Có lẽ vì Yêu diễm thụ quá siêng tìm đến mình, Khuê tú thụ có trì độn đến đâu cũng ý thức được gì đó. Một hôm, cậu giả vờ lơ đãng hỏi: “Có phải anh cãi nhau với anh ấy không?”

Yêu diễm thụ không hiểu “anh ấy” trong miệng Khuê tú thụ là chỉ ai, y đang trêu đùa với con mèo đang đứng trong lòng bàn tay, không biết tên Rebecca hay là Emily.

Thấy Yêu diễm thụ không lên tiếng, Khuê tú thụ nghĩ mình đã chọt trúng nỗi đau của y, nên hơi hổ thẹn. Cậu không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ y: “Có mâu thuẫn thì phải nói ra mới giải quyết được vấn đề, chiến tranh lạnh không phải là cách tốt.”

Yêu diễm thụ: “Hả?”

Y thật sự ngơ ngác, đối mặt với ánh mắt thân thiết của Khuê tú thụ, cuối cùng y cũng coi như phản ứng kịp, bèn ho khan một tiếng chớp mắt một cái. Không hiểu sao, Yêu diễm thụ lại nhớ đến câu nói thành thật đáng tin kia của Khuê tú thụ.

Yêu diễm thụ đặt nhóc mèo bị giày vò hồi lâu xuống, chống tay vào huyệt thái dương rồi hỏi Khuê tú thụ: “Có phải với cậu, thành thật rất quan trọng không?”

Khuê tú thụ không hiểu tại sao người này lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. Cậu châm chước hồi lâu mới đáp: “Nếu là với tôi thì đúng là rất quan trọng.”

Cậu hiểu lầm ý tứ của Yêu diễm thụ, cho rằng thành thật Yêu diễm thụ nói là chỉ tính cách của bản thân.

Yêu diễm thụ thở dài một hơi, ngồi nghiêm chỉnh lại: “Này, bây giờ cậu còn ý nghĩ gì với anh ta không?”

Khuê tú thụ không hiểu tại sao y lại đột nhiên chuyển đề tài đến hướng này: “Ý nghĩ gì?”

“Tôi với anh ta vẫn chưa từng ở bên nhau, quan hệ giữa chúng tôi cũng không phải là dạng như cậu nghĩ.” Yêu diễm thụ nói.

Đối măt với ánh mắt khó nén kinh ngạc, nhưng không mảy may vui mừng của Khuê tú thụ, Yêu diễm thụ cũng không khẩn trương. Y quyết định thẳng thắn: “Đúng là anh ta vẫn theo đuổi tôi, nhưng tôi không đồng ý, vì tôi không thích anh ta, hai chúng tôi không thích hợp.”

Khuê tú thụ: “Tính cách không hợp à?”

Loại hình không thích hợp. Yêu diễm thụ thầm nói trong lòng.

“Anh ta không phải là kiểu người tôi muốn ở bên.”

Nói trắng ra chính là Băng sơn công không phải tình nhân trong mộng của Yêu diễm thụ. Yêu diễm thụ chỉ thích khuê tú thụ, tình nhân trong mộng của y là người thích vẽ vời làm vườn nấu canh pha trà, tính tình ôn nhu săn sóc chính trực thiện lương. Tất cả mọi người đều biết cậu là một cậu trai tốt, chỉ có Yêu diễm thụ biết, cậu còn tốt hơn những gì người khác tưởng tượng.

Khuê tú thụ không biết nói gì, chỉ à một tiếng rồi đưa bánh sữa việt quất* đến trước mặt Yêu diễm thụ, không nói gì nữa.

*Bánh sữa việt quất

bánh sữa việt quất

Yêu diễm thụ lại hỏi cậu: “Cậu không muốn biết tôi thích kiểu người gì sao?”

Khuê tú thụ đáp: “Không phải anh đã nói rồi sao, dịu dàng, biết lo cho gia đình.”

Nói xong, cậu cảm thấy không đúng lắm, bèn ngẩng đầu lên. Khi đối mặt với ánh mắt thẳng thắn không hề che giấu của Yêu diễm thụ, trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khó tin nổi.

“Anh….”

“Hả?” Yêu diễm thụ nhìn cậu.

Khuê tú thụ cảm thấy tình cảnh nếu như mình hỏi ra mà người ta phủ nhận thì cũng quá lúng túng, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác: “Anh ăn bánh sữa đi, đừng cho Pedro ăn.”

À, hóa ra là Pedro, không phải là Rebecca, cũng không phải Emily.

Yêu diễm thụ mặt không cảm xúc, nghĩ.

Y thấy Khuê tú thụ không nhắc đến, nhưng chính y lại không thể không thấy nét sáng tỏ trong mắt người ấy.

“Người anh thích là em.”

Lần này Yêu diễm thụ không nói, Khuê tú thụ cũng hiểu rõ.

À.

Là loại hình không xứng đôi.

41.

Tháng ngày chữa thương ở nước ngoài của Băng sơn công cũng không yên ổn. Hắn vẫn tìm kiếm tình nhân trong mộng của mình, yêu diễm tiện thụ ở khu làng chơi ở nước ngoài nhiều không đếm xuể, nhưng không ai lọt được nổi mắt xanh của hắn.

Người này xăm hình quá dung tục! Nhìn mà cay hết mắt!

Người này chửi tục như rap anh da đen ấy! Nghe không hiểu!

Người này sao còn hút cần nữa! Không muốn không muốn!

Người này…

Không một ai có thể nảy sinh cộng hưởng với linh hồn của hắn.

Băng sơn công cảm nhận được sự cô độc chưa từng có.

Người trên thế giới này nhiều như vậy, nhưng cạnh hắn vẫn không có một bóng người.

42.

Yêu diễm thụ, à không, giờ phải gọi y là Yêu diễm công, đã không ít lần đến trường Khuê tú thụ tìm cậu chơi, đồng nghiệp của Khuê tú thụ cũng đã gặp y.

Khuê tú thụ học lý luận nghệ thuật, đồng nghiệp chung tổ cũng xuất thân học nghệ thuật. Có một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi, tướng mạo có thể gọi là xinh đẹp như hoa, gia thế không tệ, điều kiện của bản thân cũng tốt, vì thế ánh mắt chọn người yêu cũng cao hơn mấy phần.

Lần đầu tiên đồng nghiệp nhìn thấy Yêu diễm công quả thật kinh động như gặp người trời. Không phải cô chưa từng thấy đàn ông đẹp, nhưng vẫn phải kinh diễm vì khuôn mặt đẹp của Yêu diễm công.

Cô cho rằng với điều kiện ngoại hình của Yêu diễm công, hẳn y sẽ là minh tinh người mẫu gì đó, hỏi ra mới biết là không phải.

Cô cũng từng nửa kín nửa hở muốn đến gần Yêu diễm công mấy lần, nhưng phản ứng của y bình thường, thái độ không thể nói là quá lạnh lùng, nhưng đúng là cũng không quá thân thiện.

Lần này nhân dịp trong phòng chỉ còn mình cô và Khuê tú thụ, đồng nghiệp lại gần Khuê tú thụ hỏi thăm: “Người bạn kia của anh vẫn còn độc thân hả?”

Khuê tú thụ vừa nghe thấy câu này, không hiểu sao lại nhớ đến câu nói Người anh thích là em của người kia, nhất thời không biết nói gì.

Đồng nghiệp thấy cậu không trả lời, lại chạm tay cậu cái nữa: “Hỏi anh đấy, có đúng không?”

Khuê tú thụ thành thật trả lời: “Đúng.”

Đồng nghiệp nói dứt khoát: “Em cảm thấy anh ta không tệ lắm, anh có muốn mai mối giúp em không?”

Không biết vì sao mà khi nghe nói thế lòng Khuê tú thụ lại xẹt qua cảm giác không thoải mái lắm, nhưng cảm giác ấy biến mất quá nhanh, nhanh đến độ khiến cậu cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Khuê tú thụ không nói là được hay không được, chỉ bảo: “Anh ấy có người thích rồi.”

Đồng nghiệp: “Có người thích? Vậy đã ở bên nhau chưa?”

Khuê tú thụ: “….Chưa.”

“Vậy em vẫn còn có cơ hội. Người anh ấy thích trông thế nào? Điều kiện so với em ra sao? Tiểu Giản, anh cho em chút lòng tin đi mà! Tốt hơn em anh cũng không được nói!”

Đồng nghiệp lắc lắc tay Khuê tú thụ, có hơi làm nũng. Tính cách cô không tệ, ở chung với Khuê tú thụ cũng vui vẻ. Bình thường cô làm nũng thế này với Khuê tú thụ, quá nửa là cậu sẽ nghe theo, chỉ là hôm nay không hiểu sao Khuê tú thụ lại thấy không quá tình nguyện.

Cậu đánh giá chính bản thân mình rất khiêm tốn: “Là một người bình thường.”

E rằng Khuê tú thụ có hiểu lầm gì đó với hai từ “bình thường” này.

“Khi về anh nhớ truyền đạt lại ý tứ của em nhé, xem anh ấy nghĩ thế nào. Nếu anh ấy cảm thấy em cũng tốt thì anh đưa Wechat của em cho người ta nha.” Đồng nghiệp nói.

“….Được.”

43.

Sau hôm Yêu diễm công nói rõ tình cảm của mình, Khuê tú thụ không chấp nhận như trong dự tính, nhưng cậu cũng không từ chối kiên quyết.

Cậu rất thật thà: “Hiện giờ tôi vẫn chưa triệt để thoát khỏi người đó, có lẽ tạm thời không thể trả lời anh.”

Khuê tú thụ chưa từng yêu đương, chuyện tình cảm với cậu có thể nói là trống rỗng.

Nhưng Yêu diễm công ỷ vào tướng mạo đẹp, được theo đuổi vô số lần, chuyện tình cảm y hiểu nhiều hơn Khuê tú thụ nhiều lắm.

Khuê tú thụ nói thế, Yêu diễm công cũng không thất vọng, y hiểu được ý của Khuê tú thụ.

Có lẽ tạm thời không thể trả lời anh.

Nghĩa là ít nhất thái độ của Khuê tú thụ với y cũng không ghét.

Y còn có cơ hội.

Vì thế, Yêu diễm công càng chăm chỉ tìm Khuê tú thụ hơn.

Học kỳ này thời khóa biểu của Khuê tú thụ có lớp dạy buổi tối, Yêu diễm công liền mang theo bữa khuya đến đón Khuê tú thụ tan làm.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, tan học cũng gần mười giờ. Sinh viên kêu khổ thấu trời, Khuê tú thụ cũng không dễ chịu.

Nhưng cái cậu dễ chịu hơn sinh viên chính là có người đến đón cậu tan làm, còn mang cả đồ ăn nóng đến cho cậu.

“Hôm nay anh không cần đến Club hả?” Khuê tú thụ ôm cốc Chocolate nóng Yêu diễm công mang đến, ngồi vào ghế cạnh tài xế, mặt mày giãn ra, cả người đều thả lỏng.

“Không đi, đi đón em quan trọng hơn.” Yêu diễm công nói.

Khuê tú thụ sẽ không đáp lại những câu thế này của Yêu diễm công, nghe vậy chỉ có thể yên lặng uống Chocolate.

Cậu mới nhớ đến việc đồng nghiệp nhờ mình, sau đó Khuê tú thụ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh cảm thấy đồng nghiệp chung văn phòng tên Tiểu Vương của tôi thế nào?”

Yêu diễm công: “…Văn phòng của em có 6 thầy cô, sao anh biết người nào là Tiểu Vương.”

“Là một cô gái rất xinh đẹp.” Khuê tú thụ nói.

Nghe thấy cậu nói người khác xinh đẹp, Yêu diễm công liếc nhìn Khuê tú thụ một cái, không vui lắm: “Đẹp đẽ thế nào? Đẹp hơn tôi không?”

Có người đàn ông nào lại dùng từ đẹp đẽ để hình dung mình không? Khuê tú thụ không hiểu người này lắm, cũng không phản bác, chỉ thuận theo nói: “Anh đẹp nhất.”

“Này còn tạm được.” Yêu diễm công hừ một câu, sau đó nghiêm túc nhớ lại một hồi. Hình như đúng là có một người có tên này thật. Y có ấn tượng với Tiểu Vương không phải vì gì khác, mà bởi vì có một lần Tiểu Vương lơ đãng phun tào y mới biết được Khuê tú thụ chưa từng ăn tôm hùm đất, nên mới nắm được cơ hội lớn để lấy lòng.

“Cũng bình thường. Mà sao đột nhiên lại hỏi thế?” Yêu diễm công hỏi.

Khuê tú thụ thành thật đáp: “Cô ấy rất có hảo cảm với anh, bảo tôi mai mối cho cổ.”

Yêu diễm công giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Em đáp ứng rồi.”

Khuê tú thụ không lên tiếng.

Yêu diễm công nắm chặt vô lăng, vừa lái vừa quở trách cậu: “Giản Baby à có phải em bị ngốc không? Em không biết anh thích em à? Không biết anh đang theo đuổi em sao? Sao em còn muốn mai mối giúp người khác, em có biết người đàn ông ưu tú như anh đối với đồng tính lẫn dị tính đều rất quý hiếm không? Baby ơi Baby à, em cẩn thận một chút đi!”

Khuê tú thụ nghe đến mức than thở.

Cái tên này, sao có thể mặt dày đến độ nói một cách tự nhiên thế được?

Khuê tú thụ im lặng không đáp.

Yêu diễm công tiếp tục tiếc hận mài sắt không nên kim: “Nếu như là anh, có một người đàn ông anh tuấn tiêu sái xinh đẹp như hoa, lại còn trung trinh một lòng chân thành thâm tình theo đuổi mình như thế, nhất định anh sẽ đồng ý ngay lập tức.”

Khuê tú thụ: “….”

Yêu diễm công: “Nếu như anh không cẩn thận làm tổn thương trái tim người ấy vì người ngoài, nhất định anh sẽ ôm ôm thơm thơm người ta, nói một câu em sai rồi.”

Khuê tú thụ tiếp tục: “….”

Yêu diễm công: “Không hôn môi thì hôn mặt cũng được.”

Cuối cùng Khuê tú thụ cũng mở miệng: “Anh có muốn uống một hớp Chocolate không?”

Miệng người này bla bla hồi lâu, cũng nên cảm thấy khát.

“Uống.” Yêu diễm công thua trận.

Gián tiếp hôn môi cũng được, Yêu diễm công yên lặng tự an ủi mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện