- Lão Lương Bí thư chi bộ, ông theo tôi ra ngoài một chút.
An Tại Đào nhẹ nhàng kéo cánh tay Lão Lương.
Lão Lương thở dài thở ngắn theo phía sau.
- Lão Lương Bí thư chi bộ, nếu nói tôi muốn nhận nuôi Trúc Tử, ông xem có được hay không? An Tại Đào nói dứt khoát. Thật ra trước khi đến hắn đã có suy nghĩ này. Đương nhiên, không phải hắn nhận nuôi, là để mẹ hắn An Nhã Chi ra mặt nhận nuôi. Lúc trước, hắn cũng đã nói chuyện với mẹ. Đối với chuyện của Quyên Quyên, An Nhã Chi cũng đọc bài báo của con trai trong lòng rất thông cảm, trên cơ bản đồng ý đề nghị của An Tại Đào. Nếu có thể được, An gia cũng muốn nhận nuôi cô nhi đáng thương này. Đương nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ ban đầu.
Nhưng An Tại Đào nghe nói bà nội Trúc Tử cũng mất, cuộc sống không có chỗ dựa, lại nhìn thấy Phùng gia quẫn cảnh nghèo như vậy, suy nghĩ này liền trở nên cực kỳ chân thật và cấp thiết.
Đầu tiên Lão Lương ngẩn ra, tiếp đó nắm lấy tay An Tại Đào:
- An phóng viên, cậu là người tốt! Chẳng qua, việc nhận nuôi này không phải chuyện nhỏ, cậu không thể kích động nhất thời... Tôi vẫn hy vọng có người nào đó trong thôn có thể nhận nuôi Trúc Tử...
An Tại Đào lắc đầu:
- Đứa bé này rất đáng thương... Lão Lương Bí thư chi bộ, ông yên tâm, tôi cũng không phải kích động nhất thời. Như vậy đi, Lão Lương Bí thư chi bộ, ông cùng chúng tôi lên trên thị trấn hỏi, xem chuyện này rốt cuộc cần thủ tục thế nào.
...
...
Lão Lương và An Tại Đào hai người rời khỏi Phùng Gia Phô, vội vàng tới trấn trên. Lúc trời chiều sắp xuống núi, hai người tới văn phòng Tôn Phó Chủ tịch thị trấn Thanh Sơn. Lão Lương nói tình hình thật sự của Trúc Tử và yêu cầu nhận nuôi của An Tại Đào với Tôn Phó Chủ tịch thị trấn. Vị Tôn Phó Chủ tịch thị trấn này thật ra rất nhiệt tình, nói chuyện cũng rất khách khí, chỉ có điều hắn nhìn An Tại Đào nhíu mày cười cười:
- An phóng viên, cảm ơn anh quan tâm tới đứa bé này. Chỉ có điều căn cứ luật pháp quốc gia, anh... anh không thích hợp nhận nuôi Trúc Tử.
Vì phòng ngừa người được nhận nuôi bị người đàn ông nhận nuôi "xâm phạm tình dục", luật nhận nuôi quốc gia đưa ra hạn chế đối với người đàn ông nhận nuôi: yêu cầu không cho phép con trai nhận nuôi con gái, tuổi người nhận nuôi và người được nhận nuôi phải chênh nhau bốn mươi tuổi. Quy định pháp luật này, An Tại Đào làm sao có thể không biết, hắn khẽ mỉm cười:
- Tôn Phó Chủ tịch thị trấn, tôi nghĩ ngài hiểu lầm ý tôi, ý tôi là do mẹ tôi nhận nuôi đứa bé này. Mẹ tôi là giáo viên trường cấp hai Tân Hải, thu nhập ổn định, thân thể khỏe mạnh, phù hợp mọi điều kiện nhận nuôi hợp pháp.
Tôn Phó Chủ tịch thị trấn cười ha ha:
- Hóa ra là vậy… được, không có vấn đề
Ông nhấc điện thoại trên bàn lên:
- Tiểu Lý, cậu tới đây một chút.
...
...
Tiểu Lý cán sự phụ trách dân chính trên trấn dẫn hai người An Tại Đào và Lão Lương rời khỏi cửa chính quyền thị trấn, cười nói:
- An phóng viên, anh trở về cần lấy giấy tờ chứng minh thu nhập của cơ quan, chứng minh hộ tịch đồn công an cùng với giấy khám sức khỏe của mẹ anh sao chép làm hai bản, xong xuôi chúng ta có thể đi phòng Dân chính trên huyện làm thủ tục nhận nuôi hợp pháp. Đương nhiên, cần phải có sự đồng ý của bản thân đứa bé, vả lại người thân của đứa bé cũng đồng ý. Hơn nữa, Lão Lương, người trong thôn cũng cần lập một bản xác nhận.
Lão Lương liên tục xưng vâng.
An Tại Đào và Lý Tương chia tay Lão Lương ở cửa trụ sở chính quyền tại trấn, trong ánh chiều tà ngồi chuyến xe cuối chạy tới Tân Hải. Trở lại Tân Hải đã là chạng vạng, An Tại Đào vốn muốn cùng ăn cơm với Lý Tương, nhưng vừa mới tìm một tiệm cơm ngồi xuống, máy nhắn tin của hắn vang lên, là Hạ Hiểu Tuyết nhắn, uốn hắn phải lập tức tới Hạ gia ăn cơm, nói là vợ chồng Hạ Thiên Nông có lời muốn nói với hắn.
An Tại Đào thật có lỗi mà nhìn Lý Tương. Lý Tương bĩu môi, thần sắc không khỏi hơi ảm đạm:
- Là bạn gái cậu à?
An Tại Đào gật đầu:
- Ngại quá, bà chị, mẹ vợ tương lai gọi tới, không dám không đi, thật có lỗi, ngày mai tôi nhất định bù lại bữa cơm này, được không?
Một tia mất mát chợt lóe rồi biến mất trên mặt Lý Tương, cô lập tức cười, bĩu môi:
- Nhanh đi thôi, ai còn để ý bữa cơm này của cậu? Đi thôi, tôi cũng về nhà ăn cơm, chắc chắn mẹ tôi ở nhà đã làm cơm xong chờ tôi đó.
An Tại Đào và Lý Tương lên một chiếc xe buýt, giữa đường, An Tại Đào xuống xe trước. Thấy An Tại Đào xuống xe trước khu dành cho cán bộ cao cấp đi thẳng vào bên trong, mày liễu Lý Tương nhảy lên, sâu kín thở dài.
An Tại Đào đi thẳng đến Hạ gia, lên lầu vừa mới gõ cửa, Hạ Hiểu Tuyết liền mở cửa ra, cười hì hì:
- Tiểu Đào, anh còn ở dưới lầu em đã thấy anh rồi… Hihi.. hôm nay anh đi trấn Thanh Sơn à? Tình hình đứa bé kia thế nào vậy?
- Khá đáng thương...
An Tại Đào vừa đi vào bên trong vừa nói tình hình của Trúc Tử cho Hạ Hiểu Tuyết, Thạch Thanh nhìn thấy liền vẫy tay:
- Tiểu Đào, nhanh đi rửa tay, chúng tôi chờ cậu ăn cơm, ăn xong, tôi với chú Hạ có chuyện muốn nói.
Thái độ của Thạch Thanh gần đây thay đổi rất lớn, trở nên rất hiền lành, điều này khiến cho có khi An Tại Đào còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Hắn vội vàng vào buồng vệ sinh rửa tay, ngồi trước bàn ăn. Cơm chiều rất phong phú, ăn xong rồi vợ chồng Hạ Thiên Nông cùng nhau đứng dậy:
- Hiểu Tuyết, con thu dọn bàn…Tiểu Đào, cậu đi cùng chúng tôi.
Ba người vào thư phòng Hạ Thiên Nông, hai vợ chồng trịnh trọng ngồi trên sô pha:
- Cậu ngồi đi.
Thần thái của vợ chồng Hạ Thiên Nông như vậy khiến An Tại Đào hơi kinh ngạc trong lòng, nhưng hắn xem vẻ mặt hưng phấn của Hạ Hiểu Tuyết, liền đoán được vài phần, tất nhiên là hai vợ chồng muốn nói chuyện đính hôn giữa mình và Hạ Hiểu Tuyết.
- Tiểu Đào, hai chúng tôi chỉ có một cô con gái này, giống như bảo bối. Tôi hỏi cậu, có phải cậu thật lòng với Hiểu Tuyết hay không?
Thạch Thanh trầm giọng nói:
- Nếu cậu...
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trong sáng nhìn Thạch Thanh, nói dứt khoát:
- Cô chú, trái tim của của cháu đối với Hiểu Tuyết mặt trời chứng giám. Cháu có thể nhìn trời thề, cả đời này, cháu tuyệt đối sẽ không phụ lòng Hiểu Tuyết, xin cô và chú yên tâm, cháu nói được thì làm được.
- Thật ra, nhân cách của cậu, thời gian này tôi với chú Hạ của cậu cũng hiểu biết một chút. Nếu không tin được cậu, chúng tôi cũng sẽ không nói chuyện này với cậu. Như vậy đi, cậu và Hiểu Tuyết cũng đã tốt nghiệp đại học đều đã đi làm, vì cậu và Hiểu Tuyết đề xuất muốn đính hôn trước, tôi với chú Hạ của cậu đã bàn bạc tìm người xem ngày, liền định vào thứ hai này. Đây là một ngày hoàng đạo tốt nhất trong năm. Tuy rằng thời gian hơi gấp, nhưng chúng ta cũng không chuẩn bị làm quá lớn, cũng không sao cả...
Thần sắc Thạch Thanh trở nên dịu dàng.
Hạ Thiên Nông ở một bên khẽ mỉm cười:
- Tiểu Đào, cậu trở về bàn với mẹ cậu một chút, ngày mốt hai bên gia đình cùng ăn một bữa cơm, gặp mặt, coi như định ra ngày.
- Vâng, cháu đã biết.
Thạch Thanh ở bên nói chen vào:
- Tuy rằng tôi và chú Hạ của cậu không quá chú ý phong tục lệ cũ, nhưng dựa theo phong tục, cậu vẫn phải chuẩn bị một ít trang sức đính hôn cho Hiểu Tuyết. Điều này mẹ cậu hẳn là hiểu, hai người bàn bạc đi… Dù sao hiện giờ cậu cũng có tiền, đừng để chúng tôi không còn mặt mũi, đã biết chưa?
Rốt cuộc muốn đính hôn rồi... An Tại Đào vui vẻ trong lòng, thần sắc mừng như điên không khỏi biểu hiện ra ngoài, quay đầu liếc mắt một cái, thấy Hạ Hiểu Tuyết đang cười duyên đi đến, người như ngọc áo trắng hơn tuyết giống như tuyết liên nở rộ trên sông băng. Nhớ tới tình yêu cay đắng luyến tiếc kiếp trước trở thành sự thật ở kiếp này, trong nhất thời An Tại Đào cảm thấy kích động không nói được gì, hắn nhìn nét mặt tươi cười của Hạ Hiểu Tuyết không khỏi ngây ngẩn, đôi mắt đỏ lên, cúi đầu gọi:
- Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết xúc động trong lòng hồn nhiên quên mất cha mẹ ở bên, dưới cơn kích động tình cảm cũng nhào vào lòng An Tại Đào. Hai người ôm chặt nhau, tình nồng mật ý vĩnh viên gột rửa đáy lòng, mãi đến khí Hạ Thiên Nông cúi đầu ho khan một tiếng, lúc này Hạ Hiểu Tuyết mới đỏ mặt thoát khỏi lòng hắn.
Nhìn thấy An Tại Đào và con gái mình tình sâu như thế, trong lòng Thạch Thanh vừa vui mừng lại hơi ảm đạm, cô thở dài, quay đầu lại liếc Hạ Thiên Nông một cái, ra hiệu bằng mắt với ông, hai người cũng nhau lặng lẽ lui ra.
An Tại Đào nhẹ nhàng kéo cánh tay Lão Lương.
Lão Lương thở dài thở ngắn theo phía sau.
- Lão Lương Bí thư chi bộ, nếu nói tôi muốn nhận nuôi Trúc Tử, ông xem có được hay không? An Tại Đào nói dứt khoát. Thật ra trước khi đến hắn đã có suy nghĩ này. Đương nhiên, không phải hắn nhận nuôi, là để mẹ hắn An Nhã Chi ra mặt nhận nuôi. Lúc trước, hắn cũng đã nói chuyện với mẹ. Đối với chuyện của Quyên Quyên, An Nhã Chi cũng đọc bài báo của con trai trong lòng rất thông cảm, trên cơ bản đồng ý đề nghị của An Tại Đào. Nếu có thể được, An gia cũng muốn nhận nuôi cô nhi đáng thương này. Đương nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ ban đầu.
Nhưng An Tại Đào nghe nói bà nội Trúc Tử cũng mất, cuộc sống không có chỗ dựa, lại nhìn thấy Phùng gia quẫn cảnh nghèo như vậy, suy nghĩ này liền trở nên cực kỳ chân thật và cấp thiết.
Đầu tiên Lão Lương ngẩn ra, tiếp đó nắm lấy tay An Tại Đào:
- An phóng viên, cậu là người tốt! Chẳng qua, việc nhận nuôi này không phải chuyện nhỏ, cậu không thể kích động nhất thời... Tôi vẫn hy vọng có người nào đó trong thôn có thể nhận nuôi Trúc Tử...
An Tại Đào lắc đầu:
- Đứa bé này rất đáng thương... Lão Lương Bí thư chi bộ, ông yên tâm, tôi cũng không phải kích động nhất thời. Như vậy đi, Lão Lương Bí thư chi bộ, ông cùng chúng tôi lên trên thị trấn hỏi, xem chuyện này rốt cuộc cần thủ tục thế nào.
...
...
Lão Lương và An Tại Đào hai người rời khỏi Phùng Gia Phô, vội vàng tới trấn trên. Lúc trời chiều sắp xuống núi, hai người tới văn phòng Tôn Phó Chủ tịch thị trấn Thanh Sơn. Lão Lương nói tình hình thật sự của Trúc Tử và yêu cầu nhận nuôi của An Tại Đào với Tôn Phó Chủ tịch thị trấn. Vị Tôn Phó Chủ tịch thị trấn này thật ra rất nhiệt tình, nói chuyện cũng rất khách khí, chỉ có điều hắn nhìn An Tại Đào nhíu mày cười cười:
- An phóng viên, cảm ơn anh quan tâm tới đứa bé này. Chỉ có điều căn cứ luật pháp quốc gia, anh... anh không thích hợp nhận nuôi Trúc Tử.
Vì phòng ngừa người được nhận nuôi bị người đàn ông nhận nuôi "xâm phạm tình dục", luật nhận nuôi quốc gia đưa ra hạn chế đối với người đàn ông nhận nuôi: yêu cầu không cho phép con trai nhận nuôi con gái, tuổi người nhận nuôi và người được nhận nuôi phải chênh nhau bốn mươi tuổi. Quy định pháp luật này, An Tại Đào làm sao có thể không biết, hắn khẽ mỉm cười:
- Tôn Phó Chủ tịch thị trấn, tôi nghĩ ngài hiểu lầm ý tôi, ý tôi là do mẹ tôi nhận nuôi đứa bé này. Mẹ tôi là giáo viên trường cấp hai Tân Hải, thu nhập ổn định, thân thể khỏe mạnh, phù hợp mọi điều kiện nhận nuôi hợp pháp.
Tôn Phó Chủ tịch thị trấn cười ha ha:
- Hóa ra là vậy… được, không có vấn đề
Ông nhấc điện thoại trên bàn lên:
- Tiểu Lý, cậu tới đây một chút.
...
...
Tiểu Lý cán sự phụ trách dân chính trên trấn dẫn hai người An Tại Đào và Lão Lương rời khỏi cửa chính quyền thị trấn, cười nói:
- An phóng viên, anh trở về cần lấy giấy tờ chứng minh thu nhập của cơ quan, chứng minh hộ tịch đồn công an cùng với giấy khám sức khỏe của mẹ anh sao chép làm hai bản, xong xuôi chúng ta có thể đi phòng Dân chính trên huyện làm thủ tục nhận nuôi hợp pháp. Đương nhiên, cần phải có sự đồng ý của bản thân đứa bé, vả lại người thân của đứa bé cũng đồng ý. Hơn nữa, Lão Lương, người trong thôn cũng cần lập một bản xác nhận.
Lão Lương liên tục xưng vâng.
An Tại Đào và Lý Tương chia tay Lão Lương ở cửa trụ sở chính quyền tại trấn, trong ánh chiều tà ngồi chuyến xe cuối chạy tới Tân Hải. Trở lại Tân Hải đã là chạng vạng, An Tại Đào vốn muốn cùng ăn cơm với Lý Tương, nhưng vừa mới tìm một tiệm cơm ngồi xuống, máy nhắn tin của hắn vang lên, là Hạ Hiểu Tuyết nhắn, uốn hắn phải lập tức tới Hạ gia ăn cơm, nói là vợ chồng Hạ Thiên Nông có lời muốn nói với hắn.
An Tại Đào thật có lỗi mà nhìn Lý Tương. Lý Tương bĩu môi, thần sắc không khỏi hơi ảm đạm:
- Là bạn gái cậu à?
An Tại Đào gật đầu:
- Ngại quá, bà chị, mẹ vợ tương lai gọi tới, không dám không đi, thật có lỗi, ngày mai tôi nhất định bù lại bữa cơm này, được không?
Một tia mất mát chợt lóe rồi biến mất trên mặt Lý Tương, cô lập tức cười, bĩu môi:
- Nhanh đi thôi, ai còn để ý bữa cơm này của cậu? Đi thôi, tôi cũng về nhà ăn cơm, chắc chắn mẹ tôi ở nhà đã làm cơm xong chờ tôi đó.
An Tại Đào và Lý Tương lên một chiếc xe buýt, giữa đường, An Tại Đào xuống xe trước. Thấy An Tại Đào xuống xe trước khu dành cho cán bộ cao cấp đi thẳng vào bên trong, mày liễu Lý Tương nhảy lên, sâu kín thở dài.
An Tại Đào đi thẳng đến Hạ gia, lên lầu vừa mới gõ cửa, Hạ Hiểu Tuyết liền mở cửa ra, cười hì hì:
- Tiểu Đào, anh còn ở dưới lầu em đã thấy anh rồi… Hihi.. hôm nay anh đi trấn Thanh Sơn à? Tình hình đứa bé kia thế nào vậy?
- Khá đáng thương...
An Tại Đào vừa đi vào bên trong vừa nói tình hình của Trúc Tử cho Hạ Hiểu Tuyết, Thạch Thanh nhìn thấy liền vẫy tay:
- Tiểu Đào, nhanh đi rửa tay, chúng tôi chờ cậu ăn cơm, ăn xong, tôi với chú Hạ có chuyện muốn nói.
Thái độ của Thạch Thanh gần đây thay đổi rất lớn, trở nên rất hiền lành, điều này khiến cho có khi An Tại Đào còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Hắn vội vàng vào buồng vệ sinh rửa tay, ngồi trước bàn ăn. Cơm chiều rất phong phú, ăn xong rồi vợ chồng Hạ Thiên Nông cùng nhau đứng dậy:
- Hiểu Tuyết, con thu dọn bàn…Tiểu Đào, cậu đi cùng chúng tôi.
Ba người vào thư phòng Hạ Thiên Nông, hai vợ chồng trịnh trọng ngồi trên sô pha:
- Cậu ngồi đi.
Thần thái của vợ chồng Hạ Thiên Nông như vậy khiến An Tại Đào hơi kinh ngạc trong lòng, nhưng hắn xem vẻ mặt hưng phấn của Hạ Hiểu Tuyết, liền đoán được vài phần, tất nhiên là hai vợ chồng muốn nói chuyện đính hôn giữa mình và Hạ Hiểu Tuyết.
- Tiểu Đào, hai chúng tôi chỉ có một cô con gái này, giống như bảo bối. Tôi hỏi cậu, có phải cậu thật lòng với Hiểu Tuyết hay không?
Thạch Thanh trầm giọng nói:
- Nếu cậu...
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trong sáng nhìn Thạch Thanh, nói dứt khoát:
- Cô chú, trái tim của của cháu đối với Hiểu Tuyết mặt trời chứng giám. Cháu có thể nhìn trời thề, cả đời này, cháu tuyệt đối sẽ không phụ lòng Hiểu Tuyết, xin cô và chú yên tâm, cháu nói được thì làm được.
- Thật ra, nhân cách của cậu, thời gian này tôi với chú Hạ của cậu cũng hiểu biết một chút. Nếu không tin được cậu, chúng tôi cũng sẽ không nói chuyện này với cậu. Như vậy đi, cậu và Hiểu Tuyết cũng đã tốt nghiệp đại học đều đã đi làm, vì cậu và Hiểu Tuyết đề xuất muốn đính hôn trước, tôi với chú Hạ của cậu đã bàn bạc tìm người xem ngày, liền định vào thứ hai này. Đây là một ngày hoàng đạo tốt nhất trong năm. Tuy rằng thời gian hơi gấp, nhưng chúng ta cũng không chuẩn bị làm quá lớn, cũng không sao cả...
Thần sắc Thạch Thanh trở nên dịu dàng.
Hạ Thiên Nông ở một bên khẽ mỉm cười:
- Tiểu Đào, cậu trở về bàn với mẹ cậu một chút, ngày mốt hai bên gia đình cùng ăn một bữa cơm, gặp mặt, coi như định ra ngày.
- Vâng, cháu đã biết.
Thạch Thanh ở bên nói chen vào:
- Tuy rằng tôi và chú Hạ của cậu không quá chú ý phong tục lệ cũ, nhưng dựa theo phong tục, cậu vẫn phải chuẩn bị một ít trang sức đính hôn cho Hiểu Tuyết. Điều này mẹ cậu hẳn là hiểu, hai người bàn bạc đi… Dù sao hiện giờ cậu cũng có tiền, đừng để chúng tôi không còn mặt mũi, đã biết chưa?
Rốt cuộc muốn đính hôn rồi... An Tại Đào vui vẻ trong lòng, thần sắc mừng như điên không khỏi biểu hiện ra ngoài, quay đầu liếc mắt một cái, thấy Hạ Hiểu Tuyết đang cười duyên đi đến, người như ngọc áo trắng hơn tuyết giống như tuyết liên nở rộ trên sông băng. Nhớ tới tình yêu cay đắng luyến tiếc kiếp trước trở thành sự thật ở kiếp này, trong nhất thời An Tại Đào cảm thấy kích động không nói được gì, hắn nhìn nét mặt tươi cười của Hạ Hiểu Tuyết không khỏi ngây ngẩn, đôi mắt đỏ lên, cúi đầu gọi:
- Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết xúc động trong lòng hồn nhiên quên mất cha mẹ ở bên, dưới cơn kích động tình cảm cũng nhào vào lòng An Tại Đào. Hai người ôm chặt nhau, tình nồng mật ý vĩnh viên gột rửa đáy lòng, mãi đến khí Hạ Thiên Nông cúi đầu ho khan một tiếng, lúc này Hạ Hiểu Tuyết mới đỏ mặt thoát khỏi lòng hắn.
Nhìn thấy An Tại Đào và con gái mình tình sâu như thế, trong lòng Thạch Thanh vừa vui mừng lại hơi ảm đạm, cô thở dài, quay đầu lại liếc Hạ Thiên Nông một cái, ra hiệu bằng mắt với ông, hai người cũng nhau lặng lẽ lui ra.
Danh sách chương