Đêm hôm đó, mấy người được sắp xếp phòng nghỉ ngơi xong, lúc này, Thiển Hạ mới để ý, nơi này nữ tử mặc dù không ít nhưng nhìn cách ăn mặc, đa số đều là hạ nhân, chân chính học bí thuật chỉ có một nữ tử duy nhất là nàng.
Tam Thất bị Hải gia gia gọi đi hỏi mấy câu, sau đó vô cùng vui vẻ trở về.
“Tiểu thư, vị Hải lão gia kia bảo là muốn cho nô tỳ đi theo bọn họ học công phu. Nói là, học được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, không sao cả, đi theo bên cạnh người, nếu không thể bảo vệ người cũng không thể liên lụy đến người.”
Thiển Hạ nghe xong, vẻ mặt vô cùng hâm mộ. “Vậy ngươi phải học thật tốt, đừng cô phụ tâm ý của Hải gia gia.”
Tam Thất trịnh trọng gật đầu, hai mắt chưa bao giờ rực rỡ như thế.
Ở trong núi mấy ngày, bởi vì không có Vân Thương Ly nên Vân Trường An càng ngày càng tự do tự tại.
Còn đối với Thiển Hạ, nàng nghe được một tin tức vừa tốt mà lại vừa không tốt.
Thiên âm tuyệt mạch!
Hải gia gia và mấy vị trưởng bối khác trong cốc đều nhất nhất chẩn mạch cho nàng. Sau đó đều thống nhất cho ra một kết luận, đó chính là: Thiển Hạ trời sinh thiên âm tuyệt mạch! Đây là thể chất tuyệt vời nhất để tu tập bí thuật.
Nhưng cũng vì vậy mà cả đời này, nàng chỉ có thể vô duyên với võ công.
Lúc Thiển Hạ biết được tin này, đương nhiên không tránh khỏi một chút thất vọng, vẫn luôn hâm mộ người khác có được một thân phi diêm tẩu bích, phi diệp thương nhân*. Vốn cho rằng mình vào núi cũng có thể học tập võ công, đặc biệt là khi nghe được ngay cả Tam Thất cũng có thể học võ, nàng càng cảm thấy học võ sẽ trở thành cường giả.
(*) Bay trên nóc nhà, bay trên lá đánh nhau. Văn hoa hơn thì là: vượt nóc băng tường, đạp lá đánh nhau.
Bây giờ, mình không thể tập võ, như vậy đồng nghĩa với việc, mình vĩnh viễn cũng chỉ là một cô gái yếu đuối!
“Thiển Hạ, điểm mạnh của ngươi không phải là võ công. Nhưng ngươi là trọng đồng, nếu như có thể điều khiển thật tốt, chăm chỉ học tập, tương lai, thành tựu của ngươi sợ rằng so với ngoại tổ phụ ngươi còn lợi hại hơn.”
Thiển Hạ sững sờ, ngoại tổ phụ? Thực tế, cho tới bây giờ, nàng cũng không xác định ngoại tổ phụ có thực sở hữu bí thuật cao thâm hay không, năm đó còn có thể công giúp đỡ tân đế? “Không ngại. Không thể tập võ, vẫn còn chúng ta ở đây.” Vân Trường An an ủi.
Sau khi vào núi, Mục Lưu Niên được bố trí ở một nơi có chút xa. Thứ nhất là do hắn không phải người Vân gia, thứ hai, hắn không biết bí thuật, cũng không thể để hắn dính dáng đến bí thuật.
Chỉ có điều, nghe nói, hắn và Ngọc Ly Tử ở cùng một chỗ.
Như vậy, đúng như Thiển Hạ dự đoán, Ngọc Ly Tử đúng là người của Phượng Hoàng sơn! Về phần có phải là người của Vân gia hay không, nàng bây giờ vẫn chưa có khả năng xác định.
“Mục thế tử độc phát. Mà giải dược của Ngọc thần y còn thiếu hai vị nữa. Mục thế tử có qua được ải này không, sợ là khó mà nói trước được.”
Vân Nhược Cốc nói một câu khiến cho bàn tay đang đảo quanh mấy khối ngọc thạch của Thiển Hạ chợt dừng lại.
Lúc mấy người tới phòng trúc liền thấy khuôn mặt méo mó gần như không còn hình dạng của Mục Lưu Niên. Miệng bị nhét một khúc gỗ nhỏ, sợ hắn làm tổn thương chính mình. Cả người hắn cuộn thành một đoàn, hai chân thỉnh thoảng lại co giật mấy cái. Còn hai tay hắn lại nắm thật chặt chỗ trái tim, không khó nhìn ra, nguồn gốc khiến hắn thống khổ như vậy chính là tại nơi đó.
Ngọc Ly Tử nhìn hắn thống khổ như vậy, vô cùng phẫn nộ. “Thật đúng là độc ác! Lại bị người ta hạ dược thêm một lần! Đây là chê ngươi sống quá lâu, thấy mạng ngươi quá dài, cuộc sống trôi qua quá thoải mái à?”
Sống quá lâu? Hắn mới mười lăm tuổi, lại bị giày vò như vậy, có chỗ nào thoải mái chứ?
Mấy người Hải gia gia vặn mi lắc đầu, “Ngọc Ly Tử, thực sự không có biện pháp nào sao?”
Ngọc Ly Tử mím chặt môi, gần như biến thành màu trắng, sắc mặt tái mét, dường như đang nói, nếu có biện pháp thì ta còn chờ tới bây giờ sao?
“Còn thiếu thuốc gì?”
Ngọc Ly Tử nhắm mắt một cái, không đành lòng nhìn đứa nhỏ trên giường, quay đầu nói, “Thuốc đã gom đủ rồi, Thương Ly đã phái người cấp tốc đưa thuốc tới. Vấn đề là, hắn có thể chống đỡ nổi hay không?”
“Đánh ngất hắn không được sao?”
“Đã thử qua! Chỉ được khoảng một khắc, sau đó, loại đau đớn này sẽ giày vò hắn tỉnh lại. Vô dụng!”
Trong lòng bàn tay Thiển Hạ đều là mồ hôi, cũng không biết là do bị loại chuyện như này dọa hay là do lo lắng cho người trên giường, “Loại đau đớn này sẽ kéo dài bao lâu?”
Một gã hộ vệ lên núi cùng Mục Lưu Niên nói, “Trước đây, cách nửa năm, thế tử mới phát tác một lần, hơn nữa, thời gian mỗi lần phát tác dài nhất cũng không quá nửa canh giờ. Chỉ cần uống thuốc của Ngọc thần y sẽ không thống khổ như vậy nữa. Nhưng mà lần này…?”
Ngọc Ly Tử gần như cắn răng nói: “Không ngờ, người nọ lại hạ thêm một lần phệ tâm độc. Đây rõ ràng là trực tiếp muốn lấy mạng của hắn.”
“Hạ độc lúc nào? Sao bây giờ mới phát tác?” Hải gia gia không hiểu, ở Phù Hà trấn hẳn là không có khả năng trúng độc, lên núi cũng vừa được mấy ngày, làm sao có thể?
Hai mắt Ngọc Ly Tử tối sầm lại. “Có người động tay chân trong thuốc của hắn. Ta đã cho người thông báo đến Trường Bình vương rồi.”
Thiển Hạ ngẩn ra, lại có thể động tay chân vào trong thuốc của hắn, đây chẳng phải là?
“Là người của Trường Bình vương phủ! Thật không ngờ, thế tử được bảo vệ như báu vật, vậy mà …” Hải gia gia lắc đầu thở dài. “Xem ra, Vương gia và Vương phi vẫn quá mức sơ suất.”
Thiển Hạ không nghe rõ những gì bọn họ nói sau đó, ánh mắt thủy chung rơi trên người Mục Lưu Niên đang không ngừng co quắp. Quần áo cả người hắn đều ướt đẫm, tóc tai lộn xộn dính vào trên trán, trên mặt, sau lưng và trên cổ. Cả người thoạt nhìn giống như bất kể lúc nào cũng có thể bị loại thống khổ này làm đột tử.
Thiển Hạ chậm rãi tới gần hắn. Lúc Vân Trường An ý thức được nàng đến gần hắn, muốn kéo nàng lại thì đã không kịp nữa rồi.
Một đôi tay trắng như ngọc, mang theo vài phần ẩm ướt, nhẹ nhàng dán lên trán hắn. Mục Lưu Niên gần như thẫn thờ, nghiêng đầu nhìn qua.
Màu sắc con ngươi Thiển Hạ sâu lại càng sâu, càng ngày càng tối, chính nàng cũng không ý thức được, mắt nàng lúc này giống như màu đen bảo thạch, tản mát ra quang mang khiến người ta mê muội. Mục Lưu Niên lúc này có một loại cảm giác muốn ngất đi.
“Nguyên Sơ, không sao, có chúng ta ở đây, hết thảy sẽ khá hơn.”
Thân thể người trên giường thoáng cứng lại, sau đó, con ngươi của hắn vô thức bắt đầu giãn ra.
Trong nháy mắt đó, dường như có cái gì, không giống nhau.
—– Hết chương 55 —-
Tam Thất bị Hải gia gia gọi đi hỏi mấy câu, sau đó vô cùng vui vẻ trở về.
“Tiểu thư, vị Hải lão gia kia bảo là muốn cho nô tỳ đi theo bọn họ học công phu. Nói là, học được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, không sao cả, đi theo bên cạnh người, nếu không thể bảo vệ người cũng không thể liên lụy đến người.”
Thiển Hạ nghe xong, vẻ mặt vô cùng hâm mộ. “Vậy ngươi phải học thật tốt, đừng cô phụ tâm ý của Hải gia gia.”
Tam Thất trịnh trọng gật đầu, hai mắt chưa bao giờ rực rỡ như thế.
Ở trong núi mấy ngày, bởi vì không có Vân Thương Ly nên Vân Trường An càng ngày càng tự do tự tại.
Còn đối với Thiển Hạ, nàng nghe được một tin tức vừa tốt mà lại vừa không tốt.
Thiên âm tuyệt mạch!
Hải gia gia và mấy vị trưởng bối khác trong cốc đều nhất nhất chẩn mạch cho nàng. Sau đó đều thống nhất cho ra một kết luận, đó chính là: Thiển Hạ trời sinh thiên âm tuyệt mạch! Đây là thể chất tuyệt vời nhất để tu tập bí thuật.
Nhưng cũng vì vậy mà cả đời này, nàng chỉ có thể vô duyên với võ công.
Lúc Thiển Hạ biết được tin này, đương nhiên không tránh khỏi một chút thất vọng, vẫn luôn hâm mộ người khác có được một thân phi diêm tẩu bích, phi diệp thương nhân*. Vốn cho rằng mình vào núi cũng có thể học tập võ công, đặc biệt là khi nghe được ngay cả Tam Thất cũng có thể học võ, nàng càng cảm thấy học võ sẽ trở thành cường giả.
(*) Bay trên nóc nhà, bay trên lá đánh nhau. Văn hoa hơn thì là: vượt nóc băng tường, đạp lá đánh nhau.
Bây giờ, mình không thể tập võ, như vậy đồng nghĩa với việc, mình vĩnh viễn cũng chỉ là một cô gái yếu đuối!
“Thiển Hạ, điểm mạnh của ngươi không phải là võ công. Nhưng ngươi là trọng đồng, nếu như có thể điều khiển thật tốt, chăm chỉ học tập, tương lai, thành tựu của ngươi sợ rằng so với ngoại tổ phụ ngươi còn lợi hại hơn.”
Thiển Hạ sững sờ, ngoại tổ phụ? Thực tế, cho tới bây giờ, nàng cũng không xác định ngoại tổ phụ có thực sở hữu bí thuật cao thâm hay không, năm đó còn có thể công giúp đỡ tân đế? “Không ngại. Không thể tập võ, vẫn còn chúng ta ở đây.” Vân Trường An an ủi.
Sau khi vào núi, Mục Lưu Niên được bố trí ở một nơi có chút xa. Thứ nhất là do hắn không phải người Vân gia, thứ hai, hắn không biết bí thuật, cũng không thể để hắn dính dáng đến bí thuật.
Chỉ có điều, nghe nói, hắn và Ngọc Ly Tử ở cùng một chỗ.
Như vậy, đúng như Thiển Hạ dự đoán, Ngọc Ly Tử đúng là người của Phượng Hoàng sơn! Về phần có phải là người của Vân gia hay không, nàng bây giờ vẫn chưa có khả năng xác định.
“Mục thế tử độc phát. Mà giải dược của Ngọc thần y còn thiếu hai vị nữa. Mục thế tử có qua được ải này không, sợ là khó mà nói trước được.”
Vân Nhược Cốc nói một câu khiến cho bàn tay đang đảo quanh mấy khối ngọc thạch của Thiển Hạ chợt dừng lại.
Lúc mấy người tới phòng trúc liền thấy khuôn mặt méo mó gần như không còn hình dạng của Mục Lưu Niên. Miệng bị nhét một khúc gỗ nhỏ, sợ hắn làm tổn thương chính mình. Cả người hắn cuộn thành một đoàn, hai chân thỉnh thoảng lại co giật mấy cái. Còn hai tay hắn lại nắm thật chặt chỗ trái tim, không khó nhìn ra, nguồn gốc khiến hắn thống khổ như vậy chính là tại nơi đó.
Ngọc Ly Tử nhìn hắn thống khổ như vậy, vô cùng phẫn nộ. “Thật đúng là độc ác! Lại bị người ta hạ dược thêm một lần! Đây là chê ngươi sống quá lâu, thấy mạng ngươi quá dài, cuộc sống trôi qua quá thoải mái à?”
Sống quá lâu? Hắn mới mười lăm tuổi, lại bị giày vò như vậy, có chỗ nào thoải mái chứ?
Mấy người Hải gia gia vặn mi lắc đầu, “Ngọc Ly Tử, thực sự không có biện pháp nào sao?”
Ngọc Ly Tử mím chặt môi, gần như biến thành màu trắng, sắc mặt tái mét, dường như đang nói, nếu có biện pháp thì ta còn chờ tới bây giờ sao?
“Còn thiếu thuốc gì?”
Ngọc Ly Tử nhắm mắt một cái, không đành lòng nhìn đứa nhỏ trên giường, quay đầu nói, “Thuốc đã gom đủ rồi, Thương Ly đã phái người cấp tốc đưa thuốc tới. Vấn đề là, hắn có thể chống đỡ nổi hay không?”
“Đánh ngất hắn không được sao?”
“Đã thử qua! Chỉ được khoảng một khắc, sau đó, loại đau đớn này sẽ giày vò hắn tỉnh lại. Vô dụng!”
Trong lòng bàn tay Thiển Hạ đều là mồ hôi, cũng không biết là do bị loại chuyện như này dọa hay là do lo lắng cho người trên giường, “Loại đau đớn này sẽ kéo dài bao lâu?”
Một gã hộ vệ lên núi cùng Mục Lưu Niên nói, “Trước đây, cách nửa năm, thế tử mới phát tác một lần, hơn nữa, thời gian mỗi lần phát tác dài nhất cũng không quá nửa canh giờ. Chỉ cần uống thuốc của Ngọc thần y sẽ không thống khổ như vậy nữa. Nhưng mà lần này…?”
Ngọc Ly Tử gần như cắn răng nói: “Không ngờ, người nọ lại hạ thêm một lần phệ tâm độc. Đây rõ ràng là trực tiếp muốn lấy mạng của hắn.”
“Hạ độc lúc nào? Sao bây giờ mới phát tác?” Hải gia gia không hiểu, ở Phù Hà trấn hẳn là không có khả năng trúng độc, lên núi cũng vừa được mấy ngày, làm sao có thể?
Hai mắt Ngọc Ly Tử tối sầm lại. “Có người động tay chân trong thuốc của hắn. Ta đã cho người thông báo đến Trường Bình vương rồi.”
Thiển Hạ ngẩn ra, lại có thể động tay chân vào trong thuốc của hắn, đây chẳng phải là?
“Là người của Trường Bình vương phủ! Thật không ngờ, thế tử được bảo vệ như báu vật, vậy mà …” Hải gia gia lắc đầu thở dài. “Xem ra, Vương gia và Vương phi vẫn quá mức sơ suất.”
Thiển Hạ không nghe rõ những gì bọn họ nói sau đó, ánh mắt thủy chung rơi trên người Mục Lưu Niên đang không ngừng co quắp. Quần áo cả người hắn đều ướt đẫm, tóc tai lộn xộn dính vào trên trán, trên mặt, sau lưng và trên cổ. Cả người thoạt nhìn giống như bất kể lúc nào cũng có thể bị loại thống khổ này làm đột tử.
Thiển Hạ chậm rãi tới gần hắn. Lúc Vân Trường An ý thức được nàng đến gần hắn, muốn kéo nàng lại thì đã không kịp nữa rồi.
Một đôi tay trắng như ngọc, mang theo vài phần ẩm ướt, nhẹ nhàng dán lên trán hắn. Mục Lưu Niên gần như thẫn thờ, nghiêng đầu nhìn qua.
Màu sắc con ngươi Thiển Hạ sâu lại càng sâu, càng ngày càng tối, chính nàng cũng không ý thức được, mắt nàng lúc này giống như màu đen bảo thạch, tản mát ra quang mang khiến người ta mê muội. Mục Lưu Niên lúc này có một loại cảm giác muốn ngất đi.
“Nguyên Sơ, không sao, có chúng ta ở đây, hết thảy sẽ khá hơn.”
Thân thể người trên giường thoáng cứng lại, sau đó, con ngươi của hắn vô thức bắt đầu giãn ra.
Trong nháy mắt đó, dường như có cái gì, không giống nhau.
—– Hết chương 55 —-
Danh sách chương