Miệng lưỡi mình hôm nay cũng lươn lẹo ra phết.
Giọng tôi hân hoan một cách kì lạ và bất ngờ đến nỗi tôi không thể tin vào tai mình nữa.
Đôi lông mày nâu sậm của bà ta nhếch lên suиɠ sướиɠ, như thể bà ta đoán được tôi sẽ hỏi điều gì.
"Phu nhân biết rõ hơn bất kỳ ai mà. Chuyện cô sẽ bước chân ra khỏi dinh thự này vào bất cứ lúc nào là điều ai cũng đoán được, và nó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
"Danh tiếng của ta đúng là khá bóng bẩy đấy. Nhưng chúng ta đã có đêm đầu tiên sau khi kết hôn rồi. Ta sẽ phải đi đâu sau khi tự mình thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng như vậy đây?"
"Thiếu gia..."
"Đừng lo lắng, ta sẽ không rời khỏi đây đâu, kể cả bà có cầu nguyện đến gãy lưỡi đi chăng nữa."
Lưỡi tôi bật ra những câu chữ không thể ngờ được, như thể bị trúng tà vậy.
"Tình đầu như một giấc mộng ngọt ngào. Dù cho tôi không quen với dáng vẻ của Thiếu gia dạo gần đây, nhưng chắc hẳn là cô cảm thấy an toàn lắm nhỉ."
Ồ, đây là lần đầu bà ta nhắc về anh ấy đấy? Thế quái nào mà những người phương Bắc này lại thích kể về tình đầu của anh đến vậy chứ? "Cuối cùng thì cũng chỉ là một giấc mộng giữa đêm hè mà thôi. Đặc biệt là đối với Thiếu gia. Tôi nói điều này là vì lo lắng cho tinh thần và thể chất của cô, nhưng sau cùng, cô sẽ nhận ra ai sẽ là người phù hợp nhất để ngồi lên vị trí Nữ chủ nhân của dinh thự này."
Bầu không khí đặc quánh, lắng xuống.
Hạ nữ trưởng nhàn nhã ngồi đợi câu trả lời của tôi giữa không gian yên lặng, lạnh lẽo và đầy khó xử.
Có lẽ là vì nhận ra mình sẽ chẳng nhận được lời hồi đáp nào, cuối cùng thì bà ta cũng khom người cúi xuống và quay bước rời đi. Phong thái bước đi của bà ra thực sự rất phấn khích.
Tôi có thể đoán được ai là người xứng đáng ngồi lên vị trí Nữ chủ nhân của dinh thự này.
Điều đó là quá rõ rồi còn gì?
Đặt lên bàn cân mà xem, tôi chỉ là một kẻ thần kinh cố gắng chiếm lấy cả dinh thự cao quý này.
Như một ái nữ hư hỏng của Giáo Hoàng, một thành viên của gia tộc nhơ nhớp và đồi bại.
Đó là lý do vì sao tôi biết được.
Tôi biết rõ điều đó, nhưng sao tất cả đều cố gắng dồn ép và cảnh cáo tôi vậy?
Tôi chỉ định để mọi việc trôi qua êm đẹp thôi. Tôi đã định bỏ tất cả những việc đã xảy ra trong quá khứ vào dĩ vãng. Tôi đã thực sự nỗ lực để cư xử cho phải phép.
Đầu tôi đau như búa bổ, như muốn hành hạ tôi đến chết vậy.
Bên trong lồng ngực tôi rung lên dữ dội khi tôi đứng lặng người với nụ cưới ngây ngốc.
Đúng, đúng là vậy đấy.
Thật bất an vì biết rằng mọi người phiền muộn và chú ý tới tôi chỉ vì tôi là mối tình đầu tiên của Izek.
Viện cái cớ đó để nói chuyện với tôi thì thực sự vô cùng ích kỷ đấy.
Làm sao mà họ biết được cái cớ đó có ý nghĩa gì đối với tôi chứ?
Tôi chỉ đang cố gắng để tồn tại một cách mờ nhạt nhất trên cõi đời này thôi mà.
Nếu tôi có thể giữ được mạng mình, tôi sẽ cố gắng trao cho họ bất cứ thứ gì họ muốn, làm bất kể việc gì họ yêu cầu, yên phận và lặng lẽ sống quãng đời còn lại.
Tôi đã cố gắng sống một cách thầm lặng, nhưng họ không giúp tôi làm vậy.
Thôi thì, có quá nhiều người thắc mắc về tất cả những điều tôi đã làm. Có rất nhiều người chẳng chấp nhận được những điều đó.
Dù tôi có chứng tỏ mình không phải là người mưu trí bao nhiêu đi chăng nữa, họ cũng sẽ tự quyết định và chĩa dùi mũi về phía tôi, bất kể bí mật liên quan đến quái vật có bị lộ ra hay không.
Có gì là sai khi đặt niềm tin vào những gì đã trao tặng tôi những điều tốt đẹp, cho dù đó có là người chồng đầu ấp tay gối, hay thậm chí là những con quái vật?
Mối tình đầu liệu có đáng sợ đến thế?
Kẻ nhất mực đi theo chủ nghĩa khổ hạnh đã trao sự thương cảm của mình cho tôi, chỉ là vì anh bị mê hoặc trong một chốc thôi sao?
Đúng, tôi đã tiến xa đến mức mê hoặc được nhân vật chính sa vào lưới tình với mình và khiến cho những người xung quanh trở nên lo sợ.
Tôi sẽ lợi dụng anh. Dù sao thì tôi cũng là người coi trọng mạng sống của mình tới mức bất chấp mọi hành vi mình làm.
Không phải là tôi không lo lắng về những hệ quả mai sau, nhưng điều đó không quan trọng chút nào.
Tôi có thể nhìn nhận mình một cách bình thường nếu tôi toàn tâm toàn ý vào điều đó.
Tôi có thể làm tốt mọi việc, miễn là trong giới hạn chịu đựng.
Dù sao đi nữa, cơ thể này sẽ phải cam chịu rất nhiều điều.
Nhưng tôi không nghĩ hình tượng mà tôi vất vả dựng nên từ trước tới nay sẽ trở nên vô dụng.
"Này."
Khi tôi đứng lên, rời khỏi băng ghế và phấn khích cất tiếng, hạ nữ trưởng cách đó vài bước quay người lại.
Âm thanh đanh thép của cái bạt tai mạnh bạo vang lên, giáng thẳng xuống má bà ta.
Những đầu ngón tay của tôi ngứa rát.
Người hạ nữ vừa hứng trọn cái bạt tai bất ngờ đông cứng ngay tại chỗ,
Đôi mắt nâu mở to sửng sốt.
"Cái gì..."
"Sao? Bà không ngờ ta lại làm vậy à?"
"Sao, sao, sao cô lại..."
"Bà rất muốn "được" ta ra tay với mình đấy. Ta đang tự hỏi, liệu có phải bà thích những thiếu nữ ngây thơ hay không nhỉ?"
Hạ nữ trưởng ngây người nhìn tôi, chậm rãi nhếch miệng cười.
Một nụ cười đáng sợ.
"Cô luôn luôn hành động như thể mình rất yếu đuối và đáng thương, nhưng giờ thì cũng đã lòi đuôi chuột rồi. Nếu cô biết..."
"Bà đã có những gì mình muốn rồi đấy, vậy nên cứ đi mách em ấy đi. Chỉ cần một hạ nữ to gan chất vấn ta, Thánh nữ của Giáo hoàng Romagna sẽ trở thành nữ chủ nhân mới của dinh thự này, thì mọi việc không chỉ ngừng ở việc cắt đứt cái lưỡi của bà thôi đâu."
"Tiểu thư..."
"Sẽ khá là ồn ào nếu như ta thực sự bảo rằng mình sẽ cắt lưỡi của bà đấy. Giờ ta đang thấy rằng bà đã quên xuất thân của ta là thế nào rồi thì phải."
Ellenia không có quyền khiển trách tôi , ngay cả khi tôi thẳng tay bạt tai hạ nữ trưởng vì một lý do tầm thường nào đó.
Tôi không muốn biết cô ấy đang thực sự nghĩ gì, nhưng chẳng biết từ khi nào mà tôi đã khao khát một tình bạn chân thành đầy xa xỉ đến thế?
Tôi cứ ngu ngốc mong đợi điều nhỏ bé đó, nhưng tình bạn ấy cũng chỉ vậy mà thôi.
Hơn nữa, tôi chẳng mong chờ gì vào việc những người ở đây sẽ đứng về phía tôi ngay từ khi tôi đặt chân đến đây chút nào cả.
Tôi cần cái quái gì ở những kẻ đã lén lút bỏ cát vào bình nước của mình cơ chứ?
Họ đáng ra phải đưa cho tôi một lý do về cái hành vi khốn nạn đó trong khi tôi chẳng gây ra bất kỳ điều gì.
Hạ nữ trường nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh giá và vô cùng đáng sợ, nhưng ngay sau đó, bà ta quay người và chạy khỏi nhà kính.
Tôi cũng quay bước và đấn gần đài phun nước.
Tôi gần như muốn trầm mình xuống làn nước mát lạnh bởi bụng tôi như đang sôi lên sùng sục.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
Những ngày trước, khi tôi hổ thẹn ngay trong tiệc sinh thần của chồng mình bởi bà ta... Chết tiệt, gì chứ, giả vờ thương tại mình à?
Ta sẽ cho bà thấy thương hại là như thế nào.
Phùuu, tự dưng tôi nhớ Popo quá.
Cả Griffin và rồng con nữa. Chúng đang làm gì lúc này nhỉ?
Tôi tự hỏi Ellenia sẽ phản ứng ra sao khi biết chuyện tôi ra tay với hạ nữ trưởng. Và cả Izek nữa.
Haha, tôi chắc chắc là sẽ rất tuyệt cho mà xem.
"Nói một lời người sẽ mãi nhớ về em, đứng cùng tà áo xẻ vai, ngắm nhìn hoàng hôn rủ bóng, người ơi..."
Để ổn định nhịp tim của mình, tôi ngồi xổm ở gần những bụi cây và bắt đầu làm vòng hoa.
Hoa Rudbeckia vàng hoe và hoa hồng đỏ rực. Nếu chúng được rải trên giường thì thật đáng xem...
"Ruby?"
Khi đang kết vòng hoa, tôi gần như ngã quỵ khi nghe thấy tiếng nước bắn tung toé từ phía lối vào.
Ôi, lạy Chúa, tại sao mọi người cứ thích xuất hiện ở nơi này thế?
Chà, ngay khi họ gây ra động tĩnh thì có lẽ tôi cũng chẳng nhận ra được bởi đang mải mê chìm sâu vào những suy nghĩ miên man của mình mình.
Điều đó không phải là vấn đề trong lúc này. Đừng nói là anh ấy đã trở về rồi nhé!
"Em có ở đây không?"
Mắt tôi hoa lên. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó.
Khi tôi định thần lại thì đã thấy mình đang bó gối và thu mình lại trong căn nhà búp bê sau khi chui qua bụi hương thảo và oải hương rồi.
Tôi có thể nghe được bước chân của Izek đang tiến về phía này.
Tim tôi đập thình thịch như giai điệu của nhạc hip-hop.
Làm gì có chuyện anh không biết tôi ở đây khi mà tôi đã để lọ đom đóm ngay trên băng ghế cơ chứ.
Mình đang làm cái quái gì vậy?
Rốt cuộc thì mình lẩn trốn vì cái gì chứ?
"... Lạ thật."
Ngài mới kì ấy! Điên mất thôi. Không thể ra ngoài bây giờ được. Mình nên làm gì bây giờ?
Bà Curie ở trên mái của căn nhà búp bê đang mỉm cười nhìn tôi.
Không còn cách nào khác ngoài việc lén lút lẻn ra ngoài và nhanh chân chạy về phòng ngủ của mình sau khi anh rời đi, dù sao thì giọt nước cũng tràn ly rồi.
Vì vậy, tôi mắt đối mắt với bà Curie, lắng tai và thở gấp khi chú ý vào từng bước chân của anh.
Tôi cứ nghĩ tiếng bước chân của anh sẽ lướt qua đây, nhưng vài giây sau, tôi chẳng nghe thấy bất cứ động tĩnh nào nữa.
Anh ấy đâu rồi? Anh ấy đi rồi sao? Đúng không?
"...Aa!"
Một tiếng động nặng nề vang lên ngay trên đầu tôi mà không hề có động tĩnh nào trước đó, kiến tôi giật mình hoảng sợ.
Một lúc sau, tôi nhìn thấy gương mặt của chồng mình đang nhìn xuống dưới này. Anh đang nâng mái nhà búp bê lên, dưới ánh sáng tuyệt đẹp của trần kính trong khu vườn trong nhà.
Đôi mắt đỏ rực của anh mở to, tràn đầy tuyệt vọng và phi lý, đăm chiêu nhìn thẳng vào tôi.
Tôi không thể ngờ được làm thế nào mà anh có thể tìm ngay ra chỗ tôi đang trốn.
Khi tôi vẫn còn đang bối rối và chẳng thể làm được trò gì ra hồn, Izek đã mở lời.
"Em đang làm gì vậy?"
"... Em chơi trốn tìm ạ."
"Vậy ai là người đi tìm?"
"Ngài đó."
Mồ hôi tôi tuôn như suối khi cố gắng nhếch miệng trả lời.
Aaaa, mình có nên tự cắn đứt lười luôn không?
Cái miệng của tôi hôm nay đã biến thành cái miệng tai hại rồi.
Izek đặt mái nhà gỗ lên bụi cây, gần như là ném nó xuống hơn, đang vẩy vẩy hai tay và liếc về phía tôi. Tôi nuốt nước bọt, miệng khô rang.
"Thế, phần thưởng là gì đây?"
"Dạ?"
"Ta tìm thấy em rồi. Phần thưởng của ta là gì?"
Tôi bàng hoàng. Ở phương Bắc vĩ đại này, ngay cả trò trốn tìm cũng phải có giải thưởng cơ đấy.
Đúng là những Hiệp sĩ Tôn giáo tham lam mà.
"Phần thưởng là... một nụ hôn chân thành ạ."
"Vậy thôi à?"
Cái gì? Vậy thôi? Cái đồ khốn máu lạnh!
"Đó là một nụ hôn thật sự đó ạ."
"Thế thì trao nó cho ta đi."
Tôi lại tiếp tục tự đào hố chôn mình.
Như một chú gà con đang tự giác đi vào lò mổ, tôi bất lực, rón rén nhổm dậy.
Nụ hôn trong tình huống này lãng mạn thật đấy.
Khi tôi khẽ nhón chân lên và đặt tay lên bò vai tráng kiện của anh, Izek đứng khoanh tay một cách kiêu hãnh và không hề nhúc nhích.