Phó Tuyển đi tới cạnh Trần Khánh, cười lạnh nói:
- Ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện mua dây buộc mình à? Trần Khánh rút lấy một thẻ, bên trên có khắc chữ sinh, Phó Tuyển ngạc nhiên nói:
- Vậy vì sao ngươi muốn lưu lại?
Trần Khánh bẻ gẫy tấm thẻ trong tay, bình tĩnh nhìn chăm chú Phó Tuyển nói:
- Tại sự sống và cái chết trước mắt, cũng không phải mỗi người đều tìm lợi tránh hại, yểm hộ quân chủ lực rút lui là chức trách của trinh sát, nếu không may vì nước bất hạnh bỏ mình, đấy cũng là vinh quang của Trần Khánh ta!
Nói xong, Trần Khánh không thèm liếc nhìn Phó Tuyển liền quay đầu giục ngựa rời đi.
Phó Tuyển ngơ ngác nhìn tấm thẻ sinh gẫy đôi dưới đất, thật lâu, hắn thở thật dài một tiếng, giục ngựa chạy về phương nam.
Các binh sĩ lục tục rút thăm, người rút phải thẻ tử đều lưu lại.
Không có cáo biệt, cũng không có an ủi, sinh tử quyết định bởi nháy mắt rút thăm.
Năm ngàn quân chủ lực rời đi, để lại một ngàn binh sĩ lẻ loi trơ trọi trên vùng đất hoang dã.
Trần Khánh chợt phát hiện Lý Giáng cũng lưu lại:
- Chỉ huy sứ, vì sao ngài cũng lưu lại?
Lý Giáng cười nhạt một tiếng nói:
- Ta rút được thẻ tử, đương nhiên phải ở lại, lại nói cũng nên có một vị chỉ huy sứ đến thống lĩnh một ngàn huynh đệ chứ!
- Đồ chó hoang Phó Mặc Sơn, hắn rõ ràng rút được thẻ tử lại không chịu lưu lại!
Lên tiếng là Lưu Ngũ, Triệu Tiểu Ất rút được thẻ tử, hắn không rút thăm mà lựa chọn lưu lại, bọn họ vốn chính là leo ra từ đống người chết, cho nên sinh tử coi nhẹ.
Lý Giáng lắc đầu:
- Sống chết trước mắt, mỗi người đều sẽ có lựa chọn của mình, chỉ cần chúng ta xứng đáng với lương tâm của mình là được. Trần Đô đầu, để các huynh đệ tập hợp đi!
... ...
Một ngàn binh sĩ cấp tốc tập kết.
- Chúng ta đều biết tiếp tục vận mệnh sẽ ra sao? Chết cũng không sợ, quốc nạn trước mắt, mỗi người đều sẽ chết, nhưng chết cũng có nhiều kiểu, là sâu kiến bị giẫm chết, hay là làm đại trượng phu oanh oanh liệt liệt chết đi?
Thanh âm càng ngày càng cao:
- Chúng ta đều là quân nhân, quân nhân có thể chết trên sa trường là bực nào may mắn, các huynh đệ, con cháu hậu thế sẽ nhớ đến chúng ta, hôm nay phải để Nữ Chân Thát tử nếm sự lợi hại của chúng ta!
Lý Giáng nâng mâu hô to:
- Giết Thát tử Nữ Chân!
Một ngàn binh sĩ đồng thời nâng mâu hô to:
- Giết Thát tử Nữ Chân!
Giờ khắc này nhiệt huyết trong lòng Trần Khánh sôi trào, hắn hận không thể lập tức dấn thân vào chiến trường quyết tử chiến với quân địch!
Lý Giáng giơ cao tay Trần Khánh hô to:
- Các huynh đệ, đây là Trần Đô đầu, từ giờ trở đi, hắn là phó tướng của ta, nếu như ta bỏ mình, hắn chính là chủ tướng, đại quân xuất phát!
Lý Giáng cùng Trần Khánh suất lĩnh quân đội chạy về phía đông, chưa vọt được qua mười dặm, mặt đất bắt đầu rung lên, chỉ thấy nơi xa vài dặm một vệt đen kịt, vệt đen cuốn theo bụi vàng mù mịt.
Hoàn Nhan Tông Bật suất lĩnh một vạn kỵ binh rốt cục giết tới.
- Bày trận trường mâu!
Một ngàn quân Tống lập tức phân ra sau đó xếp ba mươi người thành một tổ trường mâu trận, đây là chiến thuật bộ binh giao đấu tốt nhất, lợi dụng lực lượng tập thể chống lại quân địch.
Lý Giáng cùng Trần Khánh ở giữa đại quân, nhìn qua kỵ binh Nữ Chân càng lúc càng gần, sát khí tràn ngập thiên địa.
Lý Giáng cười nhạt một tiếng:
- Trần Đô đầu, ngươi rút phải thẻ sinh nhỉ!
Trần Khánh gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Đây là kế sách của ta, cho nên đương nhiên ta muốn lưu lại!
Lý Giáng lấy ra tấm thẻ mà hắn rút được, không ngờ cũng là thẻ sinh.
Trần Khánh khẽ giật mình:
- Tướng quân, vì sao vậy?
- Ngươi là thủ hạ của ta, ngươi lưu lại, ta há có thể bỏ chạy?
Hai người nhìn nhau cười to.
Trần Khánh bỗng nhiên cảm thấy cái gì, vừa quay đầu lại, không riêng Lưu Ngũ cùng Tiểu Ất Tiểu Ất, hơn mười người thủ hạ trinh sát đều đầy đủ lặng yên theo sau lưng hắn.
Sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi.
... ...
Một vạn kỵ binh trùng điệp giết tới, bọn chúng cũng phát hiện ra quân Tống ở phía đối diện nên thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại bên ngoài một dặm, kỵ binh Nữ Chân đều đội mũ da, trên người khoác thiết giáp, tay cầm cung cùng trường mâu, như một bức tường đen kịt không lọt gió, tinh kì phấp phới sát khí ngập trời.
Một ngàn quân Tống trước mặt bọn chúng giống như con kiến đối mặt với bọ giáp xác cực lớn.
Chủ soái Hoàn Nhan Tông Bật cười lạnh một tiếng, đối phương định bọ ngựa đá xe.
- Đại soái, đám quân Tống này nhất định được Vương Ngạn phái tới để kéo dài thời gian.
- Tiểu thủ đoạn ta đương nhiên biết, nhưng bọn chúng cho rằng bản thân có thể kéo dài bao lâu?
Hoàn Nhan Tông Bật giơ chiến đao hét lớn:
- Xuất kích! Nghiền chết bầy kiến cỏ này!
Một vạn kỵ binh Nữ Chân lần nữa phát động, giống hệt triều cường đen kịt không thể đỡ cuốn về phía một ngàn bộ binh quân Tống.
Đầu tiên chính là màn mưa tên đen kịt bắn tới.
Sống chết trước mắt rốt cuộc hàng lâm, Lý Giáng nâng mâu hô to:
- Các huynh đệ, vì nước mà chiến, chết cũng không tiếc!
- Vì nước mà chiến, chết cũng không tiếc!
Một ngàn quân Tống đồng thời hô vang, bọn hắn nhao nhao giương tấm chắn ngăn cản màn mưa tên dày đặc như châu chấu, từng cây trường mâu nhanh chóng kết thành quân trận, giương lên không một góc 45 độ, thân thể nửa ngồi dùng mũi thương sắc bén ngăn cản kỵ binh cường đại xung kích.
Chiến mã như cuồng phong cuốn tới va vào trận địa trường mâu binh sĩ quân Tống.
-A!
Mười mấy tên binh sĩ quân Tống hàng đầu bị đụng bay kêu thảm, thân thể bị xé rách trên không trung, huyết vụ tràn ngập, nhưng từng con chiến mã cũng bị trường mâu đâm ngập, Kim Binh lập tức kêu thảm rơi xuống, bị chiến mã đằng sau đạp thành bùn nhão.
Binh sĩ Quân Tống không ngừng bị chiến mã chạy tới đụng bay, thi thể chồng chất ngày càng nhiều trước trận, sau khi quân Tống bỏ mình gần hai trăm người, làn sóng xung kích cường đại của kỵ binh Nữ Chân rốt cục dừng lại.
Lý Giáng hô to một tiếng:
- Tấn công về phía soái kỳ!
Tám trăm quân Tống nhao nhao đứng dậy đạp trên đống thi thể đánh tới hướng soái kỳ.
- Không!
Trần Khánh hô to:
- Xuất kích hướng đông bắc.
Lý Giáng ngạc nhiên, Trần Khánh quan sát phát hiện chung quanh kỳ soái ít nhất có ba ngàn kỵ binh thiết giáp, bọn hắn xông tới chính là chịu chết.
Ngược lại, phía đông bắc kỵ binh quân địch đều mặc giáp da, hẳn không phải là kỵ binh Nữ Chân.
- Phía đông bắc không phải kỵ binh Nữ Chân, có hi vọng phá vây!
Lý Giáng thầm cười khổ, chẳng lẽ bọn hắn còn có cơ hội sống sao?
Nhưng hắn vẫn cải biến mệnh lệnh:
- Xuất kích theo hướng đông bắc!
Tám trăm binh sĩ quân Tống lập tức thay đổi phương hướng, đi theo chủ tướng xuất kích phía đông bắc, Hoàn Nhan Tông Bật lạnh lùng ra lệnh:
- Vây quanh bọn chúng, giết sạch!
Ô!
Tiếng kèn lệnh sừng hươu vang vọng không gian, từng tầng từng tầng kỵ binh xiết chặt vòng vây.
Chỉ chốc lát, tám trăm binh sĩ quân Tống sẽ bị một vạn kỵ binh nuốt sống.
... ...
Binh sĩ Quân Tống bị một vạn kỵ binh vây giết, nhân số càng lúc càng giảm, bọn hắn liều chết mà chiến, không ai e sợ, càng không có một người lùi lại, bọn hắn vô cùng dũng mãnh, rất nhiều binh sĩ đồng quy vu tận cùng đối phương, quân địch cũng thương vong không ít hơn so với bọn họ.
Hoàn Nhan Tông Bật thầm than "Nếu như quân Tống đều hung hãn không sợ chết như vậy, Tống triều há có thể bị diệt?"
Thở dài thì thở dài, Hoàn Nhan Tông Bật vẫn gỡ cường cung xuống, lắp lang nha tiễn nhắm ngay chủ tướng quân Tống.
Vèo! Một mũi tên được bắn đi.
Đang kịch chiến cùng mười mấy quân địch, Lý Giáng không kịp né tránh bị mũi tên của Hoàn Nhan Tông Bật bắn trúng trán, hắn kêu thảm một tiếng bất hạnh ngã xuống ngựa, trong nháy mắt bị mấy chục cây trường mâu đâm xuyên thân.
- Tướng quân.
Trần Khánh khàn giọng hô to, tròng mắt tràn đầy tơ máu, hắn trơ mắt nhìn quân địch vung búa cắt đầu Lý Giáng.
Hắn vừa quay đầu lại nhìn chỉ còn hơn hai trăm người.
- Cùng ta lao ra!
Trần Khánh cố nén bi thương hét lớn một tiếng, liên tục giết mấy người mở một con đường máu, suất lĩnh binh sĩ quân Tống còn lại lao về phía đông bắc phá vây.
Phía đông bắc xác thực không phải kỵ binh Nữ Chân, mà là kỵ binh Khiết Đan đầu hàng, có tầm hai ngàn người do Thiên phu trưởng Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa suất lĩnh.
Trần Khánh suất quân giết vào trong đội quân người Khiết Đan, áp lực lập tức giảm hẳn.
Đây là một loại cảm giác vi diệu, người Khiết Đan mặc dù cường hãn không thua gì kỵ binh Nữ Chân, nhưng bọn hắn không chịu bán mạng.
Đối mặt với khí thế ngọc đá cùng vỡ của binh sĩ quân Tống, bọn hắn liền lùi lại, xa xa dùng tên bắn về phía đối phương, mũi tên dày đặc như mưa, mặc dù binh sĩ quân Tống có thương vong nhưng không giống như vừa rồi suýt nữa toàn quân bị diệt.
Giết chết chủ tướng quân địch, Hoàn Nhan Tông Bật cũng không tiếp tục đặt trong lòng đám tàn binh đối phương, hắn rao nhiệm vụ này cho đám quân Khiết Đan xử lý.
Nhưng Hoàn Nhan Tông Bật giận tím mặt khi thấy rõ ràng phía xa đám binh sĩ Khiết Đan không chịu bán mạng.
- Đi nói cho Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa biết, nếu để cho quân Tống phá vây, vậy hắn cầm đầu tới gặp ta!
Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa quá sợ hãi, liền suất lĩnh mấy trăm kỵ binh giết tới, hắn quơ chùy đồng, xông ngựa tới đánh Trần Khánh, Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa hét lớn một tiếng song chùy đập tới.
Trần Khánh sớm đã bỏ ngoài sinh tử, hắn căn bản không né tránh, hung hăng đâm một thương về phía ngực đối thủ, cùng đối phương đồng quy vu tận.
Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa cũng cảm nhận được vẻ quyết tuyệt của đối phương, hắn hơi do dự, bản thân nên liều mạng hay né tránh đối phương?
Một ý niệm trôi qua, song chùy trên không chững lại một nhịp, Trần Khánh lại không do dự, thiết thương đâm thẳng tới ngực đối phương.
Bụp! Mũi thương đâm xuyên qua trái tim, Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa quát to một tiếng liền bỏ mình.
- Thiên phu trưởng chết!
Kỵ binh Khiết Đan đại loạn, Trần Khánh thấy được cơ hội cuối cùng này.
Hét lớn một tiếng liên tiếp giết thêm mười mấy người, binh sĩ quân Tống sĩ khí tăng vọt, lao theo Trần Khánh mở một con đường máu. Trần Khánh suất lĩnh hơn một trăm tên thủ hạ xông ra trùng vây quân địch, chạy về phương bắc.
Giờ khắc này, Hoàn Nhan Tông Bật cũng không muốn kéo dài nữa, lại kéo dài Vương Ngạn thật có thể đào thoát.
- Toàn quân tập kết, truy sát hướng Vị Thủy!
Huuu! Tiếng kèn lệnh vang lên.
Kỵ binh Nữ Chân nhao nhao tập kết.
Điều này cũng không đại biểu cho việc Hoàn Nhan Tông Bật bỏ qua việc tiêu diệt tàn quân địch, nhất là không thể bỏ qua địch tướng giết chết Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa, hắn càng muốn chém kẻ này thành muôn mảnh.
- Hoàn Nhan A Lỗ ở đâu?
Thiên phu trưởng Hoàn Nhan A Lỗ tiến lên ôm quyền:
- Có ti chức!
- Ngươi dẫn theo ba trăm kỵ binh trinh sát đuổi theo truy sát tàn quân, cần phải chém tận giết tuyệt cho ta, cầm đầu chủ tướng tới gặp ta!
- Tuân lệnh!
Hoàn Nhan A Lỗ suất lĩnh ba trăm kỵ binh trinh sát truy kích phía bắc.
Hoàn Nhan Tông Bật thì suất lĩnh hơn chín ngàn kỵ binh đuổi về phía Vị Thủy.
Nhưng đại quân Hoàn Nhan Tông Bật cuối cùng vẫn chậm một bước, năm ngàn quân chủ lực Bát Tự Quân vừa mới vượt qua Vị Thủy, binh sĩ quân Tống liền chặt đứt xích sắt, dội dầu hỏa châm lửa kiến cây cầu duy nhất hừng hực cháy rực.
- Ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện mua dây buộc mình à? Trần Khánh rút lấy một thẻ, bên trên có khắc chữ sinh, Phó Tuyển ngạc nhiên nói:
- Vậy vì sao ngươi muốn lưu lại?
Trần Khánh bẻ gẫy tấm thẻ trong tay, bình tĩnh nhìn chăm chú Phó Tuyển nói:
- Tại sự sống và cái chết trước mắt, cũng không phải mỗi người đều tìm lợi tránh hại, yểm hộ quân chủ lực rút lui là chức trách của trinh sát, nếu không may vì nước bất hạnh bỏ mình, đấy cũng là vinh quang của Trần Khánh ta!
Nói xong, Trần Khánh không thèm liếc nhìn Phó Tuyển liền quay đầu giục ngựa rời đi.
Phó Tuyển ngơ ngác nhìn tấm thẻ sinh gẫy đôi dưới đất, thật lâu, hắn thở thật dài một tiếng, giục ngựa chạy về phương nam.
Các binh sĩ lục tục rút thăm, người rút phải thẻ tử đều lưu lại.
Không có cáo biệt, cũng không có an ủi, sinh tử quyết định bởi nháy mắt rút thăm.
Năm ngàn quân chủ lực rời đi, để lại một ngàn binh sĩ lẻ loi trơ trọi trên vùng đất hoang dã.
Trần Khánh chợt phát hiện Lý Giáng cũng lưu lại:
- Chỉ huy sứ, vì sao ngài cũng lưu lại?
Lý Giáng cười nhạt một tiếng nói:
- Ta rút được thẻ tử, đương nhiên phải ở lại, lại nói cũng nên có một vị chỉ huy sứ đến thống lĩnh một ngàn huynh đệ chứ!
- Đồ chó hoang Phó Mặc Sơn, hắn rõ ràng rút được thẻ tử lại không chịu lưu lại!
Lên tiếng là Lưu Ngũ, Triệu Tiểu Ất rút được thẻ tử, hắn không rút thăm mà lựa chọn lưu lại, bọn họ vốn chính là leo ra từ đống người chết, cho nên sinh tử coi nhẹ.
Lý Giáng lắc đầu:
- Sống chết trước mắt, mỗi người đều sẽ có lựa chọn của mình, chỉ cần chúng ta xứng đáng với lương tâm của mình là được. Trần Đô đầu, để các huynh đệ tập hợp đi!
... ...
Một ngàn binh sĩ cấp tốc tập kết.
- Chúng ta đều biết tiếp tục vận mệnh sẽ ra sao? Chết cũng không sợ, quốc nạn trước mắt, mỗi người đều sẽ chết, nhưng chết cũng có nhiều kiểu, là sâu kiến bị giẫm chết, hay là làm đại trượng phu oanh oanh liệt liệt chết đi?
Thanh âm càng ngày càng cao:
- Chúng ta đều là quân nhân, quân nhân có thể chết trên sa trường là bực nào may mắn, các huynh đệ, con cháu hậu thế sẽ nhớ đến chúng ta, hôm nay phải để Nữ Chân Thát tử nếm sự lợi hại của chúng ta!
Lý Giáng nâng mâu hô to:
- Giết Thát tử Nữ Chân!
Một ngàn binh sĩ đồng thời nâng mâu hô to:
- Giết Thát tử Nữ Chân!
Giờ khắc này nhiệt huyết trong lòng Trần Khánh sôi trào, hắn hận không thể lập tức dấn thân vào chiến trường quyết tử chiến với quân địch!
Lý Giáng giơ cao tay Trần Khánh hô to:
- Các huynh đệ, đây là Trần Đô đầu, từ giờ trở đi, hắn là phó tướng của ta, nếu như ta bỏ mình, hắn chính là chủ tướng, đại quân xuất phát!
Lý Giáng cùng Trần Khánh suất lĩnh quân đội chạy về phía đông, chưa vọt được qua mười dặm, mặt đất bắt đầu rung lên, chỉ thấy nơi xa vài dặm một vệt đen kịt, vệt đen cuốn theo bụi vàng mù mịt.
Hoàn Nhan Tông Bật suất lĩnh một vạn kỵ binh rốt cục giết tới.
- Bày trận trường mâu!
Một ngàn quân Tống lập tức phân ra sau đó xếp ba mươi người thành một tổ trường mâu trận, đây là chiến thuật bộ binh giao đấu tốt nhất, lợi dụng lực lượng tập thể chống lại quân địch.
Lý Giáng cùng Trần Khánh ở giữa đại quân, nhìn qua kỵ binh Nữ Chân càng lúc càng gần, sát khí tràn ngập thiên địa.
Lý Giáng cười nhạt một tiếng:
- Trần Đô đầu, ngươi rút phải thẻ sinh nhỉ!
Trần Khánh gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Đây là kế sách của ta, cho nên đương nhiên ta muốn lưu lại!
Lý Giáng lấy ra tấm thẻ mà hắn rút được, không ngờ cũng là thẻ sinh.
Trần Khánh khẽ giật mình:
- Tướng quân, vì sao vậy?
- Ngươi là thủ hạ của ta, ngươi lưu lại, ta há có thể bỏ chạy?
Hai người nhìn nhau cười to.
Trần Khánh bỗng nhiên cảm thấy cái gì, vừa quay đầu lại, không riêng Lưu Ngũ cùng Tiểu Ất Tiểu Ất, hơn mười người thủ hạ trinh sát đều đầy đủ lặng yên theo sau lưng hắn.
Sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi.
... ...
Một vạn kỵ binh trùng điệp giết tới, bọn chúng cũng phát hiện ra quân Tống ở phía đối diện nên thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại bên ngoài một dặm, kỵ binh Nữ Chân đều đội mũ da, trên người khoác thiết giáp, tay cầm cung cùng trường mâu, như một bức tường đen kịt không lọt gió, tinh kì phấp phới sát khí ngập trời.
Một ngàn quân Tống trước mặt bọn chúng giống như con kiến đối mặt với bọ giáp xác cực lớn.
Chủ soái Hoàn Nhan Tông Bật cười lạnh một tiếng, đối phương định bọ ngựa đá xe.
- Đại soái, đám quân Tống này nhất định được Vương Ngạn phái tới để kéo dài thời gian.
- Tiểu thủ đoạn ta đương nhiên biết, nhưng bọn chúng cho rằng bản thân có thể kéo dài bao lâu?
Hoàn Nhan Tông Bật giơ chiến đao hét lớn:
- Xuất kích! Nghiền chết bầy kiến cỏ này!
Một vạn kỵ binh Nữ Chân lần nữa phát động, giống hệt triều cường đen kịt không thể đỡ cuốn về phía một ngàn bộ binh quân Tống.
Đầu tiên chính là màn mưa tên đen kịt bắn tới.
Sống chết trước mắt rốt cuộc hàng lâm, Lý Giáng nâng mâu hô to:
- Các huynh đệ, vì nước mà chiến, chết cũng không tiếc!
- Vì nước mà chiến, chết cũng không tiếc!
Một ngàn quân Tống đồng thời hô vang, bọn hắn nhao nhao giương tấm chắn ngăn cản màn mưa tên dày đặc như châu chấu, từng cây trường mâu nhanh chóng kết thành quân trận, giương lên không một góc 45 độ, thân thể nửa ngồi dùng mũi thương sắc bén ngăn cản kỵ binh cường đại xung kích.
Chiến mã như cuồng phong cuốn tới va vào trận địa trường mâu binh sĩ quân Tống.
-A!
Mười mấy tên binh sĩ quân Tống hàng đầu bị đụng bay kêu thảm, thân thể bị xé rách trên không trung, huyết vụ tràn ngập, nhưng từng con chiến mã cũng bị trường mâu đâm ngập, Kim Binh lập tức kêu thảm rơi xuống, bị chiến mã đằng sau đạp thành bùn nhão.
Binh sĩ Quân Tống không ngừng bị chiến mã chạy tới đụng bay, thi thể chồng chất ngày càng nhiều trước trận, sau khi quân Tống bỏ mình gần hai trăm người, làn sóng xung kích cường đại của kỵ binh Nữ Chân rốt cục dừng lại.
Lý Giáng hô to một tiếng:
- Tấn công về phía soái kỳ!
Tám trăm quân Tống nhao nhao đứng dậy đạp trên đống thi thể đánh tới hướng soái kỳ.
- Không!
Trần Khánh hô to:
- Xuất kích hướng đông bắc.
Lý Giáng ngạc nhiên, Trần Khánh quan sát phát hiện chung quanh kỳ soái ít nhất có ba ngàn kỵ binh thiết giáp, bọn hắn xông tới chính là chịu chết.
Ngược lại, phía đông bắc kỵ binh quân địch đều mặc giáp da, hẳn không phải là kỵ binh Nữ Chân.
- Phía đông bắc không phải kỵ binh Nữ Chân, có hi vọng phá vây!
Lý Giáng thầm cười khổ, chẳng lẽ bọn hắn còn có cơ hội sống sao?
Nhưng hắn vẫn cải biến mệnh lệnh:
- Xuất kích theo hướng đông bắc!
Tám trăm binh sĩ quân Tống lập tức thay đổi phương hướng, đi theo chủ tướng xuất kích phía đông bắc, Hoàn Nhan Tông Bật lạnh lùng ra lệnh:
- Vây quanh bọn chúng, giết sạch!
Ô!
Tiếng kèn lệnh sừng hươu vang vọng không gian, từng tầng từng tầng kỵ binh xiết chặt vòng vây.
Chỉ chốc lát, tám trăm binh sĩ quân Tống sẽ bị một vạn kỵ binh nuốt sống.
... ...
Binh sĩ Quân Tống bị một vạn kỵ binh vây giết, nhân số càng lúc càng giảm, bọn hắn liều chết mà chiến, không ai e sợ, càng không có một người lùi lại, bọn hắn vô cùng dũng mãnh, rất nhiều binh sĩ đồng quy vu tận cùng đối phương, quân địch cũng thương vong không ít hơn so với bọn họ.
Hoàn Nhan Tông Bật thầm than "Nếu như quân Tống đều hung hãn không sợ chết như vậy, Tống triều há có thể bị diệt?"
Thở dài thì thở dài, Hoàn Nhan Tông Bật vẫn gỡ cường cung xuống, lắp lang nha tiễn nhắm ngay chủ tướng quân Tống.
Vèo! Một mũi tên được bắn đi.
Đang kịch chiến cùng mười mấy quân địch, Lý Giáng không kịp né tránh bị mũi tên của Hoàn Nhan Tông Bật bắn trúng trán, hắn kêu thảm một tiếng bất hạnh ngã xuống ngựa, trong nháy mắt bị mấy chục cây trường mâu đâm xuyên thân.
- Tướng quân.
Trần Khánh khàn giọng hô to, tròng mắt tràn đầy tơ máu, hắn trơ mắt nhìn quân địch vung búa cắt đầu Lý Giáng.
Hắn vừa quay đầu lại nhìn chỉ còn hơn hai trăm người.
- Cùng ta lao ra!
Trần Khánh cố nén bi thương hét lớn một tiếng, liên tục giết mấy người mở một con đường máu, suất lĩnh binh sĩ quân Tống còn lại lao về phía đông bắc phá vây.
Phía đông bắc xác thực không phải kỵ binh Nữ Chân, mà là kỵ binh Khiết Đan đầu hàng, có tầm hai ngàn người do Thiên phu trưởng Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa suất lĩnh.
Trần Khánh suất quân giết vào trong đội quân người Khiết Đan, áp lực lập tức giảm hẳn.
Đây là một loại cảm giác vi diệu, người Khiết Đan mặc dù cường hãn không thua gì kỵ binh Nữ Chân, nhưng bọn hắn không chịu bán mạng.
Đối mặt với khí thế ngọc đá cùng vỡ của binh sĩ quân Tống, bọn hắn liền lùi lại, xa xa dùng tên bắn về phía đối phương, mũi tên dày đặc như mưa, mặc dù binh sĩ quân Tống có thương vong nhưng không giống như vừa rồi suýt nữa toàn quân bị diệt.
Giết chết chủ tướng quân địch, Hoàn Nhan Tông Bật cũng không tiếp tục đặt trong lòng đám tàn binh đối phương, hắn rao nhiệm vụ này cho đám quân Khiết Đan xử lý.
Nhưng Hoàn Nhan Tông Bật giận tím mặt khi thấy rõ ràng phía xa đám binh sĩ Khiết Đan không chịu bán mạng.
- Đi nói cho Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa biết, nếu để cho quân Tống phá vây, vậy hắn cầm đầu tới gặp ta!
Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa quá sợ hãi, liền suất lĩnh mấy trăm kỵ binh giết tới, hắn quơ chùy đồng, xông ngựa tới đánh Trần Khánh, Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa hét lớn một tiếng song chùy đập tới.
Trần Khánh sớm đã bỏ ngoài sinh tử, hắn căn bản không né tránh, hung hăng đâm một thương về phía ngực đối thủ, cùng đối phương đồng quy vu tận.
Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa cũng cảm nhận được vẻ quyết tuyệt của đối phương, hắn hơi do dự, bản thân nên liều mạng hay né tránh đối phương?
Một ý niệm trôi qua, song chùy trên không chững lại một nhịp, Trần Khánh lại không do dự, thiết thương đâm thẳng tới ngực đối phương.
Bụp! Mũi thương đâm xuyên qua trái tim, Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa quát to một tiếng liền bỏ mình.
- Thiên phu trưởng chết!
Kỵ binh Khiết Đan đại loạn, Trần Khánh thấy được cơ hội cuối cùng này.
Hét lớn một tiếng liên tiếp giết thêm mười mấy người, binh sĩ quân Tống sĩ khí tăng vọt, lao theo Trần Khánh mở một con đường máu. Trần Khánh suất lĩnh hơn một trăm tên thủ hạ xông ra trùng vây quân địch, chạy về phương bắc.
Giờ khắc này, Hoàn Nhan Tông Bật cũng không muốn kéo dài nữa, lại kéo dài Vương Ngạn thật có thể đào thoát.
- Toàn quân tập kết, truy sát hướng Vị Thủy!
Huuu! Tiếng kèn lệnh vang lên.
Kỵ binh Nữ Chân nhao nhao tập kết.
Điều này cũng không đại biểu cho việc Hoàn Nhan Tông Bật bỏ qua việc tiêu diệt tàn quân địch, nhất là không thể bỏ qua địch tướng giết chết Hoàn Nhan Bà Lư Hỏa, hắn càng muốn chém kẻ này thành muôn mảnh.
- Hoàn Nhan A Lỗ ở đâu?
Thiên phu trưởng Hoàn Nhan A Lỗ tiến lên ôm quyền:
- Có ti chức!
- Ngươi dẫn theo ba trăm kỵ binh trinh sát đuổi theo truy sát tàn quân, cần phải chém tận giết tuyệt cho ta, cầm đầu chủ tướng tới gặp ta!
- Tuân lệnh!
Hoàn Nhan A Lỗ suất lĩnh ba trăm kỵ binh trinh sát truy kích phía bắc.
Hoàn Nhan Tông Bật thì suất lĩnh hơn chín ngàn kỵ binh đuổi về phía Vị Thủy.
Nhưng đại quân Hoàn Nhan Tông Bật cuối cùng vẫn chậm một bước, năm ngàn quân chủ lực Bát Tự Quân vừa mới vượt qua Vị Thủy, binh sĩ quân Tống liền chặt đứt xích sắt, dội dầu hỏa châm lửa kiến cây cầu duy nhất hừng hực cháy rực.
Danh sách chương