【Cưỡng hôn là phải chịu trách nhiệm】

o

Trên đường về thành phố B, Lục Hào mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần.

Đầu cậu kê bên hõm vai Huyền Qua, hai tay vòng qua cổ, là tư thế vô cùng ỷ lại.

Tay phải Huyền Qua ôm lấy cái eo nhỏ gầy của cậu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác người trong ngực cọ nhẹ cổ mình, ngưa ngứa, hắn hôn tóc Lục Hào, thấp giọng hỏi, “Tỉnh rồi?”

Không có câu trả lời, chẳng qua lông mi run mãnh liệt.

Huyền Qua rũ mắt thấy người nọ vẫn nhắm mắt, duỗi tay cầm chai nước suối bên cạnh, cẩn thận đút chút nước đến bên miệng Lục Hào.

Quả nhiên là khát, sau khi uống non nửa ngụm nước, Lục Hào lại một lần nữa chôn mặt vào hõm cổ Huyền Qua mà thiếp đi.

Tiết Phi Y vây xem toàn bộ quá trình qua kính chiếu hậu, trong lòng khó chịu đủ đường bèn chọt chọt tinh bàn, còn cường điệu “Ss” một tiếng, “Nè Thanh Hà, anh có thấy cái cảnh này cay mắt kinh không?”

“Tôi không có mắt”

“Ôi Thanh Hà thân mến, đến cả cửa sổ tâm hồn mà anh cũng chẳng có nữa!” Vẻ mặt Tiết Phi Y lại nháy mắt trở nên bi thương, “Anh không yêu tôi.”

“Tôi không yêu cậu.” Giọng Thanh Hà bình tĩnh trước sau như một, còn nhắc nhở nhẹ, “Mau tăng tốc đi.” Dọa cho Tiết Phi Y suýt thì không giẫm được phanh.

Ý thức Lục Hào dần dần khôi phục, bỗng hơi sợ mở mắt, cậu nhanh chóng nhớ lại trong đầu, xác định những hình ảnh kia không phải ảo giác, Huyền Qua thật sự tới cứu cậu, cũng không quên cậu, cậu vẫn ——

Lục Hào hít sâu một hơi mới chậm rãi mở mắt, phát hiện bên ngoài đã tối, đèn chân không bật sáng, cả căn phòng đều tràn ngập mùi thức ăn.

Cảm giác của nhà.

Lục Hào bất thình lình ngồi dậy xuống giường, đi chân đất trên sàn chạy nhanh vào bếp, hô hấp cũng mang theo sự vội vã.

Trong bếp, cháo hoa đang sôi “Ùng ục” trong nồi, Huyền Qua xắn ống tay áo, tay cầm cái muôi gỗ, đang kiên nhẫn khuấy từng vòng từng vòng, trên cánh tay hắn còn có thể thấy vài vết sẹo mờ đã sắp lành hẳn.

Nhìn thấy cảnh này, mũi Lục Hào chẳng hiểu sao chua xót. Cậu tiến lên hai bước, đưa tay ôm lấy eo Huyền Qua từ đằng sau, đầu cũng tựa lên lưng đối phương.

Giờ phút này mới có cảm giác chân thực.

Bị động tác xảy ra bất ngờ cắt ngang, cái tay cầm muôi gỗ của Huyền Qua khựng lại, rất nhanh lại thả lỏng. Hắn cảm giác đầu Lục Hào tựa trên lưng mình, im lặng không nhúc nhích.

Một lúc sau, phát hiện Lục Hào vẫn duy trì tư thế này, Huyền Qua đặt muôi xuống, nắm cái tay vòng bên hông, trực tiếp xoay người, dựa lưng vào kệ bếp ôm người vào lòng.

“Dựa lưng không thoải mái, ôm vầy dễ chịu hơn.” Hắn còn dùng cằm mình cạ đỉnh đầu Lục Hào.

Cháo trong nồi kêu “Ùng ục ùng ục”, mùi gạo thơm tỏa ra. Huyền Qua nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lục Hào đang ôm trên eo, mang theo ý dụ dỗ, “Lục Tiểu Miêu, muốn ăn trước không?”

Cảm giác Lục Hào đong đưa đầu, tóc sượt qua cổ mình ngưa ngứa, Huyền Qua bật cười, vỗ về lưng cậu, “Tôi là thật, không phải ảo giác, thế nên chúng ta ăn xong rồi lại ôm nhé?”

Cách một lúc lâu, Lục Hào mới thẳng người, cậu nhìn Huyền Qua chằm chằm, khóe miệng mấp máy, hiển nhiên là muốn nói gì đó. Huyền Qua nhét thìa sứ vào tay cậu, “Ăn xong lại nói, không có gì quan trọng hơn em hết.”

Bị giám sát, Lục Hào chậm chạp ăn xong một bát cháo hoa, cơn đau dạ dày mới hơi giảm bớt đi, thậm chí còn có cảm giác toàn thân mình đều ấm lên. Cậu đặt bát xuống, tay vô thức kéo áo bên hông Huyền Qua, “Anh… trước đó có phải đã quên em không?” Một lần nữa nhắc tới, còn mang theo thấp thỏm.

Cậu cũng không nói rõ, “trước đó” rốt cuộc là chỉ hai năm trước, hay là mấy ngày trước.

Phát hiện Lục Hào nhìn mình, đầu lại cúi xuống, bởi vì gầy hốc hác mà cằm hơi nhọn, Huyền Qua “Ừ” một tiếng, “Em ra ngoài chưa tới mấy phút thì cái gã tự xưng là anh em tới, đưa tờ giấy em viết——“

“Tuy tờ giấy kia là em viết, không đúng, là tờ giấy hai năm trước em để lại Lục gia lúc rời đi, ngày đó ra khỏi quán, đụng phải Lục Trạch Lâm ở ngã rẽ, sau đấy ý thức liền không rõ ràng”

Nghe ngữ điệu giải thích của Lục Hào rất nôn nóng, khóe miệng Huyền Qua mỉm cười dịu dàng, duỗi tay xoa tóc đối phương, gật đầu rồi nói tiếp, “Hắn đưa cho tôi xem tờ giấy, tôi tưởng là em để lại nên nhận, thế rồi ký ức về em trở nên mơ hồ.”

Lục Hào vô thức nắm chặt áo.

“Sau đó Tiết Phi Y tới, loại bỏ ảnh hưởng của khắc văn, tôi và cậu ta lập tức khởi hành tới tỉnh A tìm em”

Tiết Phi Y? Lục Hào cảm thấy cái tên này quen quen, nhưng tạm thời không nhớ ra được rốt cuộc là ai.

Kể lại đại khái quá trình sự việc một lần, nhưng hai người đều không nhắc tới Ly Hỏa Phù Minh bàn.

Không bao lâu, Lục Hào bắt đầu ngáp, khóe mắt bị nước mắt sinh lý tràn ra thấm ướt. Huyền Qua tìm áo ngủ sạch sẽ, kéo cổ tay Lục Hào dắt cậu vào phòng tắm, lại điều chỉnh nước ấm, bảo Lục Hào tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ tiếp.

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Huyền Qua cầm chai nước suối từ trong tủ lạnh, vặn nắp uống một hớp rồi đứng cạnh giường, không chút do dự đổ thẳng nước trong bình lên giường.

Nước rất nhanh thấm ướt ga trải giường và chăn, xác định không thể ngủ được, Huyền Qua mới ném cái chai nhựa rỗng vào thùng rác.

Lục Hào đi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt hồng hào hơn chút, hiện ra màu hồng nhạt chứ không trắng bệch như trước nữa. Áo ngủ cậu mặc trên người rộng rãi, xương quai xanh cũng lộ ra theo, hõm xuống rõ ràng trông đẹp cực kỳ.

“Lục Hào”

“Dạ?” Nghe thấy Huyền Qua đang gọi mình, Lục Hào ngẩng đầu nhìn sang, mắt như ngậm nước.

Nhưng Huyền Qua chẳng mảy may chột dạ, “Giường tôi ướt rồi, đêm nay không ngủ được, trong nhà cũng không có ga trải giường và chăn dự phòng.” Giọng còn vô cùng thản nhiên.

Lục Hào liếc mắt nhìn theo hướng Huyền Qua chỉ, phát hiện trên giường có vài vùng lớn sẫm màu, đúng là bị nước thấm ướt. Lục Hào nắm thật chặt khăn mặt trong tay, cậu phát hiện vậy mà mình có chút chờ mong, nhưng lại hơi bất an.

Quả nhiên, cậu nghe thấy Huyền Qua hỏi tiếp, “Tối nay tôi chen chúc trên sô pha với em, có được không?”

“Ừm”

Hai người con trai thành niên chen trên chiếc sô pha chật hẹp, xoay người còn suýt rớt xuống đất, chỉ cần hơi nhúc nhích thôi là sô pha kêu “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Huyền Qua ngủ ngoài rìa, ôm Lục Hào vào ngực, da hai người dán vào nhau, kề sát sạt. Lục Hào vẫn chưa khôi phục, tuy rằng toàn thân cứng còng vì căng thẳng nhưng trong chốc lát đã ngủ, hô hấp đều đều.

Tiếng hít thở này vô cùng thôi miên, nhưng Huyền Qua vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, cố nhịn không ngủ.

Sắp tới một giờ, người vốn đã ngủ say đột nhiên bắt đầu hơi giãy giụa, sức lực rất lớn. Huyền Qua nhanh chóng nắm chặt cánh tay ôm lấy cậu, để hai chân Lục Hào kẹp giữa hai chân mình, cứ duy trì cái tư thế này, trên lưng mướt mồ hôi.

Huyền Qua nghe tiếng Lục Hào nức nở bên tai, mang theo sự hoảng sợ và đau đớn rõ rệt, hô hấp cũng run rẩy. Hắn nhẹ tay vỗ về, nhưng không có tác dụng gì, hắn hết cách, rối rắm một lúc thì bắt đầu hát thầm.

Bởi vì lời cấp cao thì không biết, cấp thấp cũng chẳng nhớ ra, Huyền Qua dứt khoát ngân nga một bài trình độ sơ cấp “Twinkle, Twinkle, Little Star”. Tuy không đúng nhịp cũng chẳng có lời, nhưng hiệu quả rất tốt.

Tới sau nửa đêm, Lục Hào mới lần nữa ngủ say, thi thoảng sẽ bật ra tiếng nức nở nho nhỏ như con mèo con. Huyền Qua nghe mà cảm thấy đau lòng.

Xác định không có chuyện gì, hắn mới thả lỏng nhắm mắt lại, ôm người ngủ.

Sáng hôm sau, Tiết Phi Y ôm tinh bàn tới gõ cửa. Lúc Huyền Qua mở cửa dẫn người vào, Lục Hào đang uống nước mật hoa quế, nghe thấy tiếng động thì nhìn ra phía sau Huyền Qua.

Cậu còn chưa phản ứng gì, đối phương đã giơ tay chào hỏi như rất quen thuộc, “Em khá hơn chút nào chưa Lục Hào? Ngủ có ngon không? Ăn no chưa? Cảm giác khí sắc tốt hơn nhiều đấy, tâm trạng tốt không?”

Một loạt câu hỏi “không chưa” ập tới, Lục Hào gật đầu, cảm thấy đối phương quen quen nhưng không nhớ ra được rốt cuộc là ai, giọng điệu hơi chần chờ, “Anh là?”

Cậu vô thức nhìn Huyền Qua, ánh mắt mang theo một chút bất an không dễ phát hiện.

Tiết Phi Y cười híp mắt, “Thật là, cái đồ bạc tình quên luôn cả anh! Anh là Tiết Phi Y nè, hồi bé anh cùng gia đình tới Lục gia dự tiệc mừng thọ, gặp em ở sân sau ấy. Sau đó chúng ta lại gặp mấy lần, là trúc mã chơi cùng nhau thuở nhỏ!”

Vừa nghe đối phương nói, mắt Lục Hào chậm rãi trợn to, vẻ mặt nhìn về phía Tiết Phi Y có phần không dám tin, “Tiểu Tráng? Không phải anh là con gái sao? Lần đầu tiên em thấy anh——“

Chuyện khiến Tiết Phi Y lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Anh muốn nhanh chóng đi tới ngăn Lục Hào nói nửa câu sau, nhưng Huyền Qua canh giữ ở bên, anh không có cách nào đột phá phòng tuyến, đành phải vô cùng bi thương nghe Lục Hào thuận lợi nói nửa câu sau.

“——anh mặc váy nơ bướm màu hồng phấn mà!”

Tiết Phi Y ôm chặt tinh bàn, trợn mắt, “Em từng thấy đứa con gái nào cao một mét tám, đẹp trai như vầy chưa?”

Lục Hào bật cười, mắt hạnh cong lên, “Thế mà em cứ tưởng anh Tiểu Tráng là con gái đó.”

Tiết Phi Y ngồi xuống ghế sô pha, ôm chặt tinh bàn, “Đừng nhắc tới nữa, hồi bé sinh ra mệnh cách của anh hơi kỳ lạ, nhà anh sợ anh chết nên đặt cho anh cái tên con gái, thế là thôi, mặc váy đến tận chín tuổi luôn! Mà vô vọng nhất đó là cũng bảo với bên ngoài anh là con gái!”

Anh lẩm bẩm một câu, “Làm anh hồi bé vẫn tưởng mình là công chúa nhỏ.”

Lục Hào trực tiếp bị chọc cười, nín cười an ủi, “Anh hồi nhỏ xinh xắn lắm, bây giờ cũng rất đẹp trai!” Ngày còn bé, câu Tiết Phi Y thích hỏi Lục Hào nhất chính là “Trông chị có đẹp không?”

Có thể nói Tiết Phi Y là người bạn duy nhất của Lục Hào khi còn bé. Hai người vốn đã biết nhau từ trước, trò chuyện một lúc thì lại quen thuộc, nụ cười trên mặt Lục Hào chưa từng dứt.

“Đúng rồi.” Tiết Phi Y nhớ tới đây, “Ngay một tiếng trước Lục gia tuyên bố, Lục Minh Đức và con cả Lục Phụ Chu đều qua đời, cháu đích tôn Lục Trạch Lâm cũng chạy trốn không tìm thấy, vậy nên bác hai Lục Phụ Bạc của em đã đi ra nhận mớ bòng bong này, trực tiếp tuyên bố Lục gia rút khỏi giới huyền thuật.”

“Rút khỏi giới huyền thuật?” Lục Hào khá kinh ngạc.

Lục gia vốn là gia tộc huyền thuật nổi danh cùng với Tiết gia, nhưng bởi vì gần nghìn năm Ly Hỏa Phù Minh bàn không ký huyết khế với người Lục gia, dẫn tới thanh danh uy vọng không lớn bằng trước đây. Hoặc là bởi người có thiên phú huyền thuật mỗi một đời ngày càng ít đi, bấy giờ mới khiến Lục gia nhanh chóng suy bại.

Thấy vẻ mặt Lục Hào vẫn ổn, Tiết Phi Y cũng chẳng kiêng kỵ, “Bác hai của em lợi hại ra phết, anh nhớ là thương nhân thì phải. Cái việc chặt tay cầu sinh như vầy mà làm đến là gọn lẹ. Giờ đổ hết tất cả trách nhiệm và chuyện xấu xa lên người anh cả và cha mình, loại hẳn mình và con trai ra. Không chối được thì đổ hết lên người Lục Trạch Lâm, hay đáo để! Cứ thế, vẫn giữ được Lục gia chờ thời cơ tới, hoặc là Lục Trạch Dương vùng dậy rồi tuyên bố trở lại giới huyền thuật, đúng là gõ bàn tính như ý (1) kêu lách cách.”

Lục Hào gật đầu, đây quả là phong cách làm việc của Lục Phụ Bạc.

“Mà nhắc tới bên Lục gia còn nhắn anh, bảo là muốn em trở về, sẽ cố gắng bù đắp cho em”

Lục Hào thẳng thừng lắc đầu, ngữ điệu không hề chần chờ, “Không cần.”

“Tư tưởng lớn gặp nhau, anh cũng cảm thấy thế đó.” Tiết Phi Y cười híp mắt.

Huyền Qua ở bên cạnh nghe đến đấy thì vào bếp chuẩn bị bữa trưa, một lúc sau Tiết Phi Y cũng theo vào.

Lục Hào đang nói chuyện với Thanh Hà ở bên ngoài, Tiết Phi Y nhỏ giọng, không đầu không đuôi mở lời, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lục Hào, mới có mấy tuổi, chắc là bảy, tám tuổi. Lục gia làm tiệc mừng thọ, tôi theo gia đình tới, kết quả tự mình chạy lung tung lạc đường, tình cờ gặp nó ở sân sau.”

Mặc kệ Huyền Qua có đang nghe không, anh nói tiếp, “Lần này gặp Lục Hào, tôi ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên hết sức luôn, bởi vì hoàn toàn không thấy bóng dáng trước đây trên người nó hiện tại. Lục Hào khi ấy… căn bản không phải như vầy.”

Vẻ mặt Tiết Phi Y nghiêm túc, cân nhắc tìm từ, “Hồi còn bé, Lục Hào hầu như không nói lời nào, tôi kể chuyện cười mà nó chả có biểu cảm gì. Không bao giờ đối diện với người khác, cứ như đang kiêng dè cái gì đó. Trên người nó lúc nào cũng có vết thương, xanh xanh tím tím, nhiều chỗ còn như bị đá đập vào, hoặc là té trên đất bị thương, đâu đâu cũng đóng vảy. Người của Lục gia không bao giờ gọi tên nó mà toàn kêu là ‘Cái đồ mắt đỏ’, ‘Mắt quỷ’. Khoảng thời gian ấy tôi thường xuyên tới Lục gia, lần nào đi tìm nó, nó cũng chỉ có một mình.”

Tiết Phi Y cảm thấy trong lòng đau xót vô cùng, thở một hơi, “Bây giờ nó trở nên sáng sủa hơn chút, không đúng, là rất nhiều.” Anh dừng lại, “Thậm chí là có hơi… không chân thực, anh hiểu ý tôi chứ? Tôi nói hơi lộn xộn, từ bé nó đã bị Lục gia nhốt trong nhà, hoàn toàn không biết cuộc sống bình thường ra sao. Về sau tôi không gặp nó nữa, lần gần đây nhất nghe được tin tức về nó thì là nó bỏ nhà đi.”

Thấy Huyền Qua nhìn sang, Tiết Phi Y thản nhiên đón nhận ánh mắt của đối phương, “Tôi nói xong rồi, dù sao tôi tùy tiện nói, anh thích thì nghe.” Lúc xoay người ra ngoài lại nhỏ giọng bỏ thêm một câu, “Ăn cơm xong tôi sẽ mang Thanh Hà đi, không quấy rầy thế giới hai người của các anh.”

Sau khi Tiết Phi Y ra khỏi bếp, rất nhanh đã truyền đến tiếng đùa giỡn, hồi tưởng về chuyện hai người cùng đi bắt châu chấu.

Huyền Qua tắt bếp, nhớ lại chuyện Tiết Phi Y kể lần nữa, không nhịn được châm một điếu thuốc bạc hà, hút hai hơi rồi lại tắt.

Sau cơm trưa, Tiết Phi Y mang Thanh Hà rời đi, nói hai ngày nữa lại tới ăn chực.

Người đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh.

Huyền Qua tìm quần áo sạch sẽ chuẩn bị thay, hắn trực tiếp cởi áo, khóe mắt phát hiện Lục Hào đang nhìn mình rồi lại lập tức rời đi, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

Huyền Qua cầm quần áo trong tay, không mặc mà để trần nửa thân trên đi tới cạnh sô pha.

“Khi đó em có ký ức, đúng không?”

Rõ ràng biết Huyền Qua nói tới lúc nào, Lục Hào không trả lời, nhưng ánh mắt né tránh.

Huyền Qua đột nhiên cúi xuống, tay trái giữ gáy Lục Hào, chậm rãi cúi người, dựa vào rất gần, đầu ngón tay tay phải chầm chậm vuốt ve khóe mắt Lục Hào, giọng rất trầm như đang thì thầm.

“Lục Tiểu Miêu, em cưỡng hôn tôi thì phải chịu trách nhiệm, nếu không thì chính là giở trò lưu manh, biết chưa?”

o

Chú thích:

(1) Bàn tính như ý “如意算盘”:  chỉ việc tính toán mặt tốt theo ý mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện