Hoàng đế nổi trận lôi đình trên triều, đám triều thần cũng im re. Nếu không xảy ra chuyện thì tốt, xảy ra chuyện thì đều bị người ta nhìn chằm chằm.

Bảo Lạc xả giận trên triều xong. Lúc trở về hậu cung thì hắn cười đến lăn lộn trên long sàng của Vinh Phượng cung. Hoàng hậu nương nương lặng lẽ nhìn kỳ tài có một không hai này, không nói nên lời.

Trước giờ nàng không biết, còn có nam nhân hài lòng khi bị cắm sừng.

Nhưng nàng đúng thật đã thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng cũng đã rơi xuống. Buổi tối, nàng có thể ngủ yên, không còn gặp ác mộng nữa.

Nàng ngủ ngon, Bảo Lạc cũng yên lòng.

Về chuyện tuyển tú, Hoàng hậu chưa từng nói một từ “không”, ngay cả sắc mặt khó coi cũng chưa từng biểu lộ ra. Có lúc hắn không nhịn được, còn kích động nàng vài câu, không muốn để nàng nhẫn nhịn, nhưng ngày ấy nói chuyện với nghĩa huynh, hắn đã sáng tỏ thông suốt.

Tháo chuông cần người buộc chuông. Khúc mắc của Hoàng hậu đến từ hắn, người có thể tháo cũng chỉ là hắn. Hắn có thể dành thời gian và tiền bạc để cân bằng triều đình, còn để Hoàng hậu sinh con dưỡng cái cho hắn an tâm, việc này có gì không thể? Nghĩa huynh nói đúng, hắn đối xử với người ghét hắn muốn chết còn bày ra vẻ mặt ôn hoà, vậy thì đối xử với người mình yêu tốt hơn chút thì có sao?

Còn có người dám ăn hắn chắc?

Bảo Lạc vừa nghĩ xong, lập tức để Giang Phong xử lý giúp hắn những chuyện này.

Hắn không ngại tự cắm sừng cho mình, hắn cũng chẳng cần mỹ sắc.

Mỹ sắc này không phải thứ mà người như hắn có thể sở hữu. Trái tim hắn trước giờ luôn nhỏ, nhỏ đến mức chỉ một thê tử và mấy đứa con cái đã lấp đầy.

Bảo Lạc không nói cho nghĩa huynh biết chuyện mình làm. Tuyên tướng không biết, nhưng Tuyên tướng rất hiểu hắn, sau khi lạnh lùng nhìn qua thì trong lòng cũng rõ mười mươi.

Không chỉ có hắn, đám thần tử thân cận với Hoàng đế cũng không phải chưa từng nghĩ đến. Chỉ là chuyện Bảo Lạc Hoàng làm quá kinh thiên động địa, không giống chuyện nam nhân có thể làm ra. Cho nên dẫu bọn họ nghi ngờ thì cũng dừng lại ở đó, không dám nghĩ có bàn tay thánh thượng đứng sau những chuyện này.

Không giống Tuyên tướng, chỉ nghĩ đầu đuôi câu chuyện một chút, kết hợp với số lần mà đám nhân mã Ngự lâm quân điều động thì đã chắc chắn việc này do Bảo Lạc làm.

Đến tháng tám, Thánh thượng và Hoàng hậu chỉ chọn mười tú nữ tiến cung, chuyện tuyển tú này có chút sóng gió nhưng cũng chẳng ai nghị luận. Có hai đại thần vì chuyện xấu của nữ nhi, đã bị thánh thượng chửi mắng đến mức không dám vác mặt vào triều. Nếu không phải thật sự luyến tiếc cởi bộ quan bào trên người kia thì bọn họ đều muốn cáo lão hồi hương, không muốn lên triều lại chạm phải khuôn mặt âm u của thánh thượng nhìn bọn họ.

Tháng chín, Hứa Song Uyển tiến cung.

Hoàng hậu được chẩn ra mạch song thai. Bảo Lạc rất lo lắng, năn nỉ nghĩa huynh để tẩu tử hắn tiến cung.

Hứa Song Uyển tiến cung nhìn thấy Hoàng hậu, phát hiện Bảo Lạc lo lắng cũng không phải không có lý do. Bụng Hoàng hậu rất lớn, hiện tại đã được năm tháng, còn lớn hơn thời điểm nàng mang thai Ngọc Quân chín tháng. Mà bây giờ, Hoàng hậu ăn gì nôn ấy, cả người ngoại trừ bụng thì trên người chẳng thấy thịt. Nếu như không nhìn vào bụng thì chẳng phát hiện là phụ nhân mang thai.

Hoàng hậu tuy gầy nhưng rạng rỡ. Hứa Song Uyển ngồi còn chưa đầy một nén hương, đã thấy nàng ấy nôn hai lần, nhưng mỗi lần nôn xong, Hoàng hậu đều ngẩng mặt lên cười, không nhìn ra buồn bã.

Tháng trước, Đan Cửu đã rời kinh. Hứa Song Uyển tự nhẩm trong lòng, tiểu Dược Vương mang theo rất nhiều dược liệu để làm việc thiện dọc đường. Theo kế hoạch là trên đường hắn trở về Dược Vương cốc, mỗi lần đi ngang qua các châu phủ, trấn, huyện đều phải dừng lại giảng giải phương thuốc lo liệu cho cuộc sống hằng ngày cho dân chúng địa phương, dạy bọn họ tự mình tìm nguyên liệu phối thuốc. Mỗi nơi ở lại ít nhất năm đến sáu ngày. Quá trình này rất chậm, ước tính lúc này hắn nhiều lắm mới chỉ qua một châu. Hiện tại phái người tìm hắn trở về, truyền lời cộng thêm đường về, cũng chỉ khoảng mười ngày là hắn có thể vào kinh.

Nhưng tìm hắn quay lại thì sẽ làm chậm trễ hành trình trở về Dược Vương cốc, càng làm lỡ chuyện lần này hắn ra Dược Vương Cốc làm vì thiên hạ…

Trái tim thầy trò Dược Vương ở trong dân không tại triều. Bọn họ đã làm rất nhiều vì phủ Quy Đức Hầu, không thể lúc nào cũng làm vướng bận bọn họ. Hứa Song Uyển ngẫm nghĩ rồi nói với Hoàng hậu nương nương: “Thánh thượng kính thần làm trưởng tẩu, lại thấy thần cùng tuổi ngài, hơn nữa thần cũng đã sinh hai đứa con nên có thể an ủi ngài mấy câu. Thần muốn chăm sóc ngài nhưng không thể lúc nào cũng kề bên, nhưng nói chuyện với ngài, thần thấy thần vẫn có năng lực. Thần nghĩ mấy ngày nay, cách năm sáu ngày, thần sẽ tiến cung thỉnh an ngài, trò chuyện với ngài. Ngài xem, chuyện này…”

Nàng còn chưa nói xong đã thấy Hoàng hậu nương nương liên tục gật đầu: “Vậy được, được được, làm phiền tẩu tử.”

Hứa Song Uyển thấy nàng ấy gật đầu rất nhanh, có vẻ không hề có ý chống đối, lòng nàng liền thả lỏng.

Thật ra nàng hơi sợ.

Hiện tại, nàng và Hoàng hậu có thể duy trì quan hệ ta cung ngươi khiêm[1] ở chung thì đã chẳng hề dễ dàng. Ở giữa, âm mưu lớn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ đã bị bại lộ, kẻ chưa thành công thất bại nửa đường càng dày đặc. Hứa Song Uyển hơi sợ nàng đã quá gần Hoàng hậu, nếu ở giữa xảy ra thêm vài chuyện thì e là nàng và Hoàng hậu chẳng thể duy trì quan hệ kính sợ tránh xa.

Nhưng chuyện so với Hứa Song Uyển nghĩ thì sáng tỏ hơn nhiều. Phải nói, lúc trước, nàng nhìn trúng khí khái quang minh lỗi lạc trên người Hoàng hậu vẫn không thay đổi. Nàng ấy vẫn là Tề gia cô nương cứng cỏi hồi xưa, cũng không bị thâm cung chật hẹp gập ghềnh biến thành một dáng vẻ khác. Nàng ấy đối xử với Hứa Song Uyển vẫn tự nhiên hào phóng, thẳng thắn chân thành, đây là chuyện mà Hứa Song Uyển không nghĩ tới.

Hứa Song Uyển trở về nói chuyện này với trưởng công tử, cũng cảm thán Hoàng hậu và thánh thượng còn xứng đôi hơn trong suy nghĩ trước kia của nàng.

Tuyên trưởng công tử quan tâm đến thánh thượng, nhưng chẳng quan tâm Hoàng hậu. Hắn nghe vào một bên tai, cũng không hỏi nhiều. Cơ mà, lúc trò chuyện với Bảo Lạc nhắc tới Hoàng hậu, hắn liền truyền lại lời của Uyển Cơ cho Bảo Lạc.

Bảo Lạc đắc ý, trở về lập tức nói cho Hoàng hậu nghe.

Khi Hoàng hậu nhìn thấy Hứa Song Uyển, cũng nói đùa với nàng rằng thánh thượng nghe nàng khen bọn họ là trời đất tác hợp, đắc ý đến mức muốn vểnh đuôi lên trời. Hứa Song Uyển thấy nàng ấy nói cũng không giấu được nụ cười, che miệng vừa cười vừa nói. Nàng dịu dàng nhìn dáng vẻ xinh đẹp xinh đẹp của Hoàng hậu động lòng người, ý cười trên môi không giảm.

Nàng không nói, thật ra nàng muốn nói đây là chính cảm tình tốt đẹp có thể mang lại cho người ta những tháng ngày tốt lành. Bảo Lạc che chở Hoàng hậu, để Hoàng hậu có thể giữ được đức tính tốt đẹp nhất. Nàng ấy không cần hao tổn tâm cơ để duy trì sủng ái, cũng không cần vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn nào. Bàn tay nàng ấy sạch sẽ, trái tim cũng trong sạch. Nàng ấy được quý trọng sủng ái thì sao lại không rực rỡ chói mắt, làm cho người ta hoa mắt chứ?

Tương tự, Hứa Song Uyển rất thích Hoàng hậu như vậy. Người hạnh phúc và chuyện vui vẻ có thể khiến người ta vui mừng.

Một năm trôi qua, Hoàng hậu đã hạ sinh một đôi long phượng thai vào đầu xuân. Lúc này, tiết xuân tràn ngập đất trời, Đại Vi bốn phương đều bắt đầu gieo hạt làm nông. Các thương nhân bắt đầu ra ngoài kiếm sống, còn các thư sinh mang đến một ít tin tức tốt vì quê hương bọn họ. Cả triều vui mừng, ngay cả đám quan thế tộc năm ngoái không kiếm được tiền, nhìn thấy không khí này, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ hoà nhã.

Tề gia bên tây bắc chúc mừng Hoàng hậu nương nương, đưa tám trăm tám mươi tám con ngựa thượng hạng đến tặng lễ, gần một nghìn con tuấn mã chạy trong kinh thành, khiến lòng dân chúng trong kinh đều ngứa ngáy. Con trẻ trong nhà lại lăn lộn đòi phụ mẫu một con ngựa.

Hai năm nay, trường ngựa Tề gia đã cải tử hồi sinh. Không chỉ có thế, người trong tộc Tề gia dẫn theo người bản xứ của bọn họ làm mua bán dược liệu. Người bên phía tây bắc không cần triều đình hạ lệnh, tự mình dẫn một đám đông đến Liễu Châu, bắt đầu bám rễ sinh chồi[2] ở Liễu Châu non xanh nước biếc.

Lâm Bát Tiếu dâng tấu chương, nói rằng cho hắn thêm mười năm, hắn có thể biến Liễu Châu thành một Kim Hoài khác của Trung Nguyên.

Vượt qua hai năm khó khăn nhất, rất nhiều chuyện vui dồn dập truyền tới kinh thành sau khi Hoàng hậu hạ sinh đôi long phượng thai. Bởi vậy, thanh danh hiền đức của Hoàng hậu liền vang khắp thiên hạ.

Kỳ thi mùa xuân năm nay do Tuyên Trọng An chủ trì, vì thế mà Tuyên tướng lại có thêm một nhóm học sinh.

Triều đình có vẻ tốt lên, nhưng hắn cũng nhiều việc hơn, có khi hắn còn quá mệt mỏi, ngất đi giữa buổi lên triều được đưa về phủ Quy Đức Hầu. Bởi vậy, triều đình đại loạn, Tuyên đảng và phe khác đối chọi gay gắt vì chuyện hắn ngất xỉu, lúc lên triều hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.

Nói đến đây, quan hệ giữa phe phái cũ và Tuyên tướng vẫn rất tốt, nhưng lúc này bọn họ cũng mong Tuyên Trọng An có thể chết bất đắc kỳ tử. Tâm sức của Tuyên Tả tướng quá đáng sợ, chỉ trong vài năm, người nghe mệnh lệnh của hắn càng ngày càng nhiều. Cho dù là người của bọn họ, rất nhiều người đã vô tình đầu nhập môn hạ của Tuyên tướng, vượt qua bọn họ sai khiến.

Nhưng người của Tuyên tướng đảng đa số là quan chức mới vào triều, nhưng bọn họ cũng có lòng riêng, trái tim không cùng một phương. Khi Tuyên tướng ở đây, dù có kiêu căng khó thuần đi chăng nữa cũng sẽ thành thật bị hắn dụ dỗ, nhưng một khi hắn vắng mặt, giống như trong núi không có đại vương, chim trong rừng cũng không nghe sai khiến. Hơn nữa, bởi vì phàm là người có tài đều kiêu ngạo, bản lĩnh và tính tình không nhỏ, ai cũng không phục ai. Tuyên tướng không ở nhà được mấy ngày, liền nghe nói chuyện trong triều loạn như ma, vừa lên triều đã cãi nhau.

Ngày ấy, Bảo Lạc vào triều, dẫn theo một đám thị vệ đeo đao đi phía sau, Tuyên Tả tướng không lên tiếng, chỉ dõi theo Tả tướng phu nhân mặt mày lạnh lùng với ánh mắt trông mong. Khuôn mặt tuấn tù gầy gò thoạt nhìn rất đáng thương.

Chỉ là Tả tướng phu nhân không bị lay chuyển, không định thả người, ngược lại tiểu Ngọc Quân thấy phụ thân đáng thương, sờ cằm hắn nói: “Cha nghe lời, nương sẽ không mắng cha nữa.”

Tuyên Tướng ôm con vào lòng, lại nhìn về phía nương của hài tử.

Ngày hắn được khiêng về, tay Hứa Song Uyển run cả ngày, ngay cả việc cầm ly còn không vững. Nếu như không phải trước mặt có người nàng phải chăm sóc thì nàng đã ngã xuống.

Lúc này, đừng nói trượng phu dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, chính là hắn kề dao lên cổ nàng, muốn đi ra ngoài hắn cũng chỉ lau cổ nàng xong rồi đi.

Hầu phủ đã hoàn toàn do Hứa Song Uyển làm chủ, trong phủ chỉ nghe nàng sai khiến từ lâu. Hiện tại, cho dù lão Hầu gia Quy Đức Hầu tổ chức yến tiệc đãi khách trong phủ thì cũng để người ta hỏi ý con dâu bên này trước. Tuyên tướng muốn xuống giường bệnh lên triều đình, thật đúng là phải để nàng gật đầu mới có thể xuống. Bằng không, hắn vừa rời nhà thì đừng nghĩ có thể dễ dàng quay về.

“Ừ, chàng nghe Ngọc Quân.” Thấy hắn còn nhìn mình, Hứa Song Uyển sờ mắt hắn một lúc, vẻ mặt thản nhiên: “Nếu chàng đi rồi lại bị khiêng về, ta thấy đến lúc đó ta phải nằm cùng ngài, chờ con cái bưng thuốc đưa nước cho chúng ta.”

Tuyên Trọng An im lặng ngay tức khắc.

Đến khi chuyện Bảo Lạc cầm dao chém người trong triều đình truyền đến tai hắn, hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ đuổi Tuân Lâm lên triều.

Năm nay, Tuân Lâm mới trúng cử, ngay cả tiến sĩ còn chưa phải. Hắn lên triều chính là đứng thay vị trí của huynh trưởng nên còn hơi ngượng ngùng căng thẳng. Chờ đến lúc lên triều, giữa miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm của quan viên, hắn lắp bắp mãi, ngay cả câu nói lưu loát cũng không nói ra miệng, còn chưa tập trung thì hắn đã đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức chẳng dám trở về Hầu phủ.

Bảo Lạc dẫn hắn trở về Thái Cực điện. Thấy tiểu đệ xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, hắn vỗ vai Tuân Lâm, nói: “Không trách ngươi, đây là một đám yêu ma quỷ quái. Mỗi buổi sáng sớm trẫm đều phải hít sâu một hơi, gánh đao nhấc búa mới dám vào triều.”

Hiện giờ, quan viên mới không ngại phiền quá nhiều, các quan to phe phát cũ cũng một thân khí thế, không còn dáng vẻ gặp như khi gặp Tuyên tướng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, trực tiếp khai đao “nhân từ”, khó mà trấn áp được đám người này…

“Này, theo thần nghĩ, việc này không giống.” Tuân Lâm vẫn lắp ba lắp bắp.

“Hả…” Bảo Lạc bật cười: “Có gì mà không giống? Ngươi nghĩ như nào?”

Năm nay đã tốt hơn nhiều so với mấy năm trước.

Năm ngoái, ba tháng đầu năm đều chẳng nên chuyện, bây giờ mười ngày nửa tháng đã xong xuôi. Đừng thấy hiện nay triều đình tranh đấu, cũng bởi vì năm nay hai phe phái mới và cũ nổi giận đùng đùng, trong lòng có ân oán. Tả tướng chưa đổ, chỗ dựa không có mặt, bọn họ lập tức muốn nâng phe phái mới, hai phe mới là Lại bộ và Hộ bộ không ai phục ai, đều muốn ép đối phương trở thành đứng đầu Lục bộ. Không có ai nhìn, bọn họ bắt đầu thừa cơ đấu đá.

Tuân Lâm đã nghe huynh trưởng phân tích tình huống, nhưng nhìn bên ngoài khác hoàn toàn lúc chen chân vào. Nói và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau. Thấy dáng vẻ há hốc mồm của Tuân Lâm hôm nay, Bảo Lạc cũng biết hắn đã bị doạ sợ.
[1] Ý chỉ một người cung kính người kia khiêm tốn, kiểu dạng có qua có lại.

[2] Ý chỉ bắt đầu lập nghiệp, phát triển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện