Tuyết rơi. 

Qua song cửa sổ, Ta nhìn tuyết trắng bay lượn đầy trời, nhịn không được đưa tay ra hứng. 

Bông tuyết nho nhỏ rơi vào lòng bàn tay ta, trắng noãn mà mềm mại, nhưng không sinh ra chút nhiệt độ nào, sau một lúc lâu ta mới kịp phản ứng là tay của ta bị đông cứng rồi. 

“Bệ hạ, bên cửa sổ lạnh, quay về trong buồng đi!” Lưu công công ở một bên đợi một buổi, cũng không biết là lão già cóng đến thật sự chịu không nổi hay vẫn là thật sự lo lắng cho ta bị đông lạnh, rốt cuộc không nhịn được mới mở lời. 

Ta nắm lại bông tuyết trong lòng bàn tay, hỏi: “Hai ngày nay hắn như thế nào?” 

Lưu cong cong khom lưng đến càng thấp, khẽ nói: “Trời quá lạnh, tuy rằng điện hạ vẫn luôn trong phòng, chậu than cũng chuẩn bị đủ, vài ngày trước vẫn bị nhiễm phong hàn. May mà không đáng lo, đã để ngự y kê đơn thuốc, uống mấy ngày thì tốt hơn rồi.” 

Lưu công công là một người có nhãn lực*, ta đối với ông ta rất hài lòng, có ông ta ở đây cũng tương đối bớt lo. 

(*nhãn lực; khả năng quan sát; sự sáng suốt; sự hiểu thấu; sự thấu suốt) 

“Trông nom hắn thật tốt, cần dược liệu quý báu nào cứ việc dùng, ta nhưng chỉ còn sót lại một ca ca bảo bối này, cũng không thể để hắn thiệt ở trong tay ta.” Xoa xoa đầu ngón tay có chút tê dại, ta hoảng hốt nhớ lại ngày này năm ngoái phụ hoàng vẫn còn ở đây. Các lộ chư hầu vào chầu, Đằng Lĩnh náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới, Tề Phương Sóc cùng Đoạn Kỳ đều tới, Đông liệp (* 冬猎 săn mùa đông) năm ấy ta té bị thương một cánh tay. 

Nói là Đoạn Kỳ kinh động đến ngựa của ta, cố ý hại ta ngã xuống ngựa, kỳ thật không phải vậy, ta tự mình biết, là ta thất thần. 

Ta chỉ để ý Đoạn Niết cùng Tề Phương Sóc phía trước “mắt qua mày lại”, âm thầm oán hận, đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, không để ý đến mũi tên sau lưng. 

Đoạn Kỳ có lẽ cũng chỉ muốn hù dọa ta một chút, khiến ta bị ê mặt, không nghĩ tới ta mất thăng bằng trực tiếp ngã khỏi ngựa, ngã như chó gặm bùn, còn bị thương một cánh tay. 

Ta nhớ được khi đó bản thân chật vật ngã xuống đất, cánh tay đau nhức từng cơn, ngẩng đầu nhìn chung quanh, bọn họ từng người một xúm lại, ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống ta. Không ai chịu hạ mình* xuống giúp ta, chỉ có người hầu bên cạnh lo lắng cuống cuồng đến xem ta bị thương như thế nào, nâng ta lên. 

(*纡尊降贵 hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp; hạ mình) 

Phụ hoàng khi đó đã chán ghét Đoạn Kỳ, trách mắng gã một trận, biểu hiện ra là bảo vệ ta, trên thực tế cũng chỉ là dùng ta làm lá chắn. 

Người vây quanh ta không có Đoạn Niết, hắn đứng ở nơi không gần không xa, cùng một chỗ với Tề Phương Sóc. Ta xuyên qua đám người nhìn về phía bên kia, chỉ sợ hắn căn bản không chú ý. Lúc ấy thật sự là không biết mình đang nghĩ gì, vừa hận hắn thấu xương, muốn khiến hắn chú ý, lại không muốn bị hắn chế giễu, cả người hỉ nộ bất định, liền muốn đối đầu với hắn. 

Bị thương ngày hôm sau, ta không đi Đông liệp, ta biết hắn cũng không đi, chờ hắn đến thăm ta, nhưng đợi trái đợi phải cũng đợi không được nữa, rốt cuộc nhịn không được vẫn là tự mình đi tìm hắn. 

Vén rèm lên ta chính là đang hùng hùng hổ hổ muốn chất vất hắn, không nghĩ rằng trong lều vải của hắn còn có một người khác, là người của Tề Phương Sóc, ta đã từng gặp qua tại Cửu Hầu tháp, tiểu thế tử Yến Mục Hầu mang theo bên người. (*Yến mục hầu là Tề Phương SÓc ak.)

Ta cho rằng Đoạn Niết là vì chuyện của Tề Phương Sóc mà hoàn toàn quên mất ta, đã có đối phương liền không cần ta, thoáng cái giận không kìm được, lời nói ra cũng bắt đầu cay nghiệp, tính tình quái gở* mà ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy mất thể diện. 

(*Nguyên văn 阴阳怪气 Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.) 

Sau đó hắn đi tiễn người, một mình ta ở trong lều vải chờ hắn, mà đúng lúc này A Cốt Na tới. 

Ta đang hối hận vừa rồi lỡ miệng, tâm tình không tốt lắm, nhìn nàng một cái không nhúc nhích, cũng không mở lời với nàng. 

“Tay khá hơn chút nào chưa?” A Cốt Na dung mạo thâm thúy, cười đên ôn nhu, chậm rãi đi đến chỗ ta. 

Nàng mới hai mươi tuổi, chính là tuổi xuân tươi đẹp*, nhưng đáng tiếc tất cả đều cho chó ăn. Đoạn Niết không thương nàng, vắng vẻ nàng, thậm chí không cho phép nàng có con, đơn giản nàng là người của Tuần Dự. 

(*大好年华 đại hảo niên hoa: còn trẻ.) 

“Đỡ nhiều rồi.” Ta rũ mắt nhìn chằm chằm vào vết thương. 

Có lẽ ta và nàng đều là kẻ lưu lạc ở chốn chân trời (*thiên nhai lưu lạc nhân.), thái độ của ta đối với nàng chính là khác biệt, cũng không thô bạo giống như đối với người khác, còn có thể duy trì bình thản. 

Nàng đứng ở đó yên tĩnh trong chốc lát, sau một lúc do dự duỗi ra đầu ngón tay, tâm thần bất định mà cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào cánh tay ta, dường như muốn cho ta an ủi, lại giống như muốn mượn lực từ ta. 

“Lần tới cẩn thận chút.” 

Nàng là dè chừng cẩn thận như vậy, mang theo thương yêu cùng mong đợi khiến người ta trợn mắt há mồm. Ta ngẩn ra, ánh mắt từ đầu ngón tay trắng nõn của nàng dời lên hàng mi khẽ run rẩy, tâm tình trong nháy mắt mê mang, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng biến thành hưng phấn cùng chán ghét. 

Hưng phấn là vì nàng đối với ta tồn tại tình cảm. Chán ghét là vì nàng cũng dám sinh ra loại tình cảm như vậy. 

Ta đã mười sáu tuổi, cũng không còn là thiếu niên ngây thơ vô tri vô giác, hành động lần này của nàng đã vượt qua khuôn phép, ta chỉ cần động não tưởng tượng một chút, là có thể rõ ràng rốt cuộc nàng đối với ta có tâm tư gì. 

Ta bất động thanh sắc rút tay về: “Tạ hoàng tẩu quan tâm, lần sau ta sẽ chú ý.” 

Ta rất ít khi gọi nàng như vậy, nàng nghe xong khuôn mặt nháy mắt tái nhợt, vừa muốn mở miệng, Đoạn Niết đã tiễn người trở về, nàng bối rối liếc nhìn ta một cái, đành phải tự giác lui ra. 

Ta không cáo trạng cho Đoạn Niết, A Cốt Na vốn không được hắn sủng, nói hay không nói cũng không có gì khác nhau. 

Đoạn Niết đi đến ngồi xuống bên cạnh ta, duỗi ra một tay: “Để ta xem một chút.” 

Trong lòng của ta ấm áp, khó chịu vừa rồi bị quét sạch không còn dấu vết, không thể đợi được đưa cánh tay ra cho hắn xem. 

“Huynh xem một chút, đau lắm, tối hôm qua ta đau đến nỗi ngủ không ngon.” 

Ngón tay Đoạn Niết nhẹ nhàng chạm vào vết thương của ta, êm ái giống như lông vũ mềm mại, không đau, nhưng ngứa, ngứa đến trong lòng. 

Đầu ngón tay hắn chuyển một cái, ngón cái vuốt qua quầng thâm dưới mắt ta: “Nhìn có chút tiều tụy, ở đây đều đen.” 

Hắn là quan tâm ta đấy… 

Ta một phát nắm được tay hắn, dưới cơn xúc động mở miệng hỏi: “Hoàng huynh, ở trong lòng huynh, có phải Tề Phương Sóc so với ta còn quan trọng hơn?” 

Đoạn Niết sững sờ, ta có thể cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc, cho là mình nói đúng tâm sự của hắn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. 

“Ngươi và y không giống nhau, không cách nào so sánh.” Tay hắn tránh khỏi bàn tay ta. 

Ta không phục: “Chỗ nào không giống? Huynh là cảm thấy ta căn bản so ra kém y sao? Ta sẽ không nghịch huynh, y rồi lại có thể vì người khác mà chống đối huynh, người như vậy tốt ở chỗ nào?” 

Vẻ mặt hắn nhanh chóng lạnh xuống, cả người đều lộ ra loại khí thế người lạ chớ tới gần. 

Ta không tự giác co rúm người, một giây sau lại tiếp tục không chịu yếu thế mà trừng lại hắn. 

“Không được lỗ mãng.” Hắn cảnh cáo ta. 

Bình thường lúc hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện, liền có nghĩa đề tài đã đi đến hồi kết, không phải nhất thời, là vĩnh viễn. 

Hiện tại suy nghĩ một chút, ta khi đó thật đúng là ngốc đến lợi hại, ta rốt cuộc muốn nghe được lời gì từ miệng hắn đây? “Ngươi so với Tề Phương Sóc quan trọng hơn” sao? Khó mà tin được, ta đã từng bởi vì một câu nói như vậy mà cảm thấy vui vẻ, nếu hắn nói, ta chỉ sợ sẽ hận không thể giao tim cho hắn. 

May mắn hắn chưa cho ta cơ hội như vậy. 

Hiện tại hắn là Phượng vương của ta, chim trong lồng của ta, huynh trưởng duy nhất của ta. 

Chúng ta đã định trước dây dưa lẫn nhau, đến chết mới thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện