Hứa Song Uyển nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi.
Nàng không quan tâm những người này làm quỷ liệu có bỏ qua cho mình không, nàng cũng chẳng sợ.
Những người này khi còn sống đã là ác quỷ.
Nàng cũng chẳng cảm thấy trượng phu mình hay Bảo Lạc hoàng sẽ sợ.
Trong bọn họ vốn dĩ luôn có ác quỷ đang ngự trị.
Tuyên Trọng An vén tóc mai của nàng, nhìn thê tử đang cực kỳ bình tĩnh, cất giọng: “Định hành hình Hoắc Văn Khanh vào sáng mai.”
Đại Thái tử chỉ là trò cười.
Hắn đã làm Thái tử gần mười năm trong hoàng cung to lớn này nhưng lời nói của hắn chẳng có trọng lượng. Hắn chưa từng có tình với thiên hạ, chưa hề có ân với mọi người trong cung; mặc dù đã chết rồi nhưng cũng chỉ có vài người chiếm lợi buông vài câu đáng tiếc, mà đáng tiếc không phải là cái chết của hắn, mà là quyền lợi đi cùng cái chết của hắn.
“Hoắc gia thì sao?” Hứa Song Uyển đã mở miệng.
“Bọn họ chuyển ra khỏi kinh thành, đi tới Lịch Tây, bên kia là Phong Thiệp.” Phong Thiệp là người của hắn, có thể trông coi Hoắc gia.
“Đồng ý rồi?”
“Hừ, không đồng ý thì chẳng lẽ để bọn họ thân bại danh liệt sống tạm bợ đời đời kiếp kiếp ở kinh thành à?” Đây không phải tính tình của người nhà họ Hoắc, bọn họ không nhẫn nhục được, phải chịu cảnh này.
“Có thể đông sơn tái khởi không?” Hứa Song Uyển lại hỏi.
Tuyên Trọng An cúi đầu hôn lên môi nàng, hai mắt càng ngày càng lạnh: “Sẽ không để bọn họ có cơ hội ấy.”
Biện pháp của hắn là để bọn họ đi tới Phong Thiệp bên Lịch Tây.
“Còn đám Đào các thủ thì như nào?” Lần này không chỉ là giết gà doạ khỉ, việc Hứa Song Uyển muốn cũng không chỉ là chém đầu mấy người.
“Vây cánh của hắn đông đảo, lần này sẽ làm yếu đi sức ảnh hưởng của hắn ở bên kia, cũng sẽ có vài người xem tình thế mà xa lánh hắn…” Tuyên Trọng An không tiện nói mấy lời không hay với nàng, chỉ nói đến đây: “Yên tâm đi, hắn không sống được lâu nữa đâu.”
Hứa Song Uyển nghe đến đây liền giẫy giụa đứng lên, muốn xuống giường hầu hạ hắn cởi y phục.
Tuyên Trọng An không cản, tuỳ theo nàng.
Sau đó đôi phu thê lại lên giường nằm, sau một lát Tuyên Trọng An đã ngủ, Hứa Song Uyển ôm đầu hắn, nhìn đèn đuốc trong góc phòng, vẫn chưa nhắm mắt.
**
Hoắc quý nữ bị hành hình ở lãnh cung, Hứa Song Uyển không cách nàng ta quá xa, nàng ở thiên điện thấy Trương Tài chỉ còn thoi thóp hơi thở.
Hôm qua, Trương Tài cũng ở lãnh cung, nấp trong góc có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Hứa Song Uyển nghe nói người bên kia đã chết thì mới quay đầu nói với Trương Tài đang ngồi bên cạnh: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Trương Tài run lẩy bẩy, khuôn mặt không còn xinh xắn như trước, chỉ còn lại sợ hãi và tuyệt vọng.
“Để nàng ta uống ngụm nước.” Hứa Song Uyển.
Không, nàng không muốn chết, nàng không muốn chết đâu! Nhưng nàng đã hai ngày chưa uống nước, ngay cả nói lắp cũng chẳng thể thành lời, cả người không có sức lực, chờ người vừa đè vào người nàng ta, nước vừa chạm vào môi thì miệng nàng ta lập tức vô thức mở ra, tham lam uống lấy uống để.
Trương Tài khóc nấc lên.
Xưa nay nàng không biết mình sẽ rơi vào tình cảnh này, dù cho là độc dược, dù cho nàng không muốn chết nhưng thân thể tự chủ trương không theo ý mình…
Sau khi Trương Tài uống nước xong thì thân thể dần dần ấm lên, nàng ta run rẩy rồi gào khóc, nhưng một lúc sau, nàng ta phát hiện mình vẫn chưa chết.
Nàng ta ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Song Uyển.
“Chỉ là nước.” Hứa Song Uyển quay mặt đi, nhìn cánh cửa to đang mở, cảm thấy gió lạnh bên ngoài thổi vào, gió thổi làm rối một bên tóc mai của nàng, nhưng chưa từng xáo trộn đôi mắt trong vắt của nàng.
“Tuyên, Tuyên phu nhân…” Trương Tài liếm môi, nàng ta đột nhiên nhìn thấy đường sống, bỗng hiểu ra rằng vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu này mới thật sự là người lương thiện, vừa này để người ta dìu mình ngồi dậy, giờ lại cho mình uống nước đều không phải muốn doạ mình hay muốn mình chết, chỉ là làm cho mình dễ chịu hơn: “Ngài muốn hỏi gì thì ta đều nói, ta nói hết.”
Hứa Song Uyển nhìn nàng ta.
“Hoắc phế phi chết rồi, vừa xong.” Nàng đã mở miệng: “Hiện giờ ngươi đang nghĩ gì?”
Trên mặt Trương Tài vừa ánh lên sức sống, một lúc sau lại mất đi, nàng ta rụt vai, rũ đầu xuống.
Cả tiểu điện lại rơi vào im lặng.
Hứa Song Uyển không ép hỏi, để mặc nàng ta lặng im không đáp.
Gió thổi mang theo khí lạnh, nàng gật đầu ra hiệu cho Ngu nương đi đóng cửa.
Nàng cũng quấn chặt áo lông trên người để mình ấm hơn.
Đã hai buổi tối nàng chưa ngủ đủ giấc, chỉ chợp mắt vài lần, nhưng không sao buồn ngủ nổi.
“Tuyên, Tuyên phu nhân…”
“Hả?”
Trương Tài thấy nàng nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng như có ngọn lửa không tên, cuối cùng nàng ta đã mở miệng, đáp: “Là ta bị nàng ấy mê hoặc, nàng ấy nói Hoàng Hậu là con rối của ngài, là tai mắt ngài thả trong cung, chỉ có loại trừ nàng, vạch trần ngài thì thánh thượng mới nhìn rõ chân tướng…”
Sẽ nhìn thấy mình, thấy tấm lòng của mình.
“Ngươi tin nàng ta?” Hứa Song Uyển nhìn Trương Tài, khẽ hỏi: “Trước đây các ngươi rất quen?”
Trương Tài không hiểu ý nàng, nhưng nàng ta từ từ lắc đầu dưới ánh mắt dịu dàng của nàng.
“Chúng ta xem như đã từng quen biết nhỉ?” Hứa Song Uyển cười: “Cũng xem như từng hợp tác.”
Vào ngày thành hôn của Bảo Lạc, các nàng có chung trách nhiệm đó là thủ Vinh Phượng cung kín kẽ không một lỗ hổng, Hứa Song Uyển chợt nhớ tới mình rất thưởng thức động tác nhanh nhẹn của Trương Tài, làm việc có chừng mực, cũng vui lòng bày tỏ sự thưởng thức và tôn trọng vị nữ quan đại nhân này.
Nàng cho rằng, Trương Tài ít nhiều cũng hiểu cách làm người của mình, biết thái độ của nàng với Bảo Lạc.
Trương Tài vẫn chưa hiểu ý, ngơ ngác nhìn nàng.
“Ngươi không tin ta, không tin thánh thượng, không tin Hoàng Hậu nương nương ở chung sớm chiều với ngươi; nhưng ngươi lại đi tin một người hiểu rõ nội tình trong cung, có mưu đồ với thánh thượng. Ngươi nói ngươi bị nàng ta mê hoặc, sao không nói rằng ngươi bị tâm ma của ngươi mê hoặc?” Hứa Song Uyển hỏi nàng ấy: “Thực ra ngươi chính là muốn làm hậu phi của thánh thượng, chỉ là nàng ta cho ngươi một cái cớ, phải không?”
Trương Tài bị nàng nhìn thấu, lòng bàn chân toát ra khí lạnh, nhanh chóng xoay mặt.
“Mấy ngày nay, ta vẫn luôn nghĩ vì sao các ngươi đều tin nàng ta. Trước đây ta thấy nàng ta rất lợi hại, kết quả phát hiện cũng không phải hoàn toàn như vậy, nàng ta chỉ là tìm đúng người, một người khác.” Hứa Song Uyển thở dài: “Nàng ta là loại người chủ động ra tay, giống như mèo mù cũng có thể vớ được chuột chết, dù sao nàng ta cũng có ý đồ riêng; huống chi, lòng người, là thứ khó có thể bị khiêu khích, người muốn càng nhiều, không chiếm được lại càng nhiều, không dùng người kích động cũng dùng người rục rịch, đã có cớ thì sao có thể thật sự tình nguyện đây? Ngươi nói xem có phải không?”
Trương Tài chảy nước mắt, lắc đầu, không dám nhìn nàng.
Trương Tài không nói lời nào, Hứa Song Uyển lại im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Trưởng công tử nhà ta đã nói trước với ta là nhất định không nên tin những người chưa hưởng qua mùi vị quyền lực mà miệng nói coi rẻ quyền lực, nhất định không nên tin những người chưa trải qua phú quý mà coi thường tiền tài. Đại ý chính là, không nên tin một người không có gì mà luôn miệng nói chẳng để ý, chưa từng có được thì không biết quý trọng, ít nhất là từng có được mới có tư cách nói nghĩ thoáng hoặc buông xuống; nhưng rất nhiều người không có được cũng không buông xuống, càng ngày chỉ càng tham lam, qua một thời gian dài thì sẽ nghĩ ngược lại quá khứ…”
Hứa Song Uyển dừng một chút, nhìn Trương Tài rồi mới lạnh nhạt nói tiếp: “Trước đây, ta không phải hoàn toàn đồng ý lời nói của chàng ấy, ta vẫn cảm thấy người trải qua đau khổ thì tâm chí chắc hẳn phải cứng cỏi hơn người bình thường, giống như trước đó ta cảm thấy ngươi có thể trở thành một nữ tử đặc biệt.”
“Ta đến gặp ngươi.” Hứa Song Uyển ngoảnh mặt, không nhìn Trương Tài nữa: “Là bởi vì trước đó thánh thượng hỏi ta liệu ngươi có thể đảm đương được trách nhiệm lớn không, ta nói với ngài ấy là ngươi làm được.”
“Ta…” Hứa Song Uyển đứng lên, thở dài, quấn chặt áo lông trên người, muốn sưởi ấm thân thể lạnh giá của mình: “Vẫn là nhìn lầm ngươi rồi.”
Nàng đành cười giễu.
Trượng phu nàng nói nàng nhìn như khoan dung thế tục nhưng trong xương vẫn còn mấy phần ngây thơ, luôn cảm thấy mỗi người đều sẽ quản lý bản thân, nhìn rõ chính mình, không bị dục vọng chi phối…
Nhưng trên thực tế, không phải ai cũng có năng lực ấy.
Trưởng công tử nhà nàng nói cũng không phải hoàn toàn đúng, Hứa Song Uyển thật ra không ngây thơ như vậy, trên thực tế nàng vẫn duy trì mấy phần thiện chí với nữ tử, luôn cảm thấy nữ tử sẽ chọn cho bản thân một con đường thích hợp nhất để sống tiếp.
Như Trương Tài, nàng cho rằng Trương Tài dựa vào năng lực xử lý cung vụ của bản thân, dựa vào nàng ấy đã từng giúp Bảo Lạc thì sẽ trở thành một nữ quan cực kỳ ưu tú và có địa vị, chứ không phải dựa vào thánh sủng, dựa vào thứ tình cảm không thuộc về bản thân mà chiếm lấy vinh hoa phú quý.
Đó là một con đường không đáng tin, nguy hiểm nhất cũng dễ thất bại nhất. Nàng cho rằng Trương Tài đã trải qua phức tạp, máu tanh và lên xuống trong cung có thể nhìn rõ.
Nhưng kết quả là nàng sai rồi.
“Tuyên…” Hứa Song Uyển tiến về phía trước hai bước, Trương Tài nghiêng đầu nhìn Hứa Song Uyển, môi nàng ấy run nhưng không nói nên lời.
Hứa Song Uyển bước ra cửa.
“Tuyên phu nhân.” Trương Tài gào khóc ở phía sau.
Hứa Song Uyển quay đầu lại, chán nản nhìn Trương Tài ngã trên mặt đất.
Không thể phủ nhận rằng nàng thích Trương Tài; người như Trương Tài, vừa thông minh còn có năng lực như vậy, là nữ tử biết chừng mực và tuỳ cơ ứng biến, bản thân đã rất đáng quý.
Dù nữ tử như vậy nhưng vẫn thua ở nửa đường, thua ở chỗ không nên tranh thủ bước trên con đường không đáng ấy.
**
Hứa Song Uyển rời cung đi tới chỗ Hoàng Hậu.
Trên đường, nàng nghe nói trước khi chết Hoắc phế phi muốn gặp mình một lần, nàng nghe xong bèn ngẫm nghĩ một lát, sau khi vào Vinh Phượng cung, hỏi Hoàng Hậu thì nàng mới gọi công công hành hình tiến vào.
Công công hành hình do dự một lát cũng không biết nói gì cho đúng, đến khi Hoàng Hậu bảo hắn nói thật thì hắn mới bẩm báo: “Vị phế phi kia nói xin ngài chăm sóc hài nhi của nàng ta một chút.”
Hứa Song Uyển nghe xong bèn cười giễu, nói với Hoàng Hậu: “Ngài xem, trong lòng các nàng chắc hẳn biết ta là người như nào, chỉ là lúc kiếm lợi phủ đầu thì không màng thứ khác, sống chết của ta cũng không quan trọng với các nàng, nhưng lúc hữu dụng lại nhớ đến ta.”
Hoàng Hậu nhìn nàng uể oải cười, trong lòng cảm thấy chua xót bèn nắm chặt tay nàng, gọi: “Tẩu tử.”
Hứa Song Uyển vỗ cánh tay nàng ấy, chờ công công hành hình lui ra sau thì nàng mới nói với Hoàng Hậu: “Dẫu trẻ con vô tội nhưng ta không xin các ngươi việc này. Ta không xin các ngươi là bởi vì ở chỗ của ta, hắn không thể sánh bằng các ngươi, để sự đáng thương đồng tình làm khó dễ các ngươi, lưu lại hậu hoạn cho các ngươi, vậy thì là lẫn lộn đầu đuôi.”
“Tẩu tử.” Hoàng Hậu vẫn nắm tay nàng không buông.
“Hoàng Hậu.” Hứa Song Uyển đến là để nói tạm biệt với nàng ấy, sau này nàng cũng không hay tiến cung, lần này rời cung tạm biệt cũng chắc là phải nửa năm một năm mới gặp lại, sau này có gặp cũng chưa chắc có thể nói ra như lần này nên nàng cũng chẳng giấu, nói toạc ra: “Lần này chúng ta chiếm thiên thời địa lợi, cũng là số phận tạo ra mới ép được bọn hắn xuống. Thánh thượng nhân từ, dân tâm đứng về phía chúng ta, cũng chính là thời phận đứng bên này, vận nước cũng đứng về phe chúng ta nên mới có kết quả lần đại biến này. Mà việc đây nói lên thánh thượng trị quốc và rất nhiều quan chức trong triều tận tâm vì thiên hạ là không thể tách rờ, cũng là ngài và thánh thượng giúp đỡ lẫn nhau, có ngài phân ưu phía sau thì thánh thượng mới có thể làm việc nghĩa không chùn bước ở tiền triều và thiên hạ, vì ngài và hài tử sau này nên thánh thượng mới ra sức chém giết, tận lực để tâm thì mới có quan viên và con dân sẵn sàng chết vì thánh thượng. Như vậy thì mới có thời đại của chúng ta, thời đại của Đại Vi, thời đại của thánh thượng và ngài; nó không hề mịt mờ, cũng không phải người tuỳ tiện tay không là có được, đây là nỗ lực của hàng trăm hàng vạn người bỏ ra.”
Hoàng Hậu nghe xong, lỗ mũi xót xa.
“Người như Hoắc phế phi, nói ra thì.” Hứa Song Uyển lại cười: “Vạn nhất không cẩn thận thì sẽ đẻ bọn họ thành công. Không nên xem thường sức mạnh của loại người này, tuy nói tà không thắng chính, chính đạo mới là đường thẳng nhưng tà khí vừa xâm lấn thì sinh linh sẽ đồ thán. Loại người như bọn họ, để một người sống sót thì phải hy sinh đến hàng ngàn, hàng vạn người phụng dưỡng bọn họ; loại người này nhiều hơn vài người thì quốc không ra quốc, dân không ra dân…”
Giống như tiên đế và triều đình, lão tại vị mười mấy năm mà làm suy tàn thời đại hoàng kim tích luỹ mấy đời chết theo; đến bây giờ, rơi vào trong tay Bảo Lạc là một quốc gia trống rỗng lung lay sắp đổ.
“Nhưng, người người đều muốn như bọn họ, dù là ta…”
“Tẩu tử!”
Hứa Song Uyển cười, vẫn nói tiếp: “Thái phi, Trương Tài, dù là ta, đều rất dễ đi đến con đường này. Ai không muốn cao cao tại thượng, nắm quyền sinh sát trong tay, vinh hoa phú quý? Nếu từng hưởng tư vị quyền lực thì sẽ rất khó cai, ngài nói xem có phải không?”
Dưới cái nhìn của nàng, Tề Lưu Uẩn từ từ gật đầu.
“Nhưng chúng ta không được.” Hứa Song Uyển muốn nói là ý này: “Nếu chúng ta không thể tiết chế bản thân thì thánh thượng, trưởng công tử và người theo bọn họ sẽ khó có thể bước tiếp trên con đường này. Đại Vi đã thủng trăm ngàn lỗ cần bọn họ toàm tâm toàn ý tu bổ, chúng ta không có một giang sơn có thể để chúng tuỳ ý phá hoại, sao chúng ta không giúp đỡ bọn họ tu sửa giang sơn này. Nếu cố gắng, có lẽ trong lịch sử trăm nghìn năm sau sẽ có tên của chúng ta, ngài nói xem có đúng không?”
Dù cho không có, nhưng chỉ cần từng làm, cố gắng, nàng nghĩ vẫn sẽ lưu lại dấu vết.
“Tẩu tử, muội hiểu ý tẩu.” Hoàng Hậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay nàng rồi nói: “Muội hiểu rõ.”
Hứa Song Uyển mỉm cười với nàng ấy.
Nàng biết Hoàng Hậu là nữ tử rất thông minh, tính cách kiên cường, làm người dũng cảm có trách nhiệm; nàng hy vọng hoàng cung sẽ không doạ dũng khí của nàng ấy lùi bước, sẽ không xoá đường đi.
Thiên hạ này có một quốc mẫu cứng cỏi kiệt xuất mới là phúc của nữ tử trong thiên hạ, sức ảnh hưởng của nàng ấy mới là vô tận.
**
Sau khi Hứa Song Uyển về phủ, hai ngày sau, trong triều nahnh chóng phái ra quan chức mới tuyển đến nơi khác nhậm chức, một lần đổi vô số đã gây nên chấn động trong kinh.
Rất nhanh, kỳ thi mùa xuân cũng sắp bắt đầu.
Các thư sinh tú tài đã đến kinh thành xắn tay áo, rất muốn có đất dụng võ.
Thời tiết cũng dần ấm áp hơn.
Hai tuần cuối tháng hai, có nhiều thương gia lục tục vào kinh khiến kinh thành náo nhiệt hẳn lên.
Trong khoảng thời gian này, Hoắc gia cũng lặng yên không một tiếng động rời khỏi kinh thành.
Đầu tháng ba, kỳ thi mùa xuân đến, Hứa Song Uyển lại có thai, tối hôm đó Tuyên Trọng An biết tin thì nhìn bụng của nàng cả đêm, cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ.
Cũng may, Tuyên tướng phu nhân vừa có thai thì chỉ thích ngủ, không bị chạm tỉnh.
Sau khi Bảo Lạc biết tẩu tử có thai bèn nói với Tuyên tướng: “Để tẩu tử sinh một nữ nhi, sau này làm thê tử của nhi tử đệ, huynh yên tâm đi, đệ chắc chắn sẽ dạy dỗ tốt Thái tử nhà đệ, nó nhất định sẽ theo lão tử là đệ, một đời chỉ có một Hoàng Hậu, không tiếc làm trâu làm ngựa cả đời cho Hoàng Hậu nương nương.””
Tuyên tướng nghe mà mí mắt cũng chẳng buồn nhếch lên, hắn vốn chẳng định gả nữ nhi làm thê tử của nhi tử Bảo Lạc.
Bảo Lạc quay đầu lại lập tức cáo trạng với Hoàng Hậu nương nương: “Trước đây hắn mạnh mẽ đánh ta một trận, ta không tính sổ, hiện giờ còn giận dỗi với trẫm, còn không định đính thông gia từ bé với trẫm, hắn lấy đâu ra mặt mũi ấy? Chẳng lẽ vì mặt hắn trắng hơn mặt trẫm một chút ư?”
Hoàng Hậu dở khóc dở cười, Tuyên tướng đánh hắn hai cái, hắn nhớ kỹ nên hai ngày liên tiếp không vào triều, chơi đùa hai ngày trong Vinh Phượng mới vào triều. Vừa yên lặng được lúc lại chạm phải Tuyên tướng, Tuyên tướng để ý đến hắn mới là lạ.
Tuy nhiên, bởi vì Tuyên tướng dạy bảo một trận, Bảo Lạc cũng không khó chịu khi thừa nhận hắn hơi quá mức xem tẩu tử là mẫu thân, chút khúc mắc trong lòng Hoàng Hậu cũng không còn.
Lúc trước, nàng cũng không phải không tin thánh thượng, càng không phải không tin vị phu nhân của phủ Quy Đức Hầu kia —— nàng thấy vị phu nhân này nhìn mặt của Tuyên tướng, nàng nhìn lại sắc mặt của trượng phu mình, Hoàng Hậu chỉ liếc qua thì tim đã đập nhanh vì sự dịu dàng trên mặt mày của nàng ấy.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, Uyển Cơ nữ tử trong miệng của trượng phu nàng ấy, là nàng ấy dùng toàn bộ sinh mệnh yêu tha thiết trượng phu…
Hoàng Hậu cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ khi nam tử như Tuyên tướng lại có một mình nàng ấy.
Chẳng ai nỡ phụ lòng tấm chân tình kia.
Hoàng Hậu có khúc mắc cũng chỉ là vì nàng quá quan tâm Bảo Lạc, nàng hơi ghen ghét tình cảm quấn quýt của Bảo Lạc đối với vị tẩu tử kia, nàng không thể không thừa nhận rằng vị tẩu tử kia kiêng kỵ là đúng, xa cũng đúng.
Lòng người không thể khống chế, cũng dễ bị cảm tình thúc đẩy đi làm ít việc biết rõ là sai. Hoàng Hậu thừa nhận lúc mình nghe được lời của Trường Tài, trong lòng như bị đánh một cái rất đau, suýt nữa bị đập tan.
Điều nàng muốn chính là sống tốt cả đời với Bảo Lạc, trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có mình nàng —— Bảo Lạc đã hứa hẹn với nàng, sau này mỗi ngày nàng đều ngóng trông đây là sự thật.
Sau khi vị phu nhân kia và Tuyên tướng đại nhân lần lượt tiến cung, răn dạy Bảo Lạc thì Hoàng Hậu mới hiểu rõ, thực ra đôi phu thê bọn họ là làm cho nàng xem.
Bọn họ dùng hành động cho thấy, nàng mới là người quan trọng nhất với Bảo Lạc. Hoàng Hậu nhận phần ân tình này nên trong lòng không còn khúc mắc, lại nhìn sự vô lại của Bảo Lạc thì đa số cảm thấy buồn cười, Bảo Lạc có tấm lòng son, lúc này nàng hoàn toàn hiểu rõ.
**
Hứa Song Uyển có bầu, Tuyên tướng đại nhân nhà nàng không cần nàng phái người giục cũng đúng giờ trở về phủ. Lần này mang thai, Hứa Song Uyển cực kỳ buồn ngủ, lúc trượng phu trở về đa số là lúc nàng đang ngủ, Tuyên Trọng An ngẫm nghĩ, bèn để người ta khiêng bàn to vào phòng ngủ, mang công vụ về xử lý trên bàn này.
Dù phòng ngủ lớn hơn nữa cũng không phải thư phòng, nếu hắn cần dùng đến văn thư và công văn cũng không tiện tìm; lại nói thêm, Vọng Khang rất nghịch, phụ thân về nhất định không an phận, sẽ không ngủ với nàng mà đi trêu phụ thân. Hứa Song Uyển khuyên con hai lần, con không nghe thì nàng cũng không khuyên nữa, một bên hắn làm việc, một bên là nhi tử lôi kéo tay hắn đấu trí so dũng khí.
Hai phụ tử thỉnh thoảng hạ thấp giọng nói chuyện, nàng ngủ rất ngon.
Bình thường, Hứa Song Uyển ngủ nhiều vào buổi chiều và ban đêm. Buổi sáng nàng dậy sớm, đầu tiên là hầu hạ trượng phu vào triều, còn muốn dẫn Vọng Khang đi thỉnh an với công công bà bà. Buổi sáng xử lý công việc vặt trong phủ, giữa trưa còn hầu bà bà dùng bữa, chuyện một ngày mới làm được bảy tám phần, đợi đến buổi chiều cũng hơi mệt mỏi, lúc bình thường cũng không làm nàng tỉnh được.
Ngày này buổi sáng, Hứa Song Uyển dẫn Vọng Khang tản bộ trong lâm viên, nghe Phúc nương bẩm báo công việc vặt trong phủ với nàng thì nghe người gác cửa tới báo, nói mẫu thân của nàng tìm đến cửa, nói là bệnh rất nặng, muốn gặp nàng một lần.
Sau khi Hứa Song Uyển nghe xong, đứng im một lúc lâu không nhúc nhích, mãi đến khi Vọng Khang không hiểu nhìn nàng, miệng thì gọi nương, thình thịch chạy đến thì nàng mới gật đầu, nói với người hầu: “Mời đến chánh điện đi.”
“Vâng.”
Người hầu lui xuống, Hứa Song Uyển lôi kéo tay của Vọng Khang đi về phía Thấm Viên, cúi đầu nói với con: “Đợi lát nữa Vọng Khang có muốn gặp ngoại tổ mẫu không?”
“Ngoại tổ mẫu?” Vọng Khang tò mò ngước đầu nhỏ lên.
“Là nương của nương, người sinh ra ta giống như ta sinh ra con ấy.” Hứa Song Uyển giải thích với con.
Vọng Khang gật đầu: “Muốn gặp.”
Tiểu trưởng công tử vừa dứt lời bèn cười khanh khách, bước chân nhỏ, vui sướng nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn ngoại tổ mẫu, sinh ra nương của Vọng Khang, Vọng Khang muốn làm kẹo cho ngoại tổ mẫu, để lát nữa tặng cho bà ăn.
Hứa Song Uyển cười nhìn hài nhi đang vui mừng.
Nếu có thể, nàng muốn để mẫu thân nhìn Vọng Khang, để mẫu thân biết nàng cũng có hài tử cần dựa vào mình lớn lên.
Hứa Tằng thị được vú già đỡ tiến vào phủ Quy Đức Hầu, bà mím môi, tay theo bản năng sờ về trâm cài đầu giấu trong tóc.
Trâm cài đầu này là một cây nhọn dài được cắt ra.
Bà hơi sợ, nhưng nghĩ tới tiền đồ của nhi tử, nghĩ tới thứ đồ vật mà vị các thủ kia đồng ý cho nhi tử thì bà không còn sợ hãi như vậy nữa.
Nhi tử không nên thân, chỉ hai năm đã tiêu sạch tiền của bà, cũng không giữ lại cho bà thứ gì, nhưng Du Lương không tốt cũng là cốt nhục của bà, là nhi tử của bà. Nếu bà không suy nghĩ cho hắn, không tính toán cho hắn thì ai sẽ giúp hắn suy nghĩ, tính toán? Dựa vào muội muội có tâm địa sắt đá kia ư? Không, người kia ích kỷ tuyệt tình, giống phụ thân của nó, tuyệt đối sẽ không giúp ca ca của nó.
Nó còn hại chết cả tỷ tỷ ruột, nghe nói tỷ tỷ bị nó đưa đến tây bắc, chết trên đường; thật đúng là kẻ vô tình nhẫn tâm, súc sinh ngay cả huynh tỷ ruột đều không màng. Hứa Tằng thị nghĩ, nếu người này do mình sinh vậy thì để mình chấm dứt đi.
Nàng không quan tâm những người này làm quỷ liệu có bỏ qua cho mình không, nàng cũng chẳng sợ.
Những người này khi còn sống đã là ác quỷ.
Nàng cũng chẳng cảm thấy trượng phu mình hay Bảo Lạc hoàng sẽ sợ.
Trong bọn họ vốn dĩ luôn có ác quỷ đang ngự trị.
Tuyên Trọng An vén tóc mai của nàng, nhìn thê tử đang cực kỳ bình tĩnh, cất giọng: “Định hành hình Hoắc Văn Khanh vào sáng mai.”
Đại Thái tử chỉ là trò cười.
Hắn đã làm Thái tử gần mười năm trong hoàng cung to lớn này nhưng lời nói của hắn chẳng có trọng lượng. Hắn chưa từng có tình với thiên hạ, chưa hề có ân với mọi người trong cung; mặc dù đã chết rồi nhưng cũng chỉ có vài người chiếm lợi buông vài câu đáng tiếc, mà đáng tiếc không phải là cái chết của hắn, mà là quyền lợi đi cùng cái chết của hắn.
“Hoắc gia thì sao?” Hứa Song Uyển đã mở miệng.
“Bọn họ chuyển ra khỏi kinh thành, đi tới Lịch Tây, bên kia là Phong Thiệp.” Phong Thiệp là người của hắn, có thể trông coi Hoắc gia.
“Đồng ý rồi?”
“Hừ, không đồng ý thì chẳng lẽ để bọn họ thân bại danh liệt sống tạm bợ đời đời kiếp kiếp ở kinh thành à?” Đây không phải tính tình của người nhà họ Hoắc, bọn họ không nhẫn nhục được, phải chịu cảnh này.
“Có thể đông sơn tái khởi không?” Hứa Song Uyển lại hỏi.
Tuyên Trọng An cúi đầu hôn lên môi nàng, hai mắt càng ngày càng lạnh: “Sẽ không để bọn họ có cơ hội ấy.”
Biện pháp của hắn là để bọn họ đi tới Phong Thiệp bên Lịch Tây.
“Còn đám Đào các thủ thì như nào?” Lần này không chỉ là giết gà doạ khỉ, việc Hứa Song Uyển muốn cũng không chỉ là chém đầu mấy người.
“Vây cánh của hắn đông đảo, lần này sẽ làm yếu đi sức ảnh hưởng của hắn ở bên kia, cũng sẽ có vài người xem tình thế mà xa lánh hắn…” Tuyên Trọng An không tiện nói mấy lời không hay với nàng, chỉ nói đến đây: “Yên tâm đi, hắn không sống được lâu nữa đâu.”
Hứa Song Uyển nghe đến đây liền giẫy giụa đứng lên, muốn xuống giường hầu hạ hắn cởi y phục.
Tuyên Trọng An không cản, tuỳ theo nàng.
Sau đó đôi phu thê lại lên giường nằm, sau một lát Tuyên Trọng An đã ngủ, Hứa Song Uyển ôm đầu hắn, nhìn đèn đuốc trong góc phòng, vẫn chưa nhắm mắt.
**
Hoắc quý nữ bị hành hình ở lãnh cung, Hứa Song Uyển không cách nàng ta quá xa, nàng ở thiên điện thấy Trương Tài chỉ còn thoi thóp hơi thở.
Hôm qua, Trương Tài cũng ở lãnh cung, nấp trong góc có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Hứa Song Uyển nghe nói người bên kia đã chết thì mới quay đầu nói với Trương Tài đang ngồi bên cạnh: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Trương Tài run lẩy bẩy, khuôn mặt không còn xinh xắn như trước, chỉ còn lại sợ hãi và tuyệt vọng.
“Để nàng ta uống ngụm nước.” Hứa Song Uyển.
Không, nàng không muốn chết, nàng không muốn chết đâu! Nhưng nàng đã hai ngày chưa uống nước, ngay cả nói lắp cũng chẳng thể thành lời, cả người không có sức lực, chờ người vừa đè vào người nàng ta, nước vừa chạm vào môi thì miệng nàng ta lập tức vô thức mở ra, tham lam uống lấy uống để.
Trương Tài khóc nấc lên.
Xưa nay nàng không biết mình sẽ rơi vào tình cảnh này, dù cho là độc dược, dù cho nàng không muốn chết nhưng thân thể tự chủ trương không theo ý mình…
Sau khi Trương Tài uống nước xong thì thân thể dần dần ấm lên, nàng ta run rẩy rồi gào khóc, nhưng một lúc sau, nàng ta phát hiện mình vẫn chưa chết.
Nàng ta ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Song Uyển.
“Chỉ là nước.” Hứa Song Uyển quay mặt đi, nhìn cánh cửa to đang mở, cảm thấy gió lạnh bên ngoài thổi vào, gió thổi làm rối một bên tóc mai của nàng, nhưng chưa từng xáo trộn đôi mắt trong vắt của nàng.
“Tuyên, Tuyên phu nhân…” Trương Tài liếm môi, nàng ta đột nhiên nhìn thấy đường sống, bỗng hiểu ra rằng vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu này mới thật sự là người lương thiện, vừa này để người ta dìu mình ngồi dậy, giờ lại cho mình uống nước đều không phải muốn doạ mình hay muốn mình chết, chỉ là làm cho mình dễ chịu hơn: “Ngài muốn hỏi gì thì ta đều nói, ta nói hết.”
Hứa Song Uyển nhìn nàng ta.
“Hoắc phế phi chết rồi, vừa xong.” Nàng đã mở miệng: “Hiện giờ ngươi đang nghĩ gì?”
Trên mặt Trương Tài vừa ánh lên sức sống, một lúc sau lại mất đi, nàng ta rụt vai, rũ đầu xuống.
Cả tiểu điện lại rơi vào im lặng.
Hứa Song Uyển không ép hỏi, để mặc nàng ta lặng im không đáp.
Gió thổi mang theo khí lạnh, nàng gật đầu ra hiệu cho Ngu nương đi đóng cửa.
Nàng cũng quấn chặt áo lông trên người để mình ấm hơn.
Đã hai buổi tối nàng chưa ngủ đủ giấc, chỉ chợp mắt vài lần, nhưng không sao buồn ngủ nổi.
“Tuyên, Tuyên phu nhân…”
“Hả?”
Trương Tài thấy nàng nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng như có ngọn lửa không tên, cuối cùng nàng ta đã mở miệng, đáp: “Là ta bị nàng ấy mê hoặc, nàng ấy nói Hoàng Hậu là con rối của ngài, là tai mắt ngài thả trong cung, chỉ có loại trừ nàng, vạch trần ngài thì thánh thượng mới nhìn rõ chân tướng…”
Sẽ nhìn thấy mình, thấy tấm lòng của mình.
“Ngươi tin nàng ta?” Hứa Song Uyển nhìn Trương Tài, khẽ hỏi: “Trước đây các ngươi rất quen?”
Trương Tài không hiểu ý nàng, nhưng nàng ta từ từ lắc đầu dưới ánh mắt dịu dàng của nàng.
“Chúng ta xem như đã từng quen biết nhỉ?” Hứa Song Uyển cười: “Cũng xem như từng hợp tác.”
Vào ngày thành hôn của Bảo Lạc, các nàng có chung trách nhiệm đó là thủ Vinh Phượng cung kín kẽ không một lỗ hổng, Hứa Song Uyển chợt nhớ tới mình rất thưởng thức động tác nhanh nhẹn của Trương Tài, làm việc có chừng mực, cũng vui lòng bày tỏ sự thưởng thức và tôn trọng vị nữ quan đại nhân này.
Nàng cho rằng, Trương Tài ít nhiều cũng hiểu cách làm người của mình, biết thái độ của nàng với Bảo Lạc.
Trương Tài vẫn chưa hiểu ý, ngơ ngác nhìn nàng.
“Ngươi không tin ta, không tin thánh thượng, không tin Hoàng Hậu nương nương ở chung sớm chiều với ngươi; nhưng ngươi lại đi tin một người hiểu rõ nội tình trong cung, có mưu đồ với thánh thượng. Ngươi nói ngươi bị nàng ta mê hoặc, sao không nói rằng ngươi bị tâm ma của ngươi mê hoặc?” Hứa Song Uyển hỏi nàng ấy: “Thực ra ngươi chính là muốn làm hậu phi của thánh thượng, chỉ là nàng ta cho ngươi một cái cớ, phải không?”
Trương Tài bị nàng nhìn thấu, lòng bàn chân toát ra khí lạnh, nhanh chóng xoay mặt.
“Mấy ngày nay, ta vẫn luôn nghĩ vì sao các ngươi đều tin nàng ta. Trước đây ta thấy nàng ta rất lợi hại, kết quả phát hiện cũng không phải hoàn toàn như vậy, nàng ta chỉ là tìm đúng người, một người khác.” Hứa Song Uyển thở dài: “Nàng ta là loại người chủ động ra tay, giống như mèo mù cũng có thể vớ được chuột chết, dù sao nàng ta cũng có ý đồ riêng; huống chi, lòng người, là thứ khó có thể bị khiêu khích, người muốn càng nhiều, không chiếm được lại càng nhiều, không dùng người kích động cũng dùng người rục rịch, đã có cớ thì sao có thể thật sự tình nguyện đây? Ngươi nói xem có phải không?”
Trương Tài chảy nước mắt, lắc đầu, không dám nhìn nàng.
Trương Tài không nói lời nào, Hứa Song Uyển lại im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Trưởng công tử nhà ta đã nói trước với ta là nhất định không nên tin những người chưa hưởng qua mùi vị quyền lực mà miệng nói coi rẻ quyền lực, nhất định không nên tin những người chưa trải qua phú quý mà coi thường tiền tài. Đại ý chính là, không nên tin một người không có gì mà luôn miệng nói chẳng để ý, chưa từng có được thì không biết quý trọng, ít nhất là từng có được mới có tư cách nói nghĩ thoáng hoặc buông xuống; nhưng rất nhiều người không có được cũng không buông xuống, càng ngày chỉ càng tham lam, qua một thời gian dài thì sẽ nghĩ ngược lại quá khứ…”
Hứa Song Uyển dừng một chút, nhìn Trương Tài rồi mới lạnh nhạt nói tiếp: “Trước đây, ta không phải hoàn toàn đồng ý lời nói của chàng ấy, ta vẫn cảm thấy người trải qua đau khổ thì tâm chí chắc hẳn phải cứng cỏi hơn người bình thường, giống như trước đó ta cảm thấy ngươi có thể trở thành một nữ tử đặc biệt.”
“Ta đến gặp ngươi.” Hứa Song Uyển ngoảnh mặt, không nhìn Trương Tài nữa: “Là bởi vì trước đó thánh thượng hỏi ta liệu ngươi có thể đảm đương được trách nhiệm lớn không, ta nói với ngài ấy là ngươi làm được.”
“Ta…” Hứa Song Uyển đứng lên, thở dài, quấn chặt áo lông trên người, muốn sưởi ấm thân thể lạnh giá của mình: “Vẫn là nhìn lầm ngươi rồi.”
Nàng đành cười giễu.
Trượng phu nàng nói nàng nhìn như khoan dung thế tục nhưng trong xương vẫn còn mấy phần ngây thơ, luôn cảm thấy mỗi người đều sẽ quản lý bản thân, nhìn rõ chính mình, không bị dục vọng chi phối…
Nhưng trên thực tế, không phải ai cũng có năng lực ấy.
Trưởng công tử nhà nàng nói cũng không phải hoàn toàn đúng, Hứa Song Uyển thật ra không ngây thơ như vậy, trên thực tế nàng vẫn duy trì mấy phần thiện chí với nữ tử, luôn cảm thấy nữ tử sẽ chọn cho bản thân một con đường thích hợp nhất để sống tiếp.
Như Trương Tài, nàng cho rằng Trương Tài dựa vào năng lực xử lý cung vụ của bản thân, dựa vào nàng ấy đã từng giúp Bảo Lạc thì sẽ trở thành một nữ quan cực kỳ ưu tú và có địa vị, chứ không phải dựa vào thánh sủng, dựa vào thứ tình cảm không thuộc về bản thân mà chiếm lấy vinh hoa phú quý.
Đó là một con đường không đáng tin, nguy hiểm nhất cũng dễ thất bại nhất. Nàng cho rằng Trương Tài đã trải qua phức tạp, máu tanh và lên xuống trong cung có thể nhìn rõ.
Nhưng kết quả là nàng sai rồi.
“Tuyên…” Hứa Song Uyển tiến về phía trước hai bước, Trương Tài nghiêng đầu nhìn Hứa Song Uyển, môi nàng ấy run nhưng không nói nên lời.
Hứa Song Uyển bước ra cửa.
“Tuyên phu nhân.” Trương Tài gào khóc ở phía sau.
Hứa Song Uyển quay đầu lại, chán nản nhìn Trương Tài ngã trên mặt đất.
Không thể phủ nhận rằng nàng thích Trương Tài; người như Trương Tài, vừa thông minh còn có năng lực như vậy, là nữ tử biết chừng mực và tuỳ cơ ứng biến, bản thân đã rất đáng quý.
Dù nữ tử như vậy nhưng vẫn thua ở nửa đường, thua ở chỗ không nên tranh thủ bước trên con đường không đáng ấy.
**
Hứa Song Uyển rời cung đi tới chỗ Hoàng Hậu.
Trên đường, nàng nghe nói trước khi chết Hoắc phế phi muốn gặp mình một lần, nàng nghe xong bèn ngẫm nghĩ một lát, sau khi vào Vinh Phượng cung, hỏi Hoàng Hậu thì nàng mới gọi công công hành hình tiến vào.
Công công hành hình do dự một lát cũng không biết nói gì cho đúng, đến khi Hoàng Hậu bảo hắn nói thật thì hắn mới bẩm báo: “Vị phế phi kia nói xin ngài chăm sóc hài nhi của nàng ta một chút.”
Hứa Song Uyển nghe xong bèn cười giễu, nói với Hoàng Hậu: “Ngài xem, trong lòng các nàng chắc hẳn biết ta là người như nào, chỉ là lúc kiếm lợi phủ đầu thì không màng thứ khác, sống chết của ta cũng không quan trọng với các nàng, nhưng lúc hữu dụng lại nhớ đến ta.”
Hoàng Hậu nhìn nàng uể oải cười, trong lòng cảm thấy chua xót bèn nắm chặt tay nàng, gọi: “Tẩu tử.”
Hứa Song Uyển vỗ cánh tay nàng ấy, chờ công công hành hình lui ra sau thì nàng mới nói với Hoàng Hậu: “Dẫu trẻ con vô tội nhưng ta không xin các ngươi việc này. Ta không xin các ngươi là bởi vì ở chỗ của ta, hắn không thể sánh bằng các ngươi, để sự đáng thương đồng tình làm khó dễ các ngươi, lưu lại hậu hoạn cho các ngươi, vậy thì là lẫn lộn đầu đuôi.”
“Tẩu tử.” Hoàng Hậu vẫn nắm tay nàng không buông.
“Hoàng Hậu.” Hứa Song Uyển đến là để nói tạm biệt với nàng ấy, sau này nàng cũng không hay tiến cung, lần này rời cung tạm biệt cũng chắc là phải nửa năm một năm mới gặp lại, sau này có gặp cũng chưa chắc có thể nói ra như lần này nên nàng cũng chẳng giấu, nói toạc ra: “Lần này chúng ta chiếm thiên thời địa lợi, cũng là số phận tạo ra mới ép được bọn hắn xuống. Thánh thượng nhân từ, dân tâm đứng về phía chúng ta, cũng chính là thời phận đứng bên này, vận nước cũng đứng về phe chúng ta nên mới có kết quả lần đại biến này. Mà việc đây nói lên thánh thượng trị quốc và rất nhiều quan chức trong triều tận tâm vì thiên hạ là không thể tách rờ, cũng là ngài và thánh thượng giúp đỡ lẫn nhau, có ngài phân ưu phía sau thì thánh thượng mới có thể làm việc nghĩa không chùn bước ở tiền triều và thiên hạ, vì ngài và hài tử sau này nên thánh thượng mới ra sức chém giết, tận lực để tâm thì mới có quan viên và con dân sẵn sàng chết vì thánh thượng. Như vậy thì mới có thời đại của chúng ta, thời đại của Đại Vi, thời đại của thánh thượng và ngài; nó không hề mịt mờ, cũng không phải người tuỳ tiện tay không là có được, đây là nỗ lực của hàng trăm hàng vạn người bỏ ra.”
Hoàng Hậu nghe xong, lỗ mũi xót xa.
“Người như Hoắc phế phi, nói ra thì.” Hứa Song Uyển lại cười: “Vạn nhất không cẩn thận thì sẽ đẻ bọn họ thành công. Không nên xem thường sức mạnh của loại người này, tuy nói tà không thắng chính, chính đạo mới là đường thẳng nhưng tà khí vừa xâm lấn thì sinh linh sẽ đồ thán. Loại người như bọn họ, để một người sống sót thì phải hy sinh đến hàng ngàn, hàng vạn người phụng dưỡng bọn họ; loại người này nhiều hơn vài người thì quốc không ra quốc, dân không ra dân…”
Giống như tiên đế và triều đình, lão tại vị mười mấy năm mà làm suy tàn thời đại hoàng kim tích luỹ mấy đời chết theo; đến bây giờ, rơi vào trong tay Bảo Lạc là một quốc gia trống rỗng lung lay sắp đổ.
“Nhưng, người người đều muốn như bọn họ, dù là ta…”
“Tẩu tử!”
Hứa Song Uyển cười, vẫn nói tiếp: “Thái phi, Trương Tài, dù là ta, đều rất dễ đi đến con đường này. Ai không muốn cao cao tại thượng, nắm quyền sinh sát trong tay, vinh hoa phú quý? Nếu từng hưởng tư vị quyền lực thì sẽ rất khó cai, ngài nói xem có phải không?”
Dưới cái nhìn của nàng, Tề Lưu Uẩn từ từ gật đầu.
“Nhưng chúng ta không được.” Hứa Song Uyển muốn nói là ý này: “Nếu chúng ta không thể tiết chế bản thân thì thánh thượng, trưởng công tử và người theo bọn họ sẽ khó có thể bước tiếp trên con đường này. Đại Vi đã thủng trăm ngàn lỗ cần bọn họ toàm tâm toàn ý tu bổ, chúng ta không có một giang sơn có thể để chúng tuỳ ý phá hoại, sao chúng ta không giúp đỡ bọn họ tu sửa giang sơn này. Nếu cố gắng, có lẽ trong lịch sử trăm nghìn năm sau sẽ có tên của chúng ta, ngài nói xem có đúng không?”
Dù cho không có, nhưng chỉ cần từng làm, cố gắng, nàng nghĩ vẫn sẽ lưu lại dấu vết.
“Tẩu tử, muội hiểu ý tẩu.” Hoàng Hậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay nàng rồi nói: “Muội hiểu rõ.”
Hứa Song Uyển mỉm cười với nàng ấy.
Nàng biết Hoàng Hậu là nữ tử rất thông minh, tính cách kiên cường, làm người dũng cảm có trách nhiệm; nàng hy vọng hoàng cung sẽ không doạ dũng khí của nàng ấy lùi bước, sẽ không xoá đường đi.
Thiên hạ này có một quốc mẫu cứng cỏi kiệt xuất mới là phúc của nữ tử trong thiên hạ, sức ảnh hưởng của nàng ấy mới là vô tận.
**
Sau khi Hứa Song Uyển về phủ, hai ngày sau, trong triều nahnh chóng phái ra quan chức mới tuyển đến nơi khác nhậm chức, một lần đổi vô số đã gây nên chấn động trong kinh.
Rất nhanh, kỳ thi mùa xuân cũng sắp bắt đầu.
Các thư sinh tú tài đã đến kinh thành xắn tay áo, rất muốn có đất dụng võ.
Thời tiết cũng dần ấm áp hơn.
Hai tuần cuối tháng hai, có nhiều thương gia lục tục vào kinh khiến kinh thành náo nhiệt hẳn lên.
Trong khoảng thời gian này, Hoắc gia cũng lặng yên không một tiếng động rời khỏi kinh thành.
Đầu tháng ba, kỳ thi mùa xuân đến, Hứa Song Uyển lại có thai, tối hôm đó Tuyên Trọng An biết tin thì nhìn bụng của nàng cả đêm, cẩn thận từng li từng tí chạm nhẹ.
Cũng may, Tuyên tướng phu nhân vừa có thai thì chỉ thích ngủ, không bị chạm tỉnh.
Sau khi Bảo Lạc biết tẩu tử có thai bèn nói với Tuyên tướng: “Để tẩu tử sinh một nữ nhi, sau này làm thê tử của nhi tử đệ, huynh yên tâm đi, đệ chắc chắn sẽ dạy dỗ tốt Thái tử nhà đệ, nó nhất định sẽ theo lão tử là đệ, một đời chỉ có một Hoàng Hậu, không tiếc làm trâu làm ngựa cả đời cho Hoàng Hậu nương nương.””
Tuyên tướng nghe mà mí mắt cũng chẳng buồn nhếch lên, hắn vốn chẳng định gả nữ nhi làm thê tử của nhi tử Bảo Lạc.
Bảo Lạc quay đầu lại lập tức cáo trạng với Hoàng Hậu nương nương: “Trước đây hắn mạnh mẽ đánh ta một trận, ta không tính sổ, hiện giờ còn giận dỗi với trẫm, còn không định đính thông gia từ bé với trẫm, hắn lấy đâu ra mặt mũi ấy? Chẳng lẽ vì mặt hắn trắng hơn mặt trẫm một chút ư?”
Hoàng Hậu dở khóc dở cười, Tuyên tướng đánh hắn hai cái, hắn nhớ kỹ nên hai ngày liên tiếp không vào triều, chơi đùa hai ngày trong Vinh Phượng mới vào triều. Vừa yên lặng được lúc lại chạm phải Tuyên tướng, Tuyên tướng để ý đến hắn mới là lạ.
Tuy nhiên, bởi vì Tuyên tướng dạy bảo một trận, Bảo Lạc cũng không khó chịu khi thừa nhận hắn hơi quá mức xem tẩu tử là mẫu thân, chút khúc mắc trong lòng Hoàng Hậu cũng không còn.
Lúc trước, nàng cũng không phải không tin thánh thượng, càng không phải không tin vị phu nhân của phủ Quy Đức Hầu kia —— nàng thấy vị phu nhân này nhìn mặt của Tuyên tướng, nàng nhìn lại sắc mặt của trượng phu mình, Hoàng Hậu chỉ liếc qua thì tim đã đập nhanh vì sự dịu dàng trên mặt mày của nàng ấy.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, Uyển Cơ nữ tử trong miệng của trượng phu nàng ấy, là nàng ấy dùng toàn bộ sinh mệnh yêu tha thiết trượng phu…
Hoàng Hậu cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ khi nam tử như Tuyên tướng lại có một mình nàng ấy.
Chẳng ai nỡ phụ lòng tấm chân tình kia.
Hoàng Hậu có khúc mắc cũng chỉ là vì nàng quá quan tâm Bảo Lạc, nàng hơi ghen ghét tình cảm quấn quýt của Bảo Lạc đối với vị tẩu tử kia, nàng không thể không thừa nhận rằng vị tẩu tử kia kiêng kỵ là đúng, xa cũng đúng.
Lòng người không thể khống chế, cũng dễ bị cảm tình thúc đẩy đi làm ít việc biết rõ là sai. Hoàng Hậu thừa nhận lúc mình nghe được lời của Trường Tài, trong lòng như bị đánh một cái rất đau, suýt nữa bị đập tan.
Điều nàng muốn chính là sống tốt cả đời với Bảo Lạc, trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có mình nàng —— Bảo Lạc đã hứa hẹn với nàng, sau này mỗi ngày nàng đều ngóng trông đây là sự thật.
Sau khi vị phu nhân kia và Tuyên tướng đại nhân lần lượt tiến cung, răn dạy Bảo Lạc thì Hoàng Hậu mới hiểu rõ, thực ra đôi phu thê bọn họ là làm cho nàng xem.
Bọn họ dùng hành động cho thấy, nàng mới là người quan trọng nhất với Bảo Lạc. Hoàng Hậu nhận phần ân tình này nên trong lòng không còn khúc mắc, lại nhìn sự vô lại của Bảo Lạc thì đa số cảm thấy buồn cười, Bảo Lạc có tấm lòng son, lúc này nàng hoàn toàn hiểu rõ.
**
Hứa Song Uyển có bầu, Tuyên tướng đại nhân nhà nàng không cần nàng phái người giục cũng đúng giờ trở về phủ. Lần này mang thai, Hứa Song Uyển cực kỳ buồn ngủ, lúc trượng phu trở về đa số là lúc nàng đang ngủ, Tuyên Trọng An ngẫm nghĩ, bèn để người ta khiêng bàn to vào phòng ngủ, mang công vụ về xử lý trên bàn này.
Dù phòng ngủ lớn hơn nữa cũng không phải thư phòng, nếu hắn cần dùng đến văn thư và công văn cũng không tiện tìm; lại nói thêm, Vọng Khang rất nghịch, phụ thân về nhất định không an phận, sẽ không ngủ với nàng mà đi trêu phụ thân. Hứa Song Uyển khuyên con hai lần, con không nghe thì nàng cũng không khuyên nữa, một bên hắn làm việc, một bên là nhi tử lôi kéo tay hắn đấu trí so dũng khí.
Hai phụ tử thỉnh thoảng hạ thấp giọng nói chuyện, nàng ngủ rất ngon.
Bình thường, Hứa Song Uyển ngủ nhiều vào buổi chiều và ban đêm. Buổi sáng nàng dậy sớm, đầu tiên là hầu hạ trượng phu vào triều, còn muốn dẫn Vọng Khang đi thỉnh an với công công bà bà. Buổi sáng xử lý công việc vặt trong phủ, giữa trưa còn hầu bà bà dùng bữa, chuyện một ngày mới làm được bảy tám phần, đợi đến buổi chiều cũng hơi mệt mỏi, lúc bình thường cũng không làm nàng tỉnh được.
Ngày này buổi sáng, Hứa Song Uyển dẫn Vọng Khang tản bộ trong lâm viên, nghe Phúc nương bẩm báo công việc vặt trong phủ với nàng thì nghe người gác cửa tới báo, nói mẫu thân của nàng tìm đến cửa, nói là bệnh rất nặng, muốn gặp nàng một lần.
Sau khi Hứa Song Uyển nghe xong, đứng im một lúc lâu không nhúc nhích, mãi đến khi Vọng Khang không hiểu nhìn nàng, miệng thì gọi nương, thình thịch chạy đến thì nàng mới gật đầu, nói với người hầu: “Mời đến chánh điện đi.”
“Vâng.”
Người hầu lui xuống, Hứa Song Uyển lôi kéo tay của Vọng Khang đi về phía Thấm Viên, cúi đầu nói với con: “Đợi lát nữa Vọng Khang có muốn gặp ngoại tổ mẫu không?”
“Ngoại tổ mẫu?” Vọng Khang tò mò ngước đầu nhỏ lên.
“Là nương của nương, người sinh ra ta giống như ta sinh ra con ấy.” Hứa Song Uyển giải thích với con.
Vọng Khang gật đầu: “Muốn gặp.”
Tiểu trưởng công tử vừa dứt lời bèn cười khanh khách, bước chân nhỏ, vui sướng nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn ngoại tổ mẫu, sinh ra nương của Vọng Khang, Vọng Khang muốn làm kẹo cho ngoại tổ mẫu, để lát nữa tặng cho bà ăn.
Hứa Song Uyển cười nhìn hài nhi đang vui mừng.
Nếu có thể, nàng muốn để mẫu thân nhìn Vọng Khang, để mẫu thân biết nàng cũng có hài tử cần dựa vào mình lớn lên.
Hứa Tằng thị được vú già đỡ tiến vào phủ Quy Đức Hầu, bà mím môi, tay theo bản năng sờ về trâm cài đầu giấu trong tóc.
Trâm cài đầu này là một cây nhọn dài được cắt ra.
Bà hơi sợ, nhưng nghĩ tới tiền đồ của nhi tử, nghĩ tới thứ đồ vật mà vị các thủ kia đồng ý cho nhi tử thì bà không còn sợ hãi như vậy nữa.
Nhi tử không nên thân, chỉ hai năm đã tiêu sạch tiền của bà, cũng không giữ lại cho bà thứ gì, nhưng Du Lương không tốt cũng là cốt nhục của bà, là nhi tử của bà. Nếu bà không suy nghĩ cho hắn, không tính toán cho hắn thì ai sẽ giúp hắn suy nghĩ, tính toán? Dựa vào muội muội có tâm địa sắt đá kia ư? Không, người kia ích kỷ tuyệt tình, giống phụ thân của nó, tuyệt đối sẽ không giúp ca ca của nó.
Nó còn hại chết cả tỷ tỷ ruột, nghe nói tỷ tỷ bị nó đưa đến tây bắc, chết trên đường; thật đúng là kẻ vô tình nhẫn tâm, súc sinh ngay cả huynh tỷ ruột đều không màng. Hứa Tằng thị nghĩ, nếu người này do mình sinh vậy thì để mình chấm dứt đi.
Danh sách chương