Mục Lưu Niên thấy được sự hoài nghi trong mắt Thiển Hạ, cong môi cười một tiếng, kéo nàng ngồi xuống cỏ nói chuyện.

“Ngươi có tin con người có kiếp trước kiếp này không?”

Câu hỏi đột ngột khiến lòng Thiển Hạ thoáng lộp bộp.

Mình là người đã sống lại, chẳng lẽ hắn nhìn ra đầu mối gì sao? Hay là, hắn cũng là một bí thuật sư, đang cố ý thăm dò mình? “Đương nhiên là tin! Từ xưa đến nay, sinh tử tuần hoàn, tại sao lại không tin?”

Mục Lưu Niên khẽ cười một tiếng, “Đúng vậy, từ xưa đến nay đều vậy. Nhưng tại sao lại có nhiều người nhất định không tin?”

Thiển Hạ khó hiểu quay đầu nhìn hắn, “Hôm nay, ngươi làm sao vậy? Có gì đó là lạ?”

Mục Lưu Niên mím chặt môi, mặt mày có chút do dự. Một lúc lâu sau, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Thiển Hạ không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng hắn lo lắng độc trong người, cười an ủi, “Ngươi yên tâm. Ngọc thần y nói, lần này, độc trong người ngươi chắc chắn có thể loại bỏ sạch sẽ. Chỉ có điều, có lẽ, ngươi sẽ phải chịu nhiều đau đớn một chút.”

Mục Lưu Niên cong môi, mấy năm nay, đau đớn mình chịu còn ít sao?

“Mười năm! Ta đã tới nơi này được mười năm!”

“Hả?”

Mục Lưu Niên đột nhiên quay đầu nhìn nàng, giữa con ngươi trong veo lộ ra mấy phần thâm thúy, “Thiển Thiển, trước đây, có người từng nói, ta sẽ sống không quá hai mươi tuổi. Nếu ta chết, ngươi sẽ nhớ ta chứ?”

“Sao có thể? Không phải Ngọc thần y đã nói tìm được cách trị bệnh cho ngươi rồi sao? Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá. Nên có lòng tin đối với Ngọc thần y.”

“Ừm, nên có lòng tin đối với Ngọc thần y.” Mục Lưu Niên nói xong, thoáng nhìn xung quanh, “Suy cho cùng, ta cũng không phải là người Vân gia các ngươi, Phượng Hoàng sơn cũng không phải là nơi ta có thể ở lâu. Lần này, Vân đại nhân có thể đáp ứng đưa ta tới đây cũng là vì năm đó thiếu phụ vương ta một nhân tình mà thôi.”

Thiển Hạ không hiểu hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì mà như vậy? Đầu óc người này và người thường đích thực có chút bất đồng. Hắn có những ý nghĩ nhảy vọt, không biết là nhảy đến nơi nào nữa, còn có chút khiến người ta không cách nào chống đỡ được.

“Mục thế tử, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Bất luận là vì sao ngươi lại đi vào nơi này nhưng mục đích cuối cùng của mọi người đều là vì muốn giải phệ tâm độc trên người ngươi, để cho ngươi có thể hoàn hảo sống tiếp những tháng ngày tươi đẹp, không phải sao?”

Mục Lưu Niên chau mày, “Sao không gọi ta là Nguyên Sơ?”

Nét mặt Thiển Hạ hơi ngưng lại, “Không phải không muốn, chỉ là chưa kịp thích ứng.”

Mục Lưu Niên thấp giọng, nhẹ cười nói: “Thiển Thiển, ngươi phải thích ứng nhanh một chút mới tốt. Mà, ngươi có thiên phú hơn người như này, ta thực sự lo lắng, nếu như bị người khác biết, ngươi sẽ rơi vào thế bị động.”

“Yên tâm đi, cậu và biểu ca sẽ bảo vệ ta. Mặc dù, ta không có khả năng tập võ nhưng cậu từng nói qua, chỉ cần ta chăm chỉ khổ luyện, người khác muốn tổn thương ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Mục Lưu Niên nghe thấy vậy, cơ thể hơi cứng lại, nhìn tiểu cô nương bên cạnh, nghĩ tới sự cơ trí và thủ đoạn của nàng ngày hôm đó, người khác muốn tính toán nàng, thật đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Chỉ có điều, giang hồ tinh phong huyết vũ, người triều đình tâm quỷ gian trá, khắp nơi đều là mưu mô, bẫy rập. Nếu vị kia biết được thiên phú đặc biệt của nàng, sợ rằng hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhìn tiểu cô nương bên người năm nay mới vừa mười tuổi nhưng mấy ngày nay nghe Ngọc thần y nói loáng thoáng, nàng phải ở lại nơi này ba năm rưỡi.

Một tia kiên định thoáng hiện qua trong mắt hắn. Một lát sau, đôi con ngươi đen như ngọc lại khôi phục lại sự trong trẻo như trước. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trong mắt hắn nhiều thêm một tia cố chấp!

Ngày kế, giải dược của Mục Lưu Niên đã phối xong. Trường Bình vương phủ và Vân gia phải mất mấy năm mới tìm được đủ những thứ quý hiếm này. Nhưng bởi vì hắn trúng là phệ tâm độc, hơn nữa lại còn trúng hai lần cho nên quá trình giải độc đối với hắn là phi thường thống khổ.

Hải gia gia đưa Thiển Hạ vào một gian bí thất. Thẳng đến hai ngày sau, Thiển Hạ mới có chút chán chường đi ra. Tam Thất vội vàng đứng bên ngoài đón nàng trở về, sau khi tắm gội, thay y phục xong lại vội vàng chạy tới trúc lâu.

Khi đó, bên trong trúc lâu đã có tới bảy, tám người, trong đó có ba gã hộ vệ, đang chuẩn bị trói Mục Lưu Niên vào giường để tránh cho hắn không chịu được đau đớn mà tự vẫn.

Ngọc Ly Tử thấy Thiển Hạ bước vào, khoát tay ngăn mọi người lại. Trong phòng chỉ còn lại hắn và Hải gia gia, Thiển Hạ ngồi bên mép giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mục Lưu Niên.

Ngọc Ly Tử giúp Mục Lưu Niên uống giải dược. Sau đó, Hải gia gia bắt đầu vận nội lực hòa tan dược tính, thúc đẩy nhanh quá trình, nhanh chóng hóa giải độc dược, giảm bớt quá trình thống khổ của hắn. Mà việc quan trọng nhất của việc sử dụng nội lực chính là bảo vệ tim mạch của hắn.

Ánh mắt của Thiển Hạ ngày càng mờ. Mục Lưu niên cho phép bởi vì hắn biết nàng muốn làm gì, vô cùng phối hợp, thậm chí là về sau, khóe môi vẫn còn cong lên một nụ cười.

Bốn người đã ở trong trúc lâu năm, sáu canh giờ.

Cơ thể Thiển Hạ đã bắt đầu lung lay, sắc mặt cũng trắng bệch như tuyết, mồ hôi từ trên trán chảy xuống hai má rồi xuống cằm, quần áo trên người cũng ướt sũng từng mảng, đặc biệt là phía sau lưng giống như vừa trải qua một trận mưa vậy.

Ngọc Ly Tử nhìn thân hình gầy yếu của Thiển Hạ đã sớm đau lòng nhưng không còn cách nào khác, để có thể thuận lợi giải độc cho Mục Lưu Niên chỉ có thể ủy khuất nàng.

Cuối cùng, Thiển Hạ cũng nghe được tiếng kêu vui mừng của Ngọc Ly Tử, khóe môi nhấc lên, chưa kịp nở nụ cười, cơ thể đã mềm nhũn, không biết gì nữa.

Một giấc này, Thiển Hạ ngủ ba ngày ba đêm!

Lúc trước, Hải gia gia cưỡng chế nàng huấn luyện đã tiêu hao gần như toàn bộ sức lực của nàng, trong trúc lâu lại không ngừng tiêu hao tinh thần năm, sáu canh giờ liền, khiến nàng đã sớm không chịu nổi nữa.

Nhưng Mục Lưu Niên thì ngược lại, chỉ ngủ mấy canh giờ đã tỉnh lại.

Mà chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại chính là chạy đến vịnh Thanh Thủy.

Lần này, hắn tới gần lại không gặp lại bất kỳ ngăn cản nào như trong dự liệu.

Thấy thân hình nhỏ bé đang ngủ say sưa trên giường, Mục Lưu Niên lần đầu tiên cảm thấy người hạ độc mình đáng ghét đến vậy! Trước đây, hắn đau khổ ra sao, bị giày vò như thế nào cũng không thấy người nọ đáng hận như bây giờ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, Mục Lưu Niên cảm thấy lòng mình như bị nhéo một cái, lông mày vặn chặt, môi mỏng khẽ mím, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói, “Thiển Thiển, Thiển Thiển của ta!”

Thiển Hạ hơi khó chịu, giống như bị người quấy rầy mộng đẹp, trở mình, một cánh tay chui ra khỏi chăn, trong miệng còn thì thầm một câu, “Nguyên Sơ đừng sợ. Không đau!”

Thanh âm tuy nhỏ nhưng Mục Lưu Niên là người tập võ, làm sao lại không nghe thấy?

Hóa ra, vẫn có mấy phần lo lắng cho hắn. Mày khẽ nhướng, đôi mắt trong trẻo hơn rất nhiều. Khóe môi tạo thành một đường cong đẹp mắt hoàn toàn bán đứng tâm tình tốt đẹp của hắn.

Khi Vân Thương Ly đến chỉ thấy một luồng sáng ấm áp chiếu rọi cả phòng ngủ của nàng.

Người trên giường an giấc mộng đẹp, một thiếu niên ngồi bên cạnh, khuôn mặt bình tĩnh lộ ra mấy phần vui sướng, động tác ôn nhu đem tay nàng để vào trong chăn.

—–Hết chương 57—–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện