Editor: Gió

Mục Lưu Niên không dấu vết nhìn thoáng qua Thiển Hạ. Thấy nàng thủy chung nhìn mấy người đang cầm giấy bút trước mặt, trong lòng nhất thời buông lỏng rất nhiều. Mặc dù, Mục Lưu Niên tự nhận thấy mình không xấu nhưng vẫn chưa đủ vốn để so với tên Tang Khâu Tử Duệ quá mức quyến rũ kia.

Đáng lẽ, một đầu tóc trắng sẽ trở thành nhược điểm khiến hắn bị tổn thương nhưng ngược lại, lại khiến cho bản thân hắn tăng thêm mấy phần tà mị. Đối với nam tử còn khá hơn một chút nhưng đối với nữ tử, đặc biệt là những danh môn khuê tú mà nói, đây thực sự là hấp dẫn trí mạng.

Mục Lưu Niên nhớ lại trước đây mình hay giả trang xấu xí cũng bởi vì nghe nữ tử thường nói, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương.

Trước kia, nhận thức của Mục Lưu Niên về những chuyện này không sâu, bởi vì lúc hắn ở thời đại kia, cũng chưa bao giờ chân chính nói qua chuyện yêu đương. Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu, cái này gọi là lực sát thương của nam nhân hư!

Cần phải đề phòng a!

Đặc biệt là khi thấy bao nhiêu thiên kim tiểu thư danh môn ở bên dưới, ăn mặc diễm lệ rực rỡ, mỗi người đều không biết xấu hổ mà sán đến chỗ Tang Khâu Tử Duệ. Hơn nữa, người nào người nấy đều hận không thể ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ. Thực là không biết phải nói cái gì nữa!

Mặc dù thấy các nàng đối với Tang Khâu Tử Duệ như vậy, Mục Lưu Niên có phần ấm ức nhưng vừa nhìn thấy Thiển Hạ không để ý đến khuôn mặt động nhân đó, trong lòng cảm thấy rất được an ủi. Đối với Thiển Hạ cũng ân cần hơn.

“Uống chén trà đi! Ngồi bên ngoài hơi lạnh, làm ấm cơ thể!”

“Ừm.” THiển Hạ cũng không khách khí, giống như bạn lâu năm, hay thân nhân gần gũi vậy. Điều này khiến trong lòng Mục Lưu Niên dấy lên đắc ý nho nhỏ.

Hai người trên lầu qua lại với nhau, không thể thoát được ánh mắt của Tang Khâu Tử Duệ bên dưới.

Nhưng mà, hắn cũng chỉ khẽ nâng đầu liếc mắt một cái, khuôn mặt có phần u ám, cuối cùng cũng không làm ra động tĩnh gì lớn.

Thiển Hạ vô cùng chuyên tâm nhìn những văn nhân sĩ tử đang thi đấu bên dưới, không hề nhận thấy ánh mắt của Mục Lưu Niên và Tang Khâu Tử Duệ giao chiến giữa không trung, lôi quang thiểm điện hơn mấy chục hiệp.

Mục Lưu Niên từ trên cao nhìn xuống, ném cho Tang Khâu Tử Duệ một ánh mắt đắc ý. Trong đáy mắt có chút bất mãn nhưng hắn vẫn thật cao hứng, bộ dáng giống như mình vừa thắng luận võ vậy.

Không bao lâu sau, đấu thơ cũng đã chọn ra được mười người đứng đầu.

Lúc này Thiển Hạ mới để ý, Tang Khâu Tử Duệ lại là người ra đề mục phú thơ cho mười người này. Sau đó, từ mười người sẽ chọn ra ba người.

“Ta còn tưởng rằng người ra đề mục sẽ là Thứ sử đại nhân, không ngờ, lại là Tang Khâu công tử. Địa vị của hắn ở An Dương thành đúng là vượt quá mức tưởng tượng.”

Một vị công tử ngồi bên cạnh nghe xong, cười nói: “Cô nương là người từ nơi khác đến sao? Có chuyện cô nương còn không biết. Từ tám năm trước, ở An Dương thành hàng năm, hội mẫu đơn, hội đèn lồng nguyên tiêu, vân vân… tất cả trạng nguyên thi họa đều bị Tang Khâu công tử đoạt mất, không ai có thể vượt qua tài văn thơ của hắn. Nhưng từ năm trước, sau khi Tang Khâu công tử tròn mười tám tuổi, lại không hề tham gia bất kỳ hội đấu thơ nào nữa.”

“Lợi hại như vậy? Ta lần đầu nghe nói.” Thiển Hạ cười, nhìn vị công tử coi như đứng đắn kia, lại nói: “Không biết vì sao công tử không xuống dưới so tài?”

Vị công tử kia cười lắc đầu, mở chiết phiến trong tay, khẽ phe phẩy mấy cái: “Có Tang Khâu công tử, đứng thứ nhất thì thế nào? Bao nhiêu mỹ nhân ở đây, có ai là không hướng về Tang Khâu công tử? Hơn nữa, ta tự nhận học thức kém, không muốn đi xuống mất mặt.”

Thiển Hạ hơi bất ngờ, nhìn hắn trông hào hoa phong nhã, ngôn từ lễ độ, không nghĩ tới, hắn lại tự hạ thấp mình như vậy.

“Công tử khiêm tốn rồi. Có lẽ, công tử là người siêu phàm thoát tục, coi nhẹ những chuyện như này mà thôi.”

Vị công tử kia nghe vậy khiêu mi, gật đầu một cái: “Tiểu thư nói chuyện thực khiến người ta thoải mái. Kẻ hèn này cảm tạ cô nương đã khen.”

“Muội muội, mau nhìn, đã chọn được ba người đầu bảng rồi.”

Thiển Hạ nhìn theo hướng Vân Trường An chỉ, quả nhiên là ba người đứng đầu đã được chọn ra.

Lúc này, lại nghe thấy vị công tử kia nói: “Ha ha, không nghĩ tới Phương huynh lại thắng. Nếu ngày mai hắn đạt được danh đầu đấu họa nữa là được trạng nguyên hội mẫu đơn lần này rồi.”

Một nam tử ngồi cùng bàn với hắn có phần khinh thường nói: “Đã là cái gì? Nếu như Nhâm gia không gặp chuyện, Nhâm huynh có thể tham gia dự thi thì đâu đến phiên hắn được hạng nhất chứ?”

“Cũng không thể nói như vậy được! Phương huynh vẫn luôn là người tài hoa. Hơn nữa, Mẫu đơn uyển này, hắn kinh doanh không tệ. Nghe nói, trước đây không lâu, còn được Thứ sử đại nhân khen ngợi.”

“Hừ! Dù sao cũng xuất thân thương hộ, có gì mà đắc ý?”

Nghe người kia khinh thường lời nói của người khác, Thiển Hạ nhíu chặt mày.

Người đời là vậy, đố kỵ, ghen ghét, sẽ luôn luôn khiến tâm hồn người ta trở nên vặn vẹo.

“Vị Phương công tử này làm thơ không tệ. Nguyên Sơ nghĩ thế nào?”

Mục Lưu Niên nghe thấy Thiển Hạ nói chuyện với hắn, tất nhiên cao hứng. “Ta cũng thấy không tệ. Ở đây sợ là không ai bằng. Cho dù, yêu vật tóc trắng kia hạ bút viết chưa chắc đã thắng được hắn.”

Mục Lưu Niên không ngốc, câu trước là nói với hai gã kia, thanh âm coi như bình thường. Còn câu sau nói về Tang Khâu Tử Duệ, âm thanh liền hạ thấp xuống. Ở đây nhiều người hâm mộ Tang Khâu Tử Duệ như vậy, hắn còn chưa ngu đến mức gây sự trên địa bàn của người ta.

Thiển Hạ cười khẽ, “Ta thấy tướng mạo của vị Phương công tử này cũng không tệ. Về sau, nhất định là người đại phú đại quý.”

Tâm Mục Lưu Niên khẽ động, Thiển Hạ nói tướng mạo, dĩ nhiên bất đồng với người khác nói. Phải biết rằng, mặc dù Thiển Hạ chưa từng tập trung chuyên sâu vào một loại bí thuật nào, nhưng trình độ mỗi loại, cũng không phải người thường có thể theo kịp.

“Thiển Thiển có muốn nếm chút mẫu đơn lộ không?” Mục Lưu Niên hơi ghé sát tai nàng nói.

Hơi thở ấm áp phun trên cổ Thiển Hạ, nàng hơi rụt cổ lại, bất mãn trừng hắn, sau đó mới nói: “Muốn! Nhưng rượu này cũng không phải ngươi được. Làm sao có thể nếm được đây?”

“Nàng không cần để ý.” Mục Lưu Niên đắc ý nói. “Ta tự có cách.”

Cho đến khi Thứ sử đại nhân đích thân trao thưởng cho mấy kẻ tài tử này, Tang Khâu Tử Duệ mới thở phào một hơi, cuối cùng, nhiệm vụ của mình cũng hoàn thành. Chẳng qua, khi hắn vừa ngẩng đầu lên, chỗ ngồi đã rỗng tuếch, bóng dáng xinh đẹp ngồi trên đó cũng biến mất.

Con ngươi Tang Khâu Tử Duệ u ám, mơ hồ lộ ra lệ khí. Ở sau lưng, Trường Phong thoáng nhìn theo tầm mắt của chủ tử, sau đó nhanh chóng hạ xuống. Tâm tình của chủ tử không tốt, Trường Phong đi theo hắn đã nhiều năm, làm sao có thể không nhận ra? Mấy người Thiển Hạ có người dẫn đường nên dễ dàng đi vào nội môn Mẫu đơn uyển. Đáy lòng Thiển Hạ hồ nghi nhưng cố nén, cho đến khi tới một tiểu tạ* mới hỏi: “Ngươi có thiệp mời của nơi này?”

(*) Tạ: Là một loại kiến trúc nghỉ ngơi, mượn cảnh sắc xung quanh mà xây dựng lâm viên, là loại kiến trúc xây trên đài đất cao hoặc mặt nước, bên trên là nhà gỗ. Hiện nay, tạ phần lớn là thủy tạ.

“Không có.” Mục Lưu Niên lắc đầu một cái, trả lời thành thật.

“Vậy sao ngươi có thể đi vào đây?” Thiển Hạ không thể không hoài nghi, nhìn thái độ của hạ nhân ở đây đối với Mục Lưu Niên, không phải là loại kính sợ bình thường. Chẳng lẽ, hắn là khách quen của nơi này? Nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn du ngoạn khắp nơi, sao có thể ở lại An Dương lâu như vậy được?

“Lát nữa, nàng sẽ biết.”

Thiển Hạ nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu tinh tế đánh giá sắp xếp và bài trí nơi này. Nơi này có ba tiểu tạ, hiện giờ, bọn họ đang ngồi trong tiểu tạ phía tây, cửa sổ xung quanh đều mở. Bọn họ ngồi dựa vào tường phía nam, ánh mắt trời có thể miễn cưỡng chiếu vào, lại khiến người ta sinh ra mấy phần uể oải.

Đối diện là một trường án, văn phòng tức mặc màu đen lịch sự tao nhã, thư họa trên tường vừa nhìn đã biết là được viết ra từ tay danh sĩ có tiếng. Lại nhìn các vật trang trí trên bảo các, bất kể lớn nhỏ đều là loại đắt tiền, tinh xảo và tú mỹ.

Ngăn cách với chính sảnh là một cửa tròn, rèm châu theo gió nhẹ lắc lư, thỉnh thoảng phát ra những tiếng trong trẻo, êm tai, khiến tâm tình người ta nháy mắt tốt hơn nhiều.

Bên ngoài có chim hót, trong phòng còn có tiếng châu giòn vang nhưng rõ ràng lại khiến người ta cảm thấy một loại an tĩnh đến cực hạn. Thiết kế xảo diệu làm cho người ta không muốn rời đi.

Thiển Hạ không khỏi than nhẹ. “Chủ nhân của nơi này thực sắc sảo. Bố trí tinh diệu nhã trí như vậy, bất luận là phú gia công tử hay đệ tử thế gia, sợ rằng ai tới rồi cũng không muốn đi. Hoặc là đi rồi cũng sẽ nhớ nhung mà muốn quay lại.”

“Nếu quản sự nơi này mà nghe thấy chắc là vui đến chết mất.” Mục Lưu Niên cười nói.

Vân Trường An cũng nhìn xung quanh một chút, kinh ngạc. “Ở đây bày rất nhiều thư tịch, chắc hẳn, chủ tử nơi này cũng là một nhã sĩ.”

“Câu này vô cùng chính xác, ô, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”

Hai người theo tầm mắt Mục Lưu Niên nhìn sang, chỉ thấy một vị công tử văn nhã, đầu đội vũ quan, người mặc thanh bào, vẻ mặt ôn hòa đi vào.

“Thỉnh an chủ tử! Không nghĩ tới năm nay, chủ tử lại có hứng thú tới tham gia mẫu đơn hội.”

Mục Lưu Niên cười cười. “Ta nào có nhàn hạ như vậy, là sợ Thiển Thiển buồn bực mới đến xem một chút.”

Thiển Hạ và Vân Trường An liếc nhau, hết sức ngạc nhiên. Nam tử thanh bào trước mắt rõ ràng là Phương công tử vừa đấu thơ xong, Phương Thanh Sóc!

“Các ngươi? Nguyên Sơ, chuyện gì đây?”

Con ngươi Phương Thanh Sóc cũng lóe lên một tia kinh ngạc, không ngờ vị cô nương này lại nhất thanh nhị sở thân phận của chủ tử? Thậm chí còn gọi thẳng tên tự của chủ tử? Chủ tử vừa mới cập quan nhưng tên tự của hắn vẫn luôn là điều kiêng kỵ, nhiều năm qua không cho ai gọi. Không hiểu sao hôm nay…?

“Như nàng thấy. Thiển Thiển, Mẫu đơn uyển này là của ta, vẫn luôn do Thanh Sóc quản lý. Nếu nàng thích, chúng ta có thể chuyển thẳng tới đây, có khách viện để ở.”

Vân Trường An nhíu mày. “Nơi này tuy tốt nhưng không phải nhà của mình, muội muội, hay là thôi đi.”

Thiển Hạ trừng mắt, “Cái tên xấu xa này, rốt cuộc, ngươi còn bao nhiêu chuyện giấu ta nữa hả?”

Mục Lưu Niên cười khẽ, “Ta đâu có giấu nàng? Chỉ là, nàng chưa từng hỏi mà thôi. Hơn nữa, trước kia cũng chưa có cơ hội tới nơi này cho nên cũng không nghĩ sẽ đề cập đến. Thanh Sóc, đến đây, mau ngồi xuống.”

“Không được, chủ tử khó có thể tới một lần, thuộc hạ sẽ đi sai người chuẩn bị rượu và thức ăn. Thuộc hạ muốn hỏi một chút sở thích của vị cô nương này, tránh cho cô nương không vừa lòng.”

“Không cần, cứ làm theo những thứ ta thích là được. Nàng thích đều là thứ ta thích.”

Lời này nghe ra có mấy phần mờ ám.

Mặt Thiển Hạ ửng đỏ, may mà có mạng che mặt, không nhìn ra được, nhưng mà vẫn có chút ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt lại trừng về phía Mục Lưu Niên, nộ khí bên trong không nhỏ.

Phương Thanh Sóc là một người có nhãn lực, lập tức đi xuống phân phó. Không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã được đưa lên.

Thiển Hạ ngửi mùi rượu thơm mát, đúng là hương thơm của mẫu đơn, là mẫu đơn lộ sao?

“Người này, ngươi thật là không có lý lẽ. Người ta vất vả mới thắng được rượu, vậy mà lại phải dâng lên cho ngươi chà đạp?”

Mục Lưu Niên khiêu mi. “Ta uống là chà đạp? Thôi được, người đâu, gọi Thanh Sóc tới đây.”

“Dạ, chủ tử.”

Phương Thanh Sóc còn tưởng chủ tử có gì phân phó, không nghĩ tới, bị Mục Lưu Niên cưỡng chế ở lại uống rượu với bọn họ.

Lúc này, Thiển Hạ đã vén mạng lên. Phương Thanh Sóc liếc một cái đã kinh động đến mất ba phần hồn. Không phải vì Thiển Hạ sắc nước hương trời, Phương Thanh Sóc đã lăn lộn mấy năm, dạng mỹ nhân nào chưa từng thấy qua. Chỉ là, mỹ nhân trước mắt nhìn quá mức quen mắt mà thôi.

Phương Thanh Sóc ngẩn ra, không tự chủ nói. “Đây không phải vị nữ tử chủ tử thường vẽ sao?”

Đáy mắt Mục Lưu Niên hiện lên ý cười ôn nhu, gật đầu một cái, không né tránh, cũng không phủ nhận. “Không sai, chính là nàng. Đây chính là bảo bối của ta.”

Lộ liễu như vậy, Vân Trường An nghe xong cảm thấy không vui.

“Này, ngươi nói năng cẩn thận chút! Đừng tưởng rằng ta không nói gì thì ngươi có thể leo lên đầu ta ngồi nhé. Chuyện của hai người các ngươi, bát tự còn chưa xem qua đâu, đừng có ở bên ngoài bôi bẩn danh tiếng của muội muội ta.”

Sắc mặt của Thiển Hạ đã đỏ không thể tả, như hợp với màu của mẫu đơn vậy.

“Nguyên Sơ, nếu ngươi còn như vậy thì sau này chúng ta đừng gặp mặt nữa.”

Mục Lưu Niên vừa nghe xong, có chút căng thẳng. “Thiển Thiển, ta không có ý gì khác. Hơn nữa, đây là người mình, với lại tất cả người ở nơi này đều rất kín miệng, chắc chắn sẽ không lộ ra ngoài nửa chữ.”

“Vậy cũng không được!” Vân Trường An thở phì phò, đem ly rượu trong tay đập lên bàn. “Muội muội ta còn chưa cập kê, ngươi ít đánh chủ ý lên người nàng đi. Hơn nữa, hôn sự của nàng còn phải hỏi qua phụ thân và cô cô ta. Đúng rồi, còn cả tổ mẫu nữa. Nếu bọn họ không đồng ý thì ngươi cũng đừng hòng lấy được muội muội ta.”

Mục Lưu Niên nhướng nhướng mày. “Vân Trường An, ngươi cho rằng bọn họ không đồng ý thì ta và Thiển Thiển có thể hàng năm đều ở cùng nhau một tháng sao?”

Vân Trường An nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nghĩ kỹ một chút, hắn nói cũng đúng. Nếu như phụ thân không đồng ý, sao hắn có thể hàng năm đều đến Phù Hà trấn? Còn cô cô thì sao? Ý của phụ thân dĩ nhiên chính là ý của cô cô. Hơn nữa, cô cô trước giờ đối với muội muội đều yêu thương đến cực hạn, chỉ cần là ý của muội muội, chắc chắn, nàng sẽ không phản đối.

Không nghĩ không sao, vừa nghĩ tới, Vân Trường An lại bực bội, rõ ràng lời mình rất có đạo lý, rất có sức nặng, nhưng sao bị mình nói vậy, hắn một chút nóng nảy cũng không có?

Thiển Hạ cũng không phải thẹn mà là có chút buồn bực nhìn Mục Lưu Niên. “Nói như vậy, ý của họ cũng là ý của ta sao?”

Mục Lưu Niên nhất thời cảm thấy có chút lành lạnh, dường như vừa có một luồng gió lạnh thổi qua đáy lòng hắn.

Hắn hiểu rõ con người Thiển Hạ, dĩ nhiên biết bây giờ, nàng thực sự tức giận.

Mục Lưu Niên vội vàng lấy lòng nói. ” Ai nói vậy? Bọn họ nghĩ thế nào đi nữa cũng không quan trọng bằng suy nghĩ của nàng! Tất nhiên ý kiến của nàng mới là quan trọng nhất. Thiển Thiển, đối với tâm tư của nàng, ta còn phải tìm hiểu nhiều thêm nữa, đúng không?”

Thiển Hạ quay đầu, nhìn một bàn đầy mỹ thực. “Ngươi không muốn để cho ta ăn đồ ngon đúng không?”

“Nào có? Ta nào dám có ý này. Tới, tới, đây là thịt bò kho tương nàng thích nhất. Ta đặc biệt mời đầu bếp từ Lương thành tới làm. Nàng nếm thử một chút xem, nếu mùi vị không được, ta sẽ bảo bọn họ làm lại.”

Phương Thanh Sóc ở một bên, đáy lòng nhất thời cảm thấy kinh hoảng. Đây là chủ tử nhà mình sao? Sao cách nói chuyện giống như biến thành một người khác vậy? Cái này cũng quá khác so với bình thường rồi đi.

Lúc này, Mục Lưu Niên đâu còn bận tâm đến cái nhìn của người khác đối với mình nữa, chỉ sợ Thiển Thiển thực sự tức giận, sau này sẽ không để ý đến hắn nữa, vậy thì hắn lỗ lớn rồi.

Thiển Hạ không nói gì nữa nhưng nét mặt cũng không vui vẻ, cầm đũa lẳng lặng gắp đồ ăn. Mục Lưu Niên nóng lòng muốn lấy lòng nàng, chân chó cầm bầu rượu trên bàn rót cho nàng, lại bưng lên, dâng lên trước mặt nàng.

“Nếm thử chút đi, mẫu đơn lộ, mùi không quá nồng, rất thích hợp với nữ tử các nàng. Nghe nói, còn có công hiệu dưỡng nhan mỹ dung. Không ngại thử một chút?”

Thiển Hạ dừng một chút, liếc hắn một cái, đưa tay nhận lấy, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm, mày hơi chau lại, sau đó gật đầu một cái. “Thực sự không tệ!”

“Có vừa ý không?”

Thiển Hạ lại gật đầu một cái nữa, không nói.

“Nếu thích, ta sẽ bảo người mang tới mấy vò, sau này uống.”

Tay cầm đũa của Phương Thanh Sóc run rẩy, cất một vò mẫu đơn lộ cần phải mất mấy ngàn đóa mẫu đơn, đây chẳng khác nào phải dùng cả một vườn hoa lớn. Cũng chính vì vậy, giá của mẫu đơn lộ cực kỳ đắt, bên ngoài nghe nói, ngàn vàng một vò.

Mẫu đơn uyển của bọn họ đương nhiên cũng có rượu này, chỉ có người có tư cách vào nội viện mới có quyền lợi mua, hơn nữa, mỗi lần chỉ bán nhiều nhất là một vò!

Bây giờ, chủ tử của bọn hắn sảng khoái nói một câu chính là đem mấy vò mẫu đơn lộ tặng ra ngooài, thật là phá của a!

Thiển Hạ lắc đầu một cái, “Không cần! Nếu ngươi có tâm thì hãy đưa mấy vò đến Phù Hà trấn, lại mang mấy vò đến Vân gia nữa.”

“Cũng được.”

Mục Lưu Niên gật đầu, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi. Thiển Hạ nói như vậy có phải là đã đồng ý với cách nói của mình không? Xem ra, cơ hội của mình càng ngày càng lớn.

Mục Lưu Niên càng nghĩ, mặt mày càng vui vẻ tươi tắn, khóe môi cũng càng ngày càng cong hơn.

Phương Thanh Sóc nhìn, trên mặt không dám thể hiện nhưng trong lòng đã đem vị chủ tử này đi khinh bỉ mấy lần! Quả thực là anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao?

Phương Thanh Sóc đang khinh bỉ chủ tử trong đầu, nhưng bất ngờ lại nhận được cái liếc mắt đầy cảnh cáo của chủ tử.

Trái tim nhỏ bé của Phương Thanh Sóc lập tức run rẩy, không dám có biểu hiện lơ là trước mặt chủ tử nữa.

Bọn họ bên trong này thoải mái, thảnh thơi thì Tang Khâu Tử Duệ ở bên ngoài lại có chút nóng nảy. Hắn biết rõ nam nhân bên cạnh Thiển Hạ tuyệt đối không đơn giản giống như bề ngoài.

Hắn ngang dọc khắp nơi nhiều năm, số người hắn gặp cũng không phải ít.

Hắn khẳng định mình chưa từng gặp qua người này trước kia, nhưng khi người đó mới nhìn thấy hắn lần đầu lại có thể không sợ hãi, không hoảng hốt. Điều này quá không bình thường.

Tang Khẩu Tử Duệ rất rõ ràng, mặc dù tài hoa của mình hơn người, rất nhiều người si mê, điên cuồng vì mình nhưng phần lớn vẫn giới hạn ở nữ tử. Đối với nam nhân mà nói, hoặc là bài xích hoặc là đố kỵ, hoặc là coi thường hắn, số còn lại thì trực tiếp khinh bỉ. Bọn họ luôn cho rằng, hắn căn bản là một yêu nghiệt tóc trắng.

Nhưng những ánh mắt này đều không thấy được từ trên người vị nam tử kia. Hắn chỉ cảm thấy người nam nhân này bảo vệ là để ý Vân Thiển Hạ, còn có phần nào đó nhìn mình với con mắt thù địch. Giống như sợ mình cướp mất Vân Thiển Hạ vậy. Xem ra, hắn để ý Vân Thiển Hạ hơn hết thảy.

Thú vị!

Tang Khâu Tử Duệ híp mắt nhìn xung quanh một vòng. Sau khi xác định không có bóng dáng bọn họ, lại hạ mi, xoay người nhìn về phía Mẫu đơn uyển. Trực giác nói cho hắn biết, nàng đang ở trong đó!

Chỉ tiếc, quy tắc của Mẫu đơn uyển, bất luận là kẻ nào cũng không thể sửa đổi. Kể cả hắn có là Tang Khâu công tử danh khắp thiên hạ cũng không thể phá vỡ quy tắc này.

Hắn có thể tiến vào nội viện nhưng chỉ có thể ngồi trong nhã gian, không thể đi xung quanh tìm Vân Thiển Hạ.

Mục Lưu Niên dường như cũng dự đoán được Tang Khâu Tử Duệ có thể đi vào, cũng không gấp gáp, vẫn ngồi cùng mấy người Thiển Hạ đến đêm mới rời đi.

Lúc này, Tang Khâu Tử Duệ đã ở trong phủ của mình.

Đối với những suy nghĩ nhỏ nhen của Mục Lưu Niên, người bên ngoài tất nhiên sẽ không biết.

Còn Thiển Hạ từ trước đến nay cũng không hề có tâm phòng bị hắn, tự nhiên cũng không sinh lòng hoài nghi. Nhưng nàng cũng rất tò mò về thực lực hùng hậu của Mục Lưu Niên ở An Dương thành.

Trên đường về, Thiển Hạ, Mục Lưu Niên và Vân Trường An ngồi cùng một xem, dù sao lúc này bên ngoài cũng đã không còn người, lại là trở về tiểu viện của mình cho nên, cũng không cần kiêng kỵ nhiều.

“Nguyên Sơ, Mẫu đơn uyển hoạt động bao lâu rồi?”

“Khoảng bảy, tám năm gì đó. Lúc mới mở, quy mô cũng không lớn như này. Ban đầu là phụ thân Phương Thanh Sóc kinh doanh, sau này, phụ thân hắn có chuyện khác phải làm nên để lại chỗ này cho Thanh Sóc chăm nom.

“Vậy, phương thức kinh doanh đặc biệt của Mẫu đơn uyển là ý tưởng của ngươi hay của hắn?”

Mục Lưu Niên mím môi suy nghĩ một chút, “Tính là của cả hai người chúng ta đi. Đối với chuyện kinh doanh, ta không hiểu biết nhiều, chỉ đưa ra một số ý tưởng, sau đó, hắn là người đi thực hiện. Nàng cũng biết, con người của ta không thể ngồi yên một chỗ, chỉ thích đi đây đi đó khắp nơi, xem những chuyện mới lạ, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ có một số suy nghĩ mới mẻ.

Mục Lưu Niên dĩ nhiên không thể nói cho nàng biết, những cách này là cách người ở thời đại kia của hắn hay dùng. Nếu nói ra, sợ rằng sẽ dọa chết tiểu nha đầu này mất.

“Thiển Thiển, nghe ta, các nàng mau chóng sắp xếp ổn thỏa rồi rời khỏi An Dương thành đi. Nước nơi này quá sâu, nếu như có người cố ý quấy rối trà trộn vào, sợ rằng sẽ khó thoát thân.

“Nơi này nước sâu hay cạn thì có liên quan gì đến bọn ta?”

Khuôn mặt Thiển Hạ bình tĩnh, lạnh nhạt, dường như không chút nóng nảy.

Mục Lưu Niên hỏi nhíu mày, “Thiển Thiển, nàng không tin ta?”

Thiển Hạ lắc đầu. “Đây là thử luyện của ta. Nguyên Sơ, ngươi biết tính ta mà. Từ khi bước chân vào An Dương thành, ta đã biết thử luyện của ta ở trong nà, không thể nào chỉ là giúp vị Tam phu nhân kia hoàn thành tâm nguyện.”

Vân Trường An nhất thời sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn Thiển Hạ. “Hôm đó, ta cũng chỉ biết là muội chắc hẳn đã biết gì đó nhưng không nghĩ là muội lại rõ ràng như vậy.”

“Ca ca, mặc dù muội không để ý một số chuyện vụn vặt, nhưng không có nghĩa, muội là một người ngốc. Muội có thể cảm nhận được giữa muội và vị Tang Khâu công tử này dường như tồn tại một mối liên hệ gì đó không nói rõ được. Lần đầu tiên gặp hắn, muội đã cảm nhận được điều này.”

“Muội nói ngay lúc đó muội vẫn cảm thấy bất an?”

Thiển Hạ gật đầu không nói, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ là, loại an tĩnh này lại không khiến Mục Lưu Niên cũng cảm thấy vậy.

Liên hệ không nói rõ được?

Mục Lưu Niên đột nhiên có một loại kích động muốn đánh người.

Cái tên Tang Khâu Tử Duệ kia có cái quái gì tốt? Hơn nữa, từ lời nói của Thiển Hạ, không khó nghe ra, Vân Thương Ly sợ là đã sớm bói ra tình hình bây giờ.

Hắn rõ ràng cố ý!

Mục Lưu Niên nghiến răng kèn kẹt, hận không thể lập tức chạy tới Phượng Hoàng sơn, hảo hảo tranh luận với Vân Thương Ly một phen.

Rõ ràng đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện của hắn và Thiển Hạ, tại sao còn vô duyên vô cớ để nàng đi tới An Dương thành? Hơn nữa, lại còn tồn tại quan hệ không minh bạch với cái tên yêu nhân tóc trắng kia.

Thiển Hạ không biết Mục Lưu Niên đang nghĩ gì trong lòng, than nhẹ một tiếng. “Thân thế của vị Tang Khâu công tử kia cũng có chút đáng thương. Nhưng mà không biết, ta có thể giúp hắn một tay không?”

Mi tâm Mục Lưu Niên vặn chặt, “Đáng thương? Hắn có gì đáng thương? Hắn là Tang Khâu công tử danh khắp thiên hạ cơ mà?”

“Vậy thì sao? Cũng chỉ phong quang vô hạn biểu hiện ra bên ngoài mà thôi! Gia nghiệp Tang Khâu gia to lớn, không phải chúng ta không biết, nhưng quyền thế càng lớn đồng nghĩa với việc tranh giành càng nhiều. Vì một cái chức gia chủ mà không biết phải chết bao nhiêu người.”

“Muội không định lấy sức một mình muội đến hóa giải toàn bộ mâu thuẫn của Tang Khâu gia đấy chứ?” Vân Trường An trừng mắt hỏi.

“Sao có thể? Muội bất quá cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nào có bản lãnh như vậy? Muội chỉ là thấy vị Tang Khâu công tử kia thoạt nhìn tao nhã tuấn dật nhưng trong mắt luôn cất giấu một loại u buồn, hơn nữa còn rất u buồn. Điều này khiến muội rất khó hiểu, có lẽ, muội có thể giúp được hắn.”

Vân Trường An mím chặt môi, sau đó mới cẩn thận nói: “Thực ra thì, nhiệm vụ chân chính của chúng ta xuống núi lần này cũng chính là vị Tang Khâu công tử đó.”

Mục Lưu Niên lập tức quay sang trừng hắn. “Sao ngươi không nói sớm?”

“Bởi vì phụ thân đã dặn, nếu như muội muội tự mình nói muốn giúp hắn, ta sẽ đem điều này giải thích rõ ràng, sau đó theo nàng ở lại An Dương thành, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Còn nếu muội muội im lặng, không đề cập đến, hơn nữa còn không có ý kiến gì về Tang Khâu công tử thì trực tiếp về núi, sau đó muội muội sẽ ở trên núi tu tập ba năm nữa rồi lại xuống núi.”

Tu tập ba năm nữa?

Mục Lưu Niên nuốt lời mắng chửi người ngược vào trong.

Đợi thêm ba năm nữa, Thiển Hạ đã mười tám, mình cũng hai mươi ba. Nếu hai người muốn ở cùng một chỗ thì chẳng phải còn khó hơn lên trời sao?

Mục Lưu Niên cắn răng, trong lòng thầm mắng lão hồ ly Vân Thương Ly không dưới ngàn lần!

Thiển Hạ gật đầu một cái, “Cậu chắc chắn đã xem ra cái gì rồi. Nhưng sao không thể nói rõ ràng với muội chứ? Dù sao, tự muội dùng linh bãi cũng có thể tính ra. Ba ngày sau, Tang Khâu công tử sẽ có một trường kiếp nạn. Nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là giúp hắn hóa giải kiếp nạn này, đúng không?”

Vân Trường An gật đầu lại lắc đầu. “Có phải kiếp nạn hay không ta không biết. Cụ thể nhiệm vụ là gì, phụ thân cũng không phân phó, chỉ nói là theo bản tâm mà làm.”

Mục Lưu Niên nghe xong, lại có chút kinh ngạc. “Thiển Thiển, nàng dùng linh bãi tính ra?”

“Một nửa. Ta dùng linh bãi chỉ có thể tính ra ba ngày sau Tang Khâu công tử sẽ gặp phải một chuyện, mà trong lòng ta cảm giác là hung không phải cát. Cho nên, ta mới nói là một trường kiếp nạn.”

Đối với bản lĩnh của Thiển Hạ, Mục Lưu Niên không chút nào hoài nghi.

Nhưng mà muốn hắn để cho người trong tim mình đi hóa giải kiếp nạn cho một nam nhân khác, trong lòng vẫn ít nhiều không thoải mái.

Hai ngày tiếp theo, mấy người đều không ra khỏi cửa.

Mục Lưu Niên thủy chung phụng bồi bên cạnh Thiển Hạ, ban đêm, trực tiếp ở lại trong phòng nhỏ bên cạnh viện của Thiển Hạ, lấy lý do là phải bảo vệ nàng.

Vân Trường nhìn không ưa nhưng cũng không có cách nào khác, đánh không đánh lại, nói cũng không nói lại hắn, không có cách nào chỉ có thể cùng hắn ở một chỗ, đánh không lại, ít nhất còn có thể đi theo hắn, không để hắn táy máy tay chân với muội muội.

Cuối cùng một ngày này cũng tới, cũng chính là ngày Vân Thương Ly tính ra Tang Khâu Tử Duệ gặp kiếp nạn.

Vân Trường An suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng nói với Thiển Hạ. “Hôm nay, muội muốn đi đâu cũng không được đi, chỉ có thể ở lại đây đợi. Ta và Nguyên công tử phụng bồi muội.”

Thiển Hạ nhướng mày nhìn hắn, giống như nhìn một giống loài khác. “Sao hôm nay ca nói chuyện kỳ quái vậy?”

“Muội quan tâm ta kỳ quái hay không làm gì, ngoan ngoãn làm theo lời ta bảo là được.”

Khóe môi Thiển Hạ cong lên. Nàng biết hắn nói vậy, đơn giản là vì lo mình xảy ra chuyện gì mà thôi.

Mục Lưu Niên không nói gì, chỉ khẽ cười một cái.

Thiển Hạ bĩu môi, không đi thì không đi, hóa giải kiếp nạn cũng không nhất định phải đi ra ngoài.

Quả nhiên, đến buổi trưa, bên ngoài đồng thời xuất hiện những tiếng kêu kinh hoảng và tiếng đánh nhau kịch liệt.

Vân Trường An cố gắng giữ trấn tĩnh, bảo Vân Lôi phái người ra ngoài xem, còn bản thân mình một mực coi chừng Thiển Hạ, một tấc không rời.

“Công tử, có một nhóm thích khách đang tập kích Tang Khâu công tử.”

Lúc này, Thiển Hạ đang đánh cờ vây với Mục Lưu Niên, mí mắt ngay cả nâng cũng không nâng lên. “Vân Phong, Vân Lôi, hai ngươi đi hỗ trợ. Nhớ, không được để bản thân bị thương.”

Vân Trường An có chút bất mãn nhưng cũng không ngăn cản.

Chỉ một khắc sau, Vân Phong và Vân Lôi dẫn Tang Khâu Tử Duệ vào, tiếng đánh nhau lúc trước cũng dần dần yếu ớt, hơn nữa còn càng ngày càng xa.

“Xem ra, vận khí của Tang Khâu công tử không tệ, không hề bị thương.” Thiển Hạ cười nói.

“Đa tạ Vân công tử và Vân tiểu thư phái người xuất thủ cứu giúp.”

“Tang Khâu công tử khách khí, thực tế mà nói, người của chúng ta không ra tay, công tử cũng không có việc gì.”

Tang Khâu Tử Duệ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói. “Chưa chắc! Thích khách hôm nay, ai nấy đều thân thủ phi phàm, không phải sát thủ giang hồ thông thường. Cũng do ta sơ suất, nghĩ rằng nơi này là An Dương thành, bọn họ không dám trắng trợn hành động. Là ta quá mức coi thường!”

“Tang Khâu công tử biết mình sơ suất là tốt rồi, sau này xuất môn nên mang theo nhiều hộ vệ một chút. Không biết hôm nay, Tang Khâu công tử đi ngang qua chỗ chúng ta hay là đặc biệt tới thăm?”

Thái độ của Thiển Hạ đối với Tang Khâu Tử Duệ không quá ôn hòa, thậm chí còn có chút xem thường và lạnh nhạt. Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng gì đến hứng thú của Tang Khâu Tử Duệ đối với nàng.

“Không dối Vân tiểu thư, hôm nay, tại hạ là cố ý tới xin cô nương giúp một tay.”

“Công tử cứ nói thẳng.” Thiển Hạ vẫn cúi thấp đầu chơi cờ với Mục Lưu Niên, tay cầm một quân cờ đen nhẹ nhàng hạ xuống. “Tới phiên ngươi.”

Tang Khâu Tử Duệ thấy thái độ coi thường của Thiển Hạ có hơi bất mãn nhưng hôm nay, mình có việc cầu người, dĩ nhiên không thể quá mức kiêu ngạo.

“Nghe nói, thuật bói toán của cô nương rất chính xác. Hôm nay, tại hạ cố ý đến xin cô nương giúp một tay.”

“Sợ là công tử cầu lầm người rồi. Tiểu nữ không tinh thông thuật bói toán nhưng ca ca lại rất thành thạo, vẫn nên mời hắn mới phải.”

Tang Khâu Tử Duệ hơi ngẩn ra, nhìn ánh mắt sạch sẽ của Thiển Hạ không giống nói dối, lại nhìn về phía Vân Trường An, thấy hắn nhíu chặt mày, sắc mặt có phần không vui.

“Không biết, Vân công tử có bằng lòng giúp một tay hay không? Đương nhiên, tại hạ sẽ không để cho Vân công tử phải xuất thủ không công.”

“Tang Khâu công tử hãy nói xem là chuyện gì trước?”

Vân Trường An không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ mập mờ nói.

“Sinh thần của tổ mẫu ta sắp tới, nhiều năm trước, muội muội nàng bị lạc mất người nhà ở hội đèn lồng. Đây là khúc mắc trong lòng tổ mẫu nhiều năm qua. Hôm nay, tại hạ mạo muội tới cửa xin Vân công tử bói giúp một quẻ, xem vị di tổ mẫu này bây giờ có còn trên trần thế hay không? Nếu còn thì đang ở nơi nào?”

Lông mi Thiển Hạ khẽ run một cái, tìm kiếm muội muội của Tang Khâu lão phu nhân? Nghe có phần nan giải nha! Biển người mênh mông, mặc dù có thể bói ra nàng còn sống nhưng cũng biết đi đâu mà tìm?

Cho dù, nàng dùng linh bãi xem quẻ, tối đa cũng chỉ có thể tìm ra một phương hướng đại khái. Muốn tìm người? Chẳng phải là khó như lên trời?

Vân Trường An nhận được ánh mắt của muội muội, sau khi hỏi Tang Khâu Tử Duệ mấy vấn đề liền sai người tiễn khách.

Mắt thấy ban ngày sắp hết, trong lòng Mục Lưu Niên và Vân Trường An càng thêm khẩn trương. Nếu như nói trận ám sát lúc trước là kiếp nạn của Tang Khâu Tử Duệ, bọn họ tuyệt đối không tin!

Đại sự Thiển Hạ bói ra, há lại có thể dễ dàng hóa giải như vậy? Với lại, hình như chưa từng thấy Thiển Hạ tự mình xuất thủ, lần này so với những lần trước, cũng là có khác biệt lớn à nha!

Đêm đến, sắc mặt Thiển Hạ hơi tái, môi cũng biến thành màu đỏ tím, lòng bàn tay đã dính đầy mồ hôi.

Mục Lưu Niên nhận ra nàng không ổn nhưng thấy sắc mặt yên tĩnh nghiêm túc, cũng không dám coi thường, chỉ có thể cẩn thận phụng bồi nàng, cảm thụ khí tức lạnh lẽo từ trên người nàng truyền tới.

Lúc Vân Trường An đến liền cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút quỷ mị.

“Muội muội, muội sao vậy?”

Ánh mắt Thiển Hạ đột nhiên lóe lên, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể lảo đảo suýt ngã xuống giường.

Mục Lưu Niên vội vàng đỡ lấy, “Nàng làm sao vậy? Thiển Thiển, đừng dọa ta!”

Hai mắt Thiển Hạ giống như mệt mỏi đến không mở ra được, đôi môi mấp máy, tiếng nói như muỗi kêu. “Tang Khâu Tử Duệ xảy ra chuyện.”

Nói xong, hai mắt nhẹ nhàng khép lại, giống như vừa nói xong câu kia, tất cả sức lực của nàng đều bị rút hết vậy, cả người mềm nhũn, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt.

“Chuyện gì xảy ra? Sao Thiển Thiển lại như vậy?”

Vân Trường An lắc đầu một cái, tay đã sớm đặt lên mạch của Thiển Hạ.

“Mạch tượng bình thường, không có gì đáng ngại.”

“Sao đột nhiên Thiển Thiển lại thành ra như vậy?” Lúc này, Mục Lưu Niên ý thức được Thiển Hạ không thực sự đang ngủ, dường như một chút phản ứng với âm thanh bên ngoài cũng không có.

“Vân Trường An, tốt nhất là ngươi nói rõ ràng cho ta! Vừa rồi, Thiển Thiển vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại bị như vậy?”

“Lúc vừa bắt đầu, tình trạng của nàng đã không được bình thường. Trước chớ ồn ào, để cho nàng nằm xuống đã.”

Mục Lưu Niên cau mày, không chịu buông ra, ngồi trên giường ôm nàng vào lòng, sau khi cầm áo khoác đắp lên cho nàng xong, mới u ám hỏi. “Thiển Thiển bị như này có liên quan đến cái tên Tang Khâu Tử Duệ kia?”

“Chắc là không. Cụ thể, ta cũng không rõ lắm. Lần đầu tiên Thiển Thiển nhìn thấy Tang Khâu Tử Duệ đã có cảm giác không thoải mái, sau đó nói, trong lòng lúc nào cũng bất an.”

Mục Lưu Niên trầm ngâm một lát. “Đi, lập tức tra xem, rốt cuộc Tang Khâu Tử Duệ làm sao?”

“Dạ, chủ tử.”

Chỉ nghe thấy thanh âm không thấy người.

Đối với việc Mục Lưu Niên có nhiều cao thủ bên người, Vân Trường An cũng không cảm thấy bất ngờ

“Hóa giải kiếp nạn của Tang Khâu Tử Duệ? Hiện giờ, Thiển Thiển như này, chẳng lẽ là vì ngăn cản tai kiếp cho hắn?” Giọng nói của Mục Lưu Niên rõ ràng không vui.

“Chắc là không phải, Tiểu Hạ như bây giờ, đối với Tang Khẩu Tử Duệ mà nói, chắc là một chút vội vàng cũng không giúp được.”

Mục Lưu Niên cúi đầu nhìn người đáng yêu trong lòng, dáng vẻ của nàng khác hẳn dáng vẻ ngủ say lúc bình thường. Nếu không phải Mục Lưu Niên tận mắt nhìn thấy còn tưởng rằng nàng quả thật đang ngủ.

Tuy Mục Lưu Niên không nói thêm gì nữa, thậm chí không liếc người bên cạnh lấy một cái nhưng khuôn mặt hắn cúi thấp, tay nhẹ nắm ngọc thủ thon dài của Thiển Hạ, cùng với hơi thở mỗi lần hô hấp, dường như tất cả đều tản ra mấy phần lãnh lệ.

Vân Trường An biết hắn đây là quá mức để tâm đến Thiển Hạ. Suy cho cùng, biểu hiện của Thiển Hạ bây giờ thực sự có phần khiến người ta khó hiểu.

Chính hắn cũng không hiểu rõ, vì sao Thiển Hạ lại đột nhiên bị như vậy?

Nhớ đến phụ thân từng nói, nếu muốn cắt thì phải cắt cho triệt để sạch sẽ, vương vấn không dứt chỉ khiến mỗi một người liên quan đến nàng đều phải chịu đau đớn. Mặc dù, hắn không hiểu lời này có ý gì nhưng nhất định có quan hệ mật thiết với tên Tang Khâu Tử Duệ kia.

Lúc hai người đang lo lắng, mi tâm Thiển Hạ đột nhiên nhíu chặt, hô hấp cũng ngừng lại.

—– Hết chương 66 ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện