Không chờ người phản ứng lại, Hứa Song Uyển đã thu tay về. Nàng đứng lên, lấy khăn ra lau tay rồi quay đầu nhìn Tuyên Trọng An; sau đó, nàng xoay người nói với Bảo Lạc: “Thánh thượng, để nàng ta sống lâu thêm một lát, được không?”
Nàng thi lễ với Bảo Lạc.
Bảo Lạc không rõ lý do nhưng vẫn gật đầu.
Hứa Song Uyển lại hành lễ với hắn, lúc này mới nhìn sang trưởng công tử, nói: “Phu quân, thiếp thân muốn nói với chàng mấy câu…”
Tuyên Trọng An nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh thì đồng ý rồi nói với Bảo Lạc: “Ta và tẩu tử đệ ra ngoài nói vài câu.”
“Hai người cứ nói trong điện luôn đi.” Bảo Lạc vung tay, để phó Thống lĩnh trẻ tuổi của Ngự Lâm quân dẫn Trương Tài xuống: “Đệ về cung Vinh Phong một chuyến.”
Hắn nói xong lập tức bước chân ra ngoài, đi tới nửa đường thì hắn bỗng quay đầu lại, hơi cúi đầu, nói với Uyển Cơ không biết đang suy nghĩ gì: “Tẩu tử, trưởng tẩu như mẫu, tẩu chính là mẫu thân thứ hai của đệ.”
Hứa Song Uyển quay đầu lại nhìn về phía hắn, Bảo Lạc mỉm cười với nàng rồi nhanh chân khoát tay rảo bước.
Hắn không phải là người tốt lành gì, hay nhát gan, lo lắng quá nhiều, khó làm đại trượng phu; nhưng tâm địa của hắn vẫn quang minh chính trực. Đây là mẫu thân Minh nương dành trọn đời, tự mình dạy dỗ hắn thành tính cách này, cũng là thứ duy nhất trên người để hắn tự kiêu.
Hắn nghĩ, huynh tẩu của hắn sẽ hiểu hắn.
Bảo Lạc nghĩ như vậy. Hắn vừa ra khỏi điện, Tuyên Trọng An vẫn còn nhìn cửa điện, nói với Uyển Cơ: “Tý nữa ta sẽ dạy dỗ hắn.”
“Hà?” Dạy dỗ thánh thượng? Hứa Song Uyển nghiêng đầu qua chỗ khác.
“Tâm trí hắn vẫn chưa đủ, phải mạnh mẽ dạy dỗ lại một trận mới được.” Tuyên Trọng An kéo tay nàng, dìu nàng đến chỗ đất không có máu tanh: “Dù sao hắn cũng sắp làm phụ hoàng rồi.”
Hứa Song Uyển dừng lại nhưng không khuyên hắn.
“Nàng muốn nói gì với ta?” Hắn nói.
Hứa Song Uyển ngẩng đầu nhìn mặt hắn: “Thiếp muốn mượn đại Thái tử và Thức thái tử mấy ngày.”
Tuyên Trọng An nhìn nàng.
“Chàng nói xem, nếu giam bọn họ lại chung một chỗ vài ngày, lại thả thêm một hộ vệ có võ nghệ cao siêu, trung thành tuyệt đối với Hoắc phế phi đi vào thì sẽ như nào?” Hứa Song Uyển nói, cúi đầu nhìn ngực hắn: “Cũng không phải hộ vệ bình thường, hắn là khách quý của Hoắc phế phi.”
“Khách quý?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
“Lấy được tin này lúc nào thế?”
Hứa Song Uyển ngước mắt, hai mắt trong suốt nhìn hắn, đáp: “Thiếp mới biết được vài ngày trước, là một nữ đệ tử đi theo Thanh Tâm sư tỷ nói với thiếp.”
Nàng nghe được nhưng vẫn không định dùng biện pháp này trừng trị phế Thái tử phi.
Hứa Song Uyển không muốn làm một người không chừa thủ đoạn nào.
Nàng không muốn làm nhưng không phải nàng không biết.
“Uyển Uyển?”
“Thiếp nghĩ, nếu chuyện đã đến mức này, Hoắc phế phi có thể nhúng tay vào trong cung thì sao không để cho người trong cung này nhìn xem, rốt cuộc nàng ta là hạng người gì…” Một quý nữ danh môn, sau đó trở thành Thái tử phi, tiếp đấy lại dây dưa không rõ với tiểu thúc, trên giường còn có khách quý khác. Đây là bị người ta biết được, còn không biết có bao nhiêu điều mà người ngoài không biết. Hứa Song Uyển thầm nghĩ chờ lúc vạch trần một đám người ở chung một chỗ thì chẳng biết cảnh tượng như nào: “Chàng nói xem?”
“Nghĩ kỹ?” Tuyên Trọng An cúi đầu, chạm mũi lên chóp mũi của nàng.
“Ừ.”
“Như nàng mong muốn, vi phu cho nàng thêm cây đuốc…” Tuyên Trọng An nghiêng đầu, nói bên tai nàng: “Muốn biết vì sao lúc trước tiên đế tha cho nàng ta một lần, để nàng ta xuất cung không?”
Hứa Song Uyển nhìn hắn.
“Tiên đế thả nàng ta ra ngoài, dĩ nhiên vì tác thành mặt mũi của Hoắc gia; còn nữa, lúc đó thánh thượng đồng ý với nàng ta, đồng ý thả nàng ta xuất cung về Hoắc gia ở trên giường của nàng ta. Nàng biết ai ra chủ ý để nàng ta xuất cung về Hoắc gia không? Là Thức thái tử.” Tuyên Trọng An khẽ nói bên tai nàng: “Uyển Uyển, thứ bẩn nhất trong cung này là người và lòng người.”
Hứa Song Uyển mỉm cười.
Chỉ là nụ cười của nàng quá khó coi, cũng rất miễn cưỡng, thậm chí còn lộ ra vẻ buồn bã. Tuyên Trọng An đưa tay ấn đầu nàng vào trong ngực, nói: “Chủ ý của nàng không tồi, nhốt bọn họ vào chung một nhà lao, để mọi người nhìn xem trong cung này dâm loạn đến mức nào.”
Đến lúc ấy, Bảo Lạc không muốn nạp phi thì đám người này cũng nên ngậm miệng.
**
Hôm đó, Hứa Song Uyển không rời cung mà để Phúc nương dẫn theo Thải Hà đưa tin quan trọng về Hầu phủ.
Tin Hoàng Hậu nương nương sảy thai đột nhiên truyền ra ngoài, có người nói là Tuyên phu nhân làm.
Tuyên tướng phu nhân cấu kết với thánh thượng, ghen ghét Hoàng Hậu nương nương mang thai nên mua chuộc để nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu nương nương ra tay.
Tin tức này lan truyền đến ngày thứ hai, đêm nay Hứa Song Uyển được triệu tiến cung không hồi phủ lập tức xôn xao, lan truyền rộng rãi.
Hứa Song Uyển ngủ trong cung, các cửa trước sau hoàng cung đều đã bị đóng chặt, không cho phép ra vào, ngay cả một con muỗi cũng không lọt, mãi đến khi Ngự Lâm quân dẫn một nữ tử vào, cửa hoàng cung đóng chặt đã lâu mới hé ra một lối nhỏ.
Hoắc Văn Khanh được kéo vào trong tình trạng bị trói chân tay và bịt mắt.
Hứa Song Uyển gặp nàng ta ở cung nghị sự.
Thị vệ đầu lĩnh trẻ tuổi của Ngự Lâm quân và A Mạc được phủ Quy Đức Hầu phái ra lôi người vào, hành lễ với Hứa Song Uyển rồi lui ra cạnh cửa.
Hứa Song Uyển ngồi ở ghế do Ngu nương và cung nữ đặt trước mặt Hoắc Văn Khanh.
Tề nhũ mẫu của Hoàng Hậu cũng đứng ở một góc, bà được Hứa Song Uyển cố ý sai người mời vào.
“Tháo ra.” Hứa Song Uyển ngồi xuống rồi mở miệng.
Ngu nương bước lên, kéo tấm vải bố ra ngoài từ đỉnh đầu Hoắc Văn Khanh.
Tóc Hoắc Văn Khanh rối tung.
Nàng ta ngẩng đầu lên, thấy Hứa Song Uyển đang ngồi trên ghế.
Tay chân Hoắc Văn Khanh bị trói chặt, người nằm trên mặt đất, không đứng dậy nổi, đây là tư thế đẹp nhất của nàng ta. Nếu nàng ta nằm sấp hoặc nằm ngửa thì đều làm cho tư thế của nàng ta càng khó coi hơn.
Nàng ta quan sát, Hứa Song Uyển cũng đón nhận ánh mắt của nàng ta.
Sau khi Hoắc Văn Khanh nhìn nàng, miệng bỗng động đậy, cười khanh khách thành âm thanh sắc bén chói tai. Có lẽ biết bản thân cười quá khó nghe nên nàng ta chỉ cười vài tiếng rồi ngậm miệng lại.
Hứa Song Uyển vẫn chưa mở miệng, chỉ nhìn phế Thái tử phi đang ngã trên mặt đất nhưng dung mạo vẫn có vài phần quốc sắc thiên hương.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Cuối cùng, vẫn là Hoắc Văn Khanh mở miệng trước. Nàng ta lạnh lùng nhìn Hứa Song Uyển, giọng điệu chẳng hề yếu đuối mặc dù đang rơi vào tình thế xấu: “Hứa nhị, ngươi gọi người trói ta đến đây, lập công đường riêng; ngươi đây là một người đắc đạo, gà chó lên trời, trượng phu ngươi có chút mặt mũi thì ngươi dám coi thường luật pháp triều đình à?”
“Ngươi…” Ngu nương tức giận tiến lên một bước nhưng Thiếu phu nhân nhà mình lắc đầu thì nàng ấy cũng chỉ biết lui xuống.
“Có coi thường hay không thì đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Người đã quỳ rồi mà vẫn chưa chịu thua, Hứa Song Uyển cũng không định giải thích với nàng ta. Trước đó nàng buông tha con sói, gặp vị phế Thái tử phi này cũng chẳng phải để làm người lương thiện. Nàng gặp vị Hoắc quý nữ này là để đích thân nói rõ, nàng ra tay sẽ có dáng vẻ gì. Nàng rũ mắt nhìn Hoắc Văn Khanh: “Đợi lát nữa ngươi gặp đủ người thì phải cố gắng nhớ được toàn thân trở ra, chính là không lùi được cũng phải như bây giờ mới được.”
Như vậy thì vẫn còn chút thể diện.
“Chắc là Hoắc gia sẽ không phái người đến nhặt xác ngươi.” Hứa Song Uyển ngước mắt, nhìn mặt trời sáng rực ngoài điện: “Có lẽ ngươi không cảm thấy ngươi nợ ta, nhưng ngươi nợ ta…”
Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hoắc Văn Khanh: “Cuối cùng vẫn phải trả.”
Không coi người khác ra gì, quá đề cao bản thân thì cần phải trả.
“Đưa đi.” Nàng nói xong thì ngoảnh lại rồi gật đầu với Ngu nương.
“Hứa, Song, Uyển!” Hoắc Văn Khanh thấy Ngự Lâm quân mặc giáp nhanh chân tiến vào mới hiểu được mình đang ở đâu, nàng ta lớn tiếng gọi Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển ngồi thẳng lưng, không nhúc nhích, hai mắt bình tĩnh nhìn Hoắc Văn Khanh.
Nàng từng cẩn thận từng li từng tí trước vị phế Thái tử phi này. Lúc đó bị nàng ta xem thường cũng không cảm thấy khó chịu; hiện tại, phế Thái tử phi vô cùng thảm hại trước mặt nàng nhưng nàng cũng chẳng cảm thấy thoải mái.
Bây giờ, nàng chỉ có một suy nghĩ, chính là tuyệt đối không thể để người này sống ra khỏi cung.
“Hứa Song Uyển, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Thả ta ra, người đâu, người đâu, thả ta ra…” Hoắc Văn Khanh bị người ta kéo như chó chết ra ngoài, nàng ta sợ hãi, quay đầu gọi Hứa Song Uyển: “Tuyên thiếu phu nhân! Ngươi mau buông bổn cung ra, ngươi dâm loạn hậu cung, đừng cho là không ai biết thì ngươi dám…”
“Ầm!” Đầu Hoắc Văn Khanh va vào bậc thềm; tiếp đó, thân thể bị kéo lê từ bậc cửa ra ngoài.
Người kéo nàng ta là A Mạc – người hầu của phủ Quy Đức Hầu.
Bị đập đầu, Hoắc Văn Khanh chảy máu đầu ngất đi.
**
Khi Hoắc Văn Khanh tỉnh lại, phát hiện cả người vừa nóng vừa lạnh. Nàng ta trợn mắt một lúc lâu, mới nhìn rõ trước mắt cảnh tượng trước mắt cực kì giống lãnh cung hồi trước nàng ta từng ở.
“Nàng tỉnh rồi…” Phế đại Thái tử nói xong, vẻ mặt cười như không cười nhìn về phía đệ đệ tốt: “Làm sao, không đi thương hương tiếc ngọc?”
Phế Thức Thái tử bình tĩnh nhìn hắn: “A huynh, huynh cần gì phải như vậy?”
“Ta cần gì?” Phế đại thái tử ngửa đầu cười to.
Đúng vậy, hắn cần gì phải như vậy? Nhưng, Thái tử phi của hắn, nữ nhân mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, lại từng bị đệ đệ dùng qua, còn bị lão tử Hoàng Đế của hắn dùng qua; đây thực sự khiến hắn…
Khiến hắn đau lòng hận không thể khoét tim ra quên đi.
Hoắc Văn Khanh, nàng nói nàng gả sai người, sao hắn lại không phải cưới nhầm nàng?
“Ta cần gì hả?” Sau khi phế đại Thái tử điên cuồng cười to thì lập tức lau sạch nước mắt trong khoé mắt, khinh thường liếc nhìn đệ đệ rồi quay đầu nhìn về Chu thị vệ đeo đao: “Còn ngươi? Ngươi với nàng bắt đầu từ lúc nào?”
Thị vệ đeo đao đang yên lặng đã mở miệng, hắn nghiêm mặt, nói: “Ta không giống các ngươi.”
Hắn là thật lòng thích nàng.
Chỉ là, hắn không biết nàng thật lòng được mấy phần; hay là nói, nàng không thật lòng, chỉ là lúc đau lòng cô đơn thì hắn mới có thể chạm vào thân thể nàng.
“Ta đang hỏi ngươi, ngươi với nàng bắt đầu từ lúc nào?” Phế đại Thái tử rất không kiên nhẫn, nói tiếp: “Là lúc theo ta, hay là lúc cùng Thức vương?”
Hắn nhìn Hoắc Văn Khanh đang chống vào đất bò lên ở phía trước, nhếch môi: “Hay là nói, từ lúc nàng ta còn bé, ngươi đã phá thân đồ đê tiện này?”
Chu thị vệ nghe xong tay bỗng nhiên đè lên chuôi đao, hắn gầm nhẹ với phế đại Thái tử, nói: “Nàng là thật lòng thích ngài, vào lúc ấy, trong lòng nàng chỉ có ngài. Dù gả cho ngài mấy năm, ngài có những người khác nhưng trong lòng nàng cũng chỉ có một mình ngài, lẽ nào ngài không nhìn ra được ư? Người phụ lòng nàng chính là ngài, không phải nàng! Sao ngài dám nói như vậy về nàng? Sau này, nàng…”
Chu thị vệ cúi đầu, chán nản nói: “Nàng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
Nàng cũng phải sống, không có người giúp nàng, nàng chỉ có thể tự giúp bản thân.
Phế đại Thái tử chê cười, nhìn Chu thị vệ đang kích động đến mức cổ đỏ bừng: “Nói như vậy, xem ra ngay cả tình nhân mà ngươi cũng chẳng phải, là đồ vật, đồ chơi của nàng?”
Liếc qua hắn, phế đại Thái tử kéo chân, ấn lại đầu người đi tới, lạnh nhạt nói: “Nhìn xem, là ai tới?”
Nàng thi lễ với Bảo Lạc.
Bảo Lạc không rõ lý do nhưng vẫn gật đầu.
Hứa Song Uyển lại hành lễ với hắn, lúc này mới nhìn sang trưởng công tử, nói: “Phu quân, thiếp thân muốn nói với chàng mấy câu…”
Tuyên Trọng An nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh thì đồng ý rồi nói với Bảo Lạc: “Ta và tẩu tử đệ ra ngoài nói vài câu.”
“Hai người cứ nói trong điện luôn đi.” Bảo Lạc vung tay, để phó Thống lĩnh trẻ tuổi của Ngự Lâm quân dẫn Trương Tài xuống: “Đệ về cung Vinh Phong một chuyến.”
Hắn nói xong lập tức bước chân ra ngoài, đi tới nửa đường thì hắn bỗng quay đầu lại, hơi cúi đầu, nói với Uyển Cơ không biết đang suy nghĩ gì: “Tẩu tử, trưởng tẩu như mẫu, tẩu chính là mẫu thân thứ hai của đệ.”
Hứa Song Uyển quay đầu lại nhìn về phía hắn, Bảo Lạc mỉm cười với nàng rồi nhanh chân khoát tay rảo bước.
Hắn không phải là người tốt lành gì, hay nhát gan, lo lắng quá nhiều, khó làm đại trượng phu; nhưng tâm địa của hắn vẫn quang minh chính trực. Đây là mẫu thân Minh nương dành trọn đời, tự mình dạy dỗ hắn thành tính cách này, cũng là thứ duy nhất trên người để hắn tự kiêu.
Hắn nghĩ, huynh tẩu của hắn sẽ hiểu hắn.
Bảo Lạc nghĩ như vậy. Hắn vừa ra khỏi điện, Tuyên Trọng An vẫn còn nhìn cửa điện, nói với Uyển Cơ: “Tý nữa ta sẽ dạy dỗ hắn.”
“Hà?” Dạy dỗ thánh thượng? Hứa Song Uyển nghiêng đầu qua chỗ khác.
“Tâm trí hắn vẫn chưa đủ, phải mạnh mẽ dạy dỗ lại một trận mới được.” Tuyên Trọng An kéo tay nàng, dìu nàng đến chỗ đất không có máu tanh: “Dù sao hắn cũng sắp làm phụ hoàng rồi.”
Hứa Song Uyển dừng lại nhưng không khuyên hắn.
“Nàng muốn nói gì với ta?” Hắn nói.
Hứa Song Uyển ngẩng đầu nhìn mặt hắn: “Thiếp muốn mượn đại Thái tử và Thức thái tử mấy ngày.”
Tuyên Trọng An nhìn nàng.
“Chàng nói xem, nếu giam bọn họ lại chung một chỗ vài ngày, lại thả thêm một hộ vệ có võ nghệ cao siêu, trung thành tuyệt đối với Hoắc phế phi đi vào thì sẽ như nào?” Hứa Song Uyển nói, cúi đầu nhìn ngực hắn: “Cũng không phải hộ vệ bình thường, hắn là khách quý của Hoắc phế phi.”
“Khách quý?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
“Lấy được tin này lúc nào thế?”
Hứa Song Uyển ngước mắt, hai mắt trong suốt nhìn hắn, đáp: “Thiếp mới biết được vài ngày trước, là một nữ đệ tử đi theo Thanh Tâm sư tỷ nói với thiếp.”
Nàng nghe được nhưng vẫn không định dùng biện pháp này trừng trị phế Thái tử phi.
Hứa Song Uyển không muốn làm một người không chừa thủ đoạn nào.
Nàng không muốn làm nhưng không phải nàng không biết.
“Uyển Uyển?”
“Thiếp nghĩ, nếu chuyện đã đến mức này, Hoắc phế phi có thể nhúng tay vào trong cung thì sao không để cho người trong cung này nhìn xem, rốt cuộc nàng ta là hạng người gì…” Một quý nữ danh môn, sau đó trở thành Thái tử phi, tiếp đấy lại dây dưa không rõ với tiểu thúc, trên giường còn có khách quý khác. Đây là bị người ta biết được, còn không biết có bao nhiêu điều mà người ngoài không biết. Hứa Song Uyển thầm nghĩ chờ lúc vạch trần một đám người ở chung một chỗ thì chẳng biết cảnh tượng như nào: “Chàng nói xem?”
“Nghĩ kỹ?” Tuyên Trọng An cúi đầu, chạm mũi lên chóp mũi của nàng.
“Ừ.”
“Như nàng mong muốn, vi phu cho nàng thêm cây đuốc…” Tuyên Trọng An nghiêng đầu, nói bên tai nàng: “Muốn biết vì sao lúc trước tiên đế tha cho nàng ta một lần, để nàng ta xuất cung không?”
Hứa Song Uyển nhìn hắn.
“Tiên đế thả nàng ta ra ngoài, dĩ nhiên vì tác thành mặt mũi của Hoắc gia; còn nữa, lúc đó thánh thượng đồng ý với nàng ta, đồng ý thả nàng ta xuất cung về Hoắc gia ở trên giường của nàng ta. Nàng biết ai ra chủ ý để nàng ta xuất cung về Hoắc gia không? Là Thức thái tử.” Tuyên Trọng An khẽ nói bên tai nàng: “Uyển Uyển, thứ bẩn nhất trong cung này là người và lòng người.”
Hứa Song Uyển mỉm cười.
Chỉ là nụ cười của nàng quá khó coi, cũng rất miễn cưỡng, thậm chí còn lộ ra vẻ buồn bã. Tuyên Trọng An đưa tay ấn đầu nàng vào trong ngực, nói: “Chủ ý của nàng không tồi, nhốt bọn họ vào chung một nhà lao, để mọi người nhìn xem trong cung này dâm loạn đến mức nào.”
Đến lúc ấy, Bảo Lạc không muốn nạp phi thì đám người này cũng nên ngậm miệng.
**
Hôm đó, Hứa Song Uyển không rời cung mà để Phúc nương dẫn theo Thải Hà đưa tin quan trọng về Hầu phủ.
Tin Hoàng Hậu nương nương sảy thai đột nhiên truyền ra ngoài, có người nói là Tuyên phu nhân làm.
Tuyên tướng phu nhân cấu kết với thánh thượng, ghen ghét Hoàng Hậu nương nương mang thai nên mua chuộc để nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu nương nương ra tay.
Tin tức này lan truyền đến ngày thứ hai, đêm nay Hứa Song Uyển được triệu tiến cung không hồi phủ lập tức xôn xao, lan truyền rộng rãi.
Hứa Song Uyển ngủ trong cung, các cửa trước sau hoàng cung đều đã bị đóng chặt, không cho phép ra vào, ngay cả một con muỗi cũng không lọt, mãi đến khi Ngự Lâm quân dẫn một nữ tử vào, cửa hoàng cung đóng chặt đã lâu mới hé ra một lối nhỏ.
Hoắc Văn Khanh được kéo vào trong tình trạng bị trói chân tay và bịt mắt.
Hứa Song Uyển gặp nàng ta ở cung nghị sự.
Thị vệ đầu lĩnh trẻ tuổi của Ngự Lâm quân và A Mạc được phủ Quy Đức Hầu phái ra lôi người vào, hành lễ với Hứa Song Uyển rồi lui ra cạnh cửa.
Hứa Song Uyển ngồi ở ghế do Ngu nương và cung nữ đặt trước mặt Hoắc Văn Khanh.
Tề nhũ mẫu của Hoàng Hậu cũng đứng ở một góc, bà được Hứa Song Uyển cố ý sai người mời vào.
“Tháo ra.” Hứa Song Uyển ngồi xuống rồi mở miệng.
Ngu nương bước lên, kéo tấm vải bố ra ngoài từ đỉnh đầu Hoắc Văn Khanh.
Tóc Hoắc Văn Khanh rối tung.
Nàng ta ngẩng đầu lên, thấy Hứa Song Uyển đang ngồi trên ghế.
Tay chân Hoắc Văn Khanh bị trói chặt, người nằm trên mặt đất, không đứng dậy nổi, đây là tư thế đẹp nhất của nàng ta. Nếu nàng ta nằm sấp hoặc nằm ngửa thì đều làm cho tư thế của nàng ta càng khó coi hơn.
Nàng ta quan sát, Hứa Song Uyển cũng đón nhận ánh mắt của nàng ta.
Sau khi Hoắc Văn Khanh nhìn nàng, miệng bỗng động đậy, cười khanh khách thành âm thanh sắc bén chói tai. Có lẽ biết bản thân cười quá khó nghe nên nàng ta chỉ cười vài tiếng rồi ngậm miệng lại.
Hứa Song Uyển vẫn chưa mở miệng, chỉ nhìn phế Thái tử phi đang ngã trên mặt đất nhưng dung mạo vẫn có vài phần quốc sắc thiên hương.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Cuối cùng, vẫn là Hoắc Văn Khanh mở miệng trước. Nàng ta lạnh lùng nhìn Hứa Song Uyển, giọng điệu chẳng hề yếu đuối mặc dù đang rơi vào tình thế xấu: “Hứa nhị, ngươi gọi người trói ta đến đây, lập công đường riêng; ngươi đây là một người đắc đạo, gà chó lên trời, trượng phu ngươi có chút mặt mũi thì ngươi dám coi thường luật pháp triều đình à?”
“Ngươi…” Ngu nương tức giận tiến lên một bước nhưng Thiếu phu nhân nhà mình lắc đầu thì nàng ấy cũng chỉ biết lui xuống.
“Có coi thường hay không thì đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Người đã quỳ rồi mà vẫn chưa chịu thua, Hứa Song Uyển cũng không định giải thích với nàng ta. Trước đó nàng buông tha con sói, gặp vị phế Thái tử phi này cũng chẳng phải để làm người lương thiện. Nàng gặp vị Hoắc quý nữ này là để đích thân nói rõ, nàng ra tay sẽ có dáng vẻ gì. Nàng rũ mắt nhìn Hoắc Văn Khanh: “Đợi lát nữa ngươi gặp đủ người thì phải cố gắng nhớ được toàn thân trở ra, chính là không lùi được cũng phải như bây giờ mới được.”
Như vậy thì vẫn còn chút thể diện.
“Chắc là Hoắc gia sẽ không phái người đến nhặt xác ngươi.” Hứa Song Uyển ngước mắt, nhìn mặt trời sáng rực ngoài điện: “Có lẽ ngươi không cảm thấy ngươi nợ ta, nhưng ngươi nợ ta…”
Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hoắc Văn Khanh: “Cuối cùng vẫn phải trả.”
Không coi người khác ra gì, quá đề cao bản thân thì cần phải trả.
“Đưa đi.” Nàng nói xong thì ngoảnh lại rồi gật đầu với Ngu nương.
“Hứa, Song, Uyển!” Hoắc Văn Khanh thấy Ngự Lâm quân mặc giáp nhanh chân tiến vào mới hiểu được mình đang ở đâu, nàng ta lớn tiếng gọi Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển ngồi thẳng lưng, không nhúc nhích, hai mắt bình tĩnh nhìn Hoắc Văn Khanh.
Nàng từng cẩn thận từng li từng tí trước vị phế Thái tử phi này. Lúc đó bị nàng ta xem thường cũng không cảm thấy khó chịu; hiện tại, phế Thái tử phi vô cùng thảm hại trước mặt nàng nhưng nàng cũng chẳng cảm thấy thoải mái.
Bây giờ, nàng chỉ có một suy nghĩ, chính là tuyệt đối không thể để người này sống ra khỏi cung.
“Hứa Song Uyển, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Thả ta ra, người đâu, người đâu, thả ta ra…” Hoắc Văn Khanh bị người ta kéo như chó chết ra ngoài, nàng ta sợ hãi, quay đầu gọi Hứa Song Uyển: “Tuyên thiếu phu nhân! Ngươi mau buông bổn cung ra, ngươi dâm loạn hậu cung, đừng cho là không ai biết thì ngươi dám…”
“Ầm!” Đầu Hoắc Văn Khanh va vào bậc thềm; tiếp đó, thân thể bị kéo lê từ bậc cửa ra ngoài.
Người kéo nàng ta là A Mạc – người hầu của phủ Quy Đức Hầu.
Bị đập đầu, Hoắc Văn Khanh chảy máu đầu ngất đi.
**
Khi Hoắc Văn Khanh tỉnh lại, phát hiện cả người vừa nóng vừa lạnh. Nàng ta trợn mắt một lúc lâu, mới nhìn rõ trước mắt cảnh tượng trước mắt cực kì giống lãnh cung hồi trước nàng ta từng ở.
“Nàng tỉnh rồi…” Phế đại Thái tử nói xong, vẻ mặt cười như không cười nhìn về phía đệ đệ tốt: “Làm sao, không đi thương hương tiếc ngọc?”
Phế Thức Thái tử bình tĩnh nhìn hắn: “A huynh, huynh cần gì phải như vậy?”
“Ta cần gì?” Phế đại thái tử ngửa đầu cười to.
Đúng vậy, hắn cần gì phải như vậy? Nhưng, Thái tử phi của hắn, nữ nhân mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, lại từng bị đệ đệ dùng qua, còn bị lão tử Hoàng Đế của hắn dùng qua; đây thực sự khiến hắn…
Khiến hắn đau lòng hận không thể khoét tim ra quên đi.
Hoắc Văn Khanh, nàng nói nàng gả sai người, sao hắn lại không phải cưới nhầm nàng?
“Ta cần gì hả?” Sau khi phế đại Thái tử điên cuồng cười to thì lập tức lau sạch nước mắt trong khoé mắt, khinh thường liếc nhìn đệ đệ rồi quay đầu nhìn về Chu thị vệ đeo đao: “Còn ngươi? Ngươi với nàng bắt đầu từ lúc nào?”
Thị vệ đeo đao đang yên lặng đã mở miệng, hắn nghiêm mặt, nói: “Ta không giống các ngươi.”
Hắn là thật lòng thích nàng.
Chỉ là, hắn không biết nàng thật lòng được mấy phần; hay là nói, nàng không thật lòng, chỉ là lúc đau lòng cô đơn thì hắn mới có thể chạm vào thân thể nàng.
“Ta đang hỏi ngươi, ngươi với nàng bắt đầu từ lúc nào?” Phế đại Thái tử rất không kiên nhẫn, nói tiếp: “Là lúc theo ta, hay là lúc cùng Thức vương?”
Hắn nhìn Hoắc Văn Khanh đang chống vào đất bò lên ở phía trước, nhếch môi: “Hay là nói, từ lúc nàng ta còn bé, ngươi đã phá thân đồ đê tiện này?”
Chu thị vệ nghe xong tay bỗng nhiên đè lên chuôi đao, hắn gầm nhẹ với phế đại Thái tử, nói: “Nàng là thật lòng thích ngài, vào lúc ấy, trong lòng nàng chỉ có ngài. Dù gả cho ngài mấy năm, ngài có những người khác nhưng trong lòng nàng cũng chỉ có một mình ngài, lẽ nào ngài không nhìn ra được ư? Người phụ lòng nàng chính là ngài, không phải nàng! Sao ngài dám nói như vậy về nàng? Sau này, nàng…”
Chu thị vệ cúi đầu, chán nản nói: “Nàng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
Nàng cũng phải sống, không có người giúp nàng, nàng chỉ có thể tự giúp bản thân.
Phế đại Thái tử chê cười, nhìn Chu thị vệ đang kích động đến mức cổ đỏ bừng: “Nói như vậy, xem ra ngay cả tình nhân mà ngươi cũng chẳng phải, là đồ vật, đồ chơi của nàng?”
Liếc qua hắn, phế đại Thái tử kéo chân, ấn lại đầu người đi tới, lạnh nhạt nói: “Nhìn xem, là ai tới?”
Danh sách chương