặt mỉm cười với mình, hắn nghĩ trên đời này chắc là sẽ không có ai hy vọng hắn mạnh mẽ hơn nghĩa huynh.

Bảo Lạc cũng dần giải toả được cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào trong lòng mấy ngày qua. Người trước mắt này đã hoàn thành lời nhờ vả của mẫu thân hắn với phủ Quy Đức Hầu khi còn sống, nhận trách nhiệm của huynh thay cha chăm sóc hắn cả đoạn đường, giúp hắn lớn lên thành một nam nhân chân chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện