Lưu Bằng thấy người đến đông đủ, lập tức dành lấy Micro mà nói vài câu hoan nghênh, nhân tiện giới thiệu các vị khách mời, nhưng không giới thiệu An Tại Đào. An Tại Đào lơ đễnh, hắn vốn không có tâm tư xen vào trong vòng tròn nhỏ hẹp của con em quyền quý này, nếu không phải vì Hiểu Tuyết, hắn căn bản sẽ không bước vào những chốn đó.
Nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại căm tức trong lòng. Cô rời khỏi vòng vây của mấy chị em, đi thẳng đến bên người An Tại Đào, yên lặng ngồi xuống, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, anh không tức giận chứ? - Tức giận? Tức giận cái gì?
An Tại Đào mỉm cười:
- Em cứ vui vẻ đi, không cần để ý tới anh.
Lúc hai người đang nói chuyện, mọi người đột nhiên vây quanh lại. Lưu Bằng đi tới từ trong đám người chen chúc, trong tay nắm một bó hoa hồng thơm ngát, đi thẳng đến bên người Hạ Hiểu Tuyết, đột nhiên quỳ một gối xuống, cất cao giọng nói:
- Hiểu Tuyết, anh thích em, xin em chấp nhận tình cảm của anh.
Mọi người ồn ào, huyên náo vỗ tay. Có thể thấy, cảnh tượng hôm nay, là Lưu Bằng sớm có tính toán.
Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết chợt thay đổi, đứng dậy cả giận nói:
- Anh Lưu, anh làm gì vậy? Tôi đã có bạn trai!
Lưu Bằng mỉm cười:
- Hiểu Tuyết, anh ăn ngay nói thật, hắn không xứng với em.
Lưu Bằng nói một số lời theo giọng Phương Tây, có trời biết những lời này anh ta đã thực tiễn ở nước ngoài bao nhiêu lần. Chẳng qua, trong mắt anh ta vẫn là cách tán tỉnh rất lãng mạn, trong lòng Hạ Hiểu Tuyết hình thành một cảm giác nhục nhã, một loại nhục nhã trước mặt mọi người.
Ánh mắt phẫn nộ của Hạ Hiểu Tuyết rời khỏi người Lưu Bằng, đảo qua trên mặt đám nam nữ cười vang trước mặt, bờ vai hơi run. Bỗng nhiên, cô quay đầu lại nhìn An Tại Đào.
Lửa giận trong lòng An Tại Đào đã hừng hực, nhưng trên mặt lại không có thay đổi cảm xúc quá lớn, sắc mặt chỉ trầm xuống.
Đám ăn chơi trác táng này thật đáng giận.
An Tại Đào chán ghét trừng mắt liếc Lưu Bằng một cái, chậm rãi đứng dậy lạnh lùng nói:
- Vô sỉ.
Hạ Hiểu Tuyết tiến lên giữ chặt cánh tay hắn, An Tại Đào quay đầu dịu dàng nói:
- Hiểu Tuyết, chúng ta đi!
Mông Na Na con gái Mông Hổ, Chủ tịch thành phố cười hì hì:
- Hiểu Tuyết, sao chị lại như thế, chị xem xem, Lưu Bằng còn quỳ trên mặt đất kìa? Chị chấp nhận hay không, ít nhất phải cho người ta một câu trả lời thuyết phục chứ.
Hạ Hiểu Tuyết hung hăng dậm chân:
- Anh Lưu, tôi không nghĩ anh lại vô sỉ như vậy, tôi nói lại với anh một lần, tôi đã có bạn trai, cả đời này, ngoài Tiểu Đào ra, tôi sẽ không thích bất luận người đàn ông nào khác, anh từ bỏ suy nghĩ này đi.
Lưu Bằng biến sắc, nhưng anhh ta lập tức che dấu lại, vẫn không cảm thấy xấu hổ, trái lại cười hì hì đứng dậy:
- Hiểu Tuyết, anh tin, sự chân thành kiên định sẽ làm em rung động. Nào mọi người, mọi người uống rượu, hôm nay tôi cao hứng, đàn cho mọi người một khúc được không?
...
...
Thấy hai người Hạ Hiểu Tuyết muốn rời khỏi, Lộ Binh đi tới ngăn hai người lại, cười vươn tay với An Tại Đào, cúi đầu nói:
- Anh bạn, không nên quá so đo, Lưu Bằng chơi quen rồi... Hắn là như thế... Chẳng qua, hai người cũng không đáng tức giận, ở lại đi, đến nơi đến chốn, loại vòng tròn luẩn quẩn này là như thế, ngay từ đầu tôi cũng không quen.
An Tại Đào lắc đầu:
- Tôi sẽ không so đo với người như thế.
Lưu Bằng đắc ý liếc mọi người một cái, gật đầu đi đến ngồi xuống trước đàn dương cầm, giả vờ giả vịt mà lướt qua phía dưới, buông tay đánh đàn. Một bài "Day dream" của Kevin Kern đàn xong, mọi người vỗ tay nhiệt liệt, nói thật, trình độ đàn dương cầm của Lưu Bằng cũng không tồi, ngón tay thành thạo, nắm giữ tiết tấu tốt.
An Tại Đào quay đầu nhìn Lưu Bằng đắc ý dạt dào thần thái ngông cuồng, trong lòng căm hận tới cực điểm.
Đột nhiên, An Tại Đào thở phốc một cái, kéo bàn tay nhỏ bẻ hơi lạnh của Hạ Hiểu Tuyết:
- Đi, Hiểu Tuyết, qua đó, anh đàn cho em một bài, đàn xong chúng ta sẽ đi.
Trên khuôn mặt anh tuấn của An Tại Đào lộ ra âm trầm như có như không, bước chân trầm ổn, cùng nắm tay Hạ Hiểu Tuyết đi tới. Hạ Hiểu Tuyết hiểu được trong lòng, người yêu mình muốn mượn hoàn cảnh hôm nay, chính thức tuyên bố và biểu đạt tình yêu đối với mình.
An Tại Đào ngồi sau đàn dương cầm trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hạ Hiểu Tuyết nhu tình đứng sau lưng hắn, trong đôi mắt lưng tròng nước lộ ra ngàn vạn ý yêu quấn quanh người An Tại Đào.
An Tại Đào thở dài một cái, ngồi thẳng lưng, sắc mặt dần đỏ lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt nhanh qua phím đàn, một chuỗi âm thanh lưu loát truyền ra.
Đầu hơi cúi xuống, mười ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, "My heart will go on" ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh Titanic xem trước đó không lâu tràn ra từ ngón tay hắn. Khúc nhạc này, kiếp trước hắn từng đàn qua vô số lần, cực kỳ quen thuộc.
An Tại Đào học đàn dương cầm với mẹ từ nhỏ, chiếc đàn dương cầm kiểu cũ trong nhà trải qua thời thơ ấu cô quạnh cùng hắn. Tuy rằng hắn không có thi lấy bằng, nhưng mười mấy năm tự làm mình vui, kỳ thật kỹ thuật đã rất giỏi rồi.
Ngón tay tựa như nhảy múa trên phím đàn, tiết tấu mỹ lệ tự nhiên, nhạc khúc buồn bã dÂu Dương quanh quẩn trong đại sảnh, như một dòng suối róc rách, chậm rãi chảy xuôi trong lòng mỗi người; hoặc như một thiếu nữ ưu thương đảng trầm thấp tỷ mỉ kể lại thế giới tình yêu tuyệt vời của một đôi tình nhân sống chết bên nhau.
Trong đại sảnh, yên tỉnh không tiếng động, tâm thần toàn bộ mọi người đắm chìm trong khúc nhạc buồn bã tràn ra từ ngón tay An Tại Đào, một nỗi buồn và thương cảm tràn ngập đáy lòng.
Tiếng dương cầm buồn bã hoặc vang dội, hoặc trầm thấp, hoặc nhỏ nhẹ bên tai, hoặc buồn bã triền miên, nương theo mười ngón tay nhảy múa, An Tại Đào cũng rơi vào trong đó, tóc đen nhẹ vung, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga ca từ tiếng Anh của bài nhạc này.
Every night in my dreams
I see you, I feel you,
That is how I know you go on
Far across the distance
And spaces between us
You .vne to show you go on
...
Khúc nhạc này, trước sau An Tại Đào liên tục đàn ra vài lần hoàn chỉnh, hơn nửa giờ, nương theo khúc nhạc triền miên hết sức buồn bã, mọi người gần như quên mình đang ở nơi nào. An Tại Đào dụng tâm đàn, đem sự ray rứt đối với Hạ Hiểu Tuyết kiếp trước, tình yêu thật đậm đối với cô kiếp này, cùng với một lời hứa hẹn của người đàn ông tuyệt đối không thay đổi xen lẫn trong khúc nhạc mê say biểu đạt nói hết ra.
Trong giờ phút này, dường như hắn hóa thân thành nốt nhạc, cánh tay vung vẩy trong trời sáng rạng rỡ, âm nhạc phát ra có sức cuốn hút không gì sánh kịp.
Khúc nhạc réo rắt thảm thiết kể ra câu chuyện tình yêu thảm thiết kia, âm nhạc đưa mọi người tới biển rộng mênh mông, vô số tảng băng cực lớn đung đưa, sóng biển mãnh liệt, một đôi nam nữ ôm nhau, trong mắt truyền ra thâm tình sông cạn đá mòn.
Khóe mắt Hạ Hiểu Tuyết chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt, cô nghẹn ngào lao thẳng tới, sà vào lồng An Tại Đào:
- Tiểu Đào! Chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách rời.
An Tại Đào nhẹ nhàng vỗ bờ lưng mềm mại của cô, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quăng lên người Lưu Bằng đứng một bên khuôn mặt hơi đỏ, nói thản nhiên mà dứt khoát:
- Hiểu Tuyết, vẫn câu nói kia của anh, em là của anh, ai cũng không cướp được, trừ khi anh chết đi. Hiểu Tuyết, chúng ta đi! Khung cảnh này thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại căm tức trong lòng. Cô rời khỏi vòng vây của mấy chị em, đi thẳng đến bên người An Tại Đào, yên lặng ngồi xuống, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, anh không tức giận chứ? - Tức giận? Tức giận cái gì?
An Tại Đào mỉm cười:
- Em cứ vui vẻ đi, không cần để ý tới anh.
Lúc hai người đang nói chuyện, mọi người đột nhiên vây quanh lại. Lưu Bằng đi tới từ trong đám người chen chúc, trong tay nắm một bó hoa hồng thơm ngát, đi thẳng đến bên người Hạ Hiểu Tuyết, đột nhiên quỳ một gối xuống, cất cao giọng nói:
- Hiểu Tuyết, anh thích em, xin em chấp nhận tình cảm của anh.
Mọi người ồn ào, huyên náo vỗ tay. Có thể thấy, cảnh tượng hôm nay, là Lưu Bằng sớm có tính toán.
Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết chợt thay đổi, đứng dậy cả giận nói:
- Anh Lưu, anh làm gì vậy? Tôi đã có bạn trai!
Lưu Bằng mỉm cười:
- Hiểu Tuyết, anh ăn ngay nói thật, hắn không xứng với em.
Lưu Bằng nói một số lời theo giọng Phương Tây, có trời biết những lời này anh ta đã thực tiễn ở nước ngoài bao nhiêu lần. Chẳng qua, trong mắt anh ta vẫn là cách tán tỉnh rất lãng mạn, trong lòng Hạ Hiểu Tuyết hình thành một cảm giác nhục nhã, một loại nhục nhã trước mặt mọi người.
Ánh mắt phẫn nộ của Hạ Hiểu Tuyết rời khỏi người Lưu Bằng, đảo qua trên mặt đám nam nữ cười vang trước mặt, bờ vai hơi run. Bỗng nhiên, cô quay đầu lại nhìn An Tại Đào.
Lửa giận trong lòng An Tại Đào đã hừng hực, nhưng trên mặt lại không có thay đổi cảm xúc quá lớn, sắc mặt chỉ trầm xuống.
Đám ăn chơi trác táng này thật đáng giận.
An Tại Đào chán ghét trừng mắt liếc Lưu Bằng một cái, chậm rãi đứng dậy lạnh lùng nói:
- Vô sỉ.
Hạ Hiểu Tuyết tiến lên giữ chặt cánh tay hắn, An Tại Đào quay đầu dịu dàng nói:
- Hiểu Tuyết, chúng ta đi!
Mông Na Na con gái Mông Hổ, Chủ tịch thành phố cười hì hì:
- Hiểu Tuyết, sao chị lại như thế, chị xem xem, Lưu Bằng còn quỳ trên mặt đất kìa? Chị chấp nhận hay không, ít nhất phải cho người ta một câu trả lời thuyết phục chứ.
Hạ Hiểu Tuyết hung hăng dậm chân:
- Anh Lưu, tôi không nghĩ anh lại vô sỉ như vậy, tôi nói lại với anh một lần, tôi đã có bạn trai, cả đời này, ngoài Tiểu Đào ra, tôi sẽ không thích bất luận người đàn ông nào khác, anh từ bỏ suy nghĩ này đi.
Lưu Bằng biến sắc, nhưng anhh ta lập tức che dấu lại, vẫn không cảm thấy xấu hổ, trái lại cười hì hì đứng dậy:
- Hiểu Tuyết, anh tin, sự chân thành kiên định sẽ làm em rung động. Nào mọi người, mọi người uống rượu, hôm nay tôi cao hứng, đàn cho mọi người một khúc được không?
...
...
Thấy hai người Hạ Hiểu Tuyết muốn rời khỏi, Lộ Binh đi tới ngăn hai người lại, cười vươn tay với An Tại Đào, cúi đầu nói:
- Anh bạn, không nên quá so đo, Lưu Bằng chơi quen rồi... Hắn là như thế... Chẳng qua, hai người cũng không đáng tức giận, ở lại đi, đến nơi đến chốn, loại vòng tròn luẩn quẩn này là như thế, ngay từ đầu tôi cũng không quen.
An Tại Đào lắc đầu:
- Tôi sẽ không so đo với người như thế.
Lưu Bằng đắc ý liếc mọi người một cái, gật đầu đi đến ngồi xuống trước đàn dương cầm, giả vờ giả vịt mà lướt qua phía dưới, buông tay đánh đàn. Một bài "Day dream" của Kevin Kern đàn xong, mọi người vỗ tay nhiệt liệt, nói thật, trình độ đàn dương cầm của Lưu Bằng cũng không tồi, ngón tay thành thạo, nắm giữ tiết tấu tốt.
An Tại Đào quay đầu nhìn Lưu Bằng đắc ý dạt dào thần thái ngông cuồng, trong lòng căm hận tới cực điểm.
Đột nhiên, An Tại Đào thở phốc một cái, kéo bàn tay nhỏ bẻ hơi lạnh của Hạ Hiểu Tuyết:
- Đi, Hiểu Tuyết, qua đó, anh đàn cho em một bài, đàn xong chúng ta sẽ đi.
Trên khuôn mặt anh tuấn của An Tại Đào lộ ra âm trầm như có như không, bước chân trầm ổn, cùng nắm tay Hạ Hiểu Tuyết đi tới. Hạ Hiểu Tuyết hiểu được trong lòng, người yêu mình muốn mượn hoàn cảnh hôm nay, chính thức tuyên bố và biểu đạt tình yêu đối với mình.
An Tại Đào ngồi sau đàn dương cầm trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Hạ Hiểu Tuyết nhu tình đứng sau lưng hắn, trong đôi mắt lưng tròng nước lộ ra ngàn vạn ý yêu quấn quanh người An Tại Đào.
An Tại Đào thở dài một cái, ngồi thẳng lưng, sắc mặt dần đỏ lên, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt nhanh qua phím đàn, một chuỗi âm thanh lưu loát truyền ra.
Đầu hơi cúi xuống, mười ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, "My heart will go on" ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh Titanic xem trước đó không lâu tràn ra từ ngón tay hắn. Khúc nhạc này, kiếp trước hắn từng đàn qua vô số lần, cực kỳ quen thuộc.
An Tại Đào học đàn dương cầm với mẹ từ nhỏ, chiếc đàn dương cầm kiểu cũ trong nhà trải qua thời thơ ấu cô quạnh cùng hắn. Tuy rằng hắn không có thi lấy bằng, nhưng mười mấy năm tự làm mình vui, kỳ thật kỹ thuật đã rất giỏi rồi.
Ngón tay tựa như nhảy múa trên phím đàn, tiết tấu mỹ lệ tự nhiên, nhạc khúc buồn bã dÂu Dương quanh quẩn trong đại sảnh, như một dòng suối róc rách, chậm rãi chảy xuôi trong lòng mỗi người; hoặc như một thiếu nữ ưu thương đảng trầm thấp tỷ mỉ kể lại thế giới tình yêu tuyệt vời của một đôi tình nhân sống chết bên nhau.
Trong đại sảnh, yên tỉnh không tiếng động, tâm thần toàn bộ mọi người đắm chìm trong khúc nhạc buồn bã tràn ra từ ngón tay An Tại Đào, một nỗi buồn và thương cảm tràn ngập đáy lòng.
Tiếng dương cầm buồn bã hoặc vang dội, hoặc trầm thấp, hoặc nhỏ nhẹ bên tai, hoặc buồn bã triền miên, nương theo mười ngón tay nhảy múa, An Tại Đào cũng rơi vào trong đó, tóc đen nhẹ vung, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga ca từ tiếng Anh của bài nhạc này.
Every night in my dreams
I see you, I feel you,
That is how I know you go on
Far across the distance
And spaces between us
You .vne to show you go on
...
Khúc nhạc này, trước sau An Tại Đào liên tục đàn ra vài lần hoàn chỉnh, hơn nửa giờ, nương theo khúc nhạc triền miên hết sức buồn bã, mọi người gần như quên mình đang ở nơi nào. An Tại Đào dụng tâm đàn, đem sự ray rứt đối với Hạ Hiểu Tuyết kiếp trước, tình yêu thật đậm đối với cô kiếp này, cùng với một lời hứa hẹn của người đàn ông tuyệt đối không thay đổi xen lẫn trong khúc nhạc mê say biểu đạt nói hết ra.
Trong giờ phút này, dường như hắn hóa thân thành nốt nhạc, cánh tay vung vẩy trong trời sáng rạng rỡ, âm nhạc phát ra có sức cuốn hút không gì sánh kịp.
Khúc nhạc réo rắt thảm thiết kể ra câu chuyện tình yêu thảm thiết kia, âm nhạc đưa mọi người tới biển rộng mênh mông, vô số tảng băng cực lớn đung đưa, sóng biển mãnh liệt, một đôi nam nữ ôm nhau, trong mắt truyền ra thâm tình sông cạn đá mòn.
Khóe mắt Hạ Hiểu Tuyết chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt, cô nghẹn ngào lao thẳng tới, sà vào lồng An Tại Đào:
- Tiểu Đào! Chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách rời.
An Tại Đào nhẹ nhàng vỗ bờ lưng mềm mại của cô, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quăng lên người Lưu Bằng đứng một bên khuôn mặt hơi đỏ, nói thản nhiên mà dứt khoát:
- Hiểu Tuyết, vẫn câu nói kia của anh, em là của anh, ai cũng không cướp được, trừ khi anh chết đi. Hiểu Tuyết, chúng ta đi! Khung cảnh này thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Danh sách chương