【Có khác gì đâu】

o

Lục Hào căng thẳng lắm, bên cạnh chính là cánh tay của Huyền Qua, lưng dựa vào sô pha mặt thì đối diện, hoàn toàn hạn chế cậu trong một không gian rất nhỏ, toàn bộ đều tràn ngập mùi của người đàn ông này.

Tim đập nhanh tới mức bất thường.

“Em… em đâu có ý định phủ nhận.” Một lúc lâu Lục Hào mới mở miệng, nhớ ra cái gì đấy, giọng cậu lại nhỏ đi, bỗng bới tóc, “Em sẽ chịu trách nhiệm.”

Ngón tay Huyền Qua trượt xuống đuôi mắt đối phương, thẳng đến cằm, làm như không thấy lỗ tai Lục Hào hiện ra màu hồng phấn. Hai ngón tay hắn nắm cằm Lục Hào, ngón cái hơi dùng sức, xoay tầm mắt người nọ về, trong mắt đều là ý cười, “Lục Tiểu Miêu, nhìn tôi, nói lại lần nữa.”

Lục Hào cảm giác trong lòng thật sự cuống kinh khủng, yết hầu cũng khô ran, nhưng ánh mắt Huyền Qua khiến cậu không thể nào từ chối. Lục Hào phát động dũng khí to lớn nhất trong mười chín năm, nói từng chữ vô cùng rõ ràng, “Em sẽ chịu trách nhiệm!”

Huyền Qua thỏa mãn, có điều không định buông tha cho Lục Hào, “Vậy em định, chịu trách nhiệm như nào?” Giọng nói như mang theo cám dỗ bí ẩn để Lục Hào nói ra lời hắn muốn nghe.

Đối mặt với câu hỏi này, tay Lục Hào đặt ở một bên vô thức nắm lại, cậu chần chờ vài giây rồi mở miệng “Em sẽ giống như trước đây, mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ kể chuyện cho anh, lúc trời đẹp sẽ mang anh ra ngoài sưởi nắng——“

Giọng cậu chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng ngừng hẳn.

Lục Hào nhìn Huyền Qua, lại một lần nữa nói nghiêm túc, “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.” Sẽ chịu trách nhiệm với quái bàn đã ký huyết khế. Câu nói này chẳng biết là nhấn mạnh cho cậu nghe hay là cho Huyền Qua nghe.

Em biết tôi không muốn nghe lời này mà.

Huyền Qua nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Lục Hào cùng với môi dưới bị cắn ra dấu răng, không nói ra câu này, chỉ đưa tay xoa dấu răng trên môi Lục Hào, dỗ dành cậu, “Đừng cắn, chảy máu tôi đau lòng.”

Huyền Qua đột nhiên nhớ tới lời Tiết Phi Y nói với hắn ở trong bếp ban sáng.

Cho dù là Lục Hào lúc mới quen hay là hiện tại, xử sự có lạc quan rộng rãi thế nào, thì trong lòng cậu kỳ thực vẫn luôn có một Lục Hào bị giam ở Lục gia, bị xem là công cụ, một Lục Hào bị người sợ hãi căm ghét.

Lúc ở Lục gia, cậu sẽ dùng sự im lặng bảo vệ bản thân khỏi thương tổn. Mà sau khi trốn ra khỏi Lục gia, cậu học được cách ẩn giấu, học được cách điều chỉnh tính cách biểu hiện ra bên ngoài của mình, như vậy mới không bị người ta xa lánh, mới có thể được người ta yêu thích.

Như việc để lại tờ giấy rồi lặng lẽ rời đi trước đó, thay vì nói Lục Hào không tin tưởng hắn, chẳng bằng nói ở trong lòng cậu vẫn cho rằng sẽ không có ai yêu mình.

Thế nên cậu lùi bước, một lần nữa giới hạn bản thân trong một phạm vi an toàn.

Huyền Qua thở dài trong lòng, giống như chịu thua, bỗng tựa đầu lên vai Lục Hào, cảm giác đối phương bị dọa hết hồn, hắn nhẹ giọng nói, “Căng thẳng à?”

Lục Hào cẩn thận gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, kiềm chế không nhúc nhích, “Lỗ tai ngứa quá.”

Huyền Qua nhích sang bên trái rồi lại gần, trực tiếp cắn vào vành tai Lục Hào như để trả thù. Hàm răng ngậm lấy thịt mềm nhẵn nhụi, bởi vì không nỡ nên chỉ dùng tí lực, nhưng hắn cảm giác rõ Lục Hào rụt lại, bật ra tiếng rên ngắn.

Vô cùng mẫn cảm.

Huyền Qua nhả ra một chút, thẳng thừng giữ nguyên tư thế này nói chuyện, “Em có biết không?” Đầu lưỡi trong lúc lơ đãng liếm dấu răng trên vành tai, người dưới thân lại run lên.

Huyền Qua cảm thấy rất thỏa mãn.

Vành tai Lục Hào truyền tới cảm giác ngưa ngứa như có dòng điện chảy qua, nháy mắt lan ra khắp toàn thân. Lục Hào lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không có cách nào tập trung, “Biết gì cơ?”

“Tôi là quái bàn của em ấy.” Huyền Qua cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “của em”, lộ vẻ ám muội.

“Biết.” Đầu óc Lục Hào loạn tùng phèo, chốc chốc lại bị câu hỏi gần như thì thầm của Huyền Qua quấy rối, có thể nói là hỏi gì đáp nấy. Tiếp đó, cậu lại nghe Huyền Qua nói tiếp, “Tôi không nhớ rõ chuyện trước đây.”

“Không sao! Thanh Hà đã nói với em rồi, là do anh cưỡng ép thoát khỏi bản thể, còn biến thành hình người nên sẽ bị tổn thương ở mức độ nhất định.” Lục Hào nói rất nhanh an ủi Huyền Qua, lại cong mắt, cố gắng quên đi cảm giác mà lỗ tai truyền đến, “Em không ngờ anh biến thành người lại là dáng vẻ này.”

Chính cậu cũng từng lẳng lặng nghĩ tới, nếu như quái bàn biến thành người thật, vậy phải chăng cậu sẽ không còn cô đơn nữa.

“Thế lúc đầu em nghĩ tôi trông sẽ như thế nào?”

Lục Hào theo bản năng không dám trả lời “ông lão râu bạc ngày ngày giậm chân” mà đổi sang một cách nói khá là tả thực, “Lúc anh là quái bàn bám người lắm, tối đòi ôm ngủ, còn muốn kể chuyện cho nghe.”

Ôm ngủ? Huyền Qua híp mắt, “Vậy em có hài lòng về tôi hiện tại không?”

“Hài lòng!”

Huyền Qua lại nở nụ cười, tới gần, nhanh chóng hôn một cái lên vành tai vẫn còn ửng đỏ của Lục Hào, “Đúng là không có cách nào làm khó em.”

Ngoan như này, không nỡ.

Lục Hào cứ cảm thấy mỗi một câu nói của đối phương, mỗi một âm phát ra đều khiến bản thân run sợ. Cuối cùng cậu phát hiện Huyền Qua ngồi thẳng dậy, tư thế không làm tim người ta đập nhanh như ban nãy nữa, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu chỉ quần áo bị ném trên ghế sô pha, “Anh mặc quần áo vào đi, lạnh đấy.”

Tầm mắt cậu lướt qua cơ bụng Huyền Qua, vô thức chạm một cái vào tai mình, chợt cảm thấy, kỳ thực Huyền Qua mới đang giở trò lưu manh.

Hơn ba giờ chiều, Tiết Phi Y lại tới một chuyến.

Lần này, trên tay anh cầm một quyển sổ dày đưa cho Lục Hào, “Em xem trước đi.”

Chờ Lục Hào nhận lấy, anh mới chậm rãi giải thích, “Trước đó chẳng phải Lục Phụ Bạc tuyên bố Lục gia rút khỏi giới huyền thuật đấy ư. Còn đùn đẩy tất cả trách nhiệm ra ngoài, để Lục gia bứt ra. Sau đó, Ủy ban huyền thuật đã mang người tới dọn đồ một lượt, tìm được một đống chứng cứ sách cấm hại người này kia ở căn phòng dưới đất, chủng loại phải nói là phong phú! Ủy ban huyền thuật thu hết, tên và thông tin đều được thống kê trong đây. Lát nữa anh phải đi đưa sách này cho Lục Phụ Bạc để ông ta tự giữ, tiện đường đưa cho em xem trước, trong lòng em cũng có tính toán.”

Ủy ban huyền thuật tên đầy đủ là Ủy ban trọng tài giới huyền thuật. Tổ chức này bình thường âm thầm trong suốt đủ đường, nhưng gặp việc ảnh hưởng tới sự hài hòa của giới huyền thuật thì sẽ ra tay, xách bừa ở trong ra toàn là mấy nhân vật tầm cỡ.

Thấy Lục Hào lật xem rất cẩn thận, Tiết Phi Y do dự, “Trong đống đồ bị kiểm kê cũng bao gồm cả chiếc giường đá kia, nghe bảo khắc văn ở mặt trên bị sai nên thuật con rối không thành công được. Nhưng chắc em cũng biết, thuật con rối đã thất truyền mấy trăm năm rồi, rốt cuộc làm sao mà Lục gia có được thì vẫn chưa điều tra ra. Song bên Ủy ban huyền thuật đang tìm Lục Trạch Lâm, chờ đến khi tìm được hắn rồi thì có lẽ sẽ biết được chút ít manh mối.”

“Vâng, em từng thấy vài ghi chép về thuật con rối trong sách cổ.” Lục Hào gật đầu. Hồi bé phần lớn thời gian cậu đều chỉ có một mình, không ai quan tâm đến cậu. Lúc phong ấn chưa nới lỏng, cậu sẽ đọc sách, giới thiệu về thuật con rối chính là thấy được trên một quyển tạp thư.

——Để người thụ thuật bị tử khí ăn mòn liên tục trong thời gian dài, diệt trừ sinh khí, đạt được mục đích “luyện thể”. Cuối cùng thông qua khắc văn, lấy máu của người thi thuật làm môi giới, luyện người thụ thuật thành con rối. Sau đó, con rối chính là một xác chết di động, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của người thi thuật.

Cậu vô thức sờ mắt trái mình——thế nên ngay từ đầu, người của Lục gia đã có ý đồ này khi niêm phong tử khí ở mắt trái của cậu. Có điều tuy phong ấn thường xuyên lỏng lẻo, nhưng Ly Hỏa Phù Minh bàn vẫn lặng lẽ tìm tới cậu, giúp cậu áp chế tử khí tràn ra, vậy nên mãi đến tận hai năm trước, cậu vẫn chưa bị tử khí ăn mòn hoàn toàn.

Hóa ra là vậy.

Đúng như lời Tiết Phi Y nói, anh chỉ tiện đường qua đây một chuyến. Chờ Lục Hào xem xong nội dung trong sách, anh kể lại đại khái tình huống hiện tại rồi nhanh chóng rời đi.

Lục Hào ngồi trên ghế sô pha, mất tập trung gặm quả táo trong tay hai miếng, hỏi Huyền Qua, “Bây giờ anh có cảm giác được vị trí của quái bàn không?”

Huyền Qua lắc đầu.

“Ban nãy em cẩn thận nhớ lại, Lục Trạch Lâm từng bảo, ông——Lục Minh Đức nói với anh ta, lúc máu của em tiếp xúc với anh, quái bàn ‘sống’ lại mấy giây. Điều này chứng tỏ, quái bàn rất có thể ở Lục gia, hoặc là bị Lục gia giám thị. Mà trên quyển sách anh Tiểu Tráng mang tới trước đó không đề cập đến đầu mối liên quan tới quái bàn. Trước đấy, Ly Hỏa Phù Minh bàn chắc là đã bị Lục Minh Đức đổi chỗ, hoặc là bị Lục Trạch Lâm lấy đi, còn có khả năng đó là vẫn giấu ở một nơi không dễ bị phát hiện”

Thấy lông mày Lục Hào nhíu hết cả lại, Huyền Qua đưa tay vuốt ve ấn đường của cậu, “Đừng lo, dựa theo lời em, trước đó quái bàn để ở Lục gia hai năm, tôi cũng không bị sao cả, vậy chứng tỏ người khác không thể thông qua quái bàn gây ảnh hưởng tới tôi.”

Hắn nói rồi còn cúi đầu, nhanh chóng cắn quả táo trong tay Lục Hào một cái, đổi đề tài trước khi đối phương nói chuyện, “Tôi đi mua thức ăn chuẩn bị làm cơm tối trước đã, em muốn ăn gì?”

Buổi tối ăn canh cá trích hầm, Lục Hào kiềm chế đủ đường nhưng vẫn ăn nhiều, no đến mức khó chịu. Cậu lắc lư vài vòng trong phòng, lại cầm ấm nước ra ban công nhỏ tưới cho cây bạc hà, sau khi quay vào thì nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát lấy bút mực với giấy Tuyên Thành ra.

“Định viết chữ à?”

“Vâng, ba chữ em viết lần trước bị Lục Trạch Lâm vứt đi rồi gì.” Lục Hào cẩn thận trải giấy ra, “Nên em muốn viết lại một bức.”

“Ừm.” Huyền Qua đứng bên cạnh, đưa điện thoại di động cho Lục Hào, rất là cố gắng đảm nhiệm cái chặn giấy, “Muốn viết cái gì?”

“Anh nghĩ sao?”

Nghe cậu hỏi thế, Huyền Qua hoàn toàn không khách sáo, “Vậy viết, ‘Cưỡng hôn không chịu trách nhiệm, đều là giở trò lưu manh’.”

Bút chấm mực khựng lại, Lục Hào ngẩng đầu lập tức đối diện với ánh mắt cười mà như không cười của Huyền Qua. Cậu lại nhanh chóng cúi đầu viết ba chữ “Ngon lắm luôn”, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

——Rõ ràng đã bảo sẽ chịu trách nhiệm, sao mình còn chột dạ vậy chứ?

Tới tối, Lục Hào giúp Huyền Qua trải giường lần nữa, ga giường phơi bên ngoài một ngày đã khô căng. Đương lúc cậu vui mừng buổi tối có thể không cần ngủ chung thì lại thấy Huyền Qua lấy cái gối trên ghế sô pha, đặt lên giường.

Lục Hào hơi ngây ngẩn, “Em… em ngủ ghế sô pha là được rồi.”

Huyền Qua đứng bên kia giường, “Nhưng trước đây lúc tôi vẫn là quái bàn, không phải buổi tối đều ngủ chung sao? Em còn ôm tôi mà.”

“Đúng là thế, nhưng mà——“

“Thế thì quyết định vậy đi”

Hoàn toàn không nói ra được lời từ chối.

Lúc ngủ, Lục Hào bị Huyền Qua ôm chặt vào lòng, trên người đều phát sốt, cậu tránh né, “Chặt quá.”

“Không ôm chặt chút, nhỡ nửa đêm em xuống giường chạy ra ghế sô pha ngủ thì làm sao đây?”

Lục Hào cứng đờ——sao Huyền Qua biết được cậu nghĩ thế?

“Được rồi, trước đây em ôm tôi ngủ, giờ cũng ôm tôi ngủ, có khác gì đâu”

Lục Hào há miệng, trong đầu phản bác——sao mà giống được. Nhưng câu nói này của Huyền Qua cho cậu lý do, cậu chậm rãi thả lỏng, còn vô thức đổi tư thế, kết quả phát hiện Huyền Qua vậy mà có phản ứng.

Phát hiện Lục Hào lại căng thẳng, Huyền Qua tiện tay xoa vành tai cậu, giọng điệu bình tĩnh, “Cứng rồi, hiện tượng sinh lý bình thường, em cũng biết mà.”

Lục Hào không nhịn được lườm Huyền Qua một cái——quái bàn của cậu trước đây không có cái loại hiện tượng sinh lý này!

o
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện