Wow, một ngày làm búp bê, cả đời là búp bê.
Đôi mắt của một đứa trẻ sắc sảo thật.
"Công chúa."
Ôi mẹ ơi giật cả mình!
Hôm nay là ngày quái gì mà mọi người đều xuất hiện một cách bất ngờ như vậy chứ? Ari khựng lại, nắm chặt bó hoa đang định trao tôi, cắn chặt đôi môi bé nhỏ. Tôi cũng sững người trong tư thế chuẩn bị nhận những bông hoa từ tay cô bé.
Không ngờ lại gặp anh ta ở đây.
Mai tóc bạc phản chiếu những ánh bạc sáng long lanh của mặt trăng. Izek sải bước tiến lại gần chúng tôi, lướt nhanh qua những bức tượng trang nhã. Anh ta trông thật đáng sợ, khác hẳn với khung cảnh thơ mộng, yên bình của khu vườn này.
Tôi có thể cảm nhận được cả cơ thể của Ari đang run lên khi cô bé giữ chặt lấy váy của tôi.
Chị sợ anh ta thì còn có thể hiểu được, nhưng sao đến cả em cũng sợ đến vậy?
Hả? Công chúa đột ngột dúi bó hoa vào tay tôi, nhanh chóng chạy vụt qua Izek. Cô bé hướng về phía đại sảnh tựa như một chú mèo con đầy sợ hãi. Dường như những tình huống như thế này đã xảy ra rất nhiều lần, và Izek cũng chảng mấy quan tâm về việc ngăn cô bé thôi chạy thục mạng như thế.
Anh ta vẫn đứng im như vậy, không ngoái đầu lấy một cái.
Ánh mắt anh ta ngập tràn sự phi lý.
"Cô đã chơi cùng công chúa..."
Anh chỉ muốn nói thế thôi à? Tôi thả lỏng người, thẳng lưng và cầm lấy bó hoa trên tay. Tệ thật đáy, già đầu rồi mà còn bị coi là trẻ con lên sáu, nhưng tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười ngượng ngùng.
"Không. Ta tìm cô. Ta đâu phải là cận vệ riêng của công chúa."
Gì cơ? Tìm tôi á? Chính anh đã bỏ tôi lại giữa cái bữa tiệc chán ngắt đó. Giờ thì sao? muốn đích thân tống cổ tôi ra khỏ đây à?
Tôi cố giấu đi sự sợ hãi, tròn mắt hỏi lại.
"Em á? Thật đấy ạ?"
"...Thật."
Kẻ vứt bỏ tôi lại sải bước về phía tôi như lần trước.
Ôi Chúa ơi, anh ta định đánh con thật sao? Nhưng nếu sau này anh ta chừa cho tôi một con đường sống, thì những cú đánh không nhằm nhò gì cả.
"Cô làm gì đấy?"
"Dạ?"
"Mở mắt ra."
Tôi từ từ mở đôi mắt vừa nhắm tịt lại theo bản năng.
Đập vào mắt tôi là vòm ngực vạm vỡ. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một khuôn mặt đẹp trai đang nhìn xuống phía tôi bằng đôi mắt vô hồn.
"Có vẻ là công chúa của Romagna hồi bé bị đánh đòn nhiều lắm."
"Ta tưởng cô bảo muốn trốn một góc để lặng lẽ quan sát ta mà?"
"E-Em chỉ muốn nhìn thấy ngài.."
"Thật không? Thế tại sao mắt cô lại nhắm tịt lại thế kia? Hay là cô mong đợi một nụ hôn hoặc cái điều gì đó tương tự?"
Thật lạ lùng khi thấy anh ta nghiêng đầu lẩm bẩm.
Thà anh cứ nhìn tôi chòng chọc như trước thì tôi còn thấy bình thường voới điều đó. Chứ anh nhìn tôi mằng hai con ngươi đỏ máu thì tôi càng thấy nguy hiểm hơn đấy.
Nếu tôi bảo rằng tôi muốn một nụ hôn của anh ta, anh ta sẽ lập tức nhận đó chỉ là nói dối mất.
Nếu không có câu trả lời thoả đáng cho anh ta thì mình sẽ tiêu đời.
"Đó là bởi vì trước đó, ngài có vẻ khó chịu với em..."
"Vậy nên cô sợ ta sẽ đánh cô?"
"Không hẳn là như vậy, nhưng..."
"Cô phải lòng ta ngay cả khi biết rằng ta sẽ hành hung cô?"
"Như vậy không được sao ạ? Ngài đã bảo vệ em vào đêm đầu tiên... Em sẽ cố gắng để khắc phục những sai lầm mình gây ra. Xin ngài đừng đẩy em ra xa."
Tôi nắm chặt bó hoa trong tay, nín thở chờ đợi câu trả lời của anh ta. Dù đang buồn bã nhìn xuống đất, tôi vẫn cảm nhận được rất rõ ánh mắt khó diễn tả của Izek.
Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ phía xa. Có người đang chạy đến phía chúng tôi nhưng cả hai đều không rời mắt ra khỏi chỗ khác.
"...Ngài Izek!!"
Cuối cùng chồng tôi rời mắt khỏi tôi, quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên đang vừa thở hổn hển, vừa chạy đến gần. Cậu ấy hơi khựng lại, bối rối rồi cất giọng một cách cẩn thận.
"Có lẽ ngài phải đến xem xét tình hình một lúc rồi."
Có chuyện gì xảy ra trong cung điện vậy?
"Chờ ở đây một lát."
Trước khi quay về phía cung điện, Izek nói với tôi.
Ôi, chồng yêu vẫn còn muốn tiếp tục cuộc đối thoại sượng trân này sao? Em cài hoa lên tóc đợi ngài ở đây nha!
Tôi nhìn tấm lưng to lớn của Izek khuất dần sau cánh cửa dẫn vào đại sảnh rồi ngồi phịch xuống tảng đá gần đó.
Gió đêm mát rượi nhè nhẹ thổi qua.
Tôi đã rất sợ. Tôi không hiểu nổi vì sao em trai của Flaya lại có thái độ thù địch đối với tôi như vậy. Cậu ấy dã gặp phải những đả kích nào sao?
Thật ấu trĩ nếu như thái độ với tôi chỉ vì tôi là vợ của vị đội trưởng mà cậu ấy ngưỡng mộ. Hay là... điều gì đó liên quan tới Flaya?
Thả hồn vào những suy nghĩ miên man, mắt tôi chợt liếc xuống những bông hoa trong tay.
Những bông hoa này là hoa Rudbeckia.
Những bông hoa trugf với tên của tôi có ý nghĩa là "Hạnh phúc vĩnh cửu". Nghe thật trớ trêu làm sao!
Đột nhiên sau lưng tôi dội đến cảm giác lạnh lẽo từ những giọt nước bị bắn lên từ hồ nước. Tôi giật mình đứng dậy theo phản xa, nhưng có thứ gì đó ẩm ướt và trơn trượt đã quấn lấy eo tôi và kéo mạnh cả cơ thể tôi xuống đáy hồ.
Tôi thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng hay vùng vẫy tay chân.
Tùm!
Làn nước lạnh đến thấu xương bao quanh lấy tôi.
Tim tôi tưởng chừng như ngừng đập trong giây lát. Đáng lẽ ra tôi nên hoảng loạn về việc liệu tôi sẽ chết một cách vô nghĩa như thế nào, nhưng kỳ lạ thay, tôi còn chẳng cảm thấy sợ hãi. Tôi bị một con thuỷ quái nào đó ở dưới cái hồ này bắt được, nhưng có vẻ như nó không hề muốn tước mạng tôi...
Khi tôi cố gắng vùng vẫy, con thuỷ quái đã thả lỏng ra một chút.
Nó đang vờn tôi, bởi khi tôi cố gắng bơi lên mặt nước, nó sẽ lại buông nhẹ cánh tay của nó ra.
Gì vậy? Nó đang muốn chơi đùa với tôi sao?... Hay là do tôi quá sợ hãi đến mức sinh ra ảo giác rồi? Tôi đang vướng vào một cuộc đấu trí? Lượng oxy trong phổi tôi dần bị rút cạn, theo bản năng sinh tồn của một con người, tôi cố gắng đẩy cánh tay đang quấn lấy bụng mình và bơi lên phía trên.
Một tay tôi rẽ nước, tay còn lại cố gắng gỡ đoạn tay xoắn lại quanh eo mình.
Paa-ah, hơi thở cuối cùng của tôi bị bật ra khỏi miệng ngay lập tức.
Đầu tôi bắt đầu choáng váng. Tôi loáng thoáng nghe được những tiếng ồn ào ở phía trên.
"Sao chuyện quái quỷ này lại có thể xảy ra được..."
Những người ở bên trên đang nói về cái gì vậy?
Khi tôi lấy lại được ý thức, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là gương mặt của chồng tôi, nhưng sao anh ta lại thấp hơn tôi chứ?
Ôi, Izek đang bế bổng tôi lên. Đôi mắt đỏ đầy phức tạp nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi còn không hiểu hết được những gì vừa xảy ra. Nhưng con thuỷ quái đó là một ma thú, và tôi không hề triệu hồi nó.
Giống hệt như lần ngọn đuốc bị dập tắt.
"...Waah!"
Tôi hét lớn, ôm chặt lấy cổ Izek và bật khóc vì tưởng mình sẽ lại bị đánh.
Tôi mặc kệ rằng tôi có thể siết chết chặt anh ta và bật khóc nức nở.
"Em, Em đã rất sợ! Ngài lại là người duy nhất đã cứu em thêm lần nữa!"
Mọi người xung quanh không ai nói gì, chỉ có tiếng thở dài của Izek vang lên.
Một tiếng thở dài mệt mỏi.
***
Sự xuất hiện của một con thuỷ quái ngay trong Hồ nước tình yêu giữa cung định Angvan dường như đã gây ra sự rắc rối nghiêm trọng.
Bên trong cung điện, nơi cần đảm bảo an toàn tuyệt đối,, cũng đã từng có trường hợp bị thuỷ quái bất ngờ tấn công tại một hồ nước lâu đời, vậy nên ai nất cũng đều rất bàng hoàng.
Hơn nữa, mặc dù danh tiếng của tôi, ái nữ của Giáo Hoàng, có bị đồn thổi là xấu xa ác độc đến mức nào đi chăng nữa, thì sự việc hôm qua sẽ là nỗi hổ thẹn của Britannia
Hình như tình tiết này không hề xuất hiện trong nguyên tác.
Thủ đô của Elendale, nơi tập trung những Sagas, thần điện, dinh thự của các quý tộc, được cho là mảnh đất an sạch sẽ và an toàn. Nhưungx chuyện xảy ra từ khi tôi bắt đầu đặt chân tới đây nhìn thé nào cũng thấy kì quái vô dùng.
Đương nhiê, Rudbeckia trong nguyện tác không phải trải qua chuyện ngọn đuốc bị dập tắt ngay từ đêm đầu tiên, hay rời khỏi đại sảnh và bị rơi xuống hồ nước trong cung điện. Nếu cứ tiếp tục xảy ra như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ rằng tôi triệu hồi những sinh vật đáng sợ như thế.
"Ôi..."
Giải đấu lớn đã bắt đầu kể từ hôm nay. Tôi cứ nghĩ mình sẽ không sao sau cái đêm bị rơi xuống hồ đó, nhưng mấy hôm sau lại cảm thấy hơi kì lạ trong người.
Ban đầu, tôi chủ quan cho rằng mình chỉ cảm lạnh một chút thôi, nhưng hoá ra mọi chuyện lại không đơn giản như thế.
Cơ thể tôi như đang nằm trong ngọn lửa phừng phừng, như thể có hàng vạn những mũi kim nhọn hoắt đâm vào da thịt. Cứ hai lần một năm kể từ khi nhập vào cơ thể này, tôi sẽ phải chịu đựng những cảm giác khủng khiếp như vậy. Chết tiệt, thường thì cuối năm tôi mới phải nằm liệt giường như thế này, ai mà ngờ được năm nay lại đau đớn sớm như thế.
Lúc đầu, gia đình đã cho mời y sĩ vì tôi nói rằng tôi cảm thấy không ổn. Nhưng y sĩ liên tục lắc đầu và lặp đi lặp lại rằng ông ta chưa từng thấy những triệu chứng như vậy bao giờ. Điều này cũng tương tự với những y sĩ khác.
Đến lần phát bệnh thứ hai, tất cả đều nghĩ rằng tôi đang giả bệnh chỉ vì không muốn đính hôn. Vì vậy, tôi không còn nói về những lần phát bệnh sau nữa.
Dù sao thì tôi cũng đã quen với việc nín nhịn và chịu đựng sự đau đớn một cách thầm lặng. Cũng may là tình trạng khổ sở đó chỉ kéo dài trong một vài ngài ngắn ngủi. Ở đây cũng sẽ có thể gọi y sĩ thôi, nhưng thật nặng nề khi bị gán cho cái danh "giả dối ngu ngốc".
Đặc biệt là tên chồng chết tiệt, người đang nghi ngờ tôi đủ thứ. Nhưng tôi vẫn thắc mắc về những gì anh ta định nói với tôi lúc bảo tôi đứng chờ anh ta ở hồ nước đó.
Cuộc đối thoại đã không thể tiếp tục vì con thuỷ quái đã gây rắc rối... Tôi khá là bất ngờ khi anh ta, một gã đàn ông không muốn tiếp xúc với những người gây phiền phức như vợ này, lại bảo tôi đứng đợi anh ta một lát.
Vì vậy, tôi phải biết được anh ta muốn nói gì với tôi.