Thiển Hạ trở lại viện của mình, nhìn hoa cỏ tươi tốt trong sân nhưng tâm tư đã sớm bay đi đâu mất.
Mặc dù, cậu không nói vì sao phải trì hoãn chuyện vào núi nhưng nàng hiểu, chuyện này chắc chắn có liên quan đến nàng. Chẳng lẽ, là vì đôi mắt này? Thiển Hạ cơ hồ theo bản năng, đưa tay lên sờ khóe mắt mình, tự giễu khẽ cười hai tiếng, “Trọng đồng ư? Đối với một người trói gà không chặt như mình, không biết là họa hay là phúc đây.”
“Tiểu thư, Hòa Ninh công chúa phái người đưa thiệp tới, nói muốn mời ngài và phu nhân qua phủ nói chuyện.”
Thiển Hạ khẽ run, nhìn thoáng qua Vu ma ma tới truyền lời, “Hòa Ninh công chúa? Sao đột nhiên nàng lại mời ta và mẫu thân qua?”
Sắc mặt Vu ma ma có chút khó coi, do dự một lúc, cuối cùng nhỏ giọng nói, “Hồi tiểu thư, nô tỳ nghe nói vị Hòa Ninh công chúa này vẫn luôn ngưỡng mộ Lâm thế tử, nhưng mà Lâm thế tử thủy chung không chịu. Cho nên…”
Mi tâm khẽ động, hình như kiếp trước nàng từng nghe người ta nói qua về chuyện này nhưng chưa từng để ý tới sau này vị công chúa này thế nào. Chỉ nhớ, trước khi mình chết, nàng ấy vẫn một thân một mình.
Vị Hòa Ninh công chúa này và Hòa Vận công chúa, Hoàng thượng là chị em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, là nữ nhi nhỏ nhất của Tiên thái hậu, từng gả cho một tướng quân anh dũng bên ngoài, chỉ tiếc, vừa gả qua được hai năm, chưa kịp sinh con nối dõi, vị tướng quân kia đã chết trên sa trường. Cũng bởi vậy, Hoàng thượng hết mực chiếu cố Hòa Ninh công chúa, thậm chí, nàng ta còn có phần kiêu căng.
Thiển Hạ nhíu mày thật chặt, sắc mặt cũng có mấy phần ngưng trọng, Hòa Ninh công chúa này, sợ rằng lai giả bất thiện!
Mím mím môi, vị công chúa này là thân muội muội của Hoàng thượng. Mặc dù, hoàng thượng hạ chỉ nhưng hiện tại, mẫu thân còn chưa xuất giá, chưa chính thức được coi là Lâm gia thiếu phu nhân. Như vậy, vị công chúa này thực sự có ý làm khó mẫu thân thì phải làm sao?
Không đúng!
Con ngươi Thiển Hạ chợt lóe lên, như nghĩ ra cái gì đó, trong đầu như có một tia sáng chiếu qua.
Rõ ràng là Hoàng thượng cố ý!
Hoàng thượng biết rõ Hòa Ninh công chúa ngưỡng mộ Lâm Thiếu Khang, làm sao mà hắn không biết Lâm Thiếu Khang từ đầu đến cuối đều không đồng ý được. Chính bởi vì Lâm Thiếu Khang thủy chung không chịu lập gia đình, mấy năm nay, Hòa Ninh công chúa cũng coi như an phận một chút. Nhưng nếu như…?
Con ngươi Thiển Hạ co lại, tay vừa chạm vào một đáo mẫu đơn, không kiềm chế được, vặn bông hoa kia không còn hình dáng.
Một lúc lâu, tay của Thiển Hạ mới từ từ buông ra, hết sức nhẹ nhàng và chậm rãi thở ra một hơi, “Xem ra, ta phải nói chuyện với cậu một chút rồi.”
Rất rõ ràng, Hoàng thượng làm như vậy, chắc chắn không phải nhắm vào một Vân Tiểu Nguyệt đã hòa ly. Nếu như Hoàng thượng đã hành động, thậm chí còn không tiếc lợi dụng thân muội muội của mình thì mười phần chắc chín là hướng về phía cậu hoặc là toàn bộ Vân gia.
Một khắc sau, Thiển Hạ đến thư phòng của Vân Thương Ly.
Nghe xong phân tích của nàng, ánh mắt của Vân Thương Ly nhìn nàng, lần nữa thay đổi, “Không ngờ, con còn nhỏ mà tâm tư lại linh hoạt như vậy. Ta hỏi con, nếu quả thực Hoàng thượng nhắm vào Vân gia, con sẽ làm thế nào?”
Trong lòng Thiển Hạ giật thót một cái, nếu cậu đã nói như vậy, thì chắc mười phần, suy đoán của mình là sự thật.
“Thưa cậu, Hòa Ninh công chúa thân phận cao quý, mà phò mã lại vì bảo vệ Tử Dạ quốc mà hy sinh. Nếu vị công chúa này thực sự muốn gây khó dễ, ngoại trừ nhẫn nại, sợ là không còn cách nào khác.”
“Thực vậy sao? Tiểu Hạ, cậu thoạt nhìn dễ gạt vậy sao?”
Trong lòng Thiển Hạ lại lần nữa cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, nháy mắt bị ngã vào trong đôi mắt sâu như hàn đàm của cậu. Sau nháy mắt hoảng hốt, miệng của nàng mấp máy nhưng hoàn toàn không nhớ được mình đã nói cái gì.
Đến khi Thiển Hạ hồi thần trở lại, trong mắt Vân Thương Ly đã tràn ngập ý cười, “Tiểu Hạ, con quả thực là một đứa trẻ thông minh, biết lợi dụng mọi khả năng có thể của người hay vật để bảo toàn chính mình. Điểm này, mẫu thân con mãi mãi không bằng con.”
Sắc mặt Thiển Hạ trắng bệch, nhất thời cảm thấy cả người đều cứng ngắc, không thể cử động được, trong đôi mắt to tròn, ngoại trừ kinh ngạc không còn điều gì nữa.
Vân Thương Ly cười cười, “Được rồi, con cũng không nhất định phải bất ngờ như vậy. Con không phải vẫn muốn biết bí thuật là thế nào sao? Vừa rồi, ta dùng với con, chính là nhiếp hồn thuật, là một trong những loại bí thuật. Đối với người ngoài mà nói, có lẽ là tuyệt không thể tả nhưng đối với người Vân gia chúng ta mà nói, đây chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi.”
“Nhiếp, nhiếp hồn thuật?” Mất một lúc lâu, Thiển Hạ mới tìm được thanh âm của mình, cố gắng ổn định lại giọng nói, tự nhiên một chút, tránh cho lại bị cậu cấp cho một cái nhìn khinh bỉ nữa.
“Thôi được rồi, tình cảnh của mẫu thân con bây giờ cũng không phải quá lạc quan, cho dù con theo ta vào núi, cũng chỉ sợ không có tâm tư tu tập bí thuật. Chi bằng, con hãy giải quyết chuyện mẫu thân của con ở đây cho tốt rồi hãy bàn tiếp.”
“Cậu, cậu có bằng lòng giúp con không?”
“Dĩ nhiên! Nàng là muội muội của ta, ta há có thể ngồi yên không ngó đến?”
“Chỗ Hòa Ninh công chúa?”
“Yên tâm, ta tự có biện pháp khiến nàng bỏ đi ác niệm với mẹ con các con. Chí ít, có thể để cho mẫu thân con bình yên, thuận lợi trở thành thê tử của Lâm Thiếu Khang.”
Thiển Hạ chớp mắt mấy cái, đối với vị cậu trích tiên này, lần đầu tiên, nàng có một loại cảm giác sâu hiểm khó dò!
Trước đây, từ trọng miệng Vân Trường An, nàng biết được cậu là bí thuật sư huyền bí, lại từ trong sách thấy một số miêu tả liên quan đến bí thuật, huyền diệu và cường đại không gì sánh được. Cho nên, đối với bí thuật, nàng cũng không tự chủ mà sinh ra mấy phần tò mò và yêu thích.
Mà bây giờ, nàng đối với cậu càng nhiều thêm mấy phần sùng kính. Không chỉ tôn sùng bí thuật sư, mà gần như tin phục người cậu này.
Điều này không chỉ bởi vì hắn dùng nhiếp hồn thuật, quan trọng hơn, hắn là một bí thuật sư sinh động, một người tồn tại thất tình lục dục, bí thuật sư cũng sẽ che chở cho thân nhân của mình, phi tiên, phi đạo nhưng vẫn là con người.
Giờ khắc này, Thiển Hạ mới đột nhiên hiểu ra một câu nói trong sách kia, “Thiên địa chi đạo, vạn sự vạn vật, phi nhân lực chi khả vi, diệc phi nhân lực chi bất khả thành dã!”
( Đạo của đất trời, vạn sự vạn vật, không ai có thể làm trái, cũng không ai không thể hoàn thành.)
Trong tích tắc này, Thiển Hạ dường như đã hiểu câu nói vẫn luôn quấy nhiễu tâm tư mình, vẻ mặt đại triệt đại ngộ.
Mà tất cả biểu hiện của Thiển Hạ đều rơi vào trong mắt Vân Thương Ly. Chớp mắt, trên khuôn mặt hắn dần hiện ra một thần thái chưa bao giờ có!
—–Hết chương 48—–
Mặc dù, cậu không nói vì sao phải trì hoãn chuyện vào núi nhưng nàng hiểu, chuyện này chắc chắn có liên quan đến nàng. Chẳng lẽ, là vì đôi mắt này? Thiển Hạ cơ hồ theo bản năng, đưa tay lên sờ khóe mắt mình, tự giễu khẽ cười hai tiếng, “Trọng đồng ư? Đối với một người trói gà không chặt như mình, không biết là họa hay là phúc đây.”
“Tiểu thư, Hòa Ninh công chúa phái người đưa thiệp tới, nói muốn mời ngài và phu nhân qua phủ nói chuyện.”
Thiển Hạ khẽ run, nhìn thoáng qua Vu ma ma tới truyền lời, “Hòa Ninh công chúa? Sao đột nhiên nàng lại mời ta và mẫu thân qua?”
Sắc mặt Vu ma ma có chút khó coi, do dự một lúc, cuối cùng nhỏ giọng nói, “Hồi tiểu thư, nô tỳ nghe nói vị Hòa Ninh công chúa này vẫn luôn ngưỡng mộ Lâm thế tử, nhưng mà Lâm thế tử thủy chung không chịu. Cho nên…”
Mi tâm khẽ động, hình như kiếp trước nàng từng nghe người ta nói qua về chuyện này nhưng chưa từng để ý tới sau này vị công chúa này thế nào. Chỉ nhớ, trước khi mình chết, nàng ấy vẫn một thân một mình.
Vị Hòa Ninh công chúa này và Hòa Vận công chúa, Hoàng thượng là chị em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, là nữ nhi nhỏ nhất của Tiên thái hậu, từng gả cho một tướng quân anh dũng bên ngoài, chỉ tiếc, vừa gả qua được hai năm, chưa kịp sinh con nối dõi, vị tướng quân kia đã chết trên sa trường. Cũng bởi vậy, Hoàng thượng hết mực chiếu cố Hòa Ninh công chúa, thậm chí, nàng ta còn có phần kiêu căng.
Thiển Hạ nhíu mày thật chặt, sắc mặt cũng có mấy phần ngưng trọng, Hòa Ninh công chúa này, sợ rằng lai giả bất thiện!
Mím mím môi, vị công chúa này là thân muội muội của Hoàng thượng. Mặc dù, hoàng thượng hạ chỉ nhưng hiện tại, mẫu thân còn chưa xuất giá, chưa chính thức được coi là Lâm gia thiếu phu nhân. Như vậy, vị công chúa này thực sự có ý làm khó mẫu thân thì phải làm sao?
Không đúng!
Con ngươi Thiển Hạ chợt lóe lên, như nghĩ ra cái gì đó, trong đầu như có một tia sáng chiếu qua.
Rõ ràng là Hoàng thượng cố ý!
Hoàng thượng biết rõ Hòa Ninh công chúa ngưỡng mộ Lâm Thiếu Khang, làm sao mà hắn không biết Lâm Thiếu Khang từ đầu đến cuối đều không đồng ý được. Chính bởi vì Lâm Thiếu Khang thủy chung không chịu lập gia đình, mấy năm nay, Hòa Ninh công chúa cũng coi như an phận một chút. Nhưng nếu như…?
Con ngươi Thiển Hạ co lại, tay vừa chạm vào một đáo mẫu đơn, không kiềm chế được, vặn bông hoa kia không còn hình dáng.
Một lúc lâu, tay của Thiển Hạ mới từ từ buông ra, hết sức nhẹ nhàng và chậm rãi thở ra một hơi, “Xem ra, ta phải nói chuyện với cậu một chút rồi.”
Rất rõ ràng, Hoàng thượng làm như vậy, chắc chắn không phải nhắm vào một Vân Tiểu Nguyệt đã hòa ly. Nếu như Hoàng thượng đã hành động, thậm chí còn không tiếc lợi dụng thân muội muội của mình thì mười phần chắc chín là hướng về phía cậu hoặc là toàn bộ Vân gia.
Một khắc sau, Thiển Hạ đến thư phòng của Vân Thương Ly.
Nghe xong phân tích của nàng, ánh mắt của Vân Thương Ly nhìn nàng, lần nữa thay đổi, “Không ngờ, con còn nhỏ mà tâm tư lại linh hoạt như vậy. Ta hỏi con, nếu quả thực Hoàng thượng nhắm vào Vân gia, con sẽ làm thế nào?”
Trong lòng Thiển Hạ giật thót một cái, nếu cậu đã nói như vậy, thì chắc mười phần, suy đoán của mình là sự thật.
“Thưa cậu, Hòa Ninh công chúa thân phận cao quý, mà phò mã lại vì bảo vệ Tử Dạ quốc mà hy sinh. Nếu vị công chúa này thực sự muốn gây khó dễ, ngoại trừ nhẫn nại, sợ là không còn cách nào khác.”
“Thực vậy sao? Tiểu Hạ, cậu thoạt nhìn dễ gạt vậy sao?”
Trong lòng Thiển Hạ lại lần nữa cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, nháy mắt bị ngã vào trong đôi mắt sâu như hàn đàm của cậu. Sau nháy mắt hoảng hốt, miệng của nàng mấp máy nhưng hoàn toàn không nhớ được mình đã nói cái gì.
Đến khi Thiển Hạ hồi thần trở lại, trong mắt Vân Thương Ly đã tràn ngập ý cười, “Tiểu Hạ, con quả thực là một đứa trẻ thông minh, biết lợi dụng mọi khả năng có thể của người hay vật để bảo toàn chính mình. Điểm này, mẫu thân con mãi mãi không bằng con.”
Sắc mặt Thiển Hạ trắng bệch, nhất thời cảm thấy cả người đều cứng ngắc, không thể cử động được, trong đôi mắt to tròn, ngoại trừ kinh ngạc không còn điều gì nữa.
Vân Thương Ly cười cười, “Được rồi, con cũng không nhất định phải bất ngờ như vậy. Con không phải vẫn muốn biết bí thuật là thế nào sao? Vừa rồi, ta dùng với con, chính là nhiếp hồn thuật, là một trong những loại bí thuật. Đối với người ngoài mà nói, có lẽ là tuyệt không thể tả nhưng đối với người Vân gia chúng ta mà nói, đây chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi.”
“Nhiếp, nhiếp hồn thuật?” Mất một lúc lâu, Thiển Hạ mới tìm được thanh âm của mình, cố gắng ổn định lại giọng nói, tự nhiên một chút, tránh cho lại bị cậu cấp cho một cái nhìn khinh bỉ nữa.
“Thôi được rồi, tình cảnh của mẫu thân con bây giờ cũng không phải quá lạc quan, cho dù con theo ta vào núi, cũng chỉ sợ không có tâm tư tu tập bí thuật. Chi bằng, con hãy giải quyết chuyện mẫu thân của con ở đây cho tốt rồi hãy bàn tiếp.”
“Cậu, cậu có bằng lòng giúp con không?”
“Dĩ nhiên! Nàng là muội muội của ta, ta há có thể ngồi yên không ngó đến?”
“Chỗ Hòa Ninh công chúa?”
“Yên tâm, ta tự có biện pháp khiến nàng bỏ đi ác niệm với mẹ con các con. Chí ít, có thể để cho mẫu thân con bình yên, thuận lợi trở thành thê tử của Lâm Thiếu Khang.”
Thiển Hạ chớp mắt mấy cái, đối với vị cậu trích tiên này, lần đầu tiên, nàng có một loại cảm giác sâu hiểm khó dò!
Trước đây, từ trọng miệng Vân Trường An, nàng biết được cậu là bí thuật sư huyền bí, lại từ trong sách thấy một số miêu tả liên quan đến bí thuật, huyền diệu và cường đại không gì sánh được. Cho nên, đối với bí thuật, nàng cũng không tự chủ mà sinh ra mấy phần tò mò và yêu thích.
Mà bây giờ, nàng đối với cậu càng nhiều thêm mấy phần sùng kính. Không chỉ tôn sùng bí thuật sư, mà gần như tin phục người cậu này.
Điều này không chỉ bởi vì hắn dùng nhiếp hồn thuật, quan trọng hơn, hắn là một bí thuật sư sinh động, một người tồn tại thất tình lục dục, bí thuật sư cũng sẽ che chở cho thân nhân của mình, phi tiên, phi đạo nhưng vẫn là con người.
Giờ khắc này, Thiển Hạ mới đột nhiên hiểu ra một câu nói trong sách kia, “Thiên địa chi đạo, vạn sự vạn vật, phi nhân lực chi khả vi, diệc phi nhân lực chi bất khả thành dã!”
( Đạo của đất trời, vạn sự vạn vật, không ai có thể làm trái, cũng không ai không thể hoàn thành.)
Trong tích tắc này, Thiển Hạ dường như đã hiểu câu nói vẫn luôn quấy nhiễu tâm tư mình, vẻ mặt đại triệt đại ngộ.
Mà tất cả biểu hiện của Thiển Hạ đều rơi vào trong mắt Vân Thương Ly. Chớp mắt, trên khuôn mặt hắn dần hiện ra một thần thái chưa bao giờ có!
—–Hết chương 48—–
Danh sách chương