Đây không phải là tư thế an ủi hay tư thế tình tứ của các cặp đôi, mà là tư thế của những đứa trẻ bị bố mẹ bế đặt lên đùi mình và khiển trách.
Chính xác là tư thế này đấy! Chết tiệt! Vừa nãy là sao vậy? Tôi hổ thẹn đến mức không nghĩ đến việc ngồi dậy, nhưng đáp lại tôi là giọng điệu ân cần của chồng mình.
"Em ổn chứ?"
"...."
"Em có thấy mình bị lả đi không?"
Không hề, nhưng tôi chỉ muốn ngất đi thôi. Ngất xỉu và chảy máu mũi còn tốt hơn thế này.
Giá mà chân tôi lành lặn. Không phải, giá mà không có bất cứ cái đĩa hình con rùa nào cả.
Anh bất lực đưa tay xốc tôi lên.
Không. đừng chạm vào em!
"Em có vẻ đuối..."
"Ôi, không...!"
"Ý em 'không' là sao?"
Em xấu hổ quá!
Tuy vậy, dù tôi có cố gắng hết sức níu lại thi cũng thật vô ích. Tôi cúi gằm mặt thấp nhất có thể trong khi Izek đang cố nâng tôi lên.
"Ngẩng mặt em lên."
"Em - Em không muốn..."
"Em không thích ta?"
Sao ngài lại hỏi em một cách nghiêm túc như thế?
"Em - Em xấu hổ quá..."
"Em vừa vấp ngã, có gì mà phải xấu hổ?"
"Nhưng..."
Chúa ơi, Người thực sự ghét con phải không ạ? Không thì làm gì có chuyện Người dửng dưng nhìn con phải tiếp tục tham gia cuộc đối thoại này.
Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đang bị khoá chặt trong lòng Izek, vùi đầu vào bờ vai vững chắc của anh.
"Thực sự, thực sự, thực sự ngu ngốc..."
"Ta không thấy thế. Ngẩng mặt em lên."
Thật sao?
Tôi hơi rụt mình lại và khẽ ngẩng đầu lên.
Những lời anh nói ở nửa cuối đã bị đôi mắt khổng lồ và chân thực của con rùa nuốt lấy.
"Tại sao, tại sao..."
"Ngài - Ngài không kinh hãi khi thấy thứ đó sao?"
Mình bị sao thế này? Cứ nghĩ là mình sẽ vuọt qua nổi chấn thương tâm lý chứ. Mình có thể kiểm soát được chứng sợ rùa. Tất cả là do con rùa quá là lớn mà thôi.
Nghệ nhân nào đã làm ra một cái đĩa rùa to khủng khiếp như thế!
Hoặc có thể là do chấn thương tâm lý do ai đó đã cố gắng dẫm gãy chân của mình....
"Em sợ rùa sao?"
'Gì cơ, ngươi sợ rùa thật luôn?'
"Không, không, tôi không sợ. Tôi xin lỗi. Tôi không sợ cái gì cả."
"Sao?"
"Tôi sẽ không sợ. Nó không đáng sợ chút nào. Tôi xin lỗi."
Tiếng rầm rầm vang lên ngay trên đầy tôi.
Không, không, không. Tỉnh lại đi. Kiểm soát tất cả những cảm xúc tiêu cực này đi, đồ ngu ngốc.
"Không còn con rùa nào nữa rồi!"
Giọng chồng tôi lạ quá. Nhẹ nhàng đến mức tôi không thể thích nghi nổi.
Bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng chạm vào cằm tôi, khẽ vuốt mái tóc rối bù và khuôn mặt tôi. Sau đó, tôi ngẩng lên.
Con rùa chết tiệt đó không còn trong tầm mắt nữa.
Thứ duy nhất lọt vào đôi mắt ầng ậc nước là con ngươi đỏ rực đầy những tia sáng kì lạ của anh.
Trái lại, trái tim đang đập dồn dập của tôi cũng đã ổn định lại.
"Sao em lại khóc?"
Thật là một câu hỏi lạ lùng. Sao em lại khóc ư? Tôi biết ngài ấy không thích những kẻ khóc lóc nỉ non, nhưng làm ơn hay tra hỏi sau được không?
"Em đã gặp sự cố nào khác nữa?"
Em là trẻ con à?
Tôi cố gắng mở miệng nhưng không thể kìm được cơn nấc cụt của mình.
Tôi không biết vì sao ngón chân tôi lại nhức nhối tới vậy. Tôi phẫn uất với cái người dã làm ra cái đĩa rùa kia mà thậm chí còn không biết mặt người đó.
"Vì em đau lắm..."
"Đau?"
Không thể đâu. Em không thể nói ra được. Ngài chắc chắn sẽ chế nhạo em. Ngài không cần phải góp vui với người đã dẫm lên chân em đâu.
Tại vì cái quái gì mà tôi lại đến đây chứ? Đáng lẽ ra tôi phải bảo Ronja lấy túi đá cho mình. Tôi bị điều gì sai khiến vậy?
"Chân em, chân em đau quá.."
"..."
Tôi cố che giấu nỗi đau đớn của mình, nhưng miệng tôi cứ như đang tự bật ra những lời đó vậy.
Đau quá, đau quá chồng ơi. Tên khốn chết tiệt nào đó đã giẫm nát chân em và lẩn đi rồi. Đừng cười cợt vì điều đó.
"Đau, đau quá..."
Rõ ràng là miệng tôi đã tách khỏi cơ thể rồi. Trước những tiếng rêи ɾỉ đầy mâu thuẫn, Izek ghì đôi chân đang run lên không ngừng của tôi và tự tay tháo đôi giày tôi đang mang.
Có tiếng thở nặng nề vang lên trong sảnh tiệc. Bàn chân tôi trông khá kinh khủng.
Có vẻ là không gãy, nhưng máu cứ trào ra từ móng chân của tôi và ngón chân thì sưng to khủng khiếp.
Đôi tất lụa được tháo ra cũng đã loang lổ. Tôi chợt hồi tưởng lại lần đầu tiên mình học ballet.
Không khí nguội lạnh giống như một ngọn lửa hừng hực đột ngột bị dội một gáo nước lạnh. Chồng tôi nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
"Là ai đã làm?"
Tôi rùng mình vì giọng nói lạnh lẽo đó.
Ngài Ivan, ngườii đang cầm đôi giày của tôi, đã sững người cúi đầu nhìn về phía tôi.
Đôi mắt ngọc lục bảo của ngài ấy ánh lên một tia nghiêm túc hiếm hoi.
"Phu nhận, chuyện này đã xảy ra như nào?"
"Ta, ta không biết nữa. Ta chỉ băng qua khi mà..."
Tôi đã trở thành một quý phu nhân đi loanh quanh sảnh tiệc và không biết là ai đã giẫm lên chân mình. Lòng tôi ngập tràn sự tự thương hại trong thoáng chốc.
"Nếu em không thể nói ra, vậy thì ta sẽ tự tìm."
Sao cơ?
Izek ôm tôi vào lòng, bật dậy.
Ngay sau đó, Andymion và các Hiệp sĩ Tôn giáo đã vây xung quanh như một bức tường bao lấy sảnh tiệc.
Tất cả những người xa lạ đều có vẻ nghiêm trọng
"Izek, hãy chờ chút..."
"Bỏ tay ra khỏi người ta."
"Tôi xin lỗi, thưa ngài. Đáng lẽ ra tôi phải chú ý đến phu nhân lâu hơn.."
"Nếu chuyện này xảy ra ngay giữa hàng trăm con mắt, thì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào."
Tôi chợt nhận ra vì sao Izek lại nổi danh là Hiệp sĩ mạnh nhất phương Bắc và Đệ nhất kị sĩ.
Nếu như anh đã khiển trách cả những chiến hữu của mình, những người đặc biệt và có một tính khí mạnh mẽ như này, thì trước đây anh đã mất bình tĩnh đến mức nào rồi?
"Izek!"
"Này, này!"
"Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?"
Anh phớt lờ các chiến hữu đang lo lắng, giải phóng ra một luồng khí rằng anh sẽ tàn sát một vài người trong sự kiện Ngày Phán xét.
Rất dễ hiểu khi những người xung quanh tôi đang tận hưởng bữa tiệc lại trở nên hoảng loạn.
"Iz? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Này, sao thế? Đang xảy ra chuyện gì?"
"Tránh ra."
Ellenia lộ ra biểu cảm bối rối hiếm có.
Những người khác thì vẫn như thường ngày.
Tên khốn này, sao ngài lại làm thế với Ellen?
Mấy ngày nay em đã rất cố gắng chú ý đến những chiến hữu của ngài, nhưng chúng ta liệu có giống như cặp đôi có tài phá hỏng các cuộc vui không?
Là vì lý do này mà tôi giống như mầm mống gây ta sự hỗn loạn, ngay cả khi đây là bữa tiệc anh đã dày công chuẩn bị...
Tôi cất lời, cố gắng không làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Sợ quá, như thể anh sẽ ném tôi xuống vậy, nhưng tôi cần phải dừng việc chồng tôi sẽ lật tung cả bữa tiệc lên.
"Làm ơn hãy bình tĩnh lại, không..."
"Nếu không phải thì sao chân của em lại thành ra như kia? Tại sao em lại không dám nói kẻ đã làm ra điều này?"
"Là..."
"Thằng nhãi nào dám làm em bị thương, mà bất chấp mọi người, ngay cả em có thể nhận ra?"
Ôi trời! Tiếng gằn đó làm sống lưng tôi lạnh toát. Nghe em đi mà cái tên tam quan đổ nát này!
Người chồng giận dữ của tôi đang đưa ra lời đe doạn công khai. Tôi có thể giải thích lý do vì sao anh lại thế.
Chắc hẳn anh đã nghĩ rằng điều này là một lời tuyên chiến với anh khi mà tôi bị thương ngay trong bữa tiệc anh tổ chức.
Tuy nhiên, tôi không ngờ anh lại điên lên như thế này, thực sự là tôi không biết ai đã làm điều này!
"Khi đó em chỉ có thể nghĩ đến ngài thôi!"
Tôi ôm cái đầu choáng váng của mình và buông hết ra những lời nảy ra trong đầu.
Izek hiện lên như một con Cerberus* đang sợ chốn địa ngục, đã khựng lại.
*Cerberus: là con chó săn ba đầu của Hades, với cái đuôi rắn, là con vật canh giữ ở cổng địa ngục và đảm bảo chỉ có linh hồn người đã chết mới được vào, và ngăn không cho bất kỳ ai ra.
"Sao?"
"Em, Em quá sợ hãi và đau đớn để có thể nhìn thấy được người đã làm điều này, đó là lý do em đến bên ngài... Em không hề biết rằng ngài sẽ khó chịu như này. Em xin lỗi."
Hic
Trong một khắc, tôi chỉ nghe được mỗi tiếng nấc của mình. Tim tôi đập như trống dồn, như thể sắp vỡ tung ra bất cứ lúc nào.
Liệu tôi đã dập tắt được đám cháy chưa hay lại đổ thêm dầu vào lửa?
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, đôi tay đang gồng lên của anh siết tôi vào lòng.
Cứu với! Là dầu sao?
"... Xin đợi một chút."
"Đừng bận tâm những gì ở đây, mau đi thôi."
"Đúng vậy, hãy tiếp tục bữa tiệc thôi."
Ellenia nhẹ nhàng gật đầu với các Hiệp sĩ sau lưng, nhìn tôi lo lắng. Tôi tự cảm thấy hổ thẹn về chính mình.