Editor: Gió
Thiển Hạ đoán không sai, người của phủ Định quốc công vừa nghe được tin đã người ngã ngựa đổ.
Lâm Thiếu Khang là trưởng tử trong phủ, vừa sinh ra không lâu đã được lập làm thế tử phủ quốc công. Định quốc công phu nhân sau khi sinh hắn còn sinh thêm hai nhi tử nữa. Bây giờ, hai nhi tử này đều đã thành gia lập nghiệp nhưng thế tử này một chút cũng không vội.
Mặc dù Lâm Thiếu Khang đến giờ không muốn lập thê nhưng cũng không có khả năng quốc công phủ sẽ để cho hắn lấy một nữ tử đã hòa ly. Nếu như vậy, không phải toàn bộ quốc công phủ sẽ trở thành truyện cười sao? Hôm đó, Thiển Hạ vừa luyện cầm nửa canh giờ xong liền nghe nói Định quốc công phu nhân tự mình tới cửa.
Lông mày thanh tú hơi nhíu lại, cuối cùng thì cũng tới.
“Vân lão phu nhân, mặc dù hôm nay Vân gia đã được phong làm Hoàng thương, Vân đại nhân cũng được ban một chức quan nhàn tản nhưng suy cho cùng vẫn không thoát khỏi xuất thân thương hộ. Gả cho đại ca ta làm thiếp cũng không bẽ mặt nàng. Nếu không phải mẫu thân lo lắng đại ca một mực không chịu thành thân thì cũng không chịu đáp ứng đâu.”
Ánh mắt Thiển Hạ lóe lên, có ý gì? Đây là nói địa vị Vân gia quá thấp, căn bản không xứng với quốc công phủ nhà người ta? Còn nói, với tư cách của mẫu thân gả cho Lâm Thiếu Khang làm thiếp đã là coi trọng nàng?
“Vị này là Tam phu nhân đi? Thực là lo lắng chu đáo cho Lâm thế tử. Nhưng mà đệ muội vội vàng nạp thiếp cho đại bá, ta đúng là lần đâu mới nghe nói.” Trình thị cười yếu ớt nói.
Sắc mặt vị mỹ phụ kia cứng lại, tay bưng trà cũng hơi dừng một chút, sau đó mới lúng túng cười nói. “Lời này của Vân phu nhân không đúng rồi. Ta chỉ là phụng bồi mẫu thân tới.”
“Thế cũng thật là kỳ, Định quốc công phu nhân tới đã lâu mà chưa từng mở miệng, không thể trách chúng ta hiểu lầm.” Trình thị cười khanh khách hai tiếng, càng khiến cho Định quốc công phu nhân và vị mỹ phụ kia lúng túng.
Đây chính là ngầm nói Định quốc công phu nhân không hiểu lễ nghĩa, đến quý phủ nhà người ta lại để một tiểu bối làm trò trước mặt lão nhân, cũng chỉ trích bà ta để cho con dâu nói chuyện là quá mức khinh người.
Định quốc công phu nhân ho nhẹ một tiếng, “Tam tức phụ nói không sai. Ý Vân lão phu nhân như thế nào?”
“Khiến Định quốc công phu nhân thất vọng rồi. Nữ nhi Vân gia chúng ta tuyệt đối không làm thiếp! Nữ nhi của ta cũng không phải không ai thèm lấy, cần gì phải vội vàng để bị một người không hiểu chuyện làm nhục nhã?”
Sắc mặt Tam phu nhân lập tức khó coi. Đây rõ ràng là thầm mắng nàng ta không hiểu quy củ!
Môi Định quốc công phu nhân khẽ nhếch một cái, sắc mặt lập tức lạnh xuống. “Thôi được! Nếu các người không muốn mặt mũi thì coi như không có gì, chỉ xin Vân gia đại tiểu thư sau này hãy an phận một chút, đừng quyến rũ Thiếu Khang nhà ta.”
“Những lời không phân biệt trắng đen này là người phương nào nói vậy?”
Mọi người cả kinh, chỉ thấy một tiểu cô nương mắc váy áo màu hồng đào vén rèm bước vào, liếc mắt nhìn quanh phòng một cái mới cười lại cười nói: “Thỉnh an ngoại tổ mẫu, thỉnh an mợ! Xin thứ cho Tiểu Hạ thất lễ, vừa rồi tình cờ nghe thấy có người bêu xấu danh dự mẫu thân cho nên mới không nhịn được mà lên tiếng.”
“Mau chào hỏi Định quốc công phu nhân.” Thanh âm của Vân lão phu nhân không cao không thấp, nghe kỹ còn thấy được mấy phần vui vẻ.
Thiển Hạ hơi kinh ngạc nói: “Không phải lời vừa rồi là vị lão phu nhân này nói chứ ạ?”
Bị người chất vấn ngay trước mặt, lại còn là một tiểu nha đầu, Định quốc công phu nhân nhất thời cảm thấy mất hết thể diện.
“Ai nha, nghĩ đến mấy lời trắng đen lẫn lộn như vậy, nhất định không phải do vị lão phu nhân này nói. Toàn bộ kinh thành đều biết sau khi mẫu thân ta xuất giá không lâu liền rời xa kinh thành đến Duẫn Châu, chưa từng gặp qua Lâm thế tử gì đó. Nếu không phải lần này hồi kinh, ngay cả người này dáng dấp như nào, béo hay gầy, ta cũng không biết đâu.”
Lời này của Thiển Hạ không khác nào trước mặt mọi người cho người của Định quốc công phủ một bạt tai!
Ngẫm lại, Vân Tiểu Nguyệt xuất giá cũng đã mười năm có lẻ, chưa từng có chuyện gì dính dáng đến Lâm thế tử.
Là hắn không chịu thành thân lại đi tìm người khác kiếm chuyện là thế nào?
Vân Trường An không biết vào lúc nào, chỉ nhàn nhạt quét qua hai người kia một cái, lại khinh thường nói: “Tổ mẫu, phân phó người gác cổng, phàm là người Định quốc công phủ không cho phép tiến vào! Nhất là cái vị Lâm thế tử kia, không có chuyện gì cứ chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ thấy trà Vân phủ chúng ta ngon nên mỗi ngày đều đến uống chực?”
Lời của hắn vừa khéo tiếp lời Thiển Hạ càng làm cho Định quốc công phu nhân không biết giấu mặt mũi đi đâu nữa. Đây rõ ràng là nói Lâm Thiếu Khang sống chết quấn lấy Vân Tiểu Nguyệt không tha. Không thể trách được người của Vân gia!
Nhưng mà Định quốc công phu nhân là ai? Bà ta chính là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đi đến đâu cũng được người ta tôn kính, chưa từng bị coi thường như thế này bao giờ.
“Hừ! Vân Tiểu Nguyệt, đừng quên năm đó ngươi đã từng thề cái gì?”
“Lâm phu nhân yên tâm, lúc đó Vân Tiểu Nguyệt ta từng lập lời thề tuyệt đối không gả vào Định quốc công phủ, dĩ nhiên sẽ không gả! Xin ngài sau khi trở về hãy chuyển lời cho Lâm thế tử, sau này, hắn đừng có bước chân tới Vân phủ nữa!”
Trình thị cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Năm đó lão phu nhân nhục nhã Vân gia chúng ta chưa đủ còn muốn nhục nhã thêm một lần nữa sao?”
Định quốc công phu nhân tức giận nhưng không thể phát tiết, nói thế nào thì cũng là bà ta tới nhà người ta ra oai phủ đầu, sao bây giờ lại thành bộ dạng này?
Trình thị đỡ Vân thị lảo đảo muốn ngã, hành lễ, muốn tiễn khách. Ai bảo người ta là cáo mệnh phu nhân chứ?
Định quốc công phu nhân vừa mới ra khỏi phòng đã thấy vẻ mặt tái mét của Lâm Thiếu Khang.
Đối với sự xuất hiện của Lâm Thiếu Khang chỉ có Thiển Hạ và Vân Trường An là không cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì, Thiển Hạ đoán chắc, chỉ cần vừa nhắc tới mẫu thân là vị Lâm Thiếu Khang này liền không thể bình tĩnh được!
Lâm Thiếu Khang thấy ánh mắt mọi người trong Vân phủ nhìn mẫu thân của hắn đều là bất thiện, trong lòng đã hiểu bảy, tám phần.
Lâm Thiếu Khang nhìn mẫu thân mình, trước giờ đều là một bộ dáng cao quý, ung dung, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, thực sự là khó mà tưởng tượng được, năm đó, chính bà là người ở giữa đâm một gậy.
Môi Lâm Thiếu Khang gần như biến thành màu trắng, có thể thấy hắn đang cực lực ẩn nhẫn, nhưng nghĩ tới đây là mẫu thân ruột của mình, hỏa khí có lớn hơn nữa, bất mãn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể mạnh mẽ ép xuống.
“Nhi tử đỡ mẫu thân hồi phủ.”
Trong mắt Thiển Hạ có chút thất vọng, chú ý tới sắc mặt của mẫu thân, so với vừa rồi càng trắng hơn mấy phần. Xem ra, mẫu thân đối với vị Lâm thế tử này cũng không phải là một tia tình cảm cũng không có.
Chỉ là, sự tình luôn khiến cho người ta không lường trước được điều gì.
Ngày hôm đó, Vân Trường An xông thẳng vào phòng Thiển Hạ, “Muội muội, xảy ra chuyện lớn rồi! Nghe nói vị Lâm thế tử kia đã rời khỏi Định quốc công phủ, dọn vào phủ Thượng tướng quân trước kia hoàng thượng ban cho.”
“Thế thì sao?”
Chỉ là kẻ có tiền dọn nhà mà thôi, có cái gì mà đại kinh tiểu quái như vậy?
“Ngươi, nha đầu này, bình thường không phải ngươi thông minh lắm sao? Ngươi suy nghĩ một chút xem. Hắn đường đường là Quốc công phủ thế tử, sao lại không ở trong quốc công phủ?”
“Có lẽ ở trong quốc công phủ chán rồi nên muốn thay đổi môi trường mà thôi. Có gì cần để ý?”
Thiển Hạ nói xong thấy Vân Trường An đang lườm mình, hai mắt như muốn phun ra lửa.
“Không phải huynh định nói vị Lâm thế tử kia muốn từ bỏ thế tử vị đấy chứ?”
Vân Trường An hừ mũi một tiếng, sau đó mới bất mãn ngồi xuống tú đôn. (một loại ghế)
“Nghe nói sớm hôm qua, hắn sai người dọn sạch đồ dời sang phủ Thượng tướng quân. Sau đó, còn nói thẳng trước mặt Định quốc công, hắn không xứng với Định quốc công thế tử vị, nhường lại cho người có tài đức hơn.”
“Thực sự?”
“Ta đoán chín phần là thật. Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy rất nhiều xe ngựa chở rương hòm vào Thượng tướng quân phủ. Phải biết rằng, đây là phủ đệ năm năm trước Hoàng thượng ban cho hắn nhưng hắn chưa từng ở ngày nào. Bây giờ, lại giống trống khua chiêng mang đồ vào, có lẽ, chắc là không sai đâu.”
“Chuyện này có nghĩa gì? Cùng Định quốc công phủ vạch rõ quan hệ?” Thiển Hạ lắc đầu nói, “Hôm qua, ta còn cảm thấy hắn là một nam nhân quá mức nhu nhược, bất quá là bị trói buộc bởi hiếu đạo, ngay cả bản tâm của mình cũng không thể thuận theo, bây giờ xem ra ngược lại, ta đã nhìn lầm hắn!”
“Ta cũng không ngờ hắn lại quyết tuyệt như vậy.”
Cùng ngày hôm đó, vừa dùng qua bữa trưa không lâu, vị Lâm Thiếu Khang được hai huynh muội nghị luận cả nửa ngày lại lần nữa tới cửa.
Lần này, hắn bị Thiển Hại cản lại trước.
“Vì sao ngài lại quấn lấy mẫu thân ta không buông? Nàng là một nữ nhân đã hòa ly, chẳng lẽ, ngài không cảm thấy nàng không xứng với thân phận cao quý như ngài sao?”
Lâm Thiếu Khang vẻ mặt ngưng trọng nhìn nàng. “Ngươi là Thiển Hạ đúng không? Mười năm trước, ta đã bỏ lỡ nàng. Nếu ông trời có mắt để cho ta có thể gặp lại nàng sau mười năm, bất kể thế nào chăng nữa, ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.”
“Đây chỉ là suy nghĩ từ một phía của ngài! Ngài có bao giờ nghĩ tới suy nghĩ của mẫu thân không? Ngài có bao giờ nghĩ tới người nhà của ngài không có khả năng chấp nhận mẫu thân hay không? Ngài có bao giờ nghĩ tới, một ngày mẫu thân thực sự trở thành thê tử của ngài, vậy thì ngài có thể gánh vác được dư luận khắp nơi không? Cái gọi là môn đệ chi kiến, mặc dù ta không đồng ý nhưng ngài có thể chặn được miệng lưỡi của số đông quần chúng sao?”
Lâm Thiếu Khang sững sờ, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại ăn nói lanh lợi như vậy, mà hơn nữa, câu nào cũng đâm thẳng vào điểm yếu trong tim hắn.
“Không chặn nổi chính là không chặn nổi. Người khác thích nói gì thì nói. Lâm Thiếu Khang ta không thẹn với trời đất, không thẹn với chính mình là được.”
“Nói thì dễ nhưng làm không đơn giản như vậy. Lâm thế tử, ta khuyên ngài nên suy nghĩ cho rõ ràng. Mẫu thân vốn xuất thân thương hộ, bây giờ lại còn là một phụ nhân hòa ly, Lâm gia, tất nhiên sẽ không đón nhận một tức phụ như vậy.”
Lâm Thiếu Khang nghe vậy, dò xét cẩn thận vị tiểu cô nương trước mặt một lần nữa.
Nàng không cao, so với hài tử cùng lứa cũng chỉ tính là hạng trung, mặt mũi hồn nhiên non nớt, nhưng trong con ngươi trong suốt dường như cất giấu tâm tình khó nói, lại tựa như hắc diệu thạch, mặc dù lấp lánh nhưng khiến người ta không muốn nhìn lâu dưới ánh mặt trời.
“Ta thừa nhận những điều ngươi nói quả thực tồn tại. Ta đã tâu lên Hoàng thượng, thỉnh cầu thay đổi thế tử vị quốc công phủ.”
Thiển Hạ cảm thấy bất ngờ, thật khó có thể tưởng tượng được, Lâm thế tử lại quyết đoán bực này.
Quốc công phủ thế tử nha! Tương lai kế tục tước vị, đây chính là tước vị nhất đẳng nhất phẩm, hắn lại nói bỏ là bỏ?
Thiển Hạ còn đang khiếp sợ, không ngờ từ phía sau Lâm Thiếu Khang, một thân bạch y đang bước đi thong thả, chậm rãi tiến về nơi này.
“Lâm Thiếu Khang, ngươi cho rằng Vân gia vẫn là Vân gia của mười năm trước? Muội muội của Vân Thương Ly ta, ngươi nói muốn thú là liền có thể thú?”
Sắc mặt của Vân Thương Ly có mấy phần kỳ dị, chậm rãi xoay người về phía sau, đối mặt với Vân Thương Ly, ôm quyền chắp tay thi lễ nói: “Vân huynh, ta thực sự muốn kết hôn với lệnh muội.”
Vân Thương Ly chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua mặt hắn, sau đó liếc Thiển Hạ một cái hơi có ý cảnh cáo, lại liếc qua chỗ Vân Trường An đang nấp, lạnh lùng nói: “Muốn thú nàng, có thể! Tự đi cầu thánh chỉ về đây!”
…..
—–Hết chương 42—–
Thiển Hạ đoán không sai, người của phủ Định quốc công vừa nghe được tin đã người ngã ngựa đổ.
Lâm Thiếu Khang là trưởng tử trong phủ, vừa sinh ra không lâu đã được lập làm thế tử phủ quốc công. Định quốc công phu nhân sau khi sinh hắn còn sinh thêm hai nhi tử nữa. Bây giờ, hai nhi tử này đều đã thành gia lập nghiệp nhưng thế tử này một chút cũng không vội.
Mặc dù Lâm Thiếu Khang đến giờ không muốn lập thê nhưng cũng không có khả năng quốc công phủ sẽ để cho hắn lấy một nữ tử đã hòa ly. Nếu như vậy, không phải toàn bộ quốc công phủ sẽ trở thành truyện cười sao? Hôm đó, Thiển Hạ vừa luyện cầm nửa canh giờ xong liền nghe nói Định quốc công phu nhân tự mình tới cửa.
Lông mày thanh tú hơi nhíu lại, cuối cùng thì cũng tới.
“Vân lão phu nhân, mặc dù hôm nay Vân gia đã được phong làm Hoàng thương, Vân đại nhân cũng được ban một chức quan nhàn tản nhưng suy cho cùng vẫn không thoát khỏi xuất thân thương hộ. Gả cho đại ca ta làm thiếp cũng không bẽ mặt nàng. Nếu không phải mẫu thân lo lắng đại ca một mực không chịu thành thân thì cũng không chịu đáp ứng đâu.”
Ánh mắt Thiển Hạ lóe lên, có ý gì? Đây là nói địa vị Vân gia quá thấp, căn bản không xứng với quốc công phủ nhà người ta? Còn nói, với tư cách của mẫu thân gả cho Lâm Thiếu Khang làm thiếp đã là coi trọng nàng?
“Vị này là Tam phu nhân đi? Thực là lo lắng chu đáo cho Lâm thế tử. Nhưng mà đệ muội vội vàng nạp thiếp cho đại bá, ta đúng là lần đâu mới nghe nói.” Trình thị cười yếu ớt nói.
Sắc mặt vị mỹ phụ kia cứng lại, tay bưng trà cũng hơi dừng một chút, sau đó mới lúng túng cười nói. “Lời này của Vân phu nhân không đúng rồi. Ta chỉ là phụng bồi mẫu thân tới.”
“Thế cũng thật là kỳ, Định quốc công phu nhân tới đã lâu mà chưa từng mở miệng, không thể trách chúng ta hiểu lầm.” Trình thị cười khanh khách hai tiếng, càng khiến cho Định quốc công phu nhân và vị mỹ phụ kia lúng túng.
Đây chính là ngầm nói Định quốc công phu nhân không hiểu lễ nghĩa, đến quý phủ nhà người ta lại để một tiểu bối làm trò trước mặt lão nhân, cũng chỉ trích bà ta để cho con dâu nói chuyện là quá mức khinh người.
Định quốc công phu nhân ho nhẹ một tiếng, “Tam tức phụ nói không sai. Ý Vân lão phu nhân như thế nào?”
“Khiến Định quốc công phu nhân thất vọng rồi. Nữ nhi Vân gia chúng ta tuyệt đối không làm thiếp! Nữ nhi của ta cũng không phải không ai thèm lấy, cần gì phải vội vàng để bị một người không hiểu chuyện làm nhục nhã?”
Sắc mặt Tam phu nhân lập tức khó coi. Đây rõ ràng là thầm mắng nàng ta không hiểu quy củ!
Môi Định quốc công phu nhân khẽ nhếch một cái, sắc mặt lập tức lạnh xuống. “Thôi được! Nếu các người không muốn mặt mũi thì coi như không có gì, chỉ xin Vân gia đại tiểu thư sau này hãy an phận một chút, đừng quyến rũ Thiếu Khang nhà ta.”
“Những lời không phân biệt trắng đen này là người phương nào nói vậy?”
Mọi người cả kinh, chỉ thấy một tiểu cô nương mắc váy áo màu hồng đào vén rèm bước vào, liếc mắt nhìn quanh phòng một cái mới cười lại cười nói: “Thỉnh an ngoại tổ mẫu, thỉnh an mợ! Xin thứ cho Tiểu Hạ thất lễ, vừa rồi tình cờ nghe thấy có người bêu xấu danh dự mẫu thân cho nên mới không nhịn được mà lên tiếng.”
“Mau chào hỏi Định quốc công phu nhân.” Thanh âm của Vân lão phu nhân không cao không thấp, nghe kỹ còn thấy được mấy phần vui vẻ.
Thiển Hạ hơi kinh ngạc nói: “Không phải lời vừa rồi là vị lão phu nhân này nói chứ ạ?”
Bị người chất vấn ngay trước mặt, lại còn là một tiểu nha đầu, Định quốc công phu nhân nhất thời cảm thấy mất hết thể diện.
“Ai nha, nghĩ đến mấy lời trắng đen lẫn lộn như vậy, nhất định không phải do vị lão phu nhân này nói. Toàn bộ kinh thành đều biết sau khi mẫu thân ta xuất giá không lâu liền rời xa kinh thành đến Duẫn Châu, chưa từng gặp qua Lâm thế tử gì đó. Nếu không phải lần này hồi kinh, ngay cả người này dáng dấp như nào, béo hay gầy, ta cũng không biết đâu.”
Lời này của Thiển Hạ không khác nào trước mặt mọi người cho người của Định quốc công phủ một bạt tai!
Ngẫm lại, Vân Tiểu Nguyệt xuất giá cũng đã mười năm có lẻ, chưa từng có chuyện gì dính dáng đến Lâm thế tử.
Là hắn không chịu thành thân lại đi tìm người khác kiếm chuyện là thế nào?
Vân Trường An không biết vào lúc nào, chỉ nhàn nhạt quét qua hai người kia một cái, lại khinh thường nói: “Tổ mẫu, phân phó người gác cổng, phàm là người Định quốc công phủ không cho phép tiến vào! Nhất là cái vị Lâm thế tử kia, không có chuyện gì cứ chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ thấy trà Vân phủ chúng ta ngon nên mỗi ngày đều đến uống chực?”
Lời của hắn vừa khéo tiếp lời Thiển Hạ càng làm cho Định quốc công phu nhân không biết giấu mặt mũi đi đâu nữa. Đây rõ ràng là nói Lâm Thiếu Khang sống chết quấn lấy Vân Tiểu Nguyệt không tha. Không thể trách được người của Vân gia!
Nhưng mà Định quốc công phu nhân là ai? Bà ta chính là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đi đến đâu cũng được người ta tôn kính, chưa từng bị coi thường như thế này bao giờ.
“Hừ! Vân Tiểu Nguyệt, đừng quên năm đó ngươi đã từng thề cái gì?”
“Lâm phu nhân yên tâm, lúc đó Vân Tiểu Nguyệt ta từng lập lời thề tuyệt đối không gả vào Định quốc công phủ, dĩ nhiên sẽ không gả! Xin ngài sau khi trở về hãy chuyển lời cho Lâm thế tử, sau này, hắn đừng có bước chân tới Vân phủ nữa!”
Trình thị cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Năm đó lão phu nhân nhục nhã Vân gia chúng ta chưa đủ còn muốn nhục nhã thêm một lần nữa sao?”
Định quốc công phu nhân tức giận nhưng không thể phát tiết, nói thế nào thì cũng là bà ta tới nhà người ta ra oai phủ đầu, sao bây giờ lại thành bộ dạng này?
Trình thị đỡ Vân thị lảo đảo muốn ngã, hành lễ, muốn tiễn khách. Ai bảo người ta là cáo mệnh phu nhân chứ?
Định quốc công phu nhân vừa mới ra khỏi phòng đã thấy vẻ mặt tái mét của Lâm Thiếu Khang.
Đối với sự xuất hiện của Lâm Thiếu Khang chỉ có Thiển Hạ và Vân Trường An là không cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì, Thiển Hạ đoán chắc, chỉ cần vừa nhắc tới mẫu thân là vị Lâm Thiếu Khang này liền không thể bình tĩnh được!
Lâm Thiếu Khang thấy ánh mắt mọi người trong Vân phủ nhìn mẫu thân của hắn đều là bất thiện, trong lòng đã hiểu bảy, tám phần.
Lâm Thiếu Khang nhìn mẫu thân mình, trước giờ đều là một bộ dáng cao quý, ung dung, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, thực sự là khó mà tưởng tượng được, năm đó, chính bà là người ở giữa đâm một gậy.
Môi Lâm Thiếu Khang gần như biến thành màu trắng, có thể thấy hắn đang cực lực ẩn nhẫn, nhưng nghĩ tới đây là mẫu thân ruột của mình, hỏa khí có lớn hơn nữa, bất mãn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể mạnh mẽ ép xuống.
“Nhi tử đỡ mẫu thân hồi phủ.”
Trong mắt Thiển Hạ có chút thất vọng, chú ý tới sắc mặt của mẫu thân, so với vừa rồi càng trắng hơn mấy phần. Xem ra, mẫu thân đối với vị Lâm thế tử này cũng không phải là một tia tình cảm cũng không có.
Chỉ là, sự tình luôn khiến cho người ta không lường trước được điều gì.
Ngày hôm đó, Vân Trường An xông thẳng vào phòng Thiển Hạ, “Muội muội, xảy ra chuyện lớn rồi! Nghe nói vị Lâm thế tử kia đã rời khỏi Định quốc công phủ, dọn vào phủ Thượng tướng quân trước kia hoàng thượng ban cho.”
“Thế thì sao?”
Chỉ là kẻ có tiền dọn nhà mà thôi, có cái gì mà đại kinh tiểu quái như vậy?
“Ngươi, nha đầu này, bình thường không phải ngươi thông minh lắm sao? Ngươi suy nghĩ một chút xem. Hắn đường đường là Quốc công phủ thế tử, sao lại không ở trong quốc công phủ?”
“Có lẽ ở trong quốc công phủ chán rồi nên muốn thay đổi môi trường mà thôi. Có gì cần để ý?”
Thiển Hạ nói xong thấy Vân Trường An đang lườm mình, hai mắt như muốn phun ra lửa.
“Không phải huynh định nói vị Lâm thế tử kia muốn từ bỏ thế tử vị đấy chứ?”
Vân Trường An hừ mũi một tiếng, sau đó mới bất mãn ngồi xuống tú đôn. (một loại ghế)
“Nghe nói sớm hôm qua, hắn sai người dọn sạch đồ dời sang phủ Thượng tướng quân. Sau đó, còn nói thẳng trước mặt Định quốc công, hắn không xứng với Định quốc công thế tử vị, nhường lại cho người có tài đức hơn.”
“Thực sự?”
“Ta đoán chín phần là thật. Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy rất nhiều xe ngựa chở rương hòm vào Thượng tướng quân phủ. Phải biết rằng, đây là phủ đệ năm năm trước Hoàng thượng ban cho hắn nhưng hắn chưa từng ở ngày nào. Bây giờ, lại giống trống khua chiêng mang đồ vào, có lẽ, chắc là không sai đâu.”
“Chuyện này có nghĩa gì? Cùng Định quốc công phủ vạch rõ quan hệ?” Thiển Hạ lắc đầu nói, “Hôm qua, ta còn cảm thấy hắn là một nam nhân quá mức nhu nhược, bất quá là bị trói buộc bởi hiếu đạo, ngay cả bản tâm của mình cũng không thể thuận theo, bây giờ xem ra ngược lại, ta đã nhìn lầm hắn!”
“Ta cũng không ngờ hắn lại quyết tuyệt như vậy.”
Cùng ngày hôm đó, vừa dùng qua bữa trưa không lâu, vị Lâm Thiếu Khang được hai huynh muội nghị luận cả nửa ngày lại lần nữa tới cửa.
Lần này, hắn bị Thiển Hại cản lại trước.
“Vì sao ngài lại quấn lấy mẫu thân ta không buông? Nàng là một nữ nhân đã hòa ly, chẳng lẽ, ngài không cảm thấy nàng không xứng với thân phận cao quý như ngài sao?”
Lâm Thiếu Khang vẻ mặt ngưng trọng nhìn nàng. “Ngươi là Thiển Hạ đúng không? Mười năm trước, ta đã bỏ lỡ nàng. Nếu ông trời có mắt để cho ta có thể gặp lại nàng sau mười năm, bất kể thế nào chăng nữa, ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.”
“Đây chỉ là suy nghĩ từ một phía của ngài! Ngài có bao giờ nghĩ tới suy nghĩ của mẫu thân không? Ngài có bao giờ nghĩ tới người nhà của ngài không có khả năng chấp nhận mẫu thân hay không? Ngài có bao giờ nghĩ tới, một ngày mẫu thân thực sự trở thành thê tử của ngài, vậy thì ngài có thể gánh vác được dư luận khắp nơi không? Cái gọi là môn đệ chi kiến, mặc dù ta không đồng ý nhưng ngài có thể chặn được miệng lưỡi của số đông quần chúng sao?”
Lâm Thiếu Khang sững sờ, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại ăn nói lanh lợi như vậy, mà hơn nữa, câu nào cũng đâm thẳng vào điểm yếu trong tim hắn.
“Không chặn nổi chính là không chặn nổi. Người khác thích nói gì thì nói. Lâm Thiếu Khang ta không thẹn với trời đất, không thẹn với chính mình là được.”
“Nói thì dễ nhưng làm không đơn giản như vậy. Lâm thế tử, ta khuyên ngài nên suy nghĩ cho rõ ràng. Mẫu thân vốn xuất thân thương hộ, bây giờ lại còn là một phụ nhân hòa ly, Lâm gia, tất nhiên sẽ không đón nhận một tức phụ như vậy.”
Lâm Thiếu Khang nghe vậy, dò xét cẩn thận vị tiểu cô nương trước mặt một lần nữa.
Nàng không cao, so với hài tử cùng lứa cũng chỉ tính là hạng trung, mặt mũi hồn nhiên non nớt, nhưng trong con ngươi trong suốt dường như cất giấu tâm tình khó nói, lại tựa như hắc diệu thạch, mặc dù lấp lánh nhưng khiến người ta không muốn nhìn lâu dưới ánh mặt trời.
“Ta thừa nhận những điều ngươi nói quả thực tồn tại. Ta đã tâu lên Hoàng thượng, thỉnh cầu thay đổi thế tử vị quốc công phủ.”
Thiển Hạ cảm thấy bất ngờ, thật khó có thể tưởng tượng được, Lâm thế tử lại quyết đoán bực này.
Quốc công phủ thế tử nha! Tương lai kế tục tước vị, đây chính là tước vị nhất đẳng nhất phẩm, hắn lại nói bỏ là bỏ?
Thiển Hạ còn đang khiếp sợ, không ngờ từ phía sau Lâm Thiếu Khang, một thân bạch y đang bước đi thong thả, chậm rãi tiến về nơi này.
“Lâm Thiếu Khang, ngươi cho rằng Vân gia vẫn là Vân gia của mười năm trước? Muội muội của Vân Thương Ly ta, ngươi nói muốn thú là liền có thể thú?”
Sắc mặt của Vân Thương Ly có mấy phần kỳ dị, chậm rãi xoay người về phía sau, đối mặt với Vân Thương Ly, ôm quyền chắp tay thi lễ nói: “Vân huynh, ta thực sự muốn kết hôn với lệnh muội.”
Vân Thương Ly chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua mặt hắn, sau đó liếc Thiển Hạ một cái hơi có ý cảnh cáo, lại liếc qua chỗ Vân Trường An đang nấp, lạnh lùng nói: “Muốn thú nàng, có thể! Tự đi cầu thánh chỉ về đây!”
…..
—–Hết chương 42—–
Danh sách chương