Ta đứng bên song cửa trọn vẹn hai canh giờ, từ mặt trời ngả về Tây, đến trăng tròn mọc ở đằng Đông.
Không ai dám tới quấy rầy ta, dĩ nhiên cũng không ai dám đến đốt đèn.
Trong bóng tối, ta có thể nghe được động tĩnh thị vệ cùng cung nhân ngoài cửa thay ca, cũng có thể nghe được côn trùng kêu to trong bụi cỏ, thậm chí là tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.
Ta chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe bất cứ một loại âm thanh nào trong đó như lúc này, với ta mà nói chúng quá nhỏ bé, giống như con sâu con kiến, kéo không nổi chú ý của ta. Nhưng hôm nay ta lại nghe đến đặc biệt cẩn thận, đặc biệt chăm chú, truy cứu nguyên nhân, có thể là ta chưa từng đơn thuần vứt bỏ tạp niệm như thế này, chỉ vì chờ đợi thời khắc này đến.
Trong không khí có hương thơm lẫn trong bùn đất, từng chút một lan tỏa trong màn đêm, không che không đậy, ngân hà vạn dặm, là cảnh đẹp khó có được.
Ta sắp dưới cảnh sắc này, làm một chuyện xấu xa trời đất không tha.
Nhưng dù sao cũng không phải lần đầu tiên, đã có Đoạn Anh trước đó, cũng đã khiến ta giảm bớt không ít cảm giác tội lỗi.
Dù sao cũng không có khả năng sinh ra nghiệp chướng.
“Lưu Phúc!” Ta gọi Lưu công công.
Ông ta nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, khúm núm khom lưng đi đến trước mặt ta.
“Bệ hạ.”
Ta dặn dò ông ta: “Mời Phượng vương đến, yên tĩnh một chút, đừng để quá nhiều người biết.” Tạm ngừng, “Nếu thân thể hắn không tốt, không cần gọi thái y, dẫn hắn tới gặp ta là được.”
Tính toán thời gian, sâu độc triền miên kia cũng nên phát tác rồi, dựa vào trí thông minh của hắn, nhất định đã nghĩ đến là ta ra tay.
Lưu công công lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn ta, không cẩn thận đúng lúc đụng phải ánh mắt ta đang nhìn chằm chằm về phía ông, dọa đến biến sắc, lập tức cúi đầu: “Vâng!” Dứt lời liền lui ra.
Bộ dạng kia thậm chí có chút sợ hãi, ta không khỏi cảm thấy buồn cười, một lão nhân đã quen nhìn sóng gió trong nội cung, bị ta dọa sợ đến như thế, ta có đáng sợ như vậy sao?
“Lưu công công,” Ta thấy ông ta đã nhanh lui đến cạnh cửa rồi, gọi ông ta lại, “Ngươi đã gặp qua mẫu phi ta sao?”
Lưu công công đã đặt nửa bước bên ngoài cửa, trong phòng rất tối, ngoài phòng bởi vì đốt đèn nên vô cùng sáng.
Gương mặt già nua của ông ta nhăn lại giống như quả cam sấy khô, tại nơi nửa sáng nửa tối lại càng quỷ dị không tả nổi.
Ta nghĩ ông ta nhìn ta nên như vậy cũng đúng.
“Nô tài may mắn gặp qua hai lần.” Ông ta nói.
“Ta giống bà sao?”
Lưu công công là người tinh tế, không nói giống cũng không nói không giống, nói thẳng: “Bệ hạ vẫn giống Tiên đế gia nhiều hơn một chút.”
Khá lắm, mở mắt nói lời bịa đặt!
Ta không cho ông ta thả lỏng, hỏi tiếp: “Bọn họ đều nói ta giống như Nhị hoàng huynh.”
Thân thể Lưu công công run lên: “Không thể nào, trước kia nô tài cũng hầu hạ qua Nhị điện hạ, không giống, nếu nói giống cũng là do giống tiên đế.”
Ta nhẹ nhàng a một tiếng, trong bóng đêm cười không ra tiếng.
“Ta ngược lại cảm thấy, ta vẫn là giống mẫu phi nhiều hơn một chút.” Ta nhẹ nhàng nói: “Luân thường lễ giáo cũng không thể ngăn cản chúng ta mơ ước tới những thứ không nên mơ ước…”
Mắt thấy Lưu công công già nua đã sắp chống đỡ không nổi nữa, ta mở lòng từ bi phất phất tay, để cho ông mau chóng dẫn Đoạn Niết đến.
Lưu công công đi rồi, ta mới thả lỏng gân cốt cứng ngắc trong suốt hai canh giờ, để người tiến vào đốt nến, đưa nước ấm.
Một phen tắm rửa thay quần áo, ta chỉ mặc một bộ nội sam mỏng manh ngồi trên long sàng, kiên nhẫn chờ đợi Đoạn Niết đến.
Bác sơn lô (*博山炉) tỏa ra từng luồng huân hương, sương mù lượn lờ, một mùi hương pha trộn giữa gỗ thông cùng hoa lan.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng của Lưu công công.
“Bệ hạ, Phượng vương đến!”
Rốt cuộc đã tới.
“Để hắn vào.”
Lưu công công nhanh chóng mở cửa, để hai gã thị vệ cường tráng vác một thứ tiến vào, cẩn thận đặt trên mặt đất, lại phẩy phất trần (*拂尘 cây phất trần ak) đuổi bọn họ ra ngoài. Toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu loát (*风卷残云 phong quyển tàn vân: gió cuốn tàn mây.), vừa nhanh lại vừa yên tĩnh, còn rất cẩn thận.
Ta đi chân không đến trước thứ được cuộn lại kia, phát hiện là một thảm len thật dày, từng đóa từng đóa phù dung (*芙蓉) đan xen, chính giữa phồng lên thật lớn, đang chậm chạp nhúc nhích, dường như bươm bướm sắp phá kén mà ra.
Ta đương nhiên biết rõ trong đó không phải là bươm bướm gì cả, là phượng hoàng, ta bắt được một con phượng hoàng bị bệnh.
Đá một cái vào chỗ phồng lên kia, thảm len lật ra một bên, bên trong lộ ra nam nhân chật vật không chịu nổi.
Đoạn Niết nằm rạp trên mặt đất, ngón tay nắm chặt thảm lông dưới thân, tóc dài xõa tung, lộn xộn phủ bên người hắn.
Mồ hôi từ thái dương, sợi tóc, trên từng lỗ chân lông chảy khắp người hắn, thấm ướt quần áo của hắn, đánh bại tư thái thong dong không ai bì nổi của hắn.
Vừa nghĩ tới người này ban ngày vẫn còn chậm rãi nói lời dạy dỗ ta, nhưng hiện tại chỉ có thể mềm yếu nằm trên mặt đất, mặc ta khi nhục, ta liền không ngừng được hưng phấn.
Nam nhân cường đại này, cuối cùng vẫn là bị hủy trên tay ta.
“Đoạn Quỹ…” Hắn gọi tên ta, trong mắt rồi lại không hề có tiêu cự, ta cho rằng hắn hẳn là không nhìn thấy ta, thậm chí, có khả năng hắn cũng không nghe thấy bất luận âm thanh gì. Giờ khắc này, trong lòng của hắn chỉ có dục vọng, cùng với hận ý đối với ta.
“Đoạn Quỹ!” Hắn gọi một tiếng so với một tiếng lại càng nghiến răng nghiến lợi, nếu như hắn biết rõ ta hiện tại đứng trước mặt hắn, chỉ sợ sẽ muốn nhào về phía trước uống máu ăn thịt ta.
Hắn nhất định đã nghĩ đến, ta làm thế này là vì làm nhục hắn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, ta sẽ điên như vậy, ngay cả bản thân cũng liên lụy vào.
Đoạn Niết bị dục vọng đốt váng đầu, làn da bình thường trắng bệch lạnh lẽo lại mơ hồ lộ ra huyết sắc.
Hắn giãy giũa xé rách quần áo trên người, lộ ra một thân da thịt thon gầy rồi lại không hề gầy yếu.
Ngũ quan Đoạn Niết, cũng không dương cương (*nam tính) giống như phụ vương, cũng không hề âm nhu giống như Lan phi, dường như là trung hòa của cả hai, nhào nặn vừa vặn. Chẳng qua là hắn quanh năm bị bệnh tật quấn thân, hai đầu lông mày vẫn luôn quấn quanh một tia bệnh khí âm u, lại khiến hắn có vẻ bất cận nhân tình. (*K hợp lẽ thường, chỉ tính tình hoặc lời nói việc làm cổ quái. Không gần với lòng người. Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí.)
Lúc trước, hắn là bầu trời của ta, thay ta ngăn trở hết thảy kiếp nạn.
Hiện tại, ta rồi lại muốn trở thành bầu trời của hắn, lại khiến hắn chỉ có thể dựa vào hơi thở của ta mà sống.
Ta ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay nâng cằm hắn lên.
Hô hấp của hắn nặng nề, một phát nắm lấy cổ tay ta, suy yếu hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta cũng không trả lời hắn, dùng sức tránh thoát khỏi gông cùm của hắn, ngón tay tại bên cổ di chuyển đầy ái muội, một đường thẳng xuống ngực.
Lúc đụng đến viên thịt màu nâu trước lồng ngực trần trụi của hắn, thân thể hắn chấn động mãnh liệt, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú bị nhốt vậy.
Ta biết hắn đang nhẫn nại, đang chống cự, đang đấu tranh, nhưng uy lực của triền miên được xưng là thần tiên cũng khó ngăn, há lại để hắn một người phàm tục có thể đối phó hay sao?
Tầm mắt của ta từ nửa người trên của hắn chuyển xuống nửa người dưới, chỗ đó vẫn bị quần áo che đậy, lại bởi vì tư thế bị Đoạn Niết đè dưới thân, nhìn không ra bộ dạng dữ tợn ra sao.
Nhưng ta cũng không nóng nảy, dù sao hắn còn chưa lộ ra bộ dạng xấu xí thật sự.
“Cút mau, tránh bổn vương xa một chút!” Hắn rống giận, dường như muốn đứng lên, nhưng thất bại.
Hắn siết chặt tay nện xuống mặt đất, lông mày nhăn lại thật sâu, có thể nhìn ra là đang cực lực nhẫn nại dục vọng đang mãnh liệt dâng lên trong cơ thể.
Ta đứng lên, lui qua một bên, cách đó không xa, hờ hững nhìn xem trận chiến giữa lý trí và dục vọng.
Thân thể Đoạn Niết phập phồng phập phồng, cơ bắp chỗ lưng căng cứng, như là hai cánh bướm, chính giữa lộ ra đường cong mê người.
Chó cùng rứt giậu.
Nhìn hắn như vậy, lửa nóng cùng huyết dịch tràn ngập toàn thân, hạ thể tuy vẫn không hề có động tĩnh, lại có dục vọng nói không ra tiếng – nhìn không thấy đường. (* không biết như thế nào để trình bày vấn đề; khó nói rõ ràng | tình cảm, quan hệ không rõ ràng.). Đối với Đoạn Niết có dục vọng.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày đối với thân huynh trưởng làm ra loại chuyện như vậy, nhưng nếu như là Đoạn Niết, lựa chọn này dường như không tệ…
Tối nay còn rất dài, trò hay chỉ mới bắt đầu.
Không ai dám tới quấy rầy ta, dĩ nhiên cũng không ai dám đến đốt đèn.
Trong bóng tối, ta có thể nghe được động tĩnh thị vệ cùng cung nhân ngoài cửa thay ca, cũng có thể nghe được côn trùng kêu to trong bụi cỏ, thậm chí là tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.
Ta chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe bất cứ một loại âm thanh nào trong đó như lúc này, với ta mà nói chúng quá nhỏ bé, giống như con sâu con kiến, kéo không nổi chú ý của ta. Nhưng hôm nay ta lại nghe đến đặc biệt cẩn thận, đặc biệt chăm chú, truy cứu nguyên nhân, có thể là ta chưa từng đơn thuần vứt bỏ tạp niệm như thế này, chỉ vì chờ đợi thời khắc này đến.
Trong không khí có hương thơm lẫn trong bùn đất, từng chút một lan tỏa trong màn đêm, không che không đậy, ngân hà vạn dặm, là cảnh đẹp khó có được.
Ta sắp dưới cảnh sắc này, làm một chuyện xấu xa trời đất không tha.
Nhưng dù sao cũng không phải lần đầu tiên, đã có Đoạn Anh trước đó, cũng đã khiến ta giảm bớt không ít cảm giác tội lỗi.
Dù sao cũng không có khả năng sinh ra nghiệp chướng.
“Lưu Phúc!” Ta gọi Lưu công công.
Ông ta nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, khúm núm khom lưng đi đến trước mặt ta.
“Bệ hạ.”
Ta dặn dò ông ta: “Mời Phượng vương đến, yên tĩnh một chút, đừng để quá nhiều người biết.” Tạm ngừng, “Nếu thân thể hắn không tốt, không cần gọi thái y, dẫn hắn tới gặp ta là được.”
Tính toán thời gian, sâu độc triền miên kia cũng nên phát tác rồi, dựa vào trí thông minh của hắn, nhất định đã nghĩ đến là ta ra tay.
Lưu công công lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn ta, không cẩn thận đúng lúc đụng phải ánh mắt ta đang nhìn chằm chằm về phía ông, dọa đến biến sắc, lập tức cúi đầu: “Vâng!” Dứt lời liền lui ra.
Bộ dạng kia thậm chí có chút sợ hãi, ta không khỏi cảm thấy buồn cười, một lão nhân đã quen nhìn sóng gió trong nội cung, bị ta dọa sợ đến như thế, ta có đáng sợ như vậy sao?
“Lưu công công,” Ta thấy ông ta đã nhanh lui đến cạnh cửa rồi, gọi ông ta lại, “Ngươi đã gặp qua mẫu phi ta sao?”
Lưu công công đã đặt nửa bước bên ngoài cửa, trong phòng rất tối, ngoài phòng bởi vì đốt đèn nên vô cùng sáng.
Gương mặt già nua của ông ta nhăn lại giống như quả cam sấy khô, tại nơi nửa sáng nửa tối lại càng quỷ dị không tả nổi.
Ta nghĩ ông ta nhìn ta nên như vậy cũng đúng.
“Nô tài may mắn gặp qua hai lần.” Ông ta nói.
“Ta giống bà sao?”
Lưu công công là người tinh tế, không nói giống cũng không nói không giống, nói thẳng: “Bệ hạ vẫn giống Tiên đế gia nhiều hơn một chút.”
Khá lắm, mở mắt nói lời bịa đặt!
Ta không cho ông ta thả lỏng, hỏi tiếp: “Bọn họ đều nói ta giống như Nhị hoàng huynh.”
Thân thể Lưu công công run lên: “Không thể nào, trước kia nô tài cũng hầu hạ qua Nhị điện hạ, không giống, nếu nói giống cũng là do giống tiên đế.”
Ta nhẹ nhàng a một tiếng, trong bóng đêm cười không ra tiếng.
“Ta ngược lại cảm thấy, ta vẫn là giống mẫu phi nhiều hơn một chút.” Ta nhẹ nhàng nói: “Luân thường lễ giáo cũng không thể ngăn cản chúng ta mơ ước tới những thứ không nên mơ ước…”
Mắt thấy Lưu công công già nua đã sắp chống đỡ không nổi nữa, ta mở lòng từ bi phất phất tay, để cho ông mau chóng dẫn Đoạn Niết đến.
Lưu công công đi rồi, ta mới thả lỏng gân cốt cứng ngắc trong suốt hai canh giờ, để người tiến vào đốt nến, đưa nước ấm.
Một phen tắm rửa thay quần áo, ta chỉ mặc một bộ nội sam mỏng manh ngồi trên long sàng, kiên nhẫn chờ đợi Đoạn Niết đến.
Bác sơn lô (*博山炉) tỏa ra từng luồng huân hương, sương mù lượn lờ, một mùi hương pha trộn giữa gỗ thông cùng hoa lan.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng của Lưu công công.
“Bệ hạ, Phượng vương đến!”
Rốt cuộc đã tới.
“Để hắn vào.”
Lưu công công nhanh chóng mở cửa, để hai gã thị vệ cường tráng vác một thứ tiến vào, cẩn thận đặt trên mặt đất, lại phẩy phất trần (*拂尘 cây phất trần ak) đuổi bọn họ ra ngoài. Toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu loát (*风卷残云 phong quyển tàn vân: gió cuốn tàn mây.), vừa nhanh lại vừa yên tĩnh, còn rất cẩn thận.
Ta đi chân không đến trước thứ được cuộn lại kia, phát hiện là một thảm len thật dày, từng đóa từng đóa phù dung (*芙蓉) đan xen, chính giữa phồng lên thật lớn, đang chậm chạp nhúc nhích, dường như bươm bướm sắp phá kén mà ra.
Ta đương nhiên biết rõ trong đó không phải là bươm bướm gì cả, là phượng hoàng, ta bắt được một con phượng hoàng bị bệnh.
Đá một cái vào chỗ phồng lên kia, thảm len lật ra một bên, bên trong lộ ra nam nhân chật vật không chịu nổi.
Đoạn Niết nằm rạp trên mặt đất, ngón tay nắm chặt thảm lông dưới thân, tóc dài xõa tung, lộn xộn phủ bên người hắn.
Mồ hôi từ thái dương, sợi tóc, trên từng lỗ chân lông chảy khắp người hắn, thấm ướt quần áo của hắn, đánh bại tư thái thong dong không ai bì nổi của hắn.
Vừa nghĩ tới người này ban ngày vẫn còn chậm rãi nói lời dạy dỗ ta, nhưng hiện tại chỉ có thể mềm yếu nằm trên mặt đất, mặc ta khi nhục, ta liền không ngừng được hưng phấn.
Nam nhân cường đại này, cuối cùng vẫn là bị hủy trên tay ta.
“Đoạn Quỹ…” Hắn gọi tên ta, trong mắt rồi lại không hề có tiêu cự, ta cho rằng hắn hẳn là không nhìn thấy ta, thậm chí, có khả năng hắn cũng không nghe thấy bất luận âm thanh gì. Giờ khắc này, trong lòng của hắn chỉ có dục vọng, cùng với hận ý đối với ta.
“Đoạn Quỹ!” Hắn gọi một tiếng so với một tiếng lại càng nghiến răng nghiến lợi, nếu như hắn biết rõ ta hiện tại đứng trước mặt hắn, chỉ sợ sẽ muốn nhào về phía trước uống máu ăn thịt ta.
Hắn nhất định đã nghĩ đến, ta làm thế này là vì làm nhục hắn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, ta sẽ điên như vậy, ngay cả bản thân cũng liên lụy vào.
Đoạn Niết bị dục vọng đốt váng đầu, làn da bình thường trắng bệch lạnh lẽo lại mơ hồ lộ ra huyết sắc.
Hắn giãy giũa xé rách quần áo trên người, lộ ra một thân da thịt thon gầy rồi lại không hề gầy yếu.
Ngũ quan Đoạn Niết, cũng không dương cương (*nam tính) giống như phụ vương, cũng không hề âm nhu giống như Lan phi, dường như là trung hòa của cả hai, nhào nặn vừa vặn. Chẳng qua là hắn quanh năm bị bệnh tật quấn thân, hai đầu lông mày vẫn luôn quấn quanh một tia bệnh khí âm u, lại khiến hắn có vẻ bất cận nhân tình. (*K hợp lẽ thường, chỉ tính tình hoặc lời nói việc làm cổ quái. Không gần với lòng người. Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí.)
Lúc trước, hắn là bầu trời của ta, thay ta ngăn trở hết thảy kiếp nạn.
Hiện tại, ta rồi lại muốn trở thành bầu trời của hắn, lại khiến hắn chỉ có thể dựa vào hơi thở của ta mà sống.
Ta ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay nâng cằm hắn lên.
Hô hấp của hắn nặng nề, một phát nắm lấy cổ tay ta, suy yếu hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta cũng không trả lời hắn, dùng sức tránh thoát khỏi gông cùm của hắn, ngón tay tại bên cổ di chuyển đầy ái muội, một đường thẳng xuống ngực.
Lúc đụng đến viên thịt màu nâu trước lồng ngực trần trụi của hắn, thân thể hắn chấn động mãnh liệt, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú bị nhốt vậy.
Ta biết hắn đang nhẫn nại, đang chống cự, đang đấu tranh, nhưng uy lực của triền miên được xưng là thần tiên cũng khó ngăn, há lại để hắn một người phàm tục có thể đối phó hay sao?
Tầm mắt của ta từ nửa người trên của hắn chuyển xuống nửa người dưới, chỗ đó vẫn bị quần áo che đậy, lại bởi vì tư thế bị Đoạn Niết đè dưới thân, nhìn không ra bộ dạng dữ tợn ra sao.
Nhưng ta cũng không nóng nảy, dù sao hắn còn chưa lộ ra bộ dạng xấu xí thật sự.
“Cút mau, tránh bổn vương xa một chút!” Hắn rống giận, dường như muốn đứng lên, nhưng thất bại.
Hắn siết chặt tay nện xuống mặt đất, lông mày nhăn lại thật sâu, có thể nhìn ra là đang cực lực nhẫn nại dục vọng đang mãnh liệt dâng lên trong cơ thể.
Ta đứng lên, lui qua một bên, cách đó không xa, hờ hững nhìn xem trận chiến giữa lý trí và dục vọng.
Thân thể Đoạn Niết phập phồng phập phồng, cơ bắp chỗ lưng căng cứng, như là hai cánh bướm, chính giữa lộ ra đường cong mê người.
Chó cùng rứt giậu.
Nhìn hắn như vậy, lửa nóng cùng huyết dịch tràn ngập toàn thân, hạ thể tuy vẫn không hề có động tĩnh, lại có dục vọng nói không ra tiếng – nhìn không thấy đường. (* không biết như thế nào để trình bày vấn đề; khó nói rõ ràng | tình cảm, quan hệ không rõ ràng.). Đối với Đoạn Niết có dục vọng.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày đối với thân huynh trưởng làm ra loại chuyện như vậy, nhưng nếu như là Đoạn Niết, lựa chọn này dường như không tệ…
Tối nay còn rất dài, trò hay chỉ mới bắt đầu.
Danh sách chương