Quỹ, đẹp. 

Quỹ trong Đoạn Quỹ tên của ta, đến từ mẫu phi. 

Nghe đâu năm đó bà ở trước mặt vua nhảy một điệu múa, kỹ thuật uyển chuyển, diễm kinh tứ tọa (*đẹp đến mức người xung quanh phải kinh ngạc), phụ hoàng mở miệng liền dùng một câu “Ký quỹ họa vu u tĩnh hề, hựu bà sa hồ nhân gian” trong 《 Thần nữ phú 》 để tán thưởng bà. Vì vậy đến thời điểm ta sinh ra, vì kỷ niệm lần đầu gặp gỡ của hai người, cũng mang theo mong ước tốt đẹp, liền lấy chữ Quỹ làm tên.

(*既姽婳于幽静兮,又婆娑乎人间 tác phẩm Thần Nữ Phú của Tống Ngọc, Quý họa: Dáng điệu nhã nhặn lịch sự xinh đẹp của người con gái. Dịch thô:  Vẻ đẹp thùy mỵ tại nơi u tĩnh này, lại như quẩn quanh khắp nhân gian. Ý là, đã hướng tới cuộc sống vắng vẻ tĩnh mịch, rồi lại nhận hết thảy sự chú ý của thế gian.) 

Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, Đế vương sủng ái lúc nào cũng ngắn ngủi, không ngoài một năm mẫu phi ta liền thất sủng, sau đó chẳng biết tại sao lại vô thanh vô tức chết đi vì một lần trượt chân ‘ngoài ý muốn’. 

Hơn mười năm này, cái tên đẹp cùng mệnh khổ của ta có lẽ vẫn âm thầm phân cao thấp, cho nên mệnh của ta gần như là một hồi như ý một hồi nghịch, mắt nhìn thấy muốn chết rồi, hết lần này tới lần khác lại sống lại, rõ ràng là hoàng tử xuất thân thấp kém nhất, rồi lại vinh đăng đại bảo (*lên ngôi). Cũng không biết rốt cuộc là mệnh khổ thắng, hay là cái tên đẹp thắng. 

(*荣登大宝 Vinh đăng đại bảo: chỉ hoàng đế đăng cơ, ý tứ chính là vinh hạnh leo lên bảo tọa hoàng đế.) 

Đoạn Niết cũng có một cái tên hay, nhưng hiển nhiên mệnh không tốt hơn ta. 

Ta nhốt hắn trong cung, nhốt tại cung điện khi còn bé hắn từng ở đấy, cách mấy ngày đến nhìn hắn một lần. 

Đây cũng không phải là người thắng diễu võ dương oai, chẳng qua là quan tâm với tư cách đệ đệ mà thôi. 

“Hoàng huynh, huynh vậy mà có tóc bạc rồi.” =

Đoạn Niết sắc mặt trắng bệch tựa ở đầu giường, thời điểm nhìn ta tựa như đang nhìn giọt nước, một áng mây, một người chết, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. c

Ta cũng không quan tâm, ngồi trên giường giúp hắn kéo chăn, thấy trên đầu Đoạn Niết có sợi tóc bạc, còn cẩn thận nhổ cho hắn. 

“Huynh là định cả đời không nói chuyện với ta sao?” 

Lục hoàng huynh của ta đây lớn lên vẫn thật dễ nhìn, mẫu thân hắn Lan phi năm đó chính là đại mỹ nhân nổi danh khắp thiên hạ, không vậy sẽ không khiến cho Trí Thâm tâm tâm niệm niệm, cuối cùng làm hòa thượng còn không hết hy vọng. 

Mí mắt Đoạn Niết chớp cũng không chớp một cái, mặc kệ ta, cũng không thèm để ý đến ta. 

Cho dù ta hôm nay là quân lâm thiên hạ, trở thành người đứng đầu Đại Hạ, trong mắt hắn cùng lắm chỉ là một phế vật không làm được việc lớn. 

Trong lòng ta bỗng dâng lên cơn giận, hắn không để ta vào mắt, hắn đến loại thời điểm này rồi vẫn còn không để ta vào mắt! 

“Hoàng huynh, có phải huynh đang trách ta giết Trí Thâm? Huynh không nói lời nào, nhất định là trách ta rồi. Tuy rằng gã là một trợ thủ rất hữu dụng, nhưng gã biết quá nhiều bí mật, lại không để ta vào mắt, ta là giữ lại không được gã. Huống hồ, ta chán ghét ánh mắt gã nhìn huynh…” Ta ghé sát vào bên tai Đoạn Niết, thấp giọng ác liệt nói: “Gã đã lên giường của huynh ư, hoàng huynh?” Một câu thăm dò cuối cùng hết sức ác độc cùng nhục nhã, ta không tin hắn còn có thể bỏ qua cho ta như vậy. 

Quả nhiên, Đoạn Niết nghe vậy chậm rãi chuyển động con ngươi: “Ngươi cho rằng ta không có biện pháp bắt ngươi?” Hắn nhìn thẳng vào ta, cả người âm u mà lạnh như băng, giọng nói vừa khàn vừa trầm, mang theo khó khăn vì đã lâu không mở miệng. 

Ta thấy hắn rốt cuộc để ý đến ta, trong lòng tràn đầy như ý cùng khoái ý: “A? Huynh nói thử xem huynh có biện pháp nào? Tề Phương Sóc sao? Ta làm sao dám quên huynh còn vị trúc mã này, nhưng gã hiện tại có người so với huynh còn quan trọng hơn, chỉ sợ sẽ không mạo hiểm tới cứu huynh…” 

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên bóp cổ ta, môi mỏng mím chặt, khóe mắt đuôi lông mày kéo căng đến mức tận cùng: “Cánh của ngươi đã đủ cứng rồi.” 

Ta cảm thấy được sức mạnh trên cổ, theo thời gian trôi qua, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí đạt đến trình độ trước mắt ta xuất hiện từng chấm màu đen. 

Ta có thể dễ dàng chế ngự hắn, bẻ gãy tay chân hắn, lại khiến cho hắn cả đời cũng không thể ra tay với ta, nhưng hết lần này đến lần khác ta không muốn làm như vậy, ít nhất hiện tại còn không muốn. Ta muốn xem, rốt cuộc hắn có thể ra tay giết chết ta hay không. Việc này quyết định thái độ về sau của ta đối với hắn. 

“Hoàng huynh, huynh muốn… giết ta sao?” Âm thanh khàn đặc từ cổ họng ta phát ra. 

Sức mạnh trên tay hắn vừa siết chặt lại nới lỏng, có lẽ vẫn chưa muốn cùng ta ngọc nát đá tan, hắn lựa chọn buông tha ta, một tay ném ta xuống giường. Ta chật vật ngã xuống mặt đất vừa cứng vừa lạnh, cổ họng đau đớn như hỏa thiêu. 

“Hoàng huynh… ha ha ha ha cuối cùng huynh cũng… khụ cuối cùng vẫn là chưa từ bỏ ý định!” Ta bụm cổ ho đến kinh thiên động địa, một bên ho một bên cười. 

Hắn không giết ta dĩ nhiên không phải bởi vì mềm lòng, ta vừa đăng cơ, vương vị chưa ổn định, hắn nếu không muốn cả đời bị ta cưỡng ép, chỉ có thể tìm kiếm cơ hội đông sơn tái khởi. Hắn tại Đằng Lĩnh không tìm ra cơ hội như vậy, chỉ có rời đi, hắn mới có thể từ từ tích lũy thế lực của mình. Một năm không được thì năm năm, năm năm không được thì mười năm, hắn không phải người ngu như Đoạn Kỳ cùng Tống Phủ kia, chính là có khả năng tìm ra cơ hội lật đổ ta. 

Mà hiện tại là giai đoạn quan trọng nhất, đương nhiên còn sống. Còn sống mới có hy vọng. 

Ta cười đến khóe mắt ứa ra nước mắt, lấy tay tùy ý lau đi, cũng không đứng dậy, ở tại chỗ xoay mình, tay chống đất, khiêu khích nhìn lại Đoạn Niết. 

“Cút.” Hắn sẽ không tiếp tục cùng ta nói nhảm, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. 

“Cứ vậy đuổi ta đi sao?” Ta cởi xuống Bích hồng linh châu bên hông, quơ quơ trước mặt hắn, đồ là đồ tốt, trách không được có thể trở thành chí bảo (*vật quý, bảo vật) của vương thất (*dòng dõi vương tộc) Tuần Dự,  “Hoàng huynh có muốn thứ này không?”

Đồng tử hắn đột nhiên có rút lại, lại nói thêm lần nữa: “Cút!” 

Thật là kỳ quái, hắn không để ý tới ta xem ta là không khí ta cảm thấy không thoải mái, lúc này hắn giận không kìm lòng được hận không giết được ta, ta ngược lại vui vẻ đến cực kỳ! 

Hắn đối với ta nói lời hung ác ta cũng không tức giận, trên mặt mang theo tươi cười đứng dậy, vỗ vỗ bào tử, chậm rãi bước đến trước mặt hắn, cố ý khoe Bích hồng linh châu cho hắn nhìn. 

“Nhìn hạt châu này xem, huynh có nhớ tới A Cốt Na hay không?” 

Không đợi hắn tức giận thêm, ta dứt lời liền dứt khoát thu hồi hạt châu, quay người rời khỏi tẩm điện của Đoạn Niết. 

Kỳ thật ta cũng từng có ý niệm ngoan ngoãn làm con rối của hắn ở trong đầu. Rất nhiều lần ta đều nghĩ, chỉ cần về sau Đoạn Niết đối tốt với ta, xem ta như người quan trọng nhất mà đối đãi, ta liền nguyện ý nghe hắn, làm hoàng đế giả! 

Nhưng phụ hoàng chết đi lại khiến ta bỗng nhiên thông suốt, hắn làm sao có thể chỉ thỏa mãn tước vị dưới một người? Ta sợ hắn đối xử với ta như đối xử với phụ hoàng, khiến ta vô tri vô giác chết trong tẩm điện, càng sợ hắn đối với ta giống như A Cốt Na, vô dụng liền vứt bỏ ta. 

Ta đột nhiên nổi dậy, không cho hắn một chút chuẩn bị, cũng không chừa lại một chỗ trống, cướp đi bích hồng linh châu vô cùng vô cùng quan trọng của hắn, đem tính mạng của hắn nắm trong tay. 

“Lưu công công, bảo người hầu hạ Phượng vương cho tốt, đừng để hắn bệnh càng thêm bệnh” Lão thái giám râu tóc bạc trắng đứng đợi ngoài cửa cung, ông ta là người trong cung, thường thường ngươi không cần nói thêm cái gì, ông ta đã có thể hiểu rõ tâm ý chân chính của ngươi. 

Trước kia ta không rõ lắm một lão già tóc bạc da nhăn, như thế nào nhiều năm như vậy không mất thánh sủng, vẫn một mực đi theo bên cạnh phụ hoàng? Hiện tại ngược lại cũng có chút hiểu. Chỉ cầu ông ta sống lâu thêm hai năm, vì ta làm thêm nhiều chuyện một chút, đừng nhanh đi gặp tiên đế như vậy mới tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện