"Tiểu thư Furianna chỉ là một người bạn lâu năm. Em không muốn chị phiền muộn về cô ấy."

"... Mọi người đã rất hoảng hốt khi Ruby ngất đi đây."

"Xin lỗi vì đã làm phiền em. Chị không ý thức được điều đó..."

"Không, là tại mọi người đã quá sơ suất."

Giọng điệu của cô ấy y hệt Izek. Không phải là anh em ruột thì hơi phí.

Tôi gượng cười, thả chiếc thìa trong tay xuống đĩa.

Cả căn phòng chìm vào sự im lặng.

"Em chưa bao giờ thấy anh ấy hoảng loạn như thế."

"Chị..."

"Anh ấy hoảng loạn không phải do lỗi của chị đâu. Dù sao thì thật đáng mừng khi chị đã hồi phục nhanh hơn em nghĩ. Nếu vậy, chị có muốn tham gia vào buổi cưỡi ngựa vào buổi chiều cuối tuần này không?'

Ellenia và Flaya tổ chức một buổi cưỡi ngựa vào mỗi mùa hè.

Tất nhiên là phải đi rồi. Đây sẽ là cơ hội tốt để xây dựng hình ảnh trong giới quý tộc.


"Cảm ơn em đã ngỏ lời mời chị. Chị nhất định sẽ tham gia."

Giao lưu cưỡi ngựa.

Buổi tiệc này không hẳn là một buổi cưỡi ngựa, mà đơn giản chỉ là một bữa tiệc ngoài trời, nơi tụ tập của các quý tộc trẻ mượn lý do cưỡi ngựa để kết thân, thu thập thông tin và tìm đối tượng phù hợp để kết hôn. Có thể gọi đây là một buổi giao lưu xã hội.

Vì đây là bữa tiệc do hai tiểu thư nhà Công tước Omerta và Hầu tước Furianna khởi xướng nên chỉ có những thành viên trong gia tộc đứng đầu phía Bắc mới có thể tham dự. Tôi đã để lại một ấn tượng mờ nhạt trong yến tiệc gần nhất của Hoàng tộc, vì vậy, tôi phải nắm lấy cơ hội này.

Tôi phải tận dụng tối đa các cơ hội diễn ra trong khoảng nửa năm tới.

Những bộ váy tôi đặt may vẫn chưa được gửi về, vì vậy tôi đã chọn một chiếc đầm đơn giản nhất mà tôi mang đến từ phương Nam.


Một chiếc váy màu xanh da trời với tay áo xếp ly cắt rời đến tận khuỷu tay. Mái tóc thắt lại gọn gàng bằng dải ruy băng xanh cùng màu với chiếc váy.

"Chỉ thế này thôi sao, thưa Phu nhân?"

Người hầu gái đang chải đầu cho tôi bày ra vẻ mặt khó chịu, liếc nhìn tủ đóng hờ. 

Tôi cố tình không khép ngăn tủ chứa những phụ kiện cài tóc mà tôi mang theo từ Romagna. Chúng đủ lung linh để cô ta phải tròn mắt.

Tất cả đều là do Cesare tặng, nên xấu hay đẹp thì cũng như nhau cả thôi.

"Hmmm, vậy theo em thì ta nên đeo thêm món nào?"

"... Tôi không nghĩ sẽ đưa ra được lựa chọn vừa ý Phu nhân."

"Vậy chọn cho em thì sao? Ta còn nhiều lắm, hãy ngắm chúng thật kỹ và chọn lấy cho bản thân một chiếc đi nào."

Hai bàn tay đang thắt ruy băng bông khựng lại. Sự im lặng tràn ngập không gian trong giây lát.


Tôi có thể thấy được sự nghi hoặc, xen lẫn một chút ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của cô hầu gái.

Đó là điều hiển nhiên. Tôi cười toe toét trước gương.

Giống như mọi khi, tôi đang là đứa ngốc luôn cư xử tốt với tất cả mọi người.

"Tôi không hiểu ý của người cho lắm. Tại sai Phu nhân lại..."

"À thì... Em đã chăm sóc cho ta rất chu đáo trong thời gian ta đổ bệnh. Ta cũng không dùng chúng thường xuyên, vì vậy, đây sẽ là một món quà dành cho em. Hãy chọn bất kì món nào em em vừa ý."

Cô hầu gái vẫn cảnh giác nhìn tôi, nhưng ánh mắt thèm thuồng của cô ta vẫn không ngừng liếc về phía những món trang sức rực rỡ. Một chiếc cặp tóc nhỏ trong số nữ trang đấy thôi cũng ngang với hơn mười tháng lương của cô gái đó.

Vì thế, hãy chọn đi nào.

"Chà, đây sẽ là bí mật nhỏ giữa hai người chúng ta nhé. Sẽ rất khó xử nếu những người khác biết được đấy."
Câu nói đó đã ngạt phăng sự do dự mỏng manh của cô ta.

Cô hầu gái nhanh chóng chị lấy món trang sức to và sặc sỡ nhất trong ngăn tủ.

Một chiếc lược gắn con bướm bằng ngọc lục bảo. Có vẻ nó là trang sức giá trị nhất.

Như thể sợ tôi sẽ đổi ý, cô hầu gái cười lấy lòng với tôi và nhanh tay giấu chiếc lược đi.

Một tâm lý quen thuộc của những kẻ trộm bị bắt quả tang.

"... Tạ ơn người, thưa Phu nhân."

"Không có gì. Ta rất cảm khích vì sự ân cần của em. Em đã làm việc ở dinh thự được bao lâu rồi?"

"Ba năm ạ, thưa Phu nhân."

"Vậy thì chắc hẳn em biết người giúp việc lớn tuổi nhất nhỉ. Cô ấy theo gia đình Công tước lâu chưa?"

Khi tôi thắc mắc về một điều không liên quan tới cô ta, câu trả lời lập tức được đưa ra.

"Bà ấy đã ở đây từ khi còn rất trẻ. Theo em được biết, bà ấy là bảo mẫu của Công tước và tiểu thư."
Cô hầu gái lịch sự đáp lại, mắt liếc sang hai bên. Hình như cô ta không ưa người giúp việc lớn tuổi đó cho lắm. Tôi nhớ rằng người hầu đó là nhân vật rất trung thành, chắc là vì đã làm nhũ mẫu của Ellenia từ khi cô ấy còn nhỏ, nên tình cảm giữa hai người rất sâu sắc. Bảo sao bà ấy không thích tôi. Thật nực cười nếu bà ấy chính là thủ phạm trong đêm đầu tiên. Người giúp việc đó đâu có làm như vậy đói với Rudbeckia trong nguyên tác.

Bà ấy là kẻ bắt nạt những người tỏ ra vô hại và yếu đuối à? "Cảm ơn em. Em có thể đi làm việc khác được rồi."

"Ôi , Phu nhân, tôi rất vui khi thấy sức khoẻ của cô đã tốt lên khá nhiều. Tôi đã rất lo khi nghe tin cô đổ bệnh đó. Tôi cũng định đến thăm cô, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của người ốm."
"Có ảnh hưởng gì đâu chứ. Dù sao thì cũng cảm ơn mọi người vì đã quan tâm."

Khi tôi đến, những chú ngựa đã được chuẩn bị xong xuôi và Ellenia đang đơi Flaya như đã hẹn. Flya vuốt ve con bạch mã trong bộ y phục cưỡi ngựa được thiết kế bởi thợ may của Ellenia, trông khá thân thiết với mấy con ngựa ở đây.

Một con ngữ lại có thể giống như một chú cún mắc mưa thế kia sao? Đây là sức mạnh độc quyền khi là bạn thơ ấu của nhân vật chính đó hả?

Đúng là điều dễ hiểu khi mọi người đều cho rằng Flaya xứng đáng hơn với vị trí tôi đang phải ngồi.

Flaya, nếu cô để tôi sống, tôi sẵn sàng chuyển giao vị trí này cho cô bất cứ lúc nào.

Ellenia đặt tay lên vai tôi và dẫn tôi vào chuồng ngựa.

"Chúng đều là những con ngựa giống được huấn luyện một cách bài bản, vậy nên chị đừng ngại mà hãy chọn con ngựa mình thích nhất, ngoại trừ những con bên phải."
"Những con đằng kia phải không?"

"Chỉ có anh trai mới cưỡi được chúng, vì vậy chúng hơi..."

Tôi hiểu. Đó không phải là ngựa. Đó là những con quỷ.

"Hahahahaha, đúng là như vậy đó. Nhưng việc cưỡi ngựa có quá sức với phu nhân hay không? Phu nhân vừa mới ốm dậy mà."

"Sẽ không đi xa quá đâu, vì vậy chị sẽ ổn thôi. Nếu chị không phiền thì em sẽ chọn cho chị chú ngựa lành nhất nhé. Cedric?"

Ồ, một cậu bé lành nhất sao? Nhưng... đâu mới là chú ngựa đó trong đàn gia súc đáng sợ kia chứ?

Ta cũng không thích các ngươi đâu. À không, ta không thích cả cái thành phố này.

"Chào buổi sáng, ngài đến đây làm gì vậy?"

"Đang làm gì ở đây thế?"

"Phu nhân đáng yêu của ngài có hẹn cưỡi ngựa với chúng em ngày hôm nay đó. Nếu ngài không có việc gì thì có thể tham gia với mọi người."

"Gì?"

Cảm giác kỳ quái đến lạnh sống lưng bỗng xuất hiện khi tôi còn chưa kịp trốn đi.
Tôi quay đầu lại phía sau. Chồng tôi đang tiến đến với bộ quân phục màu đen. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy mặc y phục khác ngoài áo giáp và quân phục.

Một khoảnh khắc im lặng tới kỳ lạ.

Trái ngược với dáng vẻ cười nói của Flaya, Ellenia nhìn nhằm chặp vào anh trai mình, trong khi Izek lại đang cau mày nhìn tôi trong khi duy trì một khoảng cách an toàn.

Vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ. Được rồi, muốn tiếp tục thái độ đấy phải không, vậy thì bà đây cũng sẽ làm lại những hành động như trước.

"Ôi, hôm nay ngài vẫn toả sáng như thế~! Ngài định đi đâu vậy ạ?"

"Không đi đâu cả. Hôm nay là ngày Sabbath, ta không cần phải làm việc."

Gì? Đang mỉa mai tôi à?

"Em đứng đây làm gì?"

"Em đang lựa chọn một chú ngựa để tham dự buổi cưỡi ngựa do hai tiểu thư tổ chức. Ngài muốn đến dự không ạ?"
"Bận lắm."

Mâu thuẫn quá rồi đấy! Là ai bảo mình không làm gì trong ngày Sabbath chứ? Nhưng thôi được rồi, đúng như dự đoán của tôi, anh ấy đã từ chối. Tôi không giấu nổi niềm vui mà cười toe toét.

"Có ổn không nếu em chọn bất kỳ chú ngựa nào ở đây?"

"Em nhìn mà không biết con nào phù hợp với mình à?"

"Mắt nhìn của em không được tốt lăm."

Thế nên mới phải lòng anh đấy, dù chỉ là diễn thôi.

Anh ta liếc qua tôi trước khi hướng về hai người phụ nữ gần gũi nhất với mình. Flaya đang mở to mắt nhìn chúng tôi, còn Ellenia vẫn không chút biểu cảm nào.

"Nếu anh muốn hỏi thì Sergei đã đồng ý cho Phu nhân tham dự rồi."

"...."

"Nếu anh không tin điều đó thì anh nên tự lựa chọn và đưa cho chị ấy. Em và Flaya sẽ đi trước."

Chờ đã, Ellen, sao em lại bỏ chị lại như vậy?

Tôi cứ nghĩ chỉ là đùa thôi, nhưng Ellenia đã nhanh chóng phi ngựa đi trước, như thể cô ấy thực sự đang muốn tạo không gian cho tôi và ngừoi chồng quái dị này được ở riêng với nhau vậy.
Không chỉ tôi, mà Flaya cũng kinh ngạc không kém."

"Tới đây."

"Nhưng Ellen..."

Tệ thật, Izek chỉ im lặng nhìn tôi mà không có ý định chấm dứt cái việc phiền phức mà anh ấy tự mình chuốc lấy.

Hiện thân của quỷ Satan đang khoanh tay, ánh mắt vô cùng hiên ngang.

Sụt sịt.

"Em xin lỗi, vì em mà, Ellen..."

"....."

"Em sẽ quay về nhà và ngồi xuống kiểm điểm lại mình."

"Em lảm nhảm cái quái gì thế?"

Người đàn ông vừa phun ra câu này đến gần tôi. Anh ra hiệu cho người chăn ngựa đang chờ đợi trong căn phòng gần đó.

"Cedric."

"Vâng, thưa Công tước."

"Đi ra ngoài."

"Dạ?"

"Đi ra khỏi đây."

Cedric thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng rời khỏi chỗ của mình. Tại sao lại có một người rời bỏ tôi nữa vậy?

Tiếng phì phò của lũ ngựa vang bên tai tôi. Tôi đang rơi vào sự hoảng loạn.

Tôi ghét chuồng ngựa.

Đặc biệt là phải ở trong chuống ngựa với kẻ không có lòng nhân từ này.
 Kiếp trước cũng đáng sợ, kiếp này cũng kinh hoàng. Tôi đều phải trải qua những sự tra tấn khủng khiếp ở cái chốn này.

Tiếng ngựa hí. Tiếng roi da xé toạc không khí.

Những lời thì thầm rùng rợn của anh cả, trộn lẫn với tiếng hét thảm thiết của tôi, vang vọng trong đầu.

"Ngươi có biết mình đã sai ở đâu không?"

Hơi thở của tôi bị kẹt lại trong lồng ngực. Tôi lắc đầu để cố gắng lấy lại sự tự chủ của bản thân.

Tôi không nên chìm sâu vào những vết sẹo tâm lý và làm mọi thứ rối tung lên như thế này.

Tôi đã tạm thời thoát khỏi những điều kinh khủng đó rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện