Edit: Gió

Thiển Hạ vừa hồi phủ không lâu liền nghe tin ngoại tổ mẫu và mợ tới.

Thiển Hạ sửng sốt một hồi. Lương thành và Duẫn châu cách nhau cũng tới ngàn dặm, nếu đi xe ngựa cũng phải mất hơn nửa tháng. Huống chi, ngoại tổ mẫu đã lớn tuổi, thân thể làm sao có thể chịu nổi.

Thiển Hạ vội vàng chạy tới, vừa tới cửa phòng, hai chân dường như bất động.

“Tiểu Hạ, ôi chao, ngoại tôn nữ của ta. Mau, mau đến đây với ngoại tổ mẫu!” Vân lão phu nhân rưng rưng nước mắt, kích động. Trình thị đứng bên cạnh cũng lộ vẻ xúc động.

Làm lễ ra mắt, thỉnh an xong, mấy người một nhà cùng nhau nói cười trò chuyện thân thiết.

Buổi tối, Lô Thiếu Hoa bày tiệc đón gió tẩy trần, thái độ vô cùng cung kính. Lô lão phu nhân cũng phá lệ thân thiết, một câu lão tỷ tỷ, hai câu lão tỷ tỷ. Quan hệ hai nhà như sống lại thuở ban đầu.

Vân thị và Thiển Hạ hiểu rõ, mẹ con Lô thị chẳng qua là nhắm vào bạc của Vân gia mà thôi chứ chỗ nào để ý đến phân thượng của bọn họ.

Vân lão phu nhân cũng là một người sáng suốt, đương nhiên nhìn thấu một nhà bọn họ không được tự nhiên. Con gái của bà, chẳng lẽ bà còn không hiểu sao? Tan tiệc, Vân thị và Thiển Hạ cùng nhau đưa lão phu nhân trở lại khách viện.

“Nguyệt nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, giữa con và con rể có chuyện gì đúng không?”

Vân thị vừa thấy mẹ đẻ và chị dâu, bao nhiêu uất ức trong lòng tuôn trào, khóc nấc lên.

Thiển Hạ ở bên cạnh cũng vừa gạt lệ vừa nói khiến Vân lão phu nhân cũng phải tức giận.

“Lô Thiếu Hoa này đúng là một con bạch nhãn lang! Năm ấy, nếu không phải Vân gia chúng ta chịu thiệt thòi, hắn làm sao có được ngày hôm nay? Sợ là ngay cả tiền học phí cũng không đóng nổi, nói gì đến công danh? Bây giờ làm quan lớn, lại học được thói ái thiếp diệt thê!”

Mẹ con bà cháu hàn huyên tới hơn nửa đêm, gần sáng mới đi ngủ. Vân thị cũng không trở lại viện mình mà nghỉ lại chỗ Vân lão phu nhân.

Ngày hôm sau, Vân lão phu nhân và Trình thị cùng nhau đi đến biệt viện của Vân gia ở Duẫn châu. Hơn nữa, còn cho người gọi mẹ con Vân Kính Lệ cùng tới.

Một chiêu này của Vân lão phu nhân khiến Thiển Hạ phải ngả mũ kính phục.

Liên tiếp mấy ngày, mẹ con Vân Kính Lệ cùng các nàng ở trong hậu viện biệt viện, đừng nói là đại môn, ngay cả cổng trong cũng không ra được. Lúc này, Lô Thiếu Hoa không gấp nhưng Vân Kính Lệ lại nóng như ngồi trên đống lửa.

Nàng nghĩ tới bản thân mình, mặc dùng tuổi chưa lớn nhưng dù sao cũng là gái đã có chồng sinh con. Nếu như lâu ngày không chạm mặt Lô Thiếu Hoa, hắn sao còn có thể nhớ tới mình?

Tâm tư của Vân Kính Lệ, lão phu nhân làm sao không hiểu. Nhưng trong biệt viện này, từ trên xuống dưới đều lấy bà làm chủ, ai dám cả gan làm loạn?

Hôm đó, Thiển Hạ và Vân thị đến biệt viện thỉnh an Vân lão phu nhân như cũ. Nhưng vừa ra tới cửa, đã thấy phụ thân đang đứng chờ ở đó.

“Lão gia muốn ra ngoài sao?” Vân thị hờ hững, lạnh nhạt hỏi.

“Phu nhân muốn đi thỉnh an nhạc mẫu sao? Vừa hay, ta đi với nàng. Nhạc mẫu đi một chuyến đến Duẫn châu cũng không dễ. Thân là vãn bối dĩ nhiên nên đến thỉnh an.”

Vân dị có chút quái dị nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt của hắn hơi mất tự nhiên, lập tức hiểu ra. Đâu phải hắn muốn đến thỉnh an mẫu thân, là muốn đến gặp thứ muội vô sỉ kia thì đúng hơn.

Vân thị tức giận nhưng đang đứng ngoài cổng nên không muốn gây ầm ĩ quá mức, ném đi mặt mũi của mình.

“Phụ thân, vậy thì người ngồi chiếc này đi, ta và mẫu thân ngồi xe sau.”

Thiển Hạ kéo tay mẫu thân đỡ nàng đi, trên tay còn truyền đến cảm giác run rẩy khe khẽ từ tay Vân thị.

“Mẫu thân, sao phải tức giận vì một người như vậy? Không phải người đã sớm nhìn thấu con người ông ta sao? Chẳng lẽ, người vẫn còn ôm một tia hy vọng?”

Lời này phát ra từ miệng một tiểu cô nương mười tuổi, thế nào cũng có chút kỳ quái.

“Tiểu Hạ, dù gì hắn cũng là cha ruột của con, sao con…?” Vân thị nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải, nói nặng lời thì sợ tổn thương nàng, nói nhẹ lại sợ nữ nhi nghe không hiểu, mà chính mình cũng mờ mịt.

“Mẫu thân, nữ nhi lúc nào cũng bị ông ta trách cứ. Ông ta còn nhớ rõ con là nữ nhi ruột thịt của ông ta sao? Chân con bị thương, ông ta đã từng hỏi qua? Mấy ngày con tập cầm, ông ta đã từng đến thăm một lần? Phàm là con có thứ gì tốt, phản ứng đầu tiên của ông ta là muốn con đem cho Lô Thiển Tiếu. Trong mắt ông ta chỉ có nhị muội, một đích như con còn không quan trọng bằng một nha hoàn.”

“Tiểu Hạ.” Vân thị nghe xong những lời của nàng chỉ cảm thấy như có ai đang cầm kim đâm vào tâm nàng, đau đớn vô cùng. “Đều là mẫu thân không tốt, khiến con cũng phải chịu ủy khuất.”

Dọc đường đi, hai mẹ con nói không ít chuyện. Tới khi đến biệt viện, tâm tình của Vân thị đã bình tĩnh lại, tốt hơn rất nhiều.

Thiển Hạ nhìn bộ dáng nôn nóng của phụ thân, trong lòng khinh bỉ. Tại sao mình lại có một phụ thân vô sỉ như thế này cơ chứ? Hắn là một người đọc sách thánh hiền sao? Đúng là làm nhục sách thánh hiền.

Nhưng mà, đôi gian phu dâm phụ này không nhịn được nữa cũng là một may mắn của bọn họ. Nếu không, làm sao có thể mượn được tài năng của Vân lão phu nhân đây?

Bên trong một viện có chút hẻo lánh, một đôi nam nữ đang có chút vội vàng, lại có chút hưởng thụ thân mật cá nước.

“Lô lang, cứ như thế này mãi cũng không phải là biện pháp tốt. Thiếp biết trong lòng chàng có thiếp, thiếp cũng vậy. Nhưng bây giờ, lão phu nhân căn bản sẽ không cho phép thiếp rời khỏi viện này nửa bước. Hơn nữa Lô lang, người đến đây liệu có thể bị tỷ tỷ phát hiện không?”

“Làm sao có thể. Ta với nàng ấy đã đến nửa năm nay không cùng chăn chung gối, làm sao nàng ta có thể phát hiện ra được.”

Vân Kính Lệ nghe xong, khóe môi khẽ cong lên, có phần đắc ý cười nói, “Tỷ tỷ là một mỹ nhân, thiếp so với nàng một phần cũng không bì kịp.”

Lô Thiếu Hoa ngả ngớn, đưa tay nắm lấy cằm nàng, “Mỹ nhân cái gì. Cùng lắm là một lãnh mỹ nhân mà thôi. Làm sao sánh được một phần của nàng.”

Hai người tình nùng ý mật, chàng một câu thiếp một câu, ngọt ngọt ngào ngào khiến ma ma canh giữ bên ngoài cũng phải nổi da gà.

Đã mấy ngày không gặp, hai người tất nhiên phải tranh thủ hoan hảo một phen. Hơn nữa, đây là viện của Vân Kính Lệ mà mấy người Vân thị giờ này chắc đang ngồi chung một chỗ nói chuyện rồi. Ai còn có thời gian nhớ đến hắn? Nghĩ vậy, Lô Thiếu Hoa cũng lớn gan làm liều.

Quan trọng hơn là, Vân Kính Lệ vì muốn Lô Thiếu Hoa không thể bỏ được mình, ngày càng mê luyến mình nên đã đốt thêm hương liệu gì đó trong phòng.

Hai người cảm thấy sung sướng tột đỉnh, nhưng không ngờ đúng thời khắc mấu chốt, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, mấy bà tử to lớn, tay cầm mộc côn, xông thẳng vào phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện