An Tại Đào gọi một chai rượu trắng đặc sản bản địa, tuy nhiên, hắn vốn chưa bao giờ uống rượu trắng nên gọi một chai bia.

Đồ ăn mang lên, rượu cũng tới, Quyên Quyên buồn bã nốc một hơi hai chén rươi, lúc này mới bắt đầu nói. Thái độ từ bất cần chuyển sang thê lương, quả nhiên không ngoài dự đoán của An Tại Đào, cô gái này trong lòng có rất nhiều tâm sự. An Tại Đào kỳ thật cũng không kỳ thị những người con gái năm xưa phải bán mình, bởi vì ngoại trừ những người vì ham chơi biếng làm ra, đại đa số bọn họ đều là do cảnh nghèo xô đẩy.

Không có cô gái nào nguyện ý trở thành tấm nệm cho hàng ngàn vạn đàn ông chà đạp, giày vò, kể cả gái điếm rẻ tiền như Quyên Quyên.

Quyên Quyên dốc hết bầu tâm sự. Còn An Tại Đào thì lẳng lặng lắng nghe, trong lòng thương cảm.

Có lẽ Quyên Quyên cũng không hiểu vì sao mình lại có nhu cầu cởi bỏ hết tâm sự trong lòng với người thanh nhiên chỉ mới vài lần gặp mặt này. Có lẽ, bản năng cô mách bảo rằng An Tại Đào là một người đáng tin, hoặc là không thuộc diện đãi bôi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Quyên Quyên có một quá khứ bi thương và một tương lai đen tối.

Tên của cô thật đẹp: Trương Minh Quyên, còn Quyên Quyên là kỹ danh. Cô đến từ một thôn nhỏ xa xôi ở phía Nam của Tân Hải. Năm nay 34 tuổi. Bởi vì nhà quá nghèo, 2 năm trước, đi theo một người phụ nữ trong làng vào thành phố làm công. Đầu tiên là làm nhân viên phục vụ ở một nhà hát ca múa nhạc, nhưng tiền kiếm được quá ít, trừ tiền ăn và tiền thuê nhà, mỗi tháng dư lại chẳng đáng là bao.

Nhắm mắt bán mình là con đường cô đã dứt khoát từ đầu. Nhưng giữa cơn quẫn bách, hoặc là bị người dụ dỗ, cô rốt cuộc đã nhắm mắt làm cái nghề mạt hạng này. Dù sao, tuổi cũng đã hơi lớn, lại là gái nông thôn không có tư sắc, không thể đến các hộp đêm làm gái gọi cao cấp, đành đến các nhà nghỉ nhỏ ở nhà ga bến tàu làm.

Hai năm qua, mỗi lần tiếp một khách được khoảng 30-100 tệ, 30% phải nộp cho chủ, 20% đóng phí cho đám vệ sĩ, còn lại 50% là của mình. Giá đã rẻ mạt không thể rẻ hơn, còn bị ăn chặn đủ đường, đâm ra số tiền thu vào được cũng chẳng bõ bèn gì.

Vì chính chồng con mình ở quê, vì nhan sắc đã quá lứa lỡ thì, cũng vì muốn nhanh chóng thoát khỏi kiếp sống bán trôn nuôi miệng, nên cô gắng tiếp khách liên tục, mỗi ngày cao điểm tiếp đến 10 khách làng chơi.

Nói tới đây, mặt Quyên Quyên đỏ lên. Kể lại chuyện đáng khinh bỉ này với một người con trai, cô bỗng thấy xấu hổ, sự xấu hổ mà bấy lâu nay cô đã tưởng chẳng còn sót lại trong trái tim đã sớm cằn khô vì đau khổ của mình.

- Có phải là tôi rất vô sỉ không? Quyên Quyên chua chát cười, cúi đầu xuống.

-Không, một câu huyện đau lòng, tôi có thể hiểu nổi tâm khổ của chị.

An Tại Đào nhẹ nhàng cầm lấy chén rượu, chậm rãi nuốt vào lòng, cảm nhận bụng mình đang nóng dần lên.

-Đúng rồi, tiền bảo kê là gì?

An Tại Đào đột nhiên cắt ngang.

-Cậu không biết sao?

Quyên Quyên bĩu môi:

- Cậu không thấy công an làm ngơ cho chúng ta là kỳ quái sao? Cậu nghĩ mà xem, nhiều khách sạn như vậy mà công an mắt nhắm mắt mở coi như không thấy sao? Nói thật cho cậu biết, mỗi người khách mà chúng tôi tiếp đều phải rút cho công an mười đồng.

-Đây là bản ghi chép của tôi.

Quyên Quyên sắc mặt bỗng giận giữ:

- Tiền của chúng tôi không phải chỉ để nuôi lũ súc sinh đó, mà chúng nó còn lấy chúng tôi làm đồ chơi. Tôi là một người cẩn thận, đã ghi chép đầy đủ, giờ tặng hết cho cậu.

Quyên Quyên lấy từ trong người một cuốn sổ, đặt lên bàn, giao cho An Tại Đào.

An Tại Đào mở ra, trên sổ ghi chi chít tên những người cảnh sát mà cô đã phải chi tiền cho họ, ước chừng mấy chục trang giấy. Hắn giật mình kinh hãi:

- Đám cảnh sát này thật là điên cuồng. Các cô…

-Xã hội này mà còn có người tốt sao?

Quyên Quyên cười chua chát, nâng chén rượu lên uống một ngụm to.

- Không ai đoái thương đến đám đàn bà mạt hạng như chúng tôi, chúng tôi còn chẳng bằng heo chó. Nơi đó, nơi chúng tôi bán thân sống qua ngày chẳng khác nào rác rưởi, nam nhân vào đó thuộc dạng nào chứ?

Quyên Quyên tửu lượng rất tốt, cạn một chai rượu trắng, ngoài trừ hơi thở có chút gấp gáp, cảm xúc kích động, còn lại, tinh thần rất bình thường.

-Kỳ thật, chị có thể kiếm việc khác để làm mà, sau này đừng làm nghề này nữa…

An Tại Đào tâm tình phức tạp, cũng định khuyên nhủ vài câu, ngập ngừng mãi.

Quyên Quyên cười phá lên, hai mắt mơ màng, liếc An Tại Đào một cái:

- Tiểu đệ đệ, chị đã không còn con đường hoàn lương nữa rồi, cậu có biết không, chị đã mắc bệnh nặng không thể chữa khỏi, mà ông chồng biết chị làm nghề này đã không chấp nhận chị nữa, chị hết đường rồi…

Quyên Quyên nói xong, gục đầu xuống trên bàn, đàu tiên, tiếng khóc còn nén lại, sau thì càng lúc càng to, nức nở thảm thiết.

Mọi người trong tiệm cơm ngạc nhiên quay lại nhìn hai người bọn họ.

An Tại Đào ngượng ngùng cúi xuống nói:

- Thôi nào, đừng khóc nữa, để tôi xem có giúp được gì không?

Quyên Quyên trấn tĩnh trở lại, đưa tay cầm giấy ăn trên bàn lau nước mắt, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, thật lâu sau mới thở dài:

- Cậu có thể cho tôi một mái ấm sao? Cậu có thể tẩy rửa hết những vết nhơ trong đời tôi sao? Thôi đi, cậu là người tốt nhất, hôm nay tôi chỉ mong cậu sẽ vì mấy phận đàn bà bèo dâu này mà lên tiếng, chúng tôi thật sự thấp hèn vậy sao? Không! Không!

Quyên Quyên kích động nắm chặt tay An Tại Đào mà lay, An Tại Đào cảm thấy rõ tay cô đang run lên, vừa sợ hãi vừa bất lực, lại xen chút phẫn nộ và tuyệt vọng.

-Tôi hứa!

An Tại Đào nói khẽ.

- Cậu là người tốt!

Quyên Quyên chậm rãi rút tay về, lại nói khẽ:

- Tôi có thể cầu xin cậu một việc không?

- Chị nói đi!

Quyên Quyên thât cẩn thận lấy từ trong ví tiền bề mặt đã nhàu nát ra một tấm ảnh nhỏ, ánh mắt trở nên dịu dàng vô cùng, cô đưa tâm ảnh cho An Tại Đào:

- Nhìn xem, đây là con gá của chị đấy, trông được đấy chứ? Năm nay 13 tuổi rồi, đang học trung học, nó ở với ông bà. Tiểu đệ đệ, tôi biết cậu là người tốt nhất, lại là phóng viên lớn, nếu một ngày kia tôi chết đi, cậu có thể chiếu cố nó chút không? Nghe nói trong thành phố này có cô nhi viện thì phải…

Quyên Quyên khóe mắt chảy ra dòng nước đục ngầu.

An Tại Đào trong lòng cả kinh, vội vàng nói:

- Chị…

Quyên Quyên lắc đầu cười khổ:

- Địa chỉ ở mặt sau. Ha ha… tôi đùa cậu đấy, cậu đừng tin. Tốt lắm. Chị phải đi làm rồi, nếu không hôm nay không ăn cơm đâu, hẹn gặp lại đệ đệ. Hy vọng sớm có thể đọc bài viết của cậu.

Không đợi An Tại Đào kịp phản ứng, Quyên Quyên liền cầm túi lên, đeo vào vai, miệng ngâm nga một câu hát dân gian, đong đưa người rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện