Tuyên Trọng An tựa đầu lên vai nàng, nhắm chặt mắt lại.

Hứa Song Uyển kìm nén nước mắt: “Được rồi, thiếp ở đây, phu quân, thiếp ở đây.”

Có nàng, dù cho là núi đao biển lửa thì nàng cũng sẽ đồng hành cùng hắn.

“Chúng ta vào đi, thay quần áo, đi xem ngoại tổ phụ. Ông vừa tỉnh, biểu cữu và biểu huynh không ở nhà, chàng đi trước xem ông.”

Tuyên Trọng An vừa nghe thì mắt nhanh chóng mở ra, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

“Ngoại tổ phụ?” Hắn khàn giọng nói.

“Ừ?” Hứa Song Uyển không nghe rõ.

Hắn buông nàng ra, nhanh chóng chạy vào. Hứa Song Uyển không hiểu vì sao hắn đứng yên một lúc, rồi lại thấy người vừa chạy vào nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng.

“Uyển Uyển, ta muốn thay quần áo, còn phải gội đầu.” Hắn nói.

Hứa Song Uyển nhìn hai mắt hắn sáng lên, không biết xảy ra chuyện gì; nhưng nàng mỉm cười nhìn ánh mắt yêu tha thiết.

Nàng cười gật đầu, lau vết bẩn trên mặt hắn: “Vậy thì đi nào.”

**

Trước khi bắt được Đào Tĩnh, để tránh Đào đảng phản công nên Bảo Lạc đã phái tất cả những người đáng tin cậy đến mấy nơi rất quan trọng. Triều đình vẫn còn hắn và nghĩa huynh hắn trấn giữ nên không loạn được, nhưng mấy nơi có Đào đảng thì không dễ khống chế; đặc biệt, Đào Tĩnh còn có mấy đồ đệ nhi tử rất lợi hại đã có thế lực một phương, cho nên Khương lão gia và công tử thân mang thánh chỉ đi đến nơi đó để khống chế Đào đảng trước khi xảy ra chuyện.

Có thể nói Khương gia bán mạng vì thánh thượng, bán mạng cho nhà mình; nhưng nói bọn họ vì Hầu phủ, bán mạng cho Tuyên Trọng An cũng chẳng quá. Tuyên Trọng An xoã một mái tóc nửa ướt quỳ gối trước mặt ngoại tổ phụ, hắn dập đầu với ông trước.

Khương lão thái gia vừa tỉnh, còn chưa biết chuyện bên ngoài. Lúc này, ông cũng mới tỉnh chứ không có sức và tinh thần, chỉ với tay ra ngoài giật giật với cháu trai.

Tuyên Trọng An quỳ tiến lên, nắm chặt tay ông.

“Ta không sao.” Lão thái gia dùng sức nắm tay cháu ngoại, nhìn hắn với ánh mắt yêu thương.

Sau đó, ông nhìn về phía con dâu trưởng.

Khương Đại phu nhân do dự một chút, cuối cùng chỉ đành thở dài rồi nói với những người ở đây: “Được rồi, để lão thái gia ở cùng biểu công tử một lát.”

Đoàn người lui ra, Hứa Song Uyển cũng đi theo ra ngoài.

Khương Đại phu nhân nhìn về phía nàng: “Cháu…”

Không ở trong đó à? “Cháu dẫn mẫu thân đi nghỉ một chút.” Hứa Song Uyển khom người với bà.

Nàng vẫn chưa nói là bên phía công công vẫn chưa tới. Nàng đã phái hộ vệ trong nhà đi gọi người, còn hai canh giờ nữa là đến đêm, e là đã xảy ra chuyện rồi.

Nhưng bây giờ Khương gia vừa bận vừa loạn, trượng phu của nàng mới tắm rửa sạch sẽ, đã qua chỗ ngoại tổ phụ. Lúc này, nàng cần phải hỏi tình hình trước để lúc hắn ra có thể báo cho hắn biết chi tiết hơn chút.

“Được, đi đi.” Khương Đại phu nhân cũng không nhiều lời. Sao lão thái gia xảy ra chuyện, nhị đệ tức còn chưa tra ra được nên cần bà phải đến giúp một tay. Ngoài ra, bà còn phải trông bên chỗ lão thái gia, mấy ngày nay bà không dám rời đi.

Hứa Song Uyển đi tới chỗ bà bà được Ngu nương đỡ. Nàng thấy vẻ mặt tiều tụy của bà bà thì dừng một lát, không báo chuyện công công có khả năng xảy ra chuyện cho bà mà ra hiệu cho Ngu nương đỡ bà ra ngoài trước.

Chờ bà vừa đi, Hứa Song Uyển lập tức nói với Thải Hà: “Gọi A Mạc lại đây.”

“Vâng.”

Hứa Song Uyển không rời khỏi cửa, Khương Trương thị thấy nàng chờ người ở đây thì gọi thủ hộ của Khương gia cách xa một chút. A Mạc nhanh chóng đến đây, trong miệng còn đang nhét bánh màn thầu chưa nuốt xuống.

“Thiếu phu nhân.” Hắn vừa nhai vừa hàm hồ nói.

“Chỗ ngươi có người không?”

A Mạc sửng sốt, vội vàng mạnh mẽ nuốt khô bánh bao trong miệng, nhai cũng chưa nhai: “Có!”

“Nô tài đến Khương phủ vào giờ Mùi, trước khi tới đã phái hai đạo nhân mã, một đường đi Hình bộ, một đường đi tới Công bộ. Hiện giờ trưởng công tử đã tới nhưng Hầu gia còn chưa tới, cũng không có ai đến báo cho Khương phủ…”

Bây giờ đã đến giờ Dậu, A Mạc tính toán canh giờ rồi lập tức nói: “Bây giờ nô tài sẽ dẫn người tới Công bộ.”

“Chia làm ba đường, một đường đến Công bộ, một đường tới Hầu phủ, một đường hỏi thăm trên đường giữa Công bộ và Khương phủ xem…”

“Vâng.” A Mạc hành lễ rồi quay đầu rời đi.

Hứa Song Uyển phân phó xong rồi mới ra cửa, sau đó dẫn người tới chỗ bà bà nghỉ ngơi ở Khương phủ.

Nàng vừa đi qua liền nghe Ngu nương nói phu nhân mới uống thuốc an thần đã ngủ. Hứa Song Uyển thấy bà ngủ, thầm nghĩ cũng tốt.

Ngủ được là tốt rồi.

Lúc này, Hứa Song Uyển đều cảm thấy tính tình bà bà không thích gánh vác chuyện cũng có chỗ tốt của bà.

Nàng chuẩn bị trở về viện của lão thái gia. Không ngờ, còn chưa đi khỏi chỗ nghỉ thì Phúc nương đến gọi nàng, nói: “Tiểu trưởng công tử chơi một mình trên kháng một lát, vừa nãy nghe được ngài đã tới liền muốn xỏ giày đi, nô tỳ thấy có vẻ muốn đi tìm ngài.”

“Chưa ngủ?”

Phúc nương lắc đầu.

Hứa Song Uyển lại quay người lại trở về gian phòng của Vọng Khang ngốc.

Vọng Khang đang duỗi chân ra để thím Kiều Mộc giúp cậu mang giày. Nhìn thấy mẫu thân đến, cậu cười rất tươi.

Hứa Song Uyển cũng trả lại con một nụ cười. Nàng đi qua nhận giày giúp con xỏ vào, vừa đi giày cho con xong thì nàng ôm lấy con, cười nói: “Hôm nay Vọng Khang không quấy, còn chưa đi ngủ?”

Vọng Khang núp mặt vào vai nàng, cười hì hì.

Nhìn thấy mẫu thân, thấy nụ cười trên khuôn mặt mẫu thân; người không khóc, Vọng Khang cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, cậu vui vẻ hẳn lên.

Hứa Song Uyển ôm con đi ra ngoài: “Chúng ta đi tìm phụ thân.”

Vọng Khang gật đầu, ôm cổ mẫu thân không buông.

Tay con quấn chặt hơn trước một chút, Hứa Song Uyển nghĩ thầm chắc là hài nhi sợ hãi.

“Phụ thân ở chỗ tằng ngoại tổ phụ, chờ gặp tằng ngoại tổ, Vọng Khang chào tằng ngoại tổ, vấn an được không?”

Vọng Khang gật đầu: “Được ạ, Vọng Khang biết làm.”

Cậu sẽ chắp tay hành lễ, phải cố gắng làm cho tằng ngoại tổ nhìn.

Hứa Song Uyển ôm con đi qua. Trong phòng còn đang nói chuyện, nàng cũng không cho người vào bẩm mà ôm Vọng Khang ngồi ở phòng ngoài chờ người đi ra.

Vọng Khang thường ngủ trưa. Hôm nay cậu không ngủ, nhưng lúc dựa vào lòng mẫu thân, cậu ngồi một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới nên cậu liền ngủ một lúc trong lồng ngực của mẫu thân.

Ngu nương muốn qua ôm cậu, Hứa Song Uyển khẽ nói với nàng: “Để ta ôm một lúc.”

Nàng chờ ở bên ngoài nửa nén hương mới đợi được người đi ra.

Hứa Song Uyển ôm Vọng Khang đón hắn. Tuyên Trọng An không hề nghĩ ngợi mà mở rộng vòng tay, ôm hai mẫu tử vào lồng ngực, hôn lên mái tóc của nàng.

Hai người đi theo phía sau hắn là Tô thái y và Tôn đại phu. Hai người này vừa nhìn thấy đôi phu thê nhỏ ôm nhau thì rất thức thời bước nhanh lui ra ngoài.

Hạ nhân cũng biết điều vội vàng rời khỏi cửa.

Hứa Song Uyển ôm hài nhi dựa vào vai hắn một lúc. Thấy hắn ôm bọn họ mãi không buông thì nàng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Ôm thêm một lúc.” Tuyên Trọng An ấn đầu nàng xuống vai.

“Mỏi tay.” Tuyên thiếu phu nhân cười cười, nói ở bả vai hắn.

Tuyên Trọng An bất lực thở dài rồi buông nàng ra, ôm đứa bé đang ngủ trong tay nàng lại đây, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu một cái, mắng: “Quỷ đòi nợ.”

Hắn không nhịn được mà bóp mũi con trai mình.

Thấy nhi tử lại chu môi, uốn éo đầu rồi lại ngủ thiếp đi thì hắn dở khóc dở cười, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.

Hứa Song Uyển vuốt mái tóc đen của hắn, mỉm cười nói: “Thiếp đang cầm buộc tóc của chàng, chàng ngồi xuống để thiếp vấn tóc cho.”

Tuyên Trọng An vội vàng ôm hài tử đi tìm một cái ghế không có tựa lưng ngồi xuống. Chờ Uyển Cơ vừa đứng ở phía sau thì hắn lập tức tựa nửa người trên vào bụng dưới của nàng.

Hắn ôm nhi tử dựa vào nàng, thoải mái thở dài một hơi.

Ai nói nữ tử không bằng nam nhi? Ở nhà, Uyển Cơ của hắn chính là trời, giúp hắn chống đỡ tất cả tai nạn và khổ đau, là chỗ hắn có thể ỷ lại, cho hắn nơi nương tựa, giúp hắn chống đỡ gia đình.

Thấy hắn tựa vào người mình không nhúc nhích, Hứa Song Uyển cười cười, nhẹ đẩy bờ vai lấy tóc dài của hắn ra rồi để cho hắn ngồi sát hơn.

Nàng dùng tay chải tóc hắn, dịu dàng nói: “Nếu như không có chuyện gì thì thiếp định để mẫu thân ở đây hai ngày, còn thiếp không ở lại. Phủ của hai chúng ta gần, thiếp định đưa Vọng Khang ngồi ở đây một lúc rồi đến chiều trở về, đợi sức khoẻ của ngoại tổ phút tốt hơn chút rồi tính sau.”

“Có vất vả quá không?” Tuyên Trọng An ngẩng đầu nhìn nàng.

“Không vất,” Hứa Song Uyển cười nhẹ với hắn: “Chàng bận, thiếp muốn tận hiếu thay chàng và Vọng Khang, chưa hẳn giúp được việc khó, chỉ là muốn biểu lộ tâm ý.”

Cữu mẫu Khương gia và biểu tẩu, biểu đệ tức đều có thể làm, không có việc của nàng; nhưng nàng lại đây ngồi một lúc, hỏi thăm lão nhân gia thêm hai câu thì đây chính là tâm ý.

Nếu như xảy ra chuyện thì nàng có thể giúp đỡ, vậy thì đúng lúc.

Nàng không có năng lực gì quá lớn, nhưng dưới tình huống Khương cữu gia và các biểu huynh đệ đều không ở nhà; nàng là Thiếu phu nhân của Hầu phủ có thể dùng người của Hầu phủ, vào lúc này liền có chỗ dùng.

Tuyên Trọng An không nhịn được mà mạnh mẽ quay đầu lại rồi vùi mặt vào trong bụng cô. Một lát sau, hắn rầu rĩ nói: “Vất vả cho nàng.”

“Không vất vả.” Hứa Song Uyển mỉm cười nói.

Thực sự không vất vả, chỉ là có chút thôi. Nỗi vất vả đã biến mất sạch bong dưới phản ứng của hắn.

Đây vốn là việc khi nàng đảm đương con dâu Hầu phủ nên làm, không có ai khen cũng phải làm. Nhưng nàng đã làm, làm tốt, đã nhận được lòng chân thành từ hắn, vậy thì chút vất vả này chẳng đáng là bao.

Con người ấy mà, chính là như vậy. Mệt mỏi về thể xác có đáng gì, miễn là vì gia đình, vì những người yêu thương. Dẫu tận lực thì những vất vả cực nhọc cũng có thể bỏ qua, trong lòng chỉ còn lại dư vị ngọt ngào.

“Được rồi…” Thấy hắn vẫn không động đậy, Hứa Song Uyển đành xoay đầu hắn qua.

Hắn ngồi tư thế này lâu thì Vọng Khang cũng không thoải mái.

Tuyên Trọng An đành ngồi thẳng người. Hứa Song Uyển giúp hắn buộc tóc xong, mới nói cho hắn chuyện của công công. Sau khi Tuyên Trọng An nghe nàng nói đã phái bọn A Mạc ra ngoài thì hắn chỉ gật đầu, trầm giọng nói: “Chắc là không có chuyện gì lớn, ta đã phái nhân mã bảo vệ bên phía phụ thân từ lâu, chắc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chờ một lát xem.”

Ngoại tổ không xảy ra chuyện, lý trí của Tuyên Trọng An lập tức khôi phục lại. Chỉ là, đầu óc minh mẫn nhưng có nhiều chuyện, sau một lúc nhẹ nhõm này thì phía sau còn vô số trận chiến chờ hắn dẫn đầu đánh. Hiện giờ, bên phía phụ thân không có ai tới báo, cũng chưa có tin tức gì. Thời gian còn ngắn, xem ra là không có chuyện lớn, nhưng cũng chưa chắc chắn. Tuyên Trọng An hít sâu một hơi rồi đứng lên, đặt hài nhi vào trong tay Uyển Cơ, lưu luyến ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mở miệng: “Ngoại tổ phụ ngủ rồi, bây giờ Nhị cữu mẫu đang trông bên cạnh. Nàng ôm Vọng Khang đi nghỉ ngơi một lát, không cần lo lắng chuyện của phụ thân, ta sẽ đi xem bây giờ.”

Hứa Song Uyển gật đầu, ôm hài nhi đi theo phía sau hắn.

Tuyên Trọng An đi vài bước, thấy phía sau còn có người thì hắn quay đầu lại nhìn nàng.

Hứa Song Uyển cong mắt: “Tiễn chàng vài bước.”

“Đi thôi, đi nghỉ ngơi, nàng mệt rồi.” Hứa Song Uyển nhìn nàng cười cong mắt, trong lòng vừa ngọt vừa chua xót. Hắn đưa tay vuốt mặt nàng mấy lần mới thôi.

**

Hứa Song Uyển đi qua chỗ bà bà. Nàng ôm Vọng Khang chợp mắt một lát, chợt nghe hạ nhân báo, nói là Hầu gia đã trở về Hầu phủ, nhưng vì trên đường ông bị người của Đào đảng làm bị thương nên không tiện tới đây.

Hứa Song Uyển thở phào nhẹ nhõm. Nàng đến chỗ bà bà, nói cho bà nghe chuyện của công công. Tuyên Khương thị vừa nghe trượng phu bị thương thì không nhịn được đấm ngực mà khóc: “Rốt cuộc kiếp trước ta tạo nghiệt gì, ông trời muốn phạt ta như nào?”

Hứa Song Uyển sửng sốt vì lời nói của bà.

Ngoại tổ phụ không xảy ra chuyện, công công cũng chỉ bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tất cả đều đã thoát khỏi cái chết thì đã là điều may mắn nhất, sao lại khóc? Sao lại nói những lời như này?

Phải biết rằng khi một nhà xảy ra chuyện, đặc biệt khi mọi thứ ập đến cùng lúc, còn chưa xảy ra chuyện xấu thì kị nhất không nên nói lời xui xẻo. Điều này không làm cho mọi chuyện tốt lên mà chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, khiến cho tâm trạng của người bên cạnh nặng nề hơn, hoàn toàn vô ích.

Hiện giờ tốt nhất nên là về nhà thăm công công, để tâm trạng hoảng sợ của ông vơi bớt.

“Mẫu thân, phụ thân không có việc gì, chúng ta chỉ cần trở về chăm sóc cho người là tốt rồi.” Cũng may, xưa nay tính tình của Hứa Song Uyển ôn hoà. Sau khi sửng sốt một lát, nàng thầm nghĩ tính tình của bà bà chính là như vậy, thật sự không cần để trong lòng. Nàng khẽ khuyên bà: “Chờ người trở về, nhìn thấy người, biết được ngoại tổ phụ không sao thì chắc phụ thân cũng thoải mái hơn nhiều.”

“Đúng, đúng, đúng, đúng…” Tuyên Khương thị liên tục đáp lại, lập tức xốc chăn xuống giường, vội vàng nói với bà tử và nha hoàn: “Mau tới đây trang điểm cho ta, ta muốn trở về.”

Bà tử nha hoàn vội qua. Hứa Song Uyển nhìn bà, thấy tinh thần của bà không tệ lắm thì thu hồi tầm mắt.

Nàng không cảm khái gì nhưng Ngu nương và Phúc nương bên người nàng đều thở dài.

Phu nhân, phu nhân à…

Mấy chục năm rồi mà bà vẫn như một ngày chẳng thay đổi. Phủ Quy Đức Hầu không sập, thật sự là liệt tổ liệt tông Hầu phủ phù hộ, chỉ là đáng thương cho trưởng công tử và Thiếu phu nhân.

Tuyên Trọng An nhận được tin tức trước, nhưng lúc này hắn không trở về. Hắn điều một đội nhân mã từ Hầu phủ tới bảo vệ Khương phủ. Dù sao Khương phủ cũng chỉ là nhà quan lại bình thường, không giống phủ Quy Đức Hầu là khai quốc nhất phẩm đại hầu. Có thể nuôi dưỡng hộ vệ trong nhà lên tới một trăm hai mươi người, còn có hộ viện; mà nhà quan lại bình thường, dù cho hộ viện vượt quá năm mươi thì đều bị nhét vào tội nuôi dưỡng tư binh.

Người bên Hầu phủ vừa tới, Tuyên Trọng An tự mình mang theo người rồi thương lượng với Đại cữu mẫu về nơi hộ vệ trông coi thì nghe hạ nhân Hầu phủ tới báo, nói phu nhân cùng Thiếu phu nhân muốn trở về.

Tuyên Trọng An suy nghĩ một lát, không mở miệng để các nàng chờ mà xoay người dặn dò A Mạc, bảo hắn dẫn người đưa bọn họ về trước.

Hứa Song Uyển nghe được hắn lên tiếng thì lập tức dẫn theo mẹ chồng lòng nóng như lửa đốt trở về, nhưng nàng bảo Phúc nương dẫn theo Vọng Khang ở lại, chờ Tuyên Trọng An chuẩn bị trở về thì ôm hài như mà Phúc nương đưa tới.

Vọng Khang ngủ một lát, lúc này đã tỉnh. Cậu nhào vào lòng phụ thân, ôm cổ phụ thân rồi mềm mại nói một câu: “Phụ thân, Vọng Khang đói bụng.”

Nghe giọng nói của hài nhi còn vương vấn cơn buồn ngủ, cả người Tuyên Trọng An đang căng thẳng chợt thả lỏng vai. Hắn ôm Vọng Khang lên kiệu, vỗ lưng con rồi nói: “Ngủ thêm một lát đi, đợi về đến nhà sẽ để mẫu thân con cho con ăn.”

“Còn có bát cơm lớn, bánh bao lớn.” Vọng Khang lớn tiếng nói.

Tuyên Trọng An không nhịn được mà nở nụ cười. Hắn sờ cái bụng bé mà to của con, thở dài nói: “Tiểu quỷ ham ăn.”

“Người ấy, người mới là đại quỷ ham ăn.” Vọng Khang bị phụ thân sờ đến ngứa ngáy, cười to.

**

Tuyên Đức Hầu bị chém một nhát vào lưng, hơi sâu, nhưng cũng may không làm tổn thương đến xương. Cho dù đau đến không thể thẳng lưng, ngủ cũng chỉ có thể nằm sấp.

Vọng Khang thấy tổ phụ đáng thương. Cậu ngồi trên giường thổi lưng tổ phụ hơn nửa canh giờ, còn cẩn thận bóp chân cho tổ phụ, rất là hiếu thuận.

Tuyên Hoành Đạo hữu kinh vô hiểm. Ông nói với trưởng tử, từ lúc này đến lúc kết thúc thì ông sẽ không đến Công bộ ngồi, làm giám sát hầu nữa.

Tránh xảy ra chuyện làm liên luỵ người nhà.

Ngày hôm sau, Tuyên Trọng An đi ra ngoài từ sớm. Tuyên Hoành Đạo muốn đến Khương phủ thăm nhạc phụ, Tuyên Khương thị ngập ngừng giữa phụ thân và trượng phu một lúc, nhỏ giọng khuyên trượng phu vài câu: “Nếu không chờ chàng khoẻ hơn chút hẵng đi? Phụ thân thiếp đã không sao rồi, biết chàng bị thương còn đến thăm ông thì trong lòng ông không thoải mái đâu.”

“Không phải nói như vậy. Hôm qua không đến thì đã là ta là bất hiếu, hôm nay không đến nữa thì là do ta không phải.” Tuyên Hành Đạo cũng biết phu nhân nghĩ cho mình, nhưng ông không chung suy nghĩ với phu nhân. Nhạc phụ lao lực bôn ba nửa đời vì phủ Quy Đức Hầu bọn họ, thậm chí còn đánh cược cả tính mạng nhiều lần, lần này lại bị liên luỵ vì Hầu phủ. Dù cho chỉ còn lại nửa cái mạng, để người đỡ thì ông cũng phải đỡ qua.

Tuyên Khương thị cũng không phải là người có chủ ý, lại nghe lời phu quân răm rắp. Thấy ông mở miệng nói lời này thì bà gật đầu, lại nói: “Thiếp đi theo chàng.”

Tuyên Hoành Đạo vỗ vỗ tay bà. Thấy đôi mắt hồn nhiên của bà, trong lòng ông vừa vui vừa khó chịu.

Nếu như người một nhà đều sống tốt, bà không rành thế sự, cứ lấy ông làm trời là được. Nhưng ngôi nhà này không còn như trước đây, chỉ có ông và bà, và Trọng An chưa trưởng thành. Sau này, Tuân Lâm được sinh ra, Trọng An lớn lên gánh vác gia đình, rồi có Vọng Khang. Chờ Tuân Lâm trưởng thành, lập gia đình cưới vợ sinh con, sau này Vọng Khang cũng lớn lên, vậy thì cái nhà này càng lớn hơn rồi…

Nhà lớn thì nhiều việc. Nếu như bà không xảy ra chuyện thì còn tốt, nếu xảy ra chuyện thì liên luỵ đến con cháu, còn cả truyền thừa của Hầu phủ lớn mạnh…

Không biết nói với bà thì bà có hiểu không.

Thực sự dạy không thông thì Tuyên Hoành Đạo cũng đã nghĩ kỹ. Chờ qua mấy năm nữa, hắn sẽ truyền lại vị rồi dẫn theo bà đến nơi không người ẩn cư.

Buổi sáng, Tuyên Hoành Đạo dẫn theo thê tử đến Khương phủ. Hứa Song Uyển thấy công công đi qua nên ngày hôm nay nàng không tới. Ngày hôm sau, lúc nàng tới thì gặp được Dư phu nhân đến thăm Khương lão thái gia.

Dư gia Minh Cừ cô nương không đến, nhưng đưa tới tấm lòng cho lão thái gia, tặng một quyển kinh thư mà tối hôm qua nàng ấy chép cả một đêm.

Lúc Hứa Song Uyển muốn đi, Dư phu nhân đi theo phía sau nàng. Hai người đứng ở một góc Khương phủ nói chuyện.

Dư phu nhân cũng không rụt rè quá nhiều với Hứa Song Uyển. Bà nói: “Uyển cô nương, ngày đó ở nhà các ngươi gặp Khương đại phu nhân bọn họ, nhà ta vô dụng từ lúc thấy Ngũ công tử…”

“À.” Hứa Song Uyển cười nhạt một tiếng, đáp một tiếng.

“Nói không sợ cô nương xấu hổ thay nhà chúng ta. Ngày đó, Minh Cừ gặp công tử xong thì tương tư thành bệnh…” Dư phu nhân cười khổ một tiếng sau đó lại vui mừng nói: “Khương gia nhà như vậy, đúng là nhà người tốt. Không sợ cô nương chê cười, không chỉ là nó vừa ý mà ta cũng vừa ý, đặc biệt là khi phụ thân nó biết chuyện này thì ngày nào cũng giục ta đến cửa tìm cô nương nói chuyện này. Trước đó ta cứ nghĩ, việc cô nương mai mối giúp chúng ta thì chính là cô nương để mắt đến Minh Cừ, sao có thể không nói với Khương gia. Thế nên ta tới cửa làm phiền cô nương, ta đợi Khương gia cho ta tin chính xác rồi mới nói với cô nương một tiếng.”

“Đây là tin chính xác?” Cho nên đến nói với nàng? Hứa Song Uyển nhìn bà, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Dư phu nhân cũng muốn cười, nhưng bà vẫn nhịn xuống, không tiện tuỳ ý bật cười ở nơi Khương gia đông đúc trông gà hoá quốc. Đây chính là nhà chồng tương lai của nữ nhi, bà muốn giữ mặt mũi cho Minh Cừ nên chỉ đành gật đầu rồi nói: “Đúng. Nhị phu nhân nói với ta, việc này chờ ngũ công tử trong nhà trở về thì sẽ để cho công tử dẫn theo mai mối mang nhạn tới cửa.”

“Cung hỷ cung hỷ, đây là đại hỷ.”

“Đúng…” Dư phu nhân thấy ý cười tràn ngập trong mắt nàng, cả người sáng ngời như hoa xuân, biết nàng thật lòng vui mừng cho bọn họ thì bà cũng chẳng nhịn được niềm vui trong lòng. Bà càng hướng về Khương phủ và phủ Quy Đức Hầu nên không khỏi muốn nói nhiều thêm hai câu với Uyển cô nương để biểu lộ sự cảm kích của mình. Bà đến gần Hứa Song Uyển, khẽ nói: “Lão gia nhà chúng ta cũng là một người không có năng lực gì, mấy năm qua ngoại giao hồ bằng cẩu hữu nhiều không đếm xuể. Ta nghe ông ấy từng nói, trong đám bằng hữu rượu thịt của ông ấy có một lão gia hoả ghi chép sổ đen cho Đào phủ. Ông ấy có nói, trong tay chủ tử trong phủ có một quyển sổ đen, đều là việc cống nạp của các nơi trong những năm gần đây. Người nào cống cái gì thì hắn đều nhớ rõ ràng. Ta từng thay lão gia chiêu đãi người kia vài lần, cũng từng thấy hắn chỉ điểm học vấn cho con cháu trong nhà. Không giấu gì cô nương, ta thấy hắn giống người có bản lĩnh.”

Cho nên lời này của bà vẫn có bốn, năm phần thật.

Có điều, Dư phu nhân cũng không dám nói toẹt ra, chỉ nói tiếp với nàng: “Ta biết người như nào thì nói với cô nương người thế ấy. Là thật hay giả thì vẫn cần các người đi tra.”

Hứa Song Uyển không ngờ có thể nghe được chút tin tức từ bà, lập tức gật đầu với bà: “Thẩm nương yên tâm, trong lòng Song Uyển tự có chừng mực.”

Xưa nay nàng làm người chu toàn, Dư phu nhân chính là yên tâm về nàng nên mới dám mở miệng. Bà lập tức mỉm cười gật đầu với nàng.

Giữa người với người đều có qua lại mới có thể đi tiếp. Dư phu nhân cũng không phải có tính tình nhận không của người khác. Lúc này, thấy còn có tin hữu dụng, bà cũng mong việc này là thật, có thể giúp Uyển cô nương mới tốt.

Tiễn Dư phu nhân đi, Hứa Song Uyển cũng không trở về ngay. Nàng xoay người trở về Khương phủ, viết chuyện này ra rồi để hộ vệ đưa thư đến Hình bộ – nơi trưởng công tử đang làm việc.

Đào Tĩnh bị xét xử, chuyện này càng điều tra càng khiến người ta run rẩy đau lòng. Ở bên ngoài, Đào Tĩnh có hai mỏ vàng, chỉ có lão và hai đứa nhi tử biết nơi có mỏ vàng này. Hiện giờ, triều đình chỉ có thể suy đoán ra phạm vi chung của mỏ vàng này, nhưng cụ thể ở đâu thì không biết, chỉ có thể cạy ra từ miệng Đào Tĩnh.

Nhưng hiện giờ có sư gia viết sổ đen này, Hứa Song Uyển thầm nghĩ nếu có người thật thì có thể giúp đỡ việc khó khăn.

Hứa Song Uyển viết thư xong thì đến chỗ lão thái gia rồi kể cho ông nghe chuyện này.

“Mặc kệ là thật hay giả, đây là manh mối, đáng để điều tra.” Khương lão thái gia lập tức gật đầu, nói xong thì ông quay đầu cười với Nhị nhi tức: “Ngược lại để cho con tìm được một thông gia thông minh.”

Nhị phu nhân sảng khoái mỉm cười: “Ngày đó đối mắt, con hỏi Ngũ lang, Ngũ lang còn đỏ mặt, vừa nhìn đã biết là hài lòng. Nó đã gật đầu, hôm nay Dư phu nhân lại có lòng mang theo lễ vật đến thăm ngài. Hồng sâm thượng đẳng đúng là thích hợp nhất cho ngài tẩm bổ. Con liền nghĩ đến cô nương gia tốt như vậy, gia giáo tốt như vậy, định trước rồi nói sau, đỡ để người ta cướp đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện