Mưa vẫn rơi.
Trần Khánh nâng tay hứng nước mưa tẩy đi vết máu trên mặt, hắn dùng hết sức toàn thân đẩy những bộ thi thể đang đè trên người rồi bò dậy.
Đầu váng mắt hoa, hai chân bủn rủn, nhưng hắn vẫn cắn răng cố đứng dậy.
"Ta đang ở đâu?"
Trần Khánh chỉ loáng thoáng nhớ mình bị xe tải đụng...
Nhưng giờ thì sao? Trời đất mù mịt, bốn phía là núi thây biển máu vô biên, dưới chân đếm không hết tay chân đứt đoạn, đầu người lẫn não tương trắng hồng quyện thành một khối.
Thi thể người cùng ngựa quấn quanh hỗn độn, máu thịt be bét tầng tầng lớp lớp không phân rõ thi thể người hay ngựa.
Máu cùng nước mưa hòa cùng một chỗ, trên đất tràn đầy nội tạng, trên binh khí còn dính lấy mảnh vụn nội tạng, ngay cả nước mưa cũng không thể hòa loãng mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí.
Cách đó không xa, một thớt ngựa bị chém đứt chân nằm trên vũng máu, mang theo ánh mắt bi thương nhìn Trần Khánh.
Trần Khánh không thể tin hết thảy mọi chuyện trước mắt, chẳng lẽ... Đây chính là Địa Ngục? - Trần Ngũ trưởng, cứu ta!
Sau lưng truyền tới tiếng gọi nhỏ.
Trần Khánh quay đầu, trong đám thi thể ngổn ngang lộ ra cánh tay nhỏ gầy đang run rẩy.
Trần Khánh vội vàng kéo đống thi thể, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra mà có thể di chuyển thi thể con chiến mã, sau lại ra sức đẩy ba bộ thi thể ra, cuối cùng hết khí lực đến đứng còn không làm được.
Kẻ kêu cứu là một thiếu niên, nhìn mặt cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bất lực nằm trong vũng máu giống con dê chờ làm thịt.
Sau khi thấy thân thể thiếu niên, trái tim Trần Khánh chìm vào vực sâu.
Thiếu niên bị một thanh mâu đâm xuyên bụng, gim trên mặt đất.
Thiếu niên đã hấp hối, thanh âm ngày càng suy yếu:
- Ngũ trưởng, mau cứu ta!
Hắn gọi mình là Ngũ trưởng? Trần Khánh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây không phải Địa Ngục, đây là chiến trường...
Trần Khánh vội vàng nắm tay thiếu niên hô:
- Ngươi nói cho ta biết trước, hiện tại là năm nào, ta đang ở đâu?
Trong ánh mắt yếu ớt của thanh niên bống sáng lên vẻ kinh ngạc, đây là một chút hi vọng sống cuối cùng của mình, trong một khắc hồi quang phản chiếu, hắn gian nan hộc ra năm chữ:
- Kiến Viêm năm thứ tư.
- A!
Trần Khánh sợ ngây người, Kiến Viêm năm thứ tư, chẳng phải mốc thời gian Bắc Tống vừa bị diệt vong sao?
- Ngươi cố chịu, gắng lên!
Trần Khánh nhẹ nhàng lội thiếu niên ra khỏi đống xác chết, đầu thiếu niên gục sang một bên, hắn đã sớm không còn hô hấp.
... ...
Bùn cùng máu hóa lẫn rất trơn, Trần Khánh phải bẻ gẫy trường mâu làm gậy chống, lảo đảo bước đi trên đống thi thể.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng hí dài của chiến mã.
Vừa quay đầu lại liền thấy sau làn mưa bụi mịt mù là một con chiến mã xuất hiện, trên lưng chiến mã là một đại hán thân mang chiến giáp, đầu đội mũ giáp như mảnh vỏ chuối móc ngược, lại giống như hai sừng trâu.
Eo đeo trường đao, tay cầm trường mâu, phía sau đeo lợi phủ, ánh mắt âm lãnh xuyên thấu màn mưa bụi, giống một đầu báo mộng phát hiện con mồi.
Trần Khánh bỗng nhiên minh bạch, đây nhất định là kỵ binh thám báo Nữ Chân.
Hắn lập tức chạy trốn, kỵ binh Nữ Chân quát to một tiếng phóng ngựa truy sát.
Chỉ chốc lát Trần Khánh bị đuổi kịp, kỵ binh Nữ Chân cười gằn, giơ cao trường mâu hung hăng đâm tới lưng kẻ địch.
Trần Khánh cũng không phải chưa từng giết người, vô số lần đối mặt với đám trùm buôn thuốc phiện, hắn vẫn giữ được tỉnh táo cùng nhạy cảm.
Thân thể khẽ đảo, nghiêng qua một bên tránh thoát cú đâm của kỵ binh Nữ Chân.
Một mâu đâm vào không khí, do dùng lực quá mạnh, chỉ nghe "rắc" một tiếng, trường mâu đâm trúng thi thể một tướng lĩnh quân Tống có mặc giáp sắt.
Kỵ binh Nữ Chân lập tức thu mâu, nhưng không ngờ đầu mâu bị kẹp lại.
Cơ hội trong nháy mắt đến, nếu như không nắm bắt được sẽ lập tức mất đi, Trần Khánh bắt lấy cơ hội này, hắn dùng nửa trường mâu đâm tới.
Dưới màn mưa, kỵ binh Nữ Chân cũng không có phát hiện, con mồi tới miệng còn cắn lại.
Phốc!
Trường mâu sắc bén đâm thủng thiết giáp, tiến vào cơ thể kỵ binh Nữ Chân.
Gã kêu thảm một tiếng, dục ngựa chạy trốn, chốc lát đã biến mất trong màn mưa mênh mông.
Trần Khánh cũng hoàn toàn thoát lực, đặt mông ngồi trên vũng bùn, tất cả cơ bắp trên cơ thể đều đau đớn, co rút...
Nghỉ ngơi nửa giờ, thể lực khôi phục một chút.
Trần Khánh đứng dậy, lật thi thể vị tướng không đầu lên, tiện tay lột lân giáp xuống.
Trần Khánh cởi bộ giáp da nặng nề mình đang mặc xuống, sau đó mặc bộ lân giáp kia vào.
Kỳ thật nếu cận chiến hai loại giáp này không có khác biệt mấy, đều không bảo vệ được đầu và cổ, nhưng sắt trên lân giáp có thể khiến bản thân an toàn hơn một chút.
Trần Khánh tiện tay lấy bao bánh trong ngực vị tướng rồi nhét vào ngực mình.
Hắn lại giật khối lệnh bài bằng đồng trên hông đối phương.
Ô...
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của kèn lệnh, Trần Khánh có thể cảm nhận được thân ảnh kỵ binh ở phương xa, hắn quá sợ hãi nhanh chân chạy về phương bắc.
...
Trời cũng mau sáng, mưa càng lúc càng lớn, Trần Khánh rốt cuộc thoát ly khỏi chiến trường.
Lúc này, Trần Khánh bất ngờ gặp bốn tên binh sĩ quân Tống may mắn sống sót như hắn.
Bốn người bất an nhìn Trần Khánh, lân giáp trên người Trần Khánh khiến đối phương hiểu lầm.
Hiểu lầm không trọng yếu, trọng yếu chính là bọn hắn xác thực cần một vị thủ lĩnh.
- Các ngươi gọi ta là Trần Ngu Hầu đi!
Trần Khánh bình tĩnh nói, hắn không hiểu nội quy quân đội Tống triều, đành phải mượn tên vị Lục ngu hầu trong "Thủy Hử truyện" xem như một vị tướng lĩnh cấp thấp.
- Trần Ngu Hầu, chúng ta nên đi hướng nào?
Bốn tên binh sĩ bị nước mưa làm cho ướt nhẹp nhìn qua hắn.
- Ta có chút hồ đồ rồi, chúng ta bây giờ ở nơi nào?
- Tại Phú Bình huyện ạ!
Trong đầu cấp tốc nghĩ tới "Trận chiến Phú Bình".
Kiến Viêm năm thứ tư, Kim Binh tiến công Xuyên Thiểm, hai mươi vạn quân Tống khai chiến cùng mấy vạn quân Kim do Hoàn Nhan Lâu Thất thống lĩnh, cuối cùng quân Tống thảm bại mà kết thúc, mấy vạn tướng sĩ chiến tử sa trường.
Bọn hắn chính là người sống sót bên trong mấy vạn binh sĩ bỏ mình.
Trần Khánh bỗng phát hiện mình hẳn là nên đi hướng nam, đi hướng bắc là sai lầm, bởi vì chủ lực quân Tống rút lui về phía Tứ Xuyên.
Nhưng lúc này thân bất do kỷ, bởi vì các đó không xa truyền lại tiếng kèn lệnh trầm thấp, bọn hắn đã bị trạm gác quân Nữ Chân phát hiện.
- Đi mau!
Trần Khánh mang theo bốn tên Tống binh chạy về rừng cây phía bắc.
Ba tên kỵ binh Nữ Chân vội vàng đuổi tới, mặt mũi dữ tợn đằng đằng sát khí, cầm lưỡi búa sắc bén trong tay, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, mà bọn hắn cách rừng cây còn hơn trăm bước, nhưng kỵ binh cách bọn họ chỉ còn hơn hai mươi bước.
- Không được chạy!
Trần Khánh quát to rồi dừng bước.
- Dù sao cũng phải chết một lần, không bằng liều mạng với chúng.
Hắn vung lên trường mâu, giận dữ gầm to:
- Giết!
Trần Khánh mang theo tâm thế một đi không trở lại giết tới đám kỵ binh Nữ Chân.
Bốn tên quân Tống chấn động vì hành động kiên quyết của Trần Khánh. Một binh sĩ lớn tuổi nhất trong nhóm bỗng hô to:
- Liều mạng với bọn chúng.
Bốn tên quân Tống cùng xông lên.
Kỵ binh đồn gác của Nữ Chân đều là đám trinh sát tinh nhuệ, ba tên kỵ binh đều là kẻ cao to vạm vỡ, võ nghệ tinh thục, am hiểu nhất là cầm cung cưỡi ngựa, đáng tiếc trời mưa quá to, dây cung bị nước mưa thấm ướt thành mềm, cho nên không cách nào sử dụng.
Kỵ binh Nữ Chân cầm đầu cười lạnh ngạo mạn khi thấy mấy tên tàn quân Tống xông về phía mình, hắn thu hồi búa, tháo trường mâu xuống rồi thúc chiến mã xông về phía đối phương.
Trần Khánh vừa vọt tới, bỗng người lóe lên rồi biến mất, một mâu của kỵ binh Nữ Chân đâm vào không khí, đang ngạc nhiên liền cảm thấy sườn phải nhói đau, cái đau lan tới tâm can, kỵ binh Nữ Chân kêu thảm một tiếng rơi xuống ngựa.
Không đợi hắn rơi xuống đất, Trần Khánh liền tung ra một mâu đâm xuyên qua huyệt thái dương khiến kỵ binh Nữ Chân chết tại trận.
Trần Khánh vung lên trường mâu, lại đâm tới tên kỵ binh Nữ Chân khác.
Bốn tên quân Tống sĩ khí tăng vọt vây công tên kỵ binh Nữ Chân còn lại, chỉ trong chốc lát chiến mã bị đâm trọng thương, hất tung tên kỵ binh xuống, bốn tên quân Tống cùng nhau tiến lên băm thây tên này.
Tên kỵ binh Nữ Chân đang kịch chiến cùng Trần Khánh thấy tình hình không ổn liền dục ngựa chạy trốn, đồng thời giương kèn thổi cầu cứu.
"Ô! Ô!"
Trần Khánh vung tay, trường mâu vạch ra một đường vòng cung, đâm xuyên thân thể đối phương, mũi thương lộ ra trước ngực khiến kỵ binh Nữ Chân ngã ngựa, thân thể bị đóng đinh trên mặt đất.
Một màn đặc sắc làm bốn tên binh sĩ kích động hoan hô.
Bỗng nhiên, phía nam truyền tới tiếng kèn, chiến mã vừa tịch thu được đột rời tay Lưu Ngũ chạy về phía tiếng kèn.
- Ngu Hầu, bọn hắn tới!
Triệu Tiểu Ất chỉ vào nơi xa sợ hãi kêu to.
Trong mưa bụi mênh mông, trên trăm kỵ binh Nữ Chân mang theo thanh thế doạ người từ mặt phía nam chạy tới.
- Chạy mau!
Trần Khánh ném trường mâu, mang theo bốn tên thủ hạ chạy về phía rừng cây.
Trần Khánh nâng tay hứng nước mưa tẩy đi vết máu trên mặt, hắn dùng hết sức toàn thân đẩy những bộ thi thể đang đè trên người rồi bò dậy.
Đầu váng mắt hoa, hai chân bủn rủn, nhưng hắn vẫn cắn răng cố đứng dậy.
"Ta đang ở đâu?"
Trần Khánh chỉ loáng thoáng nhớ mình bị xe tải đụng...
Nhưng giờ thì sao? Trời đất mù mịt, bốn phía là núi thây biển máu vô biên, dưới chân đếm không hết tay chân đứt đoạn, đầu người lẫn não tương trắng hồng quyện thành một khối.
Thi thể người cùng ngựa quấn quanh hỗn độn, máu thịt be bét tầng tầng lớp lớp không phân rõ thi thể người hay ngựa.
Máu cùng nước mưa hòa cùng một chỗ, trên đất tràn đầy nội tạng, trên binh khí còn dính lấy mảnh vụn nội tạng, ngay cả nước mưa cũng không thể hòa loãng mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí.
Cách đó không xa, một thớt ngựa bị chém đứt chân nằm trên vũng máu, mang theo ánh mắt bi thương nhìn Trần Khánh.
Trần Khánh không thể tin hết thảy mọi chuyện trước mắt, chẳng lẽ... Đây chính là Địa Ngục? - Trần Ngũ trưởng, cứu ta!
Sau lưng truyền tới tiếng gọi nhỏ.
Trần Khánh quay đầu, trong đám thi thể ngổn ngang lộ ra cánh tay nhỏ gầy đang run rẩy.
Trần Khánh vội vàng kéo đống thi thể, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra mà có thể di chuyển thi thể con chiến mã, sau lại ra sức đẩy ba bộ thi thể ra, cuối cùng hết khí lực đến đứng còn không làm được.
Kẻ kêu cứu là một thiếu niên, nhìn mặt cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bất lực nằm trong vũng máu giống con dê chờ làm thịt.
Sau khi thấy thân thể thiếu niên, trái tim Trần Khánh chìm vào vực sâu.
Thiếu niên bị một thanh mâu đâm xuyên bụng, gim trên mặt đất.
Thiếu niên đã hấp hối, thanh âm ngày càng suy yếu:
- Ngũ trưởng, mau cứu ta!
Hắn gọi mình là Ngũ trưởng? Trần Khánh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây không phải Địa Ngục, đây là chiến trường...
Trần Khánh vội vàng nắm tay thiếu niên hô:
- Ngươi nói cho ta biết trước, hiện tại là năm nào, ta đang ở đâu?
Trong ánh mắt yếu ớt của thanh niên bống sáng lên vẻ kinh ngạc, đây là một chút hi vọng sống cuối cùng của mình, trong một khắc hồi quang phản chiếu, hắn gian nan hộc ra năm chữ:
- Kiến Viêm năm thứ tư.
- A!
Trần Khánh sợ ngây người, Kiến Viêm năm thứ tư, chẳng phải mốc thời gian Bắc Tống vừa bị diệt vong sao?
- Ngươi cố chịu, gắng lên!
Trần Khánh nhẹ nhàng lội thiếu niên ra khỏi đống xác chết, đầu thiếu niên gục sang một bên, hắn đã sớm không còn hô hấp.
... ...
Bùn cùng máu hóa lẫn rất trơn, Trần Khánh phải bẻ gẫy trường mâu làm gậy chống, lảo đảo bước đi trên đống thi thể.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng hí dài của chiến mã.
Vừa quay đầu lại liền thấy sau làn mưa bụi mịt mù là một con chiến mã xuất hiện, trên lưng chiến mã là một đại hán thân mang chiến giáp, đầu đội mũ giáp như mảnh vỏ chuối móc ngược, lại giống như hai sừng trâu.
Eo đeo trường đao, tay cầm trường mâu, phía sau đeo lợi phủ, ánh mắt âm lãnh xuyên thấu màn mưa bụi, giống một đầu báo mộng phát hiện con mồi.
Trần Khánh bỗng nhiên minh bạch, đây nhất định là kỵ binh thám báo Nữ Chân.
Hắn lập tức chạy trốn, kỵ binh Nữ Chân quát to một tiếng phóng ngựa truy sát.
Chỉ chốc lát Trần Khánh bị đuổi kịp, kỵ binh Nữ Chân cười gằn, giơ cao trường mâu hung hăng đâm tới lưng kẻ địch.
Trần Khánh cũng không phải chưa từng giết người, vô số lần đối mặt với đám trùm buôn thuốc phiện, hắn vẫn giữ được tỉnh táo cùng nhạy cảm.
Thân thể khẽ đảo, nghiêng qua một bên tránh thoát cú đâm của kỵ binh Nữ Chân.
Một mâu đâm vào không khí, do dùng lực quá mạnh, chỉ nghe "rắc" một tiếng, trường mâu đâm trúng thi thể một tướng lĩnh quân Tống có mặc giáp sắt.
Kỵ binh Nữ Chân lập tức thu mâu, nhưng không ngờ đầu mâu bị kẹp lại.
Cơ hội trong nháy mắt đến, nếu như không nắm bắt được sẽ lập tức mất đi, Trần Khánh bắt lấy cơ hội này, hắn dùng nửa trường mâu đâm tới.
Dưới màn mưa, kỵ binh Nữ Chân cũng không có phát hiện, con mồi tới miệng còn cắn lại.
Phốc!
Trường mâu sắc bén đâm thủng thiết giáp, tiến vào cơ thể kỵ binh Nữ Chân.
Gã kêu thảm một tiếng, dục ngựa chạy trốn, chốc lát đã biến mất trong màn mưa mênh mông.
Trần Khánh cũng hoàn toàn thoát lực, đặt mông ngồi trên vũng bùn, tất cả cơ bắp trên cơ thể đều đau đớn, co rút...
Nghỉ ngơi nửa giờ, thể lực khôi phục một chút.
Trần Khánh đứng dậy, lật thi thể vị tướng không đầu lên, tiện tay lột lân giáp xuống.
Trần Khánh cởi bộ giáp da nặng nề mình đang mặc xuống, sau đó mặc bộ lân giáp kia vào.
Kỳ thật nếu cận chiến hai loại giáp này không có khác biệt mấy, đều không bảo vệ được đầu và cổ, nhưng sắt trên lân giáp có thể khiến bản thân an toàn hơn một chút.
Trần Khánh tiện tay lấy bao bánh trong ngực vị tướng rồi nhét vào ngực mình.
Hắn lại giật khối lệnh bài bằng đồng trên hông đối phương.
Ô...
Nơi xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của kèn lệnh, Trần Khánh có thể cảm nhận được thân ảnh kỵ binh ở phương xa, hắn quá sợ hãi nhanh chân chạy về phương bắc.
...
Trời cũng mau sáng, mưa càng lúc càng lớn, Trần Khánh rốt cuộc thoát ly khỏi chiến trường.
Lúc này, Trần Khánh bất ngờ gặp bốn tên binh sĩ quân Tống may mắn sống sót như hắn.
Bốn người bất an nhìn Trần Khánh, lân giáp trên người Trần Khánh khiến đối phương hiểu lầm.
Hiểu lầm không trọng yếu, trọng yếu chính là bọn hắn xác thực cần một vị thủ lĩnh.
- Các ngươi gọi ta là Trần Ngu Hầu đi!
Trần Khánh bình tĩnh nói, hắn không hiểu nội quy quân đội Tống triều, đành phải mượn tên vị Lục ngu hầu trong "Thủy Hử truyện" xem như một vị tướng lĩnh cấp thấp.
- Trần Ngu Hầu, chúng ta nên đi hướng nào?
Bốn tên binh sĩ bị nước mưa làm cho ướt nhẹp nhìn qua hắn.
- Ta có chút hồ đồ rồi, chúng ta bây giờ ở nơi nào?
- Tại Phú Bình huyện ạ!
Trong đầu cấp tốc nghĩ tới "Trận chiến Phú Bình".
Kiến Viêm năm thứ tư, Kim Binh tiến công Xuyên Thiểm, hai mươi vạn quân Tống khai chiến cùng mấy vạn quân Kim do Hoàn Nhan Lâu Thất thống lĩnh, cuối cùng quân Tống thảm bại mà kết thúc, mấy vạn tướng sĩ chiến tử sa trường.
Bọn hắn chính là người sống sót bên trong mấy vạn binh sĩ bỏ mình.
Trần Khánh bỗng phát hiện mình hẳn là nên đi hướng nam, đi hướng bắc là sai lầm, bởi vì chủ lực quân Tống rút lui về phía Tứ Xuyên.
Nhưng lúc này thân bất do kỷ, bởi vì các đó không xa truyền lại tiếng kèn lệnh trầm thấp, bọn hắn đã bị trạm gác quân Nữ Chân phát hiện.
- Đi mau!
Trần Khánh mang theo bốn tên Tống binh chạy về rừng cây phía bắc.
Ba tên kỵ binh Nữ Chân vội vàng đuổi tới, mặt mũi dữ tợn đằng đằng sát khí, cầm lưỡi búa sắc bén trong tay, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, mà bọn hắn cách rừng cây còn hơn trăm bước, nhưng kỵ binh cách bọn họ chỉ còn hơn hai mươi bước.
- Không được chạy!
Trần Khánh quát to rồi dừng bước.
- Dù sao cũng phải chết một lần, không bằng liều mạng với chúng.
Hắn vung lên trường mâu, giận dữ gầm to:
- Giết!
Trần Khánh mang theo tâm thế một đi không trở lại giết tới đám kỵ binh Nữ Chân.
Bốn tên quân Tống chấn động vì hành động kiên quyết của Trần Khánh. Một binh sĩ lớn tuổi nhất trong nhóm bỗng hô to:
- Liều mạng với bọn chúng.
Bốn tên quân Tống cùng xông lên.
Kỵ binh đồn gác của Nữ Chân đều là đám trinh sát tinh nhuệ, ba tên kỵ binh đều là kẻ cao to vạm vỡ, võ nghệ tinh thục, am hiểu nhất là cầm cung cưỡi ngựa, đáng tiếc trời mưa quá to, dây cung bị nước mưa thấm ướt thành mềm, cho nên không cách nào sử dụng.
Kỵ binh Nữ Chân cầm đầu cười lạnh ngạo mạn khi thấy mấy tên tàn quân Tống xông về phía mình, hắn thu hồi búa, tháo trường mâu xuống rồi thúc chiến mã xông về phía đối phương.
Trần Khánh vừa vọt tới, bỗng người lóe lên rồi biến mất, một mâu của kỵ binh Nữ Chân đâm vào không khí, đang ngạc nhiên liền cảm thấy sườn phải nhói đau, cái đau lan tới tâm can, kỵ binh Nữ Chân kêu thảm một tiếng rơi xuống ngựa.
Không đợi hắn rơi xuống đất, Trần Khánh liền tung ra một mâu đâm xuyên qua huyệt thái dương khiến kỵ binh Nữ Chân chết tại trận.
Trần Khánh vung lên trường mâu, lại đâm tới tên kỵ binh Nữ Chân khác.
Bốn tên quân Tống sĩ khí tăng vọt vây công tên kỵ binh Nữ Chân còn lại, chỉ trong chốc lát chiến mã bị đâm trọng thương, hất tung tên kỵ binh xuống, bốn tên quân Tống cùng nhau tiến lên băm thây tên này.
Tên kỵ binh Nữ Chân đang kịch chiến cùng Trần Khánh thấy tình hình không ổn liền dục ngựa chạy trốn, đồng thời giương kèn thổi cầu cứu.
"Ô! Ô!"
Trần Khánh vung tay, trường mâu vạch ra một đường vòng cung, đâm xuyên thân thể đối phương, mũi thương lộ ra trước ngực khiến kỵ binh Nữ Chân ngã ngựa, thân thể bị đóng đinh trên mặt đất.
Một màn đặc sắc làm bốn tên binh sĩ kích động hoan hô.
Bỗng nhiên, phía nam truyền tới tiếng kèn, chiến mã vừa tịch thu được đột rời tay Lưu Ngũ chạy về phía tiếng kèn.
- Ngu Hầu, bọn hắn tới!
Triệu Tiểu Ất chỉ vào nơi xa sợ hãi kêu to.
Trong mưa bụi mênh mông, trên trăm kỵ binh Nữ Chân mang theo thanh thế doạ người từ mặt phía nam chạy tới.
- Chạy mau!
Trần Khánh ném trường mâu, mang theo bốn tên thủ hạ chạy về phía rừng cây.
Danh sách chương