Chuyện Đoạn Anh gây ra đả kích lớn đối với ta, sau chuyện đó là liền có chút khó có thể an giấc, gay go hơn chính là, ta phát hiện mình không được. 

Ta không được, đối với nữ nhân không được, thứ kia đã trở thành vật trang trí, như thế nào cũng không có động tĩnh. 

Ban đầu ta còn không tin, cảm thấy chỉ là do thân thể mệt mỏi, mấy ngày nữa rồi sẽ khỏi. Nhưng sau một tháng, cho dù đã thử bao nhiêu lần, đổi qua bao nhiêu ôn hương nhuyễn ngọc, yên tĩnh vẫn là yên tĩnh, im lặng cuối cùng vẫn im lặng. 

(*温香软玉 Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp) 

Ta đè xuống trái tim hoảng loạn, lệnh Lưu công công truyền thái y. 

Thái y còn tưởng là vết thương trên cổ ta xảy ra chuyện, lúc chạy tới một đầu đầy mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, đợi nghe xong chứng bệnh của ta, sắc mặt đột nhiên chuyển sang trắng, run rẩy. 

Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, trị hết tất cả đều vui, nếu trị không hết… 

“Quả nhân không phải bạo quân thích chém giết, ái khanh cứ yên tâm điều trị.” 

Một câu nói này của ta, đối phương mới như được đại xá, chuyển buồn thành vui. 

Sau khi bắt mạch cho ta, thái y vuốt chòm râu dài do dự bằng thời gian một tách trà nhỏ, mồ hôi trên trán vừa lau đi lại bắt đầu úa ra, chẳng qua lần này là mồ hôi lạnh. 

Trái tim ta thoáng cái rơi xuống, biết không phải là chuyện tốt. 

Quả nhiên, ông ta nháy mắt liền quỳ xuống xưng tội, nói mình vô năng, mạch tượng của ta không phù cũng không trầm, hòa hoãn hữu lực, ông ta cũng không nhìn ra được có vấn đề gì. 

Nói cách khác, ta không có bệnh. 

Thân thể không có bệnh, như vậy chính là tâm bệnh. 

Kỳ thật kết quả này ta đã sớm đoán được, nhưng vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo. 

Trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt trầm tĩnh xa cách của Đoạn Niết, giọng nói mỉa mai ánh mắt giống như hai mũi tên nhọn, liên tục đâm vào trái tim ta, cuối cùng thương tích đầy mình. 

Đoạn Niết! 

Đoạn Niết! 

Lập tức dâng lên hận ý ngập trời, ta một tay gạt xuống tất cả mọi thứ trên bàn, nhất thời chung trà lư hương, mài mực bút lông, *loảng xoảng* rơi đầy đất. 

Lưu công công cùng thái y thở cũng không dám thở mạnh, quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích. 

Sau một lúc lâu, ta bảo bọn họ đứng lên. 

“Ngươi làm rất khá.” Ta nói với ông ta: “Ngậm kín miệng, có thể bình an.” Dứt lời phất tay, Lưu công công liền mời thái y ra ngoài. 

Mấy ngày sau, ta đi gặp Đoạn Niết. 

Từ lần trước chia tay trong không vui, đã trọn vẹn một tháng ta chưa gặp qua hắn. Mặc dù cách một ngày sẽ có mật báo trong Phượng Ngô cung đến trình cho ta, nhưng không giống như tận mắt nhìn thấy. 

Xuân hàn se lạnh, Đoạn Niết mặc một bộ thường phục màu đen bên trong, bên ngoài khoác một áo choàng đỏ thẫm thêu hạc trắng, cứ như vậy đứng trong nội viện, ngửa đầu nhìn chăm chú vào một chùm hạnh hoa phấn trắng. Ta vừa vào Phượng Ngô, thấy vậy, hô hấp bất giác bị kiềm hãm, dừng bước. 

Đúng lúc này, gió nhẹ lướt qua, hạnh mưa tuôn rơi, mê mắt người, quả nhiên là “Nhất thiên phong lộ, hạnh hoa như tuyết”. (*Sương gió đầy trời, hạnh hoa như tuyết – Ức Tần Nga.) 

Nhưng đối mặt với cảnh đẹp như thế, Đoạn Niết nhìn qua cũng không chút nào trầm trồ tán thưởng, không lâu sau liền thu hồi tầm mắt. Trong lúc lơ đãng, liền thu vào mắt bóng dáng đứng lặng đằng xa của ta. 

Hắn mặt không biểu tình, ta không lùi không tiến, hai người không ai nhường ai, có thể nói bầu không khí vô cùng kỳ quái. 

Cuối cùng, Đoạn Niết nhăn mày, quay đầu tay chụm bên môi ngăn lại cơn ho, kết thúc trận giằng co không tiếng động này. Bóng dáng cao lớn của hắn dưới bầu trời hoa này trông giống như một nhánh bèo đỏ thẫm thê diễm (*đẹp mà buồn) không chốn nương tựa, bập bềnh bất định, nhìn lại có vài phần khiến người ta đau lòng. 

“Nhìn cái gì? Còn không mau đỡ Phượng vương vào trong?” Ta lớn giọng quát cung nhân trái phải. 

Mọi người hoảng sợ tiến lên, Đoạn Niết rồi lại khoát tay ý bảo không cần người đỡ, tự mình quay người đi vào trong. 

Hắn đối với ta chưa từng có sự tôn trọng, lại càng không quỳ lạy nói tạ với ta, nhưng ta một chút biện pháp để bắt hắn làm cũng không có. 

Đè nặng lửa giận, ta theo hắn vào căn phòng ấm áp. 

Xuân tháng ba, trong điện của ta đã sớm bỏ đi chậu than, hắn bên này lại nhất thời không bỏ. 

Tay Đoạn Niết vẫn luôn rất lạnh, trong trí nhớ của ta dường như chưa lúc nào ấm áp. Ta ngược lại từ nhỏ đã không sợ giá lạnh, ngược lại sợ nóng, ngay cả nhiệt độ cơ thể so với người thường cũng cao hơn. 

Khi còn bé ngu ngốc đần độn, lúc nào cũng ầm ĩ muốn chia sẻ vài phần ấm áp này cho Đoạn Niết, để cho hắn không còn đau khổ vì thân thể lạnh lẽo, kỳ thật hắn đâu cần loại ân cần giá rẻ này từ ta? 

Ta cùng hắn song song ngồi xuống giường la hán (*罗汉床), cung nhân bày biện chung trà lên bàn nhỏ, châm trà nóng, yên tĩnh lui sang một bên. 

“Hoàng huynh gần đây như thế nào?” 

“Khách sáo liền miễn đi.” Hắn đã cởi đi áo choàng, bộ đồ đen trên người càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của hắn, so với hạnh hoa kia còn trắng hơn một phần. 

Ta cũng không giận, mỉm cười nói: “Hoàng huynh nhận chức Thái tể đến nay, vẫn luôn ở tại Phượng Ngô cung, sự vụ trên tay đều do Lục Khanh tiếp nhận, gần đây ta thấy thân thể hoàng huynh tốt hơn nhiều rồi, không biết đã có thể chính thức đảm đương chức vụ Thái Tể hay không?” 

“Thái tể? Ngươi không sợ ta trở thành Tống Phủ thứ hai?” Đoạn Niết lạnh lùng liếc nhìn ta. 

Trước kia Tống Phủ nhận chức Thái Tể, chẳng những không khuyên bảo phụ vương nhân chính* yêu dân, ngược lại giúp ông nối giáo cho giặc, cuối cùng thậm chí sinh ra phản tâm. 

(*仁政 nền chính trị vì dân.) 

Ta cười lạnh một tiếng, phóng túng nói: “Tống Phủ tính là gì?” 

Được làm vua thua làm giặc, sao phải sợ? 

Đoạn Niết hơ tay trên lửa nóng: “Vậy không bằng trả lại Bích hồng linh châu cho ta?” 

“Hoàng huynh yên tâm, linh châu ta vẫn luôn thay huynh bảo quản, sẽ không mất.” 

Đoạn Niết dĩ nhiên chẳng muốn nhìn ta. 

Nơi nơi vắng vẻ, ta không có việc gì, liền xuất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay đang hơ trên lò than của Đoạn Niết. 

“Ám tuyến huynh đặt bên cạnh ta đều bị ta nhổ bỏ.” Động tác hơ tay của hắn dừng lại, ta nói tiếp: “Lăng trì xử tử, nghiền xương thành tro.” 

Những người kia đều vô cùng kiên cường, từ đầu đến cuối đều không biện giải cho mình nửa chữ, lúc hành hình cũng ít có gào khóc, ngược lại quả thật giống như bút tích của Đoạn Niết. 

Hắn luôn có thể khiến cho tất cả mọi người sinh vì hắn chết vì hắn thuần phục hắn, ngay cả ta… ngay cả ta cũng không trốn thoát khỏi sắp đặt tỉ mỉ của hắn, còn rơi xuống vũng bùn không thể thoát thân. 

“Tốt tốt tốt!” Hắn nhấc lên khóe môi, chậm rãi mà rõ ràng nói liên tục ba chữ “Tốt”, ánh mắt sắc bén như dao, “Ngươi thật sự lớn rồi.” 

Lòng ta đau xót, nói: “Hoàng huynh nếu nguyện ý, ta liền vĩnh viễn là cửu đệ của huynh. Chúng ta còn có thể ở chung giống như trước kia, một đời một thế, tương thân tương ái.” 

Hắn thu tay lại, cả người thả lỏng ngả về sau tựa lên gối mềm, tư thái tùy ý, bộ dạng hoàn toàn không để ý đến lễ chế. 

“Đáng tiếc ta không muốn.” 

Rõ ràng đã đoán trước, nhưng nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không cách nào duy trì. 

Ta châm trà cho hắn: “Vậy liền không miễn cưỡng huynh rồi, chuyện Thái Tể qua chút thời gian nữa hẵn bàn lại.” Một viên thuốc trắng so với hạt vừng còn nhỏ hơn từ móng tay ta vô thanh vô tức rơi vào nước trà màu vàng, vỏ bọc gặp nước tức thì thay đổi, lập tức hòa tan. “Ta kính huynh một ly, chúc hoàng huynh sớm ngày đạt được ước muốn.” 

Hắn nhận chung trà, hỏi: “Ngươi biết mong muốn của ta là gì sao?” 

Ta bắt buộc mình không nên quá để ý chung trà kia, cười nói: “Không phải thoát khỏi ta sao?” 

Huynh chỉ muốn thoát khỏi ta, ta cố tình khiến huynh cả đời không thể trốn thoát khỏi ta, cả đời đều phải chịu ta làm nhục. 

Đoạn Niết nhìn chằm chằm ta hồi lâu, nhìn đến ta thiếu chút nữa cho là hắn nhìn ra cái gì, hắn cười không ra tiếng, ngửa đầu uống cạn chén trà kia. 

Trên đường trở về, chân ta mềm nhũn. 

Trong trà của Đoạn Niết là một loại cổ, tên gọi là “triền miên”, nghìn vàng khó cầu. 

Loại cổ này một khi tiến vào cơ thể, mỗi khi đến mùng một mười lăm sẽ xao động khó an, không phải giao hợp không thể bình ổn. 

Mà người giao hợp cùng chủ ký sinh trong lần phát tác đầu tiên, rất quan trọng. Bởi vì sau đó sâu độc chỉ nhận duy nhất mùi của người này, nói cách khác, sau này cũng chỉ có người này mới có thể khiến chủ ký sinh giải quyết dục vọng. 

Ngày mai chính là lần đầu tiên, ta muốn khiến cho Đoạn Niết sau này chỉ có thể đối với ta động tình phát tiết, ở trên người ta mới thỏa mãn! 

Ta ngồi trên kiệu, càng nghĩ càng thư thái, nhịn không được chống trán cúi đầu nở nụ cười, nhưng không lâu sau cảm giác bi thương dần dần dâng lên, liền biến thành cười khổ. 

Đây rốt cuộc… là đang trả thù hắn, hay là đang tra tấn chính mình? 

Ta biết chấp niệm của ta đối với hắn đã sâu, giống như thành ma.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện