Trần Khánh tỉnh táo nhìn qua đám kỵ binh Nữ Chân đang xông lên, bọn họ có thể rút đi từ hai bên ngõ nhỏ chật hẹp, kỵ binh chỉ có thể chạy tới lấp cửa thành, thế nhưng trên quảng trường ngoài trăm bước phía sau lưng bọn họ đứng đầu lão nhân cùng hài tử, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đám hài tử tràn đầy nụ cười chờ đợi phụ mẫu trở về, còn những lão nhân tóc trắng xóa kia nữa.

Đem hi vọng sống ký thác vào bọn họ!

Năm trăm binh sĩ tay cầm trường mâu cùng hộ thuẫn quỳ một chân trên đất, lẳng lặng chờ đợi kỵ binh xung kích tới.

Đầu tiên là mấy trăm mũi tên như mưa rào gió lốc phóng tới, binh sĩ quân Tống giơ lên hộ thuẫn ngăn cản.

Nhưng tốc độ của kỵ binh Nữ Chân không vì bắn tên mà ảnh hưởng, bọn hắn tăng tốc phi nước đại, ánh mắt mỗi người đều lóe lên hung quang như dã thú.

Chỉ còn năm mươi bước.

Trần Khánh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giục ngựa tiến lên, trường thương vẩy một cái, đem thi thể không đầu của Hoàn Nhan Lâu Thất bắn lên cao ba trượng không trung, thi thể ầm ầm rơi trên mặt đất.

Nhìn thi thể bay lên rồi rơi xuống, tất cả kỵ binh Nữ Chân đều kêu gào liều mạng ghìm cương ngựa, chỉ sợ ngựa của mình sẽ đạp lên thi thể chúa công.

Trần Khánh bắt lấy cơ hội này, nghiêm nghị thét to:

- Để Nữ Chân Thát tử nếm thử sự lợi hại của dũng sĩ Đại Tống, giết!

- Giết!

Năm trăm binh sĩ nhao nhao đứng thẳng, ném đi hộ thuẫn, tay cầm trường mâu xông lên.

Trần Khánh cưỡi ngựa xông lên đầu tiên, trường thương quét ngang, ba tên kỵ binh Nữ Chân kêu thảm ngã ngựa, bên cạnh có người hô to:

- Trả thủ cấp chúa công cho ta!

Hộ vệ Tương Ngân Mộc Nha vung vẩy Lang Nha bổng vọt thẳng tới chỗ Trần Khánh, hắn cực kỳ tức giận, hận không thể dùng một côn đánh vỡ đầu Trần Khánh.

Trần Khánh cười lạnh một tiếng, trường thương lắc một cái, thiết thương ngăn cản Lang Nha bổng của đối phương, mũi thương tựa như tia chớp đâm về phía cổ họng kẻ thù.

Ngân Mộc Nha giơ gậy đón trường thương, không ngờ trường thương giống như ngàn cân áp đỉnh không thể xuy chuyển, Ngân Mộc Nha thầm hô không ổn, hoảng sợ trợn mắt.

Phập!

Mũi thương đâm thẳng vào miệng Ngân Mộc Nha, xuyên thẳng qua đầu.

Trần Khánh quăng thi thể hắn xuống, mũi thương chĩa đất, lao về phía quân địch dày đặc, giết đến nỗi kỵ binh Nữ Chân người ngã ngựa đổ, tử thi nằm đầy đất.

Trần Khánh dám suất quân quyết chiến với một ngàn kỵ binh Nữ Chân cũng là bởi vì địa hình bất lợi cho kỵ binh tác chiến, trên đường cái Đông Môn chỉ rộng mười trượng, khoảng ba mươi mét, một kỵ binh nếu muốn thi thố hết khả năng cần ít nhất ba trượng khoảng không, mà chiến mã cần phải xung kích, cho nên mười trượng đường cái không đủ.

Trên thực tế đây cũng là một loại chiến đấu trên đường phố, bộ binh ngược lại chiếm ưu thế, chí ít thế lực cùng quân địch ngang nhau, bộ binh cùng kỵ binh chiến đấu, trường mâu không thi triển được liền thay bằng chiến đao, dùng chủy thủ đâm, dùng răng cắn, trên đường chật hẹp lưu đầy huyết nhục, thi thể chồng chất.

Nhưng kỵ binh Nữ Chân cũng có ưu thế, đó chính là kỵ xạ, kỵ binh đằng sau không xông lên được đành nhao nhao tháo cung lắp tên bắn, bọn hắn ở trên cao nhìn xuống cho nên độ chuẩn xác cao, quân Tống không có hộ thuẫn nên không ngừng trúng tên ngã xuống, chỉ một vòng tiễn liền có năm sáu mươi người bị kỵ binh Nữ Chân bắn ngã, thương vong thảm trọng.

Trần Khánh quả thực lo lắng, hắn bỗng nhìn thấy một vài tên kỵ binh Nữ Chân trúng tên rơi xuống ngựa, mắt đảo qua liền thấy trên nóc nhà có hơn mười tên quân Tống lợi dụng nóc nhà yểm hộ thong dong dùng tên nỏ giết địch, mà kỵ binh Nữ Chân lại không làm gì được.

Trần Khánh hung hăng vỗ ót một cái hô to:

- Dương Hoa, Trịnh Bình, các ngươi đem một trăm huynh đệ đi lên bắn tên giết địch!

- Tuân lệnh!

Lúc này Dương Hoa cùng Trịnh Bình liền đem một trăm binh sĩ cấp tốc leo lên nóc nhà, nằm sấp dùng tên nỏ xạ kích kỵ binh Nữ Chân, binh sĩ quân Tống ở trên cao chiếm hết ưu thế.

Nhất thời liên tục có kỵ binh Nữ Chân ngã ngựa, hoặc là chiến mã bị trúng tên, bức bách khiến kỵ binh Nữ Chân không chịu được phải nâng thuẫn ngăn cản, kỵ xạ cũng không thi triển được, chiếu đấu lại lần nữa tiến vào trạng thái giằng co.

Đúng lúc này, từ hai bên trong ngõ nhỏ bỗng xông ra vô số bóng đen dùng trường mâu, cuốc, gậy gỗ như mưa đánh tới kỵ binh Nữ Chân, đây là nạn dân cùng dân chúng trong thành tới trợ chiến, nhân số càng ngày càng nhiều, hàng ngàn hàng vạn người từ bốn phương tám hướng phóng tới.



- Rút lui!

Một Bách phu trưởng thấy tình thế không ổn vội ra lệnh.

Hơn một trăm tên kỵ binh dục ngựa quay đầu chạy theo Bách phu trưởng về phía tây, hướng đó bách tính còn chưa tụ lại nên trống ra một con đường.

Kỵ binh Nữ Chân còn lại không còn cơ hội đào tẩu, dần dần bị đám người phẫn nộ bao vây, toàn quân bị chết thảm dưới cuốc thuổng gậy gộc của dân chúng.

Trời rốt cuộc sáng, từng đội từng đội kỵ binh quân Tống cao giọng hô:

- Người Nữ Chân muốn giết trở lại, mọi người nhanh chóng rời khỏi thành Kinh Triệu, di chuyển tới Hán Trung thôi!

Trần Khánh mang theo mấy tên thủ hạ tiến vào kho thành, trên quảng trường rất nhiều nạn dân đang vận chuyển lương thực tài vật, bọn trẻ ôm lương thực, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ.

Kho hàng lớn trong thành đã bị nạn dân cùng hơn mười mấy vạn dân trong thành quét sạch không còn, một ít lão nhân còn đang nhặt nhạnh tiền lẻ rơi vãi trên đường.

- Mấy vị lão nhân gia mau đi thôi!

Trần Khánh lên tiếng nhắc nhở.

- Tướng quân, đường Thiểm Tây thật không giữ được sao? Một vị lão nhân không cam lòng hỏi.

Trần Khánh nhẹ gật đầu, đường Thiểm Tây xác thực đã mất đại thế.

Mặc dù hắn đánh lén dẹp xong thành Kinh Triệu, nhưng một trận chiến Phú Bình khiến quân tinh nhuệ tổn thất hầu như không còn, Kim quốc rất nhanh tăng binh tới Quan Trung, bằng thực lực hiện tại cùng sĩ khí quân Tống không cách nào lại chống lại kỵ binh Nữ Chân.

- Tốt a! Chúng ta nghe tướng quân, tranh thủ thời gian xuôi nam về Quan Trung.

Được Trần Khánh cùng thủ hạ thúc giục, từng nhóm nạ dân liên tục không ngừng rởi khỏi thành Kinh Triệu, dọc theo con đường hướng về Hán Trung, không riêng gì nạn dân tới từ Đồng Châu, có rất nhiều bách tính thành Kinh Triệu cũng rời nhà xuôi nam.

Tất cả mọi người minh bạch, bọn họ đã đánh cướp lương thực vật tư hậu cần Kim Binh, một khi chủ lực Kim Binh giết trở lại, tất nhiên sẽ trả thù gấp trăm nghìn lần.

Cho dù bách tính không muốn rời nhà cũng bắt đầu rời thành di chuyển về phía vùng quê khác, toàn bộ thành đều Kinh Triệu trong trạng thái tổng động viên.

Một trận ác chiến tối hôm qua mặc dù mượn nhờ địa hình cùng bách tính trợ giúp mới tiêu diệt gọn một ngàn kỵ binh Nữ Chân, nhưng thủ hạ của Trần Khánh cũng thương vong thảm trọng, gần hai trăm binh sĩ bất hạnh bỏ mình, một nửa bị cung tên kỵ binh Nữ Chân giết.

Cũng là một trận chiến này khiến Trần Khánh sâu sắc cảm nhận được sự lợi hại của kỵ binh, khó trách từ Hán Đường đến nay, cung ngựa thành thạo là cơ sở thiết yếu của tướng quân, không có kỵ xạ, chẳng khác nào chim gẫy một cánh, mình cũng cần tìm cơ hội luyện tập kỵ xạ.

Giữa trưa, Trần Khánh cùng thủ hạ cũng muốn rút lui.

Phó tướng Dương Nguyên Thanh giục ngựa tiến lên cao giọng nói:

- Tướng quân, các huynh đệ đều chuẩn bị xong!

Bọn hắn thu được hơn sáu trăm con chiến mã, sau nửa đêm dọn dẹp phủ trạch Hoàn Nhan Lâu Thất, mỗi binh sĩ đều thu được một khoản tiền không nhỏ, đám người đều vui mừng ra mặt.

Nguyên bản kế hoạch của Trần Khánh là đi Đại Tán Quan tụ hợp cùng chủ lực đi Bát Tự Quân, nhưng Ngọ Đạo đạo phỉ hoành hành, hắn không yên lòng để bách tính xuôi nam, liền quyết định suất quân đi trước một bước thay dân chúng quét sạch đạo phỉ.

- Xuất phát!

Trần Khánh ra lệnh một tiếng, suất lĩnh ba trăm kỵ binh chạy gấp hướng Ngọ Đạo.

Sau khi công chiếm thành Kinh Triệu, chủ lực Kim Binh một đường hướng tây, đánh hạ Diệu Châu cùng phủ Phượng Tường, sau khi đánh hạ phủ Phượng Tường, Kim Binh liền chia hai đường, một đường do Hoàn Nhan Tông Phụ suất lĩnh một vạn kỵ binh Nữ Chân và mấy vạn hàng quân tiếp tục tiến công Bình Lương Phủ cùng Kính Châu, nơi đó có Lưu Kỹ suất lĩnh hơn vạn quân Kính Nguyên.

Ngoài ra còn có Hoàn Nhan A Lỗ suất lĩnh một vạn đại quân tác chiến cùng tàn quân Lưu Tử Vũ tại Vị Châu.

Còn đường còn lại do Hoàn Nhan Tông Bật chỉ huy hai vạn quân đội Nữ Chân cùng ba vạn hàng quân người Hán từ phủ Phượng Tường xuôi nam tiến sát tới Tán Quan, giằng co cùng với một vạn ba ngàn quân của Ngô Giai, Vương Ngạn tại Hòa Thượng Nguyên.



Lúc này chủ soái Trương Tuấn đã lĩnh suất quân Tống còn sót lại từ phía nam rút về Hán Trung, Kim Binh còn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh Thiểm Tây Lộ cùng Hi Hà Lộ, tăng thêm Ngô Giai cùng Vương Ngạn lĩnh quân trú đóng ở Hòa Thượng Nguyên cùng Đại Tán Quan, tùy thời có thể phản công Quan Trung.

Trong đại trướng, Hoàn Nhan Tông Bật chắp tay đi qua đi lại, trong lòng mười phần bất an, buổi sáng hôm qua cùng sáng nay hắn đều đặn phái chim ưng đưa hai phần tin tới Kinh Triệu, hỏi thăm tình hình an bài lương thảo thế nào, hẳn là chiều hôm qua có hồi âm mới đúng, nhưng hiện tại sắc trời đã gần hoàng hôn vẫn không thấy bất cứ tin tức gì từ Kinh Triệu phản hồi làm hắn thực lo lắng.

Theo lý binh lực Kinh Triệu cũng không ít, có sáu ngàn binh sĩ Nữ Chân, Đồng Châu bên kia còn có năm vạn Tề quân tới hiệp trợ, hẳn là vô cùng an toàn mới đúng.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, dần dần tiếng vó ngựa dựng lại gần đại trướng, ngay sau đó có người mang theo tiếng khóc nức nở hô:

- Ta muốn gặp Tứ vương tử, có tình huống khẩn cấp!

Hoàn Nhan Tông Bật bước nhanh ra ngoài đại trướng, liền thấy một tên binh sĩ cơ hồ tê liệt ngồi dưới đất, hai tên binh sĩ canh gác phải đỡ lấy hắn.

- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hoàn Nhan Tông Bật nghiêm nghị hỏi.

Binh sĩ quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan Tông Bật khóc lớn:

- Kinh Triệu bị đánh lén, nguyên soái nguyên soái bỏ mình!

Hoàn Nhan Tông Bật cả kinh trợ to mắt, quân Tống từ đâu tới đánh lén Kinh Triệu? Nguyên soái bỏ mình là ý gì? Chẳng lẽ Hoàn Nhan Lâu Thất!

Hoàn Nhan Tông Bật tiến lên nắm chặt vạt áo binh sĩ hét to:

- Nói rõ cho ta, nếu không một đao làm thịt ngươi!

- Một đội quân Tống đánh lén Kinh Triệu, bọn hắn mang theo mấy vạn nạn dân, quân thủ thành không ngăn nổi, nạn dân cướp kho thành, Hoàn Nhan nguyên soái suất quân hộ vệ đi trấn áp, nửa đường gặp quân Tống, tướng sĩ quân Tống đơn đấu cùng nguyên soái, nguyên soái thất bại bỏ mình!

Hai mắt Hoàn Nhan Tông Bật đỏ thẫm, cắn chặt răng hỏi:

- Đối phương có bao nhiêu người?

- Khoảng năm trăm người!

Hoàn Nhan Tông Bật bị chọc phát điên, rút ra chủy thủ một đao cắt lìa tai người báo tin:

- Ngươi nói hươu nói vượn nữa nữa ta đào tim ngươi!

Binh sĩ đưa tin đau đớn kêu thảm, dãy dụa hô lớn:

- Ta không có nói quàng, đối phương chỉ có hơn năm trăm người, trong thành chúng ta cũng chỉ có hơn ngàn Nữ Chân quân, năm ngàn người bị nguyên soái phái đi Thương Châu trấn áp phản loạn, Tề quân cũng chỉ có ba ngàn người, bọn họ căn bản không phải đối thủ của quân Tống, bị năm trăm người đánh tan.

Hoàn Nhan Tông Bật rốt cục nghe hiểu, xiết chặt nắm đấm hỏi:

- Năm vạn Tề quân tại Đồng Châu đâu?

- Nguyên soái nói bọn hắn đến là để cướp giật nên không cho phép bọn hắn vào Kinh Triệu, vẫn đang còn ở Đồng Châu!

Hoàn Nhan Tông Bật xây xẩm mặt mày, binh sĩ vội vàng chuyển tới ghế tựa, Hoàn Nhan Tông Bật chầm chậm ngồi xuống, nửa ngày hắn mới thở dài hỏi:

- Chủ tướng Quân Tống là ai?

Binh sĩ đưa tin sắp không chịu nổi nữa, nằm rạp trên mặt đất thở dốc nói:

- Hồi bẩm tứ vương tử, chủ tướng quân Tống chính là Trần Khánh tướng lĩnh Bát Tự Quân mà lúc trước ngài dùng bạc triệu treo thưởng truy nã. Chính hắn khiêu chiến Hoàn Nhan nguyên soái, nguyên soái bất hạnh thảm bại dưới thương của hắn.

-A!

Hoàn Nhan Tông Bật cả kinh há to miệng, thật lâu không khép lại được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện